Chương 591-600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 591: Cuối cùng cũng gặp mặt

Buổi sáng Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa Ân đi máy bay đến thủ đô Hà Nội ở Việt Nam.

Lâm Thừa Ân giúp Hoắc Vi Vũ cất kỹ hành lý, ngồi vào trên vị trí, hỏi cô: "Nhìn thấy trường hợp bạo lực chưa hả?"

"Không có, làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa Ân.

"Chúng ta đi chỗ này địa thế hiểm ác, núi non trùng điệp, thuộc mảnh đất không ai quản lí ở Việt Nam, được xưng là hắc ám mù khu Việt Nam, rất nhiều tội phạm, chạy trốn tụ tập ở nơi đó, anh đặt khách sạn, đến nơi đó, không có chuyện gì đặc biệt, không cần chạy loạn, biết không?" Lâm Thừa Ân nhắc nhở.

Hoắc Vi Vũ gật gật đầu, "Lần này còn mượn anh một số tiền lớn, em sẽ từ từ trả lại anh."

"Em là em gái của anh, chúng ta là người một nhà, nếu đã cho em, anh không muốn lấy về, em đừng cảm thấy có gánh nặng." Lâm Thừa Ân nói.

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười.

Cô rất thích có chữ nhà này, hơn nữa cô còn hy vọng được người nhà, hôm nay, sẽ không còn khả năng trở thành người nhà của anh rồi.

Hoắc Vi Vũ có chút buồn bã, nhắm mắt lại.

*

Giữa trưa, máy bay đã đến Hà Nội.

Khi xuống máy bay, vẻ mặt của Lâm Thừa n ngưng trọng lên, trong mắt có chút quái dị, dặn dò: "Em chờ anh ở lối ra một chút, anh làm xong chuyện sẽ đến tìm em."

"Uhm." Hoắc Vi Vũ lên tiếng.

Cô nghĩ Thừa n muốn đi tìm bạn bè của mình. Ra ngoài, hơn mười chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới, chỉnh tề xếp thành bốn hàng.

Mấy chục người đàn ông mặc quần áo màu đen, tay cầm súng ống, bước ra ngoài vây quanh xe. Cửa xe đều là màu đen, không thấy rõ bên trong

Nhưng có rất nhiều bảng tên, trên đó còn viết tiếng Trung: Hoan nghênh trở về, Ân Ân.

Ân Ân, sẽ không phải là Thừa Ân chứ?

Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên một người, hỏi Lâm Thừa Ân: "Anh ta hả?"

Lâm Thừa n không nói gì, gật gật đầu, vẻ mặt tối tăm, đi tới một chiếc xe.

Người này có tính hướng rất kỳ lạ, ngay từ đầu, Lâm Thừa Ân cũng là thích phụ nữ, thiếu chút nữa hẹn hò với một người phụ nữ, nhưng gặp anhh ta, tất cả đều đã thay đổi, thậm chí là tính hướng.

Sau này, Thừa Ân càng không muốn nhắc tới anh ta, cũng không có liên lạc với anh ta. Hoắc Vi Vũ ở cửa đợi hơn một tiếng, Lâm Thừa n đẩy cửa xe bước xuống.

Hoắc Vi Vũ nhìn vẻ mặt của anh còn tối tăm hơn lúc nãy, cả người bao phủ hơi thở u buồn.

Cô có cảm giác không tốt, lo lắng hỏi: "Không có việc gì chứ, nếu như có chuyện, chúng ta về nước đi, người thân quan trọng hơn di vật người thân."

Lâm Thừa Ân xoa đầu của cô, lấy cái thánh giá rất đặc biệt đeo vào cô của cô.

Chính giữa thánh giá là một viên bảo thạch màu lam vô cùng sang quý, trong bảo thạch có sợi tơ vàng thật dài.

Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có 1 viên bảo thạch trong vòng cổ thánh giá này.

"Anh sẽ ở chỗ này một hai tháng, không thể đi cùng với em được rồi, người của anh ta sẽ bảo vệ em đến đó, nhớ rõ phải luôn đeo vòng cổ này. Mạnh Tiên có hai thế lực lớn, Nguyễn Văn Cường và Lê Thế Minh, mặc dù bọn hò thề không đội trời chung, nhưng đều nghe theo anh ta giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần em luôn đeo vòng cổ, bọn họ sẽ nghe lời em, bảo vệ em."

Lâm Thừa Ân lấy một tấm chi phiếu nhét ở trong tay Hoắc Vi Vũ, trong mắt hơi hơi đỏ lên, "Mật mã là sinh nhật của anh."

"Anh không đi cùng với em sao?" Hoắc Vi Vũ lo lắng cầm cánh tay của anh ta.

Khóe miệng Lâm Thừa Ân giơ lên nụ cười, "Ở trong này, bảo vệ của anh ta an toàn hơn anh."

Mà anh ta, muốn Thừa Ân.

Chương 592: Không thể buông tha, anh có khỏe không?

Trên xe, Hoắc Vi Vũ ngẩn người dựa vào cửa kính xe, Cô càng nghĩ càng hoảng hốt. Vẻ mặt Thừa Ân không đúng.

Cô nhìn hai người đàn ông cao lớn phía trước, hỏi: "Ông chủ của mấy nguời sẽ không làm tổn thương Thừa Ân, đúng không?"

"Ông chủ của chúng tôi rất yêu anh ta" Người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái nói bằng tiếng Trung.

Hoắc Vi Vũ biết, kỳ thật Thừa Ân cũng rất thích người đàn ông thần bí kia, cho nên, nhiều năm qua vẫn cô độc như vậy.

"Trước kia vì sao họ lại xa nhau, mấy người biết không?" Hoắc Vi Vũ thuận miệng hỏi.

"Ông chủ của chúng tôi cho rằng mình bị nhiễm bệnh Aids, nên đuổi anh của cô đi, nhưng sau này ông chủ mới biết được, ngài ấy hoàn toàn không có nhiễm bệnh." Người bên cạnh giải thích nói.

Tình yêu của cô, cô còn không giải quyết được, tình yêu của người khác, cô càng không có quyền lên tiếng. Hoắc Vi Vũ nhìn phía ngoài cửa sổ. Bây giờ bọn họ đang chạy trên đường núi, ở trên núi cong cong quẹo quẹo.

Không khí vô cùng tươi mát, cảm nhận không khí thiên nhiên mát mẻ, cũng là một loại hưởng thụ.

"Píp, píp, píp." Một chiếc xe phía sau, vội bóp kèn.

Đoạn đường này chỉ đủ cho một xe chạy, rất hẹp, nếu xe phía sau muốn vượt qua, xe của bọn họ phải dựa vào sườn núi bên cạnh.

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại nhìn là một chiếc xe tải, cửa kính xe cùng loại với gương. Bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài, người bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong là ai.

"Chúng ta chạy sang một bên để cho bọn họ qua trước." Hoắc Vi Vũ nói.

"Trên con đường này, còn chưa ai dám qua mặt chúng tôi, không muốn sống nữa chắc." Người lái xe nói bằng tiếng Trung, vẻ mặt hung ác.

"Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nhiệm vụ của mấy người là bảo vệ tôi." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

Mà chiếc xe tải phía sau đang điên cuồn bóp kèn. Tiếng loa ầm ĩ làm cho Hoắc Vi Vũ đau đầu.

Trong mắt người lái xe lóe lên sát khí, nhanh chóng chạy xa ra mười mét, dừng xe lại, nóng giận lấy súng bắn về phía xe tải.

Anh ta nói bằng tiếng anh, "Xuống xe."

"Tư lệnh, làm sao bây giờ?" Vương Đông vội vàng hỏi.

Cố Cảo Đình nhíu mày, "Trước nói chuyện, khi tất yếu thì cứ dùng thủ đoạn, không oán không cừu, cố gắng đừng tổn thường tính mạng người khác."

"Vâng" Vương Đông mở cửa xe đi xuống, dùng tiếng anh trao đổi nói: "Xin lỗi, anh em chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng, anh có thể chạy sang một bên hay không, để cho chúng tôi đi qua, ở đây có 1000 đôla, mời anh em ăn bữa cơm."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô quay đầu lại. Là Vương Đông! Sao anh ta lại ở chỗ này?

"Để cho bọn họ qua." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

Vương Đông hơi kinh hãi, nhìn về phía trên xe, có đều kính xe Hoắc Vi Vũ ngồi màu đen, anh ta không nhìn thấy rõ bên trong.

Người đàn ông kia còn đang do dự. Hoắc Vi Vũ leo lên chỗ ngồi, lái xe đến bên cạnh. Vương Đông nhét 1000 Đô-la vào trong tay người đàn ông.

Người đàn ông nhìn xe chạy sang một bên, tiền bạc cũng đã cầm, không nói gì, quay về ngồi vào xe. Hoắc Vi Vũ nhìn xe MiniBus kia chạy qua mình.

Người của Cố Cảo Đình, tới đây, còn vội vàng như vậy, là vì cái gì?

Vương Đông lên xe, cảm thán nói: "Trên thế giới này quả thật có nhiều chuyện kỳ lạ, giọng nói người phụ nữ trên xe phía trước rất giống Hoắc Vi Vũ."

Đôi mắt Cố Cảo Đình khẽ run lên, nháy mắt, lại khôi phục lạnh lùng.

"Anh câm miệng cho tôi, đừng ở trước mặt chúng tôi nhắc tới người phụ nữ ghê tởm kia được không?" Trung tá Thượng tức giận nói.

Vương Đông nhìn thoáng qua đôi mắt sắc bén của Cố Cảo Đình.

"Lái xe đi, trước 6 giờ phải tới đó, mới có thể bảo đảm an toàn của nhân viên chúng ta." Cố Cảo Đình trầm giọng ra lệnh.

"Vâng"

Cố Cảo Đình chậm rãi quay đầu, thâm sâu nhìn thoáng qua chiếc xe của Hoắc Vi Vũ...

Chương 593: Chỉ cần anh an toàn, vậy là tốt rồi

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại chợp mắt. Cô và Cố Cảo Đình chia tay đã mấy ngày, đến giờ trái tim cô vẫn còn đau.

Dù bọn họ có ngẫu nhiên gặp được, cũng sẽ không có cùng xuất hiện thôi. Xe rất nhanh chạy về phía trước.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy chiếc xe tải tấp ở ven đường, kính xe đều đã nát. Trong lòng cô hoảng sợ, la lên: "Dừng xe."

Ngô Việt đang lái xe nhìn về phía nàng, "Có chuyện gì sao?"

"Tôi kêu dừng thì dùng đi." Hoắc Vi Vũ lo lắng nói.

Ngô Việt nghĩ nghĩ, dừng xe ở bên cạnh. Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, chạy về phía xe tải. Bên trong xe không có một bóng người, trên cửa xe đều là vết đạn, bên trong xe còn có dính vết máu.

Hoắc Vi Vũ lo lắng Vương Đông gặp chuyện không may. Anh ta chính là trợ thủ đắc lực của Cố Cảo Đình.

Không suy nghĩ nhiều, Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho Vương Đông. Vương Đông bên kia nghe điện thoại.

"Anh không sao chứ?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Vừa rồi ở trên đường gặp một người, thật sự là cô sao?" Vương Đông rất chấn kinh.

Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của Vương Đông, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Anh không có chuyện gì thì tốt."

"Tôi không sao, trung tá Thượng thì có, chúng ta rơi vào bẫy của kẻ thù mai phục, bây giờ tư lệnh dẫn dắt chúng tôi tạm thời tránh thoát truy kích của kẻ thù, ngài ấy còn làm phẫu thuật đơn giản cho trung tá Thượng." giọng của Vương Đông cũng không thoải mái.

Một chữ tạm thời, khiến cho thần kinh của Hoắc Vi Vũ đều đã căng thẳng rồi.

"Có cần tôi giúp gì không?" Hoắc Vi Vũ thành khẩn nói, cô nhìn về phía xe tải, "Trên xe tôi chỉ ngồi được ba người, nếu người của anh không nhiều, tôi có thể cho anh đi nhờ một đoạn đường."

Vương Đông nhìn về phía sơn động, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cô và tư lệnh cãi nhau hay không? Nếu tư lệnh biết là cô, có thể sẽ không đồng ý nhận sự giúp đỡ của cô."

"Anh ấy, cũng ở đó sao?" Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.

"Phải, chúng tôi đến đây theo từng nhóm mười người, hơn nữa năm người khác giờ đang ở trên tay Giang Hạo Trần, tư lệnh đến đây cứu người, không ngờ rơi vào bẫy của Giang Hạo Trần, chúng tôi thật không ngờ Nguyễn Văn Cường rõ ràng giúp Giang Hạo Trần." Vương Đông thở dài một hơi nói.

Nguyễn Văn Cường, tên người này, Hoắc Vi Vũ mới từ chỗ của Lâm Thừa n biết được.

Là một người có thế lực rất mạnh ở Mạnh Tiên.

Cô cầm vòng cổ trên cổ, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vương Đông, nghe, bây giờ tôi để xe cho mấy người, không cần nói cho Cố Cảo Đình xe của tôi là được, hơn nữa, tôi có một sợi dây chuyền, thánh giá, chính giữa là Lam Bảo Thạch, mấy người cầm sợi dây chuyền này, mặc kệ là Nguyễn Văn Cường hay là Lê Thế Minh, đều sẽ nghe lệnh nó. Bởi vì sợi dây chuyền này tôi cũng mượn từ một người bạn, sau khi mấy người hoàn thành nhiệm vụ trở về lén trả lại cho ta là được rồi."

"Cô nói là Thiên đường đỉnh? Đó là đồ vật của Luân Côn, sao cô lại quen biết Luân Côn hả?" Vương Đông kinh ngạc nói.

"Một lời khó nói hết, trước giúp đỡ mấy người thoát khỏi nguy hiểm, xe của tôi để ở bên cạnh xe tải của mấy người." Hoắc Vi Vũ nói.

Cô cúp máy, đi đến bên cạnh xe, nói với Ngô Việt: "Anh đưa bạn của tôi đến Mạnh Tiên trước, xin bảo đảm bọn họ an toàn."

"Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho cô." Ngô Việt không muốn.

"Tôi không có nguy hiểm." Hoắc Vi Vũ tháo vòng cổ trên cổ xuống, đặt vào trong tay Ngô Việt, "Xin đưa cái này cho người đàn ông đã đưa 1000 Đô-la nam cho anh, anh ta sẽ trả lại cho tôi."

Ngô Việt: "..."

"hơn nữa, không cần nói với bọn họ tôi là ai, làm phiền rồi." Hoắc Vi Vũ khẩn cầu nói.

Ngô Việt nhìn về phía Ngô Địch bên cạnh.

Ngô Địch cởi dây nịt an toàn ra, "Tôi bảo vệ cô ấy, anh đưa bạn cô ấy đến Mạnh Tiên trước, sau đó quay lại đón chúng tôi."

Chương 594: Bị phát hiện?

Cố Cảo Đình từ trong hang núi đi ra, trên tay và quần áo toàn là máu. Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm nghị.

"Tư lệnh, Thượng trung tá không sao chứ?" Vương Đông lo lắng hỏi.

"Viên đạn đã được lấy ra, hiện tại vẫn đang hôn mê, anh ta bị mất máu quá nhiều, nhất định phải truyền máu, ở đây có ai thuộc nhóm máu AB không?" Cố Cảo Đình hỏi.

Các binh sĩ đưa mắt nhìn nhau.

Không có ai.

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia sắc bén, phân phó nói: "Các anh ở chỗ này chăm sóc Thượng trung tá, đừng để cho anh ta bị sốc, nếu sau bốn giờ tôi chưa trở về, các anh lập tức về nước, không cần đợi ta, nghe rõ không?"

Vương Đông biết tư lệnh muốn một mình phá vòng vây, vậy quá nguy hiểm.

Hiện tại tình thế khẩn cấp, liên quan đến mạng sống của Thượng trung tá và an toàn của tư lệnh, anh ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

"Tư lệnh, tôi có một người bạn quen biết Luân Côn, cô ấy đồng ý giúp đỡ. Hiện tại xe của cô ấy đang đứng ở nơi chúng ta gặp sự cố, chúng ta có thể lập tức qua tìm cô ấy." Vương Đông đứng thẳng tắp báo cáo.

Cố Cảo Đình hoài nghi, nheo mắt hỏi: "Bạn cậu? Sao trước đó chưa từng nghe cậu nói?"

Vương Đông nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến bản thân bớt căng thẳng.

"Ngài còn nhớ không? Khi nãy tôi vừa nói có một cô gái có giọng nói giống Hoắc Vi Vũ, thì ra cô ấy là bạn gái cũ của tôi trước đây, cô ấy cũng nhận ra tôi, vừa rồi còn gọi điện thoại cho tôi, nói sẽ cho tôi mượn thiên chi." Vương Đông nói.

Cố Cảo Đình kinh ngạc: "Sao cô ta lại có thiên chi?"

"Cái này tôi cũng không biết, có thể cô ấy là bạn gái của Luân Côn, dù sao bọn họ cũng là cùng một loại người, lớn lên lại xinh đẹp, đúng không. Tư lệnh, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, quan trọng là cứu Thượng trung tá, chờ có cơ hội, tôi trả thiên chi cho cô ấy, sẽ có thời gian giới thiệu với ngài." Vương Đông khẩn cấp nói.

"Đưa Thượng trung tá đi trước." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Trên đường đi, trong lòng anh vẫn luôn dồn nén cảm giác không thoải mái, hỏi Vương Đông: " Bạn của anh có giọng nói giống Hoắc Vi Vũ sao?"

"Ha Ha". Vương Đông gượng cười: "Dù sao đều là nũng nịu, phụ nữ không phải đều nói chuyện như vậy sao?"

"A." Cố Cảo Đình cười giễu một tiếng, trong mắt hiện lên một tia rét buốt: " Cô ấy nói chuyện không nũng nịu."

Vương Đông biết tư lệnh là ám chỉ Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ là chỗ đau nhất của tư lệnh, anh ta không dám nói tiếp nữa, sợ nói nhiều lại sai nhiều, vẫn là nên ngậm miệng thôi.

Nửa giờ sau, bọn họ đã đến nơi xảy ra sự cố. Phán đoán trước mắt là xung quanh không có nguy hiểm.

Vương Đông đi ra ngoài. Ngô Việt nhìn thấy Vương Đông, từ trên xe bước xuống.

Anh ta đưa dây chuyền cho Vương Đông, nói thêm: "Sợi dây chuyền này cũng là do bạn tôi mượn tới, dùng xong nhanh chóng trả lại."

"Cảm ơn a." Vương Đông nói.

"Anh không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, bạn của anh thật sự đối với anh đủ tốt, lên xe đi, tôi đưa các người qua Mạnh Tiên, quân đội của cả hai nước đóng tại biên giới sẽ không dám cản xe của tôi." Ngô Việt lạnh nhạt nói.

"Cảm tạ." Vương Đông cảm kích nói.

Những người khác đưa Thượng trung tá đang hôn mê vào xe. Chỉ cần đến Mạnh Tiên, Thượng trung tá liền được cứu rồi.

Cố Cảo Đình lên xe sau cùng. Đột nhiên, anh xoay người lại, nhìn về góc vị trí hướng đông nam.

Hoắc Vi Vũ giật nảy mình. Anh hình như là đang nhìn về phía bên này, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cô? Hoắc Vi Vũ nằm rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.

Bên kia Cố Cảo đình đang đi về phía cô.....

Chương 595: Em thật biết làm người khác ngạc nhiên

"Tít tít tít." Ngô Việt không kiên nhẫn ấn còi.

Vương Đông lo lắng tư lệnh sẽ phát hiện ra Hoắc Vi Vũ. Theo tính cách kiêu ngạo của tư lệnh, khẳng định là sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của phụ nữ.

"Tư lệnh, nhanh lên, Thượng trung tá sắp không chịu được rồi." Vương Đông nhanh trí thò đầu ra cửa sổ hô.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía Vương Đông, ra lệnh: "Các anh đi trước, nhớ rõ phải bảo đảm an toàn cho Thượng trung tá."

"Nhưng tư lệnh..."

"Đi." Cố Cảo Đình chỉ đơn giản nói một chữ, nhưng có tính uy hiếp rất mạnh, trong mắt toàn bộ là sự kiên quyết cùng quyết tuyệt.

Vương Đông chỉ có thể rụt đầu về.

Hoắc Vi Vũ thấy xe đã đi nhưng Cố Cảo Đình vẫn còn đứng đó, đồng thời lại tiếp tục đi về phía cô, nhất thời hồn vía đều bị dọa chạy hết rồi.

Cô cảm nhận được có một cái bóng râm bao phủ tại đỉnh đầu của mình, còn thấp thoáng nghe được anh nặng nề hô hấp.

Cô không dám ngẩng đầu.

"Em thật luôn biết làm người khác ngạc nhiên a." Cố Cảo Đình nói, thanh âm rét lạnh như có thể đóng băng được cả mười dặm.

Hoắc Vi Vũ biết anh đã nhận ra cô, ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt của Cố Cảo Đình không chút cảm xúc, anh không nói gì thêm, xoay người đi.

Hoắc Vi Vũ đứng lên, muốn gọi tên anh nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng cũng không có mở miệng.

Lời nói của Thượng trung tá vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Nếu như yêu anh, thì nên buông anh ra, để anh bớt gánh nặng đi một chút. Anh đã không còn yêu cô, nên để anh đi tìm người tốt hơn, xứng đáng với anh hơn cô.

Hoắc Vi Vũ cuối thấp đầu xuống, lông mi dài che đi sự ảm đạm cùng chua xót trong đôi mắt. Cố Cảo Đình, em sẽ ở phía sau cầu nguyện cho anh luôn bình an, hạnh phúc!

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng súng liền ngẩng đầu lên. Cố Cảo Đình tựa như một con báo săn xông tới chỗ cô, cấp bách hô: "Nằm xuống."

Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Ngô Địch chắn trước mặt cô. Phanh, phanh, phanh, phanh.

Tất cả đạn đều bắn trúng người anh ta. Ngô Địch ngã xuống. Hoắc Vi Vũ quỳ xuống theo, thấy khóe miệng Ngô Địch toàn là máu.

Anh nhếch mép cười, dùng tiếng Trung còn "bập bẹ" hỏi: "Tôi vừa rồi có đẹp trai không?" Nước mắt liền chảy ra, Hoắc Vi Vũ đau lòng nói: "Rất đẹp trai! Sao anh phải cứu tôi?"

"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cô an...cô an...an...an toàn." Nói xong câu này, mặt Ngô Địch nghiêng về một bên.

Không còn phản ứng rồi. Đây là lần thứ hai, Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một người chết trước mặt mình. Sinh mệnh thực yếu ớt, thoáng qua liền biến mất.

Một giờ trước đó, Ngô Địch còn vừa nói cười với cô, vui vẻ khỏe mạnh như vậy. Nếu như mẹ, vợ cùng con biết anh ấy cứ vậy mà chết đi, không biết là sẽ thương tâm đến độ nào.

"Đi mau." Cố Cảo Đình kéo tay cô, nhanh chóng chạy về phía trước.

Cô có thể cảm nhận được tốc độ của Cố Cảo Đình chậm lại, là cô liên lụy anh.

"Cố Cảo Đình, anh nghe em nói, em chết không có gì đáng tiếc, hiện tại để em yểm trợ anh, anh đi nhanh một chút, về sau, nhớ kỹ báo thù cho em, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt." Hoắc Vi Vũ muốn giật ra khỏi tay của anh.

"Im miêng."Ánh mắt anh đỏ rực, nghiêm nghị nói ra: "Tôi không cần một phụ nữ yểm trợ."

"Bắt hai người bọn họ lại, không được để bọn họ chạy thoát." Người phía sau hô, đuổi theo rất nhanh.

Hoắc Vi Vũ thấy người phía sau sắp đuổi kịp, thoạt nhìn ít nhất cũng phải năm,sáu mươi người. Cố Cảo Đình coi như song toàn cũng khó đối phó lại hết được.

Anh, là anh hùng có một không hai, là trụ cột tinh thần của toàn bộ nhân dân, anh, không nên chết ở chỗ này.

"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ gọi một tiếng, khóe miệng tiếp tục nâng lên: "Tôi đã không còn yêu anh rồi."

Anh dừng lại, nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ thừa cơ anh buông tay cô ra, không chút do dự nhảy xuống vách núi bên cạnh.

Chương 596: Tôi còn chưa chết, em khóc cái gì?

Đau. Toàn thân đều đau.Giống như xương cốt toàn thân đều tan thành từng mảnh. Cô chết rồi sao, đây có phải là đang tiếp nhận cực hình tại mười tám tầng địa ngục?

Hoắc Vi Vũ mở mắt. Trước mắt là một màn đêm u tối, cô không nhìn thấy gì cả. Là do xung quanh đen tối, hay là đôi mắt mù rồi.

Cũng không biết bây giờ Cố Cảo Đình thế nào? Anh có an toàn chạy thoát hay không.

Hoắc Vi Vũ ngồi xuống, cơn đau buốt liền truyền tới khiến cô hít vào một hơi. "A"

"Đừng lên tiếng."Cố Cảo Đình thấp giọng nói.

Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng nói của Cố Cảo Đình, trong lòng run rẩy lợi hại.

Lúc biết bản thân chết rồi, cô không có khóc, nhưng nghĩ đến Cố Cảo Đình cũng đã chết, trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống.

Cô nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhưng không nhìn thấy được gì cả, nhẹ giọng hỏi:

"Anh cũng chết rồi sao?"

Nói xong mới phát hiện, thanh âm của cô sớm đã nghẹn ngào. Cố Cảo Đình kéo cô lại, hai tay giữ chặt gáy của cô.

Bờ môi nóng bỏng của anh nhanh chóng phủ xuống đôi môi đang lạnh buốt của cô. Hoắc Vi Vũ chợt khựng lại. Anh còn nhiệt độ a..

Lưỡi của anh lướt dọc theo môi cô, ăn vào nước mắt mặn mặn của cô: "Tôi còn chưa chết, em khóc cái gì? Đợi khi nào tôi chết thật sẽ cho em khóc đủ."

Vậy là...Cô cũng chưa chết sao? Là anh đã cứu cô! Cô rõ ràng đã nói là không yêu anh a?

Cô nhảy xuống vách núi, anh cũng nhảy theo, đúng không?

Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong lòng thực đau, nước mắt càng hung hăng chảy nhiều hơn.

"Ở đây có một sơn động, đi vào kiểm tra, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào."Bên ngoài có giọng nói truyền tới.

Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia sắc bén: "Đừng lên tiếng, nín thở một chút."

"Ừm", Hoắc Vi Vũ sợ liên lụy anh, nhanh chóng làm theo.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, có một tia sáng lướt qua trước mắt cô.

Lúc này mới phát hiện, cô và Cố Cảo Đình đang trốn phía sau một tấm vải.

Thời cổ, có một tổ chức gọi là Ninja. Bọn họ có thể biến mất tại chân núi của vách đá, rừng cây.

Cũng là dùng phương pháp ngụy trang như họ bây giờ, dùng vỏ bọc giống với hoàn cảnh xung quanh để dung hòa thành một.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng hít thở một chút.

"Báo cáo, bên này nhìn thấy vết máu, nhưng đã khô, còn có đống lửa, dựa theo tình trạng củi cháy, bọn đã đã rời khỏi hơn một giờ." Có một tên báo cáo.

"Đuổi theo." Người bên ngoài ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa. Cô nắm chặt tay của Cố Cảo Đình, gấp gáp nói: " Hiện tại là cơ hội tốt để anh rời đi."

"Im miệng." Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.

"Tôi cũng không còn yêu anh, sao anh cứ muốn bị tôi liên lụy." Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh rồi.

"Dù chỉ là một người phụ nữ tôi tình cờ gặp, tôi cũng sẽ cứu, cho nên không có liên quan gì đến việc cô vừa nói."Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Cho nên...

Cho nên anh cứu cô chỉ đơn giản là lòng thương người, mà không phải vì còn....yêu cô? Đây vốn dĩ là chuyện tốt.

Nhưng sao trong lòng nàng lại giống như có một con sâu nhỏ chui vào, gặm nhắm khắp nơi, rất đau..

Tình cảm của con người, sẽ luôn là có qua có lại, thời điểm biểu hiện bạn không thích một người, ngươi kia cũng giống như vậy, chưa chắc đã thích bạn.

Phải! Chính là như vậy.

"Chỉ khi nào anh thuận lợi thoát hiểm, mới có thể cứu tôi ra ngoài, không phải sao? Tôi sẽ ở lại đây chờ anh quay lại, tuyệt đối không rời khỏi." Hoắc Vi Vũ cam kết.

"Sau khi Vương Đông thoát ra được sẽ tự nhiên gọi người tới giúp, em bây giờ ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng lộn xộn nữa." Cố Cảo Đình dứt khoát nói.

"Oẳng, oẳng, oẳng." Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.

"Tìm một lần nữa, tao không tin bọn chúng có thể chạy được lên trời." Người bên ngoài ra lệnh.

Chương 597: Hi man, tôi ở chỗ này

Tiếng chó sủa......

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng. Nếu có chó, thủ thuật che mắt không dùng được rồi.

Cố Cảo Đình mang theo di động nhét vào trong tay Hoắc Vi Vũ, "Đợi ở chỗ này chờ cứu viện."

"anh muốn đi đâu?" Hoắc Vi Vũ sốt ruột, cầm tay Cố Cảo Đình.

"lợi ích nhân dân cao hơn hết thảy, tôi là quân nhân, toàn lực bảo hộ an toàn cho cô, không cần cảm ơn tôi, muốn cảm tạ, thì cảm ơn quân nhân." Cố Cảo Đình xốc lên màn che, từ bên trong xông ra ngoài.

Anh nói nhiệt huyết, cũng khắt nghiệt. Hoàn toàn phủi sạch quan hệ hai người. Bang bang hai thương (súng).

Cố Cảo Đình lưu loát đánh chết đối phương mang theo hai con chó hung dữ.

Anh đối với người đàn ông cầm đầu, khinh thường cong khóe miệng, xoay người, giống như báo hoang phóng vào trong rừng.

người cầm đầu bị kích thích, mắt lộ ra hung quang, "lên, toàn lực truy kích, giây phút cần thiết, đánh gục trực tiếp, tôi không tin, Cố Cảo Đình còn có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi"

Hoắc Vi Vũ nghe được bên ngoài một tiếng lại một tiếng đấu súng. Mỗi một tiếng, như là đánh vào trong lòng cô.

Nếu Cố Cảo Đình đã chết, khẳng định cô sẽ không sống thêm nữa.

Nếu đều là chết, cô tình nguyện đổi cho anh một con đường sống.

Hoắc Vi Vũ đứng lên, đụng tới miệng vết thương trên cẳng chân chưa có khép lại, có máu chảy ra, chảy qua lòng bàn chân,, đọng đầy trên đất.

Cô nhịn đau, đi ra cửa động, đối với bóng người ở xa bình tĩnh hô: "hi man, tôi ở chỗ này, tín vật Giang Khả ở trên người tôi, muốn biết ở nơi nào sao?"

người cầm đầu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa động.

Cô giơ lên tươi cười. Bóng đêm buông xuống, nụ cười kia xinh đẹp rung động lòng người.

Kỳ thật cô biết, lần này cửu tử nhất sinh.

Nhưng mà, một khi tấm màn đen buông xuống, lấy năng lực của Cố Cảo Đình, khẳng định anh có thể toàn thân trở ra.

"Làm sao bây giờ?" Thủ hạ hỏi ý kiến.

"Tôi gọi điện thoại cho lão đại." người đàn ông cầm đầu nói.

Anh gọi điện thoại đi ra ngoài, "Lão đại, Hoắc Vi Vũ nói tín vật ở trên người cô ta, nhưng mà bây giờ không đuổi bắt Cố Cảo Đình, khẳng định anh ta sẽ chạy mất."

"cho dù anh đuổi bắt Cố Cảo Đình, cũng không có khả năng bắt được anh ta, anh ta vì yểm hộ cho Hoắc Vi Vũ, mới cố ý bại lộ ở trước mặt các anh, tín vật quan trọng hơn hết thảy."

"Đã biết." Người đàn ông cầm đầu cúp điện thoại, phân phó nói: "Bắt sống Hoắc Vi Vũ."

Một đám người, quay trở về.

Cố Cảo Đình nhìn đám người kia còn không có đuổi theo, cố ý giảm tốc độ lại, thật lâu không thấy có người đuổi theo.

Trong lòng anh có dự cảm bất hảo, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng quay trở lại. Giống như hành tẩu ở trong rừng săn bắt.

Trở lại sơn động. Hoắc Vi Vũ đã không còn, di động còn ở đó.

"Tựa vào." Cố Cảo Đình nhịn không được nói lời thô tục, quỳ rạp trên mặt đất, nhạy bén yên lặng nghe thanh âm.

Anh dựa theo phán đoán của mình, chạy vội qua đi.

Nửa giờ sau

Anh ẩn nấp trong rừng, sắc nhọn quan sát đường cái, có hơn mười chiếc xe chạy lại đây. Anh không chút do dự nổ súng.

Phịch một tiếng.

Một chiếc xe nổ lốp, trượt, đâm vào trong rừng cây. Anh lại nổ phát súng thứ hai, phát súng thứ ba, thứ tư cướp đoạt.

"Đại ca, phát hiện Cố Cảo Đình. Muốn hay không trực tiếp đánh gục." Thủ hạ báo cáo.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn phía trước, "Nếu anh ta chết, các ngươi vĩnh viễn cũng không có được tín vật."

Người đàn ông cầm đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, đối diện hai tròng mắt cô ngạo nghễ bình tĩnh, ra lệnh: "Hết tốc độ tiến về phía trước, cho dù anh ta chạy nhanh mấy, cũng chạy không hơn được ô tô."

"vâng!"

Xe tăng tốc. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trong rừng.

Cố Cảo Đình chạy như bay, khi thì ở không trung nhảy lên, như là muốn bay lên tới.

Cố Cảo Đình như vậy, thật đẹp trai. Hoắc Vi Vũ lộ ra tươi cười.

Cô sẽ không đem tín vật giao ra, giao ra đây, tương lai khẳng định đối với anh bất lợi.

Bảo đảm an toàn cho anh, cô và tín vật, chôn vùi mãi mãi...


Chương 598: Chơi anh thì sao?

Hoắc Vi Vũ gặp được lão đại bọn họ.

Là lần đó ở hội sở tư nhân ám sát Cố Cảo Đình không thành, người đàn ông mảnh khảnh hung ác nham hiểm.

"Là anh?" Hoắc Vi Vũ cũng không ngoài ý muốn nói.

"Tín vật ở nơi nào?" Người đàn ông hung ác nham hiểm âm ngoan hỏi.

"trong nước, tôi giấu rồi. Chỉ cần cam đoan Cố Cảo Đình được an toàn, bây giờ tôi sẽ mang các người đi lấy." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

"Tôi làm sao có thể xác nhận, cô không có gạt tôi đâu?" Người đàn ông hung ác nham hiểm hồ nghi nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ khinh thường giơ lên tươi cười, "anh không phải giết người như ma sao? Tánh mạng của tôi ở trên tay anh, tôi làm sao lừa anh, vẫn là, anh không có tin tưởng, cảm thấy tôi sẽ từ trên tay anh chạy trốn."

"cô không có vật này. Về nước." Người đàn ông hung ác nham hiểm ra lệnh.

"Lão đại, năm người kia đâu?" Thủ hạ hỏi.

Người đàn ông hung ác nham hiểm mắt lộ ra sát khí, dứt khoát lưu loát một chữ, "Giết."

"Chạm vào một sợi lông bọn họ, tôi sẽ không lấy tín vật ra tới, dù sao bây giờ Cố Cảo Đình đã không còn nguy hiểm." Giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Người đàn ông hung ác nham hiểm tùy tay tát một cái vào trên mặt Hoắc Vi Vũ.

Sức lực quá lớn, cô căn bản không đứng được, té lăn quay trên mặt đất.

"cô chơi tôi!" Người đàn ông hung ác nham hiểm lạnh lùng nói.

"Chơi anh thì sao? A." Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, thấy chết không sợ nhìn người đàn ông hung ác nham hiểm.

Người đàn ông hung ác nham hiểm đặt chủy thủ trên cổ Hoắc Vi Vũ, "tạm thời tôi không giết bọn họ, bây giờ về nước, cho cô thời gian một ngày, 24 giờ sau, cô không đem tín vật ra tới, năm người này, cho chôn cùng cô."

Hoắc Vi Vũ sắc bén trừng mắt người đàn ông hung ác nham hiểm. Cô không có khả năng đem tín vật lấy ra tới. Hắn lấy được tín vật, chết sẽ nhiều người hơn.

Cô đem bọn họ dẫn dắt rời đi trước. Cô tin tưởng, Cố Cảo Đình sẽ giúp cô báo thù.

*

Hoắc Vi Vũ bị bịt kín đôi mắt, suốt đêm, trước về tới Hà Nội, lại từ Hà Nội ngồi máy bay về nước.

Một đêm, Hoắc Vi Vũ đều không có ngủ. Trong đầu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Thừa Ân làm sao bây giờ? Anh cả, anh hai...... Cố Cảo Đình, bọn họ sẽ thương tâm sao?

Rất nhiều lúc, dựa vào năng lực của mình căn bản vô pháp thay đổi sự tình, cũng chỉ có không chút tiếc nuối.

Từ trên phi cơ tiếp xuống, Hoắc Vi Vũ nhìn về phía người đàn ông hung ác nham hiểm, "Tôi có thể gọi điện thoại không?"

"Không được." Người đàn ông hung ác nham hiểm trực tiếp phủ định.

"dù sao tôi cũng phải xác nhận một chút, Cố Cảo Đình có an toàn hay không?" Hoắc Vi Vũ không vui nói.

Người đàn ông hung ác nham hiểm đem di động của cô đưa cho cô. Hoắc Vi Vũ gọi cho Vương Đông. Điện thoại đổ chuông một tiếng đã bị tiếp nghe.

"Hoắc Vi Vũ, bây giờ cô ở nơi nào? Tư lệnh thực tức giận." Vương Đông sốt ruột hỏi.

Anh có thể tức giận, cũng chứng minh anh an toàn.

"Anh ta tức giận hay không tức giận có quan hệ gì với tôi đâu, tôi chỉ muốn nói cho anh ta, tôi đem vòng cổ đưa cho Lâm Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ bạc tình nói.

"Cái gì?" Vương Đông không hiểu ra sao, "bây giờ cô ở nơi nào? Tư lệnh tìm cô phát điên rồi."

trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ướt át, nhịn xuống, lông mi run rẩy, trầm mặc ba giây đồng hồ.

"Ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại, giọng Cố Cảo Đình lạnh băng truyền tới, mang theo áp lực, mang theo gấp gáp.

Hoắc Vi Vũ nghe được giọng anh, an tâm.

"Không cần biết tôi ở đâu, cám ơn anh đã từng yêu tôi, về sau tìm thiếu nữ tính tình dịu dàng kết hôn đi, chúng ta không thích hợp." Hoắc Vi Vũ nói xong, không đợi Cố Cảo Đình nói chuyện, cô liền cúp điện thoại, đem điện thoại tắt máy.

Nhìn về phía người đàn ông hung ác nham hiểm. Ánh mắt có một tia trong sáng và dứt khoát.

"Tôi lừa các người, trên tay tôi căn bản không có tín vật, anh giết tôi đi." Hoắc Vi Vũ đạm bạc nói.


Chương 599: Thiên đường địa ngục, trong chớp mắt hoàn mỹ chuyển biến

"cô tìm chết." Người đàn ông hung ác nham hiểm thẹn quá thành giận, một quyền đánh vào trên mặt Hoắc Vi Vũ,

Hoắc Vi Vũ bị đánh té vào trên mặt đất, trong miệng phun ra một búng máu, liếc người đàn ông hung ác nham hiểm.

Anh giơ súng lục lên, nhắm ngay cô. Hoắc Vi Vũ căn bản không cảm thấy đáng sợ.

Cô vốn dĩ cảm thấy sống được rất mệt, chết như vậy, bảo toàn Cố Cảo Đình, cũng coi như đáng giá.

Không biết bây giờ cô mang vết thương chồng chất đi tìm ba ba, ba ba còn có thể muốn cô hay không. Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.

"Phanh" một tiếng.

Viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông hung ác nham hiểm.

Hoắc Vi Vũ run một chút, mở to mắt, chỉ nghe phanh phanh phanh phanh tiếng súng loạn bắn, người bên người đàn ông hung ác nham hiểm toàn bộ ngã xuống trên mặt đất.

Cô kinh ngạc nhìn về bốn phía. Từ bốn phương tám hướng chạy ra mấy trăm quân nhân. trong lòng Hoắc Vi Vũ bốc cháy lên hy vọng, là người của Cố Cảo Đình sao?

Nước mắt, đã ở trong mắt đảo quanh.

Người đàn ông xa lạ mang cấp bậc trung tá đi đến trước mặt cô, sắc nhọn nhìn kỹ cô, lạnh lùng nói: "Soát người."

Hoắc Vi Vũ khó hiểu, bò dậy, kinh ngạc nói: "Vì sao muốn soát người?"

Người đàn ông sắc bén nhìn cô, "cô không có quyền hỏi lại."

Một binh lính nhỏ gầy, mang theo mũ lưỡi trai, chạy tới trước mặt Hoắc Vi Vũ. Ở trên người cô đông sờ tây sờ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy binh lính này rất quen thuộc, cúi đầu, nhìn về phía cô ta, nhận ra, "Phùng Tri Dao, vì sao là cô?"

Phùng Tri Dao gợi lên khóe miệng, cầm trong tay vòng cổ đưa cho trung tá, báo cáo: "Báo cáo Dương trung tá, ở người hiềm nghi điều tra được tín vật Giang Khả."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía vòng cổ trong tay Phùng Tri Dao, thoạt nhìn, thật là thứ Giang Khả mang, "vì sao ở nơi cô?"

"Cô chú ý dùng từ, tôi là ở trên người cô điều tra đến, Hoắc Vi Vũ, cô chính là gián điệp, cô và Giang Khả cùng một phe." Phùng Tri Dao lên án nói.

"Cô nói bậy cái gì, rõ ràng là ở trên tay cô, là cô hãm hại tôi." Hoắc Vi Vũ mở lớn đôi mắt, đánh giá Phùng Tri Dao.

Cô có thể anh hùng hy sinh, có thể vì Cố Cảo Đình đi tìm chết, nhưng mà, bị lên án tội danh gián điệp, cô không cam lòng, không muốn.

"Đem cô ta mang đi." Dương trung tá quát.

......

Phòng tối

Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường, dựa vào tường lạnh băng, trên dưới suy tư. Đèn mở ra. Cô nhìn về phía cửa. Duật Cẩn đi đến.

Nhìn đến người này, lông tơ Hoắc Vi Vũ dựng lên, "ngài và Phùng Tri Dao liên thủ, là bởi vì cô ta đáp ứng đem tín vật đưa cho ngài? Giữa tín vật và tôi, ngài lựa chọn hy sinh tôi."

Duật Cẩn ở trên cao nhìn xuống Hoắc Vi Vũ, vài phần tiếc hận, "cô sớm một chút lấy tín vật ra, việc gì đều không có, tôi khẳng định có thể bảo hộ cô chu toàn, là cô không xứng tín nhiệm của tôi đối với cô."

"người đàn ông kia bắt tôi, là người của Phùng Tri Dao? Hay là, là Phùng Tri Dao dùng tín vật dụ anh ta vì cô ta bán mạng." Hoắc Vi Vũ suy đoán nói.

"cô là một thiếu nữ thông minh, tôi thiệt tình muốn cho cô trở thành con dâu của tôi, đáng tiếc, cô quá gàn bướng hồ đồ." Duật Cẩn trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, "mục đích ngài tới hôm nay, không phải chỉ để cùng tôi nói lời đường hoàng này."

"Tôi muốn tha cho cô một mạng." Duật Cẩn như là chúa cứu thế, "Điều kiện tiên quyết là cô cần phải nghe lời."

"tha làm sao, ngài muốn cái gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị, cô không thể tin được lời nói của Duật Cẩn.

ông tha, nói không chừng lại là một cái bẫy.

"Đến lúc đó cô sẽ biết, bây giờ cô chỉ cần nói với tôi, có muốn sống không?" Duật Cẩn ý vị thâm trường hỏi.

Chương 600: Thế giới sập xuống, tôi đỡ, bảo hộ cô chu toàn

"Ngài có thể chứng minh tôi không phải gián điệp?" Hoắc Vi Vũ không cảm thấy Duật Cẩn có lòng tốt như vậy.

"Không thể, nếu cứu cô đi ra ngoài, về sau cô sẽ không còn được gặp lại ánh sáng, cũng không thể có tự do." Duật Cẩn nghiêm túc nói.

Hóa ra là bị cầm tù! Hoắc Vi Vũ rõ ràng. Cô tồn tại, sẽ trở thành con tin trên tay Duật Cẩn, cô không cần.

"Đa tạ, không cần, tôi ở âm tào địa phủ chờ ngài." Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.

Duật Cẩn cũng không có cưỡng cầu, từ trong phòng đi ra ngoài, khóe miệng gợi lên, trong mắt hiện lên một tia âm u.

Ông gọi điện thoại đi ra ngoài, "Thực xin lỗi, Thanh Nhi, cô ta cự tuyệt ý tốt của anh, lựa chọn tử vong, anh cũng không thể ra sức."

Thanh Nhi: "......"

*

Duật Cẩn mới vừa đi, Phùng Tri Dao đẩy cửa phòng tối ra.

Hoắc Vi Vũ ngước lên, đôi mắt gục xuống xem cô, "cô vì khiến tôi trở thành gián điệp, thật đúng là dụng tâm lương khổ."

"Tôi đã suy nghĩ, ngày đó Giang Khả chạy trốn, trên người không có tìm được tín vật.

Sau đó anh cố ý bắt cô đi, khẳng định tín vật ở trên người cô. Nhưng mà, trên người của cô cũng không có?

Lúc tôi bị Giang Khả bắt, nếu tôi là cô, không muốn rước thêm phiền toái, khẳng định là tìm một chỗ chôn xuống.

Mà nơi này, chính là cùng ngày chúng ta xuất hiện ở cánh rừng kia, may mắn trong vòng có thành phần kim loại, tôi dùng máy dò xét tìm hơn mười ngày.

Hoàng thiên không phụ người khổ tâm, rốt cuộc bị tôi tìm được.

Nói cho cô biết, Cố Cảo Đình là bị tôi lừa đi Việt Nam, cũng là tôi phái người bắt thủ hạ của anh ta, tôi chính là nhìn xem cô có thể vì anh ta hay không, đem tín vật lấy ra tới.

Hoắc Vi Vũ, quả nhiên cô thực yêu anh ta." Phùng Tri Dao khinh thường nói.

Cô như là người thắng cuối cùng, khoe ra mưu lược của mình.

"Nói xong, cô có thể đi rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh như băng hạ lệnh đuổi khách.

"Là cô, ở toà án quân sự làm tôi mất thể diện, tôi té ngã ở nơi nào, nhất định sẽ ở nơi đó bò dậy, lần này, tôi xem cô ở trên toà án quân sự làm sao bất kể thể diện, tận lực hít thở không khí đi, thực mau, sẽ hít thở không được." Phùng Tri Dao đắc ý dào dạt nói, xoay người, từ phòng tối rời đi.

Đèn bị đóng lại. Thế giới của cô một mảnh đen tối. Hoắc Vi Vũ ảo não. Cô nên sớm một chút đem tín vật dời đi, như vậy cũng sẽ không cho Phùng Tri Dao có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Bây giờ Duật Cẩn bắt được tín vật, người thứ nhất sẽ không bỏ qua chính là Cố Cảo Đình.

Bây giờ Cố Cảo Đình còn có sự tình nước B đeo ở trên người, Duật Cẩn có lý do đem anh đưa lên toà án quân sự.

Nếu cô đem tất cả chuyện tình nắm lấy xuống? Dù sao phiếu công trái là từ trên danh nghĩa của cô chuyển đi ra ngoài.

Cô chỉ cần nói, đều là cô sai khiến, mục đích là vì nghĩ cách cứu viện Cố Cảo Đình bị nhốt ở nước B, anh hẳn là có thể an toàn đi.

Dù sao như vậy, nhiều thêm tội danh, thiếu một tội danh, không sao cả.

Cô có thể danh lưu thiên cổ, không làm người tốt, thì làm một người xấu vậy.

*

Cố Cảo Đình mới từ Việt Nam trở về, mới xuống phi cơ, từ chung quanh lao tới mấy trăm binh lính của Duật Cẩn, đem anh bao vây.

Tắng quản gia đi tới trước Cố Cảo Đình, "Ngượng ngùng, tư lệnh, tổng thống mời ngài đi một chút."

"Các người mời người như vậy sao?" Vương Đông kích động nói.

"Chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh, buổi tối hôm nay toà án quân sự mở phiên toà, tư lệnh vô cùng muốn tham gia." Tắng quản gia bất động thanh sắc nói.

"Buổi sáng hôm nay các người mới vừa bắt người, buổi tối liền an bài mở phiên toà, có thể quá nóng nảy hay không, sẽ không sợ người trong thiên hạ lên án sao?" Vương Đông hồng vành mắt nói.

"Làm việc chính trực, ngay thẳng, cũng sẽ không sợ bị lên án. Đi thôi, tư lệnh." Tắng quản gia mỉm cười nói, trên mặt thắng lợi tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro