Chương 393: Tinh tế: Trúc mã có điểm tự bế ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong phụ cùng Phong mẫu gật gật đầu.
“Tiểu hài tử phải tiếp xúc nhiều mới tốt.”
Dứt lời, Cố mẫu khom lưng, cười trìu mến: “Thiển Thiển, cùng a di đi tìm ca ca chơi được không?”
Phong Thiển chớp đôi mắt, gật đầu.
Trong trí nhớ nguyên chủ cũng có cái này.
Chỉ là…… Tiểu nam hài kia vẫn luôn làm lơ nguyên chủ, nguyên chủ thử đi cùng hắn nói chuyện, cuối cùng đều bị làm lơ.
Cuối cùng, nguyên chủ liền một mình về lại phòng khách.
Về sau, tuy rằng là hàng xóm, nguyên chủ cũng không cùng tiểu nam hài kia tiếp xúc.
Ấn tượng duy nhất chính là, tiểu nam hài kia lớn lên rất đẹp, phấn điêu ngọc trác, là một đứa bé tinh xảo.
Đôi mắt màu trà, thần sắc nhàn nhạt, trong suốt như ngọc.
Chính là quá lạnh nhạt.
Nguyên chủ lúc nào cũng được sủng như tiểu công chúa, chưa từng bị lơ như vậy.
Cho nên, nguyên chủ cũng liền từ bỏ suy nghĩ cùng đối phương làm bạn.
Đang suy nghĩ, Phong Thiển đã được Cố mẫu đưa tới trước một cánh cửa trên lầu.
Cố mẫu thử gõ gõ cửa.
Đợi hồi lâu, bên trong không có động tĩnh.
Phong Thiển chú ý tới, Cố mẫu khe khẽ thở dài, mặt mày nhiều vài phần u sầu. Sau đó nâng lên vòng tay, khởi động trí não điều động quyền hạn, cửa phòng theo tiếng mà mở ra.
Cửa mở, Phong Thiển nhô đầu đi vào nhìn nhìn.
Trên sàn nhà trắng tinh trải một cái đệm mềm bọt biển.
Một tiểu nam hài mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần jean đưa lưng về phía các nàng, đầu buông xuống, tay nhỏ đùa nghịch ở trên đệm mềm xếp gỗ.
Cố mẫu nhìn tiểu nam hài ôn nhu nói: “A Tầm, có tiểu muội muội muốn tới chơi cùng con nha.”
Phía trong tiểu nam hài lấy xếp gỗ động tác khựng chút, lại tiếp tục vội vàng chính sự của mình, phảng phất đắm chìm ở thế giới của bản thân.
Bên ngoài hết thảy đều không thể khơi gợi hứng thú của hắn.
Tựa hồ, không có gì có thể hấp dẫn đến hắn.
Không giống hài tử khác, đều bị sự vật mới lạ hấp dẫn.
Cố mẫu cũng bất đắc dĩ, nàng thở dài, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn Phong Thiển nói: “Thiển Thiển, con cùng A Tầm nói chuyện, cùng nhau chơi một chút.”
Cuối cùng, nàng lại bổ sung nói: “Nếu…… Ca ca không để ý tới con, Thiển Thiển liền trở về nha.”
Phong Thiển ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố mẫu lại nhìn thoáng qua tiểu nam hài phong phòng, mới xoay người rời đi.
Giờ phút này, nơi này chỉ còn lại Phong Thiển cùng tiểu nam hài.
Lúc Cố mẫu còn chưa mở cửa phòng, Phong Thiển liền cảm nhận được hơi thở của mảnh nhỏ Điện hạ.
Hiện tại, không cần hệ thống nhắc nhở, nàng có thể đủ xác định, tiểu nam hài trước mặt chính là mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ.
Phong Thiển tại chỗ đứng đó một lúc lâu, mới chậm rì rì đi đến bên tiểu nam hài.
Nữ hài tử vòng đến trước mặt tiểu nam hài.
Lúc này mới hoàn toàn thấy rõ dung mạo đối phương.
Đối phương phấn điêu ngọc trác, màu da trắng nõn, lông mi vừa dài vừa dày, cánh môi cũng là màu đỏ xinh đẹp.
Giờ phút này, tiểu nam hài hơi rũ mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt.
Trước mặt nhiều hơn một người, hắn cũng không có hứng thú ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.
Phong Thiển chớp đôi mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nữ hài tử theo tầm mắt tiểu nam hài dừng ở đồ chơi xếp gỗ trước mặt.
Đại khái là bởi vì vừa mới bắt đầu nhìn, Phong Thiển còn không có nhìn ra đối phương xếp thứ gì.
Nữ hài hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, âm thành mềm mại hỏi: “Anh đang xếp gì vậy?”
Nghe được thanh âm, động tác đang xếp gỗ dừng một chút, chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía người trước mặt.
Lúc này, Phong Thiển mới thấy rõ đôi mắt đối phương.
Màu trà nhạt, khi ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh như đá quý.
Thật xinh đẹp.
Cố Tầm chỉ liếc mắt nhìn nữ hài đối diện một cái, lại rũ mắt xuống, an tĩnh nghiêm túc xếp gỗ. Cũng không có trả lời câu hỏi của nữ hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro