Chương 481-490

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 481: Hoạt Động Ngầm, Anh Trở Lại Sớm Hơn Cô 

Hoắc Vi Vũ ngừng lại, trong lòng trầm xuống, "Có ý gì?"

"Cô không biết sao? Tổng thống mở tiệc chúc mừng cho Cố Cảo Đình, trên thực tế chính là chọn vợ cho anh ta, vào đêm buổi tiệc anh ta sẽ mời một người phụ nữ đi ăn tối, người phụ nữ kia, chính là vị hôn thê được chọn." Ngụy Tịch Phàm lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ rủ mắt xuống. Cô biết tổng thống mở tiệc chức mừng cho Cố Cảo Đình. Cũng biết tổng thống sẽ chọn Thái Tử Phi cho Duật Nghị.

Nhưng cô không biết, cũng sẽ chọn vị hôn thê cho Cố Cảo Đình. Trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ, một cảm giác khó nói nên lời, một cảm giác hít thở không thông.

Một khi anh chọn một người, nếu sau này đổi ý thì khẳng định lại đắc tội một nhà quyền quý. Vì sao anh không trực tiếp cự tuyệt chứ?

Hoắc Vi Vũ không biết mình cúp máy thế nào, hốt hoảng đi về phía KFC của Thủy Thiên quốc tế.

Cô đến rất sớm, gọi một phần cháo, sau đó ngồi ở trên ghế, có chút ngây ngốc, máy móc múc cháo bỏ vào trong miệng.

"Xuân, hôm nay có thấy tiêu đề nói về tư lệnh Cố ở nước B đánh một trận thật đẹp rồi trở về không, tổng thống mở tiệc chúc mừng cho anh ta, còn nói, trong buổi tối hôm đó sẽ tuyên bố vị hôn thê của tư lệnh Cố là ai? Để cho cả nước chúng ta cùng chúc mừng, còn phát bao lì xì." Một cô gái hưng phấn nói với người bên cạnh.

Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, mở điện thoại ra, nhìn về phía trang web.

Một tiêu đề thật lớn, trong trang báo là hình Cố Cảo Đình mặc quân trang, tư thế hiên ngang, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, khóe miệng có chút giơ lên, nụ cười như có như không, có khí chất khinh thường tất cả.

Hoắc Vi Vũ click vào trang:

Nước B đồng ý thả ra con tin, đáp ứng nói xin lỗi, ký tên vào hiệp ước hữu nghị mãi mãi không xâm chiến.

Tư lệnh Cố đánh trận này thật đẹp, thật đáng mừng.

Tổng thống sẽ mở tiệc ăn mừng cho tư lệnh, cả nước cùng chúc mừng, cũng sẽ phát tiền lì xì cho mọi người.

Tư lệnh sẽ mời một người phụ nữ cùng ăn bữa tối, ai sẽ có vinh hạnh này. Ai là người sẽ sinh ra bé con cho Tướng quân trẻ tuổi nhất của nước mình.

Hãy cùng đợi tin tiếp theo, công bố người phụ nữ may mắn được tư lệnh chọn, cho mọi người một tin mừng.

Hoắc Vi Vũ xem hết.

Cố Cảo Đình chắc sẽ không chọn người...

"Hoắc Vi Vũ." Có người hưng phấn gọi.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía người tới, một cô gái gầy gò, khuôn mặt thanh tú, tóc buộc cao.

Cô chỉ vào mũi của mình, ánh mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, "Tôi nè, Tiểu Mễ, Diêu Linh Mễ, hồi đại học tôi còn ngủ ở trên giường của cậu."

Hoắc Vi Vũ nhớ tới, là cô ấy.

"Tiểu Mễ, sao cậu lại ở đây?" Hoắc Vi Vũ tò mò.

"Nhà của tôi ở gần đây, tôi có mở một phòng khám bệnh, thật trùng hợp nha, rõ ràng có thể gặp được cậu, hôm nay tôi nghỉ, đến nhà tôi ngồi chơi một lát đi." Diêu Linh Mễ mời nói.

"Không được, hôm nay tôi còn có biệc." Hoắc Vi Vũ từ chối nói, nhìn thoáng qua thời gian, mười giờ rồi.

X-MAN để cho cô chờ bạn thời đại học sao bây giờ còn chư tới.

...,, từ từ, bạn thời đại học?

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Diêu Linh Mễ, thật sự là bạn thời đại học ah.

"Đến nhà tôi ngồi chơi một lát thôi." Diêu Linh Mễ ôm cánh tay Hoắc Vi Vũ, thân thiện nói: "Cậu là người bạn có thành tích tốt nhất trong chúng tôi, ngay cả giáo sư Vương cũng khoe cậu vô cùng thông mình, nhưng đáng tiếc, năm thứ 4 đại học lại chuyển qua hệ quản lý, giáo sư Vương bị cô chọc tức muốn hộc máu, bây giờ cô đang làm gì?"

"Tôi tạm thời thất nghiệp, mấy ngày nay đi phỏng vấn việc làm."

"Thất nghiệp hả, vậy cậu có muốn đến ở cùng với tôi hay không, tôi ở một mình trong căn phòng rất lớn, lúc ở nhà rất cô đơn, tôi thu tiền thuê phòng của cô rẻ một chút, đi, đến ta nhà tôi xem thử." Diêu Linh Mễ kéo tay Hoắc Vi Vũ đi.

Chỉ chốc lát đã đến.

Lúc Diêu Linh Mễ đẩy cửa phòng thứ hai trên lầu, Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Cố Cảo Đình đứng ở cửa sổ.

Chương 482: Anh Chỉ Muốn Em

Cô đã qua tuổi dậy thì. Nhưng vẫn bị anh làm cho rung động. Điều cô cần, vô cùng đơn giản, anh có thể ôm cô vào lòng.

Tình yêu, như người nước uống, người ngoài nói bậy, cô không thích nghe, không cần nghĩ, chỉ cần tin tưởng anh là tốt rồi.

Hoắc Vi Vũ đi về phía Cố Cảo Đình, đưa tay ôm eo của anh, dịu dàng tựa vào ngực anh. Độ ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tiếng tim đập quen thuộc.

Anh nâng cằm của cô lên, hôn vào trên môi của cô. Hình ảnh thật đẹp, làm cho lòng người ấm áp, ý nghĩ thật kỳ lạ. Diêu Linh Mễ thè lưỡi, giúp bọn họ đóng cửa lại.

Thật sự không thể nhìn người với vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu.

Lúc đại học, cô cho rằng Hoắc Vi Vũ sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất trong bọn họ, kết quả, Hoắc Vi Vũ chuyển qua hệ quản lý.

Lúc đó cô ta cũng nhìn thấy Cố Cảo Đình trong trường đại học, thầm nghĩ, không biết cô gái nào có vận khí tốt như vậy, rõ ràng có được tình yêu của Cố Cảo Đình.

Thì ra là Hoắc Vi Vũ.

Hôn đến khi cô không thở được, Cố Cảo Đình mới buông ra, nở nụ cười hiếm thấy, "Rất thông minh, anh cũng không nghĩ tới."

Cô cũng chỉ bị Lý Nghiên Hiền ép buộc, mới có thể yêu cầu như vậy. Chuyện của anh có quá nhiều rồi, cô không muốn vì chuyện của mình lại làm phiền anh.

"Ăn cơm chưa, em nấu cơm cho anh ăn." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, đôi mắt ảm đạm xuống, "Không ăn, anh chỉ có mười phút, anh có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì?"

"Báo chí đưa tin đều là giả, em đừng nghe, đừng nhìn, cũng đừng tin, anh sẽ có cách giải quyết, biết không?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ tràn ngập giọt nước mắt long lanh. Thì ra anh rút ra mười phút, chính là sợ cô nhìn thấy những tin tức kia sẽ khổ sở.

Qủa thật lúc nhìn thấy, cô rất khổ sở, nhưng khi nhìn thấy anh thì cô đã hoàn toàn tin tưởng anh rồi.

"Em có thể giúp gì cho anh không?" Hoắc Vi Vũ nức nở nói.

Cố Cảo Đình ôm eo của cô, bàn tay to khẽ vuốt lên mặt cô.

"Lúc trước anh đã nói với em, làm chuyện mà không ai có thể thay thế được, mới có thể phát huy hết sở trường của mình, đó là giúp anh rất nhiều rồi." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới lúc trước anh nói không ai có thể thay thế, là chuyện sinh con. Mặt của cô hơi đỏ lên, "Biết rồi."

Đôi mắt Cố Cảo Đình lại đen kịt giống như muốn nhỏ ra mực nước, có chút buồn bã và lo lắng, "Hứa với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể rời khỏi anh, có được không?"

Hoắc Vi Vũ nhận ra anh có chút khác thường, gật đầu, "Anh sẽ không có chuyện gì."

"Bây giờ anh chỉ muốn em." Cố Cảo Đình tiếp lời của cô, nở nụ cười, cúi đầu, hôn lên môi của cô một chút, lại một chút.

Anh không nở buông ra, nhưng thời gian luôn có hạn. Cố Cảo Đình thầm nghĩ phải rời khỏi. Trong lòng Hoắc Vi Vũ cũng nặng nề, có một cảm giác không tốt, nhưng lại không nói nên lời, là chuyện gì.

"Hoắc Vi Vũ, vận khí của cậu thật tốt, tư lệnh là một người đàn ông mà con gái trên toàn thế giới này đều muốn gả cho anh ta." Diêu Linh Mễ cười hì hì nói.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất gợn sóng trong mắt.

Cô biết có rất nhiều người muốn gả cho Cố Cảo Đình, nhưng không phải một người phụ nữ nào cũng có thể dễ dàng gả cho anh.

Ngay cả chính cô.

"Tôi về thu dọn quần áo." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.

"Tôi giúp cậu, dù sao hôm nay tôi cũng nghĩ, hoan nghênh cậu ở lại đây." Diêu Linh Mễ thân thiện nói.

"Không cần, cám ơn." Hoắc Vi Vũ từ nhà của Diêu Linh Mễ ở đi ra ngoài.

Cô mới đi ra khỏi tiểu khu, đã bị mấy người mặc tây trang màu đen ngăn lại. Hoắc Vi Vũ đề phòng: "Mấy người là ai?"

"Tiên sinh nói muốn cô đi theo chúng tôi một chuyến." Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi nói.

Chương 483: Thì Ra Anh Đã Cho Cô

Tiên sinh, tuyệt đối không phải là Cố Cảo Đình. Vậy là ai? Hoắc Vi Vũ lui về sau một bước, phía sau có hai người đàn ông ngăn lại.

Cô tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể kiên trì đi theo mấy người kia. Cô bị đưa đến trước một chiếc Lincoln phiên bản dài màu đen. Người mặc đồ đen mở cửa xe. Cô nhìn thấy tổng thống.

"Đã lâu không gặp." Tổng thống khẽ cười nói, bưng một ly cà phê, chậm rãi uống một ngụm, thoạt nhìn tâm tình không tệ.

"Tổng thống rất rảnh rỗi." Hoắc Vi Vũ quái gở nói, bước lên xe, lười biếng tựa ở trên ghế, sắc bén nhìn về phía tổng thống.

Cô trốn không thoát, dứt khoát dũng cảm đối mặt. Người mặc đồ đen đóng lại xe.

Tổng thống tự mình rót cho Hoắc Vi Vũ một ly cà phê, nói: "Kỳ thật tôi rất thích cô, mặc dù cô không phải được sinh ra trong danh môn vọng tộc, nhưng tôi lại thưởng thức suy nghĩ và khí thế của cô."

"Nghe giống như không phải là chuyện tốt." Hoắc Vi Vũ đả kích nói.

"Chuyện tốt chuyện xấu, thì phải xem cô nghỉ như thế nào, cô có tâm tình thế nào. Có bỏ mới có được, hiểu được bỏ đi, hoa phúc khôn lường làm sao biết không phải phúc, tiền tài ngoài ý muốn cũng là tai hoạ ngập đầu, cô thông minh như vậy, có lẽ hiểu được." Tổng thống ý vị thâm trường nói.

"Tổng thống bận rộn như vậy, kêu tôi đến đây, không phải là muốn dạy khóa ngữ văn cho tôi chứ, nói điểm chính đi." Giọng nói của Hoắc Vi Vũ không thay đổi vẫn lạnh như băng.

"Ngược lại tôi muốn dạy cho cô một khóa chính trị, với tư cách phu nhân của Cố Cảo Đình, cô không nhất định sẽ được người đời nhớ mãi, nhưng làm phu nhân tổng thống tương lai, cô nhất định có thể được ghi chép lại trong lịch sử." Tổng thống dẫn dắt nói.

Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, châm chọc nói: "Trong lịch sử đều là người chết, nhớ mãi trong đó cũng không phải chuyện tốt. Nếu không, ông vào đi, để cho tổng thống chính trực khác thay vào."

Tổng thống buông bỏ khuôn mặt tươi cười, trong mắt xẹt qua tia sắc bén. Cô châm chọc ông không chính trực, hơn nữa còn nguyền rủa ông chết.

"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, cô quá ngu xuẩn rồi." Tổng thống lạnh lùng nói.

"Nếu như biết tôi ngu xuẩn, thì nên cách xa tôi một chút, ngu xuẩn sẽ bị lây bệnh đó." Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.

Duật Cẩn lấy ra một sấp tư liệu, quăng vào mặt cô. Sức lực quá lớn, Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên mặt đau rát, trừng mắt nhìn về phía tổng thống.

"Ông giết tôi, tôi đảm bảo ông sẽ mất đi lòng dân." Hoắc Vi Vũ không chút nào sợ hãi nói.

"Ai muốn giết cô." Ngón tay của Tổng thống chỉ vào tư liệu trên bàn, "Công ty Tư Mộ này từ tên của cô chuyển sang người tên Trần Tam Thanh rồi."

Hoắc Vi Vũ nhíu lông mày. Công ty Tư Mộ, không phải lúc trước Cố Cảo Đình đã nói cho cô, sau đó còn nói không cho nhà kia sao?

Thì ra anh đã cho cô.

"Vậy thì thế nào?" Hoắc Vi Vũ không hiểu ý tổng thống.

Tổng thống cười lạnh, "Tiền của công ty Tư Mộ đều là xoay sở cho tập đoàn V thị, Trần Tam thanh cũng là người đại diện trên mặt pháp luật cho tập đoàn V thị, còn ông trùm chân chính giấu mặt phía sau của tập đoàn V thị là Cố Cảo Đình, chuyện này, cô biết không?"

Hoắc Vi Vũ khiếp sợ trùng lớn đôi mắt. V tiên sinh, chính là Cố Cảo Đình? Không trách được, hắn biết Cố Cảo Đình. Không trách được, lời cô nói với anh, V tiên sinh cũng biết. Không trách được, Minh Nặc xảy ra chuyện, V tiên sinh không có xuất hiện, xuất hiện chỉ có Cố Cảo Đình.

Cô còn tưởng rằng là hai người chứ?

Ngày đầu tiên gặp mặt V tiên sinh, V tiên sinh ra tay chính là một trăm vạn, cùng với cô chỉ là bèo nước gặp nhau, sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ chứ?.

Lúc đó, cô vẫn còn cãi nhau với Cố Cảo Đình. Thì ra đều là anh, anh luôn ở bên cạnh yên lặng bảo vệ cô.

Chương 484: Cảm Ơn Thần Tình Yêu, Đã Giúp Cô Trưởng Thành Hơn

Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt, phòng bị nhìn tổng thống: "Ông nói cho tôi biết những lời này là có ý gì?"

Tổng thống khôi phục lại như bình thường, khẽ nói: "Cố Cảo Đình chuyển một cố tiền lớn từ tập đoàn V đầu tư vào một công ty, mua chính chứng khoán của một xưởng thép ở nước D. Mà nước D chính là guốc gia duy nhất có cổ phần để khống chế xưởng thép, nói cách khác, cái này la làm ăn phi pháp."

"Anh ta chuyển tiền cho nước B, bạn thân của tổng thống phu nhân, số tiền vượt qua 20 tỷ."

"Là tư lệnnh của nước tôi, thế mà lại chuyển nhiều tiền như vậy cho nước khác, không thông qua ban ngành liên quan, tự mình hành động, cô cảm thấy, cái này có tính là bán nước không, có tính là bán ích lợi của quốc gia không, có tính là thông đồng với nước B không?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp chút.

Lúc đầu, phiếu của các nước nhỏ là có thể mua, bán cho quốc gia khác cũng là chuyện thường, nhưng phải thông qua ban ngành liên quan công chính, ký tên, làm thủ tục, nếu tự mình xử lý, sẽ liên quan đến quyền lực của quốc gia, ích lợi quốc gia. Mà Cố Cảo Đình chuyển một số tiền quá lớn.

"Ông muốn làm gì?" Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi.

"Cố Cảo Đình là nhân tài, tôi tin tưởng anh ta là anh hùng của quốc gia, và người dân cần anh hùng." Tổng thống bắt đầu vui vẻ lên.

"Đừng nói nhảm." Hoắc Vi Vũ vạch trần sự dối trá của ông.

"Tôi muốn cô trở thành thái tử phi." Tổng thống nói ra mục đích.

"Có rất nhiều người ưu tú hơn tôi, sao phải là tôi?" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh đứng lên.

"Vương tử anh quốc William cưới dân thường làm hoàng hậu. Mễ Đức Nhĩ Đốn, hoàng thất cần cần ủng hộ, người dân chính là ủng hộ cao nhất, mà tôi thấy cô là nhân tuyển tốt nhất."

"Hoắc Vi Vũ, tình yêu là để cho hai phía trưởng thành, cuối cùng có thể ở cùng một chỗ hay không, cũng không quan trọng, tình yêu ép buộc, dùng danh nghĩa là tình yêu để trói buộc, làm đối phương ngày càng xấu đi, bị ép từ bỏ nhiều cơ hội, một người phụ thuộc vào một người khác, đây không phải tình yêu, là chiếm hữu."

"Cô muốn Cố Cảo Đình từ một anh hùng trở thành một người thân bại danh liệt sao?"

"Cô muốn anh ta bị vạn dân phỉ nhổ sao?"

"Cô không phải yêu anh ta, mà cô là người liên lụy đến anh ta." Tổng thống ý vị thâm trường nói ra.

"Nếu ông đã nắm được chứng cứ của anh ta, lấy qian hệ giữa ông với anh ta, sao lại không trực tiếp công khai, chắc ông rất chờ mong anh ta bị nhân dân phỉ nhổ sao." Hoắc Vi Vũ không hiểu, luôn cảm thấy tổng thống có âm mưu lớn hơn.

"Bởi vì tôi rất yêu dân chúng, một khi lật mặt với Cố Cảo Đình, nhất định anh ta sẽ tạo phản, nói không chừng cùng liên hợp với nước B, tôi không thể để chuyện như vậy xảy ra." Tổng thống đường hoàng nói.

Hoắc Vi Vũ ném tư liệu vào người tổng thống: "Vậy ông bức tôi làm gì!"

"Chỉ cần cô trở thành thái tử phi, anh ta sẽ không tạo phản, không muốn cô bị tội danh thiên cổ." Tổng thống trầm ổn nói ra.

Hoắc Vi Vũ nắm chặt nấm đấm, hận không thể tiến lên xé rách khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của ông. Tổng thống vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã:

"Nếu như cô muốn anh ta trở thành người bại hoại, bị vạn dân phỉ nhổ, muốn anh mất trắng, cô cứ việc nói cho anh ta biết, khiến anh ta tự hủy diệt bản thân mình. Cũng như lần trước, tôi cảm thấy cô nói cho Cố Cảo Đình biết Lý trung tá là người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Một khi cô nói những gì đang xảy ra ở đây cho Cố Cảo Đình biết, tôi sẽ không cho các người cơ hội trở tay, liền công khai chứng cứ ra."

"Đừng làm chuyện khiến mình hối hận."

"Thứ bảy, nếu cô xuất hiện, liền sẽ trở thành thái tử phi, nếu cô không xuất hiện ở tiệc ăn mừng, tôi sẽ làm tiệc ăn mừng náy biến thành ngày tàn của Cố Cảo Đình."

Chương 485: Yêu Anh, Tôi Nguyện Ý Không Oán Hận

"Ông làm như vậy, là hi sinh hạnh phúc của Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ giãy dụa.

"Nó thích cô, lấy được cô nó còn sung sướng gấp trăm lần." Tổng thống xác định nói ra.

"Nhưng tôi không thích anh ta, vĩnh viễn cũng không thích." Hoắc Vi Vũ đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

Tổng thống ung dung nhếch miệng, ý vị thâm trường nói ra:

"Nhưng tôi rất yêu con của mình, so với Cố Cảo Đình, vẫn là tình thân chiến thắng."

Trong đầu Hoắc Vi Vũ rối loạn. Đi đến thành Ngự Long. Cô phải làm sao đây? Nếu như nói hết cho Cố Cảo Đình biết, anh cũng chỉ có thể tạo phản để sinh tồn, cô thật vì tình yêu mà hủy anh sao?

Danh dự của anh, tiền đồ của anh, tất cả của anh. Đổi lại một mình cô, khả năng chịu đựng được mấy tháng, bọn họ đều muốn hương tiêu ngọc vẫn.

Hoắc Vi Vũ bụm lấy tim mình, rất đau. Một giờ trước đó, cô còn nói với anh: "Anh sẽ không mất trắng." Hiện tại, cô đứng trước ngã ba.

"Cố Cảo Đình rất đẹp trai, lại thắng thêm một trận chiến, anh ta là thần tượng của tôi, tôi yêu anh ta đến chết luôn rồi." Bên cạnh có một cô gái cầm điện thoại nói với người bạn bên cạnh mình.

"Cậu không thấy anh ta muốn chọn vợ sao? Yêu anh ta thì có tác dụng gì chứ." Người bạn đã kích.

"Cậu không hiểu gì hết, mình chỉ ngưỡng mộ anh ta thôi, ngẫm lại đã cảm thấy hạnh phúc, cũng không biết cô gái nào xứng với anh ta, mình chờ bọn họ chia tay, tư lệnh là của mọi người, ha ha ha."

"Mình không hứng thú với mấy chuyện đó, anh ta thế mà làm nước B xin lỗi, thật là thần kỳ, sao anh ta lại làm được nhỉ?"

"Anh ta là chiến thần, không ai địch nổi, nước mình có một Cố Cảo Đình, kẻ địch sẽ không dám phạm vào, ngẫm lại là anh ta bảo vệ mình nha, thật hạnh phúc." Cô gái hoa si nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn hai cô gái đi qua, tâm càng nặng nề.

Nếu như tổng thống phơi bày chứng cứ kia ra, cô không thể tưởng tượng, mọi người sẽ thất vọng như nào. Anh tiếp nhận không phải là toàn dân chỉ trích, mà là trò cười cho thế giới.

Tình yêu, không phải chỉ có thu hoạch, mà phải nỗ lực. Cố Cảo Đình vì cô nổ lực rất nhiều, nhưng ngược lại, cô chưa làm gì cho anh cả.

Làm sao nhẫn tâm nhìn thấy anh, vì cô mà hủy đi hết thảy. Bất tri bất giác Hoắc Vi Vũ đã đến dưới nhà trọ, Lý Nghiên Hiền vọt ra, đỏ mắt, nóng nảy hỏi Hoắc Vi Vũ: "Ngụy Tịch Phàm nói gì? Ông ta có trả con lại cho tôi không? Ông ta còn muốn ly hôn không? Ông ta thật sự có rất nhiều phụ nữ?"

Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nhìn Lý Nghiên Hiền. Cô trở thành thái tử phi, Cố Cảo Đình nhất định sẽ rất khó chịu, nếu cô chết thì sao? Nếu không thể né tránh, cô thật muốn đâm mình một dao.

"Tôi không làm được, Ngụy Tịch Phàm không trả con lại cho cô đâu, hai người cũng không tái hợp với nhau." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

Lý Nghiên Hiền đẩy Hoắc Vi Vũ ra, kích động nói: "Đều là vì cô! Cô lừa tôi, cô nói sẽ khiến Ngụy Tịch Phàm trả con cho tôi, giờ lại bảo là cô không làm được."

"Ừm, đều do tôi, tôi làm không được, ông ta cũng không có khả năng hồi tâm chuyển ý." Hoắc Vi Vũ không phản bác, thuận theo bà.

Lý Nghiên Hiền thẹn quá hoá giận, cảm thấy tuyệt vọng, rút đao ra: "Cô chết đi."

Bà không chút do dự đâm hướng trái tim của Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ không kịp phản ứng...

Chương 486: Yên Tâm, Tôi Sẽ Không Để Cô Có Việc Gì

Phịch một tiếng.

Bà còn chưa đụng vào Hoắc Vi Vũ, canh tay đã bị thương. Tay của Lý Nghiên Hiền rũ xuống, kinh ngạc, quay đầu.

Hoắc Vi Vũ cũng nhìn sang. Một người áo đen mặt không cảm xúc thu hồi súng lại. Phía sau anh ta còn có hai người mặc đồ bình thường. Người mặc áo đen nói với hai người kia:

"Bắt Lý Nghiên Hiền tới cục cảnh sát, mang theo camera ở đây, nói bà ta có ý định mưu sát, cũng đừng cho bà ta có khả năng đi ra."

Lý Nghiên Hiền mở to mắt, không bình tĩnh nhìn Hoắc Vi Vũ quát: "Đồ chết tiệt, cô gài tôi."

Hoắc Vi Vũ nhìn Lý Nghiên Hiền: "Tôi nói không cô cũng sẽ không tin."

Thuộc hạ của người áo đen xông tới, kiềm chế Lý Nghiên Hiền.

Lý Nghiên Hiền căm hận nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Hoắc Vi Vũ, cô nghe cho rõ đây, nếu tôi biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô đừng có ra vẻ, đồ hai mặt, hung thủ giết người, con rệp, nối giáo cho giặc, chết không yên lành, tôi nguyền rủa cô cả đời không có được hạnh phúc. Loại người như cô không xứng có được hạnh phúc."

Lý Nghiên Hiền hùng hùng hổ hổ bị người ta mang đi. Câu " Không xứng có được hạnh phúc", giống như một con dao, đâm vào lòng cô.

"Tổng thống dặn dò, nếu cô có ý đồ tự sát, ngài sẽ khiến những người cô quan tâm chôn cùng." Người áo đen mặt không thay đổi cảnh cáo nói.

Hoắc Vi Vũ cắn răng, ánh mắt sắc bén nhìn người áo đen, lạnh lùng nói: "Thay tôi chuyển lời, để cho loại người như tôi trở thành phu nhân của tổng thống tương lai, ông nhất định sẽ hối hận."

Người áo đen gật đầu, đi qua Hoắc Vi Vũ, lên xe, rời đi.

Hoắc Vi Vũ vô lực đi đến cửa nhà, thấy hàng chử màu đỏ trên tường: Hoắc Vi Vũ là đồ đê tiện, tiểu nhân âm hiểm không biết xấu hổ, tôi gặp một lần đánh một lần.

Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là Lý Nghiên Hiền làm.

"Tiểu Vũ, có phải con đắc tội ai không?" Nhóm cô dì ở đối diện lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Không sao đâu ạ."

"Bác thấy bạn trai con rất thích con, anh ta còn cho bác số điện thoại, nói có chuyện gì xảy ra thì nói với anh, bác vừa gọi nói cho anh ta biết chuyện này, nhưng mà anh ta nói, về sau chuyện của con và anh ta chấm dứt, rốt cuộc là sao vậy, giận dỗi hả." Dì quan tâm hỏi.

"Về sau, con và anh ta thật sự chấm dứt rồi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, trong mắt đã ướt át, quay mặt sang chỗ khác, mở cửa, đi vào, dựa vào cửa.

Nếu như cô và Cố Cảo Đình chia tay, anh sẽ rất kinh ngạc, cũng sẽ hoài nghi cô bị uy hiếp. Cô không muốn anh vì cô, mà trắng tay, công lao nhiều năm như vậy bị hủy trong chốc lát. Hít sâu một hơi. Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lạnh lùng lên, cô gọi cho Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình không bắt máy. Cô ngồi trên ghế sofa, nghĩ có gọi lại cho anh nữa không. Điện thoại di động lại vang lên. Cô nhìn là X - Man, vội vàng nghe.

"Chuyện trên tường ở nhà cô đã nghe nói, yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu, trong vòng một ngày giúp cô xử lý sạch sẽ Lý Nghiên Hiền." Âm thanh của Cố Cảo Đình truyền đến.

Câu "Yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu", khiến tâm đang bình tĩnh của cô lại bắt đầu gợn sóng.

Nước mắt tràn ngập trong khóe mắt. Hoắc Vi Vũ cắn răng, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Bây giờ anh xử lý thì được gì, anh có biết bà ta xém giết chết tôi hay không?"

Chương 487: Anh Xuất Hiện Trong Nháy Mắt, Chiếu Sáng Toàn Bộ Không Gian Của Cô

Tâm Cố Cảo Đình đột nhiên căng thẳng, "Cô có bị thương hay không?"

Hoắc Vi Vũ bỏ qua quan tâm của Cố Cảo Đình, "Tôi hỏi anh, có phải anh hủy bỏ đầu tư của Cố thị đối với giải trí Kình Thiên hay không?"

"Ngụy Tịch Phàm đáng chịu báo ứng này." Cố Cảo Đình không có phủ định.

"Anh không chỉ hủy bỏ đầu tư của Cố thị, anh còn ngăn cản các nhà đầu tư khác, phổ biến rộng rãi cố ý nhằm vào giải trí Kình Thiên, ngay cả các hạng mục đều bị đình chỉ, anh không phải nhằm vào Kình Thiên, anh muốn hại chết tôi?" Hoắc Vi Vũ kích động nói.

Cố Cảo Đình nghe ra cảm xúc Hoắc Vi Vũ không thích hợp, dừng một chút, trầm giọng nói: "cô làm sao vậy?"

"Tôi làm sao vậy? Chỉ có tôi biết người chụp được ghi hình chính là Lý Nghiên Hiền, anh nhằm vào Lý Nghiên Hiền như vậy, bà ta khẳng định là tôi bán đứng bà ta, có phải tôi phải chết, anh mới cam tâm." Hoắc Vi Vũ vô cớ gây rối nói.

Cố Cảo Đình cúi đầu trầm mặc.

"Chúng ta chia tay đi, tôi không cần một bạn trai bố trí tôi vào tử địa." Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.

Cô còn chưa có cúp điện thoại, bên kia Cố Cảo Đình đem điện thoại cắt đứt trước. Hoắc Vi Vũ vô lực nằm ở trên sô pha, cảm giác yên lặng, tâm bị dày vò, đau, hy vọng không ở trong lồng ngực.

Nước mắt lăn xuống dưới. Cô khổ sở, thật sự khổ sở, khổ sở bởi vì không thể cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau, khổ sở bởi vì muốn đả thương anh. Nhưng cô, cũng không biết phải làm sao mới tốt bây giờ.

Qua nửa giờ.

Hoắc Vi Vũ nghe được két một tiếng, hoảng sợ, mau ngồi dậy, lau nước mắt. Cố Cảo Đình từ trong phòng lao tới, ngồi ở trên sô pha của cô đánh giá, lo lắng nói: "Bị thương nơi nào sao?"

Nhìn anh đến, toàn bộ không gian của cô giống như được chiếu sáng. Người anh như mặt trời, cho dù cô dùng hết sức lực, cũng sẽ không làm anh ngã xuống.

"Tôi không phải phát giận lung tung với anh, Cố Cảo Đình, Lý Nghiên Hiền nhằm vào mẹ anh, anh làm bà ta chỉ còn hai bàn tay trắng, mẹ anh phái người giết tôi, anh làm cái gì? Phùng Tri Dao muốn giết tôi, anh lại làm cái gì? Tôi ở trong lòng anh không bằng mẹ anh, không bằng em gái anh, thậm chí không bằng Phùng Tri Dao, tôi muốn cùng anh ở bên nhau làm gì."

"Phùng Tri Dao, mẹ tôi, chờ tôi xong việc trên tay tự nhiên sẽ cho cô công đạo, nói muốn ở bên nhau làm gì, không cho phép nói." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đi đến bên người cô, xem xét vết thương trên người cô.

Hoắc Vi Vũ ném tay anh ra, nói dứt khoát: "lúc trước không quen biết anh, tôi quá an toàn, lúc sau biết anh, mỗi ngày tôi đều lo lắng đề phòng, từ Lý Nghiên Hiền đến tổng thống, từ Phùng Tri Dao đến Thái Nhã, cái nào không phải bởi vì anh, tôi sợ, tôi không muốn cùng anh ở bên nhau."

"Cô nói cái gì?" đôi mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn, đồng tử co rút, cầm gương mặt Hoắc Vi Vũ, "Tôi biết cô có cá tính, cô có ủy khuất, cô có thể tức giận, nhưng mà, không cho phép lại nói không muốn ở bên nhau như vậy, nghe được không? Những việc này cô cứ ghi nhớ trước, chờ sau khi tôi đem hắn ta kéo xuống đài, cô muốn phát giận với tôi như thế nào đều được, tôi không thể nán lại ở chỗ này, nếu không cô quá nguy hiểm."

"Tôi nói chuyện anh nghe......" Không hiểu sao?

Hoắc Vi Vũ còn chưa có nói xong, anh hôn lên môi cô. Hung hăng, bá đạo, cường thế. Cô gắt gao nắm nắm tay, mạch máu trên cổ tay nổi lên. Mỗi một câu anh thương tổn, đao cũng ở ngực cô hoa lên một cái.

Cô phát giận, anh đã tới rồi, cô biết, anh so với cô còn nguy hiểm hơn. Khiêu khích Nước B là bởi vì cô, bị cầm tù ở Nước B là bởi vì cô, có tổn hại ích lợi quốc gia cũng là vì cô.

Anh thật sự vì cô, không sợ đối nghịch với thiên hạ to lớn. Cả đời này của cô, chỉ vì anh mà sống.

Cố Cảo Đình, anh nhất định phải sống thực tốt, thực tốt, cũng không uổng công cô ích kỷ như vậy, học hy sinh hạnh phúc chính mình ......

Chương 488: Tôi Coi Như Cô Đang Tức Giận, Không Có Khả Năng Chia Tay

Hoắc Vi Vũ không giãy giụa, nước mắt mê mang nhìn không khí.

Cố Cảo Đình buông lỏng môi cô ra, nhìn về phía cô, giọng nói mềm nhẹ vài phần, mang theo một ít hương vị sủng nịch: "Chúng ta còn có rất nhiều việc phải đối mặt, không cần bị người khác ảnh hưởng."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, trái tim có một chỗ, đã đau sắp hít thở không thông.

"Tổng thống, Thái Nhã, Lý Nghiên Hiền, Thừa Ân, mỗi một người đều yêu cầu phải đối mặt, tôi nghĩ, rốt cuộc tôi là vì cái gì mới muốn cùng anh ở bên nhau, tôi lại không có yêu anh như vậy."

Đôi mắt Cố Cảo Đình đột nhiên lạnh xuống, "cô nói cái gì?"

Hoắc Vi Vũ không có sợ hãi, xoay mặt, lạnh nhạt nói: "anh cao lớn, anh tuấn, quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, là người mọi thiếu nữ đều sẽ thích."

Cô nhìn về phía anh, trong mắt nhiều trấn tĩnh. "Nhưng mà thích, cũng không phải yêu, tôi không cách nào thừa nhận áp lực cùng nguy hiểm ở bên cạnh anh, nếu anh đối với tôi còn có một chút thương tiếc, liền buông tay đi, chúng ta liền tính, trước nay đều chưa có bắt đầu qua, trên thực tế, cũng chưa có bắt đầu, không phải sao?"

Cố Cảo Đình ánh mắt tinh hồng, sắc mặt xanh mét, "Tôi coi như cô đang phát giận, việc chia tay không được nói nữa, ở bên người tôi nguy hiểm, cho dù tôi không còn mệnh cũng sẽ bảo hộ cô chu toàn, muốn chia tay, chờ tôi chết đã."

Lệ trong mắt Hoắc Vi Vũ càng thêm vài phần. Cô không muốn anh chết.

Cô kích động nói: "Tôi cũng không yêu anh, vì một người phụ nữ không yêu anh hy sinh chính mình đáng giá sao?"

"Cho nên tôi muốn cô tiếp tục ở bên người tôi, cho đến khi yêu mới thôi." Cố Cảo Đình không bình tĩnh đề cao đê-xi-ben.

Anh đứng lên, trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh băng mà lại dứt khoát, "Tôi nhớ rõ đã nói với cô, nếu bắt đầu thích, thì không cho phép cô từ bỏ, nếu cô từ bỏ, tôi sẽ cầm tù cô ở bên người tôi cả đời."

Anh đi đến cửa sổ.

Cô đau lòng không kềm chế được, không có nhịn xuống, chạy tới bên anh, ôm lấy eo anh, mặt dựa vào trên lưng anh. Cố Cảo Đình ngừng lại, đôi mắt mềm mại. Anh muốn thật ra không nhiều lắm, chỉ cần cô thanh thản ổn định ở bên người anh là đủ rồi.

Tay nắm mu bàn tay cô lạnh băng, đem độ ấm của anh truyền lại cho cô. Mà, cô hy vọng, nhiệt độ cơ thể ấm áp này trường tồn, mà không phải một thi thể lạnh băng. Tình yêu này của anh, đã đủ.

"Đủ rồi, Cố Cảo Đình, thật sự đủ rồi." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói.

Ánh mắt anh lạnh lẽo có thể kiến huyết phong hầu. Với anh mà nói, cùng cô ở chung mấy tháng ngắn ngủn này căn bản không đủ.

Anh cắn răng, lột tay cô ra, đầu cũng không quay lại, "cô không có quyền nói đủ rồi, nhớ kỹ, không có tôi cho phép, bất luận hình thức chia tay nào đều không thành lập."

Anh nói xong, đi đến cửa sổ, nhảy xuống. Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống dưới, nhìn anh biến mất bên cửa sổ, nước mắt như là chặt đứt sợi hạt châu rơi xuống.

Đời này của cô, được Cố Cảo Đình thích, có thể làm cô hoài niệm cả đời.

"Còn sống cho tốt." Hoắc Vi Vũ khóc lóc nói.

Tâm đau, nếu lúc này đã chết, phải chết thật tốt. Nhưng cô lại lo lắng, nếu cô đã chết, về sau Cố Cảo Đình sẽ như thế nào? Cô không an tâm.

Không biết khóc bao lâu, tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ đứng lên, có chút choáng váng đầu, từ từ, mới đứng vững, xoay người, đi tới cửa. Ở lỗ mắt mèo, cô nhìn thấy là Diêu Linh Mễ.

Mở cửa.

"Dọn chưa? Tôi tới giúp cô." Diêu Linh Mễ cười toe toét nói.

"Tôi, không dọn." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

"hoàn cảnh như thế này cô không trụ được đâu." Diêu Linh Mễ cười đi vào, sắc mặt trầm xuống, "Cái kia, thật ngại quá, tư lệnh để tôi tới mang cô đi, cô muốn chạy, tốt nhất, đừng nghĩ đi, tôi chỉ có thể cưỡng chế mang cô đi."

Hoắc Vi Vũ: "......"

Chương 489: Cô Khóc Vì Tư Lệnh, Tư Lệnh Sẽ Vui Mừng

Cô bình tĩnh nhìn Diêu Linh Mễ.

Trong đầu nghĩ tới Cố Cảo Đình đã nói: Nếu bắt đầu thích, liền không cho phép cô từ bỏ, nếu cô từ bỏ, tôi sẽ cầm tù cô ở bên người tôi cả đời.

Cô không cần anh cầm tù, tâm đã sớm ở trên người anh, sẽ không bởi vì khoảng cách và thời gian mà rời đi.

"Nếu tôi không muốn, cô làm sao đem tôi đi?" Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt hỏi.

"Đánh ngất xỉu, mang đi." Diêu Linh Mễ cười hì hì làm một động tác.

"Bất quá, như vậy có khả năng sẽ bại lộ mục tiêu, tư lệnh nói, cho dù bại lộ mục tiêu cũng muốn đem cô mang đi, cho nên, Hoắc Vi Vũ, cô thương dùm thân thể nhỏ yếu này của tôi đi, tôi nặng chưa được 45 kg." Diêu Linh Mễ bán manh nói.

Hoắc Vi Vũ trầm mặc một phút đồng hồ. Cố Cảo Đình muốn mang cô đi, cho dù Diêu Linh Mễ không mang cô đi, còn có những người khác tới. Cô kháng cự không được, cũng sợ anh bị bại lộ.

"Tôi thu thập chút." Hoắc Vi Vũ nói, xoay người về phòng.

Diêu Linh Mễ đi theo phía sau Hoắc Vi Vũ, tò mò hỏi: "Hoắc Vi Vũ, khi nào cô bắt đầu cùng tư lệnh vậy? cô còn nhớ rõ có một lần, cô trốn học hai tháng, trường học phải ghi tội cho cô không?"

"Làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ quay đầu sửa sang lại quần áo.

Cô nhớ rõ, lúc ấy, cô nhận được điện thoại, nói mẹ cô bạo mệnh đi tìm chết. Lúc cô trở về, cuối cùng cô không có nhìn mặt mẹ cô lần cuối. Cô thực tức giận, cũng thực bi thương.

Tức giận ba ba quá dứt khoát, bởi vì sợ bệnh mẹ sẽ lây nhiễm, mặt mẹ cũng không cho cô thấy. Cô đã phản ứng rất lớn, cực kỳ phản đối không đi học. Chuyện này cũng là một nguyên nhân làm cho cô đổi chuyên ngành.

"Tôi nhìn thấy là tư lệnh đến trường học giúp cô giải quyết." Diêu Linh Mễ cười hì hì nói.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, nhìn về phía Diêu Linh Mễ. Trách không được, lúc trước thầy giáo nói phải xử phạt cô, cô quay lại trường học, lại rất thái bình.

Cô còn tưởng rằng là thầy giáo dọa cô.

"Cô còn nhớ rõ lúc trước lớp chúng ta không có máy điều hòa không?" tiếp theo Diêu Linh Mễ còn nói thêm, "Là tư lệnh giúp cho chúng ta, chúng ta hưởng thật nhiều ánh sáng từ cô, còn có, cô đổi chuyên ngành, cô là sinh viên nổi bật nhất khoa y dược của chúng ta, hệ chủ nhiệm căn bản sẽ không tha cho cô, là tư lệnh chào hỏi."

Đầu quả tim Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, cụp xuống đôi mắt. Trong mắt có chút chua cay ướt át. Hóa ra, anh vì cô làm nhiều như vậy, thế nhưng cô một chút cũng không biết.

Xoay mặt, nhìn về phía bầu trời, nước mắt là có thể đảo trở lại trong lòng.

Diêu Linh Mễ không biết điều thăm dò đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, cười nói: "cô hòa hảo cùng tư lệnh đi, hiện tại tôi hoài nghi, lúc trước tư lệnh thu nhận tôi, an bài nhiệm vụ cho tôi, đoán chừng cũng là vì quan hệ với cô, cám ơn cô ha, ân nhân."

"Tôi và anh......" Hoắc Vi Vũ vừa nói, giọng nói liền nghẹn ngào, không còn gì để nói, nhăn mày.

"Ha hả, kỳ thật, một thiếu nữ còn có thể vì người đàn ông này lưu nước mắt, chính là còn có cảm tình." Diêu Linh Mễ phán đoán.

"Yêu nhất một người, không nhất định phải ở bên nhau, ở bên nhau, cũng không nhất định chính là yêu. Đi thôi." Hoắc Vi Vũ xách lên ba lô, mang ở trên người.

"Cho nên, cô giận dỗi với tư lệnh, là có người uy hiếp cô, đúng không? Bằng không vì cái gì người yêu nhất không thể ở bên nhau?" Diêu Linh Mễ bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ ra mặt, "Tôi muốn nói với tư lệnh, miễn cho tư lệnh khổ sở, anh vừa rồi lúc ra lệnh cho tôi, có tức giận."

Chương 490: Tức Giận Cũng Không Cần Không Ăn Cơm, Tự Ngược Cho Ai Xem

"Cô đừng quấy rối, chuyện tình cảm, như người uống nước tự biết ấm lạnh. Tôi biết chính mình cần làm cái gì." Hoắc Vi Vũ tức giận, đi đến ngoài cửa.

Diêu Linh Mễ ở phía sau Hoắc Vi Vũ, nhìn về bóng dáng bọn họ, cô có vẻ như một người hầu nhỏ. Cho dù là người hầu nhỏ, cô cũng muốn là một người hầu xuất sắc nhất. Cùng nữ thần, tiếp xúc đều là nam thần, hạnh phúc.

"Hoắc Vi Vũ, chúng ta tổ chức một đội đi." Diêu Linh Mễ cười đuổi kịp.

"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ nhất thời không lý giải được Diêu Linh Mễ.

"Nếu cô làm diễn viên, khẳng định sẽ nổi danh." Diêu Linh Mễ chân chó mở ra cửa xe sau.

"Người sợ nổi danh, heo sợ mập, muốn nổi danh làm gì?" Hoắc Vi Vũ lên xe.

Diêu Linh Mễ ngẫm lại cũng phải, cô nghe nói Majesty ( Thẩm Mặc Thần) là bạn của Hoắc Vi Vũ, Majesty sủng phụ nữ không có dễ dàng.

Hoắc Vi Vũ muốn nổi danh thực dễ dàng, cũng không cần chờ đến bây giờ. Chỉ chốc lát, liền đến chung cư của Diêu Linh Mễ.

Mắt Hoắc Vi Vũ nhìn di động. Hiện tại là thứ tư, cách Lễ Chúc Mừng thứ Bảy còn có ba ngày, cô có cơ hội đi ra ngoài.

"Hoắc Vi Vũ, nếu không cô ở lầu một đi, tư lệnh tới tìm cô cũng tiện." Diêu Linh Mễ đẩy ra cửa lầu một.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt. Lúc Cố Cảo Đình đi tức giận như vậy, còn sẽ đến nhìn cô sao? Trong lòng cô có chút thương cảm, vào phòng, nhìn đến máy theo dõi trên bàn, "Đây là cái gì?"

"Cái này là máy theo dõi, chủ sở hữu có thể đi vào nơi này đều được trang bị, nếu có người không được chủ nhân cho phép tiến vào, sẽ báo nguy, như vậy có thể cam đoan trong nhà an toàn." Diêu Linh Mễ giải thích, cười hì hì, lại bỏ thêm một câu, "Đương nhiên, nếu có người không đượccho phép đi ra ngoài, cũng sẽ báo nguy."

"Cô muốn thật sự cầm tù tôi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Không phải tôi, ngày mai tôi muốn đi làm, hẳn là tư lệnh phái những người khác tới bảo hộ cô, cô có thể lên mạng, tôi đem mật mã wife cho cô, mặt khác, tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi còn có một kho thực phẩm. Liền ở bên trái trong phòng, là loại siêu thị nhỏ, tôi đem đồ ăn vặt tôi thích ăn đều mua về."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Hiện tại tôi đi làm thức ăn cho cô, cô chơi trước máy tính đi." Diêu Linh Mễ xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm máy tính theo dõi màn hình, thở dài một hơi, ngã trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc.

Nếu, cô có thể phá hư chứng cứ trên tay tổng thống? Cố Cảo Đình có thể đủ an toàn. Vấn đề là, cô không thể trở thành thái tử phi.

Nhưng cô không muốn xuất hiện, tổng thống sẽ công bố chứng cứ, hiện tại cô bị nhốt tại nơi này, cũng không có khả năng có cơ hội phá hư.

Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa, là Cố Cảo Đình. Cô một lộc cộc từ trên giường ngồi dậy, liếc ngó sắc mặt của anh.

Đôi tay anh cắm ở túi tiền, lạnh lùng, tàn bạo, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy, ngồi ở mép giường của cô, nhìn xuống cô.

Hai người đều không có nói chuyện. Lúc trước cô chính là cố ý phát giận, tìm cớ cùng anh GOODBYE.

Căn bản không có gì tức giận, hiện tại phát giận, tổng không thể lợi dụng cùng một cái cớ. Cô còn không nổi lên cảm xúc nóng nảy.

"Hết giận rồi?" Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu không nói gì.

"Lại tức giận cũng không thể không ăn cơm, cô tự ngược cho ai xem?" Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh, giải thích: "Không có không ăn cơm, Tiểu Mễ còn chưa có làm tốt đâu?"

Cố Cảo Đình nghe khẩu khí cô nhu mì, không có vẻ tức giận ở bên trong, trong lòng căng thẳng rốt cuộc bỏ xuống, ngón cái vuốt ve khóe mắt cô, "Diêu Linh Mễ nói, cô khóc vì tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro