Chương 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29:

Ánh mắt hắn mở lớn, ánh mắt luôn vô tình lúc này chỉ có thống khổ, hắn sai rồi, đừng rời khỏi hắn, làm ơn đừng rời khỏi hắn...

Ngón tay của hắn hơi dùng lực, cảm giác như chạm vào thứ thật mềm mại, khiến trái tim hắn như sống lại, khi mắt hắn tiếp xúc với ánh sáng, tay hắn khẽđộng.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt màu trà xinh đẹp cũng đang nhìn hắn, không ngờ lại gần gũi như thế.

"Chú chú..." Bánh Bao Nhỏ vừa thấy Junhyung mở mắt, cậu bé rất vui... Cậu bé lao vào ôm lấy Junhyung, Junhyung nhíu lông mày lại vì đau, nhưng vẫn đưa tay phải ra ôm chặt cậu bé vào lòng.

"Bánh Bao Nhỏ," hắn gọi tên cậu bé, rồi nhìn thấy cậu bé không có chuyện gì mới yên tâm.

"Bao Bao thích chú..." Bao Bao vui vẻ nói, sau đó chụt một tiếng thật to, hôn lên má Junhyung, trên mặt Junhyung xuất hiện vệt nước miếng,Junhyung cười cười, cười có chút ngốc, cửa mở ra, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hyunseung, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập. Thật rõ ràng, thật xúc động.

"Bánh Bao Nhỏ..." Hyunseung vội đi tới, muốn ôm Bánh Bao Nhỏ lên, tên tiểu tử này, không có nhìn thấy đây là người bệnh sao? Còn ở trên người bệnh bò qua bò lại.

"Không sao, anh không sao," Junhyung khẽ lắc đầu, tay phải vẫn cẩn thận ôm Bánh Bao Nhỏ, cậu nhóc này còn coi một người đàn ông như hắn là đồ chơi nữa, nhưng làm đồ chơi cho con mình, người làm cha như hắn cũng không thấy mệt.

Hyunseung đứng nguyên tại chỗ... Phức tạp nhìn Junhyung, hai người dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra...

"Anh..."

"Em..."

Hai người cùng mở miệng, lại không hề nói tiếp, không biết cảm giác này là gì nữa, hồi hộp, xấu hổ, hay là khó xử.

"Em nói trước đi,"Junhyung cố gắng ngồi dậy, chỉ là hắn không còn chút sức lực nào nữa, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thạt bất lực, dường như thân thể này không phải là của hắn, muốn ngồi dậy cũng khó khăn đến thé, một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn cảm thấy trái tim mình đang ấm lên.

"Cám ơn..." Hắn đứa mắt nhìn Hyunseung, thực sự hắn không muốn cậu phải vất vả như thế, hắn cố hết sức để ngồi dậy, đặt Bánh Bao Nhỏ ngồi lên đùi, thậm chí còn không cảm thấy vết thương trên lưng đang đau nhói.

"Ngồi xuống đi, đứng vậy sẽ mệt," Junhyung đưa tay ra, lại phát hiện, cánh tay mình thật giống bánh abo, vừa động, đã thấy cả người đau đớn, hắn vẫn cố gắng cười.

Hyunseung ngồi xuống, một lúc lâu đều không lên tiếng, không phải là không có gìđể nói, mà là không biết phải bắt đầu từ lúc nào.

"Seungie, không cần tự trách, được không, nếu mọi chuyện có quay lại, anh vẫn sẽ làm như thế, cho dù tính mạng của anh có thế nào, bởi vì, tính mạng của hai người quan trọng hơn so với anh rất nhiều."

Junhyung ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, thật sự hắn không muốn buông tay, đây là con hắn, Hyunseung là người  hắn yêu, hắn không muốn, thực sự không muốn buông tay.

Hyunseung khẽ gật đầu, hiện tại bọn họ đang ở rất gần nhau, nhưng vì sao càng gần càng thấy thương tâm, càng gần càng cảm thấy bi thương.

"Seungie, nói cho anh biết, anh còn cơ hội phải không?"Junhyung con chặt con trai, đưa bàn tay bị thương chạm vào mặt Hyunseung, khóe môi Hyunseung run run...

"Xin lỗi..."

Ngón tay Junhyung run lên, cười khổ một tiếng, hắn chẳng phải đã sớm biết rõ đáp án không phải sao?

"Xin lỗi, em không thể," Hyunseung lắc đầu, "Em không thể có lỗi với Seung Jo, em và Bánh Bao Nhỏ thiếu anh ấy nhiều lắm, có thẻ sống tới bây giờ, Bánh Bao Nhỏ luôn vui vẻ như vậy đều nhờ anh ấy, anh ấy cho em và Bao Bao không chỉ là sinh mệnh, còn có một ngôi nhà, một gia đình, Seung Jo rất yêu Bánh Bao Nhỏ, tiếng đầu tiên Bánh Bao Nhỏ gọi chính là tiếng cha, Bánh Bao Nhỏ thích nhất cái ôm của Seung Jo, anh ấy đã coi Bánh Bao Nhỏ như là con mình."

"Xin lỗi..." Hyunseung không ngừng lắc đầu, cậu không còn cách nào khác, thực sự không còn...

Ngón tay Junhyung lau đi nước mắt trên má cậu, trái tim hắn cũng rất đau, "Anh biết," hắn dùng sức nói tiếp, ngón tay khẽ động "Seungie, em có thể cho anh biết, em yêu anh sao? Chỉ cần một chút, anh không vọng tưởng em còn yêu anh như trước đây, bởi vì chính anh đã phá nát tình yêu của em giành cho anh. Hiện tại chỉ cần một chút, một chút thôi."

Hyunseung nhắm mắt lại, một lúc sau, cậu mở mắt ra, đôi mắt ngập nước, một thời khắc nào đó khi cậu gọi hắn là chồng, một thời khắc nào đó khi cậu nói cậu yêu hắn, cậu vẫn luôn yêu hắn, yêu hắn từ trước cho tới bây giờ. Chỉ là tổn thương quá nhiều, quá sâu, khiến cậu không dám yêu nữa...

"Em không cần nói, anh cũng biết, " Đột nhiên Junhyung cảm thấy mình thực sư tàn nhẫn, chính hắn đã đẩy cậu đi, bây giờ lại yêu cầu cậu yêu hắn, đối với cậu như vậy là công bằng sao? Sự đấu tranh và bất lực trong mắt cậu đã nói cho hắn biết, hắn đã rõ tất cả.

Trên mặt hắn đã không còn chút lạnh lùng nào, giống như có thuốc nhuộm thành màu sắc của mùa xuân, thật ấm áp. Bánh Bao Nhỏ chơi với cánh tay không bị thương của hắn, không rõ, cha  đẻ của mình đang nói cái gì nữa.

Có một số việc, bọn họ thực sựđã hiểu rõ rồi.

Không phải không yêu, mà là không thể yêu, không thể yêu... Hắn có thể nhưng cậu lại không thể... Hai năm quá, cậu đã thiếu nợ một người đàn ông khác quá nhiều, thậm chí dùng cả đời có khi trả cũng không hết.

"Ba, Bao Bao đói," Bánh Bao Nhỏ quay đầu, buồn bã nhìn Hyunseung, lại không bảo cậu ôm, rõ ràng Junhyung trong lòng cậu bé còn có sức hấp dẫn hơn cả ba.

"Ba đi pha sữa cho con," Hyunseung đứng lên, vấn đề vừa rồi khiến cậu rơi vào sự giãy dụa u tôi đáng sợ, cậu giống như muốn chạy trốn, chạy ra ngoài, không ai nhìn thấy sự chua xót trong mắt cậu.

"Bánh Bao Nhỏ,"Junhyung cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt con trai, "Bánh Bao Nhỏ, nhớ Bánh Bao Nhỏ là một người đàn ông, phải bảo vệ ba rõ chưa?" Bánh Bao Nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, vẫn đang chơi đùa với ngón tay của hắn, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn, dừng lại trên hai cha con thật vất vả mới được ở cạnh nhau, giống như chưa từng có sự lạnh lùng, chưa từng có sự xa lạ, lúc này chỉ có tình cha con dâng trào, khiến Junhyung cảm động, thật sự quá quý giá, hắn sẽ nhớ tới khoảng thời gian này, sẽ ghi nhớ mãi mãi.

Chương 30:

"Bánh Bao Nhỏ, con biết không, cha thật sự rất yêu con.." Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bao Bao, còn Bánh Bao Nhỏ thì chu đôi môi nho nhỏ của mình lên, hôn một cái thật kêu trên mặt của hắn.

"Bao Bao cũng yêu chú" tuy nó vẫn còn nhỏ, chưa biết yêu là cái gì, nhưng nó biết, nó thực sự rất thích ở cùng với chú này, có thể đây chính là do quan hệ máu mủ, cứ tự nhiên tiếp nhận, cứ tự nhiên mà yêu, bởi vì bọn họ là cha con, thật sự là cha con.

Junhyung có chút mất tự nhiên lấy bình sữa trong tay của Hyunseung, đây là lần đầu tiên hắn cầm bình sữa, thậm chí bình sữa còn bé nhỏ nằm gọn trong bàn tay hắn, vậy mà hắn lại không biết cách nào nắm lại.

"Sữa sữa..." Bánh Bao Nhỏ không ngừng vươn tay nhỏ bé của mình ra, muốn được uống sữa, Junhyung liếc nhìn Hyunseung một cái, hàng lông mày nhíu chặt lại, quả thực không còn giống một Junhyung không ai làm gì được, hiện tại hắn, chỉ có thể nói là mười phần giống một người cha bất lực, Bánh Bao Nhỏ không vui, vươn đôi tay nhỏ bé mật mạp của mình về phía Hyunseung "Ba, chú hư, Bao Bao muốn uống sữa..."

Còn Junhyung có chút sốt ruột, nhìn Hyunseung như thể cầu cứu, nhìn hắn bây giờ chỉ có thể dùng từ tay chân luống cuống để hình dung, trong nhiều trường hợp, thậm chí hắn còn không thèm nhíu mày, ngay cả khi đối mặt với khoảnh khắc sinh tử, hắn cũng không có khẩn trương như bây giờ.

Đường đường là tổng tài của tập đoàn Pali, không gì là không làm được, mạnh mẽ giống như một người đàn ông khác thường, thế nhưng hiện tại lại bị một bình sữa đánh bại.Kikwang đột nhiên bước vào, nhìn thấy cảnh cha con hắn như vậy, cũng giống như hyunseung, há mồm, trợn mắt nhìn, trời ơi, không thể nào, người đàn ông đang cầm bình sữa giơ lên cao kia là Junhyung sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ ấm ức.

"Jun, anh đang ngược đãi con ngươi đấy hả, anh xem, nó sắp khóc rồi kìa" Kikwang thật vất vả lắm mới nén nhịn được, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy Junhyung như vậy đâu, bình sữa trên tay cứ như làm quả bom vậy, chỉ sợ sẽ nổ tung con trai bảo bối của mình, nhưng đây rõ ràng là đồ uống của Bao Bao nha. Hắn định để con của hắn đói chết hay sao?

Junhyung trừng mắt nhìn Kikwang, cho tới bây giờ hắn cũng chưa cảm thấy chán ghét cái người kia như bây giờ, chán ghét đến mức muốn đá tên này ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn làm cha, lần đầu tiên cho con uống sữa, do mới làm nên có cảm giác chưa quen, hắn muốn chờ xem, lần đầu tiên Kikwang cho một đứa nhỏ uống sữa sẽ thành ra bộ dạng gì, hiện tại thì cứ cho cậu ta giễu cợt đi.

Hyunseung khẽ chớp mắt, không thể không nói cậu cũng ngây ngẩn cả người, nhưng, phải thừa nhận là cậu cũng bị dọa, bộ dạng này của Junhyung, thật sự không thể tin được, người này là Junhyung.

"Không sao hết, anh cứ đưa bình sữa cho nó, nó có thể tự mình uống được, " Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ thông minh, nó đã có thể tự mình uống sữa. Đương nhiên cũng sẽ tự mình ăn cơm, mà không có chút khó khăn nào.

"Nhiệt độ như vậy có phải là hơi nóng không, nó có cảm thấy nóng không?" lông mày của Junhyung vẫn cứ nhíu chặt lại, hỏi liên tục mấy câu hỏi. Còn ánh mắt của Bánh Bao Nhỏ rốt cục đã đỏ lên rồi.

"Không đâu, nhiệt độ như vậy là vừa rồi, nếu anh không cho nó uống luôn, có thể là sẽ bị nguội đấy, " Hyunseung kiên nhẫn nói.

"Lạnh, vậy có càn đi hâm nóng lại không?"

"Không cần. " Hyunseung nhìn bộ dạng đáng thương của con, cậu bé thực sự không cam tâm, cậu bé muốn sữa.

'Xin lỗi, Bánh Bao Nhỏ, Ba không có cách nào, bình sữa của con không ở trong tay của ba.'

Kikwang cười tới mặt mũi nhăn hết cả vào, "Jun, anh cầm bình sữa đưa cho con anh uống đi, anh không đưa cho nó, cẩn thận nó khóc cho anh xem."

Kikwang vừa dứt lời, giống như dự kiến của mọi người, quả nhiên, miệng Bao Bao mêó máo, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Ba... " sau đó, nước mắt không ngừng chảy xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn Junhyung.

"Ngoan, đừng khóc, cho con, cho con..." Hắn vội vàng cầm lấy tay Bánh Banh Nhỏ, cẩn thận đặt bình sữa vào đó, Bánh Bao Nhỏ vừa nhìn thấy bình sữa, trong nháy mắt nín khóc luôn, nó thỏa mãn tựa vào lòng Junhyung, cái chân nho nhỏ theo thói quen lại đá đá lên, còn junhyung giống như một kẻ Đầu Gỗ, động cũng không dám động.

"Jun, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh, tôi tin chắc, mọi người nhất định sẽ rớt cằm." đường đường là Junhyung, thế nhưng lại sợ một đứa trẻ hai tuổi,Kiwkang thực sự chịu không nổi. Kikwang vừa nói vừa cười, đôi mắt híp lại thành một đường.

Là người khác thì không sao, nhưng người kia lại là Junhyung a.. Hắn thật sự chịu không nổi, liền mở cửa nhanh chóng chạy ra bên ngoài...

Junhyung thấy xấu hổ vô cùng, hai tay vỗ về mái tóc của Bánh Bao Nhỏ, gương mặt toát ra vẻ tuấn tú, lại có chút ngượng ngùng, hắn đã sắp ba mươi tuổi rồi, một người đàn ông lạnh lùng điển hình, hiện tại lại đỏ mặt, chuyện này nói ra, quả thực, đúng là làm cho người ta không thể tin được.

"Nếu em muốn cười thì cứ cười đi, đây là lần đầu tiên anh làm cha". Junhyung trừng mắt liếc Hyunseung một cái, cũng không có buông tha ý cười trong mắt cậu.

Junhyung làm sao vậy, tổng tài tập đoàn Pali làm sao vậy, người này với hắn là cùng một người sao, bỏ đi thân phận, chẳng lẽ cùng là một người.

Khóe môi Hyunseung cong cong, cậu đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, để cho ánh sáng ấm áp chiếu vào, thân thể bị thương của hắn đã tốt lên rồi. Có thể chỉ vài ngày nữa là xuất viện được, còn cậu thì cũng không có một lý do nào để ở lại đây nữa.

"Có lẽ em sắp phải đi rồi," Hyunseung đột nhiên nói, trong giọng nói có chút bi thương, Junhyung cũng cảm nhận được, tay hắn đặt trên vai Bánh Bao Nhỏ, đột nhiên, cảm giác ánh mắt như bị cái gì đâm vào, rất đau.

Đúng vậy, phải về, sớm hay muộn đều phải về.

" Anh biết rồi " Hắn kìm nén giọng nói của mình, nhìn Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng, hóa ra hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, bị chia cắt bởi một đường ngăn, hắn ở đây, còn cậu ở bên kia, bọn họ vĩnh viễn đã để lạc mất nhau.

Trong giây lát, toàn bộ không khí trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, thật áp lực, cũng thật là nặng nề.

Ngón tay của Hyunseung khẽ nắm lại, trong mắt cậu hiện lên một tầng sương mỏng mông lung, cả trong lòng cậu cũng vậy, là một màu u ám, rất nặng nề, rất đau...

Đau cũng tốt...

Hyunseung xoay người, Bánh Bao Nhỏ đã uống xong sữa, nó dụi nhẹ đôi mắt của mình, có vẻ đã buồn ngủ.

Cậu bước đi, còn Junhyung thì từ từ buông lỏng tay ra, hàng lông máy nhíu lại theo bước chân của cậu, càng ngày càng nhíu chặt...

"Ba, khóc khóc " bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Nhỏ chạm vào mặt của Hyunseung, mắt nó cũng đã đỏ lên, mỗi lần đều là như thế, chỉ cần Hyunseung vừa khóc là nhất định nó cũng khóc theo.

Hyunseung áp đầu của Bánh Bao Nhỏ vào ngực của mình, cậu không muốn cho nó nhìn thấy nước mắt của cậu, cậu không muốn khóc, thật sự là không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thế chảy ra, giống như hiện tại vậy.

"Hyunseung, cậu làm sao vậy? " Dongwoon từ phòng bệnh của Nana đi ra, đúng lúc thấy được Hyunseung đang ôm Bánh Bao Nhỏ, trên mặt cậu nước mắt không ngừng chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro