» Vụ án thứ 12: Bất mãn của Jack «

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đến từ địa ngục.

"Lại có vụ án gì nữa?" An Cách Nhĩ cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng mục đích là nhắm vào ai? Những dấu hiệu trước cho thấy nhắm vào Mạc Phi, hơn nữa cũng đã bắt đầu từ sớm, ví dụ như vị thần bí kia cứ liên lạc với hắn, báo trước cho hắn biết sẽ giết người, so với vị cầm búa hay xuất hiện, hình như không phải là một người.

"Ở lâm trường vùng ngoại ô phát hiện một thi thể, cậu có muốn đi xem không?" Mặc dù khẩu khí là hỏi nhưng Thân Nghị đã lập tư chạy ra ngoài.

An Cách Nhĩ buồn bực, có vụ án gì mà lại làm Thân Nghị nghiêm túc như thế? Nhưng nếu kiên quyết bảo mình đi, phỏng chừng phải có nguyên nhân.

Mọi người chạy tới lâm trường ở vùng ngoại ô.

Mạc Phi lần đầu tiên tới mảnh đất lớn như thế này, tò mò hỏi Thân Nghị, "Chỗ này là đất tư nhân?"

"Ừ." Thân Nghị gật đầu, chỉ chỉ sườn núi cao ngất xa xa, "Cả mảnh đất đều dùng để trồng rừng, chủ nhân của mảnh đất này sống ở đó."

Theo ngón tay của ông, mọi người nhìn thấy một tòa thành sừng sững giữa rừng cây rậm rập, mang chút phong cách Bắc Âu, tường cao bao lấy cùng sắc khí xung quanh làm cho cả tòa thành có vẻ u ám.

An Cách Nhĩ nhìn một cái, xoay đầu hỏi Oss đang xem xét hiện trường, "Ở đó có người ở?"

"Tôi không rõ lắm." Oss chỉ chỉ gốc cây to lớn trong rừng, "Thi thể ở đó."

Người chết là nữ, mặc lễ phục màu đỏ, váy rất dài.

"Vải nhung, khó trách thoạt nhìn lại thấy máu me nhầy nhụa." An Cách Nhĩ vươn tay sờ vải, lại xoay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhướn mày, "Sao lại không có vải lót?"

"Quan trọng lắm sao?" Oss khó hiểu hỏi.

"Quần áo và vải vóc, thành phẩm và bán thành phẩm rất khác nhau." An Cách Nhĩ thả tay ra, đứng dậy, phát hiện trên đầu thi thể có một miếng vải trắng, khó hiểu hỏi, "Các anh đậy lên?"

"Không có." Oss lắc đầu, "Khi tìm thấy thi thể đã có rồi."

"Hử?" An Cách Nhĩ nhíu mày, "Ghét thấy thi thể huyết nhục mơ hồ?"

"Ngược lại." Oss mở tấm vải ra, bên dưới không có máu, thi thể rất đầy đủ, có thể nói là đẹp, một thi thể hoàn mỹ so với thi thể bình thường còn đáng sợ hơn.

Oss cười, "Tôi cảm thấy có chút quỷ dị cho nên gọi cậu đi cùng cho chắc ăn."

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nhìn kỹ, phát hiện người chết cũng không làm người ta cảm thấy đẹp lạnh lùng, chín chắn như quần áo, mà là một người mặt đầy tàn nhang, làn da ngăm đen, thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi.

Cô gái này ngũ quan xinh đẹp, tóc uốn tự nhiên, thắt hai cái bím, rất mộc mạc, trên mặt không trang điểm.

"Quần áo và bộ dáng cách biệt rất nhiều." Mạc Phi cảm thấy không hợp, có một điều gì đó khác thường.

An Cách Nhĩ thấy hai bên thi thể có đồ vật, bên trái là búa, bên phải là hoa hồng.

"Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay thì đặc biệt nhiều." Oss thở dài, chỉ sợi dây ruy băng màu xanh da trời trên cành hoa, "Kẻ biến thái nào lại khiêu chiến cậu nữa vậy? Đây là tình huống gì?"

An Cách Nhĩ bỗng nhiên ngẩng mặt lên, chỉ chỉ tòa thành, "Hung thủ ở đâu thì tôi không biết, nhưng thi thể thì chắc chắn từ đó mà ra."

Oss ngẩng mặt nhìn, nhíu mày, biệt thự kia yên tĩnh, không giống kiểu có người chết, hắn lập tức hỏi An Cách Nhĩ, "Sao cậu biết?"

An Cách Nhĩ chỉ chiếc đầm màu đỏ tươi của người chết, "Nhìn kỹ đi."

Theo ngón tay của An Cách Nhĩ, tất cả đều không hiểu, nhưng Mạc Phi lại đột nhiên nói, "Có một cửa sổ không có màn."

Được hắn nhắc, mọi người lập tức thức tỉnh, cái gọi là hiệu ứng điểm mù, chính là ở thời điểm không mục đích có vài thứ sẽ đột nhiên biến mất. Nói ví dụ như tòa biệt thự kia có rất nhiều cửa sổ. Giờ mọi người mới thấy, màn che cửa ở đó có màu đỏ hơn nữa có một cửa không có màn.

"Chiều dài của bức màn..." Oss nheo mắt lại, nhìn chằm chằm một cửa sổ, thật lâu sau mới hỏi An Cách Nhĩ, "Có phải là tôi hoa mắt không?"

"Không phải." An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu, "Trên một cửa sổ có dấu bàn tay máu."

"Quả nhiên..." Oss lập tức mang người tới biệt thự.

An Cách Nhĩ xoay đầu lại nhìn, trên cây búa không có dấu tích, trên thi thể cũng không có vết thương.

"Người này chết thế nào?" An Cách Nhĩ hỏi pháp y.

Pháp y kiểm tra, trả lời, "Phải mang về giải phẫu mới biết được, nhưng không thấy vết thương, giống như bị bệnh cấp tính tạo thành."

Đang nói, đằng trước truyền tới thanh âm trong bộ đàm, tất cả cảnh sát đều xôn xao, chạy về phía biệt thự.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi nhìn nhau, đều có dự cảm không tốt.

Tới trước cửa biệt thự, cánh cửa khép hờ, trên cửa có vết máu.

Oss đã mang người chạy vào trong, Mạc Phi và An Cách Nhĩ đứng bên ngoài.

"Có thấy quen mắt không?" An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Mạc Phi.

"Ừ." Mạc Phi gật đầu.

Thân Nghị nghe được cuộc thảo luận của hai người, xoay đầu lại, "Quen mắt cái gì?"

"Trước khi tôi và An Cách Nhĩ từ Luân Đôn trở về, có một vụ án, hiện trường y chang vụ này." Mạc Phi đáp.

An Cách Nhĩ vẫn lẳng lặng đứng cạnh Mạc Phi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, trầm mặc không nói gì.

"An Cách Nhĩ?" Mạc Phi gọi.

"Ân." An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi, "Mạc Phi, trước khi chúng ta về nước, có phải đã tới một nơi?"

"Ừ, phố Baker?" Mạc Phi cười trả lời, "Em tới xem nhà của Sherlock Holmes."

"Không phải..." An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, "Sau khi chúng ta đi xem vở Hamlet (*) ý."

(*) Hamlet là vở bi kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare.

"Cậu đi xem Hamlet? Có phải lúc đang xem nói bậy nói bạ xong bị đuổi ra ngoài?" Oss có chút không dám tin, cất súng, "Bên trong chỉ có thi thể, hai nam, một trẻ một già. Hung khí chắc là búa."

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, vẻ mặt rất khẩn trương.

"Có chuyện gì?" Thân Nghị nhìn thấu được một chút, hỏi, "Có chuyện thì đừng giấu a."

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ còn đang bận suy nghĩ, liền trả lời thay, "Vụ cuối cùng chúng tôi phá ở Luân Đôn là giúp bá tước phá vụ cô người hầu bị giết. Hung thủ là nam người hầu và quản gia cùng hợp tác giết người, hơn nữa hung khí là búa. Hai người đó còn muốn giá họa cho bá tước, cũng may An Cách Nhĩ phá được."

"Là một nam người hầu và quản gia?" Oss chỉ vào bên trong, "Người chết trong đó chẳng phải y chang sao?"

"Hơn nữa lúc đó An Cách Nhĩ phát hiện manh mối là ngay trên bức màn." Mạc Phi hơi nhún vai, "Bức màn lúc đó cũng bằng nhung."

Oss nhìn An Cách Nhĩ, "Cái này... quả nhiên có người tìm cậu gây phiền phức?"

Mạc Phi nhíu mày, "Theo từ Luân Đôn luôn sao? Chúng ta phá rất nhiều vụ án trong năm đó, nhưng tại sao lại cố tình chọn vụ rối rắm nhất?"

"Chưa chắc là rối rắm." An Cách Nhĩ bỗng nhiên nở nụ cười, "Có thể đang nhắc nhở tôi về thời gian và địa điểm để tôi đoán nguyên do."

Mạc Phi hơi sửng sốt, "Em biết là ai?"

"Tôi không biết là ai nhưng tôi biết tại sao lại cứ dây dưa thế này." An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vươn tay gõ đầu, "Có thể tôi không ngăn được cái miệng nên đã đắc tội với hắn."

Mọi người trầm mặc rất lâu, Oss thật sự không nhịn được, "An Cách Nhĩ, bình thường cậu mở miệng đã đắc tội với rất nhiều người, không đắc tội với người ta mới ít đó."

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, "Vợ chồng cãi nhau có thể xảy ra chuyện chém giết, nhưng chẳng lẽ vợ chồng nào cãi nhau cũng giết nhau à!"

Oss nhún vai, "Ý cậu là người kia thù dai?"

"Cũng có thể lời nói của tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn." An Cách Nhĩ mỉm cười, khoác vai Mạc Phi, "Anh nghĩ lại đi, sau khi xem xong Hamlet, chúng ta đi đâu?"

Mạc Phi ngẩng mặt suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, "Phố Hanbury!"

Khóe miệng An Cách Nhĩ hơi cong lên, "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Hanbury?" Oss nhíu mày, nghe không hiểu, "Là ở đâu?"

"Là nơi Jack the Ripper giết người." Thân Nghị có biết, "Có liên quan gì tới vụ này?"

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, "Cơ bản thì tôi thường xuyên đắc tội với người khác, điều đó Oss nói không sai, nhưng ở Luân Đôn tôi không nói nhiều lắm, nếu không phải người trong rạp hát, vậy có thể là lúc trước khi rời khỏi Luân Đôn, tôi có nói một câu ở phố Hanbury."

"Cậu nói cái gì?"

"Nói xấu về Jack." An Cách Nhĩ cười, tựa hồ cũng biết đó là vấn đề lớn.

"Jack bị cậu nói thành cái gì?" Oss không rõ, "Chẳng lẽ ai mắng hắn, hắn cũng đi trả thù? Vậy chắc bận rộn lắm. Hơn nữa, cậu nói Jack là có ý gì? Chẳng lẽ hắn hoàn hồn xuyên không đi gây chuyện?"

An Cách Nhĩ lắc đầu, đối với lối suy nghĩ của Oss hắn đã sớm tập thành thói quen.

Mạc Phi đứng phía sau giải thích, "Thật ra An Cách Nhĩ không nói xấu Jack mà là xem thường hắn."

Oss và Thân Nghị liếc mắt nhìn nhau.

An Cách Nhĩ nhún vai, "Tôi vẫn luôn giữ vững ý kiến của mình, nếu năm đó có máy móc hiện đại, có máy xét nghiệm máu hoặc phân biệt vân tay này nọ, Jack sẽ bị bắt rất dễ dàng."

Oss nghe xong cũng gật đầu, "Thì đúng rồi mà, có cái gì đâu chớ."

"Đúng ha." An Cách Nhĩ thấy ý kiến của Oss giống mình, vô cùng hài lòng.

Thân Nghị nghĩ nghĩ, "Vậy câu này của cậu đã đắc tội ai? Đối phương theo từ Luân Đôn tới đây?"

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, "Cái này có chút thú vị."

"Nếu không phải là Jack hoàn hồn, hay là hậu nhân của hắn đi theo cậu tới đây. Chẳng lẽ đi gây phiền phức cho cậu chỉ vì muốn chứng minh cho dù máy móc kỹ thuật phát triển, cậu cũng chưa chắc bắt được hắn?" Oss lắc đầu, "Khó lắm a, có đối tượng nghi ngờ nào không? Tên kia nhất định sống ở gần cậu, có thể là ông già ngồi xe lăn đó không?"

An Cách Nhĩ đồng ý, "Suy nghĩ của anh đại khái không khác tôi lắm, nhưng có ba điều cần phải bàn luận."

Oss nghe xong cảm thấy hồ đồ, mình nói đến ba quan điểm lận á?

"Thứ nhất, hoàn hồn là không có khả năng, hậu nhân cũng chỉ là một trong những lựa chọn, thay mặt làm sát thủ mà không bị phát hiện có thể tính là không lớn, tôi nghĩ có thể là người sùng bái." An Cách Nhĩ vươn hai ngón tay, "Thứ hai, máy móc kỹ thuật vẫn chưa phát triển quá nhiều. Cái gọi là phát triển là phải kích hoạt được đại não của người chết, lấy ra trí nhớ trước khi chết của họ, chuyển mã thành chữ hay hình ảnh gì đó. Nếu có loại kỹ thuật này, phim ảnh trong tương lai sẽ chẳng cần diễn viên hay đạo cụ ánh sáng gì nữa, một mình đạo diễn động não là được rồi."

Oss lập tức xua tay, "Cậu đừng có đi xa như thế, điều thứ ba là gì?"

"Thứ ba hả?" An Cách Nhĩ bước vào biệt thự, "Tôi chưa bao giờ cảm thấy người gây phiền phức cho tôi là người đó, phải là một nhân tài mới đúng."

"Hung thủ không chỉ có một người?" Thân Nghị kinh ngạc, "Cậu đắc tội với nguyên một tập đoàn?"

"Có lẽ là một nhóm có chung mục đích, hoặc một hình thức hợp tác kì lạ nào đó." An Cách Nhĩ bước vào đại sảnh, trong phòng mang cảnh tượng huyết tinh, làm người ta phản cảm.

"Nhưng tất cả chỉ là đoán thôi, có đúng không?" Oss ngồi xổm xuống nhìn thi thể, hỏi An Cách Nhĩ, "Đúng là do búa, thủ pháp so với Jack không giống a, có phải là cậu lo lắng quá nhiều rồi không?"

"An Cách Nhĩ nói đúng đó."

Mạc Phi đột nhiên mở miệng, vươn tay chỉ trần nhà.

Tất cả ngẩng mặt lên. Trên trần nhà được trang trí rất tinh xảo, chính giữa được dùng máu viết vài chữ - From Hell.

"Đến từ địa ngục?" Oss nhíu mày, "Quả thật là Jack the Ripper a!"

"Lại nói." An Cách Nhĩ nghĩ đến Jack liền hứng thú, "Đã có không ít người phân tích đặc điểm của Jack hoặc thân phận của hắn. Nhưng mọi người có từng nghĩ - Jack có khi cũng không phải một người?"

"Cậu cảm thấy Jack the Ripper là một nhóm đi gây án, yểm trợ cho nhau?" Thân Nghị nhíu mày trầm tư, "Đúng là có khả năng này, nhưng không thể chứng thực."

"Vụ này thì chưa chắc." An Cách Nhĩ nhặt lên cành hoa hồng bên cạnh thi thể, "Ít nhất hung thủ để lại cho chúng ta hoa hồng, búa và thi thể."

Hết chương 1.


Chương 2: Cám dỗ của ác ma.

Manh mối của vụ này rất ít, nhưng tựa hồ chỉ cần An Cách Nhĩ nói một câu là có tìm ra.

Sau khi xem xong hiện trường, An Cách Nhĩ nói với Oss, "Hiện trường giả, anh có điều tra cũng vô ích."

Bên pháp chứng lập tức có người tới nói với Thân Nghị - Ở hiện trường không tìm thấy gì cả.

"Nghĩa là sao?" Thân Nghị không hiểu lắm.

"Vân tay, lông tóc, dấu chân... đều đã được xử lý tinh vi." Nhân viên pháp chứng bất đắc dĩ nhún vai, "Đối phương giống như rất có kinh nghiệm, ngay cả máu bắn ra cũng được làm rất thật, có dấu tay nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì."

"Chúng tôi chỉ tìm được đường nét mơ hồ, phải làm thêm một bước phân tích mới biết được, à còn thi thể nữa." Nhân viên pháp chứng có chút bất đắc dĩ nhìn Thân Nghị, "Vừa rồi bên pháp y nói thi thể có thể coi là đã bị xử lý, có tra cũng không tra được gì."

"Sao lại như vậy?" Oss nhíu mày.

"Hắn vẫn chưa muốn bị bắt." An Cách Nhĩ đặt cành hoa lên bàn, "Nhưng hắn muốn nhắc nhở tôi."

"Nhắc cậu điều gì?"

"Nhắc nhở về sự có mặt của hắn, và..." An Cách Nhĩ vẫy tay với Mạc Phi, ý bảo đi thôi, để lại một câu, "Đây là ân oán giữa tôi và hắn, giải quyết riêng là được rồi."

Nói xong, An Cách Nhĩ mang Mạc Phi rồi khỏi biệt thự.

Lên xe, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, "Cứ đi vậy sao?"

"Ân." An Cách Nhĩ gật đầu, "Hắn sẽ tới tìm chúng ta nếu hắn muốn tiếp tục chơi trò này."

"Thật sự chỉ vì một câu kia của em mà hắn lại làm tất cả những chuyện này?" Mạc Phi không thể tượng tưởng được.

"Tôi cũng cảm thấy không hề đơn giản như vậy." An Cách Nhĩ khoanh tay lầm bầm, "Nếu người cầm búa đó là hung thủ, vậy những vấn đề khác phải giải thích thế nào?"

"An Cách Nhĩ, chúng ta có tới trường đại học không?" Mạc Phi hỏi, "Đi gặp vị giáo sư kia."

"Đại học..." An Cách Nhĩ lắc đầu, "Không đi đâu hết."

Mạc Phi buồn bực.

An Cách Nhĩ khẽ nhắm mắt lại, "Tôi cần thời gian để suy nghĩ chút chuyện."

Mạc Phi gật đầu, không quấy rầy An Cách Nhĩ, lái xe về nhà.

Trên đường về, An Cách Nhĩ vẫn nhắm mắt không nói lời nào, Mạc Phi lái xe lên một cây cầu lớn, nhìn thấy trước mặt có một đoàn xe thật dài, giống như đoàn xe đưa tang, có một loạt xe màu đen chạy theo chiếc xe chở quan tài.

Mạc Phi chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, nhưng lại bị nó hấp dẫn hoàn toàn.

Trên mỗi cửa xe của đoàn xe đó đều có một huy hiệu hình tròn.

Huy hiệu này có hình vẽ phức tạp, Mạc Phi không nhìn kỹ lắm, kí hiệu làm Mạc Phi chú ý chính là hình vương miện ở giữa huy hiệu.

Mạc Phi không biết tại sao, hắn cảm thấy huy hiệu này rất quen, trong đầu suy nghĩ xem đã thấy ở đâu...

Đúng lúc này, chợt nghe thanh âm của An Cách Nhĩ vững vàng gọi, "Mạc Phi!"

"Hả?" Mạc Phi hồi phục tinh thần, theo bản năng nhìn hắn.

An Cách Nhĩ không nhanh không chậm nói, "Ba giây nữa chúng ta sẽ rơi xuống biển."

"A!" Mạc Phi kinh hãi, mới phát hiện ra mình thất thần, xe đã sắp đụng vào đường chắn bảo hộ.

Mạc Phi bẻ tay lái, rốt cuộc ở giây cuối cùng trước khi đụng phải, xe đã điều chỉnh lại phương hướng, hắn dùng sức đạp thắng. Mạc Phi đổ mồ hôi lạnh, nhìn An Cách Nhĩ.

Trên mặt An Cách Nhĩ không có gì biến hóa, hai mắt nhìn tay lái của Mạc Phi.

"Xin lỗi, anh không chú ý, em không sao chứ?" Mạc Phi thở hổn hển, hỏi An Cách Nhĩ, lúc nãy thắng rất gấp.

An Cách Nhĩ vươn tay, ngón tay sờ lên mu bàn tay Mạc Phi, vuốt tới đốt ngón tay, "Anh đã trưởng thành hơn một chút."

Mạc Phi nghe không hiểu, nhìn An Cách Nhĩ.

"So với lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên." An Cách Nhĩ cúi đầu nói, thanh âm mang theo chút mất mát.

"Sao vậy?" Mạc Phi rất ít khi nào thấy vẻ mặt này của An Cách Nhĩ. Bình thường người này không lộ tình cảm ra ngoài, có thể nói là thông minh quá mức, hoặc là do quá lười biếng, làm cho An Cách Nhĩ xem nhẹ những hành động biểu lộ cảm xúc của mình. Nhưng trong thời gian sống chung, Mạc Phi sẽ thấy nét biến hóa rất nhỏ trên gương mặt An Cách Nhĩ, nhận thức được tâm trạng của đối phương đang dao động. Đại đa số đều là bốc đồng, kì lạ... Nhưng lúc này, Mạc Phi lại nhìn thấy trên gương mặt An Cách Nhĩ có nét thương cảm.

"An Cách Nhĩ." Mạc Phi có chút hoảng hốt, "Em bị làm sao vậy?"

"Không có gì." An Cách Nhĩ thu tay, "Anh lái tiếp đi."

"Nga." Mạc Phi lần thứ hai khởi động xe, nhưng trong lòng lại có cảm giác không tốt - Vẻ mặt của An Cách Nhĩ làm cho hắn bất an.

Quay về nhà, An Cách Nhĩ lập tức lên lầu vẽ tranh.

Mạc Phi đứng dưới lầu, nghiêm mặt khó hiểu nhìn lên trên.

"Hai đứa cãi nhau?" Emma bưng đồ ăn ra, "Lâu rồi An An mới có vẻ không vui như thế."

Mạc Phi mờ mịt nhìn Emma, "Cháu không biết, lúc trở về cứ thấy An Cách Nhĩ mất mát sao đó."

Emma hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn lên lầu.

Mạc Phi lấy tạp dề muốn vào nhà bếp, Emma cản hắn lại, "Để bà, cháu lên với An Cách Nhĩ đi."

Mạc Phi nghĩ nghĩ, gật đầu, cùng Ace chạy lên trên.

Phòng vẽ tranh đóng cửa.

Mạc Phi tựa vào cạnh cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Ở ban công có tiếng đánh đàn, Mạc Phi lắc đầu - Chỉ có lúc An Cách Nhĩ có tâm sự, hắn mới đi đánh đàn, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì?

Trở về phòng ngủ, mở cửa ban công, quả nhiên nhìn thấy An Cách Nhĩ đang ngồi trước cây đàn dương cầm.

Thời tiết bây giờ âm u, xung quanh An Cách Nhĩ có một đường màu vàng bao lấy. Bài hắn đang đàn chính là khúc chia tay.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, lúc này, Ace chạy tới bên chân An Cách Nhĩ, im lặng nằm xuống, nhẹ nhàng vẫy đuôi, tựa hồ cảm thấy An Cách Nhĩ có tâm trạng, nó muốn tới an ủi.

Mạc Phi quay vào phòng, ngồi xuống giường nghe khúc nhạc. Rốt cuộc An Cách Nhĩ đã phát hiện ra điều gì? Tại sao lại bất an như thế.

Đang lúc khó hiểu, điện thoại của hắn vang lên.

Mạc Phi cầm lên nhìn, một dãy số lạ.

Có chút buồn bực bắt máy, "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm của một người đàn ông xa lạ, "Mạc Phi?"

"Là tôi." Mạc Phi gật đầu, hắn lại nhận không ra giọng của đối phương, liền hỏi, "Vị đây là?"

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, nghe giống như thở bình thường cũng như thở dài, làm cho Mạc Phi không biết được cảm xúc của đối phương lúc này.

"Ta muốn tìm bảo bối đã mất."

Mạc Phi chần chờ chốc lát, "Ngài muốn ủy thác công việc?"

"Đúng vậy." Thanh âm người nọ âm trầm lạnh lẽo, tựa hồ mang theo một hương vị lãnh khốc không hiểu được, "Hai mươi năm trước, ta làm mất một bảo bối, ta muốn tìm nó."

"Ân, bình thường chúng tôi không nhận việc tìm đồ, xin lỗi." Mạc Phi cảm thấy lúc này không hợp để nhận mấy công việc khác, cho nên hắn liền thay An Cách Nhĩ từ chối.

"Thứ ta mất cũng không phải đồ vật." Thanh âm người nọ cao lên một chút, "Mà là một người."

"Ngài muốn tìm người?" Mạc Phi cảm thấy buồn cười, "Đã lạc mất hai mươi năm trước, bây giờ vẫn còn tìm?"

"Đúng vậy."

"Mấy vụ mất tích này nọ, tôi thấy ngài nên đi báo cảnh sát thì tốt hơn..."

"No no, chỗ của ta không thuộc phạm vi quản lý của cảnh sát." Thanh âm của người nọ trầm đi vài phần, "Nơi này cũng không có quy luật cũng không có người quản lý giống như ở đó."

Mạc Phi vẫn luôn muốn từ chối, nhưng hắn lại phát hiện người kia cứ dây dưa không thôi, hắn liền hỏi, "Ngài rốt cuộc là ai?"

"Ta chỉ là một người ủy thác." Người nọ tránh được vấn đề của Mạc Phi, tiếp tục lầm bầm nói, "Người ta làm mất, rất quan trọng đối với ta, nó bị nhốt ở một nơi không nên ở."

Mạc Phi nhẫn nại nghe hắn nói, không chú ý tới tiếng đàn bên ngoài đã dừng.

"Ta hao tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra nó, phát hiện ra nó sống ở một chỗ ánh sáng chiếu rọi khắp nơi."

"Vậy chẳng phải tốt lắm à?" Mạc Phi nghi ngờ có phải do ai đó kì cục gọi điện phá hay không, "Nếu tìm được rồi thì nhờ chúng tôi làm gì nữa?"

"Nó hình như không muốn đi, không muốn trở về nơi thuộc về mình." Ngữ khí của người nọ mang theo chút khó xử, "Ta phải làm sao đây?"

"Ngài cũng nói là đã mất tích hai mươi năm." Mạc Phi nói, "Cho dù là mới sinh ra đã đánh mất, bây giờ cũng đã hai mươi tuổi. Như vậy hắn đã trưởng thành, hắn có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ cần hắn tự nguyện, ngài chẳng cần ép buộc hắn cũng sẽ đi theo."

"Khó mà làm được." Người nọ rất kiên quyết, "Nơi đó không hợp với nó, cuộc sống giống như một con sói giữa đàn chó vậy."

"Nếu sống hòa bình thì có gì mà không thể?"

"Cậu quá ngây thơ rồi, sinh thái quan trọng nhất chính là cân bằng, ngoại tộc không thể nào kéo dài." Người nọ thấp giọng cười, "Sói nên ở với bầy sói, đi ăn thịt, hành động vào ban đêm, nhe ra hàm răng hung ác."

Mạc Phi cảm thấy mình đã dùng hết sự kiên nhẫn, "Vậy rốt cuộc là ngài muốn tìm người hay tìm sói?"

"Tôi nghĩ cậu sẽ tìm được nó." Người nọ chuyển đề tài, "Sau đó thuyết phục nó trở về."

"Ngài là người thân của hắn?"

"Có thể xem là vậy."

"Nếu là người thân, không thể để hắn sống vui vẻ được à?"

"Đương nhiên không được, nó quá nhỏ bé, vẫn chưa được ai dạy bảo phải làm điều gì."

"Vậy tự ngài đi không phải tốt hơn sao."

"Nhưng mà, nó lại lưu luyến cái nơi không thuộc về mình, cho nên ta mới nói nó quá ngây thơ, thật ra không có gì đáng để lưu luyến, bởi vì kẻ yếu không được giữ lại bất cứ cái gì."

Mạc Phi nghe xong, gật đầu, "Tôi hiểu."

"Thật sao?"

"Ân." Mạc Phi cười cười, "Nhưng tôi không có hứng thú, ngài đi nhờ ai cao tay hơn đi."

"Cậu không muốn biết người kia đến từ đâu à?"

Mạc Phi rất muốn cúp điện thoại, nhưng trước khi cúp máy, người kia đột nhiên nói, "Là địa ngục!"

Mạc Phi hơi sửng sốt, "Cái gì?"

"Địa ngục." Thanh âm của người nọ bỗng nhiên trở nên xa xôi, "Nó đến từ địa ngục, huy hiệu của gia tộc đại biểu cho huyết thống vương giả của nó, nó có được thiên phú không ai có được."

Mạc Phi trầm mặc không nói gì.

"Sức mạnh! Quyền lực cao nhất." Thanh âm của người nọ mờ ảo xa xăm, nhưng lại mang một lực hấp dẫn nào đó. Mạc Phi bị lời nói của hắn hấp dẫn, lại quên cúp điện thoại, tiếp tục nghe.

"Sói sống trong đàn chó cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là sư tử thì sao? Mạnh nhất không phải là sức mạnh, mà còn có trí tuệ, học thức, thái độ làm người... Tất cả mọi thứ! Là sư tử thì đừng sắm vai một con chó. Biến về làm sư tử, có thể bảo vệ tất cả những gì cậu quý trọng, chứ không phải được bảo vệ cả đời..."

Người nọ còn chưa dứt lời, Mạc Phi lại cảm thấy có ai đó lấy đi di động trong tay, ngẩng đầu nhìn, là An Cách Nhĩ.

Hai người nhìn nhau, Mạc Phi vươn tay tắt di động, không để ý tới lời người kia nữa.

Nháy mắt, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Hai người ở trong phòng yên lặng, ngồi nghe tiếng chuông không ngừng reo.

Không biết qua bao lâu, di động không reo nữa.

An Cách Nhĩ ngồi bên giường, vươn hai tay vuốt má Mạc Phi.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, tới gần, "Mai mốt anh sẽ không nghe nữa, em đừng giận, An Cách Nhĩ."

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu.

Dưới lầu, Emma gọi hai người xuống ăn cơm.

An Cách Nhĩ bước ra, nhẹ nhàng ngoắc Mạc Phi.

Mạc Phi như trước đi theo hắn, nhưng trong đầu lại cứ lặp đi lặp lại câu nói kia - có thể bảo vệ tất cả những gì cậu quý trọng, chứ không phải được bảo vệ cả đời...

Hết chương 2.


Chương 3: Màu xanh kinh khủng.

Người kia cũng không gọi tới nữa, cuộc sống của hai người trở lại bình thường, nhưng dạo này An Cách Nhĩ lại trầm mặc, tựa hồ có tâm sự nặng nề.

An Cách Nhĩ trầm mặc là hiện tượng của vài năm trước, trước khi Mạc Phi xuất hiện trong cuộc đời hắn, An Cách Nhĩ chính là một người trầm mặc, lãnh đạm, thậm chí là khắt khe. Sau khi Mạc Phi xuất hiện, An Cách Nhĩ liền giống người bình thường, đương nhiên, chỉ đan xen trong những việc hắn làm và lời hắn nói mà thôi. Gần đây, hắn lại học thái độ làm người, biểu đạt tình cảm của mình, tất cả đều làm mọi người cảm thấy, Mạc Phi là người đã thay đổi An Cách Nhĩ. Nhưng gần đây, An Cách Nhĩ lại biến trở về ngày xưa, có phải do thân thể hắn không thoải mái, hay là đang giận? Hắn có điều gì bất mãn chăng?

Một ngày kia, Oss chạy tới phòng tranh, "An Cách Nhĩ!"

"An Cách Nhĩ đang trên phòng vẽ tranh." Emma bước ra rót trà cho Oss.

"Vẽ tranh? Vậy còn Mạc Phi đâu bà?"

"Mạc Phi làm người mẫu cho An Cách Nhĩ." Emma hơi cười cười.

Oss lập tức liên tưởng... Người mẫu?

Emma thấy vẻ mặt hắn cười xấu xa, chậc chậc hai tiếng, "Đừng nghĩ bậy." Nói xong, cười cười bước vào bếp.

Oss nghĩ nghĩ, đi theo Emma vào bếp, giúp bà một tay, vừa giúp vừa hỏi, "Emma, bà có cảm thấy gần đây An Cách Nhĩ với Mạc Phi hơi lạ không?"

Emma hơi ngẩn người, sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần, "Thì ra không phải bà nhìn lầm."

"Có phải do lời nguyền bảy năm không?" Oss cầm một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhíu mày, "Không đúng, bọn họ chỉ mới sống với nhau có mấy năm. Lúc Mạc Phi tới đây còn là trẻ vị thành niên, giờ càng lớn càng đẹp ra nha, so với An Cách Nhĩ có trải qua bao nhiêu cũng không thay đổi. Tuy rằng Mạc Phi vẫn đang lớn lên nhưng vẫn phải có một cực hạn chứ... A!" Oss vẻ mặt nhiều chuyện, "Hay Mạc Phi yêu người khác rồi?"

Emma che miệng, "Không được nói bậy, Oss!"

"Ai, An Cách Nhĩ là thần côn mà, có gì mà không đoán được." Oss nhét hết đống bánh ngọt vào miệng, "Có khi nào An Cách Nhĩ phát hiện Mạc Phi bắt cá hai tay, lại sợ nói trắng ra thì Mạc Phi bỏ mình đi? Chậc chậc..."

"Oss!"

Oss đang nhiều chuyện, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh như băng truyền từ phía sau, "Anh đừng làm cảnh sát nữa, đi làm biên kịch cho phim truyền hình đi."

Oss cả kinh, xoay đầu lại, chỉ thấy An Cách Nhĩ khuôn mặt đen thui đứng phía sau.

"Ách..." Oss đang định cứu vãn, chưa kịp nói đã thấy An Cách Nhĩ vươn tay chỉ, "Ace, cắn hắn!"

"Gâu!"

Đã lâu rồi Oss và Ace không được tiếp xúc thân mật, Oss bị đuổi ra phòng khách, ngã nhào xuống sô pha, Ace phóng lên, cắn tóc hắn.

"Á!" Oss đang định la cứu mạng, chợt nghe Mạc Phi đứng trên lầu huýt sáo.

Ace lập tức buông ra, sủa hai tiếng, chạy lên lầu vẫy đuôi với Mạc Phi.

Mạc Phi dựa vào lan can, nhìn Oss đang chật vật, "Anh lại chọc An Cách Nhĩ?"

"An Cách Nhĩ giận cá chém thớt thì có!" Oss ngồi dậy, gãi đầu, "Ace chẳng chịu hạ thủ lưu tình, không biết mai mối tôi có bị hói không đây."

Xoa xoa đầu, xoay đầu lại, thấy Eliza đang ngồi trên lưng ghế, ôm hạt đậu phộng nhìn hắn.

"Ân..." Oss nâng cằm, "Cửu Dật đâu? Gần đây ít thấy hắn lắm nha."

"Hắn đang đi điều tra chút chuyện." Mạc Phi nói xong, vươn tay chỉ chỉ An Cách Nhĩ đang đen mặt, ý bảo - Hình như An Cách Nhĩ bảo hắn đi.

Oss ngầm hiểu gật đầu, đứng dậy, nhìn An Cách Nhĩ, "An Cách Nhĩ, gần đây có vụ án đặc biệt."

"Không muốn tham gia." An Cách Nhĩ còn chưa nghe chi tiết đã trực tiếp từ chối.

"Đừng vô tình vậy mà!" Oss cười hì hì, "Cậu sẽ cảm thấy hứng thú..."

"Không nhận!" An Cách Nhĩ cầm dĩa bánh đem lên lầu, vươn tay chỉ phòng vẽ tranh với Mạc Phi, ý bảo - Vào trong, tiếp tục!

Mạc Phi bất đắc dĩ nhún vai với Oss, vào phòng tiếp tục làm người mẫu cho An Cách Nhĩ.

Oss có chút buồn bực, cảm thấy An Cách Nhĩ thật sự kì lạ, lặng lẽ bò lên lầu, dùng cái bánh dụ Ace đang canh cửa, lặng lẽ đẩy cửa ra một chút, xem tình hình bên trong.

Trong phòng, An Cách Nhĩ thật sự đang vẽ tranh, Mạc Phi ngồi bên kia nhìn hắn vẽ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người Mạc Phi, áo sơmi trắng cùng mái tóc dài, còn có khuôn mặt nghiêng của An Cách Nhĩ sau bàn vẽ, giờ khắc này, thời gian như dừng lại.

Mà trong phòng, bốn phía được chất đầy những bức tranh, toàn bộ đều là vẽ Mạc Phi. Oss nhìn một lát, đóng cửa lại, cảm thấy có chút quỷ dị còn có chút đáng sợ, cái gì thế này? An Cách Nhĩ vẽ Mạc Phi nhiều như vậy, làm cho người ta cảm thấy có điềm xấu.

"Nổi hết da gà rồi." Oss xuống lầu, ngồi trên sô pha thở dài, "Hai người này rốt cuộc có cái gì vậy?"

"Oss." Emma ngồi xuống bên cạnh Oss, "An Cách Nhĩ vừa mới mua một phòng vẽ ở vùng nông thôn."

"Hả?" Oss nghĩ nghĩ, cười xấu xa, "Hắc hắc, thằng nhóc này rốt cuộc cũng quyết định mua nhà để bảo đảm số tiền? Dù sao cũng nhiều tài sản vậy mà. Nhưng tại sao lại mua ở nông thôn?"

"Hơn nữa không phải nông thôn gần đây." Emma thở dài, "Là một nơi rất xa."

"Cái gì?" Oss sửng sốt, "An Cách Nhĩ chuẩn bị di cư? Đừng mà, hắn đi rồi thì cháu phải làm sao?"

Emma bật cười, "Hay là cháu chuyển chỗ làm tới gần nó đi?"

Oss bĩu môi, "Chừng nào bọn họ đi?"

"Bọn họ?" Emma nhìn lên lầu, thấp giọng nói bên tai Oss, "Mạc Phi không biết chuyện này."

Oss ngạc nhiên vô cùng, "Hả?!"

"Trong lúc dọn dẹp bà tình cờ thấy mấy giấy tờ mà An Cách Nhĩ đem giấu." Emma có vẻ rất lo lắng, "Mấy ngày nay Mạc Phi luôn chuẩn bị đồ đạc đi du lịch với An Cách Nhĩ."

"Du lịch?" Oss nhăn mặt, "Bọn họ định đi đâu?"

"Bà không rõ, cứ cảm thấy An Cách Nhĩ đang chuẩn bị chút chuyện, có chút bi quan. Mà Mạc Phi thì đang chạy trốn điều gì đó, rất lạc quan."

"Emma." Oss dở khóc dở cười, "Bà nói cháu nhiều chuyện, cháu thấy bà còn nhiều chuyện hơn."

"Bà không phải là nhiều chuyện, mà là xuất phát từ quan tâm của người lớn." Emma nhẹ nhàng vỗ vai Oss, "Nếu tiện, cháu hỏi An Cách Nhĩ giùm bà."

"Cháu có hỏi hắn cũng không nói đâu." Oss rầu rĩ, "Bên cháu còn một vụ rất quan trọng cần hắn tra, nhưng mà hắn lại không có hứng thú."

"Để nó phá án có khi sẽ tốt hơn một chút!" Emma cảm thấy ý kiến này không tồi. Đứng dậy, nhìn trên lầu nói lớn, "An Cách Nhĩ! Xuống đây!"

An Cách Nhĩ và Mạc Phi liền chạy ra, hai người còn nghĩ Emma gặp chuyện gì đó.

Emma cầm áo khoác của hai người, "Đi phá án với Oss đi."

An Cách Nhĩ nhíu mày, "Không đi..."

Emma giả bộ nghiêm túc, "Nếu không đi thì bà sẽ buồn đó."

An Cách Nhĩ lập tức dao động, hắn rất thương Emma, bà nội thân yêu đã nói như thế, An Cách Nhĩ chỉ có thể đồng ý.

"Đi thôi Mạc Phi, anh đi thay quần áo đi." An Cách Nhĩ xuống lầu một mình, lần này phá lệ, hắn giữ tay vịn. Mạc Phi để ý cách An Cách Nhĩ vịn tay cầm, lúc bước đi cũng rất cẩn thận. Bây giờ nhớ lại, đã lâu rồi An Cách Nhĩ không bị té. Hắn càng ngày càng không cần tới mình, cuộc sống cũng đã có Emma chăm sóc, hoặc là nói, những chuyện mình có thể giúp càng ngày càng ít. Mạc Phi lại không tự giác nhớ tới lời người thần bí kia - Năng lực!

Trước khi mọi người ra ngoài, chuông điện thoại reo lên.

Mạc Phi bắt điện thoại, "Alo... Được."

Hắn đưa điện thoại cho An Cách Nhĩ, "Là giáo sư Carson."

An Cách Nhĩ cầm điện thoại, "A, Carson! Được, cứ quyết định vậy đi."

Cúp điện thoại, Oss tò mò hỏi, "Carson, chính là hiệu trưởng cứ khuyên cậu tới dạy vẽ?"

"Tôi tuyệt đối không có hứng thú với dạy học." An Cách Nhĩ nhún vai, "Nhưng ông ta đề nghị tôi mở triển lãm tranh, tôi cảm thấy có thể đáp ứng."

"Triển lãm tranh phải chuẩn bị rất nhiều tranh đúng không?" Mạc Phi khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ là tranh vẽ anh? Đừng nha An Cách Nhĩ."

"Đương nhiên không phải rồi." An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vỗ ngực Mạc Phi, "Những bức dùng để triển lãm vẫn chưa có vẽ."

"Vậy phải vẽ bao nhiêu bức?" Mạc Phi nhíu mày, "Số lượng công việc hẳn là nhiều lắm?"

An Cách Nhĩ gật đầu, "Sau này tôi sẽ chuyên tâm vẽ tranh thôi."

"An Cách Nhĩ." Oss kinh ngạc, "Cậu không phá án nữa?"

An Cách Nhĩ nhướn mày, "Ngẫu nhiên..." Vừa nói vừa giơ hai ngón tay, "Ví dụ như một năm hai vụ."

"Đừng mà!" Oss kích động đánh Mạc Phi.

Mạc Phi bó tay, "Anh đánh sai người rồi!"

"Vậy cậu giúp tôi nói mấy câu đi, An Cách Nhĩ nhà cậu bỏ tôi rồi kìa!"

Mạc Phi thở dài, cũng khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, "An Cách Nhĩ..."

"Tôi đã quyết định rồi." An Cách Nhĩ mặc áo khoác, "Tôi đã chuẩn bị vài năm chuyên tâm vẽ tranh không muốn ai quấy rầy."

"Ách..."

"Còn Mạc Phi..." An Cách Nhĩ vươn tay sờ đầu Mạc Phi, đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Cứ lãng phí tuổi thanh xuân như vậy thì rất đáng tiếc."

Mạc Phi sửng sốt, tựa hồ có vẻ tức giận, "Anh không lãnh phí..."

"Anh có được học hành đàng hoàng không?" An Cách Nhĩ hỏi lại.

"Anh..."

"Lúc ra ngoài thì giới thiệu bản thân thế nào?"

"Anh..."

"Trợ lý của An Cách Nhĩ à?"

...

"Sau 25 tuổi thì anh làm cái gì?" An Cách Nhĩ hỏi, "Chẳng lẽ đi theo tôi suốt đời?"

Mạc Phi đã không còn biết phải trả lời thế nào.

"An Cách Nhĩ!" Emma có chút tức giận, "Không được nói như vậy!"

"Cháu chỉ nói sự thật." An Cách Nhĩ xoay người, nhìn Oss đang trợn mắt há mồm, "Sao còn chưa đi?"

"Nga." Oss gật đầu, trong lòng nói - Thật đáng sợ, bao lâu rồi An Cách Nhĩ mới không như thế này? Đây mới chính là thần côn An Cách Nhĩ vài năm trước, một người rất khó gần. Nhưng so với bình thản cùng trầm mặc khi đó, An Cách Nhĩ lúc này, tựa hồ còn cất giấu nét tức giận thản nhiên.

"Tư liệu ở đây." Oss đưa văn kiện cho An Cách Nhĩ, "Vụ án này Thân Nghị đã tra rất lâu, là về nhện xanh."

"Nhện xanh?" An Cách Nhĩ vào xe, mở văn kiện ra xem.

Mạc Phi cũng đi theo, vẻ mặt ủ rũ, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cắn chặt răng, không nhìn Mạc Phi, hắn biết, ánh mắt của người kia chẳng khác gì ánh mắt đau lòng của Ace.

Oss nhìn vào kính chiếu hậu, hắn thấy rõ ràng Mạc Phi có chút đáng thương, nhưng là một người trưởng thành, mọi người đúng thật đều cảm thấy đáng tiếc cho Mạc Phi, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải cách hay.

Tuy rằng không đi học, nhưng Mạc Phi chưa từng bỏ việc học, hắn rất thông minh, tất cả mọi người đều thấy vậy. Tuy rằng hắn ở cùng An Cách Nhĩ hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, nhưng mà, nếu quả thật muốn tốt cho hắn, An Cách Nhĩ cũng phải cho Mạc Phi một cơ hội.

Nhưng làm Oss khó hiểu chính là, An Cách Nhĩ vẫn luôn khư khư giấu Mạc Phi bên người, nhưng lần này sao lại thay đổi ý kiến, đuổi Mạc Phi đi?

"Nhện xanh a..."

Oss đang xuất thần, An Cách Nhĩ cũng đã xem được một xấp tài liệu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Không nghĩ tới chỉ là một loại bột màu xanh lại kinh khủng như thế, khó trách Thân Nghị đã theo nhiều năm như vậy, vẫn chưa khi nào chịu bỏ cuộc."

Hết chương 3.


Chương 4: Ác ma đột kích.

Oss lái xe chở Mạc Phi và An Cách Nhĩ ra vùng ngoại thành.

Mạc Phi khó hiểu hỏi Oss, "Chúng ta đi điều tra cái gì vậy?"

"Cậu có nhớ mẹ và em trai cậu bảo cậu đi khám bệnh không?"

"Nhớ." Mạc Phi gật đầu, "Chính là giáo sư Chu Thành Văn kia?"

"Bởi vì cậu kể lại chuyện ngày xưa nên chúng tôi nghi ngờ Chu Thành Văn có chút liên quan tới nhện xanh, cho nên đã nghiêm mật theo dõi ông ta."

"Ông ta quả thật có liên quan tới nhện xanh?" Mạc Phi nhíu mày, "Đã nhiều năm lắm rồi đi?"

"Ân." Oss gật đầu, "Chúng tôi theo dõi mấy ngày nay, phát hiện Chu Thành Văn thường xuyên lén lút tới một xí nghiệp chế tạo lốp xe ở ngoại thành."

"Lốp xe..." Mạc Phi nhíu mày, "Ông ta là giáo sư trường đại học, tới đó làm gì?"

"Chúng tôi đã điều tra tình hình kinh tế của ông ta, phát hiện ông ta có rất nhiều tiền, là một giáo sư trường đại học không thể có nhiều tiền như thế, sau khi điều tra, biết được ông ta có cổ phần trong một xí nghiệp chế tạo lốp xe."

"Làm cổ đông được chia hoa hồng, có nhiều tiền cũng rất bình thường." An Cách Nhĩ hỏi Oss, "Đâu có gì đáng để nghi ngờ?"

"Chúng tôi cũng đã điều tra xí nghiệp đó, thì ra đó là công ty giả, cái gọi là buôn bán thật sự chẳng đáng để nhắc tới, năm nào cũng lỗ, căn bản không thể thu được nhiều tiền như vậy."

"Nga..." An Cách Nhĩ và Mạc Phi hiểu rõ gật đầu - Đây chính là treo đầu dê bán thịt chó!

An Cách Nhĩ vừa lúc lật tài liệu xem tình hình tài vụ của Chu Thành Văn, vừa thấy số tiền trong tài khoản, hắn nhịn không được nói, "Là một giáo sư, ông ta thật sự có nhiều tiền quá rồi."

"Cậu xem trang kế bên đi, nhìn số tiền ông ta xài đó!" Oss bảo An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ lật sang trang kế bên, nhíu mày, "Mắc nợ? Ông ta có nhiều tiền như vậy nhưng sao lại mắc nợ?"

"Hơn nữa cũng không phải lỗ do đầu tư, mà là đưa tiền cho một số người." Oss cười lạnh, "Mà người nhận tiền của ông ta cũng đoản mệnh lắm, đều chết hết rồi."

An Cách Nhĩ lại lật trang tiếp theo, phát hiện có rất nhiều tài liệu, Oss bọn họ thật sự đã điều tra rất nhiều.

"Chăm chỉ vậy sao?" An Cách Nhĩ khen ngợi.

"Đều là do Thân Nghị điều tra!" Oss cười, "Lúc trước chú ấy vẫn luôn điều tra nhưng không tìm được manh mối, lần này khó khăn lắm mới tìm được người có khả nghi, ngay cả ông bà tổ tiên chú ấy cũng tra luôn rồi!"

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, cầm văn kiện xem một lát, nhíu mày, "Kì lạ."

"Sao thế?" Mạc Phi tiến tới, giống như ngày xưa, An Cách Nhĩ ngẩng đầu, mắt đối mắt, không hiểu sao cả hai đều cảm thấy xấu hổ. Mạc Phi cẩn thận nhìn An Cách Nhĩ, không rõ lắm đối phương đang nghĩ cái gì, luôn có chút sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được tấm lòng của An Cách Nhĩ, nhưng hắn không muốn đối mặt với nó.

An Cách Nhĩ vươn tay, bóp bóp sau ót Mạc Phi, giống như ngày xưa, an ủi hắn.

Mạc Phi lưu luyến hơi ấm nơi bàn tay kia, trầm mê vào đó không thể khống chế được.

Trong thời gian ngắn ngủi trao đổi ánh mắt, tâm sự trong lòng của nhau đều đã sớm hiểu rõ, ăn ý không nói thêm điều gì.

"Rất kì lạ ha?" Oss rất biết đánh vỡ bầu không khí xấu hổ lúc này.

"Ân." An Cách Nhĩ khép văn kiện lại, "Trong đó có hai người bị bỏ tù vì bạo lực, sau đó trong lúc hỗn loạn thì chết. Còn có vài người có hành vi cực đoan, nhảy lầu, đánh nhau tới chết... Đều là bạo lực."

"Giống như lấy tiền mua mạng vậy, mấu chốt là chết kiểu này không làm người ta nghi ngờ." Oss nói tiếp, "Cũng may, trong lúc điều tra chúng tôi gặp được một pháp y có tâm."

"Pháp y?" An Cách Nhĩ tò mò.

"Ân, pháp y kia trong lúc giải phẫu mấy thi thể đó, vì có nhiều chỗ kì lạ, cho nên đã để tâm ghi lại."

An Cách Nhĩ xem tiếp tư liệu phía sau, pháp y có viết báo cáo phân tích nguyên nhân cái chết của mấy người kia.

"Không biết thuốc gì?" An Cách Nhĩ nhíu mày, "Trong dạ dày có thuốc màu xanh không biết tên?"

"Là do nhện xanh tạo thành?" Mạc Phi nhíu mày, "Chu Văn Thành cho tiền bọn họ, có thể nào là vì muốn bọn họ làm vật thí nghiệm?"

"Rất có thể." Oss đậu xe ở chỗ cách xí nghiệp kia một khoảng xa, mở cửa xe, tháo xuống một thiết bị đặt trên thân cây, là một cái thùng màu đen, giống loại dùng để thu thập chứng cứ.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi tò mò nhìn hành động của hắn.

Hắn bỏ cái thùng vào cốp xe, leo lên xe, lái đi, cũng không tới gần xí nghiệp đó.

Mạc Phi buồn bực, "Oss, chúng ta không đi điều tra?"

Oss nhìn hai người qua kính chiếu hậu, "Điều tra? Điều tra đương nhiên là để cảnh sát đại diện, để hai người vào đó khác nào bứt dây động rừng! Chỗ này Thân Nghị đã sớm phái người theo dõi khắp nơi, tôi không thể vào gây tai họa, chú ấy sẽ giết tôi mất!"

Sau đó, Oss chở hai người chạy xung quanh xí nghiệp một vòng, để An Cách Nhĩ quan sát một chút.

An Cách Nhĩ hiểu rõ mục đích của Oss, "Tiếp theo có phải anh sẽ lái xe tới trường đại học?"

"Ách..." Oss hơi chần chờ, sau đó nhìn An Cách Nhĩ, bộ dáng như bị lộ gian kế.

"Tới trường?" Mạc Phi khẽ nhíu mày, "Đi tìm giáo sư Chu Thành Văn?"

"Không phải vừa lúc sao..." Oss nơm nớp nhìn An Cách Nhĩ.

Oss và Thân Nghị đã thảo luận với nhau, xí nghiệp chế tạo lốp xe này rất có thể là nơi chế tạo nhện xanh, nói trắng ra là nhà xưởng độc phẩm. Đối với nhện xanh, mọi người thật sự biết quá ít về nó, hơn nữa thứ này vẫn chưa lưu hành trong giới, nó đang bị gián đoạn trong giai đoạn thí nghiệm, bởi vậy rất khó xác định đây là thứ gì. Rốt cuộc nó là thuốc phiện hay độc dược? Hơn nữa Chu Thành Văn còn là chuyên gia về phương diện này, căn cứ theo phân tích thành phần của loại thuốc màu xanh trong cơ thể người chết do pháp y ghi chép lại, mỗi người đều khác nhau, hình như vẫn còn đang thí nghiệm, vậy nó dùng để làm gì?

Bởi vì có quá nhiều câu đố, mà Chu Thành Văn hiển nhiên chỉ là cổ đông, chỉ là một thành viên trong xí nghiệp độc phẩm đó, tổ chức đứng đằng sau khổng lồ cỡ nào, không ai biết được. Cho dù thật sự bắt được Chu Thành Văn, cũng chỉ là bứt dây động rừng mà thôi. Bởi vậy Oss và Thân Nghị vẫn luôn nghiên cứu, cảm thấy tốt nhất là phái người tới tiếp cận Chu Thành Văn, như vậy sẽ giúp cảnh sát hiểu rõ nội tình hơn.

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Mạc Phi là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Oss và Thân Nghị đều lo lắng một vấn đề - Nếu nhờ Mạc Phi giúp, chiếu theo tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ đồng ý, nhưng Mạc Phi lại bị An Cách Nhĩ quản lý chặt chẽ. An Cách Nhĩ tuyệt đối sẽ không cho Mạc Phi đi, bởi vậy Oss mới định đi đâu vòng quanh hoặc là tiền trảm hậu tấu.

An Cách Nhĩ tựa bên cửa kính, khẽ nhíu mày, có vẻ rất không tình nguyện. Bình thường An Cách Nhĩ đều tự cho mình là người quản lý của Mạc Phi, tuy rằng Mạc Phi đã lớn, cũng chẳng phải đứa con nít mất cha mất mẹ, Mạc Phi cơ hồ đều làm tất cả mọi chuyện An Cách Nhĩ muốn, cho nên thường xuyên làm người ta cảm thấy khó ngỏ lời, lúc này là tuyệt đối không được!

Mạc Phi cảm thấy cũng không có gì không ổn, nhìn An Cách Nhĩ, "Hay để anh đi đi? Anh luôn cảm thấy có quá nhiều chuyện liên quan tới anh nhưng vẫn chưa được điều tra rõ."

An Cách Nhĩ lắc đầu, "Nguy hiểm lắm!"

Oss lập tức nói, "Không có gì đâu, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, không cần xâm nhập vào bên trong, dựa vào tình cảm giữa chúng tôi và Mạc Phi, chúng tôi chắc chắn sẽ không để Mạc Phi mạo hiểm đâu."

Tâm trạng của An Cách Nhĩ cũng dịu lại một chút, vuốt cằm suy nghĩ.

Xe rất nhanh chạy tới trường đại học của Chu Thành Văn, Oss xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ và Mạc Phi, chắp tay lại cầu xin, "Vào đó chút xíu thôi, tôi sẽ gắn máy nghe trộm." Nói xong, đưa máy nghe trộm nho nhỏ cho Mạc Phi.

Mạc Phi cầm lấy, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, giận dỗi nói, "Cuộc đời là của anh, tại sao muốn quyết định gì cũng phải hỏi ý tôi?"

Oss và Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau.

Mạc Phi hỏi, "Vậy em có muốn anh đi không?"

An Cách Nhĩ trừng hắn.

"Anh chỉ tham khảo thôi."

"Anh tự quyết định đi." An Cách Nhĩ lười biếng trả lời.

Mạc Phi gật đầu với Oss, xuống xe.

An Cách Nhĩ cũng xuống theo.

Mạc Phi khó hiểu nhìn hắn, "Em cũng đi?"

"Đương nhiên rồi!" An Cách Nhĩ than thở, "Ý anh thì anh quyết định, còn ý tôi thì tôi quyết định."

Oss lanh mồm lanh miệng, nhịn không được hỏi, "Hai người đang muốn chia tay?"

"Không có!" Mạc Phi lập tức lắc đầu, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, "Chúng ta sẽ không chia tay, phải không?"

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi lo lắng, thở dài, vươn tay sờ tóc hắn, "Tất nhiên."

Mạc Phi thở ra một hơi, hoàn toàn an tâm.

Oss lắc đầu, đeo tai nghe ngồi trong xe chờ, hai người này đều là vợ chồng già rồi, học đám con nít cãi nhau làm gì? Cứ sống như vậy chẳng phải tốt lắm sao?

Bước vào sân trường, Mạc Phi có vẻ rất ngạc nhiên với khung cảnh xung quanh, sinh viên bước đi trong sân trường đều bằng tuổi hắn, có người còn lớn hơn hắn nữa.

An Cách Nhĩ đi phía sau, trầm mặc không nói tiếng nào.

Hỏi vài sinh viên trong trường, biết được Chu Thành Văn rất nổi tiếng, phòng làm việc của ông nằm ở tầng hai dãy lầu phía đông.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi tới đó, phát hiện cửa phòng đã khóa, xuyên qua lớp kính trên cửa sổ nhìn vào trong, không có ai.

"Một chuyến đi uổng phí." Tuy rằng lời nói thì tiếc nhưng trên mặt An Cách Nhĩ lại hiện ra nụ cười, kéo Mạc Phi, "Về nha?"

Mạc Phi đành phải theo hắn đi về.

Nhưng hai người vừa tới góc, chuẩn bị xuống cầu thang, lại nghe trong phòng có tiếng "Bang bang bang", còn có tiếng cào rất chói tai, giống như tiếng cào móng tay vào kim loại.

Mạc Phi xoay đầu nhìn, "Tiếng gì vậy?"

An Cách Nhĩ không rõ, có dự cảm không tốt, kéo tay Mạc Phi, "Đi thôi."

Mạc Phi đành phải gật đầu, nhưng di động đột nhiên reo lên.

Mạc Phi bắt máy, là Oss gọi.

"Tiếng gì vậy?" Oss ngồi trong xe thông qua máy nghe trộm, nghe được rất rõ ràng.

"Nga, trong phòng không có ai, nhưng hình như có tiếng gì đó."

"Không có ai? Chu Thành Văn không có ở đó?" Oss kinh hỉ, "Tốt quá! Hai người chờ chút!"

An Cách Nhĩ và Mạc Phi khó hiểu liếc nhìn nhau - Chờ cái gì?

Lát sau, Oss kích động chạy như bay tới chỗ hai người, nhỏ giọng nói, "Hai người canh cửa giùm tôi!"

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cả kinh, "Anh muốn làm gì?"

"Xuỵt, tôi đã sớm điều tra, bình thường giờ này giáo viên đều đi dạy học hết rồi, chưa về đâu! Nếu về thật thì chặn ông ta lại." Nói xong, hắn lấy ra chiếc chìa khóa vạn năng.

"Cảnh sát làm vậy là không tốt!" An Cách Nhĩ nhíu mày, giữ chặt Oss, "Bên trong có tiếng động, có thể là nuôi chó hay gì đó."

"Thật sao?" Oss dán tai vào cánh cửa, khó hiểu, "Đâu có, nếu nuôi chó thì đã kêu rồi."

Mạc Phi và An Cách Nhĩ đứng đối diện - Liếc mắt nhìn một cái cũng tốt, tìm hiểu chút ít về người này.

"Tôi cũng đâu có ăn trộm thứ gì." Oss cười hì hì, nói với An Cách Nhĩ, "Lát nữa tôi mở cửa ra, cậu dùng năng lực thần kỳ liếc mắt nhìn một cái, nhìn xem Chu Thành Văn này rốt cuộc có bí mật gì!"

An Cách Nhĩ nhíu mày, "Tôi đâu phải thần côn!"

"Khách khí cái gì, khổ quá!" Oss nói xong, mở khóa, kéo cửa ra.

Ngay lúc Oss mở cửa, bỗng nhiên có một tiếng "Bang" thật lớn vang lên, cánh cửa bị một lực mạnh mở toang. Oss lảo đảo ngửa ra sau, cũng may phản ứng nhanh, nếu không đã bị cánh cửa đập vào mặt rồi. An Cách Nhĩ và Mạc Phi cũng sửng sốt. Cánh cửa nháy mắt đóng sầm lại, "Rầm" một tiếng, giống như có thứ gì đó đã chặn cánh cửa.

Trong nháy mắt đó, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều thấy rõ vật kia là gì - Một chiếc búa dính đầy máu.

Hết chương 4.


Chương 5: Bị thương.

Cánh cửa lại lần nữa bật ra, ba người không hề có chuẩn bị.

Oss bị đụng ngửa ra sau, may mắn được lan can chặn lại, nhưng khi nhìn người bên trong, hắn cũng sửng sốt.

Ai cũng sẽ không nghĩ ra, trong một căn phòng làm việc yên tĩnh ở trường học, lại có một người kì lạ tay cầm búa, toàn thân dính đầy máu.

Trong căn phòng, có một người đang nằm giữa vũng máu, cả người đều tan nát, mọi người có thể xác định người này đã chết. Hơn nữa Oss cũng biết người này, là giáo sư Chu.

Ba người theo bản năng đánh giá người cầm búa, trang phục hắn rất quái dị, quần áo đen thui rách nát, còn khoác một chiếc áo choàng dài nửa thân, trong tay cầm búa dính đầy máu. Không biết có phải do người hắn dính đầy máu hay thân thể quá mức dơ bẩn, căn bản không thể nhận rõ bộ dáng và tuổi tác - Giống như người điên.

Nhưng mà, bây giờ không có thời gian để sững sờ, người cầm búa nọ nhìn ba người không có chút hảo ý.

Trùng hợp, có một nữ sinh đang cầm sách vở hình như là tới giao bài tập, vừa lúc nhìn thấy cảnh trước mặt, sợ tới ngây người.

Người cầm búa trên mặt tươi cười, hai mắt điên cuồng, giống như uống trúng một loại thuốc nào đó, hắn giơ tay lên giáng một búa xuống người Oss.

Oss xoay người né, rút súng ra, người nọ xoay đầu, hướng về phía An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

"An Cách Nhĩ!" Mạc Phi chắn trước mặt An Cách Nhĩ, nhưng trước khi người cầm búa chạy tới, An Cách Nhĩ đã túm lấy Mạc Phi bỏ chạy.

Nữ sinh thét chói tai không chịu đi, Mạc Phi đứng trước cầu thang liếc nhìn kẻ điên.

Người nọ giơ búa lên đầu.

Ngay lúc búa hạ xuống, Mạc Phi đấm vào bụng hắn.

An Cách Nhĩ la to với nữ sinh kia, "Chạy đi! Chạy đi báo nguy!"

Nữ sinh chạy xuống lầu, vì quá sợ hãi nên tay chân không thể phối hợp tốt.

"An Cách Nhĩ, chạy mau!" Mạc Phi giữ búa người nọ, hai người đứng dây dưa.

Kẻ điên kia cũng không biết làm sao, khí lực kinh người như thế, Mạc Phi lại có thể chế phục được hắn.

Oss rút súng, nhưng hai người đang đứng giằng co, hắn không ngắm chính xác được. Mà Mạc Phi thì không dám buông tay, dù sao người nọ cũng có búa.

An Cách Nhĩ đứng bên cạnh xem tình hình, không chịu đi, hắn không thể để Mạc Phi ở lại một mình.

Lúc này, kẻ điên kia đột nhiên rống lên, một cước đá văng Mạc Phi, giơ búa lên, Oss nổ súng bắn hắn. Nhưng hai phát súng bắn vào lưng người nọ, hắn lại hoàn toàn không có phản ứng, giơ búa thẳng tắp đánh về phía An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Mạc Phi cầm lấy một chậu hoa ném về phía người nọ. 'Xoảng' một tiếng, bình hoa vỡ tung, máu tươi chảy ròng ròng nhưng người nọ vẫn không dừng bước, giáng búa xuống người Mạc Phi.

"Mạc Phi!" An Cách Nhĩ kinh hãi, kêu một tiếng, Mạc Phi né đi, nắm mắt cá chân người nọ kéo một cái. Sau đó Mạc Phi cũng trở nên táo bạo, hai tay nắm lấy cây búa, dùng đầu gối đánh vào bụng người nọ, giằng co với hắn. An Cách Nhĩ chạy vào phòng kế bên lấy ra chiếc ghế.

Mạc Phi cầm cái ghế dùng sức đánh hắn, đánh tới mức người nọ phải buông búa, ôm đầu kêu la.

Oss cầm súng, kinh hãi nhìn Mạc Phi mất khống chế, tình cảnh của hai bên bây giờ cũng không khác gì nhau.

Kẻ điên nguyên bản điên cuồng so với Mạc Phi lửa giận ngút trời, quả thực là hắn đã gặp phải sư phụ. Mạc Phi chưa hề bị thương, kẻ điên từ đại nhân giờ đã biến thành người bị Mạc Phi đánh điên cuồng.

Oss thấy đã tới lúc, thu súng, lấy còng tay ra, "Mạc Phi, quên đi quên đi, đánh nữa hắn sẽ chết đó!"

Mạc Phi không dừng được.

"Mạc Phi!" An Cách Nhĩ vốn đang tức giận, trong lòng nói không biết tại sao lại gặp phải kẻ điên, đánh chết hắn cho rồi. Nhưng Mạc Phi cứ thế này cũng không phải cách, mắt thấy dưới lầu nữ sinh kia đã gọi không ít người tới, An Cách Nhĩ lập tức kêu một tiếng.

Bình thường, lời nói của An Cách Nhĩ giống như mệnh lệnh đối với Mạc Phi, vài lần Mạc Phi không khống chế được, An Cách Nhĩ đều có thể ngăn cản hắn. Nhưng mà...

Lần này hình như không có tác dụng, Mạc Phi không dừng lại, vẫn tiếp tục đánh.

An Cách Nhĩ thấy không được, trong lòng có chút lo lắng. Gần đây cảm xúc của Mạc Phi không được ổn định, hơn nữa tuy rằng người nọ là kẻ điên, nhưng nếu đánh chết Mạc Phi sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Mạc Phi!" An Cách Nhĩ chạy tới giữ chặt tay Mạc Phi, "Chờ chút!"

Mạc Phi vung tay.

An Cách Nhĩ có thể chất thế nào? Nói trắng ra thì nặng hơn tờ giấy một chút xíu.

Lúc này Mạc Phi rất nổi giận, An Cách Nhị bị vung tay ra, hắn lui ra sau vài bước, mất trọng tâm ngửa ra sau. Hành lang này, tay vịn chỉ tới eo, An Cách Nhĩ ngửa ra sau, tay vịn đó không có cách nào giữ được thân thể hắn. Chờ lúc hắn hiểu ra, hắn đã bị văng xuống lầu hai.

"An Cách Nhĩ!" Oss cả kinh, nhào tới giữ lấy, nhưng chỉ nắm được góc áo, An Cách Nhĩ lại theo tư thế đầu rơi xuống trước.

Nhưng mà, trên mặt đất, trong nháy mắt lập tức truyền tới một tiếng "Bịch".

"Nha a!"

Bốn phía rối loạn kêu lên, cầu cứu.

Oss lo láng nhảy xuống lầu hai, đạp lên tấm bạt, chạy tới chỗ An Cách Nhĩ. Chỉ thấy hắn nằm bất tỉnh trên mặt đất.

"Gọi xe cấp cứu! Mau lên!" Oss vừa hô vừa xem xét tình trạng của An Cách Nhĩ, phát hiện vẫn còn thở, nhưng không biết bị thương thế nào. Thân thể của An Cách Nhĩ rất yếu, cũng may có tấm bạt che mưa chặn lại, cùng lắm chỉ bị gãy tay gãy chân thôi đi, dù gì đó cũng là lầu hai a.

Oss ngẩng mặt lên, chỉ thấy Mạc Phi đứng trên lầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xuống dưới.

Trong đôi mắt đó, Oss thấy có sự bất an còn có đau lòng, lập tức nói, "Hắn chắc là không sao đâu."

Thần sắc Mạc Phi dần trở nên u ám, trên mặt có nét thương cảm nồng đậm.

Trong trường có bác sĩ, bác sĩ lập tức chạy tới kiểm tra cho An Cách Nhĩ.

Oss nghe bác sĩ nói An Cách Nhĩ không sao, chỉ bị gãy xương với não bị chấn động, không nguy hiểm tới tính mạng.

Oss nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Mạc Phi không biết đã chạy xuống từ khi nào.

Oss giữ chặt Mạc Phi, "Cậu chăm sóc An Cách Nhĩ, tôi đi bắt người kia."

"... Ân." Mạc Phi gật đầu, tới bên cạnh An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ lẳng lặng nằm ở đó, Mạc Phi vươn tay nhẹ nhàng đặt trước mũi An Cách Nhĩ, xác định vẫn còn thở, tim trong lồng ngực vẫn đập mạnh...

Xe cấp cứu vừa lúc chạy tới, còn có cảnh sát do Oss gọi, cùng với Thân Nghị bọn họ vừa nghe được tin tức.

Oss bắt kẻ điên chỉ còn lại nửa cái mạng kia lại, áp giải hắn xuống lầu.

An Cách Nhĩ được đưa vào xe cấp cứu, Mạc Phi đuổi theo, xoay đầu nhìn, đúng là Oss đang bị Thân Nghị nghiêm khắc giáo huấn, cho rằng hắn quá mạo hiểm, để Mạc Phi và An Cách Nhĩ không phải cảnh sát đi hành động.

Oss không nói câu nào, đứng nghe Thân Nghị mắng, còn có thể giải thích cái gì, xét tới xét lui cũng là lỗi của hắn, hơn nữa còn sai mười phần, ngoại trừ hại An Cách Nhĩ còn hại cả Mạc Phi. Mạc Phi không khống chế được làm người hắn yêu nhất bị thương nặng, trong lòng Mạc Phi có khi còn đau hơn vết thương của An Cách Nhĩ. Oss buồn bã, quan hệ của hai người bọn họ đang kì lạ, tính thêm chuyện này chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao...

Mạc Phi đưa An Cách Nhĩ vào phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói An Cách Nhĩ có thể bị tổn thương tới nội tạng, phải kiểm tra toàn diện, hơn nữa còn bị gãy tay trái.

Mạc Phi cầm tay An Cách Nhĩ hỏi bác sĩ, hắn có thể khôi phục không? Vì hắn là họa sĩ.

Bác sĩ nói gãy xương hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến những thứ khác, nhốt Mạc Phi ở bên ngoài phòng cấp cứu, trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, Mạc Phi chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập.

Không lâu sau, có một y tá đi ngang, thấy Mạc Phi đứng giữa đường, nhỏ giọng hỏi, "Tiên sinh, ngài có muốn thay quần áo không?"

Mạc Phi ngẩn người, cúi đầu nhìn mới thấy quần áo và tay mình đều dính đầy máu. Máu không phải của hắn, đương nhiên cũng không phải của An Cách Nhĩ, chính là của kẻ điên kia. Vừa nghĩ tới kẻ điên mất khống chế, Mạc Phi bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng chẳng khác gì hắn! Cảm giác chán ghét chưa từng có trào dâng trong lòng, Mạc Phi chưa bao giờ ghét mình như lúc này.

"Mạc Phi."

Thanh âm của Emma từ bên kia vang lên, trong lòng Mạc Phi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn, Emma vội vã chạy tới, khuôn mặt trắng xanh. Bà vừa nghe An Cách Nhĩ vào bệnh viện liền chạy tới đây, sợ tới mức hoang mang, nhưng vừa thấy tình trạng của Mạc Phi, trái tim bà như thắt lại.

"Emma." Mạc Phi thấp giọng nói, "Cháu xin lỗi..."

Bộ dáng của Mạc Phi, Emma chỉ có thể hình dung bằng hốc hác và tan nát cõi lòng, căn bản bà cũng không trách hắn, dù sao, An Cách Nhĩ bị thương, đau lòng nhất vẫn là Mạc Phi.

"Sao rồi?"

Thân Nghị, Oss còn có Cửu Dật và anh em nhà họ Tề đều chạy tới.

Phòng cấp cứu cùng lúc mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, cầm kết quả kiểm tra, hỏi, "Ai là người nhà của An Cách Nhĩ?"

"An Cách Nhĩ sao rồi?"

"Tôi không sao."

Lúc này, trong phòng giải phẫu, một y tá đẩy xe lăn ra. An Cách Nhĩ bị băng bột tay trái, tay phải nâng cằm, nói với y tá phía sau, "Có cần ngồi xe lăn khoa trương vậy không, tôi đâu có chuyện gì."

"Cậu còn phải ở lại đây quan sát một ngày." Y tá cảnh cáo An Cách Nhĩ, "Thành thật đi!"

An Cách Nhĩ nhìn trời.

Bác sĩ bật cười, "Không sao, cũng may khi ngã được tấm bạt cản lại, nội tạng không sao, xương tay trái bị nứt, sẽ lành lại nhanh thôi, não bị chấn động rất nhỏ, quan sát một ngày là có thể xuất viện."

Mọi người lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Emma bước tới, nâng mặt An Cách Nhĩ lên hôn một cái.

An Cách Nhĩ xấu hổ ngẩng mặt lên, nhìn thấy Mạc Phi đứng bên kia. Hai người yên lặng nhìn nhau, mắt đối mắt, phức tạp nói không nên lời.

Y tá cười hì hì hỏi An Cách Nhĩ, "Cậu muốn ăn gì không? Thức ăn ở bệnh viện này cũng không tồi a."

Oss buồn bực, hỏi hắn, "Hai người biết nhau?"

An Cách Nhĩ nhìn trời, "Không biết."

Y tá trừng mắt nhìn hắn, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Thì ra lúc trước cô bị rơi vào một vụ án đặc biệt, cũng may được An Cách Nhĩ giúp đỡ nên mới có thể thoát thân.

Oss thấy Mạc Phi vẫn còn đứng bên kia ngơ ngác, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọt hắn, "Ai vậy?"

Mạc Phi lắc đầu, ý bảo mình không biết.

"Đây là người được An Cách Nhĩ giúp lâu rồi, đại khái khoảng năm sáu năm trước." Emma nói cho hai người biết, đẩy An Cách Nhĩ vào phòng bệnh.

Mạc Phi đi theo sau, năm sáu năm trước, bản thân vẫn chưa bước vào thế giới của An Cách Nhĩ, vậy năm sáu năm sau, một chút cũng không hề có mình, mình phải lấy thân phận gì để ở cạnh cậu ấy? Chẳng lẽ làm bạn?

Hết chương 5.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhĩnhã