Chương 600-610

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 601: Cố tìm đường sống trong chỗ chết

Buổi tối, Hoắc Vi Vũ bị người dẫn đến toà án quân sự.

Cửa toà án quân sự luôn đóng chặt, phá lệ xuất hiện phóng viên, truyền thông.

Ánh sáng đèn flash làm cho ánh mắt cô phát đau.

Ở trong ngọn đèn lu mờ, cô cũng thấy được Cố Cảo Đình.

Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô, con ngươi tối đen, u tĩnh giống như biển rộng mênh mông, sâu không lường được.

Cô bị dẫn tới trước đài thẩm vấn.

"Hoắc Vi Vũ, không phải cô nói tín vật không có ở trên người cô sao? Đây là cái gì!" Thượng tá Dương lên tiếng chất vấn.

"Là không có ở trên người của tôi, Phùng Tri Dao cầm tín vật nói là của ta, cô ta cố ý hãm hại tôi." Hoắc Vi Vũ rất bình tĩnh nói.

"Cô nói bậy, Phùng Tri Dao và Giang Khả có thù không đội trời chung, làm sao có thể có tín vật của anh ta!"

"Thì đó, có một số người nhìn thấy rất tốt, kỳ thật âm hiểm ác độc, lòng người khó dò, ngược lại tôi muốn hỏi thượng tá Dương, Phùng Tri Dao không phải là quân nhân, ai cho cô ta có quyền khám xét tôi! Vì sao để cô ta khám xét tôi hả." Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Bây giờ cô đang nói bậy nói bạ."

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, "Công đạo tự ở lòng người. trong lòng ngài có tính toán."

"Hoắc Vi Vũ, chúng ta điều tra được, trên tay cô đã từng có tài sản công tu tài chính Tư Mộ, công ty này là của cô, đúng không?" Thượng tá Dương hỏi.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.

Cô đã biết vì sao Duật Cẩn lại cho phóng viên đến đây.

Ông ta muốn nhân cơ hội trực tiếp kéo Cố Cảo Đình xuống nước.

Bây giờ bắt đầu, một vấn đề dù nhỏ cô cũng không thể nói sai.

"Là của tôi." Hoắc Vi Vũ thừa nhận.

"Cô chuyển cho V thị Trần Tam Thanh, đúng không!" Thượng tá Dương truy vấn nói.

"Đó là vì tôi muốn giúp Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ đầy chính nghĩa nói.

Cố Cảo Đình nhíu mày.

"Trần Tam thanh là Cố Cảo Đình đúng không!" Thượng tá Dương ép hỏi nói.

"Trần Tam Thanh là danh hiệu, do ba người tạo thành, Cố Cảo Đình, tôi, còn có Sở Thanh Vân." Hoắc Vi Vũ nghiêm trang nói hưu nói vượn.

"Lúc trước Cố Cảo Đình vừa đi nước B đã bị người hãm hại, Sở Thanh Vân đi cũng bị hại, tôi chỉ có thể đàm phán với nước B, lấy nhà máy thép tư nhân của mình ở nước D để đổi an toàn cho Cố Cảo Đình bọn họ. Hơn nữa lấy được hiệp nghị nước B mãi mãi không được xâm chiếm nước mình. Tôi hy sinh ích lợi cá nhân đổi lấy hòa bình quốc gia, không phải nên được khen ngợi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.

"Tiền bạc ở đâu ra mà cô có được nhà máy sản xuất thép?" Thượng tá Dwơng không tin.

"Đừng quên tôi làm việc, làm chút đầu tư nguy hiểm cũng phải báo cáo với ông sao?." Hoắc Vi Vũ hèn mọn.

"Cô đây là trắng trợn trốn thuế lậu thuế!"

"Tôi giúp người đầu tư kiếm tiền, bọn họ cám ơn, là bạn bè tặng không được à."

"Vậy vì sao cô ở nước B, chuyển giao cho V thị!" Thượng tá Dương nghi ngờ.

"Mặc dù công ty Tư Mộ viết tên của tôi, nhưng kỳ thật là Trần Tam Thanh, trong đó có nhiều cá nhân đã thay đổi tình cảm, nói ra giống như bà lõa bó chân vải, vừa dài vừa thối tha, ông muốn nghe, thì xin ông cho phép tôi nói ba ngày ba đêm." Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói.

"Tài chính lớn như vậy không đi theo con đường bình thường chỉ có thể kinh tế trái pháp luật."

"Cố Cảo Đình vừa đi nước B đã bị hãm hại, nguy cơ trùng trùng, bên bờ vực sống chết, các chi nhánh có liên quan thì dây dưa không cần tôi nhiều lời đi, tôi hoài nghi có nội gian, cũng không dám trình báo." Hoắc Vi Vũ hợp tình hợp lý nói.

"Vậy lúc mua nhà máy ở nước D? Vì sao không trình báo với các cơ quan." Thượng tá Dương chất vấn.

"Xin ông hiểu một chút về pháp luật của quốc gia, thời gian hiệu lực có ba tháng, tôi còn chưa vượt qua!"

Thượng tá Dương không phản bác được.

Ông ta nhìn về phía Tổng Thống, sắc mặt Tổng Thống cực kỳ khó coi.

Ông vốn tưởng rằng đã nắm được thóp, không nghĩ tới bị Hoắc Vi Vũ quấy rối như vậy, đến cán chuôi của Cố Cảo Đình còn không có...

Chương 602

Điện thoại của Cố Cảo Đình có tin nhắn vang lên.

Anh nhìn là lão Triệu, mở ra.

"Tư lệnh, máy bay chiến đấu đã chuẩn bị tốt, ngài ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ xông vào. Chúng tôi ủng hộ tư lệnh thành vương, thề sống chết nguyện trung thành với tư lệnh, Duật Cẩn là một tiểu nhân âm hiểm, xin phản."

Ánh mắt Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía Hoắc Vi Vũ trên đài thẩm vấn.

Ánh mắt anh thâm thúy giống như biển lớn mênh mông.

Nhìn như bình tĩnh, bên trong lại che giấu sóng to gió lớn, gió nổi mây phùn.

Cô cho rằng anh không biết, cô cố ý bại lộ, để cho người ta bắt đi à?

Cô cho rằng anh không biết, cô muốn nhận tất cả hết tội danh vào người sao?

Để cho một người phụ nữ hi sinh vì anh, còn là người phụ nữ anh yêu thương, với anh mà nói, đây là một sỉ nhục.

Cho tới bây giờ cô vẫn không tin anh có thể an toàn lui ra.

Cô cũng không tin anh có thể để cô an toàn.

Tình yêu, cơ sở nhất đó không phải là tín nhiệm sao?

Anh mệt mỏi, quá mệt mỏi, chán ghét lắm rồi.

Tình yêu như vậy, quá mệt, không có sức gánh trên lưng.

Anh đã làm tất cả, vẫn không đổi được sự tín nhiệm của cô.

Sau này, cô vẫn sẽ không tin anh.

Cô đã một lần rồi lại một lần chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Lần này là tôn nghiêm cùng sỉ nhục của một người đàn ông.

Cô không phải muốn anh trở thành anh hùng lưu danh thiên cổ sao?

A!

Được!

Rốt cuộc cô đã làm cho anh ruồng bỏ thiên hạ, ruồng bỏ tín ngưỡng duy nhất của đời anh, cùng với, chức trách của một quân nhân.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giương cao, vô cùng quyến rũ, mà lại vô tình, giống như, biến thành một người thích giết chóc.

Lúc này anh đã không còn lý trí, muốn diệt vong, muốn ban tặng tất cả cho khắp thiên hạ.

Trong đầu anh chỉ nghĩ: Phản, một khi phản, không phải là người của chúng ta, một người cũng không giữ lại!

Duật Cẩn theo bản năng nhìn về phía Cố Cảo Đình, bây giờ là lúc nguy cấp nhất nhưng ông rất trấn định, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.

Trận chiến hôm nay, không để cho một chút sai lầm, nếu không, sẽ mất đi tất cả.

"Người của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?" Duật Cẩn hạ giọng hỏi quản gia Tằng.

"Người của chúng ta, đã đóng quân ở nước M, Mai tướng quân và mọi người đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Cố Cảo Đình phản, có thể có 80% thắng lợi trấn áp cậu ta, bây giờ Tổng Thống có cần rút lui trước không?" Quản gia Tằng khom lưng hỏi.

Duật Cẩn cắn răng, nắm chặt quả đám, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Ông luôn chờ thời khắc này, chỉ cần Cố Cảo Đình tạo phản, ông sẽ có lý do giết người, mượn cơ hội này củng cố thực quyền.

Nếu ông rời đi trước, Cố Cảo Đình cơ trí như vậy, nhất định cậu ta sẽ nghi ngờ.

Thất bại trong gang tấc sẽ mất nhiều hơn được.

"Đảm bảo cửa hông luôn thẳng đường, nếu Cố Cảo Đình tạo phản tôi sẽ rút khỏi đây." Duật Cẩn hạ giọng phân phó nói.

"Vâng."

Duật Cẩn gật đầu nhìn thượng tá Dương.

"Tạm thời ngừng thẩm vấn, sau khi chúng tôi bàn bạc, lại tiến hành phán xét." Thượng tá Dương nói.

Tất cả mọi người tham dự đều đi vào trong.

Hoắc Vi Vũ vẫn thật bình tĩnh, chậm rãi nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Ánh mắt của anh sắc bén, như ẩn chứa một cảm giác hận, sắc nhọn, sắc bén, cằm vẫn luôn buộc chặt.

Thật sự là một người đàn ông xấu tính.

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, chân thành, sáng lạn, giống như gió xuân, lại giống như ánh mặt trời sau cơn mưa bụi ở Giang Nam, thật loá mắt.

Dùng hết lực lượng nở rộ.

Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, trong lòng có chút mềm mại bị va chạm vào.

Trong mắt của anh có kiêng kị, nắm quả đấm thật chặt.

Hoắc Vi Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đài cao.

Cố Cảo Đình, sau này không thể làm bạn, cảm ơn anh đã cho em một tình yêu hạnh phúc nhất!

Chương 603:

Một ánh sáng từ trong cửa sổ tiến vào.Đám người thượng tá Dương từ trong phòng bước ra

Ánh mắt sắc bén của ông nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Kỳ thật Hoắc Vi Vũ biết họ muốn gán tội cho cô.

Cô có phải gián điệp hay không, cô không thẹn với lương tâm.

Thượng tá Dương đứng ở trên đài cao, lời lẽ đầy chính nghĩa tuyên bố nói: "Phạm nhân Hoắc Vi Vũ, phẩm đức ác liệt, không biết hối cải, lừa trên gạt dưới, hồ ngôn loạn ngữ, làm bẩn vinh dự quân nhân, không chỉ có phạm vào lấy trộm tên người khác mở công ty, còn là gián điệp trong quốc gia của chúng ta..."

Tất cả mọi người nín thở rồi.

Hoắc Vi Vũ ngược lại rất thản nhiên, có một cảm giác thở dài nhẹ nhõm.

Nên tới, tóm lại muốn tới rồi.

Cuộc đời, như vậy, chuyện không như ý đã chiếm tám chín phần mười.

"Khoan đã." Ở cửa có người la lên.

Thượng tá Dương dừng một chút, nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi đến.

Ông cung kính với Duật Cẩn, lại khom người chào Cố Cảo Đình nhìn về phía trên đài cao, nói với thượng tá Dương: "Tôi là Đại Sứ Quán trụ ở nước M, Gia Luật Hoằng Nghiệp, tôi nhận được điện báo của phu nhân, bà ấy muốn xác nhận tín vật mấy người có được có phải là tín vật của quốc gia chúng tôi hay không."

Thượng tá Dương nhìn về phía Duật Cẩn.

Duật Cẩn nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Thượng tá Dương lấy tín vật đưa đến trên tay của Gia Luật Hoằng Nghiệp.

Gia Luật Hoằng Nghiệp nhấn vào cái nút chính giữa vòng cổ.

Cái nút nhảy ra.

Bên trong không có gì.

Ông khép vòng cổ lại, trả lại cho thượng tá Dương, nói: "Xin lỗi, sợi dây chuyền này không phải tín vật của quốc gia chúng tôi."

Sắc mặt Duật Cẩn tái nhợt, nhìn Phùng Tri Dao.

Ánh mắt Phùng Tri Dao căng lớn, cũng vô cùng kinh ngạc.

"Làm sao có thể?" Duật Cẩn kinh ngạc nói.

"Tín vật của quốc gia chúng tôi, là cần riêng vân tay của một người mới có thể mở ra, tôi không phải người kia nhưng tôi lại có thể mở tín vật này ra, như thế, chỉ có một giải thích, đây là đồ giả." Gia Luật Hoằng Nghiệp vuốt cằm, "Tôi phải về báo cáo cho phu nhân."

Ông từ cửa chính rời đi đương nhiên, mang đi còn có quân nước M.

Duật Cẩn thẫn thờ thật lâu.

Ông tính toán rất nhiều, không nghĩ tới có kết quả này.

"Tổng Thống, Tổng Thống, Tổng Thống." Quản gia Tằng gọi vài tiếng.

Duật Cẩn tỉnh lại.

"Bây giờ phải làm gì?" Quản gia Tằng hỏi.

Nếu nước M thu hồi vũ trang, cơ hội ông thắng chỉ có 30%.

Bây giờ không phải ông nghiền áp Cố Cảo Đình, mà là Cố Cảo Đình giết ông ngay lập tức.

Trán ông đầy mồ hôi, thân thể cũng run rẩy, đứng lên, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, hắng giọng một cái, nói: "Nếu tín vật là giả, có thể là có người giá họa, từ đầu tới cuối không liên quan đến Giang Khả gì đó, vậy thì không có gián điệp, có điều mạo dụng tên người khác để đăng kí công ty, cần phạt tiền, mấy người bàn bạc, phạt nhiều hay ít đi."

Duật Cẩn nói xong, không có ở lại hiện trường lâu, rất sợ, không cẩn thận, đầu và thân nằm hai nơi.

Ông từ cửa hông chạy mất dép.

Hoắc Vi Vũ nghe được chính mình vô tội.

Cư nhiên, vô tội.

Nước mắt ở trong mắt đảo quanh.

Cô nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Hiện tại, nguy cơ giữa bọn họ giải trừ rồi.

Anh không còn... bởi vì chuyện ở nước B mà bị kiềm chế rồi.

Cô cũng không cần gả cho Duật Nghị rồi.

Bọn họ...

Bọn họ..

Cố Cảo Đình lạnh lùng đứng lên, tay cắm vào ở trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía cô không có chút độ ấm.

Anh xoay người, đi đến phía cửa.

Binh lính của anh kéo cửa ra.

Ngọn đèn, theo cửa tiến vào, rơi vào trên người của anh, giống như bao phủ một tầng trong suốt.

Sau đó, anh liền biến mất ở cửa.

Chương 604: Em sống , anh sống, em chết, anh theo

Hoắc Vi Vũ co vai, giống như một con gà trống đá thua.

Trong lòng cô nồng đậm cảm giác mất mát.

Quẩn quanh, chiếm lấy cô.

Lời của Dương thượng tá, phạt bao nhiêu tiền, cô cũng không nghe thấy nữa rồi.

Chỉ nghe được hai chữ giải tán.Cô liền lao ra ngoài.

Cố Cảo Đình đã không còn ở đó. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có Vương Đông cố ý đợi.

Anh cầm dây chuyền đưa cho Hoắc Vi Vũ, khẽ cười nói:

"Lần này thật cảm ơn cô, nếu không, mạng nhỏ của Thượng trung tá liền không giữ được rồi."

"Cố Cảo Đình đâu?" Hoắc Vi Vũ nhìn Vương Đông, dấy lên hi vọng.

Anh hẳn là tránh hiềm nghi, nên mới đợi cô trên xe.

"Tư lệnh biết cô bị bắt, gấp muốn điên luôn rồi, đây là lần thứ nhất tôi thấy Tư lệnh điên cuồng như vậy, mất lý trí, máu lạnh, giết chóc. Giống như muốn tiêu diệt toàn bộ thế giới." Vương Đông cảm thán nói.

"Bây giờ anh ta ở đâu?" Hoắc Vi Vũ đỏ mắt hỏi.

"Ở biên giớ Việt Nam, đại chiến một trận, toàn thắng, bắt sống được năm tên lính, thông qua ép hỏi, mới biết được, toàn bộ đều là âm mưu, không phải là người của Giang Hạo Trần, mà chính là Phùng Tri Dao, cô ta muốn gạt cô lấy ra tín vật. Tư lệnh rất tức giận, phi thường tức giận, biết không? Sau khi cô bị bắt khoảng mười phút, đội cứu viện của chúng tôi đã chạy đến, chỉ cần cô nhẫn nại một chút, chúng ta liền có thể toàn thân trở ra, là cô, không tin tưởng năng lực của tư lệnh." Vương Đông nói.

" Dưới tình huống đó, tôi làm sao tin tưởng được?" Mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ, nói.

Cô không phải là không tin, mà là, cô quá lo lắng cho anh, sợ anh bị thương, bị mất mạng.

Dù chỉ là 1/1000 khả năng, cô cũng không muốn.

"Hoắc Vi Vũ, lời hứa của Tư lệnh như ngàn vàng, anh ta đã cam kết, thì sẽ cố gắng làm hết mình. Anh có khả năng quan sát nhạy bén, cường hãn, chí cao vô thượng."

"Dưới sự lãnh đạo của anh, chúng tôi đến bây giờ chưa bị ai đánh bại, cho dù, lấy một trăm địch một vạn cũng hoàn toàn tin tưởng Tư lệnh, tuyệt đối phục tùng."

"Mà cô, cô lại một lần một lần ngỗ nghịch anh ta, một lần một lần tự cho là đúng, khiến anh ta bất đắc dĩ rơi vào thế hẹ phong."

"Anh ta đối với cô, một lần lại một lần nhường nhịn, một lần lại một lần sủng ái, cho dù cô chạm đến ranh giới của anh ta, anh ta vẫn tôn trọng lựa chọn cô, chỉ cần cô không gặp nguy hiểm."

"Anh ta là một đàn ông, đỉnh thiên lập địa, như một vị vua với chúng tôi. "

"Nếu như cô chết, khẳng định anh ta cũng đi theo, nói thật với cô, tư lệnh chuẩn bị làm phản, M quốc liên hợp với Mai tướng quân, chúng tôi cũng thập tử nhất sinh."

"Tư lệnh yêu cô, rất yêu cô, nhưng mà, anh cũng không chịu được cô một lần lại một lần chà đạp.

"Hẳn cô rất ỷ lại vào tư lệnh, ngưỡng vọng." Vương Đông ý vị thâm trường nói ra.

Nước mắt, lẳng lặng chảy qua khuôn mặt Hoắc Vi Vũ.

"Cây leo, dựa vào cây sinh sống, hấp thu chất dinh dưỡng của cành lá, nương nhờ vào cây lớn, tôi không muốn làm người liên lụy anh ta như cây leo, tôi muốn làm phụ nữ của anh, kề vai chiến đấu, chẳng lẽ, tôi sai rồi sao?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

"Cô không sai, cái sai chính là, cô quá tự cho mình là đúng, tư lệnh không muốn cô hi sinh, mà là muốn cô theo anh ta, tâm ý tương thông, ở cùng một chỗ, mới có thể giải quyết vấn đề, không phải như cô, một lần một lần lại một lần, nói là kề vai chiến đấu, lại đi ngược hướng với anh ta, như vậy, tư lệnh sẽ rất mệt mỏi, một ngày nào đó sẽ gục ngã." Vương Đông bình tĩnh hoà nhã nói.

Hoắc Vi Vũ đã hiểu rõ, cụp mắt xuống.

Chương 605: Sắt thép va chạm

Cố Cảo Đình là thép.Cô là sắt.

Bời vì bản chất giống nhau, thép là sắt rèn thành.

Hai người chạm vào nhau, sẽ có tia lửa, nhìn như chói lọi, loá mắt, nhưng lại tổn thương cả hai, hao tổn lẫn nhau.

Cố Cảo Đình cao cao tại thượng, ra lệnh quen thuộc, anh cần là tuyệt đối phục tùng, đối với binh lính như thế, đối với phụ nữ cũng thế.

Anh là vương, vương giả duy nhất, cho nên, cơ bản anh không cần người nào cùng anh kề vai chiến đấu.

Anh chỉ cần, lúc anh mệt mỏi, lúc anh ta rã rời, có một người phụ nữ nhu tình, cho anh ôn nhu, giúp anh tiêu tan uể oải.

Mà cô, tính tình như vậy.

Cương liệt, độc lập, tự chủ, không muốn dựa vào người khác, càng khinh thường dựa hơi người khác mà sống.

Cô cố gắng hoàn thiện bản thân, làm một người phụ nữ xứng đôi với anh.

Nhưng anh, cơ bản không cần.

Vương Đông nói cô tự cho mình là đúng, bởi vì Vương Đông là người của Cố Cảo Đình, anh bị Cố Cảo Đình chi phối.

Bọn họ không phải cô, không biết, lúc cô lựa chọn, có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu suy nghĩ.

Cô, đối với anh từ đầu đến giờ không phải là không tín nhiệm, mà chính là không muốn anh chết, sợ anh xảy ra chuyện.

Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu không lý trí, chỉ có người yêu sâu đậm mới hiểu.

Kiêu ngạo như cô, khinh thường giải thích, tùy bọ họ nghĩ đi.

Cô hi sinh, không thẹn với lương tâm, không cần phải giải thích với bọn họ, càng không cần người ta báo đáp.

"Các người nhanh chóng vượt qua, cũng hi vọng anh ta, vĩnh viễn không thất bại, tôi sẽ cầu nguyện cho các người." Hoắc Vi Vũ gật đầu, thanh lãnh đi qua.

Trong lòng Vương Đông căng thẳng, nắm chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ:

"Cô thật muốn vứt bỏ tư lệnh sao?"

Hoắc Vi Vũ cười nhạt một tiếng, trải qua sinh tử, cô cũng dần ngộ ra, cảm xúc so ổn định hơn so với lần trước nói với Thượng trung tá.

Khi đó, cô ủy khuất, khổ sở, gào khóc.

"Anh ta rất kiêu ngạo, tôi cũng thế, anh ta không hi vọng người khác vì anh ta mà hi sinh, tôi cũng vậy, không phải anh ta không tốt, mà chính là, tôi không làm được những gì anh ta muốn, nếu như kiên trì là mệt mỏi, từ bỏ sẽ dễ hơn, không có tôi, anh ta sẽ tốt hơn." Hoắc Vi Vũ rút tay mình ra.

"Tư lệnh yêu cô, ngoại trừ cô, anh ta sẽ không yêu người khác." Vương Đông nóng nảy nói ra.

Hoắc Vi Vũ đi qua.

Thời gian, có thể làm mờ hết thảy, tình yêu, vết sẹo.

Lúc yêu, thì yêu hết mình, lúc buông tay, cũng buông tất cả.

Đây chính là cô, Hoắc Vi Vũ!

Anh từ bỏ cô, cô cũng từ bỏ anh.

Cô từ bỏ, là chuyện cuối cùng cô có thể giúp anh.

Thời gian bình lặng trôi qua, một ngày, hai ngày.

Tứ xuyên cũng như ngày thường, đi làm, đi học đến trường, mua thức ăn.

Toàn bộ chuyện chính trị, ông chủ của họ cơ bản không biết.

Vì Duật Cẩn áp chế, ông một tay đạo diễn, tin tức phỏng vấn, toàn bộ đều bị hủy.

Trong lòng người dân, Duật Cẩn vẫn là một người chuyên cần chính sự yêu nước yêu dân, Cố Cảo Đình vẫn là anh hùng của toàn dân.

Ma cô, cũng trở lại cuộc sống bình thường như bao người khác.

Nhưng khác với trước kia, cô bây giờ, càng thêm yêu bản thân, không hề uống rượu, không hút thuốc, không trang điểm đậm, cũng không mặc quần áo hở hang, bắt đầu học nấu cơm, nấu đồ ăn.

Buổi sáng, hít thở không khí trong lành, chạy bộ, tập thể hình, ăn điểm tâm.

Trong nhà học tập lại những kiến thức đã bỏ rất lâu.

Ba ngày sau, cô điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, nhìn mình mặc đồ trong gương, áo sơ mi trắng, váy tím, khoác tím, tinh thần sáng láng.

Hoắc Vi Vũ giơ nắm đấm lên, động viên chính mình.

Cô muốn đi phỏng vấn công ty tài chính Quốc Thịnh.

Cuộc sống hoàn toàn mới, bắt đầu!Chương 606: Đắc tội Cố Cảo Đình, chết chắcCông ty tài chính Quốc Thịnh, nằm ở trung tâm thành phố là khu thương mại lớn nhất, gồm tám tầng, chín lầu.

Hoắc Vi Vũ đến lầu chín phỏng vấn.

Tiểu Ba nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, cao hứng chạy tới:

"Hoắc trưởng phòng, cuối cùng cô cũng đến, tôi dẫn cô đi phỏng vấn, Tô tổng của chúng tôi đã tới rồi."

Hoắc Vi Vũ mỉm cười, đi theo Tiểu Ba đến phòng phỏng vấn.

Tô Bồi Ân ngước mắt, ung dung quan sát cô, cằm anh hướng về cái ghế: "Ngồi."

Hoắc Vi Vũ ngồi xuống, nhìn thẳng anh, không hèn mọn không lên tiếng.

Tô Bồi Ân quay bút viết trên tay:

"Hiện tại công ty giải trí Kình Thiên đang đấu giá, nếu như cô người đầu quân, cô sẽ làm gì?"

"Tôi đề nghị ngài không nên mua, công ty giải trí Kình Thiên phá sản là do đắc tội với Cố Cảo Đình, tất cả hạng mục đều đình chỉ, tất cả công ty khác cũng đã rút vốn. Công ty này như một các xác rỗng, nếu như anh muốn mua, không bằng xây một cái khác, chí ít, về mặt danh dự cũng tương đối tốt, hơn nữa, Kình Thiên đắc tội Cố Cảo Đình, coi như đổi ông chủ, các nhà đầu tư cũng sẽ kiên kị Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ phân tích rõ ràng nói.

Tô Bồi Ân cười, dừng động tác quay bút lại:

"Không phải cô có giao tình với Cố Cảo Đình sao? Anh ta chỉ cần nói một tiếng, tôi cho rằng, hạng mục này có thể kiếm lời rất nhiều."

"Hôm nay là bạn, ngày mai là kẻ thù, đầu cơ trục lợi. Nếu như tầm nhìn của Tô tổng hạn hẹp, làm nhân viên cũng sẽ khó khăn, chúc ngài may mắn." Hoắc Vi Vũ đứng lên.

"Cô trúng tuyển." Tô Bồi Ân nở nụ cười:

"Chỉ bằng cô dám nói chuyện với tôi như vậy, nhưng mà, có thề ở lại hay không, liền xem thực lực của cô. Đi theo tôi."

Tô Bồi Ân đứng lên, đi đến cửa.

"Tô tổng tốt." Thư ký cung kính hô, liếc Tô Bồi Ân một chút, đỏ mặt.

Tô Bồi Ân lười nhìn, phân phó nói:

"Trong tháng này, người mới tuyển sẽ đến phòng làm việc với tôi."

"Vâng."

Anh đi vào phòng, lấy hai bìa tư liệu trên bàn, nhìn về phía cửa.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy năm người lần lượt đến, Tiểu Ba cũng ở trong đó.

"Các người ngẫu nhiên chia thành hai tổ, tiến hành PK, thắng ở lại, thua thì đi." Tô Bồi Ân khẽ cười nói.

Nhìn như thoải mái, lại là đào thải tàn khốc.

Tiểu Ba đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

Bốn người khác vẫn như cũ không đi tới.

"Phân xong chưa?" Tô Bồi Ân hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ thấy không có người đến tổ mình, cũng bình tĩnh, không quan tâm.

Nhiều người, nhiều ý kiến, mà nhiều ý kiến, thì sẽ dễ rối loạn.

"Như ngài thấy." Hoắc Vi Vũ mỉm cười.

"Trên bàn có hai hạng mục, các người tùy tiện chọn đi." Tô Bồi Ân nói.

Đối phương lên lấy trước, Hoắc Vi Vũ cầm phần còn lại.

Mở ra, nhìn thấy trên tư liệu viết: "bãi săn Hồng Việt Hải" bốn chữ cái màu đen.

"Tôi mua hai mãnh đất trồng rau, một cái hơi xa chút, ở bãi săn Hồng Việt Hải, một cái ở ngoại thành Tứ Xuyên, tôi cho mỗi tổ một trăm vạn làm vốn, trong một tháng, không cần biết các người dùng phương pháp gì, đầu tư thế nào, tổ nào lợi nhuận nhiều hơn, thì thắng! Đồng thời các người có thể chia 20% lợi nhuận, bây giờ bắt đầu đi, cố lên." Tô Bồi Ân nở nụ cười, như có suy nghĩ nhìn Hoắc Vi Vũ.

Tiểu Ba thăm dò, nhìn tư liệu, tự lẩm bẩm:

"Bãi săn Hồng Việt Hải, hình như cũng gần khu vực của Tư lệnh."

Chương 607: Chết chắc rồi, mau tìm tư lệnh đi

Tư lệnh......

hai chữ này làm trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.

Ba ngày qua, anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

Cô cũng rõ ràng, khoảng cách giữa cô và anh không phải là sông rộng mà là thiên hà.

"Sẽ không nhìn thấy." Hoắc Vi Vũ nói với Tiểu Ba.

nhếch khóe miệng chua xót.

Trên thực tế là cô nói cho chính mình nghe.

Không cần phải chờ mong, nếu không sẽ thất vọng.

"Đúng rồi, có việc quên nói cho các người, mua hai miếng đất trồng rau trước, bọn họ vốn cũng có tờ danh sách của mình, đến lúc đó muốn khấu trừ lợi nhuận ban đầu của bộ phận." Tô Bồi Nam nhắc nhở, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, rất có thâm ý.

Hoắc Vi Vũ không rõ ánh mắt anh là có ý tứ gì, vì sao làm trong lòng cô có chút cảm giác sợ hãi.

Bọn họ đi ra ngoài, để tiết kiệm thời gian, sau khi Hoắc Vi Vũ liên hệ với người phụ trách bên kia, liền cùng Tiểu Ba xuất phát.

Cụ thể ở trên xe tham thảo.

"Hoắc trưởng phòng, Tô tổng nói làm đầu tư khác, hẳn là không ngừng đem tiền đầu tư mua đất trồng rau đi?" Tiểu Ba hỏi.

"Một người quản lý đủ tư cách, không ngừng chú ý nghề nghiệp chính, còn nhận thức thị trường trước." Hoắc Vi Vũ như suy tư nói.

"Nếu không chúng ta đi đầu tư cổ phiếu đi, nếu vận khí tốt một tháng từ một trăm vạn có thể kiếm vài trăm vạn." Tiểu Ba hưng phấn nói.

"Vận khí không tốt thì ném đá trên sông, đầu tư, vẫn là cầu ổn định, hơn nữa muốn ngắn hạn tạo ra thành tích. Đi hiện trường nhìn kỹ hẵn nói." Hoắc Vi Vũ nói.

bãi săn Hồng Việt Hải có hơi xa.

Bọn họ đi xe 6 tiếng đồng hồ mới đến nơi đó.

quản lý bãi săn là Vương giám đốc nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

"Các người do tổng công ty phái tới trợ giúp chúng tôi, một hồi nếu không chê theo chúng tôi cùng nhau ăn cơm, an bài tốt ký túc xá cho các người, ngay tại mặt sau cao ốc."

"Cám ơn, bây giờ chúng tôi có thể xem các người ký hợp đồng và tình huống tài vụ gần nhất không?" Hoắc Vi Vũ chuyên nghiệp hỏi.

"Có thể, đều đặt ở trong văn phòng, chúng tôi đã hợp tác lâu dài với hai nhà, một nhà là xưởng thép Hồng Việt Hải, một nhà là đặc chủng quân khu, tuy rằng thiếu hợp đồng, nhưng mà bọn họ nhu cầu lớn, tiền trả tín dụng cũng tốt, buổi sáng và buổi tối mỗi ngày có một bộ phận đi ra thị trường bán, thuyền trên hải cảng cũng mua rất nhiều, chúng tôi mỗi người đều có một xe tải đưa đi. Tài vụ bên kia có chi thu mỗi ngày." Vương giám đốc nói đơn giản.

"Chúng ta ngoại trừ rau dưa ngoại, không bán các loại thịt sao?" Hoắc Vi Vũ lanh lợi hỏi.

"Nơi này có trại nuôi heo lớn nhất, còn có trại nuôi gà, tất cả mọi người đều hợp tác vui vẻ, phân bón rau dưa của chúng tôi đều là bọn họ không ràng buộc cung cấp."

"Rõ ràng.." Hoắc Vi Vũ như suy tư gì.

"Hoắc trưởng phòng, bọn họ nên uống sữa bò đi, chúng ta mua mấy con bò về thử xem?" Tiểu Ba đề nghị.

"Phụ cận có nông trường, thật nhiều trâu, bò sữa cũng có." Vương giám đốc nói.

Tiểu Ba: "......"

"Nơi này tuy rằng xa xôi, nhưng mà phát triển thực toàn diện, thứ nên có đều có, trong ngắn hạn muốn đạt được lợi tức cao,phương pháp hữu hiệu là nâng giá. Tiểu Ba, bây giờ cô tìm hợp đồng tính toán một chút, chúng ta mỗi thứ đồ ăn đề cao một mức, một tháng có thể kiếm nhiều hơn bao nhiêu tiền?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Tiểu Ba tính toán, "Chỉ tính xưởng thép và khu bộ đội đặc chủng, chỉ đề cao một mức, một tháng lợi nhuận thêm 30 vạn."

"tốt, tôi phụ trách nâng giá xưởng thép, cô phụ trách đặc chủng quân khu, Vương giám đốc cung cấp số điện thoại liên hệ người mua sắm được không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Được, có thể."

bọn Hoắc Vi Vũ nói làm thì làm, hành động nổi bật.

Buổi tối, Hoắc Vi Vũ hẹn bộ phận giám đốc mua sắm của xưởng thép ăn cơm chiều.

Tiểu Ba điện báo.

"Hoắc trưởng phòng, cô mau tới quân khu cứu tôi, tôi chết chắc rồi."

Hoắc Vi Vũ: "......"

Chương 608: Rời khỏi, nhớ càng nhiều......

"Làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói.

"trên đường tôi đi WC, tôi không biết quân khu đặc chủng là không thể tham quan, tôi vào phòng triển lãm vũ khí của bọn họ, bị bọn họ bắt lên, tôi giải thích như thế nào đều không được, bọn họ nói tôi là gián điệp, Hoắc trưởng phòng, cô mau tới cứu tôi." Tiểu Ba sốt ruột muốn khóc.

Hoắc Vi Vũ đã từng xem một tin, có kẻ trộm chạy vào bên trong quân khu, tưởng trộm đồ vật, bị bắn chết tại hiện trường.

Có quan hệ pháp luật đã nói rõ, chỉ cần tự tiện xông vào quân khu, bất luận là ai, có thể bị đánh gục.

Hoắc Vi Vũ không kịp đi đến cuộc hẹn, nói với Vương giám đốc: "giám đốc mua sắm bên xưởng thép làm phiền Vương giám đốc đi thế, tận lực chiêu đãi."

"Được." Vương giám đốc ngay thẳng đáp ứng.

Hoắc Vi Vũ chạy đến đặc chủng quân khu Hồng Việt Hải, gọi điện thoại cho bọn mua sắm bên kia, "chào Ngài, tôi là Hoắc Vi Vũ ở bãi săn Hồng Việt Hải, đồng sự của tôi không cẩn thận đi nhầm chỗ, tuổi cô ta còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, chỉ là vô tâm."

"cô là lãnh đạo của cô ta?" bộ phận mua sắm ăn uống hỏi.

"vâng, có chuyện gì, tôi gánh vác." Hoắc Vi Vũ trượng nghĩa nói.

"Tôi tới cửa tiếp cô." Bộ phận mua sắm ăn uống nói.

Chỉ chốc lát, Hoắc Vi Vũ liền thấy một người mặc quân trang sắc mặt lãnh khốc của bộ phận mua sắm ăn uống.

"Nếu phạm sai lầm, tôi cảm thấy nên tiếp thu trừng phạt tương ứng, cô cảm thấy sao?" Bộ phận mua sắm ăn uống hỏi.

trong lòng Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm bất hảo, "Ngài cứ nói."

"Nghe nói cô là tới nâng giá?" Bộ phận mua sắm ăn uống hỏi.

"Bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, cho nên, muốn cùng bên này thương lượng một chút."

"Chúng tôi là quân nhân đặc chủng bảo hộ nhân dân, các người không biết xấu hổ theo chúng tôi nâng giá sao? trả tiền cho các người, là bởi vì chúng tôi không lấy của nhân dân một đường kim mũi chỉ, nên mua tất phải tiêu tiền, nhưng mà, cũng đừng xem chúng tôi như đứa ngốc, tiền của quốc gia, không phải để các người có thể ở trung gian kiếm lời bỏ đầy túi riêng." Bộ phận mua sắm ăn uống lạnh giọng nói.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là chúng tôi giác ngộ không đủ, về sau sẽ học tập thêm." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

Bộ phận mua sắm ăn uống xem thái độ của cô tốt, "Đi theo tôi, ký tên, liền có thể đem đồng sự của cô mang đi."

"Cám ơn ngài." Hoắc Vi Vũ cung kính nói, cúi đầu, đi theo phía sau bộ phận mua sắm ăn uống, đi văn phòng bộ phận mua sắm ăn uống.

Bộ phận mua sắm ăn uống cầm một tờ đơn đưa cho Hoắc Vi Vũ điền vào.

Cô ngồi một bên, nghiêm túc điền lên.

"Lão Đàm." chủ bếp bộ phận mua sắm ăn uống tiến vào, sốt ruột nói: "bây giờ có thể phái người đi ra ngoài mua sắm một ít mì sợi đặc biệt về hay không?"

"sao vậy"

"Tư lệnh từ buổi sáng đến bây giờ đều không có ăn cơm, nói là muốn ăn mì, tôi làm các loại mì phở cho anh ta, anh ăn một ngụm thì không ăn, về sau lại viết làm mì nấu cho anh, tôi cũng dựa theo lời anh nói mà làm, anh ta vẫn không ăn, đều gấp chết người." Chủ bếp thở ngắn than dài nói.

Hoắc Vi Vũ ngòi bút ngừng lại.

đến bây giờ Cố Cảo Đình không có ăn cơm sao?

Anh còn dặn dò cô nhất định phải ăn cơm, chính mình làm không được.

trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút cảm giác chua cay, nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem nguyên liệu nấu ăn không?"

Chủ bếp sửng sốt, hồ nghi nhìn Hoắc Vi Vũ.

Anh cũng không có cách nào, ngựa chết coi như ngựa sống đi, đem tờ giấy đưa cho Hoắc Vi Vũ.

Mì, lạp xưởng, cà chua, trứng gà, bông cải, thịt vụn.

Nhìn đến thực đơn, vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ, trong lòng ẩm ướt lợi hại, ở trong mắt ngấn nước, long lanh lấp lánh, sóng nước lóng lánh.

Anh muốn ăn mì, là trước kia cô làm...... Anh nói khó ăn mì.

Chương 609: Tư lệnh gần đây tính tình rất lớn

"Tôi," chỉ phát ra một chữ, giọng liền nghẹn ngào.

Cô hắng giọng nói, mỉm cười hỏi: "Tôi có thể thử xem sao?"

"cô?" Chủ bếp hoài nghi.

"Tôi còn có thể nấu mì, bất quá, không cần nói với tư lệnh tôi làm." Hoắc Vi Vũ yêu cầu.

"cô sẽ không làm rất khó ăn chứ?" Chủ bếp lo lắng.

"Cũng không dám liên lụy ngài, các người chính là khách quan trọng của bãi săn Hồng Việt Hải chúng tôi." Hoắc Vi Vũ cam đoan.

"Được, thử xem, tư lệnh gần đây ăn uống không tốt, tính tình cũng đi lên, con tôi bị phạt mang nặng chạy một trăm năm mươi vòng, bây giờ còn nằm ở trên giường dậy không nổi." Chủ bếp bất đắc dĩ nói.

"ông nói Vương Đông, tiểu tử này còn rất cơ trí." Bộ phận mua sắm ăn uống nói.

"cơ trí như Tôn Ngộ Không, tư lệnh là Phật Như Lai, tôi lại chọc tư lệnh không cao hứng, anh em, chúng tôi liền vĩnh biệt." Chủ bếp lắc lắc đầu, ở phía trước dẫn đường.

Hoắc Vi Vũ điền đơn đưa cho bộ phận mua sắm ăn uống, "làm phiền ngài, đồng sự tôi ở chỗ này chờ tôi."

Bộ phận mua sắm ăn uống cảm thấy Hoắc Vi Vũ rất nhiệt tình, có vài phần hảo cảm, gật gật đầu.

*

Hoắc Vi Vũ đi vào phòng bếp, "Các ngươi có mì ăn liền sao? Muốn nấm hương."

"Vừa vặn có, bất quá lúc trước tôi đã thử, tư lệnh cũng không thích." Chủ bếp lo lắng nói.

"Mì là nấu riêng, trước dùng dầu xào kỹ thịt vụn, bỏ bông cải vào xào với nhau, sau đó đem tất cả, bao gồm nước canh đều bỏ vào bên trong mì, thêm vào lạp xưởng.

Cố Cảo Đình không thích ăn chua, lần này không cần thả cà chua, cuối cùng xào hai cái chả trứng đặt ở trên mặt thì tốt rồi." Hoắc Vi Vũ một bên làm, một bên nói cho chủ bếp nghe.

Chủ bếp kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, "cô làm sao biết tư lệnh không thích ăn chua? cô là...... Hoắc Vi Vũ?"

Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới chủ bếp có thể nói ra cô tên, hơi sửng sốt.

Chủ bếp cười, "Tôi nghe con tôi nhắc tới cô, chén mì loại này ( zhong tiếng thứ hai, Trịnh Châu phương ngôn)."

"Đừng nói là tôi làm." Hoắc Vi Vũ yêu cầu lại lần nữa.

Chủ bếp ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái, Hoắc Vi Vũ trong lòng mao mao.

Cô không muốn cho Cố Cảo Đình biết, anh sẽ cảm thấy cô dây dưa không rõ, càng thêm phiền lòng đi.

Cô vẫn là rút lui trước.

Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi phòng bếp, đi qua sân thể dục nhỏ, một người quan quân bộ dáng lại phát hỏa.

"Liền không có lớn lên một chút sao? Loại này tôi đều chướng mắt."

"Đội trưởng, bọn lính mỗi ngày thao luyện, dầm mưa dãi nắng, này đó, đã là đa trắng rất xinh đẹp rồi." Nữ binh doanh trại báo cáo.

Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về phía nữ binh đó.

Ách......

Nha tròng trắng mắt rất trắng, một loạt tóc ngắn, vừa thấy, thật phân không rõ nam nữ lắm.

"Gần đây thu được tình báo, ngày mai Cáp Đặc sẽ cùng Giang Hạo Trần tiếp xúc, bọn họ khẳng định sẽ tập kích khủng bố, lần này mục tiêu chính là tư lệnh, khả năng sẽ cố ý thương tổn người dân vô tội trấn Hồng Việt Hải, chúng ta cần thiết ở trước liên minh của bọn họ, tìm ra Cáp Đặc xử lý." Trần thượng úy gấp gáp nói.

Bọn lính đều cúi đầu.

"Nếu không, đi bộ đội vũ trang bên kia điều một người đẹp tới?" Nữ binh doanh trại kiến nghị nói.

"Xin đều phải mấy ngày. Chúng ta không có thời gian, dùng một giờ đi trấn trên trưng dụng đi, trước tiên cho người nhà một trăm vạn kim an ủi." Đội trưởng ngưng trọng nói.

"bộ dáng thiếu nữ bên kia khá tốt." Nữ binh doanh trại nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Đội trưởng quay đầu xem cô...... bộ dáng thật đúng là khá tốt.

"Là cô." Đội trưởng xoay người, đi tới Hoắc Vi Vũ, sắc mặt lãnh khốc, nghiêm túc, trang nghiêm.

Chương 610: Tôi không tiếc nuối, không lưu niệm, cũng không vướng bận

"Chúng tôi bây giờ muốn chấp hành một nhiệm vụ rất lớn, cô có nguyện ý hỗ trợ không? sau khi đáp ứng, sẽ lập tức cho người nhà cô một trăm vạn." Đội trưởng hỏi, trên mặt một chút không thoải mái.

sự tình đại khái, Hoắc Vi Vũ vừa rồi nghe được.

Bọn họ đưa tiền càng sảng khoái, càng nhiều, càng chứng minh cái nhiệm vụ này càng gian khổ và nguy hiểm.

"Tôi không có người nhà, các ngươi đem tiền cho tôi là được." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

Đội trưởng hướng lên trên giơ lên khóe miệng, phía chính phủ khen nói: "cô là đồng chí, quốc gia và nhân dân cần cô."

Anh nhìn về phía nữ binh doanh trại, ra lệnh: "Lập tức mang cô ta đi xử lí, đem nhiệm vụ của cô ta nói cho cô ta."

"vâng." Nữ binh doanh trại cúi chào, mang theo Hoắc Vi Vũ đi phòng y tế.

"Một hồi điền vào đơn, viết xuống giấy cam đoan là đồng ý, một trăm vạn sẽ trong vòng một giờ chuyển cho cô." Nữ binh doanh trại nói.

"uh, nói nhiệm vụ đi." Giọng Hoắc Vi Vũ trong veo mà lạnh lùng hỏi.

Cô trải qua sống chết, vô dục vô cầu, giống như, chết cũng không có nhiều đáng sợ.

"Chúng tôi lần này yêu cầu bao vây tiêu diệt chính là phần tử khủng bố Cáp Đặc, hắn có rất nhiều căn cứ, vô cùng giảo hoạt, chúng tôi không thể xác minh địa chỉ của hắn.

Nhưng mà, hắn có một nhược điểm, vô cùng ham muốn sắc đẹp.

Mỗi tháng thủ hạ của hắn sẽ ra bắt một ít người đẹp để hắn hưởng lạc.

Chúng tôi sẽ ở trên người cô tiêm vào chất lỏng để theo dõi, xác định vị trí của hắn.

Sau khi đi cô nhớ rõ, nhất định phải cam đoan sinh mệnh mình an toàn, chỉ có lúc cô tồn tại, chúng tôi mới có thể theo dõi Cáp Đặc chuẩn xác." Nữ binh doanh trại giải thích.

"uh, tôi sẽ đem hết toàn lực." Hoắc Vi Vũ nói, đi vào phòng y tế.

Cô điền đơn, nhân viên y tế quân khu bơm vào tay trái của cô chất lỏng theo dõi.

Một giọt rất nhỏ, mặt ngoài, nhìn không ra biến hóa.

Leng keng.

Di động vang lên tin nhắn. Tài khoản của cô có thêm một trăm vạn. Cô vừa vặn thiếu Thừa Ân một trăm vạn.

Hoắc Vi Vũ tùy tay đem toàn bộ tiền gởi cho Thừa Ân.

Nữ binh doanh trại nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: "di động của cô yêu cầu tịch thu, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ trở về, đem điện thoại đưa cho cô.

Mặt khác, nếu cô không có trở về, cô hy vọng chúng tôi đem điện thoại đưa cho ai?

cô còn có lời gì muốn nói cùng thân nhân bằng hữu của cô, đều viết ở trong thư, thư sẽ dán lại, nếu cô không có trở về, giúp cô gửi đi ra ngoài.

Nếu cô trở lại, đưa trả cho cô."

Hoắc Vi Vũ hiểu thêm chiến tranh tàn khốc.

Giang Khả chết ở trước mặt cô, Ngô Địch chết ở trước mặt cô, sinh mệnh thực yếu ớt.

Cô đem điện thoại đưa cho Nữ binh doanh trại, "Nếu tôi không có trở về, hủy đi."

Nữ binh doanh trại dừng một chút. "thư kia đâu?"

Hoắc Vi Vũ nghĩ nghĩ, trong mắt chảy xuôi một tia thương cảm.

Cô kỳ thật rất muốn cáo biệt cùng Cố Cảo Đình ...... Thông báo...... Báo cho.

Nhưng, xem ra chính mình là si tình, trong mắt anh là phiền lòng, trong mắt người khác là bị coi thường.

Cô cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng anh cả, anh hai, Thừa Ân.

Nhưng nói cái gì, chỉ có thể làm cho bọn họ khổ sở, đau lòng.

Cô không mang theo một đám mây rời đi.

Hoắc Vi Vũ hơi mỉm cười, sảng khoái nói: "Không cần, tôi không tiếc nuối, không vướng bận, cũng không lưu luyến, đi thôi."

Nữ binh doanh trại: "......"

văn phòngTư lệnh

Chủ bếp xem tư lệnh ăn một chén, trái tim lơ lửng, rốt cuộc buông xuống.

"Đi làm thêm một chén nữa."tầm mắt Cố Cảo Đình đặt ở trên văn kiện, trầm giọng nói.

"Cái kia, tư lệnh, kỳ thật, chén mì này không phải tôi làm." Chủ bếp thành thật nói.

Cố Cảo Đình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đen nhánh, "Là ai làm?"

Chương 619: Cho dù cô ở chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm được

"Ầm" một tiếng vang lớn.

"Dựa." thần sắc Cáp Đặc hoảng loạn mặc quần vào, đối với Sơn Ca nói: "anh đi xem, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ầm" lại một tiếng vang lớn, sắc mặt Cáp Đặc càng kém.

sau khi Sơn ca rời khỏi đây, nhanh chóng chạy tới, báo cáo: "Không tốt lão đại, người Cố Cảo Đình từ đường hầm tiến vào."

"Mẹ nó, đám phụ nữ này không sạch sẽ, trong bọn họ có chỉ điểm." Cáp Đặc cầm lấy súng giải quyết người mới vừa chơi một cái, lại mấy thương (súng), giết toàn bộ phụ nữ trong đại sảnh vừa mang về.

"Lão đại, nhanh lên từ ám đạo rời đi đi, tối nay tới không kịp." Sơn ca sốt ruột nói.

"anh đi xử lý người phụ nữ của Giang Hạo Trần, thà rằng giết sai một ngàn, cũng không thể buông tha một người." Cáp Đặc nói tàn nhẫn.

"vâng." Sơn ca lĩnh mệnh, đẩy cửa phòng ra, bên trong trống trơn không người.

Minh ca chạy tới, thần sắc khẩn trương báo: "Không tốt, lão đại, ám đạo chúng ta bị người từ bên trong phá rồi."

"Giang Hạo Trần và người phụ nữ kia không có ở đây." sắc mặt Sơn ca tái nhợt.

Cáp Đặc ý thức được vấn đề nghiêm trọng, gọi điện thoại cho Giang Hạo Trần.

Giang Hạo Trần tươi cười, ung dung tiếp nghe, ngồi ở đầu thuyền, nhìn hải đăng.

"Ám đạo do anh phá sao? anh ám toán tôi?" Cáp Đặc không bình tĩnh chất vấn.

"Xấu hổ, anh thật sự bị ám toán." Giang Hạo Trần đúng lý hợp tình nói: "hiện tại có phải anh thực cảm ơn tôi cho anh trải qua kinh nghiệm lần này hay không?"

"rốt cuộc anh là ai? anh muốn hại chết tôi sao?" Cáp Đặc quát.

"Đáp đúng, tôi là ai? Giang Hạo Trần, cam đoan không giả, a, không có việc gì tôi cúp." Giang Hạo Trần cúp điện thoại.

Cách đó không xa, một chiếc du thuyền chạy lại đây.

"Thiếu chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành." Người trên thuyền đem nắm tay đặt ở ngực gật đầu nói.

"Làm thực tốt." Giang Hạo Trần bước lên du thuyền, liếc xéo hướng con thuyền vừa rồi, gợi lên khóe miệng.

Hoắc Vi Vũ, sau này còn gặp lại. Anh thuận gió mà đi, kích khởi ngàn tầng lãng. Chung quanh lại dần dần yên tĩnh trở lại.

Chỉ có một con thuyền ở giữa biển...... lay động.

*

Sào huyệt Cáp Đặc Mưa bom bão đạn, chỉ nghe thấy tiếng đạn Ầm Ầm Ầm, tiếng bom. Đường hầm có cảm giác sắp sụp đổ.

Hai giờ sau, Cố Cảo Đình đem toàn bộ người Cáp Đặc bắt lấy. Ở phòng khách, có bốn phụ nữ đã chết. Mà tín hiệu của Hoắc Vi Vũ cũng mất.

Chất lỏng theo dõi nếu không có máu lưu chảy, cũng không có tín hiệu.

Cố Cảo Đình trong lòng khẩn trương, trong mắt tanh hồng, nhìn về phía người của Cáp Đặc đằng đằng sát khí, giống như đến từ địa ngục.

"Báo cáo tư lệnh, nơi này không có hành tung Hoắc Vi Vũ." Nữ binh doanh trại báo cáo.

Cố Cảo Đình xách lên cổ áo Cáp Đặc, ánh mắt như đao xẻo Cáp Đặc, sắc bén mà xâm lấn, giọng lạnh lùng nói: "Còn một thiếu nữ nữa đâu?"

"Anh nói là thiếu nữ ốm tong teo hả, bị tôi làm đến chết." Cáp Đặc đắc ý dào dạt nói.

Cố Cảo Đình một quyền đánh qua, lực rất lớn, Cáp Đặc té lăn quay trên mặt đất, hàm răng đều bị rụng sạch.

Cố Cảo Đình xách hắn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hỏi lại một lần, cô ấy ở nơi nào? Cho dù là thi thể, tôi cũng phải tìm đến!"

"Cô ta nói tôi làm cho thật là thoải mái, đàn bà này, thật là cực phẩm." Cáp Đặc hấp hối nói bậy.

Cố Cảo Đình lại một quyền, lại một quyền đánh qua đi. Tốc độ thực mau.

Tất cả mọi người đều không đếm được tư lệnh đánh nhiều ít quyền.

Nữ binh doanh trại kiểm tra tín hiệu, nhìn đến tín hiệu lại sáng, bốc cháy lên hy vọng, báo cáo: "Tư lệnh, tìm được Hoắc Vi Vũ, cô ta còn sống, hiện tại biểu hiện ở cảng."

"Đi cảng." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro