Chương 521-530

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 521: Biết Được Bí Mật Của Cô, Nước Mắt Rơi Xuống

Cô chạy tới đại sảnh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia.

Hoắc Vi Vũ sốt ruột chạy tới quầy thu ngân, "Dẫn tôi đến phòng 308, tôi có việc gấp."

Nhân viên thu ngân kỳ lạ nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, có chút chán ghét, "Xin lỗi, phòng 308 là phòng VIP cao cấp của chúng ta, không phải hội viên bình thường có thể đi, tôi cần phải tra thẻ hội viên của cô."

Cô không có thẻ hội viên ở đây. Hoắc Vi Vũ mặc kệ bọn họ, trực tiếp chạy vào.

Nhưng số phòng của bọn họ thật loạn, không có theo thứ tự. Hoắc Vi Vũ lo lắng tìm kiếm.

"Nhanh bắt cô ta lại, không chừng là người háo sắc đó." Nhân viên thu ngân A nói với nhân viên B.

"Được, cũng trách tư lệnh có quá nhiều phụ nữ thích." Nhân viên A đuổi theo Hoắc Vi Vũ.

"Xin lỗi, cô không thể vào đây, cô ơi." Nhân viên thu ngân giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ thấy bóng lưng người đàn ông từ trước mặt của cô bước qua, hình như là tên thích khách kia.

"Đứng lại." Hoắc Vi Vũ lớn tiếng la lên.

Người đàn ông dừng bước.

"Anh là thợ hớt tóc ở đây sao?" Hoắc Vi Vũ nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông kia nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, thấp giọng nói: "Tôi là khách ở đây."

"Xin anh lấy thẻ hội viên của mình ra." Hoắc Vi Vũ hùng hổ dọa người nói.

Người đàn ông kia trầm mặc.

Nhân viên thu ngân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, phát hiện manh mối, hỏi: "Nơi này của chúng tôi cần có thẻ hội viên mới có thể vào, anh thật sự là hội viên ở đây sao?"

"Bạn gái của tôi, tôi đi theo cô ấy." Người đàn ông giải thích nói.

"Bây giờ bạn gái của anh đang ở phòng số mấy? 308 phải không, tôi đưa anh qua đó." Hoắc Vi Vũ sắc bén nhìn anh ta.

Người đàn ông không vui nhìn Hoắc Vi Vũ, "Đi theo tôi."

Anh ta đi về phía trước, nhìn vào biển số phòng.

"Tiên sinh, bạn gái của ngài ở phòng nào, tôi dẫn ngài đi, số phòng ở đây rất loạn." Nhân viên thu ngân mở miệng nói.

Người đàn ông kia nhíu mày. Không trách được anh ta lạc đường.

"Là phòng 308. Phùng Tri Dao là bạn gái của tôi." Người đàn ông kia lạnh giọng nói ra, ánh mắt cảnh cáo chống lại mắt Hoắc Vi Vũ.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống, có chút sợ hãi, chẳng lẽ Phùng Tri Dao và anh ta cùng một một phe? Đi tới, đi tới.

Cô nhìn thấy phía trước có vệ sĩ của Duật Nghị, dấy lên hi vọng, chờ bọn họ sắp đi qua, lớn tiếng la: "Bắt lấy anh ta, anh ta là thích khách, muốn ám sát Duật Nghị."

"A..." Nhân viên thu ngân thét chói tai chạy đi.

Vệ sĩ cảnh giác, lập tức tiến lên bắt người đàn ông kia.

Thân thủ người đàn ông kia rất tốt, linh hoạt tránh thoát, quét chân, đá ngã một tên vệ sĩ.

Vệ sĩ mạnh mẽ đập lên cửa.

Duật Nghị bị đánh thức, nhìn Hoắc Vi Vũ không có ở đây, bên ngoài lộn xộn, mở cửa.

Ánh mắt người đàn ông kia hung ác nhìn về phía Duật Nghị.

"Hoàng tử, mau đi vào, đây là sát thủ." Vệ sĩ nói xong, sau đó gọi điện thoại giúp đỡ, rồi cùng một vệ sĩ khác nhào tới bắt thích khách.

Thân thủ thích khách vô cùng tốt, ra tay rất độc ác, từng chiêu đều đánh vào chỗ hiểm của người khác.

Hai tên vệ sĩ đều không phải đối thủ của anh ta, từng bước từng bước gục xuống.

Duật Nghị bị dọa sợ, vội vàng đóng cửa lại, khóa.

Hoắc Vi Vũ nhìn vệ sĩ không ngăn thích khách, sốt ruột la lên: "Bắn súng đi, không đánh lại, không biết nổ súng sao? Súng của mấy người là giả phải không?"

Vệ sĩ được nhắc nhở, nhớ trực lại, một người trong đó cầm lấy súng, bắn về phía thích khách.

Anh ta nhảy lên cao tránh thoát, ánh mắt độc ác nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, lấy ra dao găm, đâm tới ngực Hoắc Vi Vũ, tốc độ rất nhanh, như là dã báo thoăn thoắt trong đêm tối...

Chương 522: Không Muốn Chết, Cứ Ở Lại

Hoắc Vi Vũ theo bản năng nghiêng người đi, bảo vệ ngực.

Sức của anh ta rất lớn, dao găm thật sâu đâm vào trong cánh tay Hoắc Vi Vũ.

Cô cảm thấy xương cốt giống như đều bị đâm xuyên qua.

Vẻ mặt đau đớn tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

"Chính là anh ta, bắt lấy anh ta." Được bảo vệ từ một nơi bí mật gần đó, người của Duật Nghị xuất hiện, trong tay đều cầm súng.

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Người đàn ông hung ác nói bên tai Hoắc Vi Vũ.

Anh ta dừng sức đẩy Hoắc Vi Vũ ra. Cây dao bị anh ta rút ra, máu tươi bắn tung tóe.

Hoắc Vi Vũ che miệng vết thương, nhìn người đàn ông kia nhanh chóng chạy trốn.

Tốt lắm, tốt lắm...

Nguy cơ của Cố Cảo Đình đã được giải trừ. Cô bị thương cũng đáng lắm.

Vệ sĩ gõ cửa phòng Duật Nghị, "Hoàng tử, an toàn."

Duật Nghị mở cửa, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ bị thương, trong lòng căng thẳng, có cảm giác kỳ lạ.

Cậu ta lo lắng chạy tới, "Sao cô lại bị thương."

Hoắc Vi Vũ tựa ở trên tường, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực khó nhịn, giống như có côn trùng chui vào.

Nước mắt chứa đầy trong mắt, ngũ quan đều nhíu lại với nhau.

"Báo cáo hoàng tử, nhờ có Hoắc tiểu thư xả thân cứu giúp, giúp chúng ta tranh thủ thời gian, để được cứu viện." Vệ sĩ báo cáo.

"Mấy người đều là phế vật, còn để cho một người phụ nữ bị thương." Duật Nghị lớn tiếng quát.

Hoắc Vi Vũ chỉ nghe tiếng ong gong trong lỗ tai, trái tim giống như có cảm giác ngừng đập, từ mặt tường trợt xuống.

Duật Nghị vội vàng bế cô lên, nói với vệ sĩ: "Nhanh chuẩn bị xe, để bệnh viện quân y chuẩn bị bác sĩ tốt nhất."

"Vâng."

Duật Nghị còn chưa chạy tới cửa, Hoắc Vi Vũ rũ tay xuống, ngất đi.

Trong phòng 308

"Cô tìm tôi có chuyện gì quan trọng không?" Cố Cảo Đình một tay để ở trong túi quần, lạnh như băng nhìn Phùng Tri Dao hỏi.

"Cảo Đình, sau khi tiệc kết thức, thật sự muốn đưa tôi đi sao?" Hai mắt Phùng Tri Dao rơi nước mắt hỏi.

"Nếu như không phải Giang Khả, người cô giết chết là Hoắc Vi Vũ, quân chủ phạm pháp cùng tội như dân, nhìn mặt mũi của cha cô, tôi đã giúp cô lần cuối, trong vòng năm năm, đừng về nước." Cố Cảo Đình lạnh nhạt nói.

Phùng Tri Dao hít mũi một cái, "Tôi không đi, tôi muốn ở lại, tôi không cam lòng."

"Thanh Vân đã yêu Y Phương Phương, cô không có cơ hội." Cố Cảo Đình đả kích nói.

"Đều là anh, nếu như Thanh Vân không cưới Y Phương Phương, chúng ta sớm ở cùng một chỗ, Hoắc Vi Vũ chính là gian tế, tôi giết cô ta không sai, tôi phải được khen ngợi, là anh bao che cho cô ta!" Phùng Tri Dao không bình tĩnh nói.

"Đủ rồi, lấy lập trường bây giờ của cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, hoặc là đi, hoặc là ngồi tù, trong hai chọn một." Cố Cảo Đình lãnh khốc nói.

Ánh mắt Phùng Tri Dao dần dần lạnh xuống, cô tràn đầy căm hận với anh, "Anh thật sự không niệm tình xưa đúng không?"

"Cho tới bây giờ tôi và cô không có tình cũ." Cố Cảo Đình dứt khoát nói.

"Đừng quên ba của tôi đã cứu anh, là ông ấy ngăn cản viên đạn của Giang Khả." Phùng Tri Dao đề cao giọng nói.

"Cô cũng đừng quên, lúc ấy cô đã nói dối tình hình quân sự, trong mười anh em của tôi, đã chết sáu người." Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén.

"Thì ra anh vẫn luôn trách tôi, mẹ của tôi điện thoại tới đây, nói là đưa đồ cho tôi, sao tôi biết là bẫy, nếu như tôi biết là bẫy, tôi sẽ để cho ba tôi đi sao?" Phùng Tri Dao nức nở nói.

"Chuyện này tôi không muốn truy cứu nữa, sau khi tiệc kết thúc tôi sẽ đưa cô rời khỏi, Minh Nặc tôi sẽ tìm người chăm sóc, ngoài ra, Giang Khả còn một người anh em tên Giang Hạo Trần cô biết không?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.

Phùng Tri Dao dừng một chút, không hiểu ra sao, "Giang Khả còn có anh em?"

"Cho tới bây giờ không ai biết được khuôn mặt thật của anh, thám tử của tôi có nói, có khả năng anh ta đã đến quốc gia của tôi, là cô giết chết Giang Khả, không muốn chết, thì ở lại." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, mở cửa, đi ra ngoài.

Chương 523: Vì Sao Ngu Như Vậy

Bên ngoài, lộn xộn đấy.

"Ầm" một tiếng.

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong nội tâm hiện lên sợ hãi, bước về phía tiếng động.

"Báo cáo hoàng tử, nhờ có Hoắc tiểu thư xả thân cứu giúp, giúp chúng ta tranh thủ thời gian, để được cứu viện." Vệ sĩ báo cáo.

Cố Cảo Đình nhìn về phía trên cánh tay Hoắc Vi Vũ bị thương, ánh mắt sắc bén càng lạnh như băng. Sắc mặt cũng càng ngày càng xanh mét.

Thì ra anh còn có thể vì cô cảm thấy tức giận. Cô vì ai chết, mắc mớ gì tới anh.

Anh chịu đựng mọi chuyện của cô, anh đều để trong lòng, cảm giác thật tồi tệ.

Cố Cảo Đình quay người, từ một hành lang khác rời khỏi.

Y Phương Phương nghe được tiếng súng, cũng từ phòng VIP đi ra, nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Cố Cảo Đình rời đi.

"Người đẹp, ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Y Phương Phương hỏi nhân viên thu ngân trốn trong gốc tường.

"Có thích khách, không biết muốn ám sát tư lệnh hay là muốn ám sát hoàng tử, bị một người phụ nữ tới quấy rối, bây giờ thích khách chạy, hình như người nữ kia bị thương." Nhân viên thu ngân sợ hãi nói.

Y Phương Phương thấy Duật Nghị ôm một người phụ nữ đang hôn mê đi ra.

Người phụ nữ kia là... Hoắc Vi Vũ.

Cô không hiểu, tại sao Hoắc Vi Vũ lại cùng với Duật Nghị ở chung một chỗ.

Chẳng lẽ bên trong chuyện này có hiểu lầm gì sao? Phòng cấp cứu trong bệnh viện.

"Bệnh nhân đã lên cơn sốc, chuẩn bị điện giật 200J." Bác sĩ vội vàng nói.

Hoắc Vi Vũ khôi phục một chút ý thức.

Cô cảm giác được linh hồn của mình giống như đang bị hút ra ngoài, cả người chết lặng, hơi cũng không thở ra được.

"250J." Bác sĩ la lên..

Dòng điện càng mạnh hơn xuyên qua trái tim của cô. Cảm giác vô cùng khó chịu.

Ho một tiếng. Mơ mơ màng màng cô nghe được giọng nói của bác sĩ.

"Bác sĩ Hoa, trái tim đã đập, huyết áp vẫn chưa ổn định."

"Bác sĩ Hoa, bệnh nhân bị xuất huyết, vết thương có độc, trước mắt không biết "

"Tiến lên lọc máu, trong 24 tiếng không được ngừng theo dõi. Nếu cô ấy chết, chúng ta cũng xong đời."

Nếu như cô chết rồi, sẽ không trở thành thái tử phi. Nếu như cô chết rồi, trái tim sẽ không đau nữa. Nếu như cô chết rồi, cũng không đau khổ, cũng không cần kéo dài hơi tàn.

Cô chết như vậy, có lẽ Cố Cảo Đình... Sẽ không khổ sở.

Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ giật mình. Không được, cô không thể chết được.

Phùng Tri Dao ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết anh. Thích khách kia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Cô chết rồi, ai tới thay anh tìm nhược điểm của Duật Cẩn, ai tới bảo vệ anh. Hoắc Vi Vũ mở mắt.

"Thật tốt quá, bác sĩ Hoa, cuối cùng cô ấy đã tỉnh lại." Y tá kích động nói.

"Tim đập bình thường, huyết áp bình thường, mạch đập lại bình thường." Một bác sĩ khác nhìn vào máy báo cáo.

Bác sĩ Hoa lau mồ hôi trên trán, phân phó bác sĩ bên cạnh nói: "Tiếp tục theo dõi 24h, bảo đảm trong máu không có lưu lại độc tố."

"Vâng." Bác sĩ đáp.

Bác sĩ Hoa xoay người đi về phía cửa, y tá tắt đi đèn phòng giải phẫu.

Duật Nghị nhìn bác sĩ Hoa đi tới, chạy lên hỏi: "Cô ấy thế nào?"

"Đã tỉnh lại, nhưng cần phải tiếp tục theo dõi 24h, chú ý nghỉ ngơi, trước đừng cử động, sau khi lọc máu xong sẽ chuyển qua phòng bệnh." Bác sĩ Hoa nói.

Duật Nghị đẩy bác sĩ ra đi vào phòng giải phẫu.

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt nằm trên bàn giãi phẩu, bờ môi cũng trắng nhợt, trên người cắm đầy ống. Trên cổ có, ngực có, cánh tay, trên đùi đều có. Thoạt nhìn, vô cùng thê thảm.

Rõ ràng lúc sáng, cô vẫn còn kinh diễm động lòng người, bây giờ lại là người cận kề với cái chết.

"Sao cô ngốc như vậy, không phải nói không thích tôi sao? Còn cố ý để cho tôi chán ghét cô." Giọng nói của Duật Nghị nghẹn ngào.

Hoắc Vi Vũ có chút áy náy với cậu ta. Không phải cô bị thương vì cậu ta, còn lợi dụng cậu ta. Ánh mắt của cô nhìn về phía cửa, thấy được Cố Cảo Đình, là ở chỗ đó.

Nước mắt Hoắc Vi Vũ chảy xuống...

Chương 524: Nếu Như Em Chết, Anh Chết Cùng EmCô rõ ràng thấy được ánh mắt quan tâm cùng lo lắng của anh. Thì ra trong lòng anh vẫn còn cô.

Cho nên, cho dù tức giận, cho dù khổ sở, lúc cô sinh bệnh nằm viện, thời điểm sinh tử, anh vẫn tới.

Phần quan tâm này, cho dù cô chết cũng đáng giá.

Cố Cảo Đình nhìn cô từ quỷ môn quan trở về, sắc mặt anh âm trầm còn khó nhìn hơn quỷ.

Biết rõ không nên lo lắng cho cô. Nghe được tin cô sắp chết, lòng anh đau như không phải là của mình nữa. Trong đầu tất cả đều là hình bóng của cô.

Tức giận, kiêu căng, cuồng ngạo, không bị trói buộc, ngạo mạn, nhu tình, đáng yêu, nịnh nọt, thút thít.

Mỗi một bộ dạng, đã khắc sâu vào tim anh, muốn từ bỏ cô, trừ phi anh phải từ bỏ trái tim của mình.

Chỉ cần cô còn sống, muốn gì anh cũng làm. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, ở bên cạnh anh, là được.

Anh tình nguyện bị cô tổn thương, cũng không muốn làm tổn thương cô.

Cố Cảo Đình đi vào, ở trên cao nhìn xuống Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, trầm giọng nói với Duật Nghị: "Anh ra ngoài."

Duật Nghị không biết đằng sau có người, giật nảy mình: "Anh là quỷ à, sao đi không có tiếng động?"

"Tôi nói ra ngoài." Cố Cảo Đình âm hàn nói, âm thanh không cao, lại làm cho lòng người cảm thấy áp lực.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ, lấy dũng khí, ngăn trước mặt Cố Cảo Đình.

Rất kỳ quái. Anh không sợ ba, không sợ dì Thanh, lại sợ Cố Cảo Đình.

"Cô ta bị thương, vừa rồi xém chết, anh không muốn khi dễ cô ta, có lời gì, chờ cô ấy khỏi bệnh rồi nói." Duật Nghị nói ra.

Cố Cảo Đình cắn răng, không có tính nhẫn nại, cầm Duật Nghị, ném ra cửa, đóng cửa lại, khóa.

Trên cổ Hoắc Vi Vũ cắm ống dẫn, không tiện nói chuyện, chỉ có thể nhìn anh.

"Không phải em nói, nếu như anh còn muốn em, thì em sẽ lưu lại bên cạnh anh sao? Lưu đi, anh còn muốn em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói ra.

Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay, nước mắt chảy ra. Cơ bản không kiềm chế được kích động. Anh biết mình đang nói gì không?

Cô đã nói không yêu anh, vĩnh viễn không có khả năng yêu anh, anh còn muốn vì một phụ nữ không yêu mình mà hi sinh tiền đồ, danh dự, sự nghiệp của mình sao, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao!!!!

Cô thật khó chịu, thật khổ sở. Nếu như kết quả như vậy, cô tình nguyện chết ngay bây giờ, không cần tương lai.

Bời vì quá kích động, mạch máu trên cổ vỡ tung. Máu chảy quá nhanh, hơi dữ tợn. Bác sĩ khẩn trương.

"Cố tư lệnh, tình hình của bệnh nhân không ổn định, không thể khiến cô ta quá kích động, tôi đi gọi Hoa Y Sinh." Bác sĩ trẻ sốt ruột lao ra cửa.

Duật Nghị cảm giác xảy ra chuyện, chạy vào phòng, kéo Cố Cảo Đình ra, nổi giận nói:

"Anh làm gì cô ta rồi, có phải để cô ta chết anh mới vừa lòng phải không."

"Cút ngay." Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.

"Người nên cút chính là anh, cô ta là phụ nữ của tôi, anh là gì chứ, dám dây dưa với phụ nữ của tôi, người khác sợ anh nhưng tôi không sợ." Duật Nghị kích động nói.

Cố Cảo Đình cúi người, nhìn Hoắc Vi Vũ, băng lãnh không chút nhiệt độ nói:

"Chờ bác sĩ tới, chúng ta liền đi, nếu như không cẩn thận chết đi, tôi sẽ theo cô."

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, nước mắt lẳng lặng chảy, tay nắm thật chặt.

Hoa Y Sinh chạy tới, kiểm tra một chút, phân phó nói: "Cho cô ta thuốc an thần, bệnh nhân cần an tĩnh, người không có phận sự lập tức rời đi."

"Không cần, rút ống dẫn ra, tôi mang cô ta đi." Cố Cảo Đình không cho người khác cự tuyệt nói.

Chương 525: Em Nói Muốn, Anh Liền Rời Đi

"Cô ta sẽ chết." Duật Nghị xúc động ngăn trước mắt Cố Cảo Đình, đẩy Cố Cảo Đình một chút:

"Anh có phải điên rồi hay không, cô ta chết anh được lợi gì vậy?"

Cố Cảo Đình im lặng.

Anh gắt gao nhìn Hoắc Vi Vũ, trong mắt như mùa đông tháng mười hai, vạn vật tàn lụi, hoàn toàn hoang lương:

"Chết tôi sẽ bồi, cái này không phải là điều các người muốn sao?"

"Nào có, cô ta là dâu Duật gia, anh mang cô ta đi hình như không thích hợp?" Tổng thống mỉm cười từ từ đi vào, sau lưng mang theo tám tên thị vệ.

Tắng quản gia cúi đầu đứng ở cửa ra vào.

Cố Cảo Đình nhìn tổng thống:

"Bọn họ đã kết hôn sao? Cho dù kết hôn cũng có thể ly hôn, bây giờ nói cô ta là dâu Duật gia không phải quá sớm sao?"

"Có phải hay không, hỏi người trong cuộc là biết chứ gì." Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ trên giường bệnh, nở nụ cười từ ái:

"Cô muốn theo anh ta sao? Cô nói muốn, tôi liền an bài cho cô rời đi, không cần cố kỵ."

Thật không cần cố kỵ sao? Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, không dám tin nhìn tổng thống.

Tổng thống ý vị thâm trường cười một tiếng, trong mắt lướt qua một đạo sắc bén, hất cằm lên. Tắng quản gia dơ tay lên.

Hoắc Vi Vũ liếc về phía Tắng quản gia. Phía sau ông, tám tên thị vệ nhìn chằm chằm Cố Cảo Đình, trong tay cầm súng lục. Lòng Hoắc Vi Vũ, liền chìm xuống đáy biển.

Cô nói, tổng thống làm sao lại thiện tâm để cho cô đi chứ. Ông thân thiện, đại lượng, chỉ là mê hoặc lừa gạt đối thủ.

Ông không thể nào buông tha cho Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ quay mặt, nuốt nước đắng, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

"Nếu như cô không thể nói chuyện, có thể lắc đầu hoặc gật đầu, cô muốn theo tư lệnh thì gật đầu, còn không muốn thì lắc đầu." Tổng thống ôn nhu nói.

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, cảm nhận được lòng như dao cắt.

" Nghĩ kỹ rồi quyết định." Cố Cảo Đình lạnh giọng nhắc nhỡ.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình, bi thương khổ sở. Hiện tại nhất định anh cũng khổ sở như cô.

Cô muốn nắm chặt tay anh, cho anh tất cả ấm áp. Ngón tay rung rẩy mấy lần, từ từ thu hồi, cuối cùng không có nâng lên.

Cô chật vật phát ra tiếng nói:

"Tôi muốn... sống, không muốn...chết."

Trong mắt Cố Cảo Đình tinh hồng, lãnh mâu kịch liệt co lại, càng thêm sắc bén:

"Cho nên, cô không muốn theo tôi đúng không?"

Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm, lắc đầu. Cố Cảo Đình nhếch miệng, không che dấu bi thương trong mắt, hơi nước mông lung trên đôi mắt tuyệt vọng.

Anh cảo một lần, tự rước lấy nhục làm gì. Rất tốt. Cô đã khiến anh mất hết kiên nhẫn.

"Chúc em may mắn." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra, quay người, đi ra ngoài.

Trong phòng, còn lưu lại hương vị của anh, giờ này khắc này, chỉ làm cho cô cảm thấy lạnh hơn.

Cô nhìn trần nhà trắng bóc, ánh mắt trống rỗng như đã rời khỏi cõi đời này. Không có anh, còn lại cô, cũng là cái xác không hồn sao.

"Nghị nhi, chiếu cố vợ con thật tốt." Tổng thống phân phó nói.

Ông nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Lựa chọn rất sáng suốt, một nửa người của tôi sẽ lưu lại bảo vệ, nghỉ ngơi thật tốt, còn nhiều thời gian, cuộc sống sau này còn dài mà, cô lựa chọn Duật gia, tôi nhất định trải cho cô con đường đầy cẩm tú."

Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn ông. Tổng thống rời đi. Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ chảy nước mắt, trong lòng chua xót chát chát.

"Nếu không, tôi bảo Cố Cảo Đình quay lại?" Duật Nghị nhẹ giọng nói.

Chương 526: Thì Ra, Còn Có Hi Vọng

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ run lên, nhìn Duật Nghị. Duật Nghị thấy cô phản ứng.

"Chắc anh ta đi không xa, cô chờ chút." Duật Nghị nói ra, xoay người.

Hoắc Vi Vũ cầm tay anh. Duật Nghị dừng lại, nhìn tay cô. Tay của cô lạnh như băng.

"Sao vậy?" Duật Nghị khó hiểu nói.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Duật Nghị nhíu mày, nhìn mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt. Cô yếu ớt, mắt đục ngầu, bờ môi trắng bệch, nhìn như thây ma, khiến người ta thương xót.

"Có phải cha tôi buộc cô gả cho tôi hay không?" Duật Nghị thông suốt hỏi.

Hoắc Vi Vũ cảm nhậ vị nước mắt mằn mặn. Có thiên ngôn vạn ngữ. Nhưng mà, Duật Nghị không phải là người để cô bày tỏ.

Cô buông lỏng tay, lựa chọn trầm mặc. Duật Nghị nhìn, ngồi xuống ghế, vẻ mặt hốt hoảng, suy tư rất lâu.

Thiếu niên kia, trong nháy mắt, giống như trưởng thành rất nhiều. Chính trị, quyền lợi tàn khốc, đứng ở trung tâm, cơ bản không có cách nào toàn thân trở ra.

Anh nhìn Hoắc Vi Vũ, xin lỗi nói ra:

" Thật xin lỗi, cha tôi cũng vì tôi, tôi chỉ có thể làm tổng thống, mới không nguy hiểm, cô chắc rất chán ghét ông, ông ngoại trừ là một chính trị gia, vẫn là một người cha."

Mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm, rũ mắt xuống. Xem ra, Duật Nghị cũng đồng ý với an bài của Duật Cẩn. Cô không có cơ hội.

Duật Nghị không muốn thấy cô như vậy, cam kết:

"Cô yên tâm, chỉ cần cô không tự nguyện, tôi sẽ không đụng vào cô, về sau tôi thành tổng thống, nếu cô vẫn không nguyện ý ở cùng tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô rời đi, tôi thề, lời tôi nói là thật lòng, nếu như tôi nói dối, tôi sẽ chết không yên lành, bị sét đánh."

Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi, cảm tạ nhìn Duật Nghị. Đây coi như là trong họa có phúc sao?

Cô cứu Cảo Đình, tổn thương mình, thiết kế Duật Nghị, anh ta lại đồng tình với cô. Cuộc sống, còn hi vọng, không phải sao? Cô cũng không cảm thấy tuyệt vọng nữa.

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười với Duật Nghị, là nụ cười chân thật nhất từ trước đến nay, nước mắt lăn xuống, lại cười vô cùng rực rỡ, giống như mùa xuân ấm áp.

Diễm lệ, tuyệt mỹ, ấm áp, làm người ta cảm thấy như được sưởi ấm, chan chứa hi vọng. Duật Nghị chưa từng nhìn thấy cô gái nào, cười lên lại đẹp như vậy.

Tim của anh, giống như bị đập một phát, tạo nên một vòng sóng gợn. Có chút bối rối, có chút không biết làm sao.

"Cô nghỉ ngơi thật tốt, tối nay tôi trở lại thăm cô." Duật Nghị co cẳng chạy mất dép.

Chạy tới cửa, quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ. Nhịp tim anh nhanh bất thường, tranh thủ thời gian rời đi.

Quán Bar

Duật Nghị đã uống một đống bia.

" Thật xin lỗi, tới chậm." Tô Bồi Ân vỗ vai Duật Nghị, ngồi xuống cạnh anh, đối với bồi bàn ưu nhã nói:

"Một ly nước cà chua."

"Gì vậy, đến quán bar mà uống nước cà chua." Duật Nghị ghét bỏ nói.

Tô Bồi Ân mỉm cười, tiếp nhận nước, đặt ở trước mặt Duật Nghị:

"Nói cho mà biết, mình không muốn uống say đâu."

"Cậu đến kích thích mình sao?" Duật Nghị không vui, uống một hớp lớn bia.

Tô Bồi Ân nghiêm trang nói: "KHông phải, mình đến nhìn cậu làm trò cười."

Duật Nghị: "..."

Anh "ực ực" uống sạch bia, ưu tư, nhìn Tô Bồi Ân, ưu thương nói:

"Bồi Ân, hình như mình phải lòng một cô gái rồi."

Chương 527: Người Đàn Ông Tuyệt Chủng

Tô Bồi Ân thực bình tĩnh ăn một miếng bắp rang, móc móc lỗ tai, căn bản không để trong lòng nói: "Đồng dạng lời nói, tôi nghe anh nói quá N lần, tôi đã quen, anh còn chưa có quen sao?"

"Lần này là thật sự, nhìn thấy cô ta bị thương, tim tôi rất đau, nhìn thấy cô ta cười, tim tôi đập rất nhanh, nhìn thấy cô ta thích người đàn ông khác, toàn thân tôi đều không thoải mái." Duật Nghị giải thích.

Tô Bồi Ân thản nhiên ăn bắp rang, liếc trên đài cao, "Duật Nghị, thiếu nữ kia trông thế nào? Là loại hình anh thích."

Duật Nghị theo ánh mắt Tô Bồi Ân nhìn về phía đài cao, ghét bỏ nói: "Ngực lớn như vậy, bên trong khẳng định là keo silicon, hút gây ung thư."

Tô Bồi Ân: "......"

"Mặt cứng như vậy, đều là dấu vết dao kéo."

Tô Bồi Ân: "......"

Ánh mắt anh kinh ngạc nhìn về phía Duật Nghị.

Duật Nghị tươi cười, đôi tay chống cằm, nhìn đài cao, lại không giống như nhìn đài cao, ánh mắt phiêu đãng.

"Vẫn là A Tử tốt, ngực không lớn không nhỏ, vừa vặn, tự nhiên, eo còn đặc biệt tinh tế, như là cành liễu, xoay vặn, xoay vặn.

A Tử không hoá trang đều đẹp hơn cô ta, hôm nay A Tử hóa trang, xinh đẹp rung động lòng người, quỷ cái kia, xấu như vậy, cũng không biết xấu hổ khoe khoang phong tao, A Tử nhà ta, động tác hút thuốc mới gợi cảm." Duật Nghị suy nghĩ nhẹ nhàng.

"Nói vậy, giống như tôi trông thấy, là cái dạng kỳ nữ." Tô Bồi Ân tự nhiên nói, liếc hướng đài cao.

Trong mắt anh xa hoa truỵ lạc chảy xuôi qua, không lưu chút say mê luyến mà trầm luân.

Duật Nghị bình thường trở lại, "Đừng, mỗi người phụ nữ nào tôi coi trọng đều coi trọng anh, anh mau cút về Pháp đi thôi."

"Kia thật là làm cho anh thất vọng rồi, tôi mới vừa khai trương một nhà phong đầu, gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn tài chính đầu tư Quốc Thịnh, có rảnh đến công ty tôi chơi." Tô Bồi Ân ung dung nói.

"Tôi đi, loại người của anh, nhiều một chút đều là làm bậy." Duật Nghị bực bội.

"Vậy anh thật đúng là nghiệp chướng nặng nề."

Duật Nghị: "......"

"Không nói giỡn với anh, tôi có chuyện nhờ anh hỗ trợ." Duật Nghị nói trở lại chuyện chính.

"uh?"

"Đi theo tôi." Duật Nghị đi ở phía trước, lên xe của anh, bảo vệ ở ngoài cửa chờ đợi.

Trong xe, lập tức yên tĩnh rất nhiều. Duật Nghị trầm mặc một hồi lâu.

Tô Bồi Ân hắng giọng một cái, liếc xéo Duật Nghị, "anh đã nói xong, hay là chuẩn bị ngày mai nói?"

"ba tôi nói, tôi cần phải cưới A Tử, nhưng mà, tôi cảm thấy cô ta không muốn gả cho tôi, hôm nay cô tavì cứu tôi bị thương, tôi muốn đưa cho cô ta một lễ vật, đó chính là cô ta không cần gả cho tôi, nhưng mà, tôi lại sợ chết, tôi làm sao bây giờ?" Duật Nghị mờ mịt, nhìn về phía Tô Bồi Ân, "Chúng ta bốn người, anh thông minh nhất, chủ ý nhiều nhất, người anh em, chỉ con đường sáng."

Tô Bồi Ân giơ lên thân sĩ nho nhã tươi cười, ý vị thâm trường nói: "Người phụ nữ, sẽ yêu người thường xuyên bồi cô ta nói chuyện phiếm, cũng sẽ yêu người quan tâm cô ta vào lúc cô ta thê thảm nhất, không liên quan dáng người, diện mạo, bối cảnh, mà là muốn một phần cảm giác ấm áp.

Hoặc là, anh trở thành người đàn ông cô ta yêu, hoặc là, giải quyết vấn đề sống chết của anh.

nhưng thật ra tôi rất hiếu kì, vì sao ba anh bắt anh một hai phải cưới cô ta, là cô ta có bối cảnh chính trị hay là kinh tế hùng hậu?"

"Tôi cũng không biết, ba tôi nói trên tay cô ta có đồ vật quan trọng, ai cưới cô ta, người đó được thiên hạ." cằm Duật Nghị đặt ở trên tay lái phát ngốc.

"Nếu đồ vật trên tay cô ta, làm cô ta trở thành mục tiêu mọi người tranh đoạt, nếu không có đồ vật kia thì sao?" Tô Bồi Ân hỏi ngược lại.

Duật Nghị uổng công hiểu ra, anh biết anh nên làm như thế nào ......

Chương 528: Tôi Cho Cô Tự Do

Anh trở về bệnh viện. Hoắc Vi Vũ đã cầm máu xong, nằm ngủ rồi. Nhưng cô ngủ chưa sâu. Nghe được tiếng đẩy cửa. Hoắc Vi Vũ mở mắt.

Duật Nghị đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô, xách ghế dựa, ở trước giường Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.

"Cái kia, Hoắc Vi Vũ, tôi nói sự kiện này với cô, kỳ thật, ba tôi một hai buột tôi phải cưới cô, là bởi vì trên tay cô có một đồ vật quan trọng, tôi cảm thấy, nếu cô đem đồ vật quan trọng kia giao cho ba tôi, ba tôi sẽ không bức cô gả cho tôi." Duật Nghị trực tiếp nói.

Hoắc Vi Vũ đơn thuần nhìn Duật Nghị. Duật Nghị chột dạ, bổ thêm một câu, "Như vậy, tôi cũng không có tính mệnh nguy ngập."

Cô biết, Duật Cẩn muốn đồ vật quan trọng chính là cái tín vật kia.

Cái tín vật này, cô không thể đưa cho Cố Cảo Đình, nếu không, cô chính là gián điệp, Cố Cảo Đình cũng thoát không được can hệ.

Cô cũng không thể đưa cho Giang Hạo Trần, Giang Khả bởi vì Cố Cảo Đình mà chết, sau khi Giang Hạo Trần cầm tín vật sẽ tìm Cố Cảo Đình báo thù?

Cô càng không thể đưa cho tổng thống, dựa theo tổng thống âm hiểm, lấy được tín vật, Cố Cảo Đình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ

"Ba anh đã hiểu lầm, trên tay tôi không có đồ vật quan trọng." Hoắc Vi Vũ nói.

"Cô có thể thề không?" Duật Nghị hỏi Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ tay đặt ở một bên mặt, "Tôi thề, đồ vật không ở trên người tôi."

Lời cô nói chính là thật sự, đồ vật xác thật không ở trên người cô, cụ thể cô chôn nơi nào, cô đều không nhớ rõ.

"Được, cô chờ tôi, tôi đi thuyết phục ba tôi, thả cô tự do." Duật Nghị nói, đứng dậy, từ trong phòng bệnh của cô đi ra ngoài.

Tổng thống vào ở khách sạn

Tổng thống bị Duật Nghị đánh thức, mặc áo ngủ đứng dậy, ngồi xuống trên sô pha, nhíu mày, không vui nói: "Làm sao vậy, vội vội vàng vàng, lúc này, con còn chưa ngủ sao?"

"Ba ba, con đã hỏi, đồ vật không ở trên người cô ta, con cưới cô ta vô dụng." Duật Nghị nói trắng ra.

"Cô ta nói sự thật với con sao?" Duật Cẩn hỏi ngược lại.

"Cô ta thề, con tin tưởng cô nói sự thật. con còn nhỏ, không muốn kết hôn đâu." Duật Nghị cúi đầu nói.

trong mắt Duật Cẩn phụt ra một tia sáng, "ba muốn con cưới tự nhiên có lý do, con chỉ cần dựa theo lời ba nói mà làm, mau chóng làm cô ta sanh con cho con."

"Ba ba, con hai mươi sáu tuổi, con đã trưởng thành, con có ý nghĩ của con, bây giờ thời đại nào, nào có cha mẹ ép duyên, con không muốn cưới cô ta." Duật Nghị tùy hứng nói.

"Hôm nay con bị ám sát còn chưa có phát hiện vấn đề sao? ba không muốn con hai mươi sáu tuổi liền vào quan tài." Duật Cẩn nghiêm khắc nói, đứng lên, uy hiếp mạnh mẽ.

"Nếu không nhờ cô ta, hôm nay con sớm đã chết, coi như là con thả cho cô ta đi." Duật Nghị xoay người từ trong phòng đi ra ngoài.

trong mắt Duật Cẩn hiện lên một tia hoảng loạn, từ trong phòng ra tới, ra lệnh với Tắng quản gia: "phái nhiều người canh chừng nó suốt 24 giờ, không thể ở lúc mấu chốt xảy ra chuyện."

"Vâng, điện hạ vẫn là đứa trẻ, chờ lớn lên một chút thì tốt." Tắng quản gia trấn an tổng thống.

"Đã hai mươi sáu tuổi, không còn nhỏ, tư chất, chỉ số thông minh, năng lực, không có một cái tốt, cũng không biết giống ai, ngu khó dằn nổi." Tổng thống oán giận nói.

Tắng quản gia cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngài nói như vậy, cô Thanh sẽ tức giận."

Tổng thống nhìn thoáng qua Tắng quản gia, trầm giọng hỏi: "bên Cố Cảo Đình có phải bây giờ lại tra tiểu Thanh hay không?"

Tắng quản gia ngưng hạ sắc mặt, "vâng."

"Ngàn vạn lần không để anh ta tra được, đừng cho Nghị nhi thấy cô ta, quá nguy hiểm." Tổng thống công đạo nói.

"Vâng, đã rõ." Tắng quản gia gật đầu, ra cửa làm việc.

Chương 529: Người Đàn Ông Không Biết Bí Mật

Thứ sáu

Hoắc Vi Vũ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đều bất an. Ngày mai là tiệc chúc mừng của Cố Cảo Đình, nói không chừng sát thủ lẫn vào trong đó?

Thân thủ sát thủ kia cô đã trải qua, phi thường âm ngoan độc ác. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Cô phải nghĩ biện pháp nhắc nhở Cố Cảo Đình, khả năng Phùng Tri Dao có vấn đề. Chỉ là, cô không thể dùng di động, cũng không thể dùng máy tính, bây giờ đi ra ngoài đều có vấn đề.

"Tôi là bạn của Hoắc Vi Vũ, các người ngăn cản tôi làm gì, có bệnh sao?" Bên ngoài một giọng nữ quen thuộc vang lên.

"Mời vào." Hoắc Vi Vũ gọi.

"Nghe được không, kêu tôi đi vào, lại ngăn cản tôi, cẩn thận tôi mét à." Y Phương Phương không khách khí nói, đẩy cửa ra.

Tay cô bưng rổ hoa quả, cười nói: "chào cô, tôi mới nghe được phòng bệnh của cô, thật xấu hổ, đã tới chậm."

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Y Phương Phương, bốc cháy lên hy vọng.

Cánh tay trái bị thương, không thể động, tay phải cầm tay Y Phương Phương, "Cám ơn cô tới thăm tôi."

"Chúng ta có duyên, ngày hôm qua lúc cô bị thương, tôi cũng ở hội quán tư nhân làm tóc." Y Phương Phương đem lẵng hoa đặt lên bàn.

Hoắc Vi Vũ liếc mắt ngoài cửa một cái.

Cô biết, tổng thống khẳng định phái người ở bên ngoài giám thị cô, nhưng mà, bên trong phòng bệnh hẳn là không có theo dõi.

"Tốt lắm. Ngày hôm qua người làm tóc thật nhiều, tổng giám nổi danh một chút đã sớm bị người hẹn trước, cô tìm ai đến cắt tóc?" Hoắc Vi Vũ tùy ý nói.

Cô nhìn chằm chằm cửa, cầm lấy tập giấy bác sĩ treo ở đầu giường bệnh, xé một tấm xuống, nhanh chóng viết trên giấy.

Y Phương Phương thấy cô như vậy, hiểu được vấn đề.

"Jane, anh ta là thiết kế sư cắt tốt nhất, kiểu tóc của tôi chính là anh ta thiết kế, đúng rồi, ngày hôm qua cô không có tắm rửa, tôi giúp cô, nơi này cô có quần áo tắm rửa sao?" Y Phương Phương hỏi.

Cô đi tới cửa, kéo mành lên, khóa cửa lại. Như vậy người bên ngoài không có khả năng từ cửa sổ nhìn đến bên trong.

Hoắc Vi Vũ hơi giơ lên khóe miệng, người phụ nữ này thực cơ trí.

"Có, bệnh viện đưa lại đây. Cám ơn cô." Hoắc Vi Vũ đem tờ giấy trên tay đưa cho Y Phương Phương.

"Nhắc nhở Cố Cảo Đình, có người muốn ám sát anh ta, Phùng Tri Dao thực khả nghi, đừng nói là tôi nói." Trên tờ giấy viết.

"Vì sao? Không nói cô nói?" Y Phương Phương chỉ vào Hoắc Vi Vũ, dùng chính là khẩu ngữ.

Hoắc Vi Vũ viết nhanh trên giấy: "Tôi có lý do, ngàn vạn lần không thể cho Cố Cảo Đình biết."

Ngoài cửa có chút hỗn loạn.

"Vì sao khóa cửa lại? Mở cửa." Tổng thống ra lệnh.

Y Phương Phương nghe được giọng tổng thống, rút tờ giấy Hoắc Vi Vũ viết ra, đi tới toilet, ném vào bồn cầu, đi tới, mở vòi hoa sen ra.

Cửa bị mở ra, tổng thống đi đến, vô cùng không vui ngồi ở trên giường nhìn Hoắc Vi Vũ.

"Nước nóng, có thể tắm." Y Phương Phương từ trong phòng tắm ra tới, nhìn thấy tổng thống, lắc nước trên tay, ghét bỏ nói: "Tổng thống đại nhân, thiếu nữ muốn tắm rửa, ngài ở đây, không có thích hợp?"

"Cô đi ra ngoài trước, tôi nói mấy câu với cô ta." Tổng thống nói.

"Vâng." Y Phương Phương lo lắng liếc Hoắc Vi Vũ một cái, đi ra ngoài cửa.

"Duật Nghị mất tích, chuyện này cô có biết hay không, là cô cố ý xúi giục nó làm như vậy, đúng không?" Tổng thống lạnh lùng nói, vô cùngkhông vui, không có che dấu cảm xúc chính mình, trong mắt bắn ra giá lạnh, muốn đem Hoắc Vi Vũ giết chết tại chỗ.

Hoắc Vi Vũ không nghĩ Duật Nghị sẽ mất tích. Nếu ngày mai anh ta không ra dự tiệc chúc mừng, như vậy, không thể tuyên bố cô là thái tử phi?

Cô đối với Duật Nghị nảy sinh ra vài phần cảm kích ......

Chương 530: Muốn Cô Ta Làm Con Dâu Ông, Ông Nằm Mơ Đi

"Con của ngài tôi xúi giục sao? Tôi nghĩ, trái phải rõ ràng trước mặt, anh ta hiểu chuyện hơn so với ngài." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

"Cái gì hiểu chuyện, nếu không có tôi, nó sớm đã chết mấy trăm lần." Tổng thống thực không bình tĩnh, ngữ khí cũng vọt rất nhiều.

Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, "Chết, không phải bởi vì ngài sao? Lấy tính cách anh ta, không dễ dàng trêu chọc cường địch đâu!

Là ngài một hai ép anh ta phải ngồi ở vị trí không phải của anh ta, lúc ngài còn sống, có thể vì anh ta đi theo làm tùy tùng, nhưng ngài không có khả năng sống lâu trăm tuổi!

Tần thủy hoàng lợi hại đi nữa, thống nhất lục quốc, xây dựng trường thành, phát hành tiền, sửa đổi giao thông, khai sáng một đất nước lớn nhất từ trước tới nay.

Tới thời Tần nhị thế, hoàng triều lập tức đổi mới, ông ta chỉ sống hai mươi bốn tuổi."

"Câm miệng." Duật Cẩn cắt ngang lời Hoắc Vi Vũ. "Tôi biết tôi nên làm gì, thất bại của những người đó tôi cũng sẽ khắc trong tâm khảm, cô không cần nhắc, cô xúi giục Nghị nhi, có thể chuyển nguy thành an, tôi trị không được các người, một giờ sau, sẽ có phóng viên tới phỏng vấn, cô dựa theo kịch bản tôi đưa học thuộc lòng, chỉ cần cô cố ý một chút, tôi liền đem chứng cứ Cố Cảo Đình bán nước đưa cho truyền thông, cô đừng giở trò."

trong mắt Hoắc Vi Vũ đỏ thêm vài phần, "Làm cha, là hoàn thành mộng tưởng của con, mà không phải bức con mình làm việc không muốn làm sao?"

"Làm cha, tôi phải sửa đúng nhân sinh quan của nó, giá trị quan, con luôn ham hưởng lạc, trốn tránh trách nhiệm và gánh nặng. Ngoại trừ là người cha, tôi còn là con cháu Duật gia, tôi không muốn con cháu tôi, không có tiếng tăm gì." Duật Cẩn dứt khoát nói.

ông xoay người ra cửa, nói với Y Phương Phương: "người của tôi sẽ tới tắm rửa cho cô ta, cô có thể rời đi."

"Tôi tắm cho cô ta. Rốt cuộc chúng tôi là quen biết." Y Phương Phương không đi.

Ánh mắt Tổng thống sắc nhọn nhìn về phía Y Phương Phương, "Tôi nghĩ, lấy lập trường của cô, không thích hợp lui tới với con dâu tôi."

Nói xong, ông phân phó với bảo vệ: "Không có tôi cho phép, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào."

"vâng." bảovệ nói.

Tâm Y Phương Phương có loại cảm giác quái dị.

Cô và Hoắc Vi Vũ lui tới, đơn giản, cô rất thích tính cách của Hoắc Vi Vũ, không nghĩ tới cái gọi là thân phận địa vị.

Tổng thống này cũng quá, đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Như vậy, không nên trách cô không khách khí.

Muốn Hoắc Vi Vũ trở thành con dâu ông ta, nằm mơ đi. Y Phương Phương gợi lên khóe miệng, đi đến bên ngoài, gọi điện thoại cho Sở Thanh Vân.

"Thanh Vân, buổi tối có rảnh không?" Y Phương Phương nhẫn nại, ôn tồn nói.

Sở Thanh Vân dừng một chút, không có thích ứng giọng điệu của Y Phương Phương, gợi lên khóe miệng vô lại, "em uống thuốc hả? Tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ anh."

Trong ánh mắt Y Phương Phương chỉ còn lại có tròng trắng, khinh thường.

"Vẫn là thôi, đem số di động của Cố Cảo Đình cho em một chút." Y Phương Phương trực tiếp muốn tới.

Sắc mặt Sở Thanh Vân lập tức xanh mét, lạnh lẽo nói: "nếu em đi tìm anh ta, xem anh có đánh gãy chân của em hay không."

"Vốn dĩ một số điện thoại giải quyết sự tình, anh không cho số di động, tôi đây chỉ có thể đi tìm anh ta." Y Phương Phương căn bản không sợ.

"Chờ chút, em đừng mong anh ta chú ý, anh ta chướng mắt em." Sở Thanh Vân nhắc nhở.

"Cắt." Y Phương Phương xem thường đến rút gân.

tin nhắn di động vang lên tới, Sở Thanh Vân đem dãy số Tần duyệt gởi tới, phụ thêm một câu: "em liên hệ thủ hạ của anh ta, tương đối an toàn, thủ hạ này, vẻ mặt đều là hố, cao không đến 170, buổi tối tự mang công năng ẩn nấp."

Y Phương Phương: "......"

Người đàn ông ác độc, không thể gởi cho cô một dãy số của soái ca sao?

Vừa nhìn thấy, trong xương cốt liền lộ ra âm hiểm......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro