Chương 571-580

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 571: Em Có Thể Đê Tiện Như Vậy Sao?

Hoắc Vi Vũ từ trên giường đứng lên, cô mở cửa phòng ngủ ra, Duật Nghị cũng bị đánh thức, anh ngồi xuống, ngáp liên tục, hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu?"

"Mấy phút." Hoắc Vi Vũ nói.

"TMD. Tên ngốc nào mới sáng đã tới gõ cửa rồi, không biết người khác còn ngủ sao." Duật Nghị tức giận nói.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Có vẻ như, cậu ta còn ngốc hơn người gỡ cửa sớm ở ngoài đó, cậu ta không để ý mắng luôn cả mình sao.

Duật Nghị mắng xong, cũng phát hiện vấn đề, cười hì hì với Hoắc Vi Vũ: "Tôi không tính."

Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ cười, không để ý tới cậu ta, cô đi mở cửa.

Đôi mắt của Ngụy Ngạn Khang đỏ bừng đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn cô, chất vấn: "Vì sao không tới tìm anh hả?"

"Không cần tìm anh thì không tìm chứ sao." Hoắc Vi Vũ lạnh như băng nói.

"Em không muốn biết bà ấy ở đâu sao?" Ngụy Ngạn Khang không tin.

Ở trong ấn tượng của anh ta, Hoắc Vi Vũ rất yêu thương ba mẹ của mình.

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, lười biếng nói "Anh có thể tìm được, thì tôi nhất định cũng sẽ tìm được."

"Không thể nào, không có anh, em không thể tìm được bà ấy, bởi vì bà ấy hoàn toàn không bước ra cửa, lần đó anh chụp được ảnh đó cũng là ngẫu nhiên mà thôi." Ngụy Ngạn Khang xác định nói.

"Vậy sao?" Cho dù là ngẫu nhiên, cô cũng không muốn tìm anh ta giúp đỡ.

"Tôi biết rồi, anh có thể đi." Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói, đóng cửa.

Ngụy Ngạn Khang ngăn cửa lại, không cho cô đóng, "Tiểu Vũ, bây giờ anh không có hạnh phúc, trong đầu đều là bóng dáng của em, anh hoàn toàn không thể quên được em, anh sẽ vẫn luôn chờ em, mãi đến khi em hồi tâm chuyển ý."

"Tôi cảm thấy anh nên chết tâm đi." Duật Nghị không khách khí đả kích nói.

Lúc này Ngụy Ngạn Khang mới phát hiện trên sofa còn ngồi một người.

Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Sao cậu ta ở trong phòng của em, hai người ngủ chung hả?"

"Phải, đương nhiên ngủ chung, cô ấy là Thái Tử Phi tương lai của tôi. Anh không có nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô ấy sao? Đó là kiệt tác của tôi." Duật Nghị đứng lên, đi đến bên cạnh Hoắc Vi Vũ, ôm eo của cô, kéo vào trong lòng mình.

Ngụy Ngạn Khang không bình tĩnh, "Em còn có thể đê tiện hơn sao? Một lát Cố Cảo Đình, một lát Ngụy Tịch Phàm, rồi tới người đàn ông này, cho dù muốn trả thù anh, cũng đủ rồi?"

"Trả thù sao? Anh không đủ tư cách." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, cô hoàn toàn không bị anh làm tổn thương, đóng sập cửa.

Ngụy Ngạn Khang hung hăng đá một chân vào cửa, nắm chặt quả đấm, trong lòng có chút phúc tạp sinh ra cảm giác chán ghét Hoắc Vi Vũ.

Người phụ nữ này anh ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được, một ngày nào đó, anh ta sẽ làm cho cô ở dưới thân thể của anh ta cầu xin tha thứ, cầu anh ta nhẹ một chút, anh ta vẫn không muốn buông tha, muốn dùng lực, rất dừng lực.

Duật Nghị nhìn Ngụy Ngạn Khang rời đi, cậu ta gãi đầu, buồn bực hỏi: "Rốt cuộc cô có mấy người đàn ông hả, tôi có cảm giác đang lái phi thuyền vũ trụ."

"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Lúc thì tự do trôi đi, cuồn cuộn không có giới hạn, bây giờ tôi cũng không xác định được cảm giác ở trong cơ thể cô." Duật Nghị nói thẳng.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, ba giây sau, mới hiểu được ý trong lời nói của cậu ta.

Cậu ta nói cô...

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ xanh mét, mở cửa, không khách khí nói: "Ra ngoài."

"Ha ha, tôi chỉ đùa một chút, tôi uống thuốc nên không nhớ rõ cũng bình thường, đừng tức giận, đừng tức giận." Duật Nghị cười hì hì, nhìn ánh mắt sắc bén của Hoắc Vi Vũ, run rẩy, "Cô bình tĩnh, buổi trưa tôi lại tới tìm cô, nhớ rõ, kích thích là ma quỷ."

Vừa dứt lời, Duật Nghị chạy. Trong bóng tối, có một đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ...

Chương 572: Chúng Ta Cũng Không Có Làm Gì

Giữa trưa

Duật Nghị mặc âu phục chỉnh tề, ngăn nắp đến tìm cô.

Hoắc Vi Vũ vừa nhìn thấy cậu ta, liền nhớ tới câu nói kia của cậu ta: Tự do trôi đi, cuồn cuộn không có giới hạn.

Cô lại muốn để cho cậu ta cút, thật muốn đánh cậu ta?

"Tôi gọi điện thoại cho Hoắc gia rồi, để cho bọn họ ra nghênh đón chúng ta, chúng ta qua đó nghiền nát bọn họ nào." Duật Nghị vừa cười vừa nói, làm một động tác mời.

Đứng ở phía ngoài là tám vệ sĩ cao lớn.

Hoắc Vi Vũ đi về phía thang máy, như có điều suy nghĩ hỏi: "Duật Nghị, trước kia cậu quen mất người bạn gái vậy?

"Cô để ý hả? Đừng lo lắng, lâu nhất chỉ có ba tháng, bây giờ cô đã phá kỷ lục rồi." Duật Nghị tâm tình không tệ nói.

"Có bị cậu tức chết không?" Hoắc Vi Vũ liếc cậu ta hỏi.

"Có, trong đó có một người,lúc mặc quần áo, thoạt nhìn như sóng cả hùng vĩ, sau đó tôi kêu vào phòng, rồi cởi bra, thì thấy vùng đất bằng phẳng, áo lót đều rớt qua ngoài, tôi bị dọa mềm nhũn, kêu cô ta cút, hình như cô ta về nhà thì nhảy lầu." Duật Nghị nhớ lại nói.

Hoắc Vi Vũ: "..."

"Kỳ thật, cô ta lớn lên cũng không xấu, chẳng qua rõ ràng chỉ cúp A, còn muốn làm giả cup B, kết quả bị sét đánh rồi, tôi ghét nhất người khác lừa gạt tôi." Duật Nghị vừa nói vừa bước vào thang máy.

"Lấy chỉ số thông minh của cậu, cũng không biết ai lừa được cậu?" Hoắc Vi Vũ cười nhạo nói.

Duật Nghị nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô, "Có phải cô...... Vẫn còn bởi vì tôi nói cuồn cuộn không giới hạn nên tức giận không, rộng thì rộng một chút, ai có thể chặt như lúc đầu cả đời, rất nhiều bà già vẫn có rất nhiều đàn ông thích. Có người đàn ông khẩu vị nặng hơn, hưởng thụ tự do trượt đi, cảm giác bay bay, có phải hay không?"

Mỗi một câu nói của cậu ta, Hoắc Vi Vũ đều cảm thấy tức giận đang từng chút tụ tập lại, không nhịn được nói: "Tôi chỉ có một người đàn ông được không, cũng mới làm chuyện đó thôi."

Duật Nghị dừng một chút, trong mắt xẹt qua vui sướng, không có che giấu, hỏi: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô hả?"

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô đã không nói được gì, không thể giải thích, cũng không giải thích được.

Nếu như nói là Cố Cảo Đình, Duật Nghị sẽ biết, ngày hôm qua người đàn ông làm chuyện ấy với cô không phải cậu ta.

Cô xoay mặt, nhìn về phía khác.

Duật Nghị cho rằng cô thẹn thùng, người đàn ông kiêu ngạo rất thỏa mãn.

Tay của anh ôm chằm mặt cô, rất nghiêm túc nói: "Biết không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô khác với những người phụ nữ khác, cô nhất định là một người phụ nữ rất khó chịu."

"Cậu có thể nói chuyện văn minh một chút hay không." Hoắc Vi Vũ nghe thế nào, cũng không cảm thấy lời nói của cậu ta có ích.

Duật Nghị cười toe toét, "Có điều tôi thích cô như vậy đấy."

Đinh một tiếng Thang máy mở ra. Cố Cảo Đình và trung tá Thượng đứng ở cửa thang máy. Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn về phía Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ, lóe lên ánh sáng sắc bén.

Duật Nghị lại càng hoảng sợ, vội thu tay lại, giải thích nói: "Chúng ta còn chưa có làm gì đâu?"

Hoắc Vi Vũ: "..."

Sao cô cảm thấy những lời này của Duật Nghị càng tô càng đen thế.

Cô lo lắng nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Quả nhiên, Cố Cảo Đình lạnh như băng, vẻ mặt xanh mét, giống như gió đông tháng 12, đột nhiên độ ấm trong thang máy giảm xuống rất nhiều.

Cô muốn giải thích, nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cổ, không thể nói được.

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, cằm buộc chặt, sắc bén nhìn về phía Duật Nghị, trầm giọng nói: "Duật Nghị, đi theo tôi một chút."

Trong lòng Duật Nghị có cảm giác không tốt."Tôi không..."

Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, "Cậu xác định không có thời gian hả?"

Anh uy hiếp quá mạnh mẽ. Duật Nghị nuốt một ngụm nước miếng, sửa lời nói: "Kỳ thật, cũng có thể rút ra một hai phút."

Chương 573: Đau Lòng?

Cố Cảo Đình đi vào hành lang, bước từng bước một lên bậc thang, như là một vương giả thật sự. Khí chất xuất sắc, như có được khí phách thiên hạ.

Duật Nghị đi theo phía sau anh, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Cảo Đình.Cố Cảo Đình ngừng lại ở góc của, quay người.

Duật Nghị chột dạ, lập tức cúi đầu. Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn cậu ta.

"Cậu thích cô ta." Cố Cảo Đình nói câu trần thuật.

Duật Nghị cười đùa, lập lờ nước đôi nói: "Ai không thích người đẹp chứ."

"Biết rõ quan hệ của tôi và cô ta không?" Cố Cảo Đình nói thẳng.

Duật Nghị dừng một chút, cậu ta không nghĩ tới Cố Cảo Đình trực tiếp ngả bài với cậu ta, nhẹ gật đầu, "Biết rõ."

"Vậy cậu nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, đừng có chút ý nghĩ không tốt với cô ấy, nếu không, cậu chỉ động một chút không chừng sẽ để cho cậu tiến vào vực sâu không đáy." Cố Cảo Đình lạnh lùng cảnh cáo nói.

Ánh mắt Duật Nghị lạnh một chút, vẻ mặt cũng không tốt lắm, nhíu mày, hỏi lại: "Anh không cảm thấy mình quá cuồng vọng và tự phụ sao?"

Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng, dường như nhìn xuyên qua người cậu ta, "Cậu cảm thấy, tôi quá tự phụ rồi hả?"

Duật Nghị mấp máy miệng, nhún vai, "Được rồi, tôi không cảm thấy hứng thú với chuyện của hai người, nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi xuống, hôm nay còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm."

"Chuyện quan trọng gì?" Cố Cảo Đình truy vấn, nghi hoặc nhìn Duật Nghị.

Duật Nghị xoay người, đi xuống bậc thang ba bước. Đột nhiên, cậu ta chợt xoay người, một quyền đánh về phía Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình trầm ổn nhìn nắm đấm của câu ta đang vung tới, dễ dàng tránh thoát, cầm cổ tay của cậu ta, đôi mắt sắc bén quét về phía Duật Nghị.

Duật Nghị lại càng hoảng sợ, lui về sau.

Cố Cảo Đình buông tay ra, anh nhảy lên không, từ trên lầu thang rơi xuống. Phát ra tiếng động vô cùng lớn.

Duật Nghị buồn bực hừ một tiếng, bị dập miệng rồi, trong miệng đầy máu tươi.

Trung tá Thượng, Hoắc Vi Vũ, và đám vệ sĩ của Duật Nghị nghe được tiếng động, tất cả đều chạy về phía hàng lang.

Duật Nghị đứng lên, mặt mũi bầm dập, khóe miệng, trên người, đều là máu. Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta vỗ bụi trên người, cười nói với Hoắc Vi Vũ: "Tôi không sao, một chút cũng không đau."

Hoắc Vi Vũ: "..."

"Hoàng tử." Vệ sĩ lo lắng gọi.

Hoàng tử bị thương, là trách nhiệm của vệ sĩ, khẳng định gặp xui xẻo..

"Kêu cái gì mà kêu, tôi còn chưa có chết đâu, lên lầu trước, chuẩn bị âu phục sạch sẽ cho tôi, gọi bác sĩ đến kiểm tra mặt cho tôi." Duật Nghị lớn tiếng quát.

"Vâng." Vệ sĩ nói.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nhìn dáng vẻ kia của cậu ta, quả thật bị thương không nhẹ.

"Hai người nói chuyện đi, nói xong thì lên lầu tìm tôi." Duật Nghị cười, xoay người đi.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Anh ung dung từ thang lầu bước xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, không buông tha từng biểu cảm trên mặt cô."Đau lòng, bời vì cậu ta sao?"

Hỏi ra lời này, lòng của anh có chút đau đớn.

Nếu là trước kia, nếu có người đàn ông nói chuyện với cô, có chút hành vi mập mờ, Cố Cảo Đình đã đánh người đàn ông kia mặt mũi bầm dập rồi.

Cô nhất định sẽ chán ghét Cố Cảo Đình, cảm thấy anh ích kỷ, bá đạo, vô lễ, cuồng vọng, coi người ta như sâu như kiến, qúa dã man.

Bây giờ bởi vì yêu anh, tình cảm có chút thay đổi, thì ý nghĩ cũng thay đổi theo.

"Làm gọn gàng một chút." Hoắc Vi Vũ tán dương nói.

Cố Cảo Đình vui vẻ thông suốt rồi, anh nở nụ cười, bàn tay ôm eo của cô, xoay người đặt cô ở trên tường, cúi người, hôn lên cánh môi đáng yêu của cô.

Chương 574: 

Hoắc Vi Vũ không giãy dụa, cũng không phản kháng. Đồng thời cô hôn trả anh, ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy, từng chút từng chút một.

Thượng trung tá liếc nhìn bọn họ một chút, sau đó nhanh chóng tránh ra sau tường. Anh thực sự nghĩ mãi cũng không hiểu, không phải tư lệnh rất chán ghét Hoắc Vi Vũ sao? Vậy mà trong chớp mắt bọn họ lại ân ái như vậy. Lúc trước anh còn đắc tội Hoắc Vi Vũ, bỗng nhiên anh có dự cảm không tốt, trong lòng lo lắng.

Hai người hôn đến hơi thở dồn dập, Cố Cảo Đình mới lưu luyến buông môi của cô ra, nhưng tay vẫn giữ nguyên vị trí, giam cầm cô trong ngực của mình.

"Em với Duật Nghị muốn đi đâu?" Cố Cảo Đình trở lại chủ đề hỏi.

"Đến nhà của Hoắc Cương Liệt, có một số việc muốn xử lý một chút, bọn em sẽ mượn thân phận của điện hạ để chèn ép bọn họ." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói.

Cố Cảo Đình vặn lông mày, biết rõ mục đích của cô, trầm giọng nói: "Liên quan đến chuyện của cha em, anh sẽ giúp em xử lý."

"Cố Cảo Đình, nếu việc gì của em đều để anh giải quyết, như vậy anh sẽ rất mệt mỏi, em không nỡ, những chuyện nhỏ này cứ để cho em giải quyết, nếu như chút chuyện này em cũng không giải quyết được thì cũng không đủ tư cách là người phụ nữ của anh, với lại em cũng thấy trong lòng không thoải mái." Hoắc Vi Vũ bày tỏ.

Cố Cảo Đình biết cô quật cường, chuyện cô đã quyết định anh sẽ không thay đổi được. Bây giờ hoặc là áp chế cô, nhưng anh biết cô có thể sẽ phản kháng, cũng sẽ chán ghét anh, hoặc là làm hậu thuẫn vững chắc đằng sau cô, cho cô làm mọi chuyện mà cô muốn. Cố Cảo Đình lựa chọn cái sau, yên lặng bảo vệ người phụ nữ của anh.

"Được rồi, thật ra lần này anh đến là có chuyện quan trọng muốn nói với em." Cố Cảo Đình thay đổi đề tài.

Thì ra anh là cố ý tới tìm cô, anh bận nhiều việc như vậy mà vẫn dành thời gian đến gặp cô, trong lòng Hoắc Vi Vũ dâng lên một cỗ ấm áp.

"Chuyện gì?". Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang đặt ở ngang hông của anh.

Dưới mặt đất hiện lên bóng dáng hai người đã hoàn toàn hòa hợp lại cùng nhau.

"Anh đã phái người đưa Phùng Tri Dao ra nước ngoài,nhưng vừa tới nơi cô ấy liền chạy trốn, anh tạm thời không có tinh lực bắt cô ấy về, anh sẽ cho người chú ý các cửa nhập khẩu, chỉ cần cô ấy về nước anh lập tức lại đưa ra nước ngoài."

Hoắc Vi Vũ cười khúc khích:" Cô ấy cũng không phải là một công chúa ngoan ngoãn a."

Cố Cảo Đình cưng chiều nhéo chop mũi cô: "May mà em còn biết."

Ách...Hoắc Vi Vũ cảm thấy như đang tự nói về bản thân a.

"Còn chuyện quan trọng nhất là Giang Hạo Trần đã về nước, em là người tiếp xúc cuối cùng với Giang Khả khi hắn chết, có thể Giang Hạo Trần sẽ đến tìm em, vì những người hiện tại của tổng thống, anh không cách nào phái người luôn bảo vệ xung quanh em, cho nên không cho phép em có ý đồ rời khỏi người của tổng thống, người của ông ta ngoại trừ giám thị em cũng sẽ bảo vệ em. Biết không?" Cố Cảo Đình lo lắng nói.

"Được." Hoắc Vi Vũ gật đầu, trong lòng cảm động, nói khẽ "Anh cố ý đến nói với em những chuyện này a, trong điện thoại nói qua là được rồi".

"Em không muốn nhìn thấy anh?" Cố Cảo Đình mẫn cảm hỏi, ánh mắt thất vọng.

Hoắc Vi Vũ cười, cô cảm thấy Cố Cảo Đình nhiều lúc thật ngây thơ, như một đứa trẻ hay hờn dỗi, còn là một thùng dấm lớn nữa. Thế nhưng, thật đáng yêu.

"Muốn". Cô đơn giản trả lời một chữ.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, bỗng trong đầu hiện lên một chuyện quan trọng, cô suy nghĩ một hồi, đôi mắt liền rũ xuống.

Chương 575: 
Duật Nghị nói có thể uống thuốc, giả bộ mang thai, như vậy liền có thể tránh khỏi thiết kế của Duật Cẩn.

Nếu như hiện tại cô nói với Cố Cảo Đình bản thân luôn dùng biện pháp phòng tránh, có khả năng anh sẽ lại suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô không muốn sinh con cho anh.

Cô thật muốn vì anh sinh thật nhiều con, cô rất thích trẻ con, thích một nhà đông đúc náo nhiệt, cũng hy vọng cả nhà bọn họ sẽ luôn bình bình an an sống vui vẻ, hạnh phúc. Chờ mọi chuyện qua hết, cô sẽ về bên cạnh anh, lúc đó liền có thể không màng chuyện gì cùng anh sinh con rồi.

Hiện tại cô không dám, dù sao mang thai không đến 2 tháng là có thể kiểm tra DNA, Duật Cẩn luôn đa nghi phòng bị như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua việc kiểm tra. Thời gian quá gấp rồi.

Haizz, đến lúc nào bọn họ mới có thể ở chung một chỗ đây! Cô thật chán ghét phải lén lút như bây giờ, rất khó chịu.

" Lát nữa anh muốn đi sao?" Hoắc Vi Vũ mất mát hỏi.

"Việc của Giang Khả là anh gây nên, Giang Hạo Trần nhất định sẽ tìm anh báo thù, hiện tại đã có sáu binh sĩ mất mạng, anh không thể đẩy trách nhiệm cho người khác, sắp tới đây có thể sẽ bề bộn nhiều công việc." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nỗi khổ của anh. Tuy trên mặt anh luôn bày ra vẻ lãnh khốc, lời nói nghiêm nghị, cẩn trọng, nhưng trên thực tế là người rất tình cảm, trượng nghĩa, luôn gánh trọng trách nặng nề về mình.

Cô luôn muốn thay anh gánh vác một phần, đáng tiếc cô không hiểu chính trị, cũng không giỏi mưu lược, dù chỉ là việc sát cánh bên cạnh anh cũng làm không được.

Nếu như anh có thể cưới được một cô gái quyền quý, có thể giúp đỡ được anh, vậy thì cuộc sống của anh cũng có thể nhẹ nhõm một chút đi.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ chợt có âm thanh rơi "lộp bộp", cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Nếu như anh thật cưới cô gái khác, cô sẽ thương tâm, khổ sở đến không thể sống nỗi mất.

Cô cũng không biết làm như thế nào để trấn an anh:

"Chúng ta cùng nhau nỗ lực."

Cố Cảo Đình cười một cái, hiện tại cũng chỉ có việc nhìn thấy cô mới khiến tâm tình của anh tốt lên một chút.

Anh hôn nhẹ lên môi cô, nói ra:"Đi thôi, không được cho tên tiểu tử Duật Nghị bất cứ cơ hội nào, cũng không cần quá tín nhiệm anh ta, hiểu chưa?"

Hoắc Vi Vũ gật đầu. Đồng thời cô cũng học theo anh, nâng cầm của anh lên, liếc nhìn từ bờ môi đến đôi mắt đẹp của anh:"Không cho phép đôi mắt này của anh nhìn bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài em, cũng không cho anh hưởng thụ sự yêu thích cùng sùng bái của những người phụ nữ đó, hiểu chưa?"

Cố Cảo Đình cười đến sáng sủa, cúi đầu liền hôn cô, sau đó di chuyển đến bên tai cô cắn nhẹ một cái, thanh âm mập mờ mà khàn khàn nói ra:"Lần sau đến biệt thự của anh, anh sẽ đuổi hết người hầu đi, chúng ta làm tại bậc thang."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Chỉ cần nghĩ đến bọn họ tại bậc thang, như thế như thế, nàng liền đỏ mặt đến có thể vắt ra nước rồi.

"Em đi về trước." Cô buồn bực quay đầu đi.

Cố Cảo Đình cắm cánh tay của cô, chăm chú nhìn cô thật sâu. Một chút cũng không muốn để cho cô đi qua chỗ người đàn ông khác, cho dù cô và Duật Nghị không hề làm gì, nhưng nghĩ đến tên đó có thể ở cùng một chỗ, hô hấp cùng một bầu không khí với cô, anh liền ghen ghét.

"Nhớ kỹ em chỉ có thể là người phụ nữ của anh." Cố Cảo Đình bá đạo nhắc nhở.

"Biết rồi." Hoắc Vi Vũ cố nhịn cười, rút tay ra, đi đến thang máy.

Duật Nghị liếc về phía cánh cửa, chốc chốc lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã hai mươi phút, bọn họ nói cái gì mà cần đến hai mươi phút.

Thủ hạ đang trừ độc cho anh không cẩn thận đụng trúng vết thương trên mặt, Duật Nghị tỉnh táo lại, nổi nóng đoạt lấy vật trong tay của tên thủ hạ vứt trên mặt đất, mắng:

"Anh làm ăn kiểu gì vậy, có biết làm hay không? Không cần tay của mình nữa sao? Cút, đều cút hết cho tôi."

Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra, nhìn thấy Duật Nghị đang phát cáu...

Chương 576:

Duật Nghị nhìn thấy Hoắc Vi Vũ quay lại, mất tự nhiên đứng lên giải thích: "Anh ta làm tôi đau, nên tôi mới như vậy."

Hoắc Vi Vũ cũng không phải không biết tính khí của Duật Nghị, điển hình là một công tử bột, hung hăng càn quấy, làm việc tùy hứng, nhưng thật ra cũng rất đơn thuần, thiện lương.

Cô đi qua, lấy thuôc khử trùng trên bàn trà, nghiêm túc nói:"Ngồi xuống."

Duật Nghị nhìn miếng bông khử trùng cô cầm trên tay, trên mặt liền lộ ra nụ cười, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.

Hoắc Vi Vũ đã từng học y, động tác đặc biệt thuần thục, thấm nước khử trùng rồi thoa lên vết thương trên mặt của Duật Nghị.

Nước khử trùng lành lạnh làm cho Duật Nghị cảm thấy trên mặt thoải mái hơn, đặc biệt là hơi thở của cô,thơm mát dịu ngọt, giống như lướt nhẹ qua mang đến một hồi dễ chịu.

Ở khoảng cách gần như vậy, Duật Nghị phát hiện Hoắc Vi Vũ lớn lên thật xinh đẹp, vẻ đẹp trong trẻo tự nhiên, rất hợp với thẩm mỹ của anh. Trong lòng ngứa ngáy một chút, thật muốn cứ như vậy hôn cô.

Hoắc Vi Vũ sau khi giúp Duật Nghị khử trùng vết thương liền lấy ra từ trong túi thuốc mỡ Cố Cảo Đình cho cô, lấy một ít ra lòng bàn tay rồi xoa lên bên trên vết thương.

"Hoắc Vi Vũ, cô đẹp quá." Duật Nghị vừa cười vừa nói.

Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt liếc Duật Nghị một chút, xé miếng dán vết thương, giúp anh dán lên, nói nghiêm túc: "Tôi thay Cố Cảo Đình nói với anh tiếng xin lỗi."

Nhìn Hoắc Vi Vũ như vậy thật ra dáng là vợ của Cố Cảo Đình, tâm trạng Duật Nghị trong nháy mắt liền không thoải mái, giống như có ai đó cầm dao găm vào tim anh.

Sắc mặt trầm xuống hỏi:"Cô cũng cảm thấy anh ta làm sai, đúng không?"

"Đối với anh mà nói, là không đúng, nhưng đối với tôi mà nói thì anh ấy là bảo vệ cùng cưng chiều." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói, nét mặt đầy ý cười: "Tôi rất thích".

Duật Nghị: "..."

Anh cảm thấy mình bị coi thường, lúc đầu là muốn nghe Hoắc Vi Vũ trách móc Cố Cảo Đình, để cảm thấy tròng lòng được dễ chịu hơn một chút, giờ thì hay rồi, lúc đầu không thoải mái, hiện tại càng không thoải mái.

"Tôi cảm thấy phụ nữ các người thật đúng là cư xử theo cảm tính, xem anh ta đánh tôi đến muốn liệt cả nửa người rồi, cô còn cười, còn nói thích, không biết tâm lý của tôi bị để lại bóng mờ rồi sao? Nụ cười này của cô, so với dao còn sắc bén hơn đấy." Duật Nghị phàn nàn nói.

"Là người phụ nữ của anh ấy, lại đi than phiền với người đàn ông khác là anh ấy không tốt, đây là hành động không đúng, còn nói trên chuyện tình cảm thì không khác nào là cố ý ra tín hiệu ngầm, đùa bỡn tình cảm, tôi không muốn anh nhầm lẫn như vậy.Nếu không sau này anh sẽ thật sự phải cảm nhận cái gì so với dao còn sắc bén hơn, đó là nỗi thống khổ sống không bằng chết. Duật Nghị, tôi xem anh là bạn, cho nên không muốn lừa anh, cũng không muốn che dấu tình cảm của mình, để tránh gây tổn thương cho anh.Tôi thích hành động của anh ấy, cũng không biểu hiện là tôi không cảm thấy có lỗi với anh. Chỉ là thân sơ hữu biệt, mỗi người đều xuất phát từ lợi ích của mình, thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ thành ý nói.

" Cho nên, cô là cười trên nỗi đau của tôi." Duật Nghị như có điều suy nghĩ hỏi.

"Nỗi đau nhỏ này sẽ không hại đến anh, cứ xem như trò đùa, cười cười liền qua, anh đơn thuần thiện lương, tôi không hy vọng anh trải qua cảm giác đau khổ tột cùng." Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên một đạo thương cảm.

"Nói như vậy giống như cô cũng đã từng trải qua, cô và tôi cũng không khác người thân là mấy, nói nghe một chút." Duật nghị quan sát cô, hỏi.

Hoắc Vi Vũ chợt cười rộ lên, xinh đẹp vô cùng, lại vô cùng mị hoặc, thật khiến người ta say mê.

Duật Nghị thoáng cái đã bị hút vào đôi mắt cô, tim đập nhanh hơn. Anh phát hiện, anh đã hãm rất sâu rồi, không cách nào thoát ra được nữa.

Chương 577: Ha Ha, Tôi Đã Trở Về!

"Tôi mới không cần đem việc không vui nói ra, để cho anh vui vẻ." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt mở rộng cửa lòng với anh.

Duật Nghị: "......"

"lúc trước cô làm bạn gái bảy năm với Ngụy Ngạn Khang, sau vì sao không yêu nữa?" Duật Nghị bật thốt lên hỏi.

"Đau lòng, trong ký ức đều hận không thể xóa đi, vì sao lại yêu nữa, không phải bị coi thường sao? Lúc trước tuổi trẻ vô tri, trong đầu nước vào." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.

Phảng phất nói không phải việc của mình. Bởi vì thật sự hoàn toàn bỏ xuống.

Người đàn ông kia, về sau, việc gì đều không quan hệ với cô.

"Vậy bây giờ cô xác định trong đầu ánh sáng chiếu vào?" Duật Nghị hồ nghi nói.

Hoắc Vi Vũ sắc mặt trầm xuống, mày xoắn lại.

Duật Nghị thấy Hoắc Vi Vũ sắp tức giận, nhanh chóng sửa lời: "Tôi chỉ đùa một chút, phụ nữ tâm tính tốt nhất, ha hả, đi thôi."

Anh đứng lên, đi đến cửa. Hoắc Vi Vũ mím môi, đi theo phía sau anh. Bọn họ đi nhà cũ Hoắc gia. Từ xa, Hoắc Vi Vũ đã nhìn thấy trước cửa nhà họ Hoắc đứng rất nhiều người.

Đen nghịt một mảnh. Hoắc lão gia yêu chuộng hư vinh, ham thể diện. Hôm nay điện hạ tới làm khách, vinh quang thật lớn!

Đây thật đáng giá Hoắc Cương Liệt khoe khoang ở ngoài miệng, đương nhiên ông sẽ đem bạn bè thân thích gọi tới.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt càng thêm lạnh băng.

Nhớ tới thái độ Hoắc Cương Liệt đối với ba ba, nhớ tới ba ba chết, nhớ tới sắc mặt ghê tởm của Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni, cô không thể khách khí đối với bọn họ.

Chỉ chốc lát ,Mấy chiếc xe ngừng lại ở trước cửa nhà cũ Hoắc gia. Thị vệ mở cửa xe cho Duật Nghị. Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ từ trên xe đi xuống.

"Thật là điện hạ, người kia thật là Tiểu Vũ, Hoắc lão gia, phúc khí ông thật tốt, cháu gái có khả năng như vậy, xinh đẹp như vậy."

"Tôi xem Tiểu Vũ từ nhỏ đã thông minh, vẫn là đời trước có tiếng, tôi biết cô ta sẽ có tiền đồ, lại đây, tương lai là thái tử phi của chúng ta."

"Tiểu Vũ thật là càng ngày càng xinh đẹp, khí chất kia, đúng là cả nước không có thiếu nữ nào so được."

nhóm thân thích thảo luận, sắc mặt Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni càng ngày càng kém, hai người liếc nhau, trong ánh mắt giao lưu cái gì.

Hộ vệ mở đường. Hoắc Vi Vũ và Duật Nghị song song đi tới Hoắc lão gia.

"Ông nội." Duật Nghị mỉm cười gọi.

miệng Hoắc lão gia cười không khép được, điện hạ gọi ông là ông nội thật tự nhiên, đây là kiểu vinh quang gì, ông hưởng thụ ánh mắt nhóm thân thích nhìn đầy hâm mộ.

"Tiểu Vũ, con về nhà mẹ đẻ không có mang lễ vật gì sao?" Tần Diệu Ni cười hỏi, ở giữa những hàng chữ là cố ý làm khó dễ.

"A, sao có thể? Nếu các người đều là thân nhân của Tiểu Vũ, khẳng định tôi muốn đem thứ tôi trân quý nhất lấy ra tặng cho các người." Duật Nghị nhìn về phía hộ vệ.

Bọn hộ vệ bắt đầu dọn đồ vật đặt ở rương sau, Đều là từng hộp tinh xảo.

cổ nhóm thân thích duỗi dài ra, muốn nhìn điện hạ mang đến là cái gì, đáng tiếc, ai cũng chỉ có thể nhìn thấy cái hộp, không nhìn thấy đồ vật bên trong hộp.

"từ nhỏ tôi đã thích thu thập đồ vật trên toàn thế giới, mấy thứ này đủ trân quý, toàn thế giới chỉ có một, tôi chỉ có một yêu cầu, về sau, khả năng ngẫu nhiên tôi muốn đến xem, không thành vấn đề đi?" Duật Nghị hỏi.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Hoắc Cương Liệt miệng đáp ứng rồi.

Hoắc Vi Vũ liếc mắt Duật Nghị một cái.

Tuy rằng cô không biết Duật Nghị chuẩn bị lễ vật gì, cô đoán chừng cũng sẽ không phải thứ tốt gì.

"Tôi và Tiểu Vũ muốn ở nơi này mấy ngày, không thành vấn đề chứ?" Duật Nghị lại hỏi.

Điện hạ vào ở, đó là vinh hạnh lớn. Hoắc Cương Liệt mặt mày hớn hở, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Chương 578: Ngược Cặn Bã, Sảng Khoái, Thống Khoái Đầm Đìa

Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ, Hoắc lão gia cùng đám người vây quanh vào phòng.

Duật Nghị đánh giá nhà Hoắc Cương Liệt, không khách khí nói: "Nhà ông sao nhỏ như vậy?"

Hoắc Cương Liệt đi trước, "thưa điện hạ, nhà bình dân bá tánh là dạng này."

"Vậy ông an bài cho tôiở phòng nào?" Duật Nghị nhíu mày, có chút không vui.

"Là khách phòng ở lầu một có ánh sáng mặt trời." Hoắc Cương Liệt giải thích.

"Lầu một, tôi không thích, cho tôi chuyển đến phòng lớn nhất lầu hai có ánh sáng mặt trời đi." Duật Nghị yêu cầu.

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên.

Duật Nghị tuy rằng thực cuồng vọng, nhưng mà, khi anh cuồng vọng lên, vẫn là làm người ta cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.

Hoắc Cương Liệt ở lầu một. Hoắc Thuần, Tần Diệu Ni và Hoắc Dương ở lầu hai, phòng lớn nhất lầu hai là của Hoắc Thuần.

"Vâng, lập tức tôi gọi người sửa sang lại." Hoắc Cương Liệt cung kính nói.

"Không cần phiền toái ông nội, người của tôi sẽ sửa sang lại." Duật Nghị nhìn về phía hộ vệ.

Hoắc Vi Vũ nhìn thị vệ đi lên, trực tiếp chạy về phòng Hoắc Thuần.

Xem ra, Duật Nghị đối với bố cục nhà bọn họ đã sớm tìm hiểu.

Bọn họ đem giường, cái bàn, đồ vật lung tung rối loạn đều đem ra tới, trở nên càng thêm lung tung rối loạn, đặc biệt là quần áo của Hoắc Thuần, rớt đầy đất.

Hoắc Thuần bực tức dậm chân.

Tần Diệu Ni cầm tay Hoắc Thuần, hạ giọng nói: "Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, đừng quên, đêm nay chúng ta hành động."

"Tiện nhân, cô đào, không biết xấu hổ dâm hóa." Hoắc Thuần hạ giọng mắng Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ liếc hướng Hoắc Thuần, kéo kéo khóe miệng, như là nghe được.

"Tiểu Thuần, việc em mang thai nói với ông nội chưa?" Hoắc Vi Vũ bất động thanh sắc hỏi.

Sắc mặt Hoắc Thuần biến tái nhợt một chút.

"A, Hoắc Thuần bậy bạ như vậy sao, còn chưa có kết hôn, đã mang thai?"

"Anh đã nghe bây giờ có một cái từ kêu bí mật dơ bẩn chưa? Chính là không có tư cách làm người mẫu, nhưng mà dùng danh tiếng người mẫu ở bên ngoài chiêu đãi đại gia, tôi nghe tiểu bảo nhà tôi nói, con bé nhìn thấy Hoắc Thuần lên xe một người đàn ông lớn tuổi, còn ở trên xe hôn môi gì đó."

"Ai, thật là một cái ổ gà sinh ra một con phượng hoàng, còn lại, chính là một con gà."

Nhóm thân thích bàn luận sôi nổi. Hoắc Thuần nắm chặt nắm tay, "chị nói bậy gì đó, em sao có thể mang thai?"

"Lần trước lúc đi bệnh viện kiểm tra, không phải hộ sĩ nói em mang thai sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Đó là cùng chị đi làm xét nghiệm ADN, không phải kiểm tra có mang thai hay không, bác sĩ nghĩ sai rồi." Hoắc Thuần quát.

Trong mắt Hoắc Cương Liệt căng thẳng, một cái tát ném ở trên mặt Hoắc Thuần. dùng sức thực mạnh.

Hoắc Thuần té lăn quay trên mặt đất, bụm mặt, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Cương Liệt. Cô nhớ rõ ông nội chưa bao giờ đánh cô, đối với cô thực sủng, vì sao?

"Đừng ở chỗ này nói bậy, về phòng mẹ con đi." Hoắc lão gia lạnh lùng nói.

Hoắc Thuần xem thân thích chung quanh đều chỉ trỏ cô, cô đỏ bừng mặt, chạy tới phòng Tần Diệu Ni.

Tần Diệu Ni lo lắng, "Ba, con đi xem nó."

Hoắc Thuần khóc.

"con không nên nói việc giám định DNA, ông nội con nhờ vào Hoắc Vi Vũ, bây giờ có được vinh dự lớn như vậy, con ở trước mặt thân thích và điện hạ nói Hoắc Vi Vũ không phải con cháu Hoắc gia, ông nội khẳng định sinh khí." Tần Diệu Ni phân tích nói.

"Bây giờ ông nội chính là thiên vị Hoắc Vi Vũ, mẹ, về sau chúng ta ở nhà không có địa vị, mẹ xem, phòng con không có." Hoắc Thuần khóc lóc nói.

"Sẽ không." Tần Diệu Ni suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Kỳ thật, mẹ còn biết một bí mật."

"Bí mật gì?" Hoắc Thuần bốc cháy lên hy vọng.

"Mẹ biết cha đẻ Hoắc Vi Vũ là ai"

Chương 579: Mua Dây Buộc Mình, Đáng Đời

"Cha đẻ Hoắc Vi Vũ sao? Mẹ, sao mẹ biết?" Hoắc Thuần rất là khiếp sợ.

Tần Diệu Ni suy tư, muốn nói lại thôi, "Bất quá, mẹ cũng không phải xác định chắc chắn."

"Có ý tứ gì, là ai?" Hoắc Thuần kinh ngạc hỏi.

"Tham mưu trưởng quân khu thủ đô, Lý Tư." Tần Diệu Ni nói.

Hoắc Thuần không hiểu ra sao, "Lúc trước vì sao chưa có nghe mẹ nói?"

"Đó là bởi vì lúc trước mẹ không có nghĩ tới, trước kia, có một chiếc xe tới đón mẹ của Hoắc Vi Vũ, trên chiếc xe kia khi nghiêng qua có dấu hiệu đặc biệt.

Vào ngày lễ khánh công của Cố Cảo Đình, mẹ thấy chiếc xe kia, nghe được là Lý tham mưu. Nếu giữa các cô không có quan hệ không thể cho ai biết, vì sao bí mật như vậy, lấy thân phận nội trợ của mẹ Hoắc Vi Vũ, cũng không có khả năng quen biết người quyền cao chức trọng như vậy?" Tần Diệu Ni phân tích.

"Hoắc Vi Vũ có một người cha lợi hại như vậy, đối với chúng ta không có lợi." Hoắc Thuần ghen ghét nói.

"Ngốc nha, nếu có thể nhận, Lý tham mưu vì sao không nhận? Khẳng định là không thể nhận, quân nhân phạm tội xử phạt rất nghiêm trọng, còn nữa, có người vợ nào có thể chịu đựng chồng mình ở bên ngoài có con riêng, mẹ đã hỏi thăm, vợ của Lý tham mưu trưởng là thượng tá không quân, thân phận địa vị rất cao." trong mắt Tần Diệu Ni phát ra một tia sáng.

Hoắc Thuần lập tức rõ ràng, "Chúng ta có thể mượn đao giết người, tìm Lý phu nhân đối phó với Hoắc Vi Vũ, chờ khi Hoắc Vi Vũ đi thủ đô, có thể nếm mùi đau khổ."

"Con gái ngốc, rốt cuộc thông suốt, đúng rồi, đứa trẻ trong bụng con sao lại thế này? Của ai vậy?" Tần Diệu Ni nhìn về phía bụng của Hoắc Thuần.

"Là một gã đàn ông cặn bã, vốn tưởng thăng chức rất nhanh, trước trận hắn liền phá sản, con liền đem đứa trẻ xoá sạch." Hoắc Thuần giải thích.

"Con nói con có phải ngốc hay không, vì sao không mang bao?" Tần Diệu Ni trách cứ, trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Vốn tưởng mẫu bằng tử quý."

Tần Diệu Ni thở dài một hơi, "buổi tối hôm nay chúng ta bỏ thuốc cho điện hạ, con nhớ rõ ngàn vạn lần không cần mang bao, đem hắn J thu thập, bảo đảm nhất định có thể sinh con cho hắn, như vậy chúng ta mới chân chính có cơ hội chuyển bại thành thắng."

"Uh, con sợ Hoắc Vi Vũ quấy rối." Hoắc Thuần lo lắng.

"Này còn không đơn giản sao? Hôm nay cũng cho cô ta phát uy một chút, đem cô ta nhốt trong phòng, buổi tối làm cho cô động dục, tốt nhất là tùy tiện tìm một người đàn ông cho cô ta, xem điện hạ còn muốn loại phụ nữ hạ tiện này hay không." Tần Diệu Ni càng nói càng hưng phấn.

"Quá tuyệt vời, mẹ, con nhịn không được bây giờ bắt đầu kế hoạch, thừa dịp có thân thích ở đây, đến lúc đó thân thích cũng có thể làm chứng cho con, điện hạ ngủ với con, Hoắc Vi Vũ bị người khác ngủ, bằng không đến buổi tối, điện hạ chơi xấu làm sao bây giờ?"

"Cũng đúng. Giao cho mẹ, mẹ đi xuống trước, con tiến vào phòng điện hạ trốn đi." Tần Diệu Ni tự tin nói.

"Vâng."

Cố Cảo Đình nghe thủ hạ báo cáo, mày nhăn lên, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Quả nhiên, anh không yên tâm để cô đi một mình là chính xác.

Có người lại muốn tác quái.

"Bảo vệ Hoắc Vi Vũ cho tốt, những người khác không cần phải xen vào." Cố Cảo Đình phúc hắc ra lệnh.

"Vâng!" Thủ hạ lĩnh mệnh.

Yến tiệc của Hoắc gia được bày ở nhà. Tổng cộng có bốn bàn. Có một món đồ ăn là Tuyết Yến nóng, mỗi người một chén.

Tần Diệu Ni đứng dậy, lén đi phòng bếp, ở trong chén bàn năm người bọn họ đều bỏ thuốc. Bảo vệ của Duật Nghị tiến lên, đến bên tai Duật Nghị nói mấy câu.

Duật Nghị tươi cười, "Xử lý sạch đi."

"Vâng." Bảo vệ lĩnh mệnh rời đi.

Chương 580: Không Làm Thì Không Chết, Trình Diễn Trò Hay

Tần Diệu Ni bỏ thuốc xong, làm bộ làm tịch, đi một chuyến tới buồng vệ sinh, mới ra tới. Trợ thủ đầu bếp đem tuyết yến bưng lên. Một người một chén.

Tần Diệu Ni nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Ăn đi, sao không ăn, tuyết yến này chính là ông nội cô cố ý mua về, tốn rất nhiều tiền đó?"

Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, "Tôi ăn cái gì, còn không cần bà nói tới."

Trên mặt Tần Diệu Ni có chút xấu hổ.

"Sao cô không ăn?" Duật Nghị hỏi.

"Tôi chưa bao giờ ăn cái này, điện hạ ngài còn muốn sao? Tôi còn chưa có ăn đâu." Tần Diệu Ni đem chén tuyết yến của mình đưa tới trước mặt Duật Nghị.

Duật Nghị không khách khí ăn vào, khen nói: "Cũng không tệ lắm."

Ăn xong, anh nhíu mày, đỡ ghế dựa.

"Điện hạ không sao chứ?" Tần Diệu Ni quan tâm hỏi.

"Không có việc gì. Đầu cũng có chút choáng, tuyết yến này không sạch sẽ." Duật Nghị nói.

"Sẽ không đâu, ông chủ bán tuyết yến này là người tôi quen, ông đưa cho tôi chính là thứ tốt nhất." Hoắc lão gia nói.

"Có khả năng Điện hạ uống nhiều quá, vẫn là về phòng ngủ trước đi. Tôi dẫn đường cho ngài." Tần Diệu Ni nhiệt tình nói.

Duật Nghị đứng lên. Hoắc Vi Vũ cảm thấy không thích hợp, cầm cánh tay Duật Nghị. Duật Nghị cười khẽ với Hoắc Vi Vũ, nháy mắt vài cái.

Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh đại ngộ, Duật Nghị là cố ý. Cô buông lỏng tay ra. Duật Nghị đi theo Tần Diệu Ni đi về phòng anh.

Tần Diệu Ni đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong Duật Nghị đã đổi giường mới, bàn mới, máy tính đều dọn vào.

Hoắc Thuần tránh ở trong phòng vệ sinh, đã tắm xong, vây khăn tắm quanh người.

"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi đi." Tần Diệu Ni để Duật Nghị vào phòng.

Bà đóng cửa lại, đắc ý từ trên thang lầu đi xuống, mới ngồi vào vị trí, TV phòng khách sáng. Bà nhìn thấy chính là cảnh tượng trong phòng Duật Nghị, cả kinh mở to hai mắt.

Bà không có an bài hiện trường phát sóng trực tiếp, rốt cuộc bị xem chính là con gái của mình. Bà ý thức được đã trúng kế, vội đứng lên.

Mấy bảo vệ của Duật Nghị vây quanh bàn, ai cũng không cho rời đi. Phòng khách tràn đầy không khí quỷ dị. Hoắc Vi Vũ ung dung ăn tuyết yến, nhìn về phía màn ảnh TV.

Duật Nghị dựa vào trên giường, nhắm hai mắt lại.

Cửa buồng vệ sinh mở ra, Hoắc Thuần vây khăn tắm quanh người từ bên trong đi ra, nhìn đến Duật Nghị, giơ lên tươi cười, đi tới khóa cửa lại, đem khăn tắm ném ở trên giường.

Sắc mặt Tần Diệu Ni tái nhợt, nhìn về phía Hoắc Dương. Sắc mặt Hoắc Dương một hồi xanh một hồi trắng, rốt cuộc người trong TV chính là con gái mình.

"Điện hạ." Hoắc Thuần nũng nịu gọi.

Duật Nghị mở to mắt, đánh giá Hoắc Thuần. Hoắc Thuần bổ nhào tới Duật Nghị.

Duật Nghị né tránh, che lại trán mình, hỏi: "Cô là ai? Cô ở đây làm gì?"

Hoắc Thuần cho rằng anh trúng thuốc, cho nên không nhận ra mình, "Em là người phụ nữ của anh, anh quên sao, em có thể làm cho anh thoải mái, người đã tắm rửa sạch sẽ, anh nghe trên người em thơm không?"

"Tôi nhớ ra rồi, cô không phải là em gái của Tiểu Vũ sao? Sao cô ở trong phòng tôi?" Duật Nghị hỏi tỉnh bơ.

"Em tới hầu hạ anh, thời xưa có Nga Hoàng và Nữ Anh cùng thờ một chồng, em và chị cũng có thể, kỹ thuật so với chị em tốt hơn." Hoắc Thuần nũng nịu nói.

"Kỹ thuật cô tốt?" Duật Nghị hồ nghi nói.

"Không tin anh thử xem sao, em khẳng định sẽ không làm cho anh hối hận." Hoắc Thuần bò tới bên Duật Nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro