Chương 25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25:

" Yong Junhyung..." Goo Hara buông con dao trong tay xuống, Junhyung cũng thả tay ra, hắn dùng bàn tay đầy máu ôm lấy con, cẩn thận để đầu Bao Bao đựa vào ngực mình, hắn không muốn cho Bao Bao nhìn thấy chuyện đang xảy ra, những chuyện như này đối với một đứa trẻ là quá mức tàn khốc, hắn không muốn đôi mắt trong veo của con mình nhìn thấy những thứ dơ bẩn này, cũng không muốn để thằng bé nhìn thấy máu.

" Yong Junhyung, em biết anh đang lừa em, những chuyện quá khứ, làm sao có thể lặp lại được, cho nên... Jun..." Giọng nói của cô đột nhiên trở nên thật mềm mại, lại khiến cho người ta có cảm giác run sợ.

"Jun, anh nói là chúng ta sẽ cùng nhau rời đi sao? Được. Chúng ta rời đi.. Rời khỏi thế giới này." Đột nhiên cô hướng về phía trước, trong mắt như phát sáng.. Junhyung ôm chặt Bao Bao vào lòng, thật không ngờ Hara sẽ điên thành như vậy.

"Jun, cẩn thận.."Kikwang hét to một tiếng rồi lập tức chạy tới, Goo Hara dùng sức đẩy mạnh về phía trước, Junhyung quay người lại, phía sau hắn là biển bao la bát ngát.

Có những lúc biển thật yên bình, nhưng cũng có lúc biển trở nên điên cuồng... Giống như bây giờ...

Seungie'.. Cuối cùng ánh mắt của Junhyung dừng trên người Hyunseung, hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cậu, trong gió biển, cả người hắn từ từ ngã xuống...

Nếu phải chết, bọn họ sẽ cùng chết, đừng bỏ cậu lại một mình....Đừng...

Bùm một tiếng, âm thanh thật lớn vang lên... Tiếp đó là một tiếng phịch, một Hara đang điên cuồng liền không tin những gì xảy ra trước mắt, cả người quỳ sụp xuống.

"Goo Hara, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn, cô dám làm tổn thương đến bọn họ,.. Cô mà cũng dám..." Trong tay Kikwang có một khẩu súng lục đen xì, không ai có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Kikwang, giống như một ác ma, họng súng chỉ thẳng về phía ngực Hara, bờ môi Hara không ngừng run lên, một chút âm thanh cũng không có, bên dưới sóng biển vẫn vỗ vào đá thật tạo nên những âm thanh to lớn, đáng sợ.

Cô nhìn mặt biển trước mặt, máu trên ngực không ngừng chảy ra, cô sẽ chết sao... Như vậy cũng tốt, có người đó chết cùng cô. Cô cũng không cảm thấy thua thiệt...

"Jun.." Kikwang lại gào to một tiếng... Cách đó không xa mặt biển, một người đàn ông đi tới, toàn thân ướt đẫm, một thân hình bé nhỏ ôm chặt lấy người hắn, nước biển không ngừng từ tóc chảy xuống. Nước chảy xuống mặt, xuống người, chỉ có ánh mắt màu trà kia, có sự kiên định khác thường.

" Chú chú..." Bánh Bao Nhỏ dựa đầu vào bờ vai hắn.

"Chú chú, Bao Bao không sợ," Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo Junhyung, gương mặt hồng hồng đáng yêu, thoáng hiện nét tươi cười.

" Uhm. Chú chú biết. Bánh Bao Nhỏ là một đứa bé ngoan, một đứa bé đáng yêu nhất."

" Chú chú, Bao Bao yêu chú..." Gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao không ngừng cọ cọ vào lồng ngực Junhyung,Junhyung cười, "Chú cũng rất yêu Bánh Bao Nhỏ..."

Goo Hara nhìn Junhyung cùng Bánh Bao nhỏ từng bước đi về phía Hyunseung, ánh mắt của cô mở thật to, trên gương mặt là sự không cam lòng, là sự hung ác tột cùng... Nhưng cô chỉ có thể dựa vào tảng đá, hận ý trong mắt dần dần bị bóng đêm thay thế...

Tất cả bất hạnh của cô ngày hôm nay... Đều do một tay cô tạo thành...

"Jun.." Kikwang vội vàng đi tới, cất khẩu súng vào trong túi áo trong, rồi đưa tay muốn ôm lấy Bánh Bao Nhỏ trong lồng ngực Junhyung.

"Jun, anh không sao chứ?" Kikwang lo lắng hỏi, Junhyung lắc đầu, mặt hắn đã tái mét, bộ dạng không hề giống câu trả lời của hắn.

Hắn ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, đi về phía Hyunseung, lại nghe được tiếng nói sợ hãi của Kikwang.

"Jun, lưng của anh.." Giọng nói Kikwang run run, tay hắn chỉ vào lưng của Junhyung, cảm giác tay chân mình bắt đầu lạnh đi.

"Tôi sẽ không chết."Junhyung thản nhiên nói xong, không để ý vết thương trên người. Hắn đi tới bên cạnh Hyunseung, sau đó ngồi xổm xuống, đặt Bánh Bao Nhỏ xuống," Bảo bối ngoan, mau gọi ba đi, ba cháu rất nhớ cháu." Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đáng yêu của Bánh Bao Nhỏ,"Kikwang, đưa áo của anh cho tôi," Hắn đưa tay ra, mà Kikwang không chút do cởi áo khoác đưa cho hắn, Junhyung cầm lấy áo khoác, khoác lên người Bao Bao, "Ngoan, hiện tại hết lạnh rồi, mau đi tìm ba đi," Hắn lại vỗ vỗ gương mặt nhỏ của Bao Bao, ngón tay lướt qua những vết cấu véo của người đàn bà kia, đứa trẻ đáng thương, mặt mũi sưng hết lên rồi.

Bánh Bao Nhỏ dùng sức gật đầu một cái, trên người thật ấm áp, thật thoải mái..

"Baba.." Cậu nhóc liền nhào vào người Hyunseung, thỉnh thoảng gọi ba...

"Ba.. Bao Bao muốn uống sữa... Bao bao đói đói.." bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo áo Hyunseung, Junhyung cứ đứng đó nhìn hai người họ, Kikwang đứng sau hắn hít một hơi thật sâu.

Tình yêu âm thầm lặng lẽ, Jun lại có thẻ làm được những điều như thế, trong mắt Jun ngoài trừ hai ba con họ ra, ngay cả Kikwang cũng như không có.

Hàng lông mi Hyunseung run run, hàng lông mi ướt đẫm như không còn sức để mở mở ra, dường như cậu nghe thấy giọng nói của Bao Bao, nó nói nó đang đói, nó đang gọi cậu...

"Bánh Bao nhỏ..." Cậu dùng sức mở mở mắt ra, một đôi tay nhỏ mập không ngừng kéo áo cậu.

"Bánh Bao Nhỏ..." Cậu đột nhiên ngồi dậy, gắt ôm Bao Bao vào lòng, Bánh Bao Nhỏ được ba ôm vào lòng, mới bắt đầu khóc rống lên," ba.. Bao Bao sợ.. Bao Bao nhớ ba." Cậu bé cũng ôm chặt lấy Hyunseung, vừa rồi đã dọa đến nó rất nhiều.

"Không có việc gì, không sợ, ba ở đây, ba sẽ bảo vệ bảo vệ Bánh Bao Nhỏ," Hyunseung ôm chặt Bao Bao vào lòng, dường như sợ chỉ cần buông lỏng tay, cậu bé sẽ biến mất.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Junhyung vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cậu và Bao Bao.

"Cảm ơn... Cám ơn anh.." Giọng nói của cậu đứt quãng, nghẹn ngào, cậu không biết phải nói gì nữa, một câu cảm ơn là quá ít, hắn đã dùng tính mạng của hắn để bảo vệ Bánh Bao Nhỏ.

"Không cần cảm ơn anh, anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em đưa Bánh Bao Nhỏ về, em xem ,anh làm được rồi, nó không có thương tổn." Junhyung đưa tay chạm nhẹ vào má Hyunseung, hắn muốn lau đi nước mắt trên mặt cậu, đúng là hai mẹ con thích khóc, Bao Bao còn chưa khóc mà cậu đã khóc rồi.

Chương 26:

Hyunseung ôm Bánh Bao Nhỏ, cảm nhận độ ấm từ tay hắn, cậu biết, cậu luôn biết, hắn có một đôi tay rất ấm, chỉ là, hiện tại, vì sao lại trở nên lạnh lẽo như vậy, khóe môi cậu run run, cậu muốn hỏi hắn một câu, hắn có sao không?

Cậu phát hiện ra, bây giờ cậu như mất đi khả năng nói, cứ như vậy nhìn hắn, trên bàn tay hắn là những vết thương thật sâu.

"Tay anh... " Hyunseung cảm giác trong cổ họng như có một thứ gì đó cản lại, thật khó chịu...

"Em đang quan tâm anh sao?" giọng nói Junhyung dần dần yếu đi, chỉ có đôi mắt màu trà kia dường như càng sáng hơn, "Một chút là đủ rồi,Seungie. Nhớ, tất cả những vết thương này đều không thể so với những tổn thương em phải chịu..." tiếng nói ngày một nhot hơn, bàn tay ấm áp có chút không nỡ rời khỏi mặt cậu, hắn cảm giác đầu ngón tay mình ngày một lạnh, hắn biết cậu lại khóc, cậu khóc, nhưng hắn lại nở nụ cười, nước mắt này chảy xuống vì hắn? Đáng giá, thật sự đáng giá.

"Vợ à... Xin lỗi.." Tay hắn buông xuống, trong ánh mắt hắn chỉ còn lại bóng dáng của cậu, hắn cũng không có cách nào che dấu tất cả tình cảm đã chôn sâu trong suốt hai năm qua.

" Vợ, tin tưởng anh... Anh thật sự rất yêu em... Nếu có thể, những gì anh nợ em, anh sẽ dùng phần đời còn lại để trả lại, đau đớn của em, tổn thương nơi em, trái tim em, linh hồn em, tất cả anh sẽ trả lại cho em."

"Chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng có thể làm, thật sự có thể...."

"Hãy chăm sóc con chúng ta thật tốt được không? Em biết không, anh thật sự rất muốn nghe con gọi anh một tiếng cha... Anh biết anh không có tư cách, anh không ở cạnh khi nó mới ra đời, không ôm nó, không dạy nó nói chuyện, không dạy nó bước đi, cuộc sống của nó, vốn không có anh."

"Nhưng đối với cuộc sống của anh, nó chính là món quà lớn nhất của ông trời giành tặng anh."

"Anh.." Hắn còn muốn nói cái gì đó, lại thấy hình ảnh Hyunseung trước mắt ngày một trở nên mơ hồ, hắn muốn nắm bắt cái gì đó, lại phát hiện mình không có cách nào khống chế được.

Hắn chỉ có thể nhìn tháy Hyunseung kéo tay Bao Bao rời khỏi hắn, ngày một xa.

Hắn vẫn còn nhiều điều muốn nói lắm, thật sự còn rất nhiều, có khi dùng cả đời cũng không thể nói hết, chỉ là hắn có còn thời gian nữa không?

Bàn tay hắn vô lực muốn nắm lại, chỉ còn đôi môi trắng nhợt vẫn cố gắng mấp máy.

Phịch một tiếng, Hyunseung thấy người đàn ông ngã gục trước mặt mình, hắn là người đàn ông cứng rắn, chưa có ai nhìn thấy bộ dạng chịu khuất phục của hắn, cũng không ai có thể nhìn thấy bộ dáng hắn ngã xuống đất, người đàn ông này vĩnh viễn giống như một cây đại thụ to lớn giữa trời xanh, không bao giờ gục ngã.

Nhưng bây giờ, hắn lại gục ở đó, không hề nhúc nhích, trên tấm lưng rộng lớn, chiếc áo bị rách tả tơi, lộ ra khoảng lưng, máu hòa cùng nước chảy xuống, cả tấm lưng đã bị nhuốm máu.

Hyunseung đưa tay lên miệng, cảm giác trong đầu có âm thanh ong ong, trái tim như ngừng đập.

"Yong Junhyung... Chồng ..." Cậu muốn đưa tay, cũng phát hiện chỉ có như thế mà bản thân lại không đủ can đảm...

"Yong Junhyung.." Môi cậu mấp máy, cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt mình, tay cậu chạm vào lồng ngực, ngón tay khẽ động, âm thanh này là gì, cậu chớp mắt, cậu không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh cậu chỉ còn có người đàn gục trên đất, gương mặt tái nhợt, hình ảnh ngày một đâm sâu vào mắt cậu, rồi ngày càng mờ nhạt, mờ nhạt...

Cả người cậu khẽ run... Rất nhanh cậu lao tới bên cạnh hắn... Cuối cùng cậu đã ý thức được... Âm thanh đó là từ trái tim cậu.

Nếu hắn đã chết... Vậy Jang Hyunseung cậu còn có thể tiếp tục sống sao?

Hắn yêu cậu... Mà cậu... Cũng yêu hắn...

"Ba.." Bánh Bao Nhỏ khóc thật to, không ngừng kéo áo Hyunseung, mỗi tiếng khóc, mỗi tiếng gọi giống như sự tuyệt vọng không có lối thoát...Kikwang đi tới, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ.

"Ngoan.. Cha và ba con không sao, bọn họ chỉ ngủ một chút thôi," Kikwang ôm Bánh Bao nhỏ ngồi tại chỗ, chờ người đến cứu. Tất cả sẽ không có việc gì, hắn cam đoan. Kikwang hôn nhẹ lên má Bánh Bao Nhỏ, ánh mắt ngập sự chua xót.

Bánh Bao Nhỏ đẩy cánh tay của Kikwang ra, chạy đến bên cạnh Hyunseung, ghé vào tai cậu và nói "Ba, Bao Bao ở cạnh ba..."

Một nhà ba người, giữ nguyên tư thế nằm như vậy, trong gió biển, chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng truyền đến, khiến cho người ta thật đau lòng.

Trong bệnh viện, Doojoon vừa xong một ca giải phẫu lại tiếp tục một ca giải phẫu khác, vừa rồi là NANA, bây giờ là Yong Junnhyung, hắn nhìn thoáng qua tấm lưng đầy máu của Junhyung, sau đó chuẩn bị một chút,vẻ mặt âm trầm, hôm nay với hắn quả là bận rộn.

"Anh yên tâm, tôi sẽ giữ lấy cái tay của anh, còn có mạng sống của anh nữa. Tin tưởng tôi..." Doojoon đi vào phòng giải phẫu, cánh cửa lập tức đóng lại.

Lúc này, chỉ có thể nói họ đã bị tổn thương quá nặng... Bệnh tim Nana tái phát, nghe nói khi đưa tới bệnh viện đã muốn ngừng thở, nếu không cứu chữa kịp thời, cô bé đã mất mạng. Hiện tại Junhyung đang mổ, sống chết còn chưa rõ, Hyunseung không chịu nổi áp lực lớn như vậy, hôn mê giờ còn chưa tỉnh, Bánh Bao Nhỏ cũng sinh bệnh, nó phát sốt, cả gương mặt đều sưng lên, chỉ có Kikwang và Seung Jo là bình an.

Dongwoon nhìn nhìn đồng hồ, đi qua đi lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Seung JO cũng tạm ngừng toàn bộ công việc tới đây với Bao Bao là Hyunseung... Đến nỗi Kikwang... Hắn chỉ ngồi trước cửa phòng giải phẫu, chờ cuộc phẫu thuật kết thúc. Hắn tin vào y thuật của Doojoon, cũng tin tưởng Junhyung, Jun không phải là một người dể dàng buông tha như vậy, vì con hắn, vì người  hắn yêu, hắn nhất định phải cố gắng, hắn sẽ không lảng tránh.

Hắn lấy ra di động, cuối cùng vẫn lựa chọn cất nó đi, chờ Jun mổ xong rồi tính, con trai bị trọng thương, cháu trai cũng vào viện, không biết hai người già như họ có chịu nổi không, đáng thương cho bậc cha mẹ, hôm nay hắn đã cảm thấy rõ.

Chỉ là, hắn cũng muốn.. Có một đứa con của chính mình, nhưng đây chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi... Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, một tiếng trôi qua, ba tiếng cũng đã trôi qua, trời tối dần. Ngày hôm nay quả thật là một ngày khủng khiếp.

Đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa mở ra, Kikwang vội vàng đứng lên, hắn đã gần một ngày không có ăn gì, nhưng tinh thần lúc này so với bất cứ thời điểm nào đều tốt hơn.

"Doojooon, thế nào, hắn không có việc gì chứ?" Kikwang lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro