Chương 501-510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 501: Người Phụ Nữ Của Cố Cảo Đình, Không Phải Ai Cũng Có Thể Đụng Vào

"Dì ấy làm gì?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.

Khóe miệng Duật Nghị giương lên, tay khoác lên vai của Hoắc Vi Vũ, "Ba tôi dặn không thể tùy tiện nhắc tới dì Thanh với người khác. Càng không thể nói cho những người khác dì Thanh đang làm gì. Chờ sau khi cô gả cho tôi, tôi sẽ cho cô biết gì ấy làm gì được không?."

Hoắc Vi Vũ lấy tay của Duật Nghị ra, "Cậu lấy tự tin từ đâu ra, mà cảm thấy tôi sẽ gả cho cậu hả?"

"Tôi là người đàn ông thứ hai mà các cô gái trên đời này đều muốn lấy làm chồng, cô và người thứ nhất lại không có khả năng." Duật Nghị chắc chắn nói.

"Duật Nghị, cậu nói thật đi, lúc bầu chọn cậu tự xoát phiếu phải không?" Hoắc Vi Vũ không khách khí đả kích nói.

Duật Nghị sợ ngây người, "Sao cô biết? Tôi không có nói với ai."

"A, ánh mắt của quần chúng luôn sáng như tuyết, anh cả, anh hai, anhh ba, anh tư của tôi, mấy người đó không xuất sắc hơn cậu sao?" Hoắc Vi Vũ đi vào bên trong.

"Cô đả kích chồng tương lai của mình như vậy là có ý gì?" Duật Nghị đi theo bên cạnh Hoắc Vi Vũ nói.

Hoắc Vi Vũ mặc kệ cậu ta, "Trước ký hợp đồng đã."

"Cô không muốn xem kế hoạch tương lai của tôi sao? Tương lại tôi sẽ làm tổng thống, nếu cô theo tôi cô chính là phu nhân tổng thống tương lai, nhiều người con gái cầu mà không được đó. Cái đó của tôi cũng rất dài, khẳng định đảm bảo hạnh phúc của cô, dáng người tôi hoàn hảo, khuôn mặt rất có giá trị, người đàn ông có địa vị như vậy cô không cần, có phải cô...... hazzz? NgỐc!" Duật Nghị ý đồ thuyết phục Hoắc Vi Vũ.

"Nó rất dài sao." Hoắc Vi Vũ âm u nói.

Duật Nghị: "..."

"Nếu cô không tin, hôm nay liền thử xem. Sao?" Duật Nghị mập mờ hỏi.

Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía Duật Nghị, "Trước khi chưa có ký hợp đồng, đừng nói một câu nào với tôi."

"Không thú vị." Duật Nghị không vui nói.

"Tin tưởng tôi, nếu cậu không cẩn thận muốn cưới tôi, thì sau này cuộc sống của cậu như bầu trời đã mất đi màu sắc." Hoắc Vi Vũ vội thuyết phục nói.

Duật Nghị giơ lên nụ cười, "Tôi càng muốn nhìn bầu trời đã mất đi màu sắc là dạng gì, vậy khẳng định là chuyện thú vị nhất rồi."

"Bản lĩnh co được dãn được của cậu thật sự làm cho người ta nể phục." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.

"Dì Thanh cũng nói như vậy, dì ấy nói sau này tôi nhất định rất sợ vợ, tôi cảm thấy dì ấy nói rất đúng. Ha ha." Duật Nghị cười ngây ngô.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy, dì Thanh này khẳng định đã đóng một vai rất quan trọng trong cuộc sống của Duật Nghị, sẽ là ai chứ?

Đi vào biệt thự.

Hoắc Vi Vũ bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Hơn một trăm người gặp gỡ ở đây.

Đã trễ như vậy, bọn họ vẫn không ngủ sao?

Duật Nghị lên đài, cầm lấy microphone, tuyên bố: "Cho mời nàng công chúa trong suy nghĩ của tôi, Hoắc Vi Vũ."

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ lúng túng.

Đây không phải đang tuyên bố với tất cả mọi người, cô và Duật Nghị có quan hệ vô cùng thân mật sao?

Nếu bí mật gió giữ bị nhiều người biết, trong đó nhất định sẽ có người của tổng thống, cũng có người của Cố Cảo Đình.

Có lẽ cô nên gặp riêng Duật Nghị trước để nói chuyện mới đúng, thật sự tính sai rồi.

Ánh mắt mọi người đặt ở trên mặt Hoắc Vi Vũ.

Cô không biết phải phản ứng như thế nào, liền đi ra ngoài.

Duật Nghị đã chạy tới ngăn cản Hoắc Vi Vũ, "Hôm nay cô đồng ý sẽ giúp tôi."

"Muốn giúp cậu không phải chỉ có mình tôi." Cô đi về phía cửa.

"Bọn họ là nền lá xanh, còn cô là một đóa hoa tươi duy nhất." Duật Nghị cười nói.

"Không thể gặp riêng nói chuyện sao?" Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.

"Trên lầu đã sắp xếp phòng nghỉ cho chúng ta." Duật Nghị ý vị thâm trường nói.

Hoắc Vi Vũ cần gặp riêng Duật Nghị để cho cậu ta ký hợp đồng.

"Lên lầu nói đi." Hoắc Vi Vũ đi về phía lầu.

Hoắc Thuần không biết từ đâu xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, nói với Duật Nghị: "Cô ta bị Cố Cảo Đình ngủ qua, anh biết không?"

Chương 502: Tư Lệnh, Mau Tới Đây, Tiểu Bạch Thỏ Thảm Rồi

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Hoắc Thuần.

Tại sao cô ta biết được?

Hôm nay Cô và Cố Cảo Đình mới ngủ.

Không đúng, chuyện hôm nay Hoắc Thuần không có khả năng biết rõ.

Chẳng lẽ là lần trước lúc cô uống say xảy ra chuyện gì sao?

Cũng không đúng, lấy tính cách của Hoắc Thuần có lẽ cô ta đã sớm nói ra.

Hoắc Thuần lại châm ngòi nói với Duật Nghị: "Cô ta và Ngụy Ngạn Khang, em rể Cố Cảo Đình cũng đã ngủ qua. Còn có người tên Lâm Thừa Ân, không biết hai người làm với nhau mấy lần, đúng rồi, nghe nói trước kia cô ta còn quyến rũ tổng giám đốc Ngụy Tịch Phàm, hoàng tử, nếu như anh muốn quan hệ với cô ta, tương đương với lên một chiếc xe buýt công cộng rồi."

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống nhìn Hoắc Thuần.

Được rồi.

Cô ta chính là ăn nói bậy bạ thôi.

"Vậy thì tốt quá, đúng lúc tôi chưa có kinh nghiệm, Vi Vũ, nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn." Duật Nghị cười hì hì nhìn Hoắc Vi Vũ nói.

Hoắc Thuần tức giận đến cái mũi đều muốn lệch ra.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô ta." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.

"Người tới, đuổi người xấu xí này ra ngoài." Duật Nghị phân phó cấp dưới nói.

Hoắc Thuần tức giận mặt lúc xanh lúc đỏ, quay người liền đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.

Trung tá Thượng nghe máy.

"Ai." Trung tá Thượng mở miệng trước.

"Tư lệnh, tôi là Hoắc Thuần, có chuyện tôi muốn nói với anh, Hoắc Vi Vũ là một người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc, là một người thấy tiền sáng mắt, lần trước cô ta quyến rũ anh không thành lại đi câu dẫn hoàng tử Duật Nghị, thật sự không biết xấu hổ." Hoắc Thuần cố ý nói.

"Không biết xấu hổ không phải đã đi phẩu thuật thẩm mỹ sao? Thay đổi khuôn mặt trở lại còn dám nói xấu sau lưng người khác, còn tự mình đi báo tin, cô đi bệnh viện nào phẩu thuật thẩm mỹ để da mặt thêm dày vậy hả?." Trung tá Thượng cũng không thích Hoắc Thuần có khuôn mặt giả tạo này.

Hoắc Thuần nghe không phải giọng của Cố Cảo Đình, thẹn quá hoá giận, "Anh là ai. Không gọi cho anh anh nghe máy làm gì. Tay anh hèn hạ như vậy sao? "

"Tôi là trung tá Thượng, tư lệnh đang họp, tôi chuyển lời." Trung tá Thượng lạnh lùng nói.

Hoắc Thuần hồi phục tinh thần, biết rõ mình nói sai, "Thật xin lỗi, do tôi bị Hoắc Vi Vũ chọc cho tức giận đến choáng váng, cô ta sắp đưa Duật Nghị lên giường rồi."

"Lưu lại địa chỉ trên giường, cô có thể cút rồi." Trung tá Thượng cúp máy.

Hoắc Thuần vội gửi địa chỉ qua.

Trong phòng

Hoắc Vi Vũ tự viết thỏa thuận để cho Duật Nghị ký tên.

Duật Nghị không hiểu nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, cầm lấy bút, hỏi: "Trong buổi tiệc ngày đó tôi có chọn cô, cô trực tiếp cự tuyệt là xong rồi, vì sao phải để tôi không được chọn cô?"

"Hiệp nghị của chúng ta không được nói cho người thứ ba, nếu như trái với điều ước, thì nhất định phải từ trên lầu nhảy xuống." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

"Ừ, phải đi theo giúp tôi đến 7 giờ thì nó mới có hiệu lực, nếu như cô không đi theo tôi tới 7 giờ, khẳng định tôi sẽ chọn cô." Duật Nghị ký tên.

Hoắc Vi Vũ cũng ký, một người một phần.

Cô gấp giấy A4 có chút lớn, bỏ vào túi.

Duật Nghị liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt nguy hiểm hơn, liếm liếm bờ môi, hầu kết chuyển động.

Hoắc Vi Vũ đề phòng nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta nghiêng về phía cô, muốn hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ sớm có chuẩn bị, nhảy ra xa.

"Hoắc Vi Vũ, chúng ta làm đi, tôi muốn cô." Duật Nghị nói trắng ra, bổ nhào về phía cô.

Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới cậu ta có thể như vậy, bình thường thoạt nhìn thật đáng yêu mà.

"Cậu điên rồi, tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ trốn đến phía sau giường.

"Một lát cô sẽ nguyện ý, tôi đảm bảo, ha ha." Duật Nghị lớn tiếng cười.

Hoắc Vi Vũ nhìn không ra cậu ta đang nghiêm túc hay đang nói đùa.

"Tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.

"Như vậy, cô chạy đi, tôi đuổi theo, một phút sau tôi không có đuổi kịp cô, cô có thể ra ngoài, hiệp nghị có hiệu lực, nếu như tôi đuổi kịp cô, cô phải cho tôi hôn một phút."

Chương 503: Cô Toàn Lực Giúp Đỡ Người Đàn Ông Cô Yêu

Hoắc Vi Vũ cầm gối đầu trên giường, ném về phía Duật Nghị, "Cậu có bệnh ah, tôi không đồng ý."

Duật Nghị một chút cũng không tức giận, vui vẻ tiếp được gối đầu, "tôi chỉ đùa với cô một chút thôi, vẫn là ở cùng một chỗ với Vi Vũ thì rất vui vẻ."

Hoắc Vi Vũ bực bội, ném gối đầu khác lên người cậu ta, lớn tiếng quát: "Tôi cảm thấy không có chút vui vẻ nào hết."

"Đó chính là niềm vui lớn nhất..., chúng ta xem tivi đi." Duật Nghị mở ti vi.

"Ưm, ưm, a..a."

Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua TV, đều là hình ảnh khó coi.

Cô cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường ném về phía TV.

Duật Nghị cầm gối đầu ngăn cản.

Cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất.

"Lại đến, lại đến." Duật Nghị vô cùng vui vẻ, cầm lấy gối đầu nhảy đông, nhảy tây.

Hoắc Vi Vũ bó tay với cậu ta rồi.

Mấy lần tiếp xúc với cậu ta, cũng đoán được vì sao cậu ta thích cô.

Duật Nghị được sinh ra như một chìa khóa vàng, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bên cạnh có một đám người a dua nịnh hót, đặc biệt là phụ nữ yêu thương nhung nhớ.

Chỉ có cô, lạnh lùng với cậu ta, càng cự tuyệt, cậu ta càng vui vẻ.

Sớm biết như thế, cô sẽ không phản ứng lại với cậu ta.

Hoắc Vi Vũ không để ý tới cậu ta, ngồi ở trên ghế, hai tay ôm ngực, thẫn thờ nhìn màn hình TV.

"Sao vậy?" Duật Nghị khó hiểu.

"Xem ngươi TV, đừng nói chuyện." Hoắc Vi Vũ không phản ứng tới nhiệt tình của cậu ta.

"Được cùng xem, đây là bộ phim tôi thích nhất, nữ chính trong đó lớn lên rất giống với cô." Duật Nghị ngồi vào bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ tan vỡ thành những mảnh nhỏ.

Cô và nữ chính tương đối giống nhau...

Ánh mắt sắc bén của cô nhìn về phía Duật Nghị, hận không thể giết chết cậu ta.

Duật Nghị cười hì hì, "Nhưng cô ta không có hương vị của cô, tôi càng thích loại người như cô, có điều kỹ thuật của cô ta không tệ, cô từ từ xem."

"Xem cái đầu cậu." Hoắc Vi Vũ tức giận nói, lấy trái chuối trên bàn nhét vào trong miệng Duật Nghị.

Trong mắt Duật Nghị đều là vui vẻ, cầm lấy chuối tiêu lột vỏ, đưa cho Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhận lấy liền ném vào thùng rác.

hình ảnh trong TV càng ngày càng nóng như lửa.

người phụ nữ ngồi trên người đàn ông.

Rất nổi bật.

Cô có thể nhìn thấy "cái kia" của họ rất rõ.

Vẻ mặt của Hoắc Vi Vũ đen thui.

Cô thấy Duật Nghị xem say sưa, bộ phận nào đó bắt đầu có phản ứng.

Ngốc đến 7 giờ với cậu ta, quá nguy hiểm.

Mỗi một giây trôi qua, là thêm một phần nguy hiểm.

Nàng cúi người, nhìn hắn mặc chính là Nike giày chạy đua, đôi mắt một chuyến, lặng lẽ đem giày của hắn mang kéo ra, hai cái giày dây giày hệ lại với nhau.

Duật Nghị chăm chú nhìn trên màn hình, sau đó nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Vẻ mặt cô không thay đổi ngòio xuống.

"Chúng ta làm đi, được không?" Duật Nghị hỏi, liếc nhìn môi của cô, nuốt nước miếng.

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ nở nụ cười quyến rũ, giảo hoạt nói: "Trong vòng một phút bắt được tôi, tôi để cho cậu hôn một phút, nếu như không bắt được tôi, lập tức thả tôi đi, được không?"

Trong mắt Duật Nghị lóe sáng, "Được, tôi đếm tới ba thì bắt đầu."

"Đừng quên nội dung hiệp nghị của chúng ta." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

"Biết rõ, biết rõ, đừng lãng phí thời gian, tôi đã bắt đầu, một, hai, ba." Duật Nghị nhào về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ tránh ra, chạy về phía cửa phòng.

Kéo cửa, cửa bị đã khóa.

"Đừng uổng phí sức lực nữa, tôi cho người khóa từ bên ngoài." Duật Nghị vừa cười vừa nói.

"Cậu có bệnh." Hoắc Vi Vũ mắng một tiếng, chạy về phía phòng tắm.

Duật Nghị chạy nhanh qua đó, không nghĩ tới dây giày lại dính với nhau, cả người té xuống.

Hoắc Vi Vũ dễ dàng tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhìn về phía thời gian trên điện thoại.

Cửa bị đẩy ra rồi, Duật Nghị chân trần, bắt được cô...

Chương 504: Trò Vui Trình Diễn

Anh phá lệ vui vẻ:

"Nha đầu ngốc, cửa phòng tắm của tôi đã sớm bị hư rồi, chuẩn bị nhìn lén cô tắm."

Hoắc Vi Vũ: "..."

"Trong đầu anh đều là những thứ đó sao?" Hoắc Vi Vũ không nói gì,

"Làm đẹp, thế giới mới tốt đẹp hơn, bảo bối, tôi tới đây." Duật Nghị hướng mặt của cô hôn lên.

Hoắc Vi Vũ đẩy đầu của anh ra:

"Anh rất giống con cóc ghẻ."

Duật Nghị dừng một chút, trong mắt lướt qua một tia sáng:

"Hình dung rất tốt, vẫn chưa có ai nói tôi như vậy, tiếp tục."

"Anh như vậy, cha anh có biết không?" Hoắc Vi Vũ tức giận hỏi.

"Tất nhiên là biết rồi, cái này là tôi học từ ông ấy, gọi là gen di truyền." Duật Nghị dốc hết sức kéo cha của mình xuống nước.

"Anh như vậy, ba anh sẽ cảm thấy vinh quang sao." Hoắc Vi Vũ đẩy mặt anh ra.

Đầu lưỡi anh liếm lòng bàn tay cô.

Dính sền sệt.

Hoắc Vi Vũ rút tay về.

Anh thừa cơ hội hôn xuống môi cô.

Hoắc Vi Vũ lui đầu lại, khoát khoát tay:

"Đã đến giờ."

Duật Nghị một mặt áp sát:

"Tôi còn chưa có bắt đầu đâu?"

Hoắc Vi Vũ mỡ lòng bàn tay ra:

"Chưa bắt đầu thế nước bọt ở đâu ra vậy?"

Cô mở vòi sen, rửa tay.

Duật Nghị làm bộ đáng thương đứng ở bên cạnh, ủy khuất:

"Tôi còn chưa hôn mà, vừa rồi vì theo cô mà ngã một phát, đầu gối đều đau."

"Đáng đời." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

Duật Nghị cũng có chút tức giận:

"Không vội, hiện tại mới mười hai giờ, tôi còn bảy giờ nửa, chúng ta từ từ xem phim, tôi không tin cô sẽ không muốn."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bực bội.

Bên ngoài có tiếng motor đến gần.

Trong lòng cô có dự cảm xấu.

Không phải là Cố Cảo Đình chứ.

Bên ngoài có hai chiếc máy bay, một trước một sau tới.

"Chiếc ở đằng sau là của cha tôi, trên máy bay của ông có đèn, là tôi cải tiến xong lắp lên. Độc nhất vô nhị. Tôi liếc một cái liền có thể nhận ra." Duật Nghị đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ nói ra.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Duật Nghị, nhướng mày, trong mắt có chút bối rối.

Tổng thống đi cùng với Cố Cảo Đình?

Cái này chứng minh cái gì.

" Chúng ta đi mau, nếu không sẽ không kịp đâu." Hoắc Vi Vũ nóng nảy nói ra.

"Tại sao phải đi? Party này là do cha tôi mở, tôi nói với ông ta, là cô sẽ đến. Cha tôi còn rất cao hứng đó." Duật Nghị ngay thẳng nói.

Hoắc Vi Vũ có cảm giác tự đào hố chôn mình, quay người, nghiêm túc nhìn Duật Nghị:

"Chúng ta đánh bạc, anh lại nghe theo cha của anh?"

"Không phải cô chỉ nói không được nói với người thứ ba sao?" Duật Nghị ngay thẳng nói.

"Tôi đợi ở đây đến 7 giờ, anh sẽ dựa theo thỏa thuận làm, đúng không?" Hoắc Vi Vũ cẩn thận nói.

"Đại trượng phu, một lời nói ra, tứ mã nan truy." Duật Nghị cam kết.

"Tôi không muốn Cố Cảo Đình tìm tôi, anh có thể giấu tôi sao?" Hoắc Vi Vũ cấp bách nói ra, nhìn cửa sổ, phi cơ ngày càng gần.

Duật Nghị tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ, nghi ngờ hỏi:

"Cô không muốn Cố Cảo Đình tới tìm cô, tạo sao? Cô và anh ta, đã ngủ qua chưa?"

"Tôi có lý do của tôi, có giúp tôi hay không?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày.

Duật Nghị cảm thấy cô và Cố Cảo Đình có mối quan hệ mờ ám, trong lòng không quá dễ chịu.

"Tôi cũng không muốn anh ta tìm thấy cô, cô vào hầm trốn đi." Duật Nghị nói.

Anh gọi người mở cửa, lôi kéo cô ra ngoài.

Cố Cảo Đình đứng ở cửa, mắt lạnh lùng, như tula địa ngục, khát máu nhìn Hoắc Vi Vũ...

Chương 505: Trực Diện Xung Đột, Cô Đến Cùng Là Phụ Nữ Của Ai

Đó là âm hàn, mang theo băng lạnh, sắc bén như dao.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp.

Rõ ràng, tiếng motor của phi cơ còn chưa dứt, sao anh xuống đây nhanh như vậy.

Không phải là trực tiếp đi xuống đó chứ?

"Lại đây." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Cái cằm thẳng tắp, sắc mặt tái xanh, toàn thân trên dưới đều bao phủ một tầng sương lạnh, khiến người ta rung động.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu, không dám nhìn Cố Cảo Đình.

Duật Nghị nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ:

"Cố Cảo Đình, cô ta là phụ nữ của tôi, tại sao phải qua?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.

Cố Cảo Đình nhất định sẽ tức giận.

Cô lo lắng nhìn Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình cắn răng, huyệt thái dương nhảy lên, như là đối mặt với thiên quân vạn mã, đôi mắt sắc bén tràn đầy lệ khí:

"Rốt cuộc cô là phụ nữ của ai, nói cho anh biết đi."

Âm thanh của anh giảm xuống, giống như kéo người ta vào địa ngục.

Duật Nghị cũng nhìn Hoắc Vi Vũ.

Tổng thống đi vào, mỉm cười:

"Khuyển nhi vì bạn gái làm party, tư lệnh có thể tới góp vui, thật để người làm cha như tôi cảm thấy vinh hạnh."

"Bạn gái?" Cố Cảo Đình cười một tiếng, ép hỏi:

"Em là bạn gái của anh ta sao?"

Ánh mắt tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ, từ ái nói:

"Tư lệnh đang hỏi, cũng là vì quan tâm Duật Nghị, sợ nó trêu chọc phải một số người không sạch sẽ, lại không có đầu óc, không có chừng mực, phụ nữ như vậy, không có tư cách làm thái tử phi."

Hoắc Vi Vũ nghe ra tổng thống đang cảnh cáo.

Hô hấp, cũng không thể bình ổn.

Cô cúi đầu, nắm chặt tay, kiên trì nói ra:

"Thưa tư lệnh, tôi là..."

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, lấy hết dũng khí, nói ra:

"Là bạn gái của Duật Nghị!"

Nói ra miệng, lòng vô như vạn kiếm xuyên qua, trong đầu oanh oanh, giống như đang chuẩn bị hành hình.

Một giây sau, cũng là sống không bằng chết.

"Lặp lại lần nữa!" Cố Cảo Đình cao giọng, ở ngực phập phồng kịch liệt, nghiêm nghị nói:

"Hoắc Vi Vũ, em nghĩ thông suốt rồi hãy nói, tôi không hi vọng phụ nữ của tôi làm cái gì, vì tôi hi sinh cái gì, đó là không tín nhiệm tôi, đối với phụ nữ không tín nhiệm mình, tôi cũng không cần."

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình, tay càng nắm chặt.

Nếu như bây giờ cô nói nguyên nhân cho Cố Cảo Đình biết, Duật Cẩn sẽ công bố cho thế giới biết là Cố Cảo Đình phản quốc.

Anh chỉ có thể phản kháng.

Mà khả năng anh thắng lợi, giống như lúc trước anh phân tích, không đến 50%.

Cô không phải là không tín nhiệm anh, mà chính là, bọn họ không có thời gian để chuẩn bị.

Cô sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.

Cố Cảo Đình là anh hùng.

Cô không muốn anh bị hủy diệt trong tay cô.

" Chim khôn biết chọn cây mà đậu, theo Duật Nghị, tôi chính là thái tử phi, hành động tự do, không có gặp nguy hiểm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đi cùng với anh, tùy thời liền sẽ rơi đầu, mất đi tự do, không thể hít thở, lo lắng được mất, ngủ cũng không an ổn, Cố Cảo Đình, không phải tôi không tín nhiệm anh, mà là, tôi mệt mỏi." Hoắc Vi Vũ nói rõ ràng từng chữ.

"Không qua đúng không?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói, trong mắt đã mất đi ánh sáng, như là mùa đông băng lãnh.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh.

Cô hi vọng anh lãnh tịnh, về sau có thể phân tích.

Cương trực thì gãy.

Tách rời, là vì tốt hơn đoàn tụ.

Miễn là còn sống, nhất định, cuối cùng có thể ở cùng một chỗ.

Chương 506: Có Thể Cút!

Hoắc Vi Vũ gật đầu, rất bình tĩnh nói:

"Ở chỗ này, Vi Vũ chúc tư lệnh tâm tưởng sự thành, không ai địch nổi, vượt qua tất cả khó khăn, đạt được tất cả những gì mình muốn."

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn Hoắc Vi Vũ.

Tổng thống cũng không vui nhìn về phía cô.

Ông cảm thấy, Hoắc Vi Vũ quá nhiều lời, câu nói này, liền đã bao hàm quá nhiều ám chỉ.

Cố Cảo Đình quay người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, cũng không quay đầu lại bỏ lại câu nói tiếp theo:

"Cô có thể cút."

Chân Hoắc Vi Vũ mềm nhũn, tựa vào trên tường, trơ mắt nhìn anh bước ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của cô.

Tổng thống đi tới trước mặt của cô, hơi hơi nhếch miệng, ý vị thâm trường nói ra:

"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, câu này nói rất hay."

"Tình cảm có thể bồi dưỡng, người đã chết không thể sống dậy, danh dự bị hủy, không thể cứu vãn. Cô là một phụ nữ thông minh, biết có nhiều thứ không thể nghịch chuyển. An tâm, toàn tâm, hài lòng, mới có thể làm cuộc sống của mình thoải mái, trong lòng cũng dễ chịu hơn."

"Tôi biết, có một số người không cho tôi an tâm, thoải mái, tôi cũng sẽ khiến hắn không an lòng, chỉ là chưa bắt đầu thôi." Hoắc Vi Vũ nổi nóng nói, nhìn ông.

" Thật sao? Cứ việc thử chút." Ông nói xong, liếc Duật Nghị, phân phó nói:

"Giải tán những người dưới lầu đi, kịch cũng xem đủ rồi."

"A." Duật Nghị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, hô:

"Các người ai về nhà nấy. Cho các người ba phút, biến mất trong tầm mắt của tôi."

"Cô đi theo tôi." Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ nói.

Ông đi đến gian phòng cách vách.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đứng đấy không hề động, âm lãnh nói:

"Tại sao không nói trước mặt Duật Nghị? Để anh ta cảm thụ một chút, ba của mình là hạng người gì."

"Tôi là vì quốc gia, vì nhân dân, mới làm như vậy, đừng ép tôi, đi theo tôi." Duật Cẩn nghiêm nghị nói, đẩy cửa vào phòng.

Duật Nghị không hiểu, giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ:

"Các người sao vậy? Tại sao nói gì tôi cũng không hiểu?"

Hoắc Vi Vũ liếc Duật Nghị:

"Tôi hi vọng anh có thể yêu một cô gái đơn thuần như anh, đồng thời cả đời không đổi."

Duật Nghị mờ mịt.

Hoắc Vi Vũ đẩy cửa đi vào.

"Nhìn xem." Tổng thống ném một túi hồ sơ trước mặt cô.

Hoắc Vi Vũ mở ra, bên trong đều là ảnh chụp của cô.

Trong lòng hơi hồi hộp một chút, chìm vào đáy cốc.

Hành tung của cô, tổng thống đã rõ như lòng bàn tay rồi.

Tổng thống bình tĩnh nói:

"Cô vào phòng của Diêu Linh Mễ, một mực không ra, lại bị chụp ở cửa V thị, điều này chứng minh, V thị có thông đạo đến phòng trọ của Diêu Linh Mễ, cô còn vươn vấn không dứt với Cố Cảo Đình."

Hoắc Vi Vũ, sự khoan dung của tôi là có hạn, hiện tại Cố Cảo Đình tổ chức một đội điều tra tôi, không thu hoạch được gì, nếu như cô làm tôi phát bực, như vậy, tôi chỉ có thể hủy anh ta đi, tôi không hi vọng có một ngày như vậy."

Hoắc Vi Vũ không nghĩ Duật Cẩn cáo già đến trình độ này. Đạm mạc nói:

"Tôi sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không liên hệ gì với anh ta."

"Chuyển vào phủ thái tử." Tổng thống yêu cầu nói.

" Này ở kinh thành, không tiện làm việc, tôi không muốn rời đi Tứ Xuyên." Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.

"Không phải do cô quyết định, tôi sẽ an bài việc cho cô. Tôi cho cô hai ngày, xử lý tốt quan hệ với Cố Cảo Đình, thứ bảy phải xuất hiện ở tiệc ăn mừng, tốt, ra ngoài đi." Tổng thống nghiêm khắc nói.

Chương 507: Cơ Trí Như Anh, Liếc Mắt Một Cái Liền Nhìn Thấu Cô
"Ngài cho rằng vì cái gì mà không phải tôi không thể được!" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Tôi không cần giải thích với cô, Nghị, vào đi." Tổng thống gọi.

Duật Nghị khó hiểu đẩy cửa ra.

Hoắc Vi Vũ cắn răng, đi ra ngoài, dựa vào trên tường.

Trong đầu nhớ tới bộ dáng Cố Cảo Đình.

Khẳng định anh rất tức giận.

Bất quá, cô tin tưởng việc cô làm là chính xác.

Trong phòng

"Nghị nhi, muốn làm tổng thống sao?" Duật Cẩn hỏi vào vấn đề.

"Lý tưởng là tốt đẹp, hiện thực rất tàn nhẫn, ba, con không muốn đả kích ba, kỳ thật, con cảm thấy có ba làm tổng thống rất quang vinh, con không có ý làm tổng thống." Duật Nghị nhẹ giọng nói.

"Nghị nhi, lòng dạ con nhân hậu, không có tâm cơ, nếu quan hệ đến sinh tử tồn vong, con có thể học không?" Duật Cẩn hỏi lời thấm thía.

"Sinh tử tồn vong, nếu con không làm tổng thống, có người muốn giết chết con sao?" Duật Nghị không hiểu ra sao.

"làm sao ngăn một hai người muốn hai cha con chúng ta chết, chỉ có đứng ở địa vị thống trị tối cao, mới có thể ở thế bất bại."

"Ba." Duật Nghị đánh giá sắc mặt Duật Cẩn, "Ý tứ của ba, là làm con không cần cưới Hoắc Vi Vũ sao?"

"Ba muốn con cưới cô ta, hơn nữa cần thiết cưới, nghe rõ không?" Duật Cẩn lạnh lùng nói.

"Không cưới cô ta, sẽ chết sao? Con cảm giác cô ta cũng không giống như là quá thích con." Duật Nghị mất mát nói.

"Sẽ có, có cưới Hoắc Vi Vũ hay không, là mấu chốt sinh tử tồn vong." Duật Nghị xác định.

"Vì sao? Cô ta không phải bình dân sao?" Duật Nghị khó hiểu.

"Trên tay cô ta có đồ vật trợ giúp con củng cố quyền lợi, nếu con không cưới cô ta, Cố Cảo Đình liền cưới, lấy quan hệ hiện tại của ba và Cố Cảo Đình, anh ta sẽ không bỏ qua cho cha con chúng ta, lần tiệc chúc mừng vào thứ Bảy này, cần phải tuyên bố Hoắc Vi Vũ là vị hôn thê của con, chiêu cáo thiên hạ, Cố Cảo Đình đến tranh đoạt với con, chính là đại nghịch bất đạo, hiểu chưa?" Tổng thống nói lời thấm thía.

"Vâng, còn muốn con đi theo Cố Cảo Đình tham gia quân ngũ sao?"

"Không cần, hiện tại sự tình có chuyển biến, con dựa theo thiết kế bước đi của dì Thanh cho con, đi bộ ngoại giao trước, ba sẽ đem thái tử phi an bài tiến vào bộ tài vụ, tốt nhất con có thể làm cho cô ta mau chóng có con, cưỡng ép cũng phải cưỡng đến mang thai."

"Vâng." Duật Nghị lên tiếng.

Khẳng định Hoắc Vi Vũ sẽ không đồng ý.

"Đi ra ngoài đi." Duật Nghị quay đầu đi ra ngoài.

Anh nhìn Hoắc Vi Vũ "Cái kia, hôm nay cô có thể đi rồi, ba tôi nói, tôi cần phải cưới cô làm thái tử phi."

"Anh nghĩ muốn lật lọng sao?" Hoắc Vi Vũ chất vấn.

"Thực xin lỗi, hiện tại còn chưa tới 7 giờ sáng ngày mai, yêu cầu của cô tôi không thể đáp ứng."

"Anh là người nhu nhược." Hoắc Vi Vũ thực tức giận nói.

"Co được dãn được mới là đại trượng phu, tôi cho người đưa cô trở về, cô cũng có thể tự mình đi." Duật Nghị chợt tiến vào phòng, ngồi ở trên sô pha.

Màn ảnh trong TV còn mở, anh lại không có tâm tư nhìn.

Lần đầu tiên anh cảm giác được nguy cơ sinh tử tồn vong.

Vốn dĩ chỉ là đơn thuần thích Hoắc Vi Vũ, nhưng mà, biến thành cưỡng bách, anh liền bắt đầu phản cảm.

Hoắc Vi Vũ bị người tổng thống đuổi về chỗ Diêu Linh Mễ ở, trong đầu lộn xộn, vô cùng đau.

Cô đẩy cửa ra đi vào, còn chưa có phản ứng, cánh tay đã bị người kiềm chế, cả người đều bị đè ở trên tường.

Cố Cảo Đình đỏ hồng con mắt, đôi mắt sắc bén nhìn kỹ cô, cằm căng chặt, chất vấn nói: "Hiện tại không có tổng thống, cô ở dưới tình huống an toàn, tôi hỏi cô, vì sao muốn chạy theo ở bên cạnh Duật Nghị, hôm nay ở nơi anh ta nói lời đó là có ý tứ gì, có phải có người uy hiếp cô hay không?"

Chương 508: An Tâm Ở Bên Người Anh, Trời Sập Xuống Có Anh Chống Đỡ

Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt anh xanh mét, đôi mắt che kín tơ máu đỏ đậm, vành mắt lập tức liền đỏ.

Anh khẳng định là không tin cô nói, cho nên mới ở chỗ này chờ cô.

Rõ ràng anh bận rộn như vậy, đêm nay ngay cả ngủ thời gian đều không có.

Cơ trí như anh, căn bản cô không lừa được anh, mặc dù, đã dứt khoát.

"Cố Cảo Đình, về sau anh nhất định phải tồn tại cho tốt, đánh bại hết thảy kẻ thù, làm một người quyền quý." ánh mắt Hoắc Vi Vũ sáng quắc nhìn anh.

Cố Cảo Đình nheo lại đôi mắt, sắc nhọn vô cùng, nhìn kỹ cô, tựa như X quang.

"Không phải nói hy vọng anh có thể tâm tưởng sự thành, được hết thảy sao? anh liền nghĩ được em! anh lặp lại lần nữa, anh không cần người phụ nữ của anh vì anh hy sinh cái gì, nếu như chính anh đều không tự bảo hộ được, còn xứng làm người đàn ông của em sao?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ muốn nói ra hết thảy xúc động, "Cố Cảo Đình, nếu......"

"Không có nếu." Cố Cảo Đình cắt đứt lời Hoắc Vi Vũ.

Cô dừng một chút, lời nói đến bên miệng, nuốt đi xuống, rũ xuống đôi mắt.

Cố Cảo Đình cắn răng, trên mặt có chút không được tự nhiên, giọng mềm nhẹ vài phần, "Nếu cái gì?"

"Cho em thời gian một năm, để em đi làm việc em muốn, được không?" Hoắc Vi Vũ khẩn cầu.

"Em muốn làm việc gì? Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, mở lớn mắt, không bình tĩnh nói: "em như vậy lén gạt anh, chỉ biết đem anh bức điên, em đi bên người Duật Cẩn, biết cái kia là chỗ nào sao? chẳng lẽ em thật sự muốn làm thái tử phi, một khi em thành thái tử phi, vĩnh viễn chúng ta không có khả năng ở bên nhau, em hiểu rõ không?"

"Nhưng anh không chết không phải sao? Tồn tại mới có cơ hội xoay chuyển không phải sao?" Hoắc Vi Vũ cũng có chút kích động.

Anh kiềm chế cô xoay người, áp đảo trên sô pha, trên cao nhìn xuống cô, "Rốt cuộc là việc gì? vì sao biết anh sẽ chết, anh đáp ứng em, anh sẽ không chết, cho dù hiện tại cùng Duật Cẩn binh đao tương kiến, anh cũng nắm chắc trăm phần trăm."

Hoắc Vi Vũ nhấp môi, đôi mắt nhìn về nơi khác, mờ mịt dần dần tràn ngập ở trong mắt.

"Tiểu Vũ, em nói cho anh có việc gì thì anh mới có thể phòng bị không phải sao? em không hy vọng anh chết, anh cũng muốn biết nơi nào là cửa tử của anh không phải sao?" Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nhíu mày.

Nước mắt từ trên mặt cô lăn xuống dưới.

"Ở nước B, làm sao anh toàn thân trở ra?" Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào hỏi.

Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, đôi mắt thâm trầm.

"Duật Cẩn đã biết đúng không? Anh ta dùng cái này uy hiếp em?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Em không hy vọng anh chết, cũng không muốn anh mất hết danh dự, Cảo Đình, chúng ta có thể xoay chuyển, chỉ là thiếu thời gian mà thôi, em không cần anh bởi vì em cái gì đều không có, em cũng không muốn anh bị tiếng xấu ngàn năm, như vậy cho dù em và anh ở bên nhau, em cũng sẽ không vui vẻ, em không muốn trong lịch sử nói em là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.

Cho em thời gian một năm, em sẽ giữ mình trong sạch, em sẽ không để Duật Nghị chạm vào em, em muốn ở bên người Duật Cẩn, em phải làm nội ứng đáng tin cậy nhất của anh." Hoắc Vi Vũ kiên định nói.

"Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần phải xen vào, em chỉ cần an tâm đợi ở bên cạnh anh." Cố Cảo Đình đứng dậy, trong mắt tràn ngập tiêu sát.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, sợ nhất sự tình, giống như sắp phát sinh.

Cô ôm lấy eo Cố Cảo Đình, "em không an tâm. em thích Cố Cảo Đình đội trời đạp đất, là anh hùng quốc dân, vạn người kính ngưỡng, trăm triệu người ca tụng, đúng rồi......"

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, "em nhớ tới làm sao xoay chuyển?"

Chương 509: Cố Cảo Đình, Em Sai Rồi

"Bên người Tổng thống có một người phụ nữ gọi là dì Thanh, anh biết là ai không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Dì Thanh? Không có nghe nói qua tồn tại một người như vậy." Cố Cảo Đình tìm tòi trí nhớ.

"Duật Nghị nói, bà ta là người phụ nữ sau lưng ba anh ta, em cảm thấy, Duật Cẩn cẩn thận trăm lần cũng có một sơ hở, nói không chừng, điểm mấu chốt chính là người phụ nữ này." Hoắc Vi Vũ suy đoán.

"Bà ta là ai anh sẽ đi điều tra, vấn đề của anh cũng sẽ giải quyết, không cho em đi bên người Duật Nghị, có nghe hay không." Cố Cảo Đình nghiêm khắc nói.

Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu xuống.

Nếu cô không đi, khẳng định Duật Cẩn sẽ tuôn ra chứng cứ, Cố Cảo Đình sẽ bị hủy.

Cố Cảo Đình xem bộ dáng này của cô, đôi mắt căng thẳng, nâng lên cằm cô, làm cô đối diện với anh, "anh sẽ không chịu đựng em một lần lại một lần tự chủ trương."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống.

"Cho nên, nếu lần sau em tự chủ trương, anh sẽ thế nào?" Hoắc Vi Vũ thử hỏi.

Cố Cảo Đình lạnh xuống, không vui nói: "Ý của em là sẽ còn tự chủ trương đúng không?"

Hoắc Vi Vũ mở tay Cố Cảo Đình ra, "nếu em chủ kiến đều không có, chỉ làm một con rối tránh ở phía dưới anh che chở, không có chủ ý chính mình, chỉ là người phụ thuộc, anh sẽ thích sao?"

"Thích." Cố Cảo Đình không cần suy nghĩ trả lời.

"Kia thực xin lỗi, em không phải loại hình anh thích. em làm việc em cảm thấy đúng, mặc dù là sai, em cũng sẽ trở thành đúng vẫn luôn đi xuống, sẽ không quay đầu lại." vành mắt Hoắc Vi Vũ hơi đỏ lên nói.

Mắt Cố Cảo Đình lạnh sắc bén lên, "Nếu anh nói, em đi bên cạnh Duật Nghị, anh sẽ không muốn em đâu? Cho dù em là vì anh hy sinh, anh cũng không quý trọng."

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Cố Cảo Đình, "em không phải vì anh mà hy sinh, mà là đền bù sai lầm em đã làm, nếu không phải tại em, anh sẽ không cho kết hợp bộ hải quân, nếu không phải anh muốn hoàn thành tâm nguyện của em, sẽ không cố ý thiết kế chiến tranh với Nước B, nếu không có chiến tranh, anh sẽ không chuyển nhượng cổ quyền công ty Tư Mộ, bây giờ cũng sẽ không rơi vào tội danh bán nước."

"Kia cũng là anh cam tâm tình nguyện không quan hệ tới em." Cố Cảo Đình cắt ngang lời cô nói.

"Hiện tại cũng là em cam tâm tình nguyện, không quan hệ tới anh." Hoắc Vi Vũ quát, nhìn đôi mắt anh lạnh lùng, bình tĩnh trở lại, "em lựa chọn rời khỏi anh, anh tha thứ cũng thế, không bao dung cũng thế, tùy tiện anh."

Cô không nhìn sắc mặt Cảo Đình hung ác nham hiểm, đi đến phòng mình, phịch một tiếng, đóng cửa lại.

Cô nghe bên ngoài một chút tiếng động đều không có, trong lòng nặng nề, phi thường khó chịu, dựa vào cửa, ngồi xổm xuống, khoanh tay trước ngực, gác ở trên đầu gối.

Loại người như cô, không xứng có được tình yêu.

Có lẽ, Cố Cảo Đình đổi thích một người khác, sẽ sống nhẹ nhàng rất nhiều.

Tiếp theo, tìm một người ôn nhu như nước, nghe lời anh nói, ngoan ngoãn, một thiếu nữ đáng yêu như là tiểu bạch thỏ.

Cô qua không được chính mình, không thể trơ mắt nhìn anh vì mình bị hủy diệt.

Cô không làm hồng nhan họa thủy, không làm hại nước hại dân.

"Cố Cảo Đình, đừng thích em." Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm nói.

Cô lau nước mắt, đứng lên, bắt đầu thu thập hành lý.

Sau khi thu thập xong, mở cửa, lại kéo đều kéo không ra.

Cô giống như bị khóa ở bên trong.

Hoắc Vi Vũ sốt ruột, gõ cửa, "Cố Cảo Đình, mở cửa, Cố Cảo Đình."

Bên ngoài, không có thanh âm gì. Anh sẽ không đi rồi!

"Cố Cảo Đình, anh mở cửa!" Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.

Vẫn là không có động tĩnh.

Hoắc Vi Vũ kinh hoảng, cô không thể bị nhốt ở bên trong.

"Cảo Đình, em sai rồi, anh mở cửa, không cần nhốt em, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ gõ cửa.

cửa được mở ra, Cố Cảo Đình đứng ở cửa, "Sai ở chỗ nào?"

Chương 510: Em Chỉ Có Thể Là Của Anh, Những Người Khác Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ

Hoắc Vi Vũ nhìn đến anh, nóng nảy lên, đem hành lý nện ở trên người anh, "Làm gì nhốt em?"

Sắc mặt Cố Cảo Đình bất biến lạnh băng, lại đóng cửa lần nữa.

Cô chạy nhanh tới cầm tay anh, ngữ khí mềm nhẹ rất nhiều, "Đừng nhốt em."

"Đi bên người Duật Nghị sao?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nhìn kỹ cô.

"Không đi." Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói.

"Thiếu thảo." Cố Cảo Đình nói lời thô tục.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô thật khó tưởng tượng, lời thô lỗ như vậy nói ra từ trong miệng của anh.

Cố tình, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ MAN.

Còn chưa có phản ứng, anh hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ lui về sau một bước.

trong mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn như dã thú cuồng mãnh, đem tức giận hôm nay, lệ khí, đều phát tiết ở cái hôn này.

Anh đè nén ót cô, khi thì cắn môi cô, khi thì dùng sức đem đầu lưỡi cô hút vào trong miệng.

Như vậy, vẫn chưa thỏa mãn được cô.

Anh đem cô áp đảo ở trên giường, môi hướng tới cổ cô hôn tới, hút ra một đóa dâu tây yêu diễm xinh đẹp.

Hoắc Vi Vũ cảm nhận được anh tức giận, đối diện đôi mắt anh đỏ như máu.

"Hoắc Vi Vũ, không có lần sau." Anh ý vị thâm trường nói.

Cô biết thâm ý anh ở những lời này.

Không nghĩ, tâm sẽ đau.

Trong đầu nhớ tới hình ảnh hôm nay nhìn thấy ở trong phòng Duật Nghị.

Cô cảm thấy là đàn ông hẳn là sẽ thích như vậy.

Nếu đêm nay là một ngàycuối cùng của bọn họ, cô muốn hóa thành người phụ nữ quyến rũ, nhu tình, chỉ vì anh mở ra.

Hoắc Vi Vũ hôn lại anh, lúc anh lơi lỏng, xoay người, ghé vào thân thể anh cường tráng.

"Em muốn cùng anh ở bên nhau, thiệt tình." Hoắc Vi Vũ ôn nhu nói.

Lòng anh lạnh băng, hòa tan rất nhiều, hứa hẹn nói: "Chúng ta sẽ ở cùng nhau, để cho anh giải quyết."

"Em muốn anh cao cao tại thượng, vạn dân kính ngưỡng, có thể chứ?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Anh chỉ cần em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Ý nghĩa những lời này, trọng lượng đối với cô nặng hơn hết thảy.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ không có khả năng bất động.

"Em cũng muốn anh." vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng nói, không muốn để anh nhìn thấy cô khác thường, cong lưng lên, môi cách quần anh dừng ở chỗ kia.

Cả người Cố Cảo Đình run lên.

Cô lưu loát cởi váy, BRA, cúi đầu, hôn lên bờ môi của anh.

Cố Cảo Đình xoay người, nắm giữ quyền chủ động, môi dừng ở ngực cô, cởi ra bên trong cô, cũng cởi đi quần áo chính mình.

Cô xoay người lần nữa, hai người lăn đến chân giường.

Cô chậm rãi ngồi trên, cơ bắp căng chặt. Nước mắt đều mau chảy ra.

Đi!

Ban ngày không thôi cái kia sao? Như thế nào còn đau như vậy.

Cô cảm thấy, người nữ trong TV kia, tuyệt đối là làm bộ.

Cố Cảo Đình cầm eo cô, nhìn mặt cô tái nhợt, không cần cô đi xuống, "Đừng ngang ngược như vậy, bị thương chính là mình."

Cô cũng không tin, cầm hai tay của anh, mười ngón bấu chặt, quyết tâm...... ( não bổ)

Cố Cảo Đình kêu rên một tiếng.

"Trước khổ sau ngọt, không trải qua phần thống khổ, cũng không cảm giác được ngọt ngào phía sau, không phải sao, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ động lên, khóa chặt đôi mắt anh tuấn.

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt mê mang biến hóa.

Anh căn bản chịu không nổi cô chủ động.

hiện tại cô chân chính hóa thân thành yêu nghiệt, tóc dài khoác ở trên da thịt tuyết trắng, dáng người vừa đúng là tốt, không quá đầy đặn, nơi đó rất nhỏ, đặc biệt là cảm giác ở bên trongcô.

"Em chỉ có thể là của anh." Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro