Chương 394: Tinh tế: Trúc mã có điểm tự bế ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mảnh nhỏ còn nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ, tự nhiên sẽ không dễ dàng để ý tới một người xa lạ.
Cho nên bị đối phương bỏ qua, cũng có thể hiểu.
Phong Thiển nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Em có thể xếp cùng anh không?”
Nữ hài tử dùng tay nhỏ thăm dò, thử đi lấy một khối xếp gỗ.
Tiểu nam hài đột nhiên dừng động tác trong tay, nhìn về phía nữ hài.
Thân ảnh nữ hài xuất hiện trong ánh mắt màu trà.
Hắn nhẹ giọng nói một câu: “Không thể.”
Một câu cực nhẹ cự tuyệt, âm thanh có chút giọng trẻ con đặc trưng.
Nói cự tuyệt xong, tiểu nam hài lại cúi đầu, tiếp tục xếp gỗ.
Phong Thiển dừng một chút, thanh âm mềm mại : “Được rồi, em nhìn anh xếp vậy.”
Phong Thiển ngồi xổm có chút mệt mỏi, liền cởi giày, bò lên trên đệm mềm, xếp bằng ngồi đối diện mảnh nhỏ.
Nữ hài năm tuổi, tay nhỏ trắng mềm chống cằm, không chớp mắt mà nhìn tiểu nam hài trước mặt xếp gỗ.
Trong phòng, cửa sổ lớn sát đất, rèm được kéo lên.
Ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiểu nam hài cùng tiểu nữ hài tựa hồ trên người mạ một tầng ánh sáng mỏng.
Nữ hài mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn ngồi ở một bên, chống cằm.
Đối diện là tiểu nam hài chuyên chú xếp gỗ.
Hình ảnh đẹp đẽ không nói nên lời.
Một lúc sau, Cố Tầm rốt cuộc xếp xong một tòa lâu đài.
Tiểu nam hài an tĩnh nhìn chằm chằm lâu đài, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi chớp chớp.
Rồi sau đó, tiểu nam hài lại giơ tay, đem lâu đài đẩy ngã, phân tán thành các thanh xếp gỗ nhỏ lẻ.
Phong Thiển không khỏi ngẩn người, nghi hoặc: “Vì cái gì muốn đẩy ngã?”
Cố Tầm không có trả lời, tựa hồ lại bắt đầu xếp gỗ lại.
Giống như…… Chỉ có xếp gỗ mới có thể khơi mào hứng thú.
Như vậy không ngừng nghỉ mà xếp, đẩy ngã, lại xếp, làm không biết mệt.
Có lẽ, đều không phải là thích.
Chỉ là…… Chỉ còn lại có một việc này làm.
Phong Thiển lại nhìn nhìn, yên lặng từ túi nhỏ trên váy lấy ra một cây kẹo que vị dâu tây.
Nữ hài tử giơ kẹo que, đưa tới trước mặt tiểu nam hài.
Bởi vì cách một đống xếp gỗ, làm động tác như vậy, nữ hài tử có vẻ có chút cố sức.
Một bàn tay giơ kẹo que với qua, một cái tay khác chống đệm mềm.
Cố Tầm dừng một chút, cúi đầu nhìn về tay nhỏ trắng nõn nắm chặt kẹo que của nữ hài.
Chỉ là rũ mắt nhìn, cũng không có nhận lấy.
Phong Thiển cảm giác chính mình sắp chống đỡ không được, tay chống đệm mềm bỗng nhiên trượt.
Phong Thiển: “……”
Thôi rồi……
Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Ngoài ý muốn chính là, tiểu nam hài trước mặt thân thể nghiêng tới, ngón tay nắm lấy bả vai nữ hài, dùng sức chống đỡ, ngăn cho nữ hài ngã xuống.
Phong Thiển ngẩn ngơ, lại chớp đôi mắt.
Nương theo lực của đối phương, nữ hài tử mới ngồi ổn lại.
Cố Tầm lúc này mới thu hồi tay, cúi đầu nhìn nhìn xếp gỗ trước mặt.
Tựa hồ suy nghĩ —— còn tốt không có bị đè lên.
Phong Thiển lòng còn sợ hãi, một tay nắm chặt kẹo que, một tay vỗ vỗ ngực.
Cũng không dám như vậy đưa kẹo đối phương nữa.
Phong Thiển từ trên đệm mềm đứng lên, vòng qua xếp gỗ, ngồi ở bên cạnh mảnh nhỏ.
Sau đó, một lần nữa đem kẹo que đưa qua.
Nữ hài tử thanh âm mềm mại: “Vừa mới cảm ơn anh. Còn có, cái kẹo que này, tặng anh.”
Cố Tầm tạm dừng một cái, chớp mắt, không có đáp lại nữ hài.
Phong Thiển lại bổ sung: “Ngọt lắm.”
Đối phương như cũ không phản ứng.
Phong Thiển nghĩ nghĩ, “Kia…… Em giúp anh lột ra?”
Dứt lời, Phong Thiển chậm rì rì lột ra giấy gói kẹo, đem kẹo que đã lột tới bên môi Cố Tầm.
Hương thơm kẹo ngọt hương tràn ra.
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác không khỏi ngẩn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro