Chương 581-590

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 581: Tôi Không Quan Tâm Suy Nghĩ Của Cậu

​Duật Nghị từ trên giường nhảy xuống.

​"Cô xấu như vậy, tôi sợ tôi sẽ không tiêu hóa nổi, cô đi khỏi phòng của tôi ngay." Duật Nghị chỉ về phía cửa nói.

​"Tôi không đi, anh hãy cho tôi một cơ hội." Hoắc Thuần chạy về phía Duật Nghị.

​"Cô đứng lại, tôi là anh rể tương lai của cô, chồng của chị cô, cô còn muốn xảy ra quan hệ với tôi, không cảm thấy không thích hợp sao, tôi cũng nói không cần." Duật Nghị nhíu mày nói.

​Hoắc Thuần dừng một chút, nhìn dáng vẻ tỉnh táo của Duật Nghị, chẳng lẽ, mẹ không có thành công.

​Không hợp lý. ​Vừa rồi mẹ còn nhìn cô ta mỉm cười là sao.

​"Thái tử, anh không sao chứ?" Hoắc Thuần nghi ngờ hỏi.

​"Tôi không sao, bây giờ cô cút cho tôi, cút càng xa càng tốt, quả thật cô là một người có phẩm đức xấu xa, tại sao Tiểu Vũ lại có người em gái không biết liêm sỉ như cô chứ? Quả thật làm cho người ta ghê tởm." Duật Nghị không khách khí nói, mở cửa phòng ra.

​Vẻ mặt của Hoắc Thuần tái nhợt, đi vào phòng tắm mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, thấy khách dưới lầu đều nhìn về phía cô ta.

​Cô ta cũng nhìn thấy TV trong đại sảnh, bây giờ còn đang chiếu tình cảnh trong phòng của Duật Nghị.

Vệ sĩ tắt ti vi. Cô ta biết mình bị người khác trêu chọc, trò cười vừa rồi ai cũng nhìn thấy.

​Hoắc Thuần không còn mặt mũi gặp người, vọt vào phòng của Tần Diệu Ny, tiếng khóc từ trong phòng truyền tới.

​Tâm tình của Duật Nghị rất tốt, từ trên lầu đi xuống, kéo ra cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

​"Hoàng tử, không phải vừa rồi ngài nói mình không thoải mái sao?" Sắc mặt Tần Diệu Ny rất khó coi hỏi.

​"Qủa thật không thoải mái, bây giờ bị con gái bà quậy như vậy, ngược lại tỉnh táo hơn nhiều. Một lát, mấy người đến phòng lầu một tự chọn quà đi." Duật Nghị lười biếng nói.

​Trải qua chuyện huyên náo của Hoắc Thuần, tất cả mọi người không còn tâm tình chọn quà, ngay cả nụ cười cũng không nặn ra được.

​Buổi chiều, quà tặng quý gia của Duật Nghị được bọn họ chọn đều đưa vào phòng riêng của họ.

​Duật Nghị cười hì hì nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Thế nào, tôi sắp xếp không tệ ha, sau này khẳng định tiếng xấu của Hoắc Thuần sẽ lan xa, không mặt mũi gặp người, phía sau còn trò hay nhà bọn họ bị táng gia bại sản đây."

​"Đủ rồi, Duật Nghị, cậu giúp tôi đến đây tôi đã rất cảm ơn, chuyện phía sau, tôi muốn tự mình giải quyết." Hoắc Vi Vũ từ chối giúp đỡ của cậu ta.

​Bởi vì, cô không muốn lại thiếu nợ cậu ta, những khoản nợ này, là phải trả đấy. ​Cô sợ sau này mình không trả nổi.

​"Tiện tay mà thôi, cô đừng cảm thấy có gánh nặng." Duật Nghị nhìn ra suy nghĩ của Hoắc Vi Vũ.

​Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, "Tôi biết rõ, đối với ngươi, đối với Cố Cảo Đình mà nói, đều là tiện tay giúp đỡ mà thôi, tôi từ chối giúp đỡ của anh ấy, giúp đỡ của cậu tôi càng không cần, nếu như một ngày nào đó tôi thật sự cần, tôi cũng sẽ tìm Cố Cảo Đình giúp đỡ."

​Duật Nghị nghe xong lời của cô, trong lòng vô cùng vô cùng vô cùng khó chịu, bật thốt lên: "Cô không cảm thấy mình quá giả dối sao? Bỏ gần cầu xa! Dựa vào chính cô, cô có năng lực đó sao? Cô chỉ có giả bộ hay tự làm."

​Hoắc Vi Vũ dừng một chút, nhìn chằm chằm Duật Nghị, khóe miệng giật giật, "Đúng, tôi muốn tự mình làm, tôi cam tâm tình nguyện, thích hay không, tùy cậu."

​Hoắc Vi Vũ xoay người.

​Duật Nghị biết mình nói sai, giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi nói bậy thôi, đừng tức giận."

​"Tôi không tức giận." Hoắc Vi Vũ hất tay Duật Nghị bình tĩnh nhìn cậu ta, "Lúc một người đang xúc động sẽ nói ra lời chân thật nhất trong đáy lòng của mình. Đây là suy nghĩ của cậu, tôi không thay đổi nhận định của cậu, cũng không cần giải thích lý do của tôi, bởi vì ý nghĩ của cậu, tôi không quan tâm."

Chương 582: Tuyệt Tình, Chưa Hẳn Vô Tình

Duật Nghị cảm giác mình bị một vạn mũi tên nhọn đâm vào tim.

​"Đây là ý nghĩ thật trong lòng cô sao?" Vành mắt Duật Nghị đỏ lên, nở nụ cười châm chọc, rất nghiêm túc nói: "Tôi không nghĩ tới nhiệt tình với cô, cô lại nghĩ vậy, cho dù cô không thích tôi, tôi cũng thật lòng thật dạ đối xử với cô, lại không đổi được một chút quan tâm của cô?"

​Trong lòng Hoắc Vi Vũ rất áy náy, nhưng cô không cảm thấy mình làm sai.

​Tuyệt tình, chưa chắc là vô tình.

​"Xem đi, bởi vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy, cho nên lúc không nhận lại được, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ phàn nàn, cũng sẽ hối hận, như vậy, từ giờ trở đi, không cần bỏ ra thứ gì nữa."

​"Cô thật sự có ý chí sắt đá như vậy sao? Mặc dù tôi cũng trả giá tất cả vì cô?" Duật Nghị vẫn không bình tĩnh, nghi ngờ nhìn Hoắc Vi Vũ.

​"Không phải tôi có ý chí sắt đá, nhưng tôi báo đáp cho cậu, chính là tổn thương Cố Cảo Đình trong lòng tôi, anh ấy quan trọng hơn cậu, cho nên, tôi tình nguyện để cậu bị thương, cũng không muốn anh ấy bị thương." Hoắc Vi Vũ lý trí rõ ràng nói.

​Duật Nghị đẹp trai lau nước mắt, xoay mặt, hít sâu một hơi.

​"Được rồi, cô tiếp tục tổn thương tôi như vậy cũng tốt, tôi mới có thể không thích cô, hôm nay tôi ngủ trên sofa." Duật Nghị nói, mở cửa đi ra ngoài.

​Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường, cúi đầu, trong mắt có chút ẩm ướt mờ mịt, đang từ từ dập dờn, chảy xuốngg.

​Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, con chó con mèo mình nuôi còn có tình cảm, huống chi người khác chân thành giúp đỡ.

​Nhưng trái tim Hoắc Vi Vũ chỉ có một. Cô chỉ có thể xin lỗi Duật Nghị rồi. Điện thoại vang lên.

​Cô nhìn số điện thoại xa lạ, trong lòng có suy đoán. Trong phòng này có máy theo dõi Duật Nghị, cô phải ra ngoài nghe.

​Hoắc Vi Vũ bước nhanh chạy tới sau vườn hoa, trước khi đối phương tắt máy, không kịp thở ấn nghe.

​"Sao lại thở gấp như vậy?" Tiếng của Cố Cảo Đình từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

​Nghe được giọng nói của Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ nở nụ cười. Cô biết là anh. Đây là cảm ứng tâm linh sao?

​"Vừa rồi em từ lầu hai chạy đến sau vườn hoa, có lẽ trong phòng em có máy theo dõi của Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

​"Hôm nay em và cậu ta đừng qua đêm ở khu nhà cũ (tổ tiên để lại) Hoắc gia." Cố Cảo Đình ra lệnh nói.

​"Nếu như không đợi ở đây, Duật Cẩn sẽ đưa em đi kinh thành, em muốn ở lại mấy ngày."

​"Anh tình nguyện em đi Kinh Thành, cũng không muốn em và cậu ta ở chung một phòng." Cố Cảo Đình dứt khoát nói.

​"Duật Nghị biết rõ chuyện của chúng ta, hơn nữa, cậu ta còn muốn tác hợp chúng ta đấy." Hoắc Vi Vũ lương tâm nói Duật Nghị cãi lại.

​"A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, "Đã như vậy, anh dẫn em đi, cậu ta sẽ che dấu giúp em à."

​"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

​Thì cô nhìn thấy một người mặc quân phục màu xanh lá từ tường ngoài bên trên thả một cái thang xuống.

​"Bây giờ bò lên trên cái thang, người của anh ở bên ngoài." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, nói xong liền cúp máy.

​Hoắc Vi Vũ: "..."

​Suy nghĩ một chút, Hoắc Vi Vũ bò lên trên cái thang, lại từ đầu kia cái thang xuống, phía dưới có hai binh sĩ đứng đó, bọn họ giúp đỡ cô đi đến chiếc xe màu đen.

​Trong lúc xe chạy đi. Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho Duật Nghị, tóm lại phải nói gì đó một chút.

​Reo ba tiếng, điện thoại đã bị người nghe.

​"Nhớ tới tôi hả, tôi ra ngoài mua đồ một chút. Lát nữa về." Duật Nghị không còn tức giận, sáng sủa nói.

​"Không phải, Duật Nghị, tôi có chút chuyện không ở đó nữa, phiền toái cậu giúp tôi che dấu.." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

​"Tút, tút, tút."

​Duật Nghị cúp máy.

Chương 583: Cô Cố Gắng Làm Tất Cả Bù Đắp Cho Cố Cảo Đình

​Trong lòng Hoắc Vi Vũ có cảm giác khác thường. Cậu ta không đồng ý với cô, mà là cúp máy, vậy cậu ta không đồng ý che dấu giúp cô sao?

​Nếu cậu ta không đồng ý giúp đỡ, bên Duật Cẩn làm sao bây giờ? Buổi đấu giá ở Việt Nam, cô nhất định phải đi, nếu không, qua đó trước vậy?

​Bất tri bất giác, xe đã chạy đến biệt thự của Cố Cảo Đình. Anh tăng mạnh vũ lực bảo vệ. Lúc cô đi vào, anh còn đang họp, cô cầm điện thoại ngồi tronng phòng anh ngẩn người.

​Chuông tin nhắn vang lên .​Cô nhìn là Duật Nghị, khẩn trương mở ra.

​"Buổi tối tôi có thể che dấu giúp cô, nhưng ban ngày, cô không xuất hiện, tôi không thể giúp được.

​Nhìn thấy tin nhắn này, Hoắc Vi Vũ an tâm hơn rất nhiều, cô nở nụ cười, "Cảm ơn, ban ngày tôi sẽ trở về."

​Cửa bị đẩy ra .​Cố Cảo Đình đi đến. ​Cao lớn như ánh mặt trời chói chang.

​Hoắc Vi Vũ nhìn thấy anh, tâm tình thật tốt, chạy tới trước mặt anh, "Anh vẫn luôn kêu người bảo vệ em sao?"

​"Sẽ." Anh lời ít mà ý nhiều, nói rất ít.

​Nhưng nghe từ này, cô vẫn hiểu.

​Anh luôn bảo vệ cô, cứ việc, xung quanh cô đều là người của Duật Cẩn.

​"Cố Cảo Đình, có chuyện rất quan trọng, em muốn nói với anh, di vật của cha mẹ em xuất hiện ở trong buổi đấu giá ở VIệt Nam, em muốn đi mua những món đó về, cho nên, qua mấy ngày nữa em muốn đi Việt Nam một chuyến." Hoắc Vi Vũ nói với anh.

​Cô không muốn anh lo lắng, cũng không muốn anh mệt mỏi.

​"Em cũng biết à. Không cần đi, anh đã tìm người qua đó, khẳng định sẽ mua về di vật của cha mẹ em." Cố Cảo Đình nói.

​Rõ ràng anh đã kêu người đi làm. ​Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh muốn cho em bao nhiêu kinh hỉ.

​"Kinh thành bên kia anh cũng an bài tốt, em đi vào nơi anh sắp xếp, người của anh sẽ bảo vệ em, biết không?" Cố Cảo Đình nhìn cô nói.

​Có Cố Cảo Đình như vậy, còn cầu gì hơn.

​"Tất cả đều nghe theo chỉ thị của Tư lệnh." Hoắc Vi Vũ cười nói.

​Cười rộ lên nàng, trong mắt hắn, có thể cho hoa và cây cảnh đều đã điêu linh, Nhật Nguyệt đều đã mất đi nhan sắc.

​Cố Cảo Đình ôm cô, giam cầm ở trong lòng mình, hôn môi của cô. Xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn. Giống như một đóa xinh đẹp, từ trong phòng hai người tỏa ra lửa nóng.

​Anh lại một lần một lần không biết mệt mỏi. Hoắc Vi Vũ biết anh đang cố gắng cày cấy, muốn một đứa bé. Trong lòng cô có chút áy náy. Sau này, cô sẽ bồi thường cho anh, cô bảo đảm.

​9h sáng hôm sau.

​Hoắc Vi Vũ bị chuông điện thoại đánh thức rồi. Cố Cảo Đình đã không còn ở bên cạnh. Cô nhìn là Duật Nghị, lo lắng bên cậu ta gặp chuyện không may, khẩn trương nghe điện thoại.

​"Hoắc Vi Vũ, 1 tiếng nữa cô phải nhanh trở về. Ba tôi muốn qua đây, biết không?" Duật Nghị vội vàng nói.

​"Tôi biết rồi." Hoắc Vi Vũ từ trên giường ngồi xuống.

​Cô chạy vào toilet, đánh răng rửa mặt chảy đầu, tổng cộng chỉ dùng một phút, cô ra ngoài, hỏi dì Long nói: "Cố Cảo Đình đâu rồi, con phải nhanh trở về, Tổng Thống muốn đến rồi."

​"Tư lệnh đang họp, tôi đưa cô trở về." Trung tá Thượng nói.

​"Nhanh lên." Hoắc Vi Vũ chạy tới cửa.

​Trên xe

​Bọn họ không ai nói chuyện, trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn nhìn Hoắc Vi Vũ, giải thích nói: "Tôi không phải gian tế, tôi nghĩ hai người sớm xong rồi."

​Hoắc Vi Vũ nghĩ lại, anh ta nói cũng đúng, thiệt tình thành ý giải thích nói: "Xin lỗi, trước đó tôi quá lo lắng cho anh ấy, cho nên, có chút sợ bóng sợ gió."

​"Bây giờ cô biết rõ thì tốt, đừng làm chuyện xin lỗi tư lệnh, những gì tư lệnh có thể làm cũng đã àm, còn có, Tần Diệu Ny giống như nói ba ruột của cô chính là Lý Tư, hôm trước tư lệnh đã cho người xét nghiệm DNA, hôm nay sẽ có kết quả." Trung tá Thượng nói.

Chương 584:

"Lý Tư? Là ai vậy?" Hoắc Vi Vũ chưa từng nghe qua cái tên này.

"Tần Diệu Ni nói trước kia người đàn ông này từng lén lút gặp mẹ của cô, ông ta là tham mưu trưởng quân khu, nếu không có quan hệ gì, hẳn là sẽ không liên hệ với mẹ cô, cô cứ giao toàn bộ cho tư lệnh, tối nay sẽ có kết quả."

Trưởng tham mưu? Hoắc Vi Vũ vặn lông mày, nếu như cha cô là trưởng tham mưu, ông ấy lại cùng mẹ có liên lạc, chẳng lẽ bây giờ mẹ là bị ông ấy giấu đi rồi.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe đi qua một tiệm thuốc. Buổi tối hôm qua Cố Cảo Đình không có dùng biện pháp phòng tránh, kỳ an toàn của cô hình như cũng đã qua.

"Cái kia, Thượng trung tá, tôi đi mua chút thuốc, tối qua Cố Cảo Đình hơi...tôi bị thương." Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Thượng trung tá đỏ mặt, tư lệnh quá dũng mãnh rồi.

"Được rồi, cô nhanh lên". Thượng trung tá đưa kính mắt cùng khẩu trang cho Hoắc Vi Vũ. Xe dừng tại một tiệm thuốc gần đó.

Hoắc Vi Vũ đeo kính râm cùng khẩu trang lên, đi vào tiệm thuốc, cô nhanh chóng lấy một hộp thuốc tránh thai, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một lọ Vitamin B1.

"Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu? Thuận tiện cho tôi một chút nước được không?" Hoắc Vi Vũ lễ phép hỏi.

Người bán hàng rót cho Hoắc Vi Vũ một ly nước: "Nhà vệ sinh đi ra ngoài rẽ phải, đi thêm một trăm mét nữa liền đến."

"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ cất thuốc vào túi, ngậm một ngụm nước rồi đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh.

Cô uống hai viên thuốc tránh thai, sau đó đổ toàn bộ Vitamin trong lọ rồi bỏ số thuốc tránh thai còn lại vào. Chuẩn bị xong, cô rửa tay, ra khỏi toliet.

Cũng không có chú ý tới ở chỗ tối có một chiếc điện thoại di động chụp lại toàn bộ quá trình, gửi đến cho Cố Cảo Đình.

Hoắc Vi Vũ lên xe, hướng Thượng Trung Tá giải thích: "Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh nên hơi lâu."

"Phụ nữ chính là phiền phức."Thượng trung tá ý tứ sâu xa nói.

Điện thoại di động của hắn vang lên, nhìn thấy hiện lên hai chữ tư liền lập tức nghe.

"Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ nói tổng thống sẽ lập tức qua Hoắc gia, hiện tại thuộc hạ đưa cô ấy trở về." Thượng trung tá giải thích.

"Không cần, đưa cô ấy về đây."Cố Cảo Đình nói ra, thanh âm nặng nề, âm u.

Thượng trung tá kinh ngạc, thu hồi điện thoại di động, nói với Hoắc Vi Vũ: "Tư lệnh nói tôi đem cô về gặp ngài ấy."

"Tại sao?" Hoắc Vi Vũ không hiểu, xem giờ trên điện thoại, đã qua hai mươi phút rồi:

"Nếu như bây giờ không quay về khu nhà cũ Hoắc gia, chắc là không kịp nữa."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu, cô lập tức gọi điện cho Cố Cảo Đình, anh đã tắt điện thoại. Xem ra là cố ý không muốn nhận điện thoại của cô rồi.

Cô chắc sẽ không kịp trở về khu nhà cũ Hoắc gia, chỉ đành gọi điện cho Duật Nghị.

"Duật Nghị, tạm thời tôi không về được, bên này xảy ra một chút chuyện, nói với cha anh là tôi đi dạo phố mua quần áo rồi." Hoắc Vi Vũ nói xin lỗi.

"Cô có lầm hay không vậy?" Bên kia Duật Nghị cũng không bình tĩnh rồi.

"Tôi trở về sẽ mời anh ăn cơm." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.

"Biết rồi, cô ở đó anh anh em em vui vẻ, tôi thì thay cô gánh hậu quả, chỉ trách người tôi thích là cô, nhưng người cô thích lại không phải là tôi." Duật Nghị cười khổ.

"Thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ chỉ có thể cúp điện thoại.

Chương 585: Tuyệt vọng

Hoắc Vi Vũ nhanh chóng được đưa về biệt thự của Cố Cảo Đình. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy anh ngồi trên ghế sofa, phong thái hiên ngang, ngạo ngễ tựa như một vị vua.

Nhưng là, ánh mắt anh nhìn cô thật sự rất sắc bén a, sắc mặt âm u đáng sợ, giống như một ác ma đang giận dữ.

Trong đầu Hoắc Vi Vũ nhanh chóng suy nghĩ, có phải cô đã làm sai chuyện gì không? Nếu không anh ấy sẽ không tức giận như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là chuyện cô lén anh uống thuốc tránh thai rồi. Nhưng cô chỉ vừa mới uống lúc nãy mà, anh không thể biết nhanh như vậy a?

"Làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

Cố Cảo Đình đứng lên, ngay lập tức đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che phủ cả người cô, thật giống như không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẩn trương, cảm thấy chột dạ, dần dần nắm chặt tay lại.

"Lúc trước em từng đáp ứng tôi chuyện gì, còn nhớ không?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, đôi mắt không còn chút nhiệt độ nào.

Hoắc Vi Vũ run lên một cái, thật sự là việc tránh thai rồi.

"Em có thể giải thích". Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.

"Giải thích?" Cố Cảo Đình nâng cằm cô lên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô như một dã thú đang khát máu: "Trước mặt đáp ứng sinh con cho tôi, sau lưng liền lén uống thuốc, đây là sự thật lòng mà em nói sao"?

"Đó là vì em tra được trên mạng là chỉ cần mang thai tám tuần liền có thể giám định ADN." Hoắc Vi Vũ giải thích.

"Cho nên em căn bản là không tin tưởng tôi, ở trong mắt em tôi chính là một thằng đàn ông hèn nhát đúng không?" Cố Cảo Đình cười tự giễu, trong mắt toàn là sầu não.

Nhìn thấy bộ dạng đó của anh, trong lòng Hoắc Vi Vũ rất không thoải mái, trái tim như thắt lại. Cô chưa từng nghĩ như vậy.

"Cố Cảo Đình trong lòng em là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, em làm như vậy là vì Duật Nghị nói có một loại thuốc, uống vào sẽ có triệu chứng giống như người mang thai, như vậy chúng ta sẽ lừa được Duật Cẩn, tám tuần sau có thể nói viện cớ do không cẩn thận nên đã sẩy thai." Hoắc Vi Vũ cố gắng giải thích.

Cố Cảo Đình bật cười, là tiếng cười tuyệt vọng và sầu não nhưng cũng có chút kiêu ngạo cùng lạnh lẽo quen thuộc của anh.

"Thì ra trong lòng em, tôi vốn không bằng một Duật Nghị, em tình nguyện tin tưởng hắn, cũng không tin tôi." Cố Cảo Đình thu hồi nụ cười, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

Anh thật sự đau lòng. Anh là thật tâm muốn cô sinh con cho anh, kết quả thì sao? cô lén sau lưng anh uống thuốc.

Tốt, rất tốt!

"Không phải như vậy."

"Không phải? vậy việc bây giờ em làm tính là cái gì? em cảm thấy tôi không có năng lực giải quyết chuyện này, cho nên tự mình đi làm vị hôn thê của người khác, điều đó có nghĩa một chút tin tưởng đối với tôi em cũng không có, em cũng vốn không muốn ở chung một chỗ với tôi, chẳng lẽ không đúng sao?".

Hoắc Vi Vũ như không còn sức lực đối mặt với anh nữa.

"Em không phải không tin tưởng anh, em chỉ lo lắng cho anh."

"Đủ rồi, nếu như đây là cách em lo lắng, không bằng cầm một con dao đâm thẳng vào tim tôi đi, chúc mừng em, thành công làm cho tôi bắt đầu chán ghét em, đi đi, sống cuộc sống mà em muốn đi! Nếu như tôi còn dây dưa với em nữa thì sẽ bị trời đánh, chết không tử tế. Thượng trung tá, tiễn khách." Cố Cảo Đình quyết tuyệt nói ra.

Anh xoay người, hơi nước đã ngập tràn trong mắt, cảm giác như bản thân đang dần chết đi vậy.

Là đàn ông, máu có thể đổ, nhưng tuyệt đối không rơi lệ.

Cho dù, hiện tại trái tim đau đến giống như không còn là của mình, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối của anh.

Là anh hùng trong mắt người đời, không việc gì có thể làm khó được anh, cũng không ai dám chống lại.

Đến cuối cùng...vẫn không có được sự tin tưởng của cô.

Hôm nay anh đối với cô, là tuyệt vọng triệt để rồi! Chương 586"Cố Cảo Đình, Cố Cảo đình." Hoắc Vi Vũ gọi to.

Anh cũng không quay lại, cứ vậy đi ra cửa, dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy tim thật đau đớn, giống như cùng lúc bị hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào, đau đến không thở nổi.

Trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm, nếu như cô không giành được sự tha thứ của anh, cô sẽ vĩnh viễn mất anh.

Hoắc Vi Vũ đuổi theo về phía cửa lớn.

Binh sĩ mở cửa xe cho Cố Cảo Đình, anh kiêu ngạo bước vào trong, mắt cũng không nhìn cô lấy một cái, binh sĩ đóng cửa lại.

"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ gọi.

"Lái xe." Cố Cảo Đình lạnh lùng ra lệnh.

Trên mặt đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng tàn khốc.

Hoắc Vi Vũ thấy xe lái đi, cô nhanh chóng chạy theo.

Nếu như cô mất đi anh, mọi việc cô làm còn ý nghĩa gì nữa đây?

Anh nói, cô có thế đi sống cuộc sống của riêng mình, nhưng cuộc sống của cô chính là anh, cô muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không bao giờ tách rời, không có phong ba sóng gió, bình bình đạm đạm, cũng chính là một đời một kiếp.

Cô kiên trì đến bây giờ, chính là vì một mình anh.

Xe của Cố Cảo Đình ngày càng đi xa, cô căn bản không thể đuổi kịp.

Anh thật sự không cần cô nữa sao?

Lại một lần nữa, bởi vì sự quật cường của cô, bởi vì cô tự ý phán đoán, bởi vì quyết định của cô, đã khiến cô mất đi người đàn ông quan trọng nhất đời mình.

Nước mắt không ngừng lăn xuống, tim như bị khoét một lỗ to, khí lạnh cứ theo đó tràn vào.

Thế giới của cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.

Thượng trung tá đến bên cạnh cô, không vui nói ra: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy. Tư lệnh đối với cô không tốt sao? Nghĩ mọi cách để giúp cô, cô thì sao? Một lần lại một lần ngang bướng với ngài, tổn thương ngài, loại người như cô, đáng đời không có được tình yêu của tư lệnh."

Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nhìn về phía Thượng trung tá đang tức giận, muốn nuốt đi nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn là cảm nhận được vị đắng chát mặn mặn.

"Anh chắc là luôn chờ đến ngày hôm nay?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Cô đang trách tôi sao? tôi chỉ là cảm thấy tư lệnh không nên yêu cô, nhưng tôi chưa từng cố ý giở trò, kết quả như bây giờ đều là do chính cô gây ra." Thượng trung tá chán ghét nói.

"Cuối cùng tôi đã làm sai điều gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, vẫn cảm thấy ủy khuất, nước mắt rơi không ngừng.

"Việc cô làm sai rất nhiều, Duật Cẩn muốn giết cô, tư lệnh bảo vệ cô đến nơi an toàn, dặn cô đừng có chạy loạn ra ngoài, ngươi lại tự mình lén đi ra ngoài hẹn hò cùng Duật Nghị, cô cho rằng tư lệnh không biết sao? Tư lệnh không nói, là do không muốn cô khó xử, dù cho cô lẳng lơ, ngài ấy cũng đều khoan dung cho cô." Thượng trung tá khinh bỉ nói.

"Đó là vì Duật Cẩn biết việc Cố Cảo Đình chuyển giao khoản nợ cho tổng thống nước B, nếu như ta không kết hôn cùng Duật Nghị, ông ta sẽ nói ra mọi chuyện trong buổi tiệc ăn mừng của Cố Cảo Đình, tôi không phải tìm Duật Nghị để hẹn hò, mà là muốn anh ấy không chọn tôi làm thái tử phi, tôi đã cố gắng để giải quyết vấn đề rồi."

"Vậy cô giải quyết như thế nào? cô chính là lấy chứng chọi đá, đổi lại càng làm mọi chuyện xấu đi, cô cần phải nói sớm với tư lệnh, để ngài ấy giải quyết, cô luôn tự cho là đúng, tự nghĩ bản thân thông minh, kết quả để lại cho tư lệnh một cục diện rối rắm, để ngài ấy giúp cô thu dọn."

"Cố Cảo Đình sẽ giải quyết như thế nào, còn không phải tổ chức hội nghị sao? Anh ấy không muốn phản quốc, không muốn nhân dân lầm than, anh ấy chỉ có thể hủy đi thân phận, địa vị, danh dự của mình, cùng tôi cao chạy xa bay."

Chương 587: Đổi cô bảo hộ, Cố Cảo Đình, cố gắng bay cao đi

"Cái gì không có Cố Cảo Đình, giống như là bẻ gãy cánh, nhổ răng nanh, rút đi khôi giáp trên người anh, Duật Cẩn rất sợ anh Đông Sơn tái khởi, khẳng định sẽ nhổ cỏ trừ tận gốc, tôi không muốn Cố Cảo Đình bởi vì tôi thanh danh một đời đều không có, còn chết thảm tha hương ở nước ngoài, cho nên tôi chỉ có thể đi bên người Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ giải thích.

"Đừng nói mình vĩ đại như vậy, nghe tốt như vậy, kỳ thật cô chính là một người phụ nữ yêu chuộng hư vinh.

lúc Tư lệnh quyền cao chức trọng, cô chơi với tư lệnh, tư lệnh sắp sửa mất hết tất cả, cô liền vội chạy tìm cành cao khác.

Tỷ như lần này, tư lệnh muốn cô sinh con cho anh, cô làm cái gì, cô uống thuốc tránh thai, cô thật sự muốn làm thái tử phi!" Trung tá Thượng hoàn toàn không hiểu, vì Cố Cảo Đình bênh vực.

"anh cảm thấy Cố Cảo Đình chỉ cần thời gian hai tháng có thể giải quyết vấn đề sao? Vẫn là anh muốn hai tháng sau, để Duật Cẩn có thể có nhiều tội danh nhất lên án Cố Cảo Đình thông đồng thái tử phi, phẩm đức bại hoại." Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay.

"Thôi đi, cô chính là một mặt muốn cùng tư lệnh chúng ta, một mặt đi thấy người sang bắt quàng làm họ, đem tư lệnh chúng ta làm lốp xe dự phòng. loại người hai mặt này, nghĩ một đằng nói một nẻo tâm cơ kỹ nữ tôi thấy nhiều, lục lâm còn phải bái cô làm sư phụ." Trung tá Thượng chán ghét và khinh thường nói.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn trung tá Thượng, không nói.

Mỗi người luôn có nhận định của riêng mình.

khi anh cảm thấy cô không tốt, cô ở trước mặt anh nói nhiều ít tình cảm có thể tha thứ, anh sẽ không lý giải, chỉ biết cảm thấy cô càng dối trá, càng ghê tởm.

Bọn họ có phán định của mình ăn sâu bén rễ, cùng cảm tình buồn nôn, cô căn bản thay đổi không được.

Dĩ vãng, cô chưa bao giờ sẽ vì mình biện giải. Bởi vì kiêu ngạo, bởi vì ngạo mạn, bởi vì cô có tự tôn và nguyên tắc của mình.

Cũng vì khinh thường người khác hiểu lầm. Lần này, cô yêu, yêu khắc cốt ghi tâm, vì yêu mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Cho dù có một chút khả năng, cũng muốn tận lực giải thích. Cô muốn giải thích với trung tá Thượng, sau đó nói với Cố Cảo Đình.

Tự nhiên, cô để chính mình hèn mọn, đạt được sỉ nhục và cười nhạo của người khác.

"Tùy tiện anh nghĩ sao, tôi không thẹn với lòng." Hoắc Vi Vũ lười giải thích.

"Hoắc Vi Vũ, nếu cô nói mình vĩ đại như vậy, nói giống như hết thảy đều vì tư lệnh.

Như vậy tôi khẩn cầu cô, vì tư lệnh, đừng bao giờ liên hệ với tư lệnh, cũng không cần tiếp xúc với tư lệnh, có thể chứ?

Tư lệnh nếu không có cô, anh sẽ cao cao tại thượng như cũ, không đâu địch nổi, là cô trói buộc anh, cũng là gánh nặng cho anh. không phải cô yêu tư lệnh sao? không cần tự mình đánh bàn tay của mình, có thể chứ?" Trung tá Thượng trầm hạ ngữ khí nói.

Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, lông mi thật dài bao trùm ở trên mắt cô, hoàn toàn che khuất cửa sổ tâm hồn cô.

Trung tá Thượng có lẽ đối với cô khắt nghiệt, nhưng mà anh đối với Cố Cảo Đình là một mảnh trung tâm.

Cố Cảo Đình không có cô, cũng không có vướng bận, anh làm vương cao cao tại thượng, cũng không cần đem đại đa số tâm huyết và tinh lực đặt ở trên người cô.

Yêu cô, anh quá mệt mỏi. Như vậy cô liền buông tay, lần này, cô thật sự buông tay. Anh bay cao đi, đổi lại cô yên lặng bảo hộ.

Hoắc Vi Vũ đối với trung tá Thượng gật đầu, "Chiếu cố anh ấy cho tốt, cám ơn anh đánh thức tôi, không cần đưa tôi đi trở về, đi trợ giúp cho anh ấy đi."

Cô xoay người, một mình yên lặng đi tới.

Trung tá Thượng chán ghét Hoắc Vi Vũ là bởi vì cảm thấy Hoắc Vi Vũ liên lụy tư lệnh, hại tư lệnh thật nhiều thứ, cũng làm tư lệnh tức giận thật nhiều.

Chỉ là, hiện tại anh nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ cô đơn lẻ loi. Một thiếu nữ, gầy như vậy, gió thổi qua, giống như sắp đổ. Nhưng cứ đi tới kiên định và ngạo nghễ như vậy. Trong lòng anh có chút ê ẩm đồng tình.

Thôi, thân sơ có khác, anh chỉ cần tư lệnh có thể tốt, những người khác, anh không có tinh lực đi thương hại.

Chương 588: Đối địch với toàn thế giới, duy vũ độc tôn

Hoắc Vi Vũ trở lại Hoắc gia, đã hơn 8 giờ tối.

Duật Nghị ăn cơm chiều, một mình một bàn, đám người Hoắc lão gia đứng ở một bên nhìn anh ăn, sắc mặt vô cùng kém.

Anh đứng lên nhìn Hoắc Vi Vũ, đi đến trước mặt cô, lo lắng nhìn cô, "vì sao trở về trễ như vậy, gọi điện thoại cũng không tiếp, cô đây là muốn bay ra phía chân trời sao?"

Hoắc Vi Vũ tươi cười, như là chưa có chịu thương tổn gì, vài phần lười biếng, vài phần yêu nghiệt, vài phần mê hoặc, "Ăn cái gì đây? Tôi vừa lúc đói bụng."

"Tôi kêu đầu bếp làm, vừa vặn cô trở về, bồi tôi ăn cơm." Duật Nghị cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ.

Rõ ràng là mùa hè rất nóng bức, cánh tay của cô lại lạnh băng.

Anh có chút kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Cô không để anh thấy rõ ràng, lập tức đi đến trước bàn ăn, kéo ghế dựa ra, nhìn lướt qua vài người đang đứng, lười biếng hỏi: "Bọn họ lại làm gì?"

"Tôi đưa cho bọn họ quà tặng quý trọng mà bị trộm, mỗi quà tặng đều có giá trị liên thành, đưa cho bọn họ, vốn dĩ là của bọn họ, nhưng mà tôi nói rồi, ngẫu nhiên tôi muốn nhìn, kết quả...... Hiện tại cơ hội xem đều không có, tôi phạt bọn họ đứng một tuần." Duật Nghị giải thích.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Hoắc Thuần.

Hoắc Thuần phẫn hận nhìn cô, lửa giận trong mắt sắp đem cô đốt cháy, hận không thể đem cô tan biến, tan thành mây khói.

"Tiện nhân. Đừng đắc ý, xem tôi về sau chỉnh chết cô." Hoắc Thuần hung ác nham hiểm dùng khẩu ngữ nói.

Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe miệng mỏng lạnh, trong mắt lạnh không có một chút độ ấm.

Cô tùy tay cầm lấy một mâm bò bít tết, đập tới trên người Hoắc Thuần.

"A." Hoắc Thuần bị đập đau, la to một tiếng.

Mâm ngã trên mặt đất, vỡ, bò bít tết rớt ra.

"Hoắc Vi Vũ, cô cố ý." Hoắc Thuần che lại chỗ bụng bị đập đau quát.

Hoắc Vi Vũ tiến lên, tay kiềm chế cằm cô, nâng mặt Hoắc Thuần lên. Hoắc Thuần bị bắt nhìn về phía đáy mắt lạnh băng của Hoắc Vi Vũ.

Cô hơi sửng sốt. Trên người Hoắc Vi Vũ có loại lạnh lẽo, làm cô cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô cảm thấy, Hoắc Vi Vũ hiện tại và Hoắc Vi Vũ lúc trước có chút không giống nhau, nhưng mà lại nói không nên lời chỗ nào không giống nhau.

"Nói cho cô biết, tôi chính là cố ý, vừa rồi cô nói cái gì, vì sao không nói ra tới?" Hoắc Vi Vũ khẽ mỉm cười hỏi.

"vừa rồi tôi không nói gì thêm, cô quả thực chính là người đàn bà đanh đá." Hoắc Thuần phủ định nói.

Hoắc Vi Vũ ném mặt Hoắc Thuần ra, đứng thẳng tắp, trên cao nhìn xuống Hoắc Thuần, "Nói thái tử phi tương lai là người đàn bà đanh đá, cô thật to gan, vả mồm một trăm cái."

Tần Diệu Ni đau lòng, nói: "Tiểu Vũ, cô không thể không nói lí như vậy, là cô đánh nó trước, nó mới có thể nói như vậy."

"Bà cùng Hoắc Thuần liên thủ tức chết ba ba tôi, cùng tôi phân rõ phải trái sao? Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm mẹ, một trăm cái này, cho bà đánh đi." Hoắc Vi Vũ lạnh băng nói, ngồi xuống vị trí, đạm bạc ăn cơm.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ, đối với Tần Diệu Ni ra lệnh: "Còn không mau đánh, chẳng lẽ muốn người của tôi đánh."

Nếu để người của Duật Nghị đánh, Hoắc Thuần phỏng chừng chết ở chỗ này. Tần Diệu Ni đau lòng con gái, đành phải chính mình động thủ bắt đầu đánh.

Hoắc Vi Vũ nghe tiếng vả mặt, lạnh nhạt ăn cơm. Cô ăn xong, bàn tay cũng chưa có đánh xong, cô lập tức về phòng, tắm rửa, thay quần áo ra tới.

Duật Nghị vào cửa, hồ nghi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cười hì hì nói: "hôm nay cô với bình thường không quá giống nhau?"

"Độc nhất phụ nhân tâm?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, gợi lên khóe miệng, "Bản tính tôi như thế. Chuyên chú âm ngoan hai mươi lăm năm, phát cho tôi cái giấy chứng nhận chiến sĩ thi đua sao?"

Chương 589: Nhân sinh như thế, bạn, mới là vĩnh hằng

Duật Nghị hắng giọng nói, "bộ dáng của cô bây giờ, như là bị đả kích rất lớn, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, muốn cùng toàn thế giới đối địch. Tôi làm người tốt lắng nghe, cô có muốn nói với tôi hay không?"

Trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên bi thương, hội tụ trong mắt cô mê mị.

Cô sẽ không đem đau xót của mình để lộ ra.

"Nhân sinh như thế, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, xoay người, nằm ở trên giường.

Duật Nghị mới phát hiện, trên chân cô đều là mụn nước.

"có phải cô đi bộ rất nhiều con đường hay không, có muốn tôi tìm bác sĩ tới xem cho cô hay không." Duật Nghị lo lắng nói.

"Không cần, đã có thuốc tốt nhất, ngày mai sẽ khỏi." Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.

"có phải cô và Cố Cảo Đình cãi nhau hay không, anh đối với chúng ta có hiểu lầm sao? Tôi có thể giúp cô giải thích." Duật Nghị thương tiếc nói.

nhìn cô như vậy, trong lòng anh có chút cảm giác chua cay, chảy xuôi trong máu, thực không thoải mái.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn không khí. Cô và Cố Cảo Đình không có hiểu lầm. Cô chỉ là nghĩ, nếu bọn họ không có yêu nhau thì tốt rồi.

Ít nhất, anh sẽ không giống như hiện tại chán ghét cô, cô cũng sẽ không đánh rơi lòng mình, rốt cuộc không tìm lại được.

Bị người yêu nhất chán ghét, cái loại cảm giác này, so với bị phản bội càng làm cho đau lòng, thậm chí đau tới mức muốn ngủ một giấc qua đi, không bao giờ tỉnh lại.

Chỉ là, hiện tại cô còn có trách nhiệm, còn có chuyện chưa có làm xong.

Nhớ rõ, người xưa từng nói: Nếu bạn đặc biệt quý trọng một người, chỉ khi trở thành bạn với người này, đó là cả đời, sẽ không mất đi, sẽ không trở thành cả đời không qua lại với nhau, không giống cô hiện tại đau lòng như vậy.

Loại cảm giác này, chỉ có trải qua nổi khổ khắc sâu trong lòng từng yêu đến một người, một người ghét bỏ một người, mới có thể hiểu.

"Duật Nghị, chúng ta tương hỗ càng tốt, cả đời làm bạn, được không?" Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói, nhìn về phía anh.

Ánh mắt trong sáng, giống như dưới ánh trăng u đàm, có tác dụng làm cho lòng người yên tĩnh. Anh đoán chừng Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay.

Được rồi, anh không phúc hậu vui vẻ.

"được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, bên ba ba tôi đã nói qua, nhưng mà có lẽ không được lâu lắm." Duật Nghị nhắc nhở.

"uh, cám ơn."

Hiện tại cô và Cố Cảo Đình tách ra, di vật ba ba, cô muốn chính mình đi giải quyết. Vẫn còn, Lý Tư có phải ba đẻ của mình hay không, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Duật Nghị nằm ở trên sô pha, đem điện thoại tắt âm, gởi tin nhắn cho Duật Cẩn.

"Ba, Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình đã chia tay." Duật Nghị vui rạo rực nói.

"Vẫn là con có biện pháp. Hổ phụ vô khuyển tử, làm khá tốt." Duật Cẩn khen nói.

"Không phải ba ở giữa giở trò quỷ sao? con cái gì đều không có làm."

Duật Cẩn: "......"

Ông khen ngợi rõ ràng, có thể đem lời khen nói ra thu hồi lại sao?

"con nỗ lực cho tốt, tranh thủ làm cô ta mang thai con của con sớm một chút. Như vậy mới có thể kê cao gối ngủ." Duật Cẩn phân phó nói.

"Đang không ngừng nỗ lực, chuyện của con để cho con xử lý đi, cả ngày ba đem tinh lực đặt ở hậu cung, cần chính ái dân đâu?" Duật Nghị trêu chọc nói.

"uh. Chờ tin tốt của con." Duật Cẩn cúp điện thoại, nhìn về phía Tắng quản gia, "Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay, lần này hẳn là hoàn toàn chia tay, vấn đề bên Mai Lâm mau chóng giải quyết, hôm nay trở lại thủ đô, còn có rất nhiều sự tình phải giải quyết?"

"Rốt cuộc là ai ở sau lưng trợ giúp chúng ta đây?" Tắng quản gia khó hiểu hỏi.

Duật Cẩn cong cong khóe miệng, "Trời cũng giúp ta."

Tắng quản gia: "......"

Chương 590: Bởi vì quá yêu, chỉ là bởi vì quá yêu...

Hoắc Vi Vũ nằm ở trong phòng ba ngày. Đối với việc bên ngoài, không để ý hỏi tới. Tuy rằng cô không nói, nhưng mà cũng không tỏ vẻ không đau.

Mỗi khi nhớ tới Cố Cảo Đình, vẫn là sẽ rơi nước mắt như mưa. Đặc biệt là đêm khuya, đêm khuya yên tĩnh, cô sẽ miên man suy nghĩ.

Nghĩ nghĩ, nước mắt ngăn không được lại chảy xuống. Thứ sáu, cô nhận được điện thoại của Lâm Thừa Ân.

"bây giờ em ở nhà sao? anh lại đây đón em đi Việt Nam." Lâm Thừa Ân nói.

"uh, bây giờ em trở về, ước chừng một giờ sau, gặp ở trước cửa nhà." Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.

Cô đứng dậy, đi toilet, đánh răng rửa mặt, xem mình trong gương, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Cô tô lên son môi, từ toilet ra tới.

"Hôm nay khởi sắc thoạt nhìn khá hơn nhiều, muốn cùng nhau đi ra ngoài hóng gió sao?" Duật Nghị vui vẻ mời nói.

"Tôi muốn đi Việt Nam tham gia hội đấu giá ngày mai, trở về sẽ đi thủ đô với anh." Hoắc Vi Vũ hứa hẹn nói, gật đầu, vô cùng xa cách.

Anh cảm thấy,sau khi Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay, quan hệ bọn họ càng thêm xa cách?

"Tôi đi với cô, vừa vặn tôi không có việc gì." Duật Nghị cười hì hì nói.

"Giúp tôi nói với ba anh là được, anh mang thân phận điện hạ đi quốc gia khác, không ổn." Hoắc Vi Vũ lý trí nói, sửa sang lại hành lý.

"Tôi đưa cô trở về, bằng không ba tôi sẽ hoài nghi." Duật Nghị cũng đi theo cùng nhau thu thập hành lý.

Hoắc Vi Vũ không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Duật Nghị đưa cô trở về. Hoắc Vi Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ninh Xuyên, cô từ nhỏ lớn lên ở đây, lần này rời đi, muốn trở về, không biết năm nào tháng nào.

Thực buồn cười, vốn dĩ cô cho rằng cha mẹ cô đã chết, trên thực tế, cha mẹ đều khoẻ mạnh, chỉ là, Cố Cảo Đình không cần cô, cha mẹ cũng không cần cô mà thôi.

Thực mau, cô liền xuống dưới lầu. Lâm Thừa Ân đã ở đó. Anh nhìn Hoắc Vi Vũ từ trên xe xuống, so với gặp mặt lần trước giống như gầy hơn rất nhiều.

"Tiểu Vũ, gần đây em có khỏe không?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ cười quyến rũ, "Khá tốt."

Duật Nghị nhìn đến Lâm Thừa Ân, trong lòng khó chịu, "cô cùng đi với anh ta sao?"

"Anh ấy là anh tôi." Hoắc Vi Vũ nói, hơi mỉm cười với Lâm Thừa Ân.

Xem đi, bạn còn đây, mặc dù đã ở chung hai mươi mấy năm. Người yêu, đã đi xa, bởi vì quá yêu, cho nên, trong mắt không dung được một hạt cát.

*

Quân khu

Cố Cảo Đình vội vàng trong mấy ngày ngủ bù mấy giờ.

"Trung tá Thượng, giúp tôi an bài một chút, tôi muốn đi nước B." Cố Cảo Đình phân phó nói, cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay bùm bùm đánh trên máy tính.

"vâng." Trung tá Thượng đau lòng nhìn về phía tư lệnh, "Tư lệnh, công việc làm không xong, tối hôm qua đến bây giờ anh còn chưa có nghỉ ngơi đâu."

"Chuyện của tôi không cần anh nói." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, tầm mắt chuyên chú ở trên máy tính, trong mắt tanh hồng phản xạ ra màn hình âm u.

Vừa nhìn, liền cảm thấy lạnh lẽo, giống như hoang dã. Đã từng, anh đối với một thiếu nữ trả giá toàn bộ tâm huyết.

Hiện giờ, anh đem tình yêu thu trở về, lại bị mất khả năng yêu người, không bao giờ có khả năng yêu bất luận kẻ nào.

Di động vang lên tới. Anh xem là số điện thoại xa lạ, nhíu mày tiếp nghe.

"Cố Cảo Đình, tôi là Giang Hạo Trần, muốn bắt tôi sao? Tôi ở Việt Nam, tới đi." Giang Hạo Trần thay đổi thanh âm, khiêu khích nói.

Cố Cảo Đình lãnh mắt rùng mình, phụt ra một tia sát khí. Người này, giết sáu thuộc hạ của anh, anh không có khả năng buông tha.

"Chờ đó." Cố Cảo Đình lời ít mà ý nhiều nói hai tiếng, đóng sầm điện thoại, nói với trung tá Thượng: "Tạm thời hủy bỏ hành trình đi nước B, an bài giúp tôi đi Việt Nam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro