Chương 561-570

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 561: Trời ạ, bí mật động trời"Cô ta, là A Tử mà cậu nói sao?

" Tô Bồi Ân một thân âu phục màu trắng, đi tới, ưu nhã hỏi.

"Đúng vậy, xinh đẹp không?." Duật Nghị có chút thất bại.

"A, quả nhiên ánh mắt của cậu có vấn đề." Tô Bồi Ân không khách khí đả kích nói.

Duật Nghị nhìn về phía Tô Bồi Ân, ghét bỏ nói: "Anh tới đây, tôi đảm bảo không đánh anh."

Tô Bồi Ân ung dung cười nói: "Đánh thắng được sao? "

Duật Nghị một quyền đánh về phía Tô Bồi Ân.

Tô Bồi Ân dễ dàng cầm cổ tay Duật Nghị, "Dũng mãnh thiện chiến như Tướng Quân, thật sự là chuyện vui lớn của quốc tế."

Duật Nghị đen mặt, chỉ vào cửa sau, "Anh cút cho tôi, ngựa không dừng vó, đừng để cho tôi phải nhìn khuôn mặt xỏ giày của anh."

"Người biết chúng ta, ai cũng nói tôi đẹp trai hơn cậu, có thể so sánh với tôi, cũng chỉ có Cố Cảo Đình thôi." Tô Bồi Ân giương lên nụ cười, kiêu ngạo nói.

Duật Nghị lắc đầu, "Anh hết thuốc chữa, đã đến cảnh giới mặt dày không biết xấu hổ, người chim, cố gắng bay đi, lăn."

Tô Bồi Ân rất lịch sự, đi về phía cửa sau.

Duật Nghị nghĩ thầm không đúng, nếu để cho anh ta từ cửa sau đi ra, không phải tự tạo thêm tình địch cho mình sao?

Một người Cố Cảo Đình, đã làm cho cậu ta lao lực quá độ rồi.

"Quay lại, đi cửa trước." Duật Nghị hô.

"Vì sao?"

Duật Nghị nở nụ cười, "Cho anh ở trong một đám người lừa gạt tôi, sống chung với tiểu nhân âm hiểm lục đục với nhau, đối với anh là một loại rèn luyện, anh nên cám ơn tôi."

"A." Tô Bồi Ân nở nụ cười, "Cám ơn cậu, những người kia chỉ là đồ chơi cho con nít mà thôi."

Duật Nghị: "..."

*

Hoắc Vi Vũ từ trong tiệc đi ra ngoài gọi taxi, đi gặp dì Lâm.

Cô dựa vào cửa ngẩn người.

Ngụy Ngạn Khang chỗ đó, khẳng định cô không thể đi một mình.

Tìm Thừa Ân?

Nếu như Cố Cảo Đình biết cô và Thừa Ân cùng một chỗ, đoán chừng sẽ tức giận, bị Cố Cảo Đình biết cô đi tìm Ngụy Ngạn Khang cũng sẽ tức giận.

Trong đầu lóe lên một ánh sáng.

Cố Cảo Đình quyền thế ngập trời, không có người thoát khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng đi tìm Cố Cảo Đình, vậy chẳng phải là xong rồi sao?

Hoắc Vi Vũ gõ đầu của mình một cái, gần đây hình như cô bị chập mạch rồi.

Trong tình yêu con người ta thật sự ngốc đi rất nhiều, chỉ số thông minh thẳng tắp hạ xuống.

Lúc cô và Cố Cảo Đình có gặp mặt, nhờ anh giúp đỡ là được.

Bất tri bất giác, xe đã đến cửa bệnh viện.

Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, đến tiệm bên cạnh mua một giỏ trái cây, đi vào bệnh viện thăm dì Lâm.

Lâm Thừa Ân đang ở đây, vừa nói chuyện với dì Lâm, vừa tra tư liệu trên mạng.

"Hôm nay Tiểu Vũ sẽ đến đây sao?" Dì Lâm mong chờ nhìn cửa phòng hỏi.

"Vâng, sẽ đến." Lâm Thừa Ân lên tiếng.

"Con nói xem, chuyện đời thật sự không đoán trước được, rõ ràng Tiểu Vũ chúng ta được làm thái tử phi, mẹ nhìn Tiểu Vũ từ nhỏ liền không bình thường, nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ thành công, vốn muốn bồi dưỡng thành con dâu, đều tại con, không hăng hái tranh giành." Dì Lâm quở trách nói.

"Chỉ cần không phải Cố Cảo Đình, cô ấy chọn ai con cũng ủng hộ. Không phải mẹ muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi sao? Sau này chúng ta sẽ là người nhà của nhau." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.

Cô biết, Thừa Ân và dì Lâm thật sự quan tâm cô, bảo vệ cô, nhưng cô yêu Cố Cảo Đình. Cô muốn ở cùng một chỗ với Cố Cảo Đình.

Không muốn suy nghĩ nhiều, đi một bước, tính một bước vậy.

Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra, đi đến.

"Tiểu Vũ." Dì Lâm vui mừng gọi.

Bà kéo tay Tiểu Vũ qua, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Gần đây con gầy quá."

"Con mới biết, thì ra con không phải con ruột của ba." Hoắc Vi Vũ nói trắng ra.

"Aizz, cũng không có cách, người đàn ông Hoắc gia vô sinh." Lâm mụ mẹ bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Chương 562: Trời ạ, mạnh mẽ một chút

Hoắc Vi Vũ sợ ngây người.

"Dì nói, đàn ông Hoắc gia vô sinh? Từ đầu Hoắc Cương Liệt cũng vô sinh, vậy ba của con, còn có Hoắc Dương..." Hoắc Vi Vũ căng mắt, không thể tin nhìn dì Lâm.

"Cũng không phải, dì nghe mẹ con nói, loại gien này là di truyền từ bà nội của con, kêu là gien ẩn tính gì đó, dì nghe không hiểu, có lẽ ý tứ chính là, con gái một nửa có thể là vô sinh, nhưng nếu như bé trai, sau khi được sinh ra sẽ bị vô sinh. Trời sinh tinh trùng chính là chết. Ba của con vì bảo vệ, cho nên, không nói với ai, dì cũng luôn giữ bí mật, đúng rồi, chuyện này ai nói với con." Dì Lâm kinh ngạc hỏi.

"Là Hoắc Thuần kiểm tra ADN, nói con không phải người Hoắc gia." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Dì Lâm nở nụ cười, "Cũng không biết cô ta từ đâu biết được, dì cười chết mất, Hoắc Dương giống với ba của con, đều vô sinh."

Hoắc Vi Vũ rất lý trí, "Cũng không nhất định, nếu như Hoắc Dương không phải do bà nội con sinh thì sao?"

"A." Dì Lâm giật mình hiểu ra, "Cũng có khả năng này."

"Bây giờ con đã biết, vì sao Hoắc Cương Liệt không thích ba của con, cũng không thích mẹ con, càng không thích con, Hoắc Cương Liệt đã biết chuyện này. Lấy tính cách đa nghi táo bạo của ông ta, nếu như lén xét nghiệm ADN, có lẽ sẽ cho Hoắc Thuần cùng làm, nếu như Hoắc Thuần không phải đứa nhỏ Hoắc gia, ông ta sẽ không thiên vị và cưng chiều Hoắc Thuần như vậy." Hoắc Vi Vũ phân tích nói.

Cúi đầu, có chút thương cảm, hơn nữa là đau lòng ba của mình.

"Đừng suy nghĩ, dù sao bây giờ Tiểu Vũ của chúng ta, là một Thái Tử Phi tài trí hơn người, Hoắc gia bọn họ không xứng với con." Dì Lâm vỗ tay Hoắc Vi Vũ trấn an nói.

"Dì biết cha ruột con là ai không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, cô có chút tò mò với thân thế của mình.

"Mẹ con chưa nói, chuyện này, con cũng không nên hỏi nhiều, nói sau đi, mặc dù ba con bị vô sinh, nhưng mà đối xử với con, với mẹ con vô cùng tốt, tình cảm vợ chồng bọn họ cũng tốt, chưa bao giờ cãi nhau, rất ân ái đó."

Khóe môi Hoắc Vi Vũ nở nụ cười châm chọc, "Đúng không?"

Nếu như ân ái, vì sao khi ba còn sống bà liền vứt chồng bỏ con.

Cỡ nào dứt khoát và nhẫn tâm.

"Tiểu Vũ, em tới đây một chút." Lâm Thừa Ân nhíu mày kêu.

Hoắc Vi Vũ đi qua, nhìn về phía màn ảnh máy tính.

"Đây không phải là lọ thuốc hít của ba em sao, cái này, hẳn là di vật của mẹ em, sao có thể lưu lạc đến Việt Nam?" Lâm Thừa Ân kinh ngạc, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm màn hình, đem hình ảnh phóng to.

"Thời gian trước, trong nhà có ăn trộm, trộm hết tất cả món đồ quý giá. Thừa Ân, bây giờ mấy món đồ đó ở đâu?" Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.

"Cuối tuần sau Việt Nam có buổi đấu giá, trong hội đấu giá này đều bán tang vật, nhiều người hỗn tạp, em muốn đi không?" Lâm Thừa Ân lo lắng nói.

"Phải đi." Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói.

"Một mình em đi quá nguy hiểm, thân phận hoàng tử cũng không thích hợp xuất hiện chỗ đó, Cố Cảo Đình càng không thích hợp, anh đi với em." Lâm Thừa Ân phân tích nói.

Cô không muốn thiếu nợ Lâm Thừa Ân, hơn nữa, Cố Cảo Đình biết, sẽ tức chết.

"Chuyện của mình tự mình giải quyết, em không có việc gì." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

Lâm Thừa Ân khép lại máy tính, "Người đó đều không nên đi, hơn nữa vé vào cửa không phải ai cũng lấy được."

"Em muốn đi, đó là di vật của ba và mẹ em, em nhất định phải đi." Hoắc Vi Vũ quật cường nói


Chương 563: Ai cười em, anh sẽ biến họ thành truyện cười

"Anh không muốn sau này phải nhặt xác dùm người khác, còn nhớ rõ lần trước Cố Kiều Tuyết muốn bán em đến Việt Nam làm gà không, hội đấu giá lần này, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của em, hoặc là, anh đi cùng với em, hoặc là ai cũng đừng đi." Lâm Thừa Ân tức giận.

Hai người giằng co.

Dì Lâm thấy thế, vội nói: "Tiểu Vũ, con để cho Thừa Ân đi theo với con đi, sau này nó là anh trai của con, nào có anh trai nào không lo lắng cho em gái mình. Một mình con đi, còn là người con gái xinh đẹp, chúng ta không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai."

Hoắc Vi Vũ cũng hiểu được, còn từ chối có vẻ không tốt.

"Thừa Ân, vậy thì cám ơn." Hoắc Vi Vũ nói.

Lâm Thừa Ân nhíu mày, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Anh mong em có thể hạnh phúc, thật lòng."

"Hạnh phúc như người nước uống nước ấm lạnh thì sẽ tự biết, em theo đuổi không oán không hận." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.

Từ chỗ dì Lâm về nhà, đã 9 giờ rưỡi tối rồi.

Lâm Thừa Ân đưa cô về.

Một mình cô đợi trong thang máy, trong lòng lạnh lẽo, cũng không biết, Bây giờ Duật Cẩn còn có... cho người theo dõi cô hay không.

Mở cửa đi vào, cô thấy Cố Cảo Đình ngồi ở trên ghế sofa.

Hoắc Vi Vũ ngừng lại, kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"

Cố Cảo Đình đứng lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, khóe miệng mỏng lạnh bạc giương lên, "Xem ra, em không hy vọng tôi quay lại."

Cô nhìn thấy một bàn thức ăn ngon trên bàn cơm, mà Cố Cảo Đình vẫn ngồi đó không có nhúc nhích.

"Anh vào lâu rồi sao?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng hỏi.

Anh quay mặt đi, không nói gì.

Thật đúng là ngạo kiều.

Hoắc Vi Vũ nhìn sườn mặt của cô, phàn nàn nói: "Nên tức giận hẳn là em đi, anh làm cho em lúng túng như vậy, còn phạt em viết tuyên ngôn, tất cả mọi người đang âm thầm chê cười em."

"Ai cười em, nói tên cho anh biết, anh lập tức để bọn họ thành trò cười." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, sắc bén nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nghe Cố Cảo Đình nói dở khóc dở cười.

Bọn họ vất vả mới có thể gặp mặt, cô không muốn họ phải cãi nhau.

"trời sập rồi, em đi hâm nóng đồ ăn cho anh." Cô đi ngang qua người anh, đến trước bàn ăn.

Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, ôm cả người cô vào trong ngực, lạnh đôi mắt liếc nhìn cô, "Sao trong buổi tiệc em không nhìn anh?"

Hoắc Vi Vũ: "..."

"Anh sẽ không bởi vì này mà tức giận chứ?" Sao cô cảm thấy, Cố Cảo Đình, vẫn còn rất ngây thơ nha.

Nhưng cô không biết, cô là người duy nhất có thể để anh xuất hiện một mặt ngây thơ như vậy.

"Em thấy thế nào?" Cố Cảo Đình hỏi lại.

"Em nhận được một tin nhắn, quá rung độ, nên cả người không có tinh thần." Hoắc Vi Vũ dịu dàng nói.

Có ý làm nũng và cáo trạng.

Tâm tình Cố Cảo Đình mềm mại, tức giận lập tức đều tan thành mây khói, "Sao? Xảy ra chuyện gì."

"Em cho anh xem." Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, click vào link kết nối trong tin nhắn, địa chỉ Internet đã không tồn tại.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, sớm biết như vậy, cô nên lưu lại.

"Nhìn cái gì?" Cố Cảo Đình nghi hoặc hỏi.

"Ngụy Ngạn Khang gửi một tấm hình cho em, là mẹ em, anh ta nói mẹ em không có chết." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Mẹ của em không chết?" Cố Cảo Đình cũng vô cùng khiếp sợ, "Có phải có người lớn lên rất giống mẹ em không?"

"Không có khả năng ngay cả chi tiết nhỏ cũng giống như đúc, anh tìm giúp em được không? Em muốn biết, vì sao bà lại bỏ em và ba, cho dù ba không phải ba ruột của em, nhưng bà là mẹ ruột em." Hoắc Vi Vũ có chút thương cảm, chỉ có ở trước mặt của anh, cô mới biểu hiện ra một mặt yếu ớt không muốn cho ai biết.


Chương 564: Ý gì?

"Anh tìm giúp em. Cho dù phải lật cả thế giới này lên, anh cũng sẽ giúp em tìm." Cố Cảo Đình cam kết.

Có lời hứa của anh, cô an tâm. Hiện tại thời gian chính là vấn đề.

Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng liền ngọt ngào, tán dươn:

"Cố Cảo Đình, anh mặc quân phục rất đẹp trai."

Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, chờ cô hai mươi mấy năm, chính là chờ câu này của cô.

Nếu không phải như vậy, anh vì cái gì mà yêu cầu cho con gái vào tham quan quân khu chứ. Bời vì câu nói này của cô, Dù có uất ức, mệt mỏi đều tan biến.

Trong mắt, thời gian dần trôi qua tràn ngập một tầng màu hồng.

"Lần sau, mặc quân phục làm, để em nhớ kỹ bộ dạng đẹp trai nhất của anh." Cố Cảo Đình tà mị nói.

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, anh nói quá ám muội. Hết lần này tới lần khác, ngoại trừ mặt đỏ tim run, còn sinh ra một số tình cảm khác thường.

Trong đầu phác hoạ ra anh mặt quân trang, tư thế hiên ngang, oai hùng, giục ngựa lao nhanh.

Cắt.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Hoắc Vi Vũ cúi đầu. Nụ hôn của anh rơi vào trên mặt cô, đến vành tai cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngứa, theo bản năng quay mặt sang chỗ khác, nụ hôn của anh liền rơi vào trên cổ cô.

"Thật ngứa." Hoắc Vi Vũ giãy dụa, thế nhưng là càng giãy dụa, anh càng ôm chặt.

Cô bất đắc dĩ, nhìn anh: "Anh không đói bụng sao?"

Anh hôn một cái vào môi của cô: "Không phải đang ăn sao?"

Tim Hoắc Vi Vũ đập loạn: "Em nói thật nha, ăn no, mới có sức chứ?"

Nói xong nửa câu, cô biết mình nói sai, đỏ mặt, mất tự nhiên. Cố Cảo Đình nghe được.

Cô vừa tiếp nhận anh, yêu kiều mỏng manh như hoa bách hợp, nên anh không thể dùng lực.

"Em chê anh yếu sao?" Cố Cảo Đình ái muội hỏi, khóa chặt cô, ánh mắt sáng rực:

"Lát anh dùng sức, đừng có la nha."

"Không phải, em không có ý đó." Hoắc Vi Vũ muốn giải thích.

"Vậy là ý gì?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Không ăn cơm sẽ không tốt cho cơ thể đâu." Hoắc Vi Vũ khẽ nói.

Anh nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, hận không thể nâng cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, làm cô dễ chịu.

"Yên tâm, không ăn cơm vẫn có sức làm." Anh bá đạo nói, bế cô lên, đi đến gian phòng.

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt đến mang tai, anh càng ngày càng...

"Cái kia, Duật Cẩn không phái người theo dõi anh và em sao?" Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên, nói sang chuyện khác.

Cố Cảo Đình nhìn cô: "Yên tâm, anh có thể ở đây, liền chứng minh nơi này đảm bảo an toàn."

"Vậy về sau ông ta sẽ không theo dõi nữa sao?" Hoắc Vi Vũ mong đợi hỏi.

Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia ảm đạm:

"Không giải quyết được, tóm lại rất phiền phức, hiện tại bị Mai Kính Sơn phiền đến sứt đầu mẻ trán, đoán chừng còn kéo dài dài."

"Rửa tai lắng nghe, anh nói đi." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói.

Anh liếc cô, ánh mắt sâu thẳm, cô liền bị rơi xuống rồi.

"Lát nữa, anh sẽ nói." Anh đặt cô lên giường, hôn chi chít từ xương quai xanh xuống dưới, lướt qua từng tấc da thịt của cô.

Chỉ chốc lát, cô đã trở thành thức ăn của anh rồi. Được rồi, cô không nên nói ăn no rồi mới có sức lực. Anh ăn no, chắc cô chết mất. Cô căng thẳng từ đầu đến chân.

Từng đợt từng đợt sóng nhiệt tràn đầy, giống như muốn bao phủ cô vào vô biên vô tận.


Chương 565: Từng bước hoảng sợ

Nửa giờ sau

Cô dựa vào trên vai anh, quá mức mệt mỏi rã rời, hơi híp mắt lại, buồn ngủ, lười biếng như con mèo.

"Cố Cảo Đình, em sắp đến kỳ không an toàn rồi, về sau không thể làm trực tiếp như vậy, sẽ mang thai, trong ngăn kéo của em có "Ba con sói", anh nhớ dùng nha." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hưởng thụ ấm áp cùng an bình hiếm có.

Ngón tay Cố Cảo Đình quấn tóc cô, ánh mắt nhìn không khí, trầm giọng nói:

"Hoắc Vi Vũ, sinh cho anh một đứa."

Hoắc Vi Vũ cơ trí, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh:

"Hiện tại sinh em bé không thích hợp đâu."

"Duật Cẩn có thể sẽ cho em uống thuốc, khi ông ta xác định được em mang thai, em đi Bắc Kinh, là phạm vi thế lực của ông ta, chúng ta khó lòng phòng bị, em chỉ có mang thai, mới đảm bảo an toàn." Cố Cảo Đình lý trí phân tích nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, trong đầu cũng ong ong.

Cô mang thai con của Cố Cảo Đình gả cho Duật Nghị?

Như vậy Duật Nghị không phải rất đáng thương sao?

Cô không thể làm như thế, lương tâm cô không cho phép mình làm như vậy.

Quan trọng chính là...

"Khi sinh em bé, Duật Cẩn nhất định sẽ xét nghiệm ADN, liền biết không phải con của Duật Nghị, ông ta sẽ giết con của chúng ta." Hoắc Vi Vũ lo lắng.

"Anh sẽ không để cho em cưới Duật Nghị. Chuyện em nói sẽ càng không xảy ra, đây là biện pháp giúp em an toàn tuyệt đối." Cố Cảo Đình xác định nói ra.

"Ai biết được? Tương lai xảy ra rất nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu không anh và em cũng không như lúc này." Hoắc Vi Vũ kháng cự nói.

Cố Cảo Đình nhíu mày:

"Em không tín nhiệm anh sao?"

"Vấn đề không phải là tín nhiệm hay không, mà chính là anh không phải thần, không thể khiến mọi chuyện theo ý mình được, em không muốn nghĩ tới cảnh, con của chúng ta bị Duật Cẩn uy hiếp trở thành nhược điểm chí mạng." Hoắc Vi Vũ có chút kích động.

"Có phải em muốn gả cho Duật Nghị?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, sắc bén nhìn cô.

"Không có, mà là không thể nghĩ chuyện quá viên mãn, nếu không, sẽ bị mất cảnh giác, khó lòng phòng bị hiện thực." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói.

Giống như trước kia, cô nghĩ mình nhất định sẽ gả cho Ngụy Ngạn Khang, kết quả, Ngụy Ngạn Khang phản bội cô, lấy phụ nữ khác.

Cô nghĩ mẹ mình chết rồi, nhưng thực tế là mẹ cô không cần cô nữa.

Nên mỗi một bước cô đều đi rất cẩn thận, không muốn sau này mình phải hối hận.

Hiện tại lén lút ở cùng với Cố Cảo Đình, đã là giới hạn cuối cùng của cô.

Vì anh, cô nguyện ý bị mang tiếng xấu, nhưng mà, cô không muốn, con của bọn họ, đau khổ như cô, hoặc là bị nguy hiểm hơn cô.

Nếu như sinh em bé, mà nó không được hạnh phúc, thì cô cũng không muốn.

"Rốt cuộc em có muốn sinh con cho anh không." Cố Cảo Đình nói.

"Muốn, nhưng hiện tại không được!" Hoắc Vi Vũ xác định nói.

"Vậy em có cam đoan là mình an toàn không, đừng nói với anh, hôm nay cố hết sức mới được như vậy, nếu không phải anh an bài trước, em cảm thấy mình có thể toàn thân trở ra sao?" Cố Cảo Đình tức giận.

Nghĩ đến chuyện cô ngủ với đàn ông khác, sinh con cho người ta, anh liền sôi máu lên, trong lòng rất không bình tỉnh muốn giết người.

Anh cảm thấy, khi đó, anh nhất định sẽ phát điên, sẽ không để ý tới chuyện quốc gia nữa.
Chương 566: Anh đã yêu, không cho phép xem thường từ bỏ

Hoắc Vi Vũ trầm mặc. Anh nói là sự thật. Hôm qua, nếu không phải anh an bài trước, thì cô đã thất thân với Duật Nghị rồi.

Chỉ cần người khác cố ý thiết kế, cô liền khó lòng phòng bị.

Thế nhưng mà, nếu tương lai cô gả cho Duật Nghị thì sao?

Cô mang thai con của Cố Cảo Đình, sinh ra để đứa bé kêu Duật Nghị là ba ba, đến lúc đó, Duật Nghị sẽ ra sao, Cố Cảo Đình sẽ làm gì, cô nên làm gì mới đúng.

Cô không làm được như vậy.

Duật Cẩn cũng ngoan độc như Hoắc Cương Liệt, Hoắc Cương Liệt là ông cô mà mém đánh chết cô, khiến cô chịu đủ đau khổ, nói chi đến Duật Cẩn.

Cô thật, thật, thật không muốn con của mình đi theo vết xe đỗ đó.

"Chuyện này tính sau có được không?" Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói.

Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn cô. Nếu như cô không muốn có con, thì có rất nhiều biện pháp. Anh không đáng để cho cô tín nhiệm sao?

Hay là, anh đã yêu, nhưng cô không như vậy, cho nên, cho dù gả cho Duật Nghị, cũng không vấn đề gì?

Cố Cảo Đình không nói chuyện, nghiêm mặt, lưu loát mặt quần áo, đi ra ngoài, dùng sức đóng chặt cửa. Vành mắt Hoắc Vi Vũ có chút hồng.

Cô không thể đổi ý, cho nên, không thể giữ anh lại. Nhưng mà, trong lòng đắng chát, có rất nhiều do dự.

Vì sao mẹ cô lại bỏ đi? Vì sao không muốn ở cạnh cô?

Nếu có một ngày, cô và Cố Cảo Đình có thể toàn thân trở ra, Duật Cẩn bắt con của bọn họ uy hiếp, cô sẽ vứt bỏ con của mình rồi cao chạy xa bay với Cố Cảo Đình sao?

Đứa bé kia thật đáng thương biết bao, Duật Cẩn không phải Hoắc Kha Dương, Hoắc Kha Dương có thể toàn tâm toàn ý yêu thương cô, Duật Cẩn thì không.

Cô thật mâu thuẫn, xoắn xuýt, bàng hoàng, bất đắc dĩ. Bên ngoài truyền đến tiếng ghế ma sát.

Hoắc Vi Vũ ý thức được Cố Cảo Đình vẫn chưa đi, mặc áo ngủ vào đi ra.

Cố Cảo Đình đang ăn cơm. Một người, cô đơn, bóng lưng đối về cô.

Nhìn thấy anh vẫn ở lại, trong lòng của cô mềm xuống mấy phần.

Đi qua, ngồi cạnh anh. Cố Cảo Đình tỉnh bơ ăn cơm, giống như không nhìn thấy cô, lãnh khốc lạnh giá. Hoắc Vi Vũ lơi kéo ống tay áo của anh. Anh hất tay cô ra. Cô lại kéo, mấy phần cầu hòa nũng nịu.

Cô Cảo Đình không hất ra nữa, lạnh lùng nhìn cô:

"Hoắc Vi Vũ, em có muốn đi cùng tôi hay không vậy? Em đến với người đàn ông khác dễ như trở bàn tay vậy sao, tình nguyện ngủ với người đàn ông khác cũng không muốn sinh con cho tôi sao? Chỉ có mình tôi kiên trì, giống như không cần thiết lắm, không phải sao?"

Vành mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ lên.

Lời anh nói, giống như cây kiếm đâm vào tim của cô, giống như, anh phủ định toàn bộ dự định ban đầu của cô.

Kiên trì như vậy, cô cũng rất mệt mỏi. Nếu như không thể được kết quả ngọt ngào, không có ấm áp, kiên trì như vậy còn ý nghĩa sao?

Nếu như có thể không yêu, nếu như có thể yêu lại người khác, thì có lẽ, cuộc sống của bọ họ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Từ bỏ đi." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

Loảng xoảng. Cô vừa nói xong, Cố Cảo Đình đã hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất. Hoắc Vi Vũ giật mình, nhìn về phía sàn nhà. Anh phẫn nộ, ánh mắt sắc bén, huyệt thái dương cũng giật giật. Cố Cảo Đình không bình tĩnh quát:

"Giờ em muốn từ bỏ đúng không? Hay là em đã chuẩn bị từ trước, nên mới cự tuyệt sinh con cho tôi?"



Chương 567: Cô có thể thắng, là bởi vì anh không có xuất hiện

"em chỉ không muốn con của chúng ta giống chúng ta, ba ba không phải thân sinh, mẹ không cần em, anh không biết khi em còn nhỏ bị xa lánh như thế nào đâu." Hoắc Vi Vũ xúc động nói, đem áp lực cô vẫn luôn để ở trong lòng khó có thể mở miệng nói ra.

nỗi đau này, cô không muốn bị người phát hiện, không muốn bị người thương hại và đồng tình, càng không muốn bị người khinh thường.

Cô sĩ diện, kiêu ngạo, quật cường, cũng không để mặt không tốt bộc lộ ra, tâm tư sâu đậm.

cô cho rằng, chính mình không tốt, không như ý, nói ra, ngoại trừ để cho người ta trà dư tửu hậu, chính là để cho người ta khinh thường, trở thành vũ khí sắc bén công kích cô sau này.

Nhưng cố tình, cô đem khó khăn nhất của mình nói ra ở trước mặt anh.

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi cô, chỉ một chút, liền buông ra.

"Chúng ta sẽ không như vậy, ba của con em là anh, chỉ có thể là anh, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ ở cùng nhau, con của chúng ta sẽ có ba mẹ yêu, sẽ không bị xa lánh." Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.

"Chờ một chút được không?" Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

Cố Cảo Đình không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống cô.

Cô nắm cánh tay anh, hôn bờ môi của anh, đầu lưỡi nhỏ dọc theo môi anh phác hoạ, thực ôn nhu, giống như là nước, mang theo ý làm nũng và khẩn cầu.

"Hoắc Vi Vũ, em lo lắng anh cứu không được em, anh lo lắng em khó lòng phòng bị, chúng ta đều không thể thuyết phục đối phương, liền để cho ông trời quyết định, thế nào?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ dừng động tác, "giao hẹn thế nào?"

Cố Cảo Đình ôm cô để trên đùi mình, tách đầu gối cô ra, để cô ngồi.

"Tư thế này, là em chủ động, ai ra trước, người đó liền thua, cần thiết thắng được người kia, thế nào?" Cố Cảo Đình nghiêm túc nói.

Biểu tình không có nói giỡn chút nào Sắc mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, đôi mắt rũ xuống, tự hỏi .Cho dù cô khống chế tốc độ, lực độ, tiết tấu, anh mới vừa làm, lần thứ hai khẳng định rất lâu.

Khả năng cô thua rất lớn .Cô có kỹ năng hạng nhất, trước mắt, không có ai có thể vượt qua cô, cô chơi trò chơi ở trong di động đứng hàng thứ nhất.

"Không thể so cái này, chúng ta thi đấu trò chơi ghép hình, tổng cộng mười hai quan, xem ai nhanh nhất, nhanh nhất thì thắng, người thua phải nghe người thắng, thế nào?" Hoắc Vi Vũ biết rõ mình nhất.

Như vậy cơ hội thắng lớn.

"Có thể, thi đua trò chơi ghép hình sao?" Cố Cảo Đình hỏi.

"đưa di động cho em." Hoắc Vi Vũ nói, từ trên người anh đứng lên, ngồi xuống đối diện anh.

Cố Cảo Đình đem di động mới của anh đưa cho cô.

Hoắc Vi Vũ ở bên trong cửa hàng ứng dụng tải trò chơi ghép hình, dùng qq tiểu hào của cô đăng ký cho anh một tài khoản, gọi tiểu đình đình.

Cô đem di động đưa cho anh, "em đếm tới ba, cùng nhau ấn bắt đầu, sau khi hoàn thành mười hai quan, sẽ có thời gian biểu hiện thông quan."

Cố Cảo Đình tiếp nhận di động của mình, nhìn lướt qua, hỏi: "em tên là gì?"

mặt Hoắc Vi Vũ hơi phiếm hồng, "tiểu tiểu đình."

Cố Cảo Đình liếc nhìn cô một cái thật sâu, tâm tình so với vừa rồi hòa hoãn một chút, "Bắt đầu đi."

"Một, hai, ba." Hoắc Vi Vũ kêu thực mau, bắt đầu chơi trò chơi ghép hình.

Cô liếc anh một cái, xem anh chỉ là dùng một ngón tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh hẳn là không có mau hơn cô.

Cố Cảo Đình đem điện thoại để tới trước mặt cô. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía di động của anh.

Anh đã thông quan rồi, mất ba mươi sáu giây.

Hoắc Vi Vũ: "......"

kỷ lục nhanh nhất của cô là hai phút bốn mươi lăm giây, trước mắt là xếp hạng cao nhất, sao anh có thể nhanh như vậy?

Chương 568: Rốt cuộc, thực hiện được mong muốn, tư lệnh phúc hắc

"anh gian lận sao?" Hoắc Vi Vũ không thể tin được, đem di động của anh đẩy đến trước mặt anh, "anh chơi một lần nữa cho em xem."

Cố Cảo Đình liếc cô một cái, mày hơi nhíu, "em thật đúng là không tin tưởng năng lực của anh?"

"năng lực của anh đã vượt qua phạm vi lý giải của người bình thường, em vẫn là người bình thường." Hoắc Vi Vũ phản bác.

"Xem trọng rồi." Cố Cảo Đình cầm tới điện thoại, Hoắc Vi Vũ thò đầu qua nhìn màn hình di động của anh.

Cố Cảo Đình ấn nút bắt đầu. Hoắc Vi Vũ thấy ngón tay anh gõ bùm bùm. Cô còn chưa thấy rõ ràng đồ hình, anh đã đóng.

"anh nhìn đến đồ hình không cần tự hỏi sửa như thế nào sao?" Hoắc Vi Vũ cố ý quấy nhiễu.

"Đơn giản như vậy mà cần đến tự hỏi?" Cố Cảo Đình vừa dứt lời, đã hoàn thành khiêu chiến, mất ba mươi lăm giây.

vẻ mặt cô ngốc bức. Bây giờ đã biết rõ, vì sao cô có thể đứng thứ nhất, bởi vì anh không chơi loại trò chơi kém trí tuệ này.

Cố Cảo Đình buông di động, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bây giờ nên sinh con cho anh đi."

Hoắc Vi Vũ còn đắm chìm trong cảm giác không thể tin tưởng được, nhẹ giọng hỏi: "Trò chơi này có bug đi?"

"anh hỏi em, mười hai quan có bao nhiêu mảnh nhỏ?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Một trăm lẻ tám. Hẳn là con số này." Hoắc Vi Vũ nói.

"lúc anh học đại học, ghép 1800 mảnh nhỏ, anh dùng hai phút mười lăm giây." Cố Cảo Đình nói rất tự tin.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô giống như đào hố cho mình.

Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng tà mị, ôm cô lên, trừng phạt tính đem cô đặt ở trên bàn cơm.

trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nói: "bây giờ em ở thời kỳ an toàn, anh làm chính là mất công vô ích."

Cố Cảo Đình mê mị nhìn cô, "bây giờ tâm tình anh tốt, tặng không cho em."

"Tặng không không tốt, em có thể không cần sao?" Hoắc Vi Vũ cự tuyệt.

"Không thể." Cố Cảo Đình bá đạo nói, niết cái mũi cô, cư nhiên nói anh tặng không không tốt, muốn chết.

Anh hôn lên môi cô, tay phải ôm eo cô, tay trái từ trong vạt áo cô đi vào. Cô sốt ruột ra cửa, bên trong chưa kịp mặc BRA. Anh có thể dễ dàng nắm giữ.

"A." Hoắc Vi Vũ hừ một tiếng, chính mình không có nghĩ đến thanh âm kiều mị như vậy.

Cô theo bản năng này, thối lui. Anh ôm eo cô, căn bản không cho cô lùi bước. Cô cảm thấy như là sâu nhỏ bò, chui vào.

Anh so với lần trước làm vài lần đều tốt, quả thực người đàn ông này chính là thiên thần, chẳng những thông minh, năng lực học tập còn mạnh mẽ.

Cô nhũn ra, cảm thấy mình sắp té ngã, không thể cân bằng, đôi tay chống ở hai bên thân thể. tư thế này, quá mắc cỡ, hình như là cô tự nguyện cho anh. Được rồi, cũng không phải không muốn.

Chỉ là, bọn họ thật sự sẽ có con, hy vọng, anh cứu cô trở về bên người anh nhanh lên.

Tám tháng hẳn là đủ rồi, hẳn là đủ rồi đi......

*

Cố Cảo Đình không có rời đi, ngủ ở chỗ cô.

Hoắc Vi Vũ mơ hồ lo lắng, sợ bị Duật Cẩn phát hiện bọn họ hai người ngủ chung.

Mê mang ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn là Duật Cẩn phát hiện cô và Cố Cảo Đình ở bên nhau, muốn đem con bọn họ giết chết, la khàn cả giọng.

Cô bị tiếng chuông di động của Cố Cảo Đình đánh thức, trên người đã ra một thân mồ hôi lạnh.

Cố Cảo Đình cũng mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc nhọn.

Thời gian này gọi điện thoại cho anh, khẳng định có việc gấp, hơn nữa số di động mới của anh chỉ có vài người biết.

Anh cầm lấy di động trên tủ đầu giường, thấy là trung tá Thượng, tiếp nghe, "có chuyện gì?"



Chương 569: Rốt cuộc ai đẹp

"Tư lệnh, không tốt, thi thể Giang Khả bị trộm, sáu chiến sĩ của chúng ta đã chết." Trung tá Thượng gấp gáp báo cáo.

"Video giám sát chụp được người không?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Không có, cái gì đều không có nhìn thấy, hơn nữa, người của chúng ta cũng không có nhìn thấy có người tới."

Cố Cảo Đình nhìn xuyên bóng đêm, suy tư nói: "Tới trộm đi thi thể Giang Khả, chỉ có có thể là Giang Hạo Trần anh em của anh ta, bây giờ tôi tới ngay, anh cho người ở phòng họp chờ tôi."

"vâng."

Cố Cảo Đình cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

"anh phải đi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn gợi cảm.

"uh, bây giờ còn sớm, em ngủ tiếp đi." Cố Cảo Đình hôn ở trên trán cô một cái.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Cố Cảo Đình.

Vừa rồi Cố Cảo Đình nhắc tới tên Giang Hạo Trần.

Giang Khả trước khi lâm chung muốn cô đem vòng cổ giao cho Giang Hạo Trần.

Chỉ là, Giang Hạo Trần là kẻ thù của Cố Cảo Đình, sao cô có thể đem vòng cổ cho anh.

Hiện giờ, cũng chỉ có thể để vòng cổ chôn dưới lòng đất.

Cố Cảo Đình đi rồi, Hoắc Vi Vũ không có ngủ tiếp, cầm lấy di động, nhìn đã là 5 giờ sáng.

Cô lên mạng tùy tiện xem tin tức, tin nóng, bát quái, kiểm kê.

Vừa lúc nhìn đến nội dung kiểm tra thân thế đứa trẻ.

đứa trẻ này không phải của anh, do vợ anh và người đàn ông khác sinh ra.

con gái không phải của anh, do vợ anh và người đàn ông khác sinh ra.

ông Trần mang theo thân phận mẹ đứa trẻ dần dần công bố.

Từ từ, từ từ, mỗi một cái, đều như là tảng đá rơi vào trong lòng Hoắc Vi Vũ.

Còn có, nói mang thai nhanh nhất 8 tuần, là có thể kiểm tra DNA thai nhi.

trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút.

8 tuần, 56 ngày, 2 tháng thời gian đều không có.

2 tháng, Cố Cảo Đình có thể đem cô cứu ra sao?

Tiếng đập cửa vang lên.

Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra là Duật Nghị, cô thực giật mình, cách cửa nói: "anh lại đây sớm như vậy, không ngủ sao?"

"cô mở cửa trước, cho tôi vào. Tôi có chuyện nói với cô." Duật Nghị nói, đôi mắt nhìn vào mắt mèo.

Hoắc Vi Vũ đóng mắt mèo, "Chờ chút."

Cô xoay người trở lại phòng, thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, ra tới.

Duật Nghị cười hì hì, "Lâu như vậy, thấy tôi trang điểm chải chuốt hả?"

Anh nhìn đầu tóc cô lộn xộn, thôi đi, coi như anh không có nói.

"Có việc thì nói, không có việc thì tránh ra." Hoắc Vi Vũ nói trắng ra.

"Ba tôi nói hôm nay sẽ đem cô trở lại thủ đô, cô còn có việc gì chưa xong, đi làm sớm một chút." Duật Nghị nhắc nhở.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày. "thứ sáu tôi muốn đi Việt Nam tham gia một hội đấu giá."

"uh." Duật Nghị cười, "Cố ý nói với tôi, là muốn tôi đi với cô sao? Đã biết, tôi sẽ đi, mua đồ vật cho cô tiền vẫn phải có."

"Không phải, tạm thời tôi không muốn đi, ít nhất phải chờ tới sau hội đấu giá." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói.

"Tôi đoán chừng tạm thời cô không muốn đi, cho nên tới đây, chúng ta cùng nhau nghĩ lý do thuyết phục ba tôi, để cho cô ở chỗ này mấy ngày." Duật Nghị nói thẳng.

"anh nói tôi có việc riêng muốn xử lý."

"Tôi cũng muốn như vậy, mẹ con Hoắc Thuần đối với cô tệ như vậy, cô theo tôi đi thủ đô, tạm thời không về được, cũng nên giáo huấn bọn họ đi, đúng không." Duật Nghị cười hì hì nói, trong mắt đều là lóe sáng tinh quang, đối với Hoắc Vi Vũ nháy mắt vài cái.

"anh có ý tứ gì?" Hoắc Vi Vũ có chút khó hiểu, sao cô cảm thấy, Duật Nghị là có chuẩn bị mà đến.

Chương 570: Nhân gian có yêu, sự tình luôn có chuyển biến

"Nói cho cô biết, tôi nghe được ba tôi và Tắng quản gia nói, hôm nay muốn đem cô mang đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Còn nói, đối với cô lập lại chiêu cũ, cho đến khi cô mang thai mới thôi.

Tôi nghĩ, cô khẳng định không muốn cùng tôi lại phát sinh quan hệ.

Nhưng mà bây giờ bọn họ cũng không nói cho tôi, chúng ta nhất định sẽ khó lòng phòng bị.

Tôi liền nói với ba tôi, ông nội, chú thím, em họ cô đều khi dễ cô, tôi thừa dịp đưa vợ về nhà mẹ đẻ, ở trong nhà ông nội cô vài ngày, giúp cô đối phó bọn họ, nói không chừng cô có thể yêu tôi.

Ba tôi vui vẻ đồng ý.

Tôi nghĩ như vậy.

thứ nhất, khẳng định cô còn có chuyện không có khả năng chỉ một ngày xử lý xong, có thể giúp cô tranh thủ một ít thời gian.

thứ hai, lần này trở lại thủ đô, không biết năm nào tháng nào lại trở về, mẹ con Hoắc Thuần đối với cô kém như vậy, trước khi đi, chỉnh ác bọn họ một hồi, làm cho bọn họ cũng không dám khi dễ cô nữa.

thứ ba, có thời gian thai nghén, liền gạt ba tôi cô đã mang thai, tôi biết có một loại thuốc uống vào, sẽ có biểu hiện mang thai giả, số liệu HCG và mang thai biến hóa giống nhau như đúc.

Chỉ cần nói cô mang thai, ba tôi cũng sẽ không dùng hết tâm cơ, đến lúc đó, liền nói sinh non là được."

Duật Nghị đem tình hình thực tế phân tích và suy nghĩ cực kỳ thấu triệt, Hoắc Vi Vũ đối với anh lau mắt mà nhìn.

Chỉ là......

"anh vì sao muốn giúp tôi, anh biết......" Hoắc Vi Vũ dừng một chút, nhíu mày, không có nói tiếp.

"Tôi biết, cô không muốn gả cho tôi." Duật Nghị tiếp lời cô, tươi cười, tò mò hỏi: "rốt cuộc ba tôi làm sao uy hiếp cô, nói nghe một chút, nói không chừng, tôi có thể nghĩ biện pháp."

Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, tuy rằng Duật Nghị đối với cô thực tốt, nhưng mà, rốt cuộc, bọn họ phải đối phó chính là ba anh ta, có một số việc, anh vẫn là không nên biết đi.

"Duật Nghị, chính trị thực là tàn khốc, không phải một lần sinh ý thất bại, có thể quay đầu trở lại, chỉ cần có một chút sai lầm, quan hệ đến chính là trăm họ lầm than, tôi không muốn liên lụy đến anh, anh vẫn là vui vẻ làm chính mình là tốt, cám ơn anh trợ giúp tôi. ân tình của anh tôi sẽ khắc trong tâm khảm, có cơ hội sẽ báo đáp." Hoắc Vi Vũ gật đầu, thiệt tình thành ý nói.

"Thôi, tôi đây vẫn không cần biết, bây giờ còn sớm, cô ngủ trước đi, dưỡng tinh nuôi lực, giữa trưa chúng ta đi nhà ông nội cô, chờ xem kịch vui." Duật Nghị xác định nói, cợt nhả, nhưng mà ở chung với anh thực thoải mái, thực làm người ta thả lỏng.

Cô chỉ có thể nói có hai tiếng, "Cám ơn."

Duật Nghị nhún vai, tiêu sái nhàn nhã tự đắc.

"cô vào phòng đi, tôi ngủ ở nơi này." Anh ngáp một cái, nửa cụp xuống đôi mắt, lại ngáp một cái, "Vì nghĩ biện pháp này, cả đêm không ngủ, tôi cũng muốn ngủ bù, chào buổi sáng."

Duật Nghị ngã đầu, dính vào sô pha liền ngủ rồi, phát ra tiếng ngáy đều đều.

Hoắc Vi Vũ mở điều hòa phòng khách, chỉnh đến hai mươi tám độ, ở trên người anh đắp một cái thảm, trở lại phòng mình, khóa cửa, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc.

May mắn Duật Nghị mang đến tin tức tốt, có thể giả mang thai, như vậy, có thể vì Cố Cảo Đình tranh thủ rất nhiều thời gian.

Nhân gian có yêu, sự tình rốt cuộc có chuyển biến, trong lòng cô thả lỏng thật nhiều.

Thịch thịch thịch tiếng đập cửa lại vang lên, lực gõ cửa rất lớn.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, lần này là ai, gõ dồn dập như vậy, giống như hận không thể đem cửa nhà cô dỡ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro