Chương 511-520

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 511: Vì Em, Anh Có Thể Không Cần Thiên Hạ

Cô cũng muốn trở thành người phụ nữ của anh, một đời một thế.

Hoắc Vi Vũ không nói gì, chủ động hôn lên môi của anh, nhắm mắt lại.

Lông mi khẽ run, lông mày có chút nhíu lên.

Cô cảm giác được tồn tại mạnh mẽ của anh, làm cho cả đời cô phong phú hơn.

Bây giờ cô không muốn nghỉ gì nữa, chỉ muốn bắt lấy giây phút này.

Im lặng trong đêm tối. Tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập, âm thanh dây dưa càng ngày càng vang.

Hình ảnh càng ngày càng kiều diễm, lay động lòng của cô, sau khi động tình, càng thêm dễ dàng thích ứng với nah... (bổ não)

Sau khi kết thúc. Cô không có chút sức nằm ở trên vai của anh.

Hít thở nhẹ nhàng phả vào sườn mặt của anh, giống như gió xuân trêu chọc, xông vào mũi, đều là hương hoa.

Cố Cảo Đình cũng không có sốt ruột đi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trên mặt cô dính đầy mồ hôi càng thêm quyến rũ.

"Tiểu Vũ." Cố Cảo Đình nhỏ giọng kêu.

"Ừm." Cô lên tiếng, ánh mắt cũng không có mở ra.

Khóe miệng Cố Cảo Đình cong lên, "Em làm rất tốt, anh rất thoải mái."

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, mơ màng gợi cảm trong mắt còn chưa tản đi, giơ lên nụ cười, "Em cũng rất thoải mái."

Cô hôn lên đôi môi mềm của anh, mái tóc thật dài rơi vào lồng ngực của anh, có chút ngứa.

Đặc biệt là ánh mắt của cô, thật sự giống như một thuốc độc quyến rũ người.

Chỉ cần nhìn cô như vậy, anh lại có cảm giác rồi.

Hoắc Vi Vũ cũng cảm giác được sự thay đổi của anh.

Cố Cảo Đình có chút nhíu mày. Nếu còn tiếp tục làm, khẳng định cô sẽ hôn mê mất. Anh luyến tiếc cô. Ôm lưng của cô, anh trở mình, để hai người nằm nghiêng. Anh cách xa cô một chút, giữ khoảng cách 10cm.

"Anh còn muốn hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi, "Em không còn sức rồi, muốn động thì anh tự động đi."

Ánh mắt Cố Cảo Đình gợn sóng, nở nụ cười, "Ngủ đi."

Anh kéo chăn lên đắp trên người hai người, nhắm mắt lại. Hoắc Vi Vũ thật sự mệt mỏi đến ánh mắt đều không mở ra, một lát sau đã ngủ mất rồi.

Cố Cảo Đình nhìn cô ngủ, ánh mắt thâm sâu hơn. Đứng dậy, anh mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài, đi vào căn phòng cách vách.

Trong phòng đã có năm người đàn ông của người đầy máu, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đều đỏ bừng khác thường.

Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn về phía bọn họ. Vừa đi vào phòng này, khí thế hơi thở của anh hoàn toàn khác nhau.

Nghiêm túc mà ngưng trọng, tiêu sát mà nghiêm nghị.

"Vương Đông, lão Triệu. trung tá Lý đâu?" Cố Cảo Đình nghiêm khắc hỏi.

"Báo cáo tư lệnh, bọn họ đi toilet rồi." Trung tá Thượng nói.

"Ba người cùng đi tolet à." Cố Cảo Đình nhíu mày.

Trung tá Thượng muốn nói lại thôi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tư lệnh, ngài không có đóng chặc cửa, bọn họ trẻ tuổi khí thịnh, không nhịn được."

Cố Cảo Đình: "..."

"Nói giống như anh nhịn xuống được vậy." Lão Triệu trở lại, vạch tội trong câu nói của trung tá Thượng.

Được rồi, anh ta là người dẫn đầu vào tolet.

"Tôi cũng trẻ tuổi." Trung tá Thượng giải thích một câu.

Người trở về cuối cùng là Vương Đông, dương dương đắc ý. Nhìn thấy Cố Cảo Đình nhìn về phía anh ta, lập tức cúi đầu. Trong lòng Cố Cảo Đình có cảm giác kỳ lạ, không nên gọi bọn họ tới tụ họp ở chỗ này.

Vẻ mặt anh ngưng trọng, nói: "Bây giờ xuất hiện một người tên là dì Thanh, là người phụ nữ sau lưng tổng thống, Vương Đông, anh cố gắng điều tra bà ta, tôi không tin Duật Cẩn chấp chính nhiều năm như vậy, không có phạm phải một chút sai lầm."

"Vâng." Vương Đông lĩnh mệnh.

"Còn có, chuyện ở nước B, Trần Tam Thanh bí mật chuyển khoản cho bạn thân phu nhân tổng thống nước B, tổng thống đã biết rõ, mấy người thấy thế nào?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Tổng thống có biết Trần Tam Thanh là người của tư lệnh không?" Trung tá Thượng rất kinh ngạc, lo lắng hỏi.

Chương 512: Tư Lệnh Che Chở Vô Cùng Cưng Chiều

"Chắc là biết." Cố Cảo Đình trầm tư, ánh mắt nhìn về phía trung tá Lý, ra lệnh: "Nước B bên kia có người của tổng thống, chỉ sợ người kia cũng là một nhân vật quan trọng, cố gắng điều tra ra tên gian tế kia là ai?"

"Tôi lập tức đi làm." Trung tá Lý vội nói.

"Nếu như tổng thống công bố những chứng cứ này ra, sẽ rất bất lợi với tư lệnh, nhưng vì sao ông ta không nói ra?" Trung tá Thượng không hiểu hỏi.

Ngón tay của Cố Cảo Đình nhẹ gõ mặt bàn, " Hẳn là ông ta sợ tôi trực tiếp tạo phản, một khi khai chiến, chưa biết tương lai sẽ thế nào, ông ta không muốn trong lúc ông ta ngồi trên ghế đó có một vết nhơ."

"Nhưng chứng cứ này ở trong tay tổng thống, sẽ trở thành nhược điểm để ông ta uy hiếp tư lệnh, nếu không, tìm Trần Tam Thanh thay thế." Trung tá Thượng đề nghị.

"Không ai có thể thay thế được, thứ nhất, tội danh này không ai dám gánh chịu, thứ hai, tập đoàn V thị là của tôi, cũng là tôi đàm phán với tổng thống nước B ở nước ngoài, thứ ba, người ký tên là tôi, đủ loại chứng cứ, không chối bỏ liên quan tới tôi, thứ tư, trước khi chuyển cho Trần Tam Thanh, công ty Tư Mộ này là của Hoắc Vi Vũ, nếu như tôi không thừa nhận, cô ấy sẽ trở thành cừu non thế tội, cách này không được." Cố Cảo Đình rõ ràng phân tích nói.

Trung tá Thượng mím môi, anh ta có rất nhiều oán giận với Hoắc Vi Vũ, không nhịn được, "Đều do Hoắc Vi Vũ, nếu như không phải cô ta, tư lệnh sẽ không gặp phải nhiều phiền toái như vậy, bây giờ thì tốt rồi, bị tổng thống bắt được nhược điểm."

Ánh mắt Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía Thượng trung tá, "Chỉ có người nhu nhược và vô năng người mới sẽ đổ tội lên người phụ nữ, trung tá Thượng, anh là người nhu nhược hay là người vô năng?"

Trung tá Thượng biết rõ Hoắc Vi Vũ chính là điểm mấu chốt của tư lệnh. Một câu nói bậy cũng không thể nói. Anh ta không dám nói tiếp, cúi đầu.

"Nếu để cho tổng thống nước B trả lại cổ phần công ty thì sao?" Lão Triệu đề nghị.

"Cho dù trả lại, chẳng qua là đền bù, chuyện này vẫn không thay đổi được gì." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Tìm được gian tế nước B, tôi cảm thấy tên gian tế kia khẳng định không có trong hồ sơ ở đây, đó chính là hành vi lén lút của tổng thống, nếu như tra ra tên gian tế kia có hành vi bán nước, có thể liên lụy tới tổng thống, chúng ta cũng có nhược điểm của ông ta, có thể kiềm chế lẫn nhau." Vương Đông suy nghĩ nói.

"Đúng vậy, tư lệnh, chúng ta vừa đến nước B đã bị bắt lại, nghe tổng thống nước B nói, là có người bắt cóc con gái Trung Úy hải quân hơn nữa còn giết con tin, nên tưởng rằng chúng ta làm, nói không chừng chính là tên gian kế kia làm."Trung tá Thượng nói ra.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn không khí, sau khi trầm tư, hỏi trung tá Lý nói: "Anh cần thời gian bao lâu mới có thể điều tra ra những chuyện này?"

"Cho tôi một tháng." Trung tá Lý nói rõ thời gian.

"Hai ngày có được không?" Cố Cảo Đình hỏi.

Vẻ mặt trung tá Lý khó xử, "Gian tế bên tổng thống che giấu rất sâu, không dễ dàng tìm ra được, còn muốn điều tra ra hành vi bán nước, không nói đến có được hay không, nếu có, khẳng định bọn họ cũng làm vô cùng cẩn thận, tôi mông tư lệnh có thể cho tôi thêm một thời gian."

Cố Cảo Đình cũng biết hai ngày là quá khó.

"Duật Cẩn sẽ tuyên bố chuyện này trong buổi tiệc chúc mừng cho tôi, tôi chỉ có thời gian hai ngày." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Nếu không, tôi phái người ám sát Duật Cẩn." Tần Duyệt mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bắt đầu khẩn trương lên.

Ám sát tổng thống, tương đương với mưu phản, Cố Cảo Đình là muốn làm người đứng đầu sao.

Từ xưa đến nay một khi mưu phản, đều là thắng làm vua thua làm giặc.

Thắng, sẽ giống như Ung Chính có được thiên hạ, thua, giống như Lý Kiến Thành chết không toàn thây.

Chương 513: Anh Thật Sự Là Anh Hùng ...

Cố Cảo Đình nhìn vẻ mặt của mọi người.

"Quân đội, chỉ dùng để bảo vệ nước nhà, không phải trở thành lợi ích của cá nhân, cho dù tôi thành công, cũng sẽ lưu lại vết nhơ ở trong lịch sử, huống chi người trong quân đội đều là anh em của tôi." Cố Cảo Đình đã hạ quyết tâm, "Một khi công bố, đó là hành vi của riêng tôi, không liên quan đến mọi người."

"Nếu như tổng thống công bố chứng cứ, tư lệnh không phản kháng, nhất định sẽ bị phán tội tử hình đó." trung tá Thượng lo lắng vành mắt đều đỏ.

"Chúng ta thề sống chết đi theo tư lệnh, không phải Ung Chính đã có một đời minh quân sao? Chỉ cần có cống hiến to lớn. Ai cũng có khuyết điểm, tôi ủng hộ tư lệnh mưu phản." Lão Triệu nói.

"Tôi cũng ủng hộ, tổng thống là một người vì dân an cư lạc nghiệp, Duật Cẩn có động cơ bất lương, tâm cơ khó lường, hãm hại người một nhà, người như ông ta không xứng làm tổng thống." Vương Đông cũng tỏ thái độ.

"Dù sao tôi sống là người của tư lệnh, chết là quỷ của tư lệnh. Nếu có nhiều thời gian hơn thì tốt rồi, chúng ta nhất định có thể vạch trần bộ mặt cáo già của ông ta." trung tá Thượng oán giận.

Cố Cảo Đình luôn trầm mặc.

"Tư lệnh, ngài tỏ thái độ đi, nếu như muốn mưu phản, tôi lập tức sắp xếp người ám sát Duật Cẩn." Tần Duyệt xúc động nói.

"Nếu như tôi ám sát ông ta, thì có khác gì ông ta." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đứng lên, đôi mắt sắc bén nhìn mọi người, "Chúng ta là quân nhân, lợi ích quốc gia luôn là trên hết, lợi ích nhân dân còn cao hơn, bây giờ loạn trong giặc ngoài, mưu phản với quốc gia mà nói, không có chút chỗ tốt nào, có lẽ Duật Cẩn vì quốc gia mà tạm thời không công bố, sao tôi có thể bởi vì lợi ích của bản thân mà vứt bỏ không để ý nhân dân, một khi chứng cứ được tuôn ra, tôi sẽ đến nước Mỹ, mấy người đi nương nhờ vào Sở Thanh Vân, anh ta có thể thay tôi bảo vệ mọi người không có chút tổn thương."

"Tư lệnh, còn lão gia tử bên kia làm sao bây giờ? Cố gia và V thị nhất định sẽ bị niêm phong, danh dự của ngài thì sao? Ngài chạy đến nước Mỹ, khẳng định Duật Cẩn sẽ không bỏ qua ngài." trung tá Thượng rất không bình tĩnh.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn không khí, ánh mắt đen tối như đầm lầy vạn năm sâu không lường được, "Chuyện đã như thế, bên ông nội tôi sẽ giải thích, tiền tài vốn là vật ngoài thân, tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ đủ để người thân của tôi sống tốt. Mấy người đi thôi."

Cố Cảo Đình nói xong, những người kia, cũng không có rời khỏi, trăm miệng một lời nói: "Xin tư lệnh nghĩ lại, chúng ta thề sống chết đi theo tư lệnh."

Ngoài cửa Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm, nước mắt như sương mù che đầy ánh mắt.

Cố Cảo Đình, anh không có lựa chọn mưu phản, mà chọn con đường hủy diệt chính mình.

Anh bảo vệ binh lính của anh, bảo vệ cô nhưng lại hy sinh chính mình.

Người như vậy, không nên ngã xuống, không nên vì cô, biến thành người đoản mệnh, không có cái gì.

Duật Cẩn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta kiêng kị Cố Cảo Đình, sợ Cố Cảo Đình trở lại như xưa, sẽ đến báo thù.

Ông không thể nào buông tha Cố Cảo Đình. Cố Cảo Đình có quân đội, Duật Cẩn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng khi không có quân đội, Duật Cẩn tuyệt đối sẽ đưa anh vào chỗ chết. Hoắc Vi Vũ về phòng của mình, nhắm mắt lại, lau khô nước mắt trên khóe mắt.

Tâm tình quá mức kích động, mạch máu trên cổ như muốn nổ tung. Nước mắt, lại từ trong mắt chảy ra.

Cô tình nguyện Cố Cảo Đình hận cô, chán ghét cô, chứ không hi vọng anh cao cao tại thượng, làm anh hùng, không muốn liên lụy cô.

Cô cởi quần áo ra, đặt lại vị trí cũ, giống như không có dấu vết tỉnh lại.

Tiếng bước chân vang lên. Hoắc Vi Vũ nắm thật chặt nắm đấm. Cô biết, anh đang đến. Hơi thở của anh, hương vị của anh, đã sớm thật khắc sâu vào trong trí nhớ cô.

Hôm nay, là một ngày cô hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, cũng là khó khăn nhất.

Chương 514: Cái Kia Chính Là Yêu

"Anh Khang, em sẽ không tránh anh nữa, đừng để ý Cố Kiều Tuyết, về sau em sẽ ngoan, nghe lời, em không nên yêu Cố Cảo Đình, tin tưởng em." Hoắc Vi Vũ nhắm mắt nói.

Giống như đang nói mớ. Nước mắt giống như dây chân châu, chảy ra hốc mắt. Chỉ có cô biết, tại sao lại chảy.

Mắt Cố Cảo Đình co lại kịch liệt, sắc mặt rất kém so với địa ngục còn đáng sợ hơn, giữ tợn có thể hủy thiên diệt địa.

Anh nắm chặt tay. Huyệt thái dương nhảy lên. Ở ngực, ngày càng phập phồng kịch liệt.

"Anh Khang, thật xin lỗi, em không nên ở cùng với Cố Cảo Đình, anh Khang đừng bỏ em, anh Khang." Hoắc Vi Vũ thét chói tai xong bật dậy, nhìn Cố Cảo Đình.

Nước mắt đã tùm lum. Cô giả bộ đáng thương, kinh hoảng, giải thích nói: "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng."

"Mơ thấy ai?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

"Ba." Hoắc Vi Vũ nói, đôi mắt rủ xuống, nước mắt vẫn không cầm được rơi xuống.

Cố Cảo Đình rất không bình tĩnh nắm chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, nhìn cô: "Em khóc vì ai? Vì ai?"

Hoắc Vi Vũ nhìn mắt Cố Cảo Đình sắc bén như đao.

Cứ hận cô như vậy đi, đừng hi sinh làm gì cho cô nữa, cứ ở trên cao hưởng thụ tất cả kính ngưỡng của mọi người.

"Anh làm gì vậy, đau quá." Hoắc Vi Vũ hất tay anh ra.

Cố Cảo Đình dùng thêm lực. Hoắc Vi Vũ cảm thấy tay sắp bị bóp nát.

"Anh đừng thô lỗ như vậy, em không thích." Hoắc Vi Vũ không vui nói.

"Không thích anh thì thích ai? Trước kia không phải nói thích anh sao? Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc em suy nghĩ cái gì?" Cố Cảo Đình chất vấn.

Anh phát hiện, anh càng ngày càng không hiểu người phụ nữ mà anh theo dõi từ bé đến lớn này.

Cô lại mơ thấy Ngụy Ngạn Khang. Giấc mơ kia là trong lòng của cô, hay đơn giản chỉ là một giấc mộng bình thường? Cô không yêu anh, không yêu? Không yêu?!!!

Cố Cảo Đình mất bình tĩnh, nhìn kĩ cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

"Em thích anh mà, anh làm gì vậy, thả em ra." Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lấp lóe, không dám nhìn anh, giãy dụa.

Một cơn lửa giận, xông lên tâm trí, bao phủ lấy lý trí của anh.

"Anh đi giết Ngụy Ngạn Khang." Cố Cảo Đình đẩy Hoắc Vi Vũ ra, đứng lên.

"Anh giết đi, giết xong em sẽ giết anh." Hoắc Vi Vũ quát.

Cố Cảo Đình sửng sốt, đồng tử co lại. Vậy giấc mơ hồi nảy là tiếng nói trong lòng của cô sao?

Tim của anh, như bị ném vào cối xay thịt, vỡ nát, loại đau nhức này, cũng như bị chém mấy ngàn dao, xong sát muối lên.

Mắt Cố Cảo Đình đỏ hồng nhìn cô, chất vấn: "Em vẫn yêu anh ta?"

Hoắc Vi Vũ sờ nước mắt trên mặt, quay mặt chỗ khác, âm thanh nghẹn ngào nói: "Không yêu."

"Nhìn anh trả lời." Cố Cảo Đình quát.

"Tại sao em phải yêu anh ta! Bảy năm thanh xuân còn chưa đủ sao! Nếu không phải anh ta, bây giờ em đã là một bác sĩ xuất sắc, làm nghề mình yêu thích nhất. Nếu không phải anh ta, em sẽ không bị tổn thương, rớt xuống vực sâu. Mỗi ngày đều ngủ không yên, cô đơn, cô độc, cô tịch, sống không bằng chết. Nếu không phải anh ta, em sẽ không như bây giờ, em hận anh ta!" Hoắc Vi Vũ thét lên.

"Không phải hận sao? Anh giúp em giải quyết." Cố Cảo Đình ngạo nghễ hướng ra cửa.

Hoắc Vi Vũ chạy lên, dép cũng chưa kịp mang. Ôm lấy anh. Cô nói đều là thật, cô thật không có yêu Ngụy Ngạn Khang. Cô chỉ thích anh, yêu anh, tất cả, hoàn toàn đều cho Cố Cảo Đình. Nước mắt vỡ đê.

Chương 515: Cuối Cùng Đạt Thành Mong Muốn

Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào thỉnh cầu nói: "Không muốn, em không muốn vì anh ta mà làm ô uế tay anh."

"Không muốn ô uế tay anh hay là không nỡ, tay của anh, em cảm thấy rất sạch sao? Anh đã giết rất nhiều người." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

"Anh ta là em rể của anh, anh muốn em gái mình góa chồng sao?" Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.

Cố Cảo Đình băng lãnh nhìn cô: "Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc em yêu anh ta hay hận anh ta?"

"Em không biết."

"Vậy đối với em anh là gì!" Cố Cảo Đình không bình tĩnh nói.

"Anh rất tốt với em, em rất cảm động, anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, nếu như không báo đáp lại, em cảm thấy lương tâm cắn rứt, dù sao cũng không còn gì nữa, có thể cho anh, chính là thân thể này." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói.

"Có thể được anh yêu thích, em cảm thấy rất vinh hạnh, tất cả mọi người đều nghĩ ra được, em cũng có lòng hư vinh, anh mua cho em tiểu đảo, biệt thự, giúp em ra mặt, mỗi một chuyện đều làm em cảm động, em nghĩ, hẳn là có chút thích anh." Hoắc Vi Vũ cúi đầu nói ra.

"Nhưng cũng chỉ là thích, không phải yêu, đúng không?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói ra.

So với nổi giận, lúc anh trầm tĩnh còn đáng sợ hơn. Giống như bốn phía không có âm thanh, sinh vật, sinh linh, cùng màu sắc. Hoắc Vi Vũ biết, cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh.

Cô yêu anh, thật sự yêu anh, cho nên, mới không muốn anh chết, không muốn anh bị mất danh dự dù chỉ một chút.

Nước mắt chảy ra.

"Cố Cảo Đình, tâm của em đã sớm rơi mất, không tìm về được. Không phải anh không tốt, mà là em không có cách nào buông xuống. Tại lúc mẹ em qua đời, anh ta xuất hiện, nói với em là muốn thay mặt mẹ chiếu cố em. Mặc dù ba em bị Hoắc Thuần chọc tức chết nhưng nếu như em không theo Ngụy Ngạn Khang bỏ đi, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Trên người anh ta gánh vác hai cái mạng của ba mẹ anh ta, em không biết làm thế nào, nên mới tìm cách làm mình buông xuống. Em cũng muốn nỗ lực yêu anh. Thật xin lỗi, em lừa anh." Hoắc Vi Vũ khóc nói ra.

"Vậy sao em đi làm thái tử phi? Lúc anh ở nước B, em liều mạng cứu anh là vì cái gí? Đừng nói với anh, chỉ là em đùa bỡn anh!" Cố Cảo Đình lạnh lẽo hỏi.

"Đó là em không muốn thiếu bất luận kẻ nào, ngay từ đầu em muốn gả cho anh, là vì muốn trả thù Ngụy Ngạn Khang, thế nhưng em không làm được, cho nên muốn rời khỏi anh, nhưng em phát hiện, ở chung với anh, càng về sau càng cảm thấy anh tốt hơn so với tưởng tượng của em, em thật tâm muốn thử yêu anh một chút, thật xin lỗi, em không thể, nhưng mà, nếu như anh muốn em, em sẽ ở bên cạnh anh." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói.

"Tránh ra."

Kiêu ngạo như anh, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Dụng tâm yêu một người, lại vĩnh viễn không có được lòng của người ta. Loại cảm giác này, rất mệt mỏi. Mệt, cũng không muốn nhớ tới cô nữa.

Cố Cảo Đình băng lãnh rời đi. Hoắc Vi Vũ ngồi trên đất.

Cuối cùng cô cũng thương tổn anh, nghiền hết tất cả tình yêu của anh cùng cưng chiều thành bột phấn, tan thành mây khói.

Trong lòng đau, giống như bị bóp chặt. Nước mắt, một giọt một giọt rơi trên sàn nhà. Lạnh lẽo, xâm nhập thân thể, ngấm vào máu, chảy đến trong lòng.

Từ nay về sau, anh làm vương. Cô trở thành người anh chán ghét, thống hận, khinh bỉ. Thế nhưng mà, cô không hối hận, oán trách. Cố Cảo Đình, anh nhất định phải sống tốt, thật tốt...

Chương 516: Em Yêu Anh, Vì Đoàn Tụ, Không Ngừng Nỗ Lực

Qua thật lâu, thật lâu. Hoắc Vi Vũ khóc đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại.

Bốn phía yên tĩnh, đến nỗi tiếnf côn trùng ở ngoài kêu, cô đều có thể nghe được.

Cô đứng lên, nhàn nhạt mặc quần áo. Giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Xách hành lý của mình lên, mở cửa, ra ngoài.

Đêm đã khuya. Đường đi vắnng vẻ, đèn đường chiếu rọi trên người, đều là một tầng cô tịch. Cô giống như một mình tha hương nơi đất khách quê người.

Không có nhà, trong lòng cũng không có chỗ muốn đi, cô đơn, như du hồn phiêu đãng. Đung đung đưa đưa, đung đung đưa đưa. Bất tri bất giác đi đến tường tâm nguyện.

Cô nhớ rõ, từng viết tâm nguyện của mình lên tường tâm nguyện này: Cố Cảo Đình, chúc anh hạnh phúc.

Liếc một chút, liền nhìn thấy tờ giấy ghi chép của cô.

Cũng nhìn thấy của Cố Cảo Đình: Cố Cảo Đình không có Hoắc Vi Vũ sẽ không hạnh phúc, Hoắc Vi Vũ hi vọng Cố Cảo Đình hạnh phúc, là sẽ đến bên cạnh Cố Cảo Đình sao? Nếu vậy, Cố Cảo Đình nguyện ý, dùng cuộc đời còn lại làm Hoắc Vi Vũ hạnh phúc.

Nước mắt lẳng lặng chảy ra. Trái tim thật đau, đau, liền hô hấp cũng đau, tựa như vô số mũi tên bắn vào tim cô.

Hoắc Vi Vũ, không có Cố Cảo Đình, cũng không hạnh phúc. Cô thật khó chịu, thật khó chịu. Khóc, cười, tình nguyện mất trí nhớ, còn tốt hơn là thống khổ như vậy.

Hoắc Vi Vũ vẫn đứng trước tường tâm nguyện, cho đến khi trời dần dần sáng, cho đến khi xuất hiện tia sáng thứ nhất, rơi vào mặt cô.

Sau lưng, người đi lại cũng dần dần nhiều hơn. Một cô gái đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ, nhìn thấy cô xem tấm ghi chú kia:

"Trước đó tờ ghi chú này rơi trên đất, vì người này cũng tên Cố Cảo Đình, nên tôi mới nhặt lên dán lại vào tường tâm nguyện, như vậy sẽ không rơi xuống nữa."

Hoắc Vi Vũ nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái cười rực rỡ:

"Thật lãng mạn phải không? Nếu tôi là người phụ nữ tên Hoắc Vi Vũ kia thì thật tốt, có một người si tình mình như vậy, cũng tên là Cố Cảo Đình, theo một người giống tên tư lệnh, ngẫm lại thật hạnh phúc."

Hạnh phúc....

"Cô nói, một người có thể yêu mấy lần?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Tìm khắp nơi, chỉ vì một người, nguyện yêu tôi đến răng long đầu bạc, chỉ cần như vậy, yêu một lần là đủ rồi." Cô gái vừa cười vừa nói, lấy ra một tấm keo dán, xé một đoạn, đưa cho Hoắc Vi Vũ:

"Chị, nếu như muốn viết, nhớ dán thêm cái này vào, như vậy sẽ không rơi."

Hoắc Vi Vũ nhận lấy. Cô gái đi mất.

Hoắc Vi Vũ lấy ra một tờ ghi chú, dán lên tường, viết: Chờ mong đoàn tụ, em sẽ nỗ lực không ngừng, em yêu anh, Cố Cảo Đình---Hoắc Vi Vũ.

Cô quay người, cũng rời khỏi nơi này. Cô không hối hận, không thể chìm đắm, cô muốn không ngừng vươn lên.

Tạm thời tách rời mà thôi, vì tốt cho anh, tốt cho mình, phấn đấu.

Hoắc Vi Vũ về tới thành Long Ngự, thuốc màu trên tường được lau sạch, lần nữa quệt lên một lớp sơn trắng.

Hoắc Vi Vũ về phòng, gọi cho Duật Nghị. Chuông reo năm lần bên kia mới nghe. Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy giảo hoạt...

Chương 517: Làm Sao Để Anh Chán Ghét, Mới Có Thể Toàn Thân Trở Ra

"Vài giờ, tôi mới ngủ 2 tiếng đồng hồ, cô làm gì dậy sớm như vậy." Duật Nghị bực bội oán giận nói.

"Bồi tôi đi một chỗ, đi không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Bây giờ cô ở nơi nào?" Duật Nghị đứng dậy, gãi đầu tóc lộn xộn.

Ngày hôm qua nghĩ vấn đề sống hay chết, nghĩ đến lúc anh ngủ mất.

"Trong nhà." Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp điện thoại.

Cô đi vào phòng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Cô không thể tránh khỏi sẽ trở thành vị hôn thê của Duật Nghị, như vậy bước đầu tiên, nhất định phải làm cho Duật Nghị chán ghét cô.

Hai giờ sau, Duật Nghị gõ cửa.

Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, mở đôi mắt tràn ngập tơ máu, cào tóc rối loạn, đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa.

Duật Nghị bị bộ dáng của cô làm cho hoảng sợ, "cô bị người cường J hả?"

Hoắc Vi Vũ tung ta tung tăng đi đến toilet, "Mới vừa tỉnh ngủ là hình dạng này."

Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, lấy kem đánh răng, đánh răng.

Duật Nghị đi theo đến toilet, trong lòng có chút không thoải mái, "cô chưa có tỉnh thì đem tôi đánh thức trước?"

Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, lộc cộc lộc cộc súc miệng, phun rớt bọt, tùy ý lấy khăn lông lau miệng, đôi mắt cụp xuống nhìn anh, "Bằng không thì sao? anh không phải là vị hôn phu của tôi sao? Nếu anh chưa có thói quen, từ giờ trở đi tập thích ứng."

Cô tẩy mặt, tô kem, phấn lót, che tì vết, bắt đầu hoá trang.

Duật Nghị ngồi ở trên ghế nhìn cô, đợi hơn một tiếng.

"Cái kia, cô không thể kêu tôi lên vào lúc bắt đầu hoá trang sao? Tôi đợi cô hơn một giờ." Duật Nghị vừa ngáp vừa nói.

Hoắc Vi Vũ liếc hướng Duật Nghị. Sau khi cô hoá trang, tinh xảo mà tuyệt mỹ. Chỉ là gợi lên khóe miệng, vô cùng lãnh diễm cùng ngạo mạn.

"Để bạn trai chờ, là việc tôi yêu thích nhất, nếu trước kia chưa biết, bây giờ hẳn đã rõ ràng." Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi đến trước ngăn tủ, chọn một cái váy.

Cô vào toilet thay đổi, thay xong đi ra. Đó là một cái váy ngắn màu đen, cổ xéo, lộ ra một nửa bả vai và xương quai xanh xinh đẹp.

Sau lưng để hở, vô cùng gợi cảm.

Duật Nghị cảm giác được khoan mũi có chút chất lỏng, xoa xoa, còn chưa có đổ máu, nuốt nước miếng, "ngày thường cô thường xuyên như vậy sao?"

Hoắc Vi Vũ nhặt lên túi xách, "Đi thôi, tôi đi làm tóc."

"Cô làm tóc cũng muốn tôi bồi?" Duật Nghị hồ nghi.

"Bằng không kêu anh tới làm gì?" Hoắc Vi Vũ từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc lá, lấy một điếu nữ sĩ tế yên, thuần thục đưa lên, phun ra khói thuốc.

"Cô hút thuốc à?" Duật Nghị vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Vi Vũ đem khói thuốc phun ở trên mặt anh, môi đỏ tươi cong lên, "anh giống như một chút cũng không hiểu tôi. Ngoại trừ hút thuốc, say rượu, tôi còn có bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, khi nghiêm trọng, tôi sẽ giết người."

"Cô nói giỡn với tôi?" Duật Nghị thực không bình tĩnh.

Hoắc Vi Vũ kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mấy xấp tư liệu, đưa cho Duật Nghị, lạnh như băng nói: "bắt đầu từ bốn năm trước tôi đã được chẩn đoán chính xác, bị thương kích ứng chướng ngại, hoan nghênh đi vào thế giới của tôi, từ đây bắt đầu hành trình sống không bằng chết, tôi vì trở thành ác mộng vĩnh viễn khó quên của anh mà không ngừng nỗ lực."

Duật Nghị nuốt nước miếng, "cô có bệnh tâm thần."

"A." Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, xoay người, đi ra cửa, lạnh lùng lười biếng nói: "không muốn cùng tôi đi làm tóc, tùy tiện anh."

Duật Nghị vẫn đi theo phía sau Hoắc Vi Vũ, để cô ngồi trên xe thể thao của mình.

Anh liếc nhìn cô một cái, lại liếc nhìn cô thêm một cái, đã quên một hồi lâu.

Nếu cô thật bị bệnh tâm thần, nếu không, đưa cho Cố Cảo Đình đi, tất cả đều vui mừng, ha hả.

Chương 518: Ăn Phân Sao? Miệng Thả Sạch Sẽ Một Chút

Duật Nghị đưa cô đi hội quán tư nhân. Hai người trực tiếp vào phòng nghỉ VIP. Hai hộ vệ của Duật Nghị đứng ở cửa.

"Kêu Jane lại đây." Duật Nghị phân phó người phục vụ.

"Cái kia, thật ngại quá, điện hạ, bây giờ tổng giám chúng tôi có khách." Người phục vụ vẻ mặt khó xử nói.

"Kêu Simi lại đây." Duật Nghị ngồi xuống trên sô pha.

"Simi cũng có khách." Người phục vụ cúi đầu nói.

Duật Nghị phát hỏa, "kêu bọn họ cút lại đây cho tôi, bất quá tới cho bọn họ làm đẹp."

"Thực xin lỗi điện hạ, thứ Bảy là tiệc chúc mừng của Cố tư lệnh, trong khoảng thời gian này người tới đều là đại quan, phú ông quyền quý, chúng tôi cũng không dám đắc tội ai, nhóm tổng giám có đơn đặt hàng nhiều đến nỗi mỗi ngày bọn họ đều phải thức đêm." Người phục vụ nơm nớp lo sợ giải thích.

Mắt Hoắc Vi Vũ lạnh lùng liếc về phía người phục vụ, không muốn làm khó dễ, "Thôi, anh xem có ai rảnh gọi lại đây đi."

"Được, bây giờ tôi đi xem." Người phục vụ chạy thật nhanh.

"Nếu làm cho khó coi, cô cũng đừng trách tôi." Duật Nghị không vui, nằm ở trên sô pha, nắm lên gối ôm đặt ở ngực, "Tôi ngủ trước, cô chuẩn bị cho tốt rồi kêu tôi."

Vừa dứt lời, anh ta đã ngủ rồi. Hoắc Vi Vũ liếc mắt Duật Nghị một cái. Kỳ thật anh ta tốt hơn so với ba anh ta, đơn thuần, vô tâm, chỉ có vẻ ăn chơi trác táng mà thôi.

Chỉ là, thân sơ có khác, vì người đàn ông cô yêu, cũng chỉ có xin lỗi.

Thợ cắt tóc lại đây, nhỏ nhỏ gầy gầy, bộ dáng đặc biệt thanh tú, gật đầu với Hoắc Vi Vũ, "chào cô, xin hỏi cô muốn cắt kiểu gì?"

"Có sách mẫu không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Thợ cắt tóc đem sách mẫu đưa qua.

Hoắc Vi Vũ tùy ý lật xem, chỉ một lát, "Loại này, vị trí phía dưới vành tai, nhưng mà tôi không cần không khí lưu hải, tôi muốn để mái nghiêng, vị trí ngắn nhất không thể cao hơn chân mày, có thể chứ?"

"Không thành vấn đề.Làn da cô trắng nõn, có thể nhuộm màu vàng, xin hỏi cô có yêu cầu không?" Thợ cắt tóc kiến nghị.

"Tôi chỉ cần màu đen." Hoắc Vi Vũ xác định nói.

Thợ cắt tóc bắt đầu cắt. Cô nhìn trong gương, tóc bị xén. Đổi kiểu tóc, sống lại một lần nữa, cũng là tốt. Hai giờ sau, Hoắc Vi Vũ đã cắt kiểu tóc mới.

Cô sấy tóc giữ nếp, tóc xoã tung mà tùy ý, che khuất đôi mắt không sai biệt lắm, Hàn thức nghiêng tóc mái, thực thích hợp khuôn mặt xinh xắn của cô, người phụ nữ quyến rũ và thần bí.

Cô đứng dậy, thấy Duật Nghị vẫn đang ngủ, đối với thợ cắt tóc và nhân viên phục vụ phân phó: "Không cần đánh thức anh ta, mang tôi đi tính tiền."

"Được. đi bên này." Người phục vụ đi ở phía trước.

Hoắc Vi Vũ đi theo phía sau.

Có những người khác đang tính tiền, Hoắc Vi Vũ đứng xếp hàng ở phía sau người kia.

"Hoắc Vi Vũ thật đúng là ghê tởm, anh cô không cần cô ta, cô ta liền đi câu dẫn Duật Nghị điện hạ, làm sao không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là hạ tiện, tuổi lớn như vậy, thật là không biết tự mình hiểu lấy." Giọng Hoắc Thuần vang lên.

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Thuần ôm cánh tay Cố Kiều Tuyết lại đây, bộ dáng giống như rất thân mật.

Bọn họ không có chú ý tới cô.

Cố Kiều Tuyết châm chọc nói: "Cái loại đê tiện này ai muốn, Duật Nghị điện hạ sẽ không coi trọng cô ta, cho dù coi trọng cô ta, hoàng thất sao có thể muốn cái loại tâm cơ kỹ nữ này?"

"Chỉ là, cô không có xem bộ dáng phong tao của cô ta, hận không thể đem Duật Nghị điện hạ ăn vào trong bụng, phỏng chừng nhìn thấy đàn ông liền bắt đầu chảy nước. ba cô ta sủng cô ta như vậy, nói không chừng, cô ta và cha nuôi đã sớm ngủ với nhau." Hoắc Thuần khinh thường nói.

bọn họ nói phía trước, Hoắc Vi Vũ có thể coi như là chó sủa, nhưng mà sau khi nghe được câu sau, đầu cô lập tức nổ mạnh, ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên, đôi mắt vằn đỏ, xoay người, giáng cho Hoắc Thuần một cái tát, lạnh lùng nói: "Miệng thả sạch sẽ một chút."

Chương 519: Cậu Kêu Ai Cút Đâu

Hoắc Thuần kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ.

Trong lúc nhất thời cô không có nhận ra người phụ nữ tuyệt mỹ trước mắt này là Hoắc Vi Vũ. Phản ứng lại đây, nổi giận.

"Nói cô là cô đào, cô còn trang điểm, chúng tôi nói chuyện, cô cư nhiên nghe lén, cô âm hiểm." Hoắc Thuần bụm mặt mắng.

"Tôi cần đến nghe lén sao? Tôi đứng ở chỗ này, là tôi tới trước hay là các người trước tới, biết chính mình xấu xa, không cần nói bậy ở nơi công cộng." Hoắc Vi Vũ sắc bén tức giận nói.

"Tôi đây là nói bậy sao? Tôi nói chính là sự thật được không? Mọi người mau tới, mau tới phân xử." Hoắc Thuần thét to nói: "Tiện nhân này, cùng người đàn ông bỏ trốn, làm ba mình tức chết, còn không cho phép người khác nói!"

Hoắc Vi Vũ lại một cái tát đánh qua, "Rốt cuộc là ai làm ba tôi tức chết, cô đừng cho là tôi không biết."

Hoắc Thuần bị đánh đầu óc choáng váng, dừng một chút, trong mắt hiện lên khủng hoảng, "cô biết cái gì? Hoắc Vi Vũ, cô không cần nói chuyện giật gân, là cô, chính là cô."

Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi không gọi là Hoắc Vi Vũ, tôi tên Quyền Vi Vũ, chân tướng sự tình cuối cùng ra sao, trong lòng các ngươi hiểu rõ, chờ, tôi sẽ đem một đám các người nhốt vào địa ngục."

"Cô có cái loại bản lĩnh này, ai tin tưởng đâu." Cố Kiều Tuyết châm chọc nói: "Có chuyện tình, anh tôi sẽ không nói cho loại phụ nữ như cô, anh tôi muốn cưới vợ, tiệc chúc mừng lần này, anh tôi sẽ công bố, ai là vị hôn thê của anh, mà người phụ nữ này, không phải là cô."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút.

Mặc dù sớm biết kết quả là cái này, trong lòng cô vẫn không thoải mái.

Hoắc Thuần xem thần thái Hoắc Vi Vũ hoảng loạn, một cái tát, hung hăng đánh vào trên mặt Hoắc Vi Vũ, tiểu nhân đắc chí nói "một cái tát này cho cô, đem chúng ta nhốt vào địa ngục, cô nằm mơ đi. Cô làm ba mình tức chết, mẹ mình lại nơi nơi qua lại với đàn ông đê tiện."

Trong mắt Hoắc Vi Vũ rừng rực ngọn lửa, không xé rách miệng cô ta, bị thương khẳng định là chính mình.

Cô xông lên, kéo tóc Hoắc Thuần, không có lý trí, đem đầu cô ta nện ở trên tường. Ầm một tiếng. Trán Hoắc Thuần đổ máu.

Hoắc Vi Vũ bắt lấy tóc cô ta tiếp tục đánh tới trên tường. Hội sở tư nhân thấy đã xảy ra chuyện, chạy nhanh kêu bảo an tới.

"Ai cũng đừng nhúc nhích." Cố Kiều Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, gợi lên âm lãnh khóe miệng.

Cô hận không thể để Hoắc Vi Vũ đem Hoắc Thuần giết chết, Hoắc Vi Vũ ngồi tù bị phán tử hình, cô an vị ngư ông đắt lợi.

"Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang từ bên ngoài vọt vào, kéo Hoắc Vi Vũ ra, "em như vậy sẽ đánh chết cô ta."

"Đánh chính là cô ta, anh có biết hay không ba tôi là bị cô ta và Tần Diệu Ni tức chết." đôi mắt Hoắc Vi Vũ vằn đỏ quát.

Ngụy Ngạn Khang ôm thân thể cô run bần bật, ôn nhu khuyên nhủ: "anh biết, anh biết, em khẳng định rất tức giận, nhưng mà em đánh chết Hoắc Thuần, em sẽ đi ngồi tù, Tần Diệu Ni còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Nhà em cũng chỉ có một mình em, em xảy ra chuyện, rốt cuộc báo không được thù."

Hoắc Vi Vũ giật mình, không có giãy giụa nữa. Ngụy Ngạn Khang quét về phía Hoắc Thuần đầu rơi máu chảy, "Còn không mau cút đi."

Hoắc Thuần cất bước bỏ chạy.

Cố Kiều Tuyết nhìn Ngụy Ngạn Khang ôm Hoắc Vi Vũ, vô cùng tức giận, bưng lên ly nước, hất tới Ngụy Ngạn Khang, quát: "bây giờ anh ôm chính là ai!"

Ngụy Ngạn Khang quét về phía Cố Kiều Tuyết.

Anh biết Cố Kiều Tuyết tâm lý âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: "cút."

"Cậu kêu ai cút?" giọng Cố Cảo Đình mang theo hơi lạnh, từ ngoài cửa truyền tới.

Chương 520: Cô Điên Cuồng Ghen Ghét

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, đối diện đôi mắt anh đủ để đóng băng hết thảy.

Anh đảo qua cô, ánh mắt đặt ở trên người Ngụy Ngạn Khang, gợi lên khóe miệng chán nản, "vợ cậu ở bên cạnh, cậu ôm người phụ nữ khác, thích hợp sao?"

Ngụy Ngạn Khang buông tay ôm Hoắc Vi Vũ ra, phòng bị đối với Cố Cảo Đình nói: "Đừng làm khó dễ cô ta."

"Có khó cô ta không, còn chưa tới phiên cậu nói chuyện." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt càng thêm sắc nhọn vài phần.

Anh ung dung đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nện bước trầm ổn, trên cao nhìn xuống, không có một chút độ ấm nhìn cô, "Ngụy Ngạn Khang là người đàn ông của Cố Kiều Tuyết, biết chưa? Bọn họ có giấy hôn thú, làm đám cưới, đừng có dây dưa với anh ta, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, còn có lần sau, chớ có trách tôi không khách khí."

Hoắc Vi Vũ muốn cãi lại, đều không thể nói, chỉ có thể rũ xuống đôi mắt, nắm tay, dần dần nắm chặt.

"Anh, hai người bọn họ liên hợp lại khi dễ em." Cố Kiều Tuyết lập tức chạy đến trước mặt Cố Cảo Đình làm nũng nói.

Ánh mắt Cố Cảo Đình đỏ hồng nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, "Nếu có được, thì phải xem trọng, việc mình tự mình giải quyết, lần sau lại đến tìm anh khóc lóc kể lể, anh chỉ có thể làm cho cậu ta thành oan hồn của Cố gia chúng ta."

Cố Kiều Tuyết bị kinh sợ. Trong mắt anh, là sát khí, không có một chút uy hiếp và nói giỡn.

"Em đã biết, anh Khang, chúng ta đi." Cố Kiều Tuyết lôi kéo Ngụy Ngạn Khang đi.

Ngụy Ngạn Khang quay đầu lại lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ vẫn cúi đầu.

Con mắt Cố Cảo Đình đều không có liếc nhìn cô một cái, nói với người phục vụ: "Mang tôi đi phòng bao 308."

"Vâng." Người phục vụ lập tức gật đầu, dẫn đường.

"Tư lệnh thật ngầu, so với trên TV còn đẹp hơn, tôi yêu anh rồi." Nhân viên Thu ngân nói, hoa si nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Cảo Đình.

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ, biết khách phòng 308 là ai sao? "Nhân viên Thu ngân viên b đả kích nói.

"Ai?"

"Phùng tiểu thư, biết viện trưởng cô nhi viện Tri Dao, cô nhìn xem diện mạo Phùng tiểu thư, khí chất, dáng người, thân phận, cô có thể so sánh sao? người đàn ông giống như tư lệnh khẳng định cũng chỉ có nữ thần mới có thể tương xứng." Nhân viên thu ngân viên b nói.

"Cái kia Phùng Tri Dao, sẽ là vị hôn thê tư lệnh tuyển chọn......"

Nhân viên thu ngân còn đang tám chuyện. Tâm Hoắc Vi Vũ, bị vạn kiếm đâm trúng. Quá mức đột nhiên, hô hấp đều loãng, áp lực dần dần trở nên hít thở không thông.

Cô hoảng hốt đi đến hàng hiên.

Bởi vì cô, Phùng Tri Dao bị cấm túc, bây giờ cô thành người phụ nữ Cố Cảo Đình chán ghét nhất, Phùng Tri Dao được tự do.

Tiệc chúc mừng lần này, Cố Cảo Đình sẽ chỉ định Phùng Tri Dao làm vị hôn thê?

Vòng đi vòng lại, giống như lại về điểm bắt đầu.

Cô giống như vai hề nhảy nhót, ở trong thế giới cảm tình bọn họ đóng một cái vai hề, đem bọn họ đẩy đến với nhau.

Mà cô, đánh rơi tâm đâu? Đau quá. Hoắc Vi Vũ cầm tay vịn, ngồi ở trên thang lầu lạnh băng. Nước mắt, tầm mắt mờ mịt.

Cô không nghĩ tới Cố Cảo Đình sẽ chọn Phùng Tri Dao. Người phụ nữ kia là muốn giết chết cô.

Cố Cảo Đình đến tột cùng đối với cô có bao nhiêu chán ghét, mới có thể cưới Phùng Tri Dao.

Cô không muốn, không cam lòng, không nghĩ, đố kỵ, điên cuồng ghen ghét, cố tình, thống khổ là do mình lựa chọn, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

"Anh ta đã đi phòng bao 308, bây giờ tôi đi kết thúc anh ta." Giọng một người người đàn ông từ hàng hiên vang lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trên lầu, người đàn ông vừa mở miệng đi ra ngoài. Phòng bao 308, còn không phải là nơi Cố Cảo Đình đi vào sao?

Anh ta nói muốn kết thúc? Chẳng lẽ là thích khách. Hoắc Vi Vũ nghĩ đều không có nghĩ đứng lên, đuổi theo thích khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro