Chương 409: Em Gái Nhuyễn Manh VS Anh Trai Ngây Thơ (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit Ochibi

Có lẽ cuộc sống mình quá vô vị, mới hoài niệm tháng ngày có cô chăng?

Nhớ đến lúc cô giúp hắn làm cỏ, cùng nhau nhổ từng cọng cỏ; lúc cô giúp hắn giặt quần áo, làm toàn thân mình ướt đẫm; coi hắn làm bài tập, cô ngồi bên cạnh chớp mắt, chống cằm nhìn chăm chú quấy rầy……

Rõ ràng cô hoàn toàn không có làm chuyện gì. Nhưng mà sau đó, trong giấc mơ hắn cũng thấy bóng dáng cô. Ngủ một giấc dậy dường như bên tai còn quanh quẩn tiếng cười trong trẻo vô lo của cô.

……

“Anh trai này, nếu em đậu đại học, em với anh sẽ mãi mãi bên nhau hả?”

Sở Tĩnh nhẹ cười giễu cợt, “Con bé ngốc…… Đừng có nằm mơ……”

“Không! Em muốn được ở bên cạnh anh!”

Sở Tĩnh nhìn biểu tình của cô, tim hắn hơi co lại.

Cô gái luôn luôn độc đoán không nói lý, lúc này vô cùng nghiêm túc. Sự quật cường không chịu cúi đầu kia thật sự giống hắn.

“Em thích anh trai, em muốn ở bên anh trai!” Cô tiếp tục nói.

Sở Tĩnh ôm chặt lấy cô, ấn đầu cô ở trước ngực. Hắn lẩm bẩm: “Em là em gái anh…… mãi mãi vẫn là……”

Mí mắt hắn nặng trĩu, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Ngày mai là cuối tuần, Sở Tĩnh ngủ một giấc dậy, phát hiện trời đã sáng.

Hắn đang muốn rời giường, lại nhìn đến người nằm trong lòng.

Trên người họ đắp chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ của cô.

Hắn lập tức bừng tỉnh, trong lòng hoảng hốt.

Không, không thể nào.

Sở Tĩnh lắc đầu, không phải là tối hôm hắn say rượu, đã xảy ra chuyện gì với cô đó chứ?

Suy nghĩ này, dọa hắn đổ mồ hôi lạnh cả người. Cũng không dám kiểm tra, phía dưới chăn hai người có quần áo chỉnh tề hay không.

“Anh trai?” Từ Như Ý cũng tỉnh lại, xoa mắt, mơ hồ kêu.

Sở Tĩnh ngừng thở, nhìn cô buồn ngủ mông lung.

Hai người cách nhau rất gần, đau nhứt trên cơ thể nói cho hắn: Tối hôm qua, nhất định họ đã ôm ngủ suốt đêm!

Tại sao lại như vậy?

Hắn thật muốn gõ đầu mình. Tại sao hắn không nhớ nổi cái gì cả?

“Em, anh……” Chân tay Sở Tĩnh luống cuống, “Chúng ta……”

“Hôm qua anh uống say. Anh không nhớ sao?”

Sắc mặt Sở Tĩnh trắng bệch, “Anh với em?”

“Không có.” Từ Như Ý lắc đầu. Âm thầm thở dài, quả nhiên hắn không nhớ chút gì.

“Anh chỉ là uống say, lúc em đặt anh lên giường anh không chịu thả ra. Em không còn cách nào khác mới phải như vậy.”

“À.” Sở Tĩnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Thật xin lỗi em. Anh không ngờ lại như vậy.”

“Không sao đâu, may là lúc tụi mình về ba mẹ không có nhà.”

Bình thường đi ngủ cô sẽ khoá cửa phòng, ba mẹ sẽ không biết cô không về phòng ngủ.

Sở Tĩnh đứng dậy, cố gắng trấn định nói: “Ừ, chiều nay anh có chút việc, anh muốn đi ra ngoài một lát.”

“Vâng.”

Hắn mở cửa phòng, ba mẹ cũng không ở nhà, Sở Tĩnh cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Loại cảm giác này như kiểu yêu đương vụng trộm, khiến hắn sợ hãi.

Sở Tĩnh nấu đồ ăn cho cô, ăn xong liền rời đi.

Từ Như Ý đi đến thư phòng, làm xong bài tập rồi trở về phòng. Lúc này, cô thấy trên bàn sách có vài vết chân nhợt nhạt kéo dài đến gầm giường.

“Mèo nhỏ em về à?” Từ Như Ý nghi hoặc. Cuối xuống dưới giường, kéo cái rương ra.

Nó đang ủ rũ nằm ở đó.

Mèo nhỏ bệnh rồi.

Từ Như Ý tuy không phải thú y, nhưng cô lập tức đoán ra được.

Vốn dĩ có thể trực tiếp dùng nước trong không gian thử cho nó, nhưng cô lại không định làm như vậy.

Bởi vì trước kia trên bài đăng có người từng nói, Sở Tĩnh thích động vật nhỏ, thỉnh thoảng hay làm tình nguyện ở viện thú y.

Cô nhớ, cuối tuần này cô không nghe hắn có hẹn với ai, trận bóng cũng đấu xong rồi. Vậy khả năng cao là đi đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro