Chương 451-460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 451: Ông Có Thể Đi Ăn *** Rồi

Tổng thống trầm tư, gọi điện thoại cho người của ông, hỏi: "Lâm Thừa Ân bên kia có động tĩnh gì không?"

"Anh ta đi đến bờ biển rồi, chúng ta cần tiếp tục theo dõi không." Thám tử báo cáo.

Tổng thống mặt mày hớn hở, "Tôi biết ngay là như vậy, mấy người không cần cùng xuống biển, chờ ở bờ biển đi, quay phim và ghi âm, báo cáo với tôi, nhất định không được có một chút sai lầm, biết không?"

"Biết rõ."

Quản gia Tắng nhìn tâm tình tổng thống không tệ, "Chúc mừng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tổng thống."

"Du Tiệp Ngạo ở nước G, anh hai Thẩm Mặc Thần của cô ta đã ở nước G nghĩ cách cứu viện, tôi để cho người của tôi khống chế bọn họ lại, Hoắc Vi Vũ hoàn toàn không liên lạc được với bọn họ.

Gia tộc Lôi Bố Tư bùng phát nguy cơ, không thể không về nước, Giang Nam Phong chỉ là một người có học, không có chút tác dụng, Hoắc Vi Vũ chỉ có thể tìm Lâm Thừa Ân.

Mà cô ta tìm Lâm Thừa Ân, cũng đã nói lên có vấn đề khác."

"Vòng cổ thật sự ở trên tay Hoắc Vi Vũ." Quản gia Tắng đón lời tổng thống.

Tổng thống nở nụ cười, "Một khi tôi lấy được vòng cổ, vũ khí cao cấp và lực lượng quân sự nước Mỹ sẽ phục vụ cho tôi, tôi sẽ trở thành vô địch, chờ tôi lấy được vòng cổ, báo cho bên nước B biết, tiền trảm hậu tấu(*chém trước, nói sau: chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo), giết Cố Cảo Đình."

"Không chỉ như vậy, Hoắc Vi Vũ sẽ được nhận định là gián điệp, Lâm Thừa Ân giúp đỡ, cũng sẽ bị cho rằng là đồng bọn của gián điệp, mà Lâm Thừa Ân là anh em của Du Tiệp Ngạo, danh dự của Du Tiệp Ngạo sẽ bị hao tổn, cho dù về nước, tạm thời cũng không làm được chuyện lớn gì, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tổng thống." Quản gia Tắng bội phục nói.

"Phân phó trung tá Lý, cố ý để cho Hoắc Vi Vũ trốn đi." Tổng thống âm hiểm nói.

"Vâng."

Hoắc Vi Vũ thừa dịp bọn họ hái trái cây, vụng trộm chạy đến bờ biển, không cần suy nghĩ nhảy vào biển.

Cô bơi về phía trước. Bơi thật lâu, tay đều mệt mỏi đến không nhúc nhích được. Nước biển quá mát, cô lại bị đại di mụ(*hành tháng con gái đều có ^o^), bụng vô cùng đau.

Cảm giác hôn mê từng chút kéo đến. Cô không thể hôn mê. Hoắc Vi Vũ gắt gao cầm di động, thấy xa xa có du thuyền lái qua đây. Cô dấy lên hi vọng. Trên điện thoại của Lâm Thừa Ân hiển thị, tín hiệu của Hoắc Vi Vũ ở xung quanh.

"Lâm tổng, trên mặt biển giống như có người." cấp dưới của Lâm Thừa Ân báo cáo.

Lâm Thừa Ân lập tức cầm kính viễn vọng nhìn, thấy được Hoắc Vi Vũ, "Lập tức lái qua đó."

Hoắc Vi Vũ thấy người trên thuyền là Lâm Thừa Ân, khóe miệng nở nụ cười, "Thừa Ân, cuối cùng anh..."

Lời nói còn chưa nói xong, Hoắc Vi Vũ ngất xỉu. Không biết qua bao lâu, Hoắc Vi Vũ tỉnh lại, cô mở mắt.

"Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng con cũng tỉnh lại." dì Lâm ở một bên lau nước mắt.

Hoắc Vi Vũ nhìn mình đang nằm ở trong bệnh viện. Cuối cùng cô cũng về tới trên bờ, bước tiếp theo, chính là phải đi đến nước B.

" Dì Lâm, con không sao." Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.

"Con còn nói không có việc gì, đều nhanh bị đông cứng chết rồi, sao Cố Cảo Đình kia có thể đáng giận như vậy, dám nhốt con ở trên đảo, Tiểu Vũ, dì Lâm an sắp xếp cho con đi nước ngoài." Dì Lâm lo lắng nói.

"Không vội, dì Lâm, con đói bụng, muốn ăn cơm." Hoắc Vi Vũ nói.

"Được rồi, giờ dì đi mua cho con, con muốn ăn cái gì?" Dì Lâm đau lòng nói.

"Canh xương sườn hầm bí đao, trứng chiên cà chua, với cá kho tộ."

"Ừ." Dì Lâm cầm túi tiền xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ nhìn dì Lâm ra cửa, lập tức rút kim tiêm trên bàn tay, chạy ra ngoài cửa.

Lâm Thừa Ân đang hút thuốc lá ở bên ngoài, thấy Hoắc Vi Vũ đi ra, hồ nghi hỏi: "Tiểu Vũ, em muốn đi đâu?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lóe ra, giải thích nói: "Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí."

Chương 452: Anh Là Duy Nhất Của Em, Em Phải Có Được 

"Nước biển còn chưa truyền xong, em gấp làm gì?" Lâm Thừa Ân trầm giọng nói, nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ theo bản năng che khuất lỗ kim trên tay, nói khẽ; "Em không có bệnh, không thích truyền nước, là thuốc đều có ba phần độc." "

"Là thuốc có độc hay Cố Cảo Đình có độc!" giọng nói Lâm Thừa Ân mang theo đề xi ben, "Bay giờ Cố Cảo Đình bị giam ở nước B, em không muốn nói cho anh, em muốn đi nước B tìm anh ta phải không! Anh nói cho cô biết, không có khả năng, anh sẽ không để cho em đi, em chết tâm đi."

"Làm sao có thể chứ, nếu như em muốn đi tìm anh ấy, trực tiếp tìm cấp dưới của anh ấy là được rồi, vì sao trăm cay nghìn đắng nhờ anh cứu em từ ở trên đảo ra." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Lâm Thừa Ân bỏ đi một chút nghi ngờ, "Em phải nghỉ ngơi thật tốt biết không? Cơ thể là của em, không ai có thể thay thế em chịu khổ, đừng để cho chúng ta đau lòng, em yên tâm, lần này mặc dù Sở Thanh Vân bị phái đi nước B đàm phán, nhưng Cố Cảo Đình có lẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sau này anh ta cũng sẽ không dây dưa với em."

Vành mắt Hoắc Vi Vũ lập tức đỏ lên, không muốn bị Lâm Thừa Ân phát hiện khác thường, "Vậy thì tốt quá, cuối cùng em cũng thoát khỏi anh ta."

"An tâm dưỡng bệnh, chúng ta sẽ bảo vệ em, yên tâm nhé." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.

"Thừa Ân, có thể cho em mười vạn không?" Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

"Có thể, sao vậy, lần trước đưa cho em một trăm vạn xài hết rồi sao?." Lâm Thừa Ân khó hiểu.

"Không phải, túi tiền bị trộm, em còn chưa đăng ký thẻ lại." Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, nhịn xuống nước mắt.

"Đợi em xuất viện rồi anh đưa cho em."

"Bây giờ em muốn xuất viện, bây giờ em muốn xuất viện." Hoắc Vi Vũ mang theo đề xi ben, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

Lâm Thừa Ân kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ. Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, trên mặt cảm thấy ẩm ướt. Cô vội vàng lau nước mắt, quay mặt.

Dì Lâm cầm camen giữ ấm, quay trở lại, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ khóc, lập tức lớn tiếng quát Lâm Thừa Ân: "Thừa Ân, sao con lại chọc Tiểu Vũ khóc."

Lâm Thừa Ân: "..."

" Dì Lâm, con muốn mượn mười vạn, Thừa Ân không chịu cho con mượn." Hoắc Vi Vũ cáo trạng nói.

"Còn không mau đi lấy, cũng chỉ có mười vạn, có cần phải chọc Tiểu Vũ khóc hay không? Sau này tiền đều là của vợ, bây giờ con dấu diếm làm gì." Dì Lâm thúc giục nói, đẩy Lâm Thừa Ân đi.

Lâm Thừa Ân nghi hoặc nhìn Hoắc Vi Vũ, "Vậy mẹ ở đây, mẹ đừng rời khỏi cô ấy, một lát con sẽ trở lại, nhớ rõ nửa bước cũng không rời đi."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẩn trương, Lâm Thừa Ân chắc sẽ không để cho cô đến nước B.

"Đã biết, đã biết." Dì Lâm liếc Lâm Thừa Ân một cái, lôi kéo tay Hoắc Vi Vũ vào phòng, "Thằng nhóc kia, kỳ thật trong lòng rất thích con, chẳng qua là không biểu hiện thôi."

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, không nói gì.

" Dì Lâm cũng rất thích con, đáng tiếc, con không phải con gái của dì, nếu làm vợ con dì thì tốt rồi." Dì Lâm ý vị thâm trường nói.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, trong đầu có một ý nghỉ.

Cô ngước mắt, nhìn về phía dì Lâm, " Dì Lâm tối hôm nay con muốn cho Thừa Ân một kinh hỉ, dì có thể giữ chân anh ấy lại một lát không? "

"Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?" Dì Lâm hưng phấn nói.

"Con muốn trở về chuẩn bị cho tốt, buổi tối sẽ thổ lộ với Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ chột dạ nói.

"Được, được, như vậy tốt quá, dì đã sớm hi vọng hai người ở cùng một chỗ, yên tâm con can đảm đi làm, dì Lâm hậu sẽ làm hậu thuẫn cho con." Dì Lâm cao hứng nói.

Dì Lâm càng cao hứng, Hoắc Vi Vũ càng áy náy. Cô biết mình đang sự tin tưởng của dì Lâm và sự quan tâm của Thừa Ân đối với cô.

Có lẽ từ hôm nay trở đi cô sẽ mất đi bạn bè, chúng bạn xa lánh, cô độc sống quãng đời còn lại. Nhưng cô phải cứu Cố Cảo Đình.

Chương 453: Sao Có Thể? ! ! ! ! !

"Như vậy, Dì Lâm, một lát con đi ra ngoài trước, dì đừng để cho Thừa Ân vào cửa, nói con nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, được không?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.

Dì Lâm giơ một thủ thế OK với cô, "Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Trong mắt Hoắc Vi Vũ chua xót lại ẩm ướt, ý vị thâm trường nói: "Xin lỗi, dì Lâm."

Cô nghẹn ngào một chút, "Để dì phải nói dối, xin lỗi, con xin lỗi."

"A ơ, có gì đâu, con khóc làm gì, dì Lâm thật vui, chỉ cần hai con có thể tốt, có thể hạnh phúc, thì để cho bộ xương già này làm cái gì dì cũng nguyện ý hết." Dì Lâm trấn an nói.

"Xin lỗi, con xin lỗi." Hoắc Vi Vũ lau nước mắt, quay mặt đi, không muốn để cho người khác thấy mình khóc, miễn cho bị hoài nghi.

Chỉ chốc lát, Lâm Thừa Ân cầm tiền đã trở về. Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, ăn cơm trưa, anh đặt tiền ở trên tủ đầu giường.

"Buổi chiều anh ở lại với em, nếu như không có việc gì, sáng mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.

"Con ở lại làm gì, con là đàn ông ở lại rất bất tiện, xem mẹ là người chết ah." Dì Lâm xen vào nói.

"Hôm qua mẹ đã thức cả đêm." Thừa Ân uyển chuyển cự tuyệt nói.

"Mẹ càng già càng dẻo dai có được không? Được rồi, con về lấy giúp mẹ mấy bộ quần áo đi." Dì Lâm đẩy Lâm Thừa Ân ra cửa.

Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ, xoay người, rời khỏi.

Dì Lâm nhìn con của mình rời đi, cầm chìa khóa đưa cho Hoắc Vi Vũ, vừa cười vừa nói: "Con lấy xe của dì đi, dì Lâm chúc ngươi mã đáo thành công(*dịch nôm có nghĩa là "ngựa về ắt sẽ thành công" hay "có ngựa ắt sẽ thành công". Ý nghĩa của câu chúc trên gắn liền với những lý giải như sau: Xưa kia, ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh, trung thành), dì cũng có một người con dâu tốt rồi."

Hoắc Vi Vũ thật xin lỗi, cảm giác áy náy trái tim càng đau. Cô đưa tay, ôm lấy dì Lâm, ý vị thâm trường: " Dì Lâm, sau này con sẽ báo đáp và hiếu thuận dì hơn."

"Tốt, tốt, Tiểu Vũ có thể vừa ý Thừa Ân, cũng đã báo đáp với dì rồi." Dì Lâm vui vẻ vỗ lưng Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ rất nhanh xoay mặt, chạy về phía thang máy. Không đành lòng, lại quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười yêu thương dịu dàng của dì Lâm.

Cô bước lên xe, trực tiếp lái xe đi bờ biển. Cô không thể cầm vòng cổ ở trên tay, nếu không nước B nhận được vòng cổ, càng không khả năng thả Cố Cảo Đình.

Cô chỉ có thể một mình rời đi, lấy mình làm con tin, đổi với Cố Cảo Đình. Có lẽ, sau này cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng ít nhất, cô có thể yên tâm thoải mái.

Trên đường, Hoắc Vi Vũ ném bỏ điện thoại của mình, xe phía sau cán nát điện thoại rồi. Cô không thể để cho Thừa Ân thông qua điện thoại tìm được tín hiệu của cô.

Đã đến bờ biển, Hoắc Vi Vũ tìm thuyền đánh cá đang rời bến của một nhà, cho nhà đò 10 vạn, để cho ông đưa cô tới gần hải vực vùng biển nước B.

Đến đó, cô thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi qua cũng được. Hai nước giao phong, gió thổi cỏ cây lay động cũng có thể khiến cho người ta chú ý. Cô bị bắt, có thể tới đó gặp hải quân, có thể đàm phán với lãnh đạo nước B.

Nhà Tổng Thống

"Cái gì, Hoắc Vi Vũ đã ngồi thuyền đánh cá rời bến!" Tổng thống rất khiếp sợ.

"Tổng thống, vậy cô ta có khả năng không có vòng cổ? Chẳng qua một lòng muốn chết cùng Cố Cảo Đình." Quản gia Tắng không hiểu.

"Người phụ nữ kia không có ngu xuẩn như vậy, nếu trên tay cô ta có vòng cổ, không tin tưởng quốc gia, muốn tự mình đi đàm phán thì sao? Vậy thì Cố Cảo Đình có thể được thả ra!" Tổng thống ý thức được có khả năng này, trong mắt hiện lên khủng hoảng, lập tức ra lệnh: "Cố ý nói tin tức này với Lâm Thừa Ân, lại để cho hắn đi ngăn cản."

"Vâng." Quản gia Tắng vuốt cằm nói.

Điện thoại Tổng thống vang lên, ông nhìn là tay trong của ông ở nước B, lập tức nghe máy.

Nghe xong, vẻ mặt tổng thống trắng bệch, co quắp ngồi ở trên mặt ghế, không thể tin nổi nói: "Làm sao có thể? Sao có thể như vậy."

Chương 454: 

Tăng quản gia ý thức được tình thế nghiêm trọng, lo lắng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"

"Cố Cảo Đình được tổng thống nước B triệu kiến." Nói đến đây, hai mắt tổng thống hằn lên tia máu:

"Anh ta không chỉ thuyết phục được tổng thống nước B phóng thích tất cả con tin, nước B còn đáp ứng nói xin lỗi, đồng thời ký vào hiệp ước hữu nghị giữa hai nước, vĩnh viễn không khai chiến"

"Tại sao có thể như vậy, anh ta làm sao làm được?" Tăng quản gia cũng rất kinh ngạc:

"Rõ ràng Cố Cảo Đình chỉ còn một con đường chết."

"Chúng ta không nên chỉ nhằm vào Hoắc Vi Vũ, phái Sở Thanh Vân qua, ngược lại để

bọn họ có cơ hội cùng nhau liên thủ, sự tình mới xoay chuyển thành ra như vậy."

"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tăng quản gia gấp gáp hỏi.

"Áp dụng kế hoạch B, nếu Cố Cảo Đình thuận lợi về nước, Du Tiệp Ngạo bên kia sẽ không tiếp tục buông tha cho chúng ta". Tổng thống vặn mi đạo, trong mắt đều bởi vì khủng hoảng mà lóe lên tia giết chóc.

"Hoắc Vi Vũ thì sao? "

"Giết cô ta ".Tổng thống không chút suy nghĩ nói.

"Nhưng nếu dây chuyền thật sự trong tay cô ta?" Tăng quản gia nhắc nhở.

Tổng thống dừng một chút, đi qua đi lại trong phòng, âm thầm tính toán, sau đó một lần nữa phân phó nói:

"Du Tiệp Ngạo bên kia tuyệt đối sẽ không để anh ta về nước, không cần giết Hoắc Vi Vũ, nhất định phải làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân, để Mai tướng quân lôi kéo quan chức của Du Tiệp Ngạo đoán chừng là không thể, nhưng nếu là Lâm Thừa Ân thì lại khác, chuyện này, làm sạch sẽ một chút."

"Vâng, tổng thống anh minh ".

**

Hoắc Vi Vũ đứng ở đầu thuyền, nắm chặt lan can, lo lắng nhìn mặt biển.

Sóng biển đánh mạnh từng đợt làm thuyền cũng lắc lư, Hoắc Vi Vũ đã đứng không vững, trong dạ dày cũng cuộn trào khó chịu. Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Cô Cảo Đình gặp nguy hiểm, cô liền có thể kiên trì.

"Tiểu thư, cô vào trong đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Người chèo thuyền lo lắng nói.

"Tôi không sao, còn bao lâu nữa thì đến nơi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Khoảng ba tiếng nữa." Người chèo thuyền trả lời.

"Vẫn còn ba tiếng." Hoắc Vi Vũ nỉ non nói.

"Cô cũng nên giữ gìn sức khỏe." Người chèo thuyền khuyên nhủ.

Hoắc Vi Vũ đi theo người chèo thuyền vào trong khoang thuyền, ép buộc chính mình ngủ một hồi. Nhưng cơ bản là không ngủ được.

"Chiếc thuyền cá phía trước mời dừng lại." Bên ngoài có thanh âm của người vang lên.

Chẳng lẽ đến rồi, Hoắc Vi Vũ từ buồng nhỏ trong tàu lao ra.

Lâm Thừa Ân đứng ở bên trên du thuyền, ở trên cao nhìn xuống, băng lãnh nhìn chiếc thuyền cá của bọn họ.

Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, hướng người chèo thuyền nói: "Không thể ngừng, nhanh đi về phía trước".

"Chúng ta thuyền nhỏ không sánh bằng thuyền lớn, cô đến nhìn vùng biển trước mắt đi, thuyền gỗ nhỏ của chúng ta đoán chừng hiện tại cũng không chịu nổi sóng lớn". Người chèo thuyền khuyên nhủ.

"Tôi nói đi thì cứ đi, ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hoắc Vi Vũ quát.

Người chèo thuyền vẫn ngừng thuyền lại.

Lâm Thừa Ân tiếp nhận loa phóng thanh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Để anh xuống đón em, hay chính em tự mình lên đây."

"Thừa Ân, để em đi, em phải đến nước B, Cố Cảo Đình vì em mới gặp nguy hiểm, em không thể để anh ấy có chuyện." Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu nói.

"Em đừng quên, ba của em bị Cố Cảo Đình hại chết." Lâm Thừa Ân nghiêm nghị nói.

"Ba của em không phải bị anh ấy hại chết, là Hoắc Thuần và con gái của Tần Diệu Ni, em đã nghe được đoạn thu âm khi đó của bọn."

"Nếu không phải Cố Cảo Đình bức ba của em, em sẽ rời đi sao? Nếu em không rời đi, ba của em sẽ xảy ra chuyện sao? Em không thể vì bản thân mình thích anh ta mà quên hết tất cả được."

"Em vẫn cứ thích anh ấy." Hoắc Vi Vũ quát, tay nắm chặt thành quyền:

"Chuyện của em không có liên quan gì tới anh, ba cũng là ba của em, có trả thù hay không cũng là việc của em, anh nhanh để em đi".

Chương 455: 

Tăng quản gia ý thức được tình thế nghiêm trọng, lo lắng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"

"Cố Cảo Đình được tổng thống nước B triệu kiến." Nói đến đây, hai mắt tổng thống hằn lên tia máu:

"Anh ta không chỉ thuyết phục được tổng thống nước B phóng thích tất cả con tin, nước B còn đáp ứng nói xin lỗi, đồng thời ký vào hiệp ước hữu nghị giữa hai nước, vĩnh viễn không khai chiến"

"Tại sao có thể như vậy, anh ta làm sao làm được?" Tăng quản gia cũng rất kinh ngạc:

"Rõ ràng Cố Cảo Đình chỉ còn một con đường chết."

"Chúng ta không nên chỉ nhằm vào Hoắc Vi Vũ, phái Sở Thanh Vân qua, ngược lại để

bọn họ có cơ hội cùng nhau liên thủ, sự tình mới xoay chuyển thành ra như vậy."

"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tăng quản gia gấp gáp hỏi.

"Áp dụng kế hoạch B, nếu Cố Cảo Đình thuận lợi về nước, Du Tiệp Ngạo bên kia sẽ không tiếp tục buông tha cho chúng ta". Tổng thống vặn mi đạo, trong mắt đều bởi vì khủng hoảng mà lóe lên tia giết chóc.

"Hoắc Vi Vũ thì sao? "

"Giết cô ta ".Tổng thống không chút suy nghĩ nói.

"Nhưng nếu dây chuyền thật sự trong tay cô ta?" Tăng quản gia nhắc nhở.

Tổng thống dừng một chút, đi qua đi lại trong phòng, âm thầm tính toán, sau đó một lần nữa phân phó nói:

"Du Tiệp Ngạo bên kia tuyệt đối sẽ không để anh ta về nước, không cần giết Hoắc Vi Vũ, nhất định phải làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân, để Mai tướng quân lôi kéo quan chức của Du Tiệp Ngạo đoán chừng là không thể, nhưng nếu là Lâm Thừa Ân thì lại khác, chuyện này, làm sạch sẽ một chút."

"Vâng, tổng thống anh minh ".

**

Hoắc Vi Vũ đứng ở đầu thuyền, nắm chặt lan can, lo lắng nhìn mặt biển.

Sóng biển đánh mạnh từng đợt làm thuyền cũng lắc lư, Hoắc Vi Vũ đã đứng không vững, trong dạ dày cũng cuộn trào khó chịu.

Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Cô Cảo Đình gặp nguy hiểm, cô liền có thể kiên trì.

"Tiểu thư, cô vào trong đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Người chèo thuyền lo lắng nói.

"Tôi không sao, còn bao lâu nữa thì đến nơi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Khoảng ba tiếng nữa." Người chèo thuyền trả lời.

"Vẫn còn ba tiếng." Hoắc Vi Vũ nỉ non nói.

"Cô cũng nên giữ gìn sức khỏe." Người chèo thuyền khuyên nhủ.

Hoắc Vi Vũ đi theo người chèo thuyền vào trong khoang thuyền, ép buộc chính mình ngủ một hồi. Nhưng cơ bản là không ngủ được.

"Chiếc thuyền cá phía trước mời dừng lại." Bên ngoài có thanh âm của người vang lên.

Chẳng lẽ đến rồi, Hoắc Vi Vũ từ buồng nhỏ trong tàu lao ra.

Lâm Thừa Ân đứng ở bên trên du thuyền, ở trên cao nhìn xuống, băng lãnh nhìn chiếc thuyền cá của bọn họ.

Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, hướng người chèo thuyền nói: "Không thể ngừng, nhanh đi về phía trước".

"Chúng ta thuyền nhỏ không sánh bằng thuyền lớn, cô đến nhìn vùng biển trước mắt đi, thuyền gỗ nhỏ của chúng ta đoán chừng hiện tại cũng không chịu nổi sóng lớn". Người chèo thuyền khuyên nhủ.

"Tôi nói đi thì cứ đi, ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hoắc Vi Vũ quát.

Người chèo thuyền vẫn ngừng thuyền lại.

Lâm Thừa Ân tiếp nhận loa phóng thanh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Để anh xuống đón em, hay chính em tự mình lên đây."

"Thừa Ân, để em đi, em phải đến nước B, Cố Cảo Đình vì em mới gặp nguy hiểm, em không thể để anh ấy có chuyện." Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu nói.

"Em đừng quên, ba của em bị Cố Cảo Đình hại chết." Lâm Thừa Ân nghiêm nghị nói.

"Ba của em không phải bị anh ấy hại chết, là Hoắc Thuần và con gái của Tần Diệu Ni, em đã nghe được đoạn thu âm khi đó của bọn."

"Nếu không phải Cố Cảo Đình bức ba của em, em sẽ rời đi sao? Nếu em không rời đi, ba của em sẽ xảy ra chuyện sao? Em không thể vì bản thân mình thích anh ta mà quên hết tất cả được."

"Em vẫn cứ thích anh ấy." Hoắc Vi Vũ quát, tay nắm chặt thành quyền:

"Chuyện của em không có liên quan gì tới anh, ba cũng là ba của em, có trả thù hay không cũng là việc của em, anh nhanh để em đi".

Chương 456: Thì Ra, Đây Chính Là Sụp Đổ

Bên trong nhà Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ đập cửa, kêu đến khàn giọng: "Lâm Thừa Ân, anh thả em ra ngoài, anh mau thả em ra ngoài, đừng để em hận anh, anh thả em ra ngoài."

Lâm Thừa Ân ngồi trên ghế sofa, trong mắt quyết tuyệt mà lạnh lẽo. Anh không thể nào để Hoắc Vi Vũ đi chịu chết, anh càng thêm căm hận cùng chán ghét Cố Cảo Đình.

"Nếu anh không thả em ra ngoài, em liền chết trước mặt anh, em không đùa giỡn với anh, một, hai, ba!" Hoắc Vi Vũ uy hiếp nói.

Lâm Thừa Ân nghe thấy trong phòng không còn âm thanh, lo lắng liền bước tới mở cửa. Hoắc Vi Vũ thừa cơ hội từ bên trong lao ra. Lâm Thừa Ân bắt lấy cánh tay của cô.

"A!" Hoắc Vi Vũ điên cuồng cào trên cánh tay của Lâm Thừa Ân, gây ra một loạt vết thương. Lâm Thừa Ân vẫn không buông tay, bắt lấy cánh tay còn lại của cô. Hoắc Vi Vũ tránh được, nhưng anh lại giật trúng y phục của cô.

Xoẹt một tiếng, trước đó áo của cô bị ngấm nước nên rất dễ dàng xé rách.

Lúc này Hoắc Vi Vũ như người điên, liên tục vừa cào vừa đánh lên người Lâm Thừa Ân, nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh. Cô hướng tay của Lâm Thừa Ân hung hăng cắn mạnh lên. Lâm Thừa Ân bị đau liền thả cô ra, Hoắc Vi Vũ trong mắt đã không còn lý trí, hướng cánh tay còn lại của anh tiếp tục cắn tới.

Hai mắt Lâm Thừa Ân co lại dữ dội, cầm tay của Hoắc Vi Vũ nhấc lên. Hoắc Vi Vũ cắn không đến cánh tay của hắn, ánh mắt sắc bén lướt qua cổ của anh. Lâm Thừa Ân ý thức được nguy hiểm, dùng sức đẩy Hoắc Vi Vũ xuống ghế sofa,hắn nắm chặt tay của Hoắc Vi Vũ cố định trên đỉnh đầu, cô dùng chân liều mạng đạp hắn. Lâm Thừa Ân bị đạp đau, cũng không còn lý trí, đem mớ vải rách còn lại trên người nàng toàn bộ lấy xuống,đầu gói đè ép chân của Hoắc Vi Vũ, trói tay của cô lại.

Hoắc Vi Vũ giãy dụa, giãy dụa không xong, cô giống như dã thú gào thét: "a!"

Bộ dáng của cô nhìn quá dữ tợn, Lâm Thừa Ân có chút khựng lại. Hoắc Vi Vũ thừa cơ giải thoát đôi tay mình,Lâm thừa Ân lại muốn bắt lấy cổ tay cô. Hoắc Vi Vũ biết đánh không lại hắn,ôm phần gáy của Lâm Thừa Ân,hai chân cuốn lấy eo hắn,hàm răng sắc bén hướng cổ hắn cắn mạnh xuống.

"A" Lâm Thừa Ân kêu lên một tiếng đau đớn.

Cố Cảo Đình nghe được Lâm Thừa Ân a một tiếng, thân thể run nhẹ, sắc mặt kém mấy phần. Một chân đá văng cửa,đôi mắt đỏ ngầu nhìn về đôi nam nữ trên ghế sofa.

Hoắc Vi Vũ chủ động ôm Lâm Thừa Ân,cuốn lấy eo của hắn, Lâm Thừa Ân đã không còn y phục ở thân trên.

Hoắc Vi Vũ cũng để lộ gần hết nửa thân trên, cô buồn bực giữ cổ của Lâm Thừa Ân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ một hồi hoảng hốt, cô đang mơ sao,cảm thấy không chân thực gọi:"Cố Cảo Đình."

Lâm Thừa Ân nhìn thấy kinh hỉ trong mắt Hoắc Vi Vũ, cắn răng nắm lấy cằm Hoắc Vi Vũ:"Tiểu Vũ,em làm anh thực dễ chịu,chúng ta tiếp tục nào."

Hoắc Vi Vũ run rẩy, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thừa Ân, đây không phải một Lâm Thừa Ân dịu dàng mà cô từng quen, cô căn bản không biết tên quái vật trước mắt này.

Anh biết mình đang nói gì không? Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa, muốn lên tiếng giải thích. Cố Cảo Đình đã không còn ở đó.

Lòng cô rơi "bịch" một cái, muốn nhanh chóng đuổi theo anh. Lâm Thừa ân đè ép tay của nàng, kiềm chế ở chân của cô, không cho cô động đậy, hô: "A, Tiểu Vũ, tiếp tục dùng sức, a.." Hoắc Vi múa kinh dị nhìn Lâm Thừa ân, thét to: "Cố... ưm ưm ưm ưm."

Anh ngăn chặn môi của cô, không cho cô phát ra tiếng.

Thượng trung tá cũng nhìn không nỗi nữa, vốn còn muốn tìm Hoắc Vi múa lý luận, nhìn thấy bọn họ hôn môi, cái gì cũng không muốn nói nữa, đuổi theo Cố Cảo Đình.

Hoắc Vi Vũ đến ý định tự tử... Đều có rồi.

Chương 457: Cố Cảo Đình, Anh Còn Muốn Tôi Sao?

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Lâm Thừa Ân, Trong mắt anh điên cuồng, vằn đỏ, thị huyết, tựa như dao găm nhọn, cắt đứt trái tim cô.

Máu tươi chảy ròng. Hoắc Thuần có thể thương tổn cô, Thái Nhã có thể phái người giết cô, cô đều không khổ sở.

Vốn dĩ, bạn mình ném dao găm ra so với kẻ thù ném dao găm ra sắc bén gấp trăm lần, ngàn lần. Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ không giãy giụa, buông lỏng tay và chân cô ra.

"Tiểu Vũ, em phải tin tưởng, anh đây là vì em, đi bên người Cố Cảo Đình, em sẽ sống không bằng chết." Lâm Thừa Ân tận tình khuyên bảo.

"Cầu xin anh." Hoắc Vi Vũ nuốt nước đắng, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, quyết tuyệt mà nghiêm túc nói: "Đối với em ít chút đi."

"Em có biết anh cả, anh hai vì sao ở Nước G chưa về không? Đều do Cố Cảo Đình thiết kế, người kia, dã tâm bừng bừng, anh ta chính là muốn lợi dụng em, Tiểu Vũ, em hiểu hay không?" Lâm Thừa Ân nhíu mày nói.

"Anh ta muốn lợi dụng em cái gì? em có cái gì để anh ta lợi dụng, anh cảm thấy, em đã là cô nhi, còn có giá trị gì để lợi dụng!" Hoắc Vi Vũ đỏ con mắt, bởi vì kích động, toàn thân đều run rẩy.

Quá lạnh, lạnh, tâm giống như trong hầm nước đá. Cô tiện tay đem tấm thảm ở trên sô pha quấn quanh người.

"Em thật sự cho rằng em không có giá trị để lợi dụng sao? tín vật Giang Khả ở trên người của em." Lâm Thừa Ân nói thẳng vào vấn đề.

Hoắc Vi Vũ ngừng lại, đôi mắt sắc nhọn lên, "Tổng thống nói với anh?"

"Cố Cảo Đình thiết kế mâu thuẫn lần này với Nước B, chính là vì ngao long trở thành một tay.

Hội nghị tuyển cử kỳ lần này thật ra là đấu tranh quyền lợi bên trong.

Cố Cảo Đình vì thắng lợi, không từ thủ đoạn, liên thủ với nước địch, nếu anh ta liên thủ, sao có thể xảy ra việc!

Lần này anh ta cố ý thả ra tin tức nói xảy ra việc, chính là vì lừa em đem tín vật giao cho anh ta, hết thảy đều là kế hoạch của anh ta.

Bằng không sao anh ngăn cản em, anh ta lại có thể an toàn trở về, lông tóc không tổn hao gì, Tiểu Vũ, em đừng u mê, đừng bị anh ta lừa." Lâm Thừa Ân kích động nói.

"Em chỉ muốn biết, anh nói điều này, là do ai nói cho anh?" Hoắc Vi Vũ thanh lãnh hỏi.

"Em mặc kệ ai nói."

"Em chính là muốn biết ai nói." Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.

"Lý Ích, người bên cạnh anh cả, anh ta nói, chung quy em chưa nên tin." Lâm Thừa Ân nói ra tên người kia.

Lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống, không hề nhiều lời. Mỗi người đều có nhận định của riêng mình. Thừa Ân nhận định cô vì tình yêu bị mất lý trí, cô nói cái gì, Thừa Ân đều sẽ không tin tưởng.

Mà cô, chính mắt chứng kiến tổng thống quá âm hiểm, nghe được đối thoại Tắng quản gia và Trung tá Lý. Cô tin tưởng, Lý Ích cũng thành người của tổng thống. Liền xem anh cả, anh hai, sẽ không tin tưởng cô, vẫn là tin tưởng Thừa Ân đi.

"Từ hôm nay trở đi, tôi không phải là bạn của anh, cũng không phải anh em, tôi sống hay là chết, thống khổ hay vui sướng, đều không quan hệ với anh." Hoắc Vi Vũ quyết tuyệt nói.

"Em thật sự vì Cố Cảo Đình cắt đứt với chúng tôi?" Lâm Thừa Ân không dám tin, "anh và em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em không tin anh sao? trước nay anh đều vì ích lợi của em suy xét trước tiên, chúng ta tuy không phải anh em ruột, nhưng mà ở trong lòng anh, em chính là em gái thân thiết."

"Em gái cũng có ngày muốn gả đi ra ngoài, anh trai cũng có lúc cưới vợ, Thừa Ân, tôi muốn đi bên cạnh Cố Cảo Đình, cho dù ruồng bỏ tất cả, tôi cũng không ruồng bỏ anh ta! Anh giúp đỡ cũng được, phản đối cũng thế, đều không thay đổi được quyết định của tôi."

Chương 458: Mặc Kệ Em Làm Cái Gì, Anh Đều Sẽ Tha Thứ Cho Em

"Có phải em điên rồi hay không, anh nói nhiều như vậy, em nghe không hiểu sao?" ngực Lâm Thừa Ân phập phồng kịch liệt.

"Tôi điên rồi, anh cũng điên rồi, cho nên, anh có thể ngụy trang đã xảy ra quan hệ với tôi, anh như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất sợ hãi." Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ mình quăng ra ngoài cũng là dao găm.

Mỗi một đao, đều có thể cắt đứt cảm tình của cô và Lâm Thừa Ân. Nếu dao găm đủ sắc bén, hẳn là có thể cắt đứt hết thảy.

"Quả thực không thể nói lý với em." Lâm Thừa Ân cũng bị thương, nhăn mày, nước mắt chảy theo dòng.

"Không thể nói lý chính là anh, mỗi lần anh đều nói tốt với tôi, vì tôi mà quyết định, nhưng anh biết thứ tôi muốn là cái gì sao? Nếu anh thật sự tốt với tôi, không phải ngăn cản tôi yêu Cố Cảo Đình, mà là làm Cố Cảo Đình yêu tôi, không phải sao?" Hoắc Vi Vũ lẳng lặng chảy nước mắt.

"Có phải em một hai phải đi bên người Cố Cảo Đình hay không, mặc dù mất đi chính là anh, anh cả, Anh hai?" giọng Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, hạ tối hậu thư.

"Tôi muốn đi bên cạnh anh ta, cho dù mất đi hết thảy." Hoắc Vi Vũ xác định rõ ràng.

Lâm Thừa Ân tuyệt vọng, nhếch khóe miệng, "em biết không? dáng vẻ em bây giờ, cùng dáng vẻ em bốn năm trước, giống nhau như đúc. Vì Ngụy Ngạn Khang em vứt bỏ người thân, bạn bè, bỏ trốn theo anh ta, cho nên, ba em mới chết.

Nếu em có thể vì người thân, nghĩ tới bạn bè, mà không phải mù quáng vì cái gọi là tình yêu, có lẽ, ba em sẽ không chết.

Hiện tại em cũng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, là người cô đơn.

Ngẫm lại Ngụy Ngạn Khang đối với em như thế nào, nghĩ lại chúng tôi đối với em như thế nào đi?

Bây giờ có lẽ em hận anh ngăn cản, chờ sau khi em bị thương, liền sẽ minh bạch.

Em đi đi, anh sẽ không mặc kệ em, cũng sẽ không trách em bây giờ tuyệt tình, nếu bị thương, chúng tôi tại chỗ này chờ em."

Tâm Hoắc Vi Vũ bị nhéo đau, cuộn tròn người, gục đầu vào đầu gối, gào khóc rống lên. Vô số nước, chuyển biến thành nước mắt.

Bởi vì Lâm Thừa Ân nói những lời này, bởi vì quá khứ chấp nhất, bởi vì ba ba chết, bởi vì lựa chọn hiện tại của cô, bởi vì bảo hộ của Lâm Thừa Ân.

Cô biết, Lâm Thừa Ân làm như vậy, là bị tổng thống xui khiến, là bị người khác mê hoặc dẫn đến sai đường, là hiểu lầm Cố Cảo Đình. Anh đối với cô, là thật sự quan tâm.

"Tôi đi mua quần áo cho anh." Hoắc Vi Vũ từ trên sô pha đứng lên, vào phòng thay đổi quần áo, mới nhớ ra, người cô một phân tiền đều không có.

"Thừa Ân, trên người của tôi không có tiền." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

Lâm Thừa Ân đi đến giá áo, mặc vào tây trang.

Anh từ túi tây trang lấy ra bóp da, rút ra một tấm thẻ vàng, thảy tới trên bàn trà, "Mật mã là 880616, cầm lấy dùng đi."

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lại đỏ vài phần, "Thừa Ân, tin tưởng em, Cố Cảo Đình không phải như anh nghĩ."

"Anh tin vào kết quả." Lâm Thừa Ân xoay người, đi đến bên ngoài, biến mất khỏi phòng Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ ngồi xuống sô pha, bưng kín trán. Cô cần yên lặng, yên lặng.

Dinh Tổng thống

"Này bây giờ nên làm cái gì? Cô ta giống như muốn đi tìm Cố Cảo Đình, nếu cô ta đi tìm Cố Cảo Đình, đem tín vật giao cho Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình sẽ không đâu địch nổi." Tắng quản gia nhìn video do nội ứng gởi qua, lo lắng nói.

ánh mắt Tổng thống xẹt qua sát khí, trầm giọng ra lệnh: "không thể lưu Hoắc Vi Vũ, cho Trung tá Lý động thủ, sau khi động thủ đi tới nơi Cố Cảo Đình nhận tội."

"Chỉ sợ Trung tá Lý không chịu. Rốt cuộc người bị giết chính là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu thương, Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho anh ta." Tắng quản gia lo lắng.

Tổng thống cười lạnh một tiếng, "Anh ta không làm như vậy, chết chính là một nhà già trẻ của anh ta còn có chính bản thân anh ta."

Tắng quản gia hơi hơi kinh ngạc, minh bạch, gật đầu: "vâng."

Chương 459: Ác Giả Ác Báo

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh ngồi một hồi. Nếu quyết định, nên kiên trì không ngừng đi xuống, cho đến khi đầu rơi máu chảy. Cô cũng không quay đầu lại.

Tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ lăng hạ, cửa đã bị đẩy ra.

"Tiểu Vũ, cửa nhà con hỏng rồi, thế này không an toàn." Mẹ Lâm đi đến, nhìn trên mặt đất, tất cả đều là vải vụn, kinh ngạc: "Nhà con sao vẫn luôn loạn như vậy?"

"Thực xin lỗi, con chưa có dọn dẹp, Mẹ Lâm, sao mẹ tới nơi này?" Hoắc Vi Vũ đỡ Mẹ Lâm ngồi xuống.

"Không phải con nói muốn thổ lộ sao? vừa rồi dì trông thấy Ân đi ra ngoài, di động con lại tắt máy, dì muốn biết thế nào?" Mẹ Lâm cười hì hì hỏi.

Tâm Hoắc Vi Vũ sinh ra áy náy, cúi đầu, "Thực xin lỗi, Mẹ Lâm, con và Thừa Ân, chỉ có thể làm anh em."

"Là con không thích nó, hay là nó không thích con? không phải con nói thổ lộ sao?" Mẹ Lâm hơi nhíu mày, biểu tình ngưng trọng.

"Hai người chúng con đều chỉ xem đối phương như người thân, không có cảm tình nam nữ, thực xin lỗi, Mẹ Lâm, con lừa mẹ." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

Mẹ Lâm thở dài một hơi, "dì đã sớm nhìn ra, con và Cố Cảo Đình, mới là một đôi, đúng không?"

"Con thích anh ta." Hoắc Vi Vũ không có phủ định.

"Con nói cho dì, Thừa Ân, nó, có phải hay không thích đàn ông?" Mẹ Lâm lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ không nói gì.

"Lần trước lúc dì giúp nó quét tước vệ sinh, mở ra két sắt của nó, bên trong có một ảnh chụp người đàn ông." Mẹ Lâm thử hỏi.

"Con không biết." Hoắc Vi Vũ cúi đầu.

Cô biết đến, hỏi qua Thừa Ân, Thừa Ân nói qua. Nhưng mà, cô không muốn Mẹ Lâm thương tâm.

"Thôi. Cưỡng cầu không được." Mẹ Lâm cầm tay Hoắc Vi Vũ, vỗ vỗ, thoải mái nói: "con không thành con dâu dì, làm con gái của dì cũng giống nhau."

"Con nói rồi, tâm ý con là thật sự hiếu thuận mẹ." Hoắc Vi Vũ thành khẩn nói.

Mẹ Lâm tiếc nuối cười, "Được rồi, dì gọi điện thoại cho Thừa Ân tới đón dì."

"Đúng rồi. Mẹ Lâm, xe mẹ còn bị con để ở bờ biển, ngày mai con đi lấy trở về." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

"Đã biết. Thừa Ân hẳn là chưa có đi xa." Mẹ Lâm gọi điện thoại qua Lâm Thừa Ân.

Đột nhiên, Hoắc Vi Vũ liếc về phía cửa hiện lên một bóng đen.

"Ai, ai ở kia?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.

Một người đàn ông che mặt nhảy tiến vào, cầm trên tay chủy thủ, đôi mắt như tên trộm, quá mức chuyên chú.

Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, "Trung tá Lý, ông muốn làm gì!"

Trung tá Lý dừng một chút, lạnh lùng nói: "Ai cho cô phản bội tư lệnh, tư lệnh muốn cô phải chết."

Hoắc Vi Vũ nhìn đao trong tay hắn đã đâm tới. Trung tá Lý là người của tổng thống. Tổng thống muốn giá họa cho Cố Cảo Đình, gia tăng mâu thuẫn Cố Cảo Đình và Thừa Ân.

Cô không thể chết được.

"Nếu không phải chủ ý của Cố Cảo Đình, ông giết tôi có biết hậu quả ra sao? Cố Cảo Đình ngoài việc sẽ không bỏ qua cho ông, khẳng định sẽ không bỏ qua cho người nhà của ông, anh ta sẽ làm cho các người sống không bằng chết." Hoắc Vi Vũ khẩn cấp nói.

Trung tá Lý dừng một chút. Mẹ Lâm chắn trước mặt Hoắc Vi Vũ, dao găm đâm vào lưng của bà.

"Mẹ Lâm." Hoắc Vi Vũ hô, ánh mắt sắc nhọn quét về phía Trung tá Lý.

Trung tá Lý hoảng sợ. Lâm Thừa Ân từ cửa xông tới, "Mẹ."

Trung tá Lý thấy thế, đẩy Lâm Thừa Ân ra, hướng tới bên ngoài chạy đi. Lâm Thừa Ân cầm tay Hoắc Vi Vũ, chất vấn: "Người kia là ai?"

"Thừa Ân, anh thấy được, hiện tại em muốn ở bên người Cố Cảo Đình, đem thứ các người gọi là tín vật giao cho Cố Cảo Đình, liền có người tới giết em, chứng minh, phía sau màn vẫn luôn có một đôi tay gây tội ác, khống chế toàn cục, mà anh, chính là một quân cờ." Hoắc Vi Vũ kích động nói.

Chương 460: Cô Đã Trúng Độc Của Cố Cảo Đình

"Người kia nói, Ai cho cô phản bội tư lệnh, tư lệnh muốn cô phải chết." Mẹ Lâm xen mồm nói.

Trong mắt Lâm Thừa Ân đều là sát ý.

Hoắc Vi Vũ cầm tay Lâm Thừa Ân, "Cố Cảo Đình muốn giết em có rất nhiều biện pháp, anh ta giỏi nhất giết người không thấy máu, không cần giấu đầu hở đuôi như vậy, càng tô càng đen."

"Đủ rồi." Lâm Thừa Ân ném tay Hoắc Vi Vũ ra, "em đã bị Cố Cảo Đình hạ độc, trước hết anh đem mẹ anh đưa đi bệnh viện."

"Thừa Ân, khả năng em sống không qua khỏi hôm nay, anh nhớ rõ, giết chết em chính là tổng thống, nói cho Cố Cảo Đình, giết chết em chính là tổng thống." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói với theo sau lưng Lâm Thừa Ân.

Lâm Thừa Ân cũng không có quay đầu ôm Mẹ Lâm rời đi. Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.Tổng thống làm càn giết người.Cố Cảo Đình không tín nhiệm cô.Lâm Thừa Ân không tín nhiệm cô.

Cô đã thành ngòi thuốc kích phát hỏa mâu thuẫn giữa bọn họ.Cô chết, không biết Lâm Thừa Ân sẽ nói cho anh cả anh hai nghe như thế nào.

Châm ngòi anh cả, Anh hai mâu thuẫn với Cố Cảo Đình, tổng thống là người được lợi, người thắng cuối cùng.Cô không thể chết được.Hoắc Vi Vũ đột nhiên nhớ tới một việc.

Tổng thống rõ như lòng bàn tay hành tung của bọn họ, chẳng lẽ, trong phòng cô bị bí mật gắn camera theo dõi?

"Không cảm thấy mình thực ngu xuẩn?" Hoắc Vi Vũ nói với không khí.

Cô tin tưởng tổng thống có thể nghe thấy.

"Nếu tôi có tín vật của Giang Khả đã sớm lấy ra đưa cho Cố Cảo Đình, còn chờ tới bây giờ sao?" Hoắc Vi Vũ tiếp tục nói.

"Ngài giết tôi, có lẽ có thể mê hoặc anh tư tôi, nhưng Cố Cảo Đình không phải ngốc tử, anh ta sẽ không tin Trung tá Lý là vì anh ta giết tôi, anh ta khẳng định sẽ đoán được sau lưng Trung tá Lý có một người, là tổng thống đại nhân." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.

"Đoán được thì sao?" Tổng thống phát ra tiếng.

Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, sắc bén quét về phía có giọng nói, là ở bên trong đồng hồ treo tường.

"Đoán được, anh ta sẽ không cùng anh cả anh hai tôi xung đột, anh ta sẽ toàn lực đối phó ngài." Hoắc Vi Vũ xác định nói.

"Tôi thả cô đi bên người anh ta, anh ta sẽ không đối phó tôi?" giọng Tổng thống lạnh lùng.

"Hiện tại tình cảnh tôi và anh ta như vậy, anh ta sẽ tin tôi sao?" Hoắc Vi Vũ cười khổ, "cho dù anh ta tin tôi, chỉ cần tôi không chết, mâu thuẫn giữa các người sẽ không trở nên gay gắt, không phải sao? Các người vốn dĩ chính là mặt và lòng không quan hệ tới nhau."

Tổng thống nhìn mặt Hoắc Vi Vũ trong video, trầm mặc.Hoắc Vi Vũ nhìn như bình tĩnh, trong lòng bàn tay đều là sềnh sệch mồ hôi.

Cô biết, sống chết của cô, chỉ ở một quyết định của tổng thống.Cô vốn không sợ chết, chính là sợ, Cố Cảo Đình và các bạn của cô sẽ chết thực thảm.

"Hoắc Vi Vũ, cô biết hậu quả ra sao nếu cô đem tín vật giao cho Cố Cảo Đình?" Tổng thống thử hỏi.

"Xác định tôi là gián điệp, mà lấy được tín vật kia, ngoại trừ ngài tổng thống, cũng sẽ nhận định tôi là gián điệp." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nhìn đồng hồ treo tường nói.

"Cô là một cô gái thông minh, hy vọng cô không có tín vật, có tín vật, tốt nhất cô cũng không đưa cho Cố Cảo Đình, cô hại chết không chỉ bản thân cô, còn có anh ta.

Tôi tạm thời buông tha cho cô, nhưng mà, nhất cử nhất động của cô đều ở phạm vi tôi giám thị, không cần làm cho chính mình phải hối hận.

Trên thế giới không có bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, nói không chừng, chúng ta sẽ trở thành bạn, tôi quý trọng tài năng, hy vọng có một ngày cô sẽ đến.

Mặt khác, bên người Cố Cảo Đình tuyệt đối không chỉ có Trung tá Lý là người của tôi, nhớ rõ thận trọng từ lời nói đến việc làm, chọc giận tôi, khẳng định cô nhìn không thấy ánh thái dương." Tổng thống cảnh cáo, trầm giọng nói với Tắng quản gia: "Huỷ bỏ sát lệnh."

Hoắc Vi Vũ dư quang nhìn đến bóng ma ở cửa biến mất.Cô giống như, nhặt lại mạng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro