Chương 395: Tinh tế :Trúc mã có điểm tự bế ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàng tỉ năm ánh sáng sau này, các tinh cầu trong vũ trụ đều không thích hợp cho thực vật sinh trưởng.
Chỉ có phòng thí nghiệm chuyên môn của tinh tế, còn bảo tồn gen các loại thực vật trước kia trên địa cầu cổ.
Lợi dụng gen đó nuôi dưỡng ra dịch thực vật sinh trưởng, cũng bao gồm cây ăn quả linh tinh.
Thực vật bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm sẽ được thương nghiệp sử dụng, chỉ là giá cả quá đắt, người thường sẽ không dùng nổi.
Càng miễn bàn loại kẹo que dùng nguyên nước nguyên chất trái cây mà gia công này.
Mấy thứ này, dù là có tiền, nếu là không có con đường, cũng rất khó tìm được.
Trên tinh tế cũng có kẹo que, chỉ là, những hương vị đó đều là mùi nhân tạo, không phải trái cây thật.
Những cái kẹo đó, cũng sẽ không có như vậy mùi hương ngọt mê người này.
Cố Tầm an tĩnh nhìn chằm chằm kẹo que bên môi, lại nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Có chút do dự.
“Thật sự ăn rất ngon.”
Nữ hài tử mềm mại nói.
Phong Thiển cúi đầu, lại từ trong túi khác móc ra thêm một kẹo que dâu tây.
“Đây, cái này cũng cho anh.”
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác ngẩn người, lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống.
Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu, cánh môi phấn nộn hơi hơi mở ra, ngậm lấy kẹo que.
Thấy thế, Phong Thiển buông lỏng tay đang nắm ra.
Theo sau, tay nhỏ trắng nõn của Cố Tầm chậm rãi nâng lên, nắm lấy thân kẹo.
Đôi mắt màu trà phảng phất sáng lên ngôi sao, thần sắc cũng trở nên mềm mại.
Tiểu nam hài nghiêm túc liếm liếm kẹo que, sau đó, tựa lại nghĩ đến cái gì, chậm rãi ngước mắt.
Âm thanh có chút trẻ con: “Cảm ơn.”
Phong Thiển chớp đôi mắt.
Ngô……
Vị diện này mảnh nhỏ thật sự rất đáng yêu.
Muốn ôm một cái.
Chỉ là, khả năng sẽ dọa đối phương.
Phong Thiển nghĩ nghĩ, lại yên lặng đem một kẹo que khác nhét vào tay mảnh nhỏ.
“Này cũng là cho anh.”
Cố Tầm nghe tiếng, dừng một chút, mới rũ mắt nắm chặt kẹo nữ hài đưa.
Sau đó tiếp tục cúi đầu, an tĩnh mà ăn kẹo que.
Tiểu nam hài yên lặng ăn, nữ hài tử liền chống cằm, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Phong Thiển suy tư, mở miệng hỏi: “Em có thể gọi anh là A Tầm không?”
Tiểu nam hài không có trả lời, chỉ là động tác hơi hơi tạm dừng.
Đại khái là nghĩ tới giao tình hai que kẹo, Cố Tầm mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nữ hài tử lại giới thiệu chính mình: “Em tên Phong Thiển. Phong trong gió nhẹ phong, thiển trong sâu cạn thiển.”
Cuối cùng, nữ hài lại bổ sung: “A Tầm có thể kêu em Thiển Thiển.”
Tiểu nam hài hàng mi dài run rẩy.
Lúc này, không có trả lời, cũng không có gật đầu.
Phong Thiển cứ như vậy nhìn đối phương, yên lặng thầm nghĩ.
Bệnh tự kỷ từ nhỏ sao?
Trong trí nhớ nguyên chủ, mảnh nhỏ là thể chất Alpha.
Cho dù nguyên chủ sau này không tiếp xúc đối phương, nhưng cũng biết, thiếu niên lớn lên tuy rằng như cũ lạnh nhạt, không hứng thú cùng người khác giao lưu, nhưng chỉ số thông minh lại là siêu cao.
Cơ hồ không có ai không biết thiếu niên siêu việt này.
Hắn cũng không tự ti, chỉ là không thích cùng người khác giao lưu.
Cũng không có việc tồn tại chướng ngại khi giao lưu.
Chuyên gia chỉ có thể phán định vì —— bệnh tự kỷ lúc nhỏ.
Trên thực tế, cũng coi như không hẳn là tự kỷ, chỉ là Cố Tầm tựa hồ từ nhỏ liền đối sự vật bên ngoài không có hứng thú.
Thế giới chỉ có một ít hứng thú, liền không muốn mở miệng giao lưu.
Ngày thường sẽ một mình ở trong phòng lặp đi lặp lại xếp gỗ, cũng không phải đơn thuần mà lặp lại, mỗi một lần đều sẽ xếp thành đồ vật không giống nhau.
Nghiêm túc mà nói không tính là tự kỷ.
Chính là, tiểu nam hài các phương diện hành vi biểu hiện so với hài tử bình thường hoàn toàn không giống nhau, an tĩnh quá mức, không thích giao lưu.
Cũng liền đành phải tạm thời phán định tự kỷ nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro