Chương 471-480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 471: Lén Lút Nói Yêu Thương

Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, Lâm Thừa Ân đứng ở trước xe, khuôn mặt tuấn tú nghiêm chỉnh của anh ta như một ngọn gió bên ngoài tòa án.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đi về phía anh ta.

Lâm Thừa Ân nở nụ cười, "Vừa rồi nhìn em gây áo lực cho trung tá Lý, ép buộc Cố Cảo Đình tuyên bố ngày chết của hắn, cảm giác rất thoải mái, Tiểu Vũ, em đã có một lựa chọn sáng suốt."

Hoắc Vi Vũ nhún vai.

Nếu như cô nói trung tá Lý là người của tổng thống, Lâm Thừa Ân nhất định sẽ cảm thấy cô đang nổi điên.

"Thừa Ân, em còn muốn đi đến một nơi, tối nay đến gặp dì Lâm." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.

Một chiếc xe chạy qua, trung tá Thượng mở cửa sổ ra, "Phi." một tiếng rồi chạy đi.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô nhìn về phía xe, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảo Đình, trong lòng lộp bộp một chút. Bây giờ cô và Lâm Thừa Ân còn đứng chung một chỗ, anh nhất định sẽ hiểu lầm. Nhưng cô phải nhìn Thừa Ân, cũng không vứt bỏ được dì Lâm.

"Tư lệnh ngài xem, những gì cô ta nói tới Lâm Thừa Ân là giả, cô ta không phải tự nguyện, nếu thật như vậy, có lẽ cô ta sẽ tức giận với Lâm Thừa Ân, nhưng cô và Lâm Thừa Ân có quan hệ tốt như vậy, hiển nhiên bọn họ đã làm chuyện gì đó, bị chúng ta kịp thời phát hiện. Người phụ nữ này không thể tin, còn nói tôi là gián điệp, bụng dạ cô ta thật khó lường." Trung tá Thượng tức giận nói.

"Đừng nói nhảm, lái xe của anh đi." Cố Cảo Đình nặng nề nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước.

Hoắc Vi Vũ thu hồi ánh mắt, ảm đạm cúi đầu.

"Cô còn thích anh ta sao?" Lâm Thừa Ân rất không bình tĩnh.

"Anh đi điều tra anh cả và anh hai ở nước G thế nào? Sao vẫn chưa trở lại, đã đi thật lâu rồi." Hoắc Vi Vũ nói sang chuyện khác nói.

"Em có biết là Cố Cảo Đình cố ý sắp xếp cho anh cả đi nước G hay không?" Nói ra chuyện này, Lâm Thừa Ân liền tức giận, "Biết rõ, bây giờ quan hệ nước G với nước mình không tốt, còn để cho anh cả đến đó, không là muốn chết sao? "

"Anh cả là Tướng Quân, nước G động đến anh cả, chẳng khác nào muốn khai chiến với nước mình, họ không có ngu như vậy đâu."

"Người phụ nữ như em thì hiểu gì, anhh hai đã đi tìm hiểu rồi, chờ tin tức của anh hai rồi nói sau." Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ nói, nâng cằm nhìn về phía xe, "Em muốn đi đâu, anh chở em đi."

"Em muốn đổi sim điện thoại." Hoắc Vi Vũ nói.

Như vậy, Cố Cảo Đình không có gì bí mật nữa, cô có thể nói chuyện với anh rồi.

"Cũng tốt, miễn cho em không có chuyện gì lại quấy rối người khác, anh đưa em qua đó." Lâm Thừa Ân nói xong, mở cửa xe.

Hoắc Vi Vũ ngồi vào xe của Lâm Thừa Ân. Trong chỗ tối, tổng thống nhìn quan hệ vi diệu của bọn họ mấy lần, hỏi quản gia Tắng bên cạnh: "Ông thấy thế nào?"

"Khó phân biệt được, tôi ngu dốt, không thấy rõ quan hệ tình cảm rắc rối của bọn họ." Quản gia Tắng gật đầu nói ra.

"Tuần này sẽ mở tiệc chức mừng hắn trở lại." Tổng thống phân phó nói.

"Vâng."

Hoắc Vi Vũ rất nhanh làm sim mới, Lâm Thừa Ân còn trên xe chờ cô. Cô từ cửa tiệm điện thoại đi ra ngoài, đi tới công viên rộng lớn gọi điện thoại. Xác định bốn bề vắng lặng, cô gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.

Reng..reng..reng...

Là nguyên âm dài. Còn không có chuyển được cuộc gọi, Hoắc Vi Vũ đã khẩn trương, cẩn thận nhìn bốn phía.

Điện thoại có người nghe máy.

"Alo. Cố Cảo Đình, tôi là Hoắc Vi Vũ, bây giờ anh có thời gian nói chuyện không?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.

"Ừm." Cố Cảo Đình nặng nề đáp.

Cô có cảm giác vui đến phát khóc, thấp giọng nói: "Tôi biết, anh nói không thích tôi là hy vọng tôi an toàn, trải qua hôm qua ở toà án quân sự, tôi cảm thấy tổng thống không dám giết tôi đâu, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không, tôi muốn quay lại bên cạnh anh."

Chương 472: Lén Lút Nói Yêu Thương (2)

"Cô suy nghĩ nhiều, tôi không thích phụ nữ một chân đạp hai thuyền." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, giải thích nói: "Tôi và Thừa Ân..."

"Cô và Lâm Thừa Ân tình cảm như gần như xa thế nào thì tôi không có hứng thú biết, nếu quả thật như lời cô nói, hai người ngủ với nhau là giả, bây giờ cô nên cách xa Lâm Thừa Ân một chút, mà không phải tự mình đưa lên, đó là cô bị coi thường." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, cắt đứt lời của cô.

Anh nói rất khó nghe, như lưỡi dao sắc bén cắt ngang. Trong lòng Hoắc Vi Vũ nôn nóng, "Không phải như anh nghĩ."

"Tôi nghĩ thành dạng gì rồi, Hoắc Vi Vũ, cô đã tiêu phí hết nhiệt tình tôi dành cho cô, còn dư lại, chỉ có chán ghét, không cần gọi điện thoại cho tôi, ngoài ra, kỳ thật khi đàn ông bắt đầu lạnh lùng với cô, không muốn nghe lời giải thích nào của cô, cũng liền chứng minh, cô nói thế nào cũng vô dụng thôi, tôi không ngăn cản được cô bị coi thường, nhưng mà, hi vọng cô học được biết điều một chút, tiến thối thoả đáng mới không làm cho người ta chán ghét." Cố Cảo Đình gọn gàng mà linh hoạt cúp máy.

Hoắc Vi Vũ sững sờ đứng tại chỗ, điện thoại còn đặt ở bên tai. Trong đầu tiếng ong ong vang lên. Cố Cảo Đình nói rất chân thật, chân thật, giống như anh thật sự chán ghét cô. Chẳng lẽ, là cô tự mình đa tình sao?

Cô hoảng hốt từ cửa sau đi vào sảnh bán điện thoại. Lâm Thừa Ân chờ thật lâu, nhìn cô còn chưa đi ra, liền đi vào tiệm tìm cô.

"Tiểu Vũ, em bị sao vậy?" Lâm Thừa Ân kéo cánh tay Hoắc Vi Vũ qua.

Đôi mắt cô đỏ bừng, chậm rãi nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Thừa Ân, nếu như anh không thích một người phụ nữ, anh sẽ làm như thế nào?"

"Lạnh nhạt, cô ta gọi điện thoại không nghe, nói chuyện không để ý tới, sử dụng thái độ lạnh lùng nhất nói cho cô ta biết, anh và cô ta là không thể nào, anh chướng mắt cô, làm sao vậy? Đừng nói cho anh, em lén gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình rồi nha?" Ánh mắt Lâm Thừa Ân lạnh lùng hơn.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo, thấm vào trong máu, không nói gì.

Lâm Thừa Ân cắn răng, đề cao đê-xi-ben, "Hoắc Vi Vũ, em tỉnh lại có được không, có phải em...... Cho rằng mình là tiên nữ, người khác không có em không được hả, tự soi gương đi, người con gái như vậy trên đường có cả đám đó, anh ta lợi dụng em xong rồi, chơi chán thì bỏ thôi."

"Anh đả kích em như vậy là có ý gì? Làm bạn mà anh cứ rắc muối vào vết thương của em là sao? Có lợi gì cho anh sao hả." vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt nói.

Đôi mắt Lâm Thừa Ân dịu dàng hơn, bất đắc dĩ nói: "Anh sợ không mắng để em tỉnh, Cố Cảo Đình là người thông minh, anh ta không chọc em, mới có lợi cho anh ta, mà là em không trêu chọc anh ta, mới có lợi cho em, thôi quên đi, anh đưa em đi ăn cơm."

Lâm Thừa Ân đi về phía của.

Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu, không biết vì sao, cô thật sự không tin, lúc trước còn tốt, tại sao đột nhiên lại không yêu, một khi đàn ông thích, thật sự đơn giản như vậy sao?

Cô ngồi vào xe của Lâm Thừa Ân, đầu dựa vào cửa sổ ngẩn người. Lâm Thừa Ân lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ.

"Quên anh ta đi cũng là một bắt đầu tốt, em nhất định sẽ gặp được người đàn ông thích em." Lâm Thừa Ân trấn an nói.

Điện thoại Hoắc Vi Vũ vang lên. Cô nhìn hiển thị số của Tiểu Bát, liền nghe máy, nói xin lỗi: "Xin lỗi, Tiểu Bát, tôi bị mất điện thoại."

"Không có chuyện gì đâu, quản lý Hoắc, tôi đã đi ăn máng khác rồi, bây giờ đang ở một nhà gần công ty Phong Đằng, ông chủ là người Hoa kiều, trả tiền lương cũng không tệ lắm, lương tạm thời có một vạn, hoàn thành một hạng mục sẽ được chia 20% hoa hồng, chị có muốn tới thử xem hay không?" Tiểu Bát mời nói.

Hoắc Vi Vũ đúng lúc không có làm việc, tin tức này không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, "Cảm ơn cô, Tiểu Bát, cô gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, hôm khác tôi đến hẹn phỏng vấn."

Chương 473: Lén Lút Nói Yêu Thương (3)

Sơn Trang

Tổng thống nhìn Cố Cảo Đình cúp máy, tò mò hỏi: "Cô ta đang theo đuổi cậu sao?"

"Theo đuổi tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng không có người đàn ông nào thích phiền toái, người phụ nữ chỉ biết nói dối và dâm đãng." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đặt di động lên bàn.

Tổng thống cười cười, trở lại chuyện chính, "Tôi sẽ sắp xếp như vậy, sau khi tro giải thưởng là vũ hội, sau khi múa hát xong, cậu có thể chọn một người phụ nữ đơn độc ở cùng một chỗ ăn cơm với cậu, hôn nhân của tư lệnh luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người, người phụ nữ được cậu chọn khẳng định rất vinh hạnh."

Cố Cảo Đình rũ mắt xuống nhìn đa tổng thống, "Để cho hoàng tử chọn một người, cậu ta cũng nên quyết định rồi."

"Cũng chờ nhà gái đồng ý mới được, nghe nói gần đây nó tìm được một người, rất ân cần theo đuổi, nhưng mà đối phương không để nó vào mắt." Tổng thống ý vị thâm trường nói.

"Chỉ là một vũ hội, để có chủ đề cho dân chúng bàn tán mà thôi, cũng không phải định ra tới là ai, tổng thống không cần có áp lực quá lớn." Vẻ mặt Cố Cảo Đình không thay đổi lười biếng và không hứng thú nói, ngáp một cái, nhàm chán chơi điện thoại.

Tổng thống cũng không có chuyện gì khác muốn nói, nhìn ra Cố Cảo Đình không kiên nhẫn, đứng lên nói: "Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi trước, tôi cũng cần phải trở về, hôm nay Tiểu Ái còn muốn ở cùng tôi cả ngày."

"Không tiễn." Cố Cảo Đình kiêu ngạo nói.

Tổng thống cùng với quản gia Tằng đi ra ngoài.

"Tư lệnh, sao Hoắc Vi Vũ kia vẫn không biết xấu hổ thế, ngài đuổi cô ta đi, cô ta còn dây dưa." Trung tá Thượng tức giận nói.

"Về sau, đảm bảo cô ta cách tôi hai mét." Ánh mắt Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn điện thoại phân phó nói.

"Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Trung tá Thượng xác định nói.

Trên xe

Tổng thống nghe xong điện thoại của thám tử, nở nụ cười, "Nhiệm vụ bên nước G tạm thời hủy bỏ, Nghị nhi cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, cứ tiếp tục quan sát.."

Quản gia Tắng gật đầu. Tính tình của Tổng thống ông rất hiểu, may mắn còn không có truyền nhiệm vụ xuống dưới.

Cảnh đêm tối

Có một bóng dáng lao nhanh về phía trước, ẩn nấp trên con đường nhỏ hẹp đen tối, như một hung se trong màn đêm, đôi mắt đen sâu như chim ưng, sáng rực hơn báo săn, khóe miệng, cong lên vô cùng quyến rũ.

So đấu với tâm cơ, ngược lại anh muốn nhìn xem lão hồ ly kia có thật sự so được với anh hay không...

Hoắc Vi Vũ chăm sóc dì Lâm đến chính giờ tối, Lâm Thừa Ân đưa về.

Cô không để cho Lâm Thừa Ân vào cửa, mắt nhìn lên thiết bị giám sát và theo dõi, tất cả đều bình thường. Ngồi ở trên ghế sofa, ngây ngốc một lát. Trong đầu lại như bột nhão, đình chỉ vận chuyển.

Có điều khi nghĩ đến Cố Cảo Đình, tâm sẽ có chút đau đớn. Rốt cuộc là sai ở đâu?. Tại sao cô và anh sẽ biến thành như vậy! Không biết từ đâu phát ra một tiếng tích tắc. Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, nhìn về phía đồng hồ báo thức, sắp mười giờ rồi.

Cô đi đến phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa. Vừa đẩy phòng ngủ ra, cả người bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, đặt ở trên tường. Cô còn không có nhìn rõ người tới, đã bị hắn hung hăng hôn. Hắn hôn vội vàng mà mãnh liệt, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Bàn tay to từ bên hông của cô chuyển tới bờ mông, mang theo tính xâm lược nguy hiểm. Trong lòng Hoắc Vi Vũ cả kinh, đẩy cánh tay của hắn, hoảng sợ mà nhìn người không rõ hình dáng trong bóng đêm.

"Ưm, ưm,ưm...." Bờ môi bị chặn, cô hoàn toàn không thể phát ra tiếng.

Đàn ông bất mãn cắn lên môi cô một cái. Cuồng dã, bá đạo, kiêu ngạo, mạnh mẽ!

Loại cảm giác này...

Trái tim Hoắc Vi Vũ như đang run rẩy. Là Cố Cảo Đình! Hương vị của anh, hơi thở dương cương mùi hương mát lạnh từ trên người. Ngay cả cảm giác chạm vào, đều là của anh.

Chương 474: Lén Lút Nói Chuyện Yêu Đương (4)

Hoắc Vi Vũ có loại xúc động muốn khóc, hai mắt hơi nước mông lung.

Tụ hợp thành nước mắt, từ khóe mắt chảy ra. Anh cảm giác được trên mặt cô ẩm ướt, bờ môi liền dán vào trước mắt cô.

Sâu sắc, thương tiếc, đau lòng. Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, âm thanh nghẹn ngào hô: "Cố Cảo Đình."

Anh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Hô hấp ấm áp toàn bộ rơi vào trên mặt cô. Là cảm giác của anh, hương vị của anh. Cánh tay anh ôm eo cô, bế cô lên dễ dàng, đặt lên giường.

Hai tay chống hai bên thân thể cô, từ trên cao nhìn xuống. Cuối cùng Hoắc Vi Vũ cũng thấy rõ khuôn mặt của anh. Là anh, thật là anh.

Cô còn tưởng là anh chán ghét cô, trong lòng chua xót, cả ngày tâm tình đều rất hậm hực, nhìn thấy anh tới, mới sáng tỏ thông suốt, khóe miệng giương lên:

"Sao anh lại trở về."

"Sợ cô đau lòng." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Tôi rất đau lòng, sao anh lại nói trong điện thoại như vậy, tôi còn tưởng là anh hiểu lầm ý của tôi." Hoắc Vi Vũ muốn cười, nhưng cười không nổi, toàn bộ ủy khuất trước đó biến thành nước mắt, lăn xuống.

Ngón tay Cố Cảo Đình lướt nhẹ qua mặt cô, nhìn mắt cô sâu thẳm, trong bóng đêm như dòng suối dưới ánh trăng.

"Có người động tay động chân với điện thoại của tôi, lúc cô gọi cho tôi, tổng thống cũng ở đó." Cố Cảo Đình giải thích nói.

"Cho nên, anh tin tưởng tôi, đúng không?" Hoắc Vi Vũ nhìn anh nói.

"Cô không có lý do để lừa gạt tôi, Lý trung tá với tôi cũng không mấy thân thiết, hắn sẽ không vì tôi mà giết cô, chỉ có khả năng duy nhất chính là, tổng thống cố ý phái hắn đến giết cô, sau đó giá họa cho tôi, tôi tìm người điều tra nhà của hắn, trong vòng một đêm toàn bộ mất tích, làm tôi càng thêm chắc chắn, lời cô nói là sự thật." Cố Cảo Đình lý trí phân tích nói.

Hoắc Vi Vũ ngậm miệng, không để cho mình phát ra âm thanh nghẹn ngào, khóe miệng hơi giương lên.

Cô biết, lấy tài trí thông minh của anh, có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Hoắc Vi Vũ sờ mặt anh:

"Anh thật quá gầy, sao không ăn nhiều vào chút."

Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, lưu luyến đầu ngón tay ôn nhu của cô, âm thanh cũng không tự chủ được mềm nhẹ xuống mấy phần:

"Bọn họ nói tôi gầy rất đẹp."

" Đừng như vậy, anh càng đẹp trai tôi càng áp lực, vẫn là mập lên chút đi." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.

Cố Cảo Đình cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười rực rỡ như vậy. Nghe tiếng cười, tâm tình của cô cũng vui lên, cười theo, hai tay ôm eo của anh. Cố Cảo Đình nhìn cô, đây là lần đầu tiền cô chủ động.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, bàn tay giữ ở eo của cô, xoay người, Hoắc Vi Vũ liền nằm sấp trên người anh.

Anh không cho cô né tránh, ngăn chặn gáy cô, tiếp tục hôn sâu hơn. Bàn tay vén vay cô lên, dọc theo lưng quần đi vào, bao phủ lên cặp mông.

Hoắc Vi Vũ nghĩ đến cô vẫn còn đang tới tháng, liền giãy dụa muốn đứng dậy. Anh không thích cô cự tuyệt, vô cùng không thích, lực đạo trên tay tăng thêm.

"A.." Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ một tiếng.

Chỉ như này, cơ bản không thõa mãn được anh đối với cô tưởng niệm cùng khát vọng. Anh đè ép cái mông của cô đến gần bụng của anh. Hoắc Vi Vũ cảm giác cái kia của anh thức tỉnh, thấy hơi thở của anh nóng lên mấy phần.

Chương 475: Giận Dỗi

Lòng của cô cũng run rẩy lợi hại. Nếu như cô hết, chắc chắn nguyện ý. Nhưng...

Cố Cảo Đình cảm giác được phụ nữ trong ngực dãy dụa. Anh buông lỏng môi của cô ra, nhìn cô, âm thanh khàn khàn hỏi: "Cái kia hết chưa?"

Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Lần này đặc biệt kéo dài."

"A." Cố Cảo Đình lên tiếng, hắng giọng một cái, trong mắt nhiệt độ cũng không giảm xuống, cũng không buông lỏng cô, không cho cô rời đi.

Hoắc Vi Vũ nằm sấp trên người anh, vẫn cảm giác được tiểu quái thú của anh như cũ, không có chút nào an phận.

Cô dời đề tài hỏi: "Tôi nghe Thượng trung tá nói, anh hộc máu, hiện tại có sao không?"

"Đại dì mụ( có kinh) thật là, luôn luôn làm người ta mất hứng, tuột cảm xúc." Cố Cảo Đình hời hợt nói.

Phốc.

Hoắc Vi Vũ không nhịn được cười phá lên, "ha ha ha ha." Ai nói Cố Cảo Đình là khối băng, máu lạnh, anh có khi cũng rất hài hước nha.

"Đừng nhúc nhích." Tiếng của Cố Cảo Đình càng ngày càng khàn.

Hoắc Vi Vũ không dám động đậy: "Anh để tôi xuống đi."

"Cứ nằm như vậy đi." Anh bá đạo nói.

Cô giống như không hề chán ghét anh bá đạo, trong lòng còn có chút ngọt ngào. Nghẹo đầu, tựa vào ngực anh, nghe tim anh đập, cuối cùng cũng thể an bình lại.

Có trời mới biết, cô rất lo lắng cho anh khi biết anh bị bắt ở nước B. Lo lắng, lo nghĩ, đấu trí đấu dũng, mấy lần ở giữa sinh tử, hiện tại nhớ tới, tâm đều thấy đau.

"Anh thật không sao chứ?" Hoắc Vi Vũ ôn nhu hỏi.

"Ừm, trận này vất vả quá mức, sau đó bị cô chọc giận." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chống lại đôi mắt màu đen của anh, trong bóng đêm sáng rực: Anh suy nghĩ một chút liền biết không có khả năng nha, tôi tới tháng, không phải anh đều biết sao?"

"Lý trung tá gửi đến một số ghi hình, có chút tức giận bối rối, lại nhìn thấy cô và Lâm Thừa Ân làm như thế, liền mất lý trí, về sau cô đến, nói với tôi những chuyện kia, tôi liền hiểu. Tính tình của cô nói là làm, khinh thường giải thích. Cố giải thích, khẳng định sẽ không làm." Cố Cảo Đình tín nhiệm nói.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ướt át.

Cô không muốn người khác tin tưởng, không cần người khác quan tâm cô, cô chỉ cần anh tin tưởng, là được.

"Về sau chúng ta nên làm gì?" Hoắc Vi Vũ quay lại chủ đề chính, tựa ở trong ngực anh, chỉ cần nghỉ đến khuôn mặt dối trá kia của tổng thống, cả người liền bực bội.

"Bên cạnh tôi thật sự có một số người của tổng thống, ông ta làm tổng thống nhiều năm như vậy, lại là ba của Tương Mẫn Vũ, thực lực không thể khinh thường." Trong mắt của Cố Cảo Đình sâu thêm mấy phần, sóng ngầm mãnh liệt:

"Chờ đó, tôi sẽ kéo ông ta xuống đài."

"Đừng mạo hiểm." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói.

Cố Cảo Đình nở nụ cười, ôm cô chặt hơn:

"Hoắc Vi Vũ, cô đã thích tôi, tôi liền không cho phép cô đổi ý, hiểu không? Nếu như có ngày nào đó cô không thích cô nữa, tôi sẽ cưỡng ép cô bên cạnh tôi, mặc kệ cô có nguyện ý hay không."

"Nếu như anh không thích tôi trước thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn cô. Anh đã chờ hai mươi mấy năm, lúc cô theo Ngụy Ngạn Khang, anh liền tìm cách khiến bản thân không thích cô.

Càng giãy dụa, càng thống khổ.

Thậm chí vừa nghĩ tới bọn họ sẽ làm chuyện như này, cô lại trầm luân dưới thân của hắn ta, lòng anh liền đau đến không tả nổi.

Chương 476: Cô Là Vợ Duy Nhất Của Tôi

Cố Cảo Đình không nói gì. Hoắc Vi Vũ có chút hoảng hốt. Từ trước tới giờ không yêu đến yêu, chuyện này không quan trọng. Cái cô sợ nhất chính là, từ yêu chuyển thành không yêu.

Là người từng trải, lúc ấy cảm thấy như mọi thứ sụp đỗ. Hận không thể chết, có thể tan thành mây khói, không cần chuyển kiếp nữa.

"Nếu như anh không thích tôi, vậy tôi cũng sẽ không thích anh, coi như cắt lòng đi mất, xóa sạch sẽ trí nhớ, tôi cũng sẽ không thích." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

"Đồ ngốc, tôi không nói, chỉ làm. Cô là vợ duy nhất của tôi, nên cô không được yêu ai ngoài tôi! Sau khi kết hôn, sẽ có chút cãi vả va chạm, chúng ta nhường nhịn lẫn nhau." Cố Cảo Đình lý trí nói.

Anh nói không phải là tình thoại, nhưng là lời chân thành nhất. Cho nên, bước đầu tiên, cô nhất định phải gả cho anh.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ cong lên, dựa vào người anh.

Nhớ ngày đó, vì không muốn gả cho anh, chạy khắp nơi, trốn tránh đủ kiểu, hận không thể giết được anh.

Hiện tại, vô cùng vô cùng muốn gả cho anh. Cái thế giới này tràn đầy bất ngờ.

"Về sau, chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương thôi." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.

Cố Cảo Đình hôn thật sâu vào tóc của cô. Đó là trầm mặc, là ẩn nhẫn, là không thể làm gì, cũng là chua xót.

Rất muốn rất muốn, lập tức lấy cô về, tuyên bố với thế giới, cô là của anh! Nhìn thấy ai ngấp nghé phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ mời hắn ăn kẹo đồng.

Hai người bọn họ lẳng lặng rúc vào nhau. Không nói lời nào, cái gì cũng không làm, nhưng thật giống như làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều.

Bời vì biết lén gặp mặt cũng không dễ dàng, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, cho nên, từng giây từng phút không muốn lãng phí.

"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Mắt Cố Cảo Đình quét về phía cửa. Người nào không có mắt đến gõ cửa.

"Đừng để ý." Cố Cảo Đình hạ giọng nói, xoay người, gặm nuốt lấy môi của cô.

Chậm rãi dời xuống, đến cổ của cô. Gặm cắn da thịt của cô. Rất ngứa, một cỗ tê dại xâm chiếm lấy cơ thể.

"A..." Hoắc Vi Vũ yêu kiều rên lên.

Giống như ái muội, mập mờ, kiều diễm, uyển chuyển. Môi của anh đến gần tai cô, khàn khàn trầm giọng nói: "Rất muốn bên cô."

Tim Hoắc Vi Vũ nhảy loạn. Anh nói có chút sắc, nhưng là, không có chút nào phản cảm, còn có chút kích động.

Anh phun ra khí tức, ở bên tai của cô, trêu chọc cô ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu cơ bản không thể suy nghĩ.

"Đông đông đông. Cổ Mẫn Tử, mở cửa, cô có ở bên trong không?" Âm thanh của Duật Nghị truyền tới.

Cố Cảo Đình cắn vành tai của cô.

"A." Đột nhiên đau đớn, Hoắc Vi Vũ che lỗ tai của mình, oán hận nhìn anh.

Cố Cảo Đình nguy hiểm nói: " Cổ Mẫn Tử là ai? Là tên giả của cô à."

"Không muốn quan tâm anh ta, nên tùy tiện nói ra một cái tên giả." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Cố Cảo Đình trở mình. Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, thân thể anh nóng hổi bao phủ phía trên.

Bên tai cô khàn khàn nói: "Không quan tâm đến anh ta là tốt, cho địa chỉ là sai, cô muốn tôi trừng phạt cô sao đây."

"Tôi có thể giải thích." Hoắc Vi Vũ nhìn anh.

Anh khẽ cắn môi của cô: "Cảm thụ cho tốt."

"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu anh nói gì, chỉ thấy anh rút thắt lưng ra.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Chương 477: Thề Non Hẹn Biển


"Anh......" Cô muốn hỏi anh làm gì.

Anh nâng lên cằm cô, hôn lên môi cô. Khoang miệng ấm áp, như là muốn đem sông băng đều tan thành nước. Hoắc Vi Vũ tâm tùy ý động, lông mi run rẩy, chậm rãi khép đôi mắt lại. Trong mắt có chút mê mang, có chút ngây thơ, có chút huyễn hoặc.

Mặc dù bước xuống là núi đao chảo dầu, cô đều sẽ đi cùng anh. Có phần tín nhiệm này, cô không có khẩn trương và bài xích. Cố Cảo Đình lại hôn nhu tình như nước.

Cô ngưỡng cổ có chút đau, trở mình, đối diện với anh. Cố Cảo Đình hôn càng tinh tế, mày gắt gao nhíu lại. Vừa rồi có xúc động, anh muốn tiến tới nơi cô, chỉ cần là của cô, anh đều muốn, chỉ là, như vậy cô sẽ rất đau, dù sao cũng là lần đầu tiên.

Anh luyến tiếc, buông môi Hoắc Vi Vũ ra, nhìn cô thật sâu, tràn ngập thương tiếc. Hoắc Vi Vũ bối rối nhìn anh. Không phải nói muốn cô cảm thụ sao? Đã không có sao......

Cô lật người qua, ghé vào trên giường, quay đầu nhìn anh. Cố Cảo Đình giơ lên tươi cười, điểm một chút mũi cô, "Ngốc."

"vốn dĩ anh muốn làm gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.

Cố Cảo Đình hắng giọng một cái, đứng dậy, ngồi ở trên mép giường, trên mặt có màu hồng khác thường, giấu trong bóng đêm.

"Vì sao không nói lời nào?" Cô cũng ngồi ở bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh.

"Mặc kệ tôi thế nào, đều không có quan hệ với cô sao?" Cố Cảo Đình khàn giọng hỏi cô.

Trên thực tế, bây giờ anh căng chặt sắp nổ mạnh. Hoắc Vi Vũ dừng một chút. Anh để cho cô nằm úp sấp, chẳng lẽ là?

"Anh muốn tiến nơi đó?" Mặt cô đỏ hồng hỏi.

"Có thể chứ?" Cố Cảo Đình hỏi.

Tim cô đập nhanh, như là muốn nhảy ra từ cổ họng. Như vậy, sẽ rất thẹn thùng.

"Vậy anh chậm một chút." Hoắc Vi Vũ nói, nói xong, muốn đem đầu lưỡi cắn rớt.

Nghe câu nói này, bất luận người đàn ông nào đều sẽ nhiệt huyết sôi trào. Anh yêu chết bộ dáng bây giờ của cô. Hoắc Vi Vũ cũng đủ dứt khoát, cũng đủ dũng cảm.

Anh hôn lên môi cô, bàn tay nắm chặt eo cô, kéo tới bên người, hận không thể đem cô hòa lẫn xương thịt, vẫn luôn đặt ở bên người, có thể giơ tay với tới, trợn mắt có thể thấy được.

Anh hận hiện tại không thể ở bên nhau.

Hô hấp càng ngày càng nặng, càng ngày càng dồn dập, cắn chặt răng, buông cô ra, "Chờ cô khỏe đã, nơi nào tôi cũng phải vào."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng, "hôm nay anh có thể ở chỗ này ngốc bao lâu?"

"Một hồi sẽ đi, tôi phải về quân khu, mở hội nghị khẩn cấp, kéo Duật Cẩn xuống đài không phải trong một sớm một chiều, tôi cần thiết trở về bố cục, không thể có một chút sai lầm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ biết khó khăn thật lớn, cái gì cô cũng giúp không được.

"Mặc kệ ra sao, tôi sẽ bồi bên cạnh anh, chỉ cần có anh, không phải không thích tôi rồi." Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng nói.

Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng. Được cô thích, anh bất chấp gian nguy cũng không tiếc, cuối cùng có hy vọng để phấn đấu.

"Có bút không?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Có." Hoắc Vi Vũ lấy ra bút ở ngăn kéo.

Cố Cảo Đình ở trên lòng bàn tay cô nhanh chóng viết xuống một dãy số, "Có việc gọi điện thoại cho anh ta, anh ta hỗ trợ xử lý, anh ta tuyệt đối tin được, tạm thời không cần gọi điện thoại cho tôi, biết không?"

"uh." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, rất là luyến tiếc, "anh phải đi sao?"

Anh cũng muốn cùng cô ở bên nhau, nhưng mà, ở chỗ này thời gian dài thêm một phân, nguy hiểm liền nhiều thêm một phần.

Anh vốn dĩ không thể ở lâu.

Chương 478: Bà Xã Lải Nhải

"Nhớ rõ ăn cơm, không được uống rượu, không được ăn đồ lạnh, điều trị thân thể cho tốt, chúng ta còn phải sinh thật nhiều bảo bảo, biết không?" Cố Cảo Đình dặn dò nói.

"Không được hút thuốc, không được uống rượu, ăn nhiều cơm, ngủ nhiều, trấn an dì cha, tôi có thể sinh con trai, nhưng quyết định chất lượng bảo bảo là do anh." Hoắc Vi Vũ nhanh mồm dẻo miệng nói.

Trên thế giới cũng chỉ có cô, dám nói anh chất lượng không tốt. Anh khẽ cắn môi cô một chút, "Lần sau làm cô thử xem, chất lượng rốt cuộc được không."

Tiếng tích tích tích vang lên.

Anh nhìn về phía trên người đeo báo động, nhíu mày. Hoắc Vi Vũ biết anh phải đi. Người chưa đi, cô bắt đầu tưởng nhớ. Cô biết giữ không được, cũng không nên giữ.

"Trên đường cẩn thận." Hoắc Vi Vũ nhu mì nói.

Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, mặc dù là trong bóng đêm, anh cũng có thể nhìn cô rõ ràng.

"Chờ tôi." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói.

"Được." Hoắc Vi Vũ đáp, chỉ cảm thấy trước mặt một ngọn gió lướt qua, nghe két một tiếng.

Theo bản năng, cô vọt tới cửa sổ, nhìn xuống mặt đất một bóng ma hiện lên, biến mất trong bóng đêm. Lầu bốn, anh làm sao làm được, tới vô ảnh, đi vô tung.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh đứng ở cửa sổ, nhìn màn đêm yên tĩnh, thật lâu, thật lâu.

"Đông, đông, đông", tiếng đập cửa lại vang lên.

"Cổ Mẫn Tử, vừa rồi tôi đi tra xét theo dõi bất động sản, nhìn đến nhà của cô, bọn họ nói cô không phải Cổ Mẫn Tử,gọi là Hoắc Vi Vũ, cô đi ra nói rõ ràng cho tôi, nếu cô không mở cửa, tôi liền phá cửa." Duật Nghị kêu gào nói, tiếng đập cửa càng mạnh.

Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, mở đèn, đi ra ngoài, mở cửa.

"Vì sao gạt tôi?" Duật Nghị nóng nảy.

"Hiện tại có phải anh thực chán ghét tôi hay không, đối với tôi thực tức giận, nghĩ thầm, người phụ nữ này sao đáng ghét như vậy, vẫn luôn lừa anh, anh hận không thể làm cho tôi cút đi, đúng hay không?" Hoắc Vi Vũ tâm bình khí hòa hỏi.

"Cô cũng tự mình hiểu lấy, vừa rồi vì sao không mở cửa?" Duật Nghị tự nhiên đi đến.

Hoắc Vi Vũ xoay người, nhìn về phía Duật Nghị ngồi ở trên sô pha, "Điện hạ, anh không phải loại hình tôi thích, lừa anh cũng vì không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh, nếu anh cảm thấy tức giận, cảm thấy đáng giận, về sau tránh xa loại phụ nữ như tôi một chút."

Duật Nghị: "......"

Anh cười hì hì nói: "Tôi không tức giận, tôi cảm thấy rất có ý tứ, cô giả danh với tôi, tôi vẫn luôn gọi cô bằng tên giả, nhớ tới khá buồn cười."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Anh khi tức giận và vui vẻ có thể thoải mái cắt, không cảm thấy mệt sao?" Hoắc Vi Vũ nheo lại đôi mắt, lạnh lùng nói.

"Cô đều muốn tôi cút đi, nếu tôi thật sự cút đi, về sau lại đến tìm cô liền không có, vẫn là, không tức giận đi. Dù sao cũng là việc nhỏ, tôi không keo kiệt như vậy, đúng rồi, cô ăn cơm không, tôi còn chưa có ăn cơm đâu, vẫn luôn tìm cô, không phải nói tốt nay cùng nhau ăn cơm sao?" Duật Nghị dời đi đề tài.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Duật Nghị. Cô và Lâm Thừa Ân lui tới, bởi vì cô và Thừa Ân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, như là anh em, mọi việc xuất phát đều là hy vọng cô tốt, cô dứt bỏ không được hai mươi mấy năm tình nghĩa.

Mà Duật Nghị đối với cô tâm tư không thuần, tính anh giống như tiểu đệ đáng yêu, cô cũng không thể cho anh ta hy vọng, bằng không, chính là làm Cố Cảo Đình thất vọng.

"Anh thấy ai tốt, tìm người đó đi, đã khuya, tôi muốn đi ngủ." Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách, giữ cửa mở lớn.

"Đừng vội, cái kia, kỳ thật tôi cũng không đói bụng, tôi nói cho cô một bí mật động trời, cô lại đây ngồi." Duật Nghị vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Chương 479: Cảm Giác Yêu Đương, Ngọt Ngào Tiến Vào Nội Tâm

"Không cần nói với tôi, cảm tạ." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt.

Duật Nghị mất mát, nhìn ra Hoắc Vi Vũ dứt khoát, cảm giác vô cùng thất bại. Cảm thấy lưu lại, cô sẽ thêm chán ghét anh.

Anh đứng lên, nghiêm túc đối diện Hoắc Vi Vũ nói: "Thứ Bảy là Lễ Chúc Mừng Cố Cảo Đình, ba tôi muốn cho tôi ở trong vũ hội chọn ba thiếu nữ khiêu vũ, trên thực tế, các cô chính là người được đề cử làm vợ tôi, tôi muốn mời cô đi."

"Không rảnh." Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ dứt khoát nói.

"Cô đừng nhanh như vậy từ chối tôi, nói không chừng sẽ rảnh, thứ sáu tôi hỏi cô lại, vẫn nói như vậy, tôi đi ra ngoài ăn cơm, tạm biệt." Duật Nghị không cho cô nói chuyện, nhanh như chớp rời đi.

Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không quá minh bạch. Duật Nghị, vì sao coi trọng cô. Đôi mắt anh ta sai lầm, hay là hormone sai lầm. Mở ra lòng bàn tay.

Số di động Cố Cảo Đình viết xuống. Chữ anh viết, điên cuồng mà kiêu ngạo, xinh đẹp mà đường hoàng. Cô đem dãy số ghi vào di động, đặt tên là X-man.

Có và anh liên hệ ràng buộc, trong lòng cũng kiên định rất nhiều. Cô vào nhà lấy quần áo, đi vào phòng tắm, mở nước, nằm ở bồn tắm.

Thường thường nhìn về chữ trong lòng bàn tay, nhớ tới cảnh tượng bọn họ vừa rồi. Mặt cô càng ngày càng nóng, khóe miệng cũng không tự giác hướng lên trên.

Đây là cảm giác yêu đương sao? Ngọt ngào tiến vào nội tâm, cả người đều mở cờ trong bụng, cũng không tệ lắm.

Đêm nay, không có dùng thuốc ngủ, cô liền ngủ thực tốt. Vừa có cảm giác tỉnh lại, mặt trời đã từ trong cửa sổ tiến vào.

Hoắc Vi Vũ đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành, nhìn về phía dưới lầu. Một người kỳ quái, đội mũ lưỡi trai, trên tay ôm một cái bao, cúi đầu, bộ dáng lén lút.

Có thể là bởi vì chột dạ, cô thiếu chút nữa đụng vào quá khứ, hướng bên cạnh hiện lên. Người nọ ngẩng đầu, nhìn về phía lầu bốn.

Hoắc Vi Vũ thấy rõ ràng mặt cô ta, Lý Nghiên Hiền. Cô ta thật sự cực kỳ rảnh rỗi. Lý Nghiên Hiền nhìn thấy cô, trong mắt phụt ra một tia căm hận, Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm bất hảo.

khổ người Lý Nghiên Hiền, cô không phải đối thủ, người phụ nữ một khi điên cuồng lên, sức chiến đấu chính là chó ngao Tây Tạng.

Cô cầm lấy di động, cầm lên túi xách, từ trong phòng xông ra ngoài, đóng cửa lại.

Suy nghĩ xuống, không có đi xuống dưới lầu, mà là đi lên lầu trước. Cô nghe được tiếng Lý Nghiên Hiền phanh phanh phanh đập cửa.

"Hoắc Vi Vũ, cô đi ra cho tôi, đừng cho là tôi tìm không được cô, bây giờ tôi xử đẹp cô." Lý Nghiên Hiền kêu gào nói.

Hoắc Vi Vũ lại từ thang lầu tầng năm chạy xuống, tránh thoát Lý Nghiên Hiền, bước chậm rãi trên đường.

Cô không thể ở khách sạn, bên trong khách sạn có theo dõi, Cố Cảo Đình không có phương tiện tìm cô.

Nhưng mà, trong nhà cũng không thể trở về. Nhưng, vẫn luôn trốn tránh không phải là biện pháp.

Lý Nghiên Hiền tưởng cô mật báo mới làm hại cô ta bị ly hôn, trên thực tế, bản thân Ngụy Tịch Phàm chính là một tra nam.

Cô trở về nói với Lý Nghiên Hiền, cô ta khẳng định không tin.

Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một chút, gọi điện thoại qua X-MAN. Điện thoại chuyển được. Hoắc Vi Vũ hết sức khẩn trương.

"Uh." Một giọng nói người đàn ông từ đầu kia di động truyền tới.

"Cái kia, tôi là Hoắc Vi Vũ, tạm thời tôi không về nhà được, anh có thể giúp tôi an bài một nơi an toàn không?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

"A." người đàn ông từ đầu kia di động nở nụ cười, vài phần vô lại, mang theo hương vị xấu xa: "Gấp không chờ nổi muốn hẹn hò cùng Cảo Đình, thành lập tổ ấm tình yêu cho các người sao? cô cũng thật là nóng vội."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Được rồi, tôi an bài cho các người một cơ hội hoạt động bí mật." người đàn ông trêu chọc nói.

Chương 480: Đảng Ngầm Làm Việc, Xấu Hổ

Hoắc Vi Vũ bị anh nói rất ngượng ngùng.

"Không phải như thế." Cô muốn giải thích, lại có một loại cảm giác càng tô càng đen.

"Tôi không thể chính đại quang minh an bài cho cô, bên cạnh cô vẫn luôn có thám tử." Người đàn ông hạ giọng nói, "khoảng 10 giờ cô đi Thủy Thiên quốc tế phía dưới cửa hàng KFC, tôi an bài cho cô một bạn học thời đại học, cô đi ở nhờ nhà cô ta."

"A? được, cám ơn ha." Cô như thế nào có loại cảm giác đảng ngầm.

Sau khi cúp điện thoại, phát hiện người đi tới trên đường ánh mắt quái dị. Được rồi, cô còn chưa có chải đầu, rửa mặt, đánh răng. Hoắc Vi Vũ che cái trán, quay đầu nhanh chóng đi đến siêu thị.

Cô mua lược, khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, chuẩn bị cho tốt từ sau siêu thị đi ra. Di động vang lên. Cô xem là Lý Nghiên Hiền, sợ cô ta phá hỏng cửa, tiếp nghe điện thoại.

"Làm gì không dám mở cửa, cô có bản lĩnh không cần ra tới, chết ở bên trong đi." Lý Nghiên Hiền tức giận nói.

"bà có thể không cần xúc động như vậy? bà ngẫm lại con trai mình, liền muốn cùng tôi liều mạng, ai chăm sóc con bà, ai dùng người đàn ông của bà? kiếp sau ai vì bà thanh toán." Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.

"Tôi đã không còn người đàn ông của mình cũng không có con, Ngụy Tịch Phàm muốn đem con tôi mang đi, cái gì tôi đều không có, hiện tại tôi chỉ muốn cùng cô đồng quy vu tận." Lý Nghiên Hiền kích động nói.

"Vốn dĩ không liên quan gì tới tôi, bà đem tất cả cừu hận rót cả trên người tôi, không cảm thấy bà thực vô cớ gây rối sao? Muốn ly hôn với bà chính là Ngụy Tịch Phàm, muốn đoạt đi con bà cũng là ông ta, thương tổn bà cũng là ông ta ......"

"Là cô." Lý Nghiên Hiền chen vào nói, "Nếu không phải cô nói cho Cố Cảo Đình, Thái Nhã đã rời khỏi anh ấy, chúng tôi không có Cố thị đầu tư cũng có thể tốt."

"bà nghe rõ ràng cho tôi, tôi chỉ lặp lại lần nữa.

Tôi không có nói cho Cố Cảo Đình là bà chụp, nguyên nhân gây ra là Ngụy Tịch Phàm trêu chọc Thái Nhã trước đây.

Hơn nữa, Ngụy Tịch Phàm trước khi ở với Thái Nhã đã có rất nhiều người phụ nữ.

Bằng không, vì cái gì có nhà không trở về, lão ở khách sạn, lão đi công tác, bà cho rằng có tiền không chỗ chơi hoa sao? Còn có, bởi vì bà giữ gìn tình yêu ông sẽ không cần bà, kia vẫn là sự thật?

Bà nhằm vào tôi, là bà không dám nhằm vào Thái Nhã, lại luyến tiếc không nhằm vào Ngụy Tịch Phàm, liền đem tất cả oán khí ra trút ở trên người tôi!

Lời tôi nói đã cạn, nếu bà lại dây dưa tôi không bỏ, vậy chớ có trách tôi không khách khí." Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp điện thoại.

Đầu có chút đau, rốt cuộc cô bị liên lụy ở trong, Lý Nghiên Hiền điên cuồng cô đã biết qua.

Một người phụ nữ mất hết tất cả, mới có thể cuồng loạn như vậy đi hủy diệt người khác, hủy diệt chính mình. Lý Nghiên Hiền gọi điện thoại lại, Hoắc Vi Vũ tiếp nghe.

"Cô nói bậy gì đó, Ngụy Tịch Phàm thực yêu tôi, anh đã từng nói, chỉ yêu một mình tôi." Lý Nghiên Hiền tan vỡ nói.

"Nghe đây, ông ta yêu hay không yêu bà tôi không có hứng thú biết, cám ơn bà đem ghi âm bút cho tôi, để cảm tạ, tôi sẽ khiến ông ta đem trả con lại cho bà, về sau không cần dây dưa tôi." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, gọi điện thoại qua Ngụy Tịch Phàm.

"Trên tay tôi còn có ghi hình ông và Thái Nhã, đem con của Lý Nghiên Hiền trả lại cho Lý Nghiên Hiền, tôi đem ghi hình xóa." Hoắc Vi Vũ nói thẳng vào vấn đề.

"Cô sẽ không luôn lấy ghi hình uy hiếp tôi?" Ngụy Tịch Phàm châm chọc nói.

"Uy hiếp ông viết giấy cam đoan, là muốn ông yêu Lý Nghiên Hiền cả đời, hiện tại ông muốn ly hôn với bà ta, còn muốn đem con bà ấy mang đi, người phụ nữ này, thành tựu cho ông nửa giang san, ông đối xử với bà ta như vậy?" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh nói.

"cô quản tốt chính cô đi, Cố Cảo Đình lập tức muốn kết hôn, anh ta không che chở cho cô, cô phát ra ghi hình chết so với tôi còn thảm hơn." Ngụy Tịch Phàm bén nhọn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro