Chương 27-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27:

Doojoon thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Yên tâm đi, không chết được, bị thương bên trong, nhưng không quá nghiêm trọng, chân tay cũng không có vấn đề gì, không thiếu tay thiếu chân, tên này rất khác người, sẽ khôi phục nhanh thôi, có khi không tới một tuần có thể đi làm kiếm tiền."

"Chỉ là......" Hắn nhớ tới kết quả xét nghiệm kia lại không nói gì, hắn nhìn nhìn Kikwang, chuyện này nói cho hắn dường như không tốt lắm.

"Đúng rồi.. Kikwang.. Tôi có một một việc không rõ?" Doojoon định nói lại thôi, dường như muốn nói, lại do dự, lại không có nói ra. Đợi hắn điều tra rõ ràng rồi nói sau. 

"Kikwang, đứa bé kia không có việc gì rồi, anh có thể đi xem nó." Ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Kikwang, dường như muốn từ biểu hiện trên mặt hắn để nhìn ra cái gì, khiến toàn thân Kikwang nổi da gà, không hề thoải mái.

"Doojoon, tôi là đàn ông." Hắn lui ra phía sau vài bước, nghe đếnJunhyung không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm, cũng có chút tâm tình nói giỡn.

"Tôi biết anh là đàn ông," Doojoon xoa nhẹ huyệt thái dương, giải phẫu liên tục gần mười mấy giờ, hắn mệt muốn chết rồi.

"Tôi thích phụ nữ." Kikwang lại lui về phía sau vài bước, Doojoon đứng đó nhìn bộ dạng ngốc ngếch của hắn.

Thật sự đây là cốt lõi vấn đề sao,"Anh thích phụ nữ với việc anh là đàn ông theo tôi là chẳng có vấn đề gì liên quan tới nhau cả, Kikwang, anh vẫn nên kiểm tra một chút đi, xem nơi này của anh có phải có vấn đề gì không?" Doojoon chỉ lên đầu, "Đúng rồi, không cần tìm tôi, tôi hôm nay không nhận người bệnh. Lần sau mấy người cũng đừng đến cùng một lúc như vậy, nếu không tôi và mấy người sẽ chết cùng nhau đó."

Hắn nói xong, hướng về phòng nghỉ đi đến, tốt lắm, tạm thời không có việc gì, tất cả chờ hắn ngủ rồi tỉnh dậy sẽ nói sau.

Kikwang nhếch miệng, "Ai biết cậu mặc quần áo màu trắng nhưng đầu óc thì màu đen hay không?"Kikwang không khách khí nói xong, thật may mắn những lời này không bị Doojoon nghe được, nếu không, Kikwang có khả năng liền bị cấu, véo.

Hắn xoay người, nhìn nhìn về người đàn ông trong phòng cấp cứu, thở dài một hơi," Junhyung, anh thật đúng là liều mạng, may là cái mạng anh vẫn giữ lại được."

Rốt cục thì mọi chuyện cũng trôi qua, đến nỗi cái người phụ nữ điên kia, cũng ở bệnh viện đi, hắn còn không có nghĩ sẽ bắn chết cô ta, đánh chết cô thì đúng là quá dễ cho cô, tin rằng Jun đã có quyết định của mình, người đàn bà đó thiếu chút nữa làm hại hắn tan cửa nát nhà, chắc chắn hắn rất muốn tự mình xử lý.

Hắn hướng về phòng bệnh phía trước đi tới, Doojoon đang ngồi bên mép giường bệnh của Nana, chăm chú nhìn Nana.

Kikwang đến gần, ngồi bên cạnh cậu, vươn tay lấy mắt kính xuống, quả nhiên, đôi mắt kia sưng đỏ giống như Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ là trẻ con, khóc thành như vậy có thể hiểu được, còn cậu cũng khóc thành như vậy, thật sự có chút dọa người.

"Cậu đói không?" Hắn hỏi, có chút thô lỗ đưa tay lau lau nước mắt chưa khô trên mặt cậu.

Dongwoon lắc đầu, cậu muốn trông chừng Nana.

"Cậu yên tâm, con gái của cậu không có việc gì,Doojoon là viện trưởng của bệnh viện này, hắn sẽ chăm sóc con gái của cậu thật tốt."

Dongwoon nhẹ nhàng gật đầu, xem như nói cho hắn biết. Cậu đã nghe được những gì hắn nói.

"Bánh Bao Nhỏ đâu, bọn họ có khỏe không?" Dongwoon hít hít cái mũi, mọi thứ trước mắt lại trở nên mông lung, cậu không có mắt kính, chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng dáng con gái trên giường bệnh.

Lần này, con bé lại may mắn qua khỏi, nhưng con bé con bao nhiêu may mắn nữa đây.

"Bánh Bao Nhỏ bị cảm, rất nhanh sẽ khỏi thôi, Hyunseung bị kích động lớn, Seung Jo vẫn bình an, một sợi tóc cũng không có thiếu, chỉ có ông chủ của cậu, hiện tại bị thương rất nặng, cậu lại không quan tâm đến hắn, hắn vẫn bảo vệ cho cậu, cậu không thể không có lương tâm như vậy."

Kikwang nói nửa đùa nửa thật, Dongwoon khẽ chớp mắt...

Tổng tài nhất định là rất yêu con hắn, cho nên mới thương con của cậu. Hắn thương bọn nhỏ so với tính mạng hắn còn nhiều hơn.

Có khi cả Jun cũng không biết, chính mình sẽ có một ngày yêu thương một người  tới như vậy, trước kia hắn rất tự đại, cũng quá kiêu ngạo, trong thế giới Junhyung, không có gì là không thể, cũng không có cái gì là hắn không có khả năng có được, hắn không quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả, cho dù không từ một thủ đoạn nào, chính hắn cẩn thận căn một cái bẫy lớn, lại không hề đạt được hạnh phúc mình muốn, mà bất hạnh thì liên tiếp ập tới.

Hắn biến thành như vậy, kỳ thật trong lời nói tuy lạnh lùng, hắn tự làm tự chịu, nhưng thân là bạn bè, tôi thật sự cảm thấy tất cả đều quá đủ rồi. Hắn đã phải trả giả quá nhiều, chưa kể tời hai năm qua.

Kikwang khẽ thở dài, "Dongwoon, cậu cũng là đàn ông, nếu cậu là Hyunseung , cậu sẽ làm như thế nào?"

Dongwoon hơi sửng sốt, "Tôi không phải Hyunseung, cho nên tôi không thể trả lời."

"Nhưng con gái cậu thật xinh đẹp, cha đứa nhỏ nhất định cũng rất tuấn tú, nếu không, lấy diện mạo của cậu, hẳn là không sinh được đứa nhỏ xinh đẹp như vậy," Kikwang mở miệng nói lời độc địa, không biết là tổn thương hay là khích lệ, khóe môi Dongwoon mấp máy, cũng không nói gì.

Hàng lông mi Nana khẽ rung, đôi môi nhỏ hơi hé ra, nhìn khẩu hình thì dường nưh cô bé đang nói Bánh Bao Nhỏ.

Trong phòng bệnh khác, Baek Seung Jo vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn Bánh Bao Nhỏ, môi mím lại không vui, người đàn bà kia tốt nhất là không chết, nếu chết thì quá dễ cho cô ta, cô ta dám đối xử với Bánh Bao Nhỏ như vậy, hắn nhất định đem mặt cô ta đập nát mới cam tâm.

"Cha," Bánh Bao Nhỏ mở mắt, tay nho nhỏ kéo tay Seung Jo, "Cha, Bao Bao đói đói." Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ngoại trừ mặt ra, may mắn trên người không có vết thương nào.

"Được, cha pha sữa cho con uống," Seung Jo nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn Bánh Bao Nhỏ, đứng lên chuẩn bị đi pha sữa.

"Cha.." Bánh Bao Nhỏ kéo áo hắn lại, Seung Jo xoay người, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của Bánh Bao Nhỏ, "Làm sao vậy?"

" Cha, Bao Bao muốn ba." tay nhỏ bé Bánh Bao Nhỏ kéo áo của hắn, hàng lông mi dài ươn ướt.

"Được,"Seung Jo ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đưa nó đặt nằm cạnh người Hyunseung, hai giường bệnh đều ở trong một phòng bệnh, Bánh Bao Nhỏ rúc người vào trong lòng Hyunseung, cậuvẫn chưa tỉnh, cậu không biết mọi thứ đang diễn ra ở bên ngoài.

" Ba, Bao Bao nhớ baba......" Bánh Bao Nhỏ đưa tay kéo áo Hyunseung, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng cọ vào ngực cậu.

Mi mắt Hyunseung hơi hơi giật giật.

Seung Jo quay lưng đi pha sữa cho Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ đáng thương, nó tới giờ vẫn chưa bao giờ chịu đói lâu như vậy.

" Ba, ôm Bao Bao một cái ," Bánh Bao Nhỏ không ngừng lôi kéo áo Hyunseung, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mẹ không cần Bao Bao, không ôm Bao Bao, nó vừa định thả tay khóc lớn, cũng là bị một đôi tay bế lên.

Chương 28:

"Bánh Bao Nhỏ, ba con đang mệt, khi nào tỉnh lại ba sẽ bế con," Seung Jo đem bình sữa đặt vào tay Bao Bao, ôm cậu bé ngồi xuống, Bánh Bao Nhỏ tủi thân ôm bình sữa bắt đầu uống, hàng lông mi dài ướt sũng. Nhưng cậu bé cũng đá biết điều không náo loạn nữa.

Seung JO đưa tay vuốt ve tóc Bao Bao, hắn nhìn ra cửa sổ, bầu trời tối đen, không biết người kia thế nào.

"Bánh Bao Nhỏ, hắn thực sự yêu thương hai người, yêu đến ngay cả cha cũng cảm động," Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, không biết cha mình đang nói gì, "Cha biết con không hiểu, ngoan, cứ uống sữa của con làđược rồi."

Hắn vỗ vỗ vào mặt Bao Bao, ánh mắt lại rơi trên người Hyunseung.

"Seungie, anh không cần gì cả, anh chỉ để tâm tới lựa chọn của em," vẻ mặt có chút lạnh nhạt nhưng cũng không cách nào xóa đi vẻ u sầu, hành trình tới Hàn Quốc lần này, dường như hắn bắt đầu hối hận.

Khi Hyunseung tỉnh lại, gần như đã sang ngày thứ hai, cậu mở mắt ra, ý thức vãn mơ hồ, nhìn nơi xa lạ này, một lúc lâu, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.

Khi cậu nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ đang ngủ trên giường bên cạnh, mới nhớ ra.

Bánh Bao Nhỏ... Yong Junhyung... Cậu vội vàng ngồi dậy, đi xuống giường, cũng không để ý thân thể mình đang thế nào. Cậu ngồi cạnh giường bệnh Bao Bao, nhìn con trai đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn mềm, trên gương mặt vẫn còn mấy vét cào cấu, nhưng đã đỡ đi nhiều, không còn sưng nữa.

Bao Bao ngủ thật ngoan, có lẽ nó cũng rất mệt.

"Ba..." Miệng nhỏ thỉnh thoảng lại nỉ non, nó đang nói mê, chữ đầu tiên lúc nào cũng là gọi ba.

"Ngoan, ba ởđây, không phải sợ." Cậu đưa tay vuốt ve gương mặt con trai, chỉ là lúc này cậu đang nghĩ tới một người đàn ông khác, trái tim cậu như bị bóp chặt, cảm giác ngạt thở, thực sự không thể chịu được...

Trong căn phòng bệnh im lặng, cậu nghe thấy tiếng hít thở của mình, từng tiếng hít thở thật nặng nề, đột nhiên cậu đứng lên, chạy ra phía ngoài, giật cửa, cậu sững sờ, tay Seung Jo cũng đang chuẩn bị chạm vào nắm cửa, thật là đúng lúc.

Seung Jo nhìn rõ sự sợ hãi hoang mang trong mắt cậu, bọn họ sống cùng nhau hai năm, tất cả biểu cảm của cậu đều viết ở trên mặt, thậm chí hắn không cần đoán cũng biết cậu nghĩ cái gì.

"Em yên tâm, hắn không có chuyệng gì, tuy bị thương khá nặng, theo lời bác sĩ, hắn sẽ hồi phục rất nhanh," giọng nói Seung Jo có chút chua chát, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười an ủi lòng người, chỉ có hắn mới biét, nụ cười của hắn có bao nhiêu đau khổ.

Hắn đứng trước người  mình yêu thương và nói chuyện về một người đàn ông khác, chuyên này với hắn đúng là quá tàn nhẫn.

"Xin lỗi,Seung Jo..."Seung Jo cười như vậy khiến Hyunseung cảm thấy một sự áy náy, nặng nề, sao hắn lại hiểu cậu như vậy, hắn như vậy, khiến cậu cảm giác đè nén không nói thành lời.

Cậu chỉ cảm thấy mình cần xin lỗi, mình đã có lỗi. Nhưng lại không thể tìm thấy một chữ... Một chữ yêu ở trong đó...

Hyunseung cúi đầu, nhìn Seung Jo đặt tay lên bả vai mình, "Anh biết em muốn nói gì, không cần thấy có lỗi, cũng không cần nói xin lỗi với anh, chỉ cần, em và con không có việc gì là tốt rồi," hắn đưa tay, ôm Hyunseung vào lồng ngực, chỉ là trái tim càng ngày càng xa.

Seung Jo thở dài một hơi, quả nhiên là không yêu...

Hyunseung ôm Bánh Bao Nhỏ đi tới một căn phòng bệnh, Bánh Bao Nhỏ luôn im lặng, cậu bé tò mò nhìn tới nhìn lui mọi người, mà mọi người thấy Bánh Bao Nhỏ đáng yêu, thực sự muốn trêu cậu bé, Bánh Bao Nhỏ ngượng ngùng cười, gương mặt rục vào lòng Hyunseung.

Kikwang ngồi ở chỗ kia, hắn đang làm việc, hắn cứ chạy hết từ bên này sang bên kia, đúng là đã làm khó hắn rồi. Còn muốn giấu diếm cha mẹ Junhyung, Kikwang cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

Hắn đứng lên, mở cửa, nhìn thấy Hyunseung. Sắc mặt cậu không tốt mấy, thậm chí tay ôm Bao Bao mà cảm giác chẳng có chút lực nào.

"Vào đi," Kikwang tránh sang một bên, để cho Hyunseung đi vào, Junhyung là người bị thương nặng nhất, tất cả mọi người đều đã tỉnh lại, chỉ có Junhyung vẫn nằm đó không chịu tỉnh lại.

"Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa được nhìn thấy hắn như vậy, hắn vốn rất mạnh mẽ, cho dù gặp bệnh gì... Gặp khó khăn cỡ nào, hắn đều có thể vượt qua, không ngã gục, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn ngã gục trên mặt đất, lại không thể tự mình đứng lên được, vì hắn đã không còn sức để đứng lên nữa. Hyunseung, cậu có thể giành thêm thời gian cho hắn không," Kikwang có chút thỉnh cầu, "Tôi biết hắn đã xin lỗi, cho dù là trước kia, hắn có tự sát cũng thể thay đổi được những gì đã xảy ra, những tổn thương cậu phải gánh chịu, chỉ là, hắn đã quên mình vì tình yêu giành cho cậu, mấy ngày nay, cũng không có ai tới thăm hắn, nhưng tôi biết hắn cũng chẳng cần phải ai tới thăm cả, hắn chỉ cần cậu và Bánh Bao Nhỏ tới thôi."

Kikwang nói xong, mở cửa đi ra ngoài, nhường lại không gian cho bọn họ, rõ ràng yêu nhau như vậy, cậu vẫn yêu hắn như trước đây, hiện tại hắn yêu cậu hơn trăm lần, vì sao lại không thể ở cùng nhau, không biết đây có phải là bi kịch hay không, trái tim Kikwang nhói đau, khó chịu và cũng không muốn nhìn thấy bi kịch này.

"Ba, chú chú..." Bao Bao đưa bàn tay nhỏ mập ra, thỉnh thoảng đập đập vào Junhyung,

"Đúng rồi, là chú." Hyunseung cụng trán cậu vào trán Bao Bao, rồi đi lên phía trước, ngồi bên giường Junhyung, Bánh Bao Nhỏ đã muốn trèo xuống, im lặng ngồi ở đó, "Ba, chú chú, có phải chú đang ngủ không?" Cậu bé ngây thở kéo áo Hyunseung hỏi.

"Đúng vậy, chú đang ngủ, cho nên Bánh Bao NHỏ phải ngoan không được ồn ào," cậu vuốt tóc con trai, ánh mắt mông lưng, cảm giác chua xót, khó chịu. Bọn họ vì sao lại thành thế này, vì sao...

"Bao Bao sẽ thật ngoan thật ngoan, sẽ không làm ồn tới chú chú." Bánh Bao Nhỏ dùng sức gật đầu, cậu bé đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út của Junhyung.

Junhyung hơi nhíu mày, vết thương trên lưng luôn khiến hắn ngủ không ngon, trong bóng đêm, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Hyunseung ôm Bánh Bao Nhỏ từng bước từng bước rời xa hắn, cậu nói "Yong Junhyung, anh không có tư cách là cha Bánh Bao Nhỏ," Bánh Bao Nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ Hyunseung, "Ông không phải là cha Bao Bao, Bao Bao có cha," Junhyung không có cách nào nói được, chỉ có tiếng tim đập nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro