641-645

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Em chính là... Không muốn tiếp tục đứng ở nơi đó mà thôi!" Khuôn mặt Tiểu Thỏ nhỏ nhắn hồng, hướng tới Trình Chi Ngôn ấp úng nói.

"A......" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cười cười, không nói lời nào.






Tiểu Thỏ đứng ở phía sau đội ngũ xếp hàng quầy thu ngân, hướng tới hàng đã mua chăm chú nhìn, sau đó đếm, anh nước chanh giống như cầm tổng cộng bốn hộp a... Một hộp là năm cái, bốn hộp hai mươi cái...

Trời ạ... Vì sao muốn nhiều như vậy!?

Đột nhiên Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy, muốn nói cái gì??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, khóe môi cong, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Em...Em muốn nói..." Tiểu Thỏ có chút gian nan mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tháng trước lúc sinh nhật em, Đồng Đồng không phải đưa tràn đầy một hộp cái kia sao... Chẳng lẽ... Không đủ dùng sao??"

"Uh'm, không đủ dùng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.

"Không phải... Mười hộp sao...." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thanh âm yếu ớt hỏi.

Mười hộp, một hộp năm cái, tổng cộng chính là năm mươi cái.

Lại thêm hôm nay hai mươi cái, tổng cộng bảy mươi cái a!!

Hiện tại đã là ngày 17 tháng sáu, cách khai giảng ngày 1 tháng 9 cũng chỉ còn lại bảy lăm ngày!!

Mặc kệ nói như thế nào, cô muốn tới hai tháng dì cả mẹ a!!

Tính đi tính lại, cũng không dùng đến bảy mươi cái a!!

" Mười hộp làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn vẻ mặt cười nhạt nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt xoắn xuýt mê mang, thanh âm chậm rãi nói: "Em cho là một ngày chỉ dùng một cái sao??"

"..."

Tiểu Thỏ mặt "Roạt" một phen, lại nóng lên.

Đây là... Tính toán hàng đêm sênh ca... Một đêm bảy lần sao...

" Tiên sinh ngài khỏe, xin hỏi ngài có thẻ hội viên sao??"

Rốt cục đến phiên Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ tính tiền, nhân viên đứng ở phía sau quầy thu ngân cười tít mắt hướng tới anh hỏi.

"159XXXXXXXX." Trình Chi Ngôn báo dãy số di động của mình, nhân viên thu ngân liền bắt đầu một cái một cái quét hình hàng rồi.

Tiểu Thỏ đỏ mặt đứng sau lưng Trình Chi Ngôn, cúi đầu làm bộ như vẻ mặt không quan tâm.

" Không phải mới vừa rồi em nói em còn mua kẹo cao su sao??" Trình Chi Ngôn mắt thấy đống trên bàn sắp quét xong, nhịn không được mở miệng nhắc nhở Tiểu Thỏ nói: "Như thế nào, lại không tính toán mua??"

"Mua mua mua..." Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay, tiện tay chọn một hộp bên cạnh nhân viên.

"..."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó cười hỏi: "Như thế nào, em là cảm thấy anh mua bốn hộp không đủ dùng sao??"

"??"

Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn nói, vội vàng cúi đầu hướng tới kẹo cao su trong tay mình nhìn qua, phía trên rõ ràng viết ba cái chữ to "Đỗ - Lôi - tư".

Cô lại ngẩng đầu hướng tới nhân viên bên cạnh nhìn thoáng qua, cái kẹo cao su bên cạnh kia vậy mà chính là đồ dùng trong truyền thuyết, mà cô nhất thời tình thế cấp bách không có nhìn kỹ, vậy mà sai lầm rồi...

Đây đặc biệt đều là người nào đặt những thứ hàng này a!!

Người nào đặc biệt đầu óc lớn như vậy, nhất định phải đem kẹo cao su cùng đồ dùng sinh đẻ tựa vào cùng một chỗ!!

Mấu chốt hai cái đóng gói còn tương tự như thế!!

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến cầm cái gì kia trong tay thả lại trên giá hàng, một lần nữa cầm kẹo cao su, phẫn nộ đưa cho nhân viên thu ngân.

Mà Trình Chi Ngôn liền đứng ở bên cạnh vẻ mặt bí hiểm tươi cười nhìn cô.

Tiểu Thỏ bị anh nhìn xấu hổ, nhịn không được dùng lực trợn mắt nhìn anh, hung dữ nói: "Nhìn cái gì vậy, không được nhìn!"

"A......" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường lên tiếng, vậy mà thật sự quay đầu đi không nhìn cô rồi.Thanh toán xong, một bàn tay Trình Chi Ngôn mang theo một cái túi lớn hướng tới chỗ dừng xe.

Tiểu Thỏ chậm rãi từ từ, kì kèo mè nheo theo sát sau lưng anh, vừa đi vừa nghĩ về nhà nên làm cái gì bây giờ.

Trình Chi Ngôn đi tới hai bước, phát hiện Tiểu Thỏ không có theo tới, liền xoay người sang chỗ khác, hướng tới cô hơi hơi nhíu mày nói: "Làm sao vậy??"

"Không có gì... Cái kia... Vừa rồi tính tiền, giấy tờ đúng hay không..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, tùy tiện biên một lý do, liền bước nhanh hơn bắt kịp Trình Chi Ngôn.

Đoạn đường này hướng trong nhà, hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ người nào cũng không nói gì.

Trình Chi Ngôn là đang tự hỏi, anh nên hoàn hoàn chỉnh chỉnh phá gỡ Tiểu Thỏ vào bụng như thế nào, mà Tiểu Thỏ là nhớ lại, nghe nói lần đầu tiên đều đau.... Đến lúc đó nếu như cô đau hô ngừng mà nói, không biết Trình Chi Ngôn có thể giết cô hay không..

Liền một đường trầm mặc như vậy về đến nhà, Trình Chi Ngôn mang theo đồ đạc xuống xe.

Tiểu Thỏ ở trên chỗ tay lái phụ lề mề một hồi lâu, cũng không thể không xuống xe.

Trong nhà Trình Chi Ngôn một mảnh tối như mực, một người đều không có.

Tiểu Thỏ nhớ tới, hình như mấy ngày hôm trước Trình ba ba đi công tác, mà Chu mẹ tựa hồ lại ra ngoài sưu tầm dân ca rồi.

Nói cách khác...

Tối hôm nay, chỉ có hai người bọn họ...

Tiểu Thỏ nhớ đi nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn liền nhịn không được đỏ lên.

Trình Chi Ngôn mở cửa chính trong nhà, xách đồ đạc đi vào, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt đỏ ửng đứng ở ngoài cửa, khóe môi gợi lên đường cong mờ, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói: "Vào đi, đứng ở bên ngoài để làm chi."

"..."

Tiểu Thỏ đỏ mặt, tim đập nhanh giống như bồn chồn, vào cửa.

"Két..." Một tiếng, cửa chính sau lưng cô đóng lại.

Trình Chi Ngôn thuận thế đưa tay ôm chầm bả vai gầy yếu của cô, cúi người trầm thấp nói bên tai cô: "Em đi lên tắm rửa trước đi, anh đem đống đồ vật mua kia thu thập một phen."

"....Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, trong lòng xấu hổ đến cảm thấy mặc dù là đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, mặt cô đều đã nóng lên.

- - - -

Trong phòng vệ sinh.

Tiểu Thỏ đứng ở phía dưới vòi sen tẩy sạch một hồi lâu, cô cúi đầu, nhìn dòng nước trong suốt nhanh chóng lướt qua làn da trắng nõn trên người cô, ngẫm lại chuyện sẽ phải xảy ra, trong lòng lại là chờ mong lại là sợ hãi.

Nếu không... Lại tẩy một hồi đi??

Tiểu Thỏ chần chờ nhìn tay chính mình đặt ở cửa thủy tinh, lại bắt đầu xoắn xuýt.

Nhưng mà không đợi cô xoắn xuýt ra kết quả, cửa buồng vệ sinh lại bị "Bá" một phen đẩy ra.

Trình Chi Ngôn mặc áo sơmi màu trắng, quần tây màu đen không chút hoang mang đi đến.

Mặc dù cửa thủy tinh tràn đầy đều là sương mù, căn bản thấy không rõ cái gì lắm, nhưng Tiểu Thỏ vẫn lại là theo bản năng ngăn trở ngực chính mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh?? Anh... Làm sao anh vào được??"

"Em tắm sự là quá chậm rồi..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt cách cửa thủy tinh tràn đầy sương mù nhìn đường cong duyên dáng Tiểu Thỏ như ẩn như hiện, mỉm cười nói: "Cho nên...Anh đến xem có cần anh giúp hay không."

"Ách... Không cần, không cần, cái kia, thực ra em tắm xong rồi..." Tiểu Thỏ vội vàng hướng tới Trình Chi Ngôn đứng trong phòng vệ sinh thấp giọng nói: "Cái kia...Anh tắm đi, em đi ra ngoài trước."






"Được." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, người lại đứng tại chỗ không có nhúc nhích như cũ.

Tiểu Thỏ nhìn anh vẻ mặt tự nhiên đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, vẫn lại là nhịn không được hướng tới anh thấp giọng nói: "Anh nước chanh, anh có thể hay không.... Đi ra ngoài trước một phen?? Em tắm xong."

"Uh'm, em tắm xong, liền ra đi." Trình Chi Ngôn tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh đứng, tiện tay cầm một tấm khăn tắm từ trên cái giá bên cạnh nói: "Muốn khăn tắm sao, anh lấy giúp em."

"..."

Tiểu Thỏ đứng ở bên trong cửa thủy tinh, cách tràn đầy sương mù nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên ngoài.

Anh đây là... Quyết định không đi sao...

Nhưng mà hiện tại ở trên người cô cái gì đều không có mặc a...

Tiểu Thỏ cắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm, kéo cửa thủy tinh ra, nhanh chóng túm lấy khăn tắm trong tay Trình Chi Ngôn, luống cuống tay chân đưa lưng về phía anh bọc kỹ lưỡng trên thân mình, lúc này mới xoay người lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em tắm xong, em đi ra ngoài trước."

Nói xong, không đợi Trình Chi Ngôn đáp lại, cô liền hướng tới cửa buồng vệ sinh đi tới.

Đi ngang qua bên cạnh Trình Chi Ngôn, anh hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói một tiếng bên lỗ tai cô: "Chờ anh."

Trong nháy mắt, lại khiến Tiểu Thỏ đỏ mặt.Trình Chi Ngôn nhìn bóng dáng cô hốt hoảng mà chạy, nhịn không được cười cười, lúc này mới bắt đầu không chút hoang mang cởi quần áo trên thân mình.

Tiểu Thỏ từ phòng vệ sinh ra ngoài, mắt thấy trong phòng không ai, Trình Chi Ngôn lại tắm rửa trong phòng tắm, lúc này mới cởi xuống khăn tắm, bắt đầu lau nước trên thân mình.

Vừa rồi bởi vì vội vàng hơn nữa thẹn thùng, cô chỉ lo bọc khăn tắm trên người, nước trên cánh tay còn có trên đùi căn bản là không có lau khô.

Lúc này, Tiểu Thỏ lau sạch sẽ nước trên thân mình, liền dùng một bàn tay túm khăn tắm che ở ngực chính mình, một cánh tay kia đưa tay đi mở cửa tủ quần áo Trình Chi Ngôn, tính toán tìm một bộ áo ngủ tới mặc.

Nhưng mà cô vừa đẩy cửa tủ treo quần áo ra, Trình Chi Ngôn vậy mà liền từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Trên tóc đen còn có từng khỏa nước trong suốt chậm rãi rơi, trên gương mặt đẹp trai đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp hướng tới phương hướng cô nhìn tới.

Trong lòng Tiểu Thỏ ngừng, theo bản năng hai tay túm khăn tắm, đem chính mình che tốt, sau đó có chút xấu hổ cười nhìn anh, kéo kéo môi nói: "Anh nước chanh anh tắm... Nhanh như vậy a??"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ngực trắng nõn rắn chắc còn mang theo một tia hơi nước, bên hông gầy gò bọc một khăn tắm lớn trắng tinh, từng bước một hướng tới Tiểu Thỏ đã đi tới.

Tiểu Thỏ nhịn không được nuốt nước miếng một phen, theo bản năng hướng về sau lui lại mấy bước.

Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, ngừng lại, ánh mắt cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, cổ trắng nõn thon dài, còn có da thịt óng ánh trong suốt, đôi mắt tối lại, yết hầu giật giật, sau đó thanh âm cúi đầu hỏi: "Em đang làm sao??"

"Cái kia...Em... Định tìm một bộ áo ngủ mặc một phen." Tiểu Thỏ lại dùng lực nuốt nước miếng một phen, thanh âm yếu ớt hướng tới anh trả lời.

Là cô ảo giác sao... Vì sao cô cảm thấy giờ phút này toàn thân Trình Chi Ngôn đều đã tản ra một loại hơi thở nguy hiểm a...


" Trong tủ quần áo của anh không có áo ngủ của em." Trình Chi Ngôn lườm cửa tủ đã bị kéo ra một cái, bên trong đơn giản là quần áo ba loại màu sắc đơn giản là đen trắng tro ngay ngắn chỉnh tề treo một loạt.

"Em..Em biết a..."







Tiểu Thỏ gật gật đầu, từ khi cô lớn, rất ít ngủ cùng một chỗ cùng Trình Chi Ngôn, áo ngủ hai người bọn họ liền để cùng một chỗ.

" Nhưng mà em có thể mặc áo ngủ của anh a..." Ánh mắt Tiểu Thỏ rơi vào một bộ áo ngủ màu xám nhạt trong ngăn tủ.

"Không được." Trình Chi Ngôn không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối.

" Vì sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.

"Dù sao một lát còn muốn cởi..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, tại Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp đã lập tức một tay bế cô lên.

Tiểu Thỏ bị anh bế sợ tới mức hét lên một tiếng, một giây sau, cả người liền rơi vào trên chiếc giường lớn mềm mại kia của anh.

Mà Trình Chi Ngôn cũng theo sát lấn người mà lên.

"Anh anh anh...Anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ nhìn trong đôi mắt sâu thẳm kia tách ra một tia ánh sáng ngọc, nhịn không được thanh âm run rẩy hướng tới anh hỏi.

"Em có biết anh muốn làm gì." Trình Chi Ngôn quỳ gối trên người cô, dùng hai tay chống, trên cao nhìn xuống nhìn cô.

"Em..."

Tiểu Thỏ lưng dán khăn trải giường mà mang theo cảm giác mát, cái khăn tắm trắng tinh trên người kia còn bị cô túm chặt che ở trước ngực.

Quả thật cô biết tối hôm nay Trình Chi Ngôn định làm gì, nhưng mà cô... Cô không phải còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt sao...

Nhưng mà đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm, yên lặng nhìn cô, tựa hồ là muốn đem bộ dáng cô giờ phút này ghi ở trong lòng, cũng không vội mà động thủ.

Tiểu Thỏ bị ánh mắt bí hiểm nhìn có chút quẫn bách, nhịn không được thấp giọng hỏi:"Anh...Anh nhìn cái gì a??"

Trình Chi Ngôn không có trả lời, khóe môi dần dần gợi lên độ cong đẹp, ngay sau đó Tiểu Thỏ nghe được thanh âm anh trong veo mà lạnh lùng dễ nghe vang lên bên tai cô: "Tiểu Thỏ, em có biết anh đợi ngày này đợi bao lâu sao??"

Trong nháy mắt đó, trong lòng Tiểu Thỏ đột nhiên liền cảm thấy chính mình không hoảng sợ.

Đúng vậy a, có cái gì hoảng sợ a.

Người trước mắt này là người cô thích trọn vẹn mười lăm năm a...

Nếu không phải anh vẫn kiên trì phải đợi chính mình trưởng thành, có lẽ cô cũng sớm đã trở thành người của anh rồi.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt anh trong suốt mà thâm thúy, bên trong đôi mắt đen tuyền là ảnh ngược bóng dáng nho nhỏ của cô, nhiều năm qua như vậy, vẫn đều không có thay đổi.

Ôn nhu của anh, quan tâm của anh, phúc hắc của anh, tiếc nuối của anh đều đã chỉ vì một mình cô.

Anh như vậy làm sao có thể làm cho cô cảm thấy sợ hãi a...

Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình lo sợ trên mặt Tiểu Thỏ chậm rãi trở nên bình tĩnh, đôi mắt cô thẳng tắp nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra kiên định cùng tin tưởng.

Tâm tình Trình Chi Ngôn lập tức trở nên rất khá.

" Đem khăn tắm kéo rớt đi." Thanh âm anh trầm thấp mà dễ nghe nói khẽ bên tai cô.

Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn vẫn lại là nhịn không được nổi lên nhợt nhạt đỏ ửng, nhưng mà đối mặt ánh mắt Trình Chi Ngôn cô vẫn lại là cắn chặt răng chậm rãi kéo tấm khăn tắm che ở trước người mình xuống, ném qua một bên.

Nhưng mà lại vẫn lại là nhịn không được theo bản năng dùng cánh tay che vị trí ngực chính mình.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm trầm nhìn cô, sau đó lại đột nhiên cúi đầu xuống, cánh môi mỏng hôn môi hồng nhuận của cô.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên mặt mình một trận nóng lên, đối mặt Trình Chi Ngôn như vậy, không biết vì sao lòng của cô đặc biệt nhanh.

Nụ hôn Trình Chi Ngôn theo chiếc cằm thon của cô, dọc theo cổ thon dài, chậm rãi đi tới trước bộ ngực cô... Bàn tay thon dài cũng bắt đầu chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve trên cái eo thon nhỏ của cô.

Tim Tiểu Thỏ đập nhanh gần như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, cô cảm giác đầu óc chính mình choáng váng, như là ở một mảnh sương mù dày đặc đi tới, nhìn không tới phía trước cũng không thấy phía sau, chỉ có thể dựa vào cảm giác, hướng tới một đạo ánh sáng nhợt nhạt kia đi đến.

Ban đêm trung tuần tháng sáu, không khí mang theo một tia nóng bức, chỉ có chốc lát, trên người cô cùng Trình Chi Ngôn liền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng nhạt, không khí trong phòng lập tức liền trở nên càng thêm khô nóng.

"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ cúi đầu hô anh một tiếng, lúc anh ngẩng đầu nhìn hướng của cô, cuối cùng có chút xấu hổ mở miệng nói: "Nóng quá..."

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, lập tức liền phản ứng kịp.

Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường phía sau ra, từ bên trong lục ra điều khiển từ xa điều hòa, sau đó đè xuống chốt mở làm lạnh.

Bất quá chốc lát, một tia oi bức trong phòng liền biến mất không bóng dáng, cảm giác mát mẻ thoải mái thay thế.

Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình khó xử trên mặt Tiểu Thỏ, hai tay vẫn chống đỡ hai bên thân thể của cô như cũ, trầm mặc chốc lát, ánh mắt của anh dọc theo đường cong lung linh, chậm rãi dời xuống dưới.

Tiểu Thỏ quẫn không biết nên làm thế nào mới tốt, theo bản năng túm khăn tắm che chính mình.

Nhưng mà động tác Trình Chi Ngôn còn nhanh hơn cô, anh lập tức bắt lấy cổ tay cô đặt ở trên đỉnh đầu, sau đó cả người che trên người cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn chậm rãi nói: "Đều đã đến chỗ loại thời khắc này, em còn muốn trốn??""Em..."

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ngực anh nóng bỏng, không hề khe hở dán chính mình, cách lửa nóng da thịt, cô có thể cảm giác được tim của anh cũng đập nhanh rất lợi hại.

Sau đó...

Cô liền rõ ràng cảm giác được, cách tấm khăn tắm vây quanh bên hông Trình Chi Ngôn kia, cảm nhận được cái gì đang chọc bụng chính mình...

Đó là...

Đó là...

Tiểu Thỏ sớm đã xem qua vô số ngôn tình tiểu thuyết, nháy mắt liền hiểu được kia rốt cuộc là cái gì...

Nhưng mà một giây sau, không đợi cô phản ứng kịp, ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn đã dọc theo bụng dưới bằng phẳng của cô...

Trong nháy mắt đầu ngón tay anh đụng chạm đến chính mình đó, toàn thân Tiểu Thỏ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng tới anh cầu xin nói: "Đừng..."

Nhưng thân thể của anh động cũng không dám động, cô ngừng lại hô hấp.

Mắt thấy cô nhịn không được cuộn tròn thân thể, hai mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt trở nên u ám, đôi mắt giống như mực liền như hố đen vũ trụ, đem tất cả ánh sáng cùng hơi nóng hấp dẫn đi vào.

Ngón tay anh dịu dàng mà kiên nhẫn, nụ hôn của anh cũng một cái lại một cái rơi vào trên da thịt trắng nõn, toàn bộ thân thể Tiểu Thỏ dần dần bắt đầu không tự chủ được run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro