Chương 408: Em Gái Nhuyễn Manh VS Anh Trai Ngây Thơ (39)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit Ochibi

“Anh trai đừng uống gấp như vậy, rượu này say lắm đó!” Từ Như Ý lo lắng nhìn hắn, Sở Tĩnh chưa bao giờ uống rượu. Rượu vang đỏ này khi uống không  có cảm giác, tác dụng chậm lại mười phần.

“Không sao.” Sở Tĩnh cười với cô. Uống liền hai ly, trên khuôn mặt tuấn dật của hắn ửng hồng.

Từ Như Ý nhìn hắn, hôm nay anh trai đẹp trai vô cùng luôn!

Cũng bởi vì uống rượu, tâm tình thả lỏng, biểu tình vẫn luôn căng chặt trở nên nhu hòa.

Lúc này, những người khác mời rượu hắn, Sở Tĩnh cứ uống từng người một.

Sau mấy ly, rõ ràng hắn có chút mệt mỏi, nói với mọi người: “Các cậu trò chuyện đi, mình đi nghỉ một lát.”

Từ Như Ý nhìn anh trai đang ngồi yên tĩnh, cô cười xin lỗi mọi người, “Thật xin lỗi, hình như anh trai em say rồi, để em dẫn anh ấy về.”

“Anh đi cùng giúp em!” Hàn Dĩ An lập tức xum xoe.

“Không cần đâu.” Sở Tĩnh lắc đầu, hắn đã đi trước một bước.

Từ Như Ý đuổi theo, đỡ hắn, “Anh trai, anh có ổn không vậy?”

“Không sao, anh vẫn đi được.”

Từ Như Ý rất kiên trì đặt cánh tay hắn trên cổ mình.

Sở Tĩnh muốn cách cô một chút, thế nhưng chân hắn không trụ nổi đành phải dựa vào cô.

Trường học cách nhà không xa, bọn họ rất nhanh về tới.

Từ Như Ý dìu hắn về phòng.

Được nằm xuống giường, Sở Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cô trèo lên trên muốn cởi áo khoác giúp hắn.

Sở Tĩnh vẫn chưa ngủ say, mang theo ủ rũ mở to đôi mắt mê mang. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu gần kề trước mặt, môi đỏ nhẹ nhấp như đang mời gọi hắn.

Hắn động động môi, giữ chặt tay cô đang đặt trên ngực mình, chuẩn bị cởi áo giúp hắn.

Uống rượu làm toàn thân hắn khô nóng. Tay nhỏ của Từ Như Ý mát lạnh tức khắc làm hắn cảm giác sảng khoái.

Tay khác ôm eo cô, ép cô vào gần hắn hơn.

Sở Tĩnh chăm chú nhìn cô.

Mắt cô tựa trời cao bao la, nhìn không thấy điểm dừng, vô cớ hấp dẫn hắn.

Sở Tĩnh hô hấp loạn xạ. Xoay người, hắn đè cô dưới thân.

Thân hình nhỏ nhắn của cô mang đến khoái cảm, làm Sở Tĩnh phát ra một tiếng thở nhẹ thỏa mãn.

“Từ Như Ý……” Đầu óc hắn có chút mơ hồ, lời nói ra cũng linh tinh vụn vặt, “Vì sao…… anh……”

“Anh trai, em thích anh.” Từ Như Ý nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói, “Em vẫn luôn thích anh.”

“Em không thể…… anh là anh trai em……” Sở Tĩnh nhíu mày, nghe cô thổ lộ.

Khái niệm này ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, dù cho không thanh tỉnh, Sở Tĩnh cũng kháng cự cô trước tiên.

“Nhưng mà em không khống chế được tình cảm của mình…… Em nỗ lực học tập như vậy, muốn vào cùng đại học với anh…… Vì sao, anh lại trở thành anh trai em……”

Sở Tĩnh nhìn bộ dáng khổ sở của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô dựa vào trước ngực mình.

“Con bé ngốc, lời đó là anh gạt em thôi……” Hắn hô một hơi, nói đứt quãng, “Lúc ấy, em cứ quấn lấy anh suốt…… Anh cảm thấy em là con nhóc phiền toái……”

Hắn duỗi tay, vuốt tóc dài mượt mà của cô, biểu tình nhu hòa, “Biết em không thích học tập…… nên cố ý bảo em đậu chung đại học……”

“Nhưng mà em vẫn luôn tin lời anh nói là sự, vẫn luôn vì nó mà nỗ lực…… tuy rằng trong mắt anh, có lẽ cũng không có tác dụng gì……”

“Không, anh thấy được rồi……” Sở Tĩnh nhẹ giọng nói, “Anh biết sự cố gắng của em……”

Mùa hè năm ấy họ gặp nhau. Vừa gặp, hắn đã cảm thấy Từ Như Ý là một đứa nhóc nghịch ngợm, không phiền thì phiền hơn.

Nhưng mà cô vừa rời đi, hắn thế nhưng lại bắt đầu nhung nhớ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro