Chương 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

"Gọi mẹ, nếu không, tao sẽ thả mày xuống đây, gọi..." Hara lớn tiếng nói, Bánh Bao Nhỏ cắn cắn môi, "Bao Bao có baba," Cậu bé vẫn nói câu này, cậu bé biết mình chỉ có  ba, hơn nữa dì này rất xấu, còn đánh chị bị thường, cậu bé sẽ không gọi là mẹ đâu...

"Nếu không gọi, tao sẽ ném mày xuống," Hara thả lỏng tay ra, Bánh Bao Nhỏ sợ hãi khóc ầm lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

"Tạp chủng chết tiệt..." Lúc này Hara đã điên tiết, cô thật không ngờ đứa bé này cứng đầu như vậy, nếu cô coi nó là con cũng sẽ rất khó khăn để nuôi nó, như vậy cô đành phải trả lại cho hắn, không được. Cô không có con, Hyunseung cũng đừng mơ có con.

"Ba..." Bao Bao gào to một tiếng... Hara sắp buông tay, nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng có chút run sợ...

"Hara, buông đứa bé ra...."

"Bánh Bao Nhỏ..." Sau đó là tiếng một người , giọng nói thật đáng thương.

Bao Bao mở mắt ra, hai mắt sưng đỏ nhìn về phía người cách đó không xa...

"Ba... Ôm ôm..." Cậu bé đưa hai tay ra, "Bao Bao lạnh, Bao Bao đói, sợ.." Nước mắt không ngừng chảy xuống, Hyunseung cảm giác tim mình như ngừng đập, cậu bước lên, lại bị Junhyung kéo lại, ánh mắt hắn đỏ rực nhìn Hara đang ôm Bao bao, trên gương mặt của Bao Bao đầy vết cấu nhéo, đôi mắt trong veo cũng sưng đỏ, Bao Bao đã khóc rất nhiều, bây giờ khóc cũng không thành tiếng nữa.

"Ba..." Bao Bao không ngừng đưa tay ra, muốn ba ôm lấy mình...

"Bánh Bao Nhỏ," Hyunseung đặt tay lên lồng ngực, cảm giác, trái tim bị người khác giẫm nát, đó là Bánh Bao Nhỏ của cậu sao? Sao nó lại biến thành như vậy, nó nói nó sợ, nó lạnh...

"Ô..." Cậu đưa tay che miệng, rõ ràng con trai ở ngay trước mặt, nhưng cậu không thể bước tới, phía dưới là biển, là đá, nếu Hara sẩy chân, con cậu có thể sẽ...

"A, đều đến rồi, hành động cũng thật nhanh, tôi biết, không thể giấu diếm Junhyung quá lâu," Hara đắc ý nói, "Anh không cần phải nhìn em như vậy, Jun, từ lúc em quyết định làm chuyện này, em đã biết hậu quả rồi, hiện tại em cũng chẳng khác người chết là mấy, như vậy tranh thủ lúc còn cảm giác đang sống, không bằng đưa theo con của anh. Anh cũng biết em không thể có con, con của anh đáng yêu như vậy, cho em được không..."

Trong gió biển, Hara cười lạnh lùng, không ngại kích thích bọn họ,cô dùng sức bấm móng tay vào mặt Bao Bao, Bao Bao ngừng khóc, một cậu bé nhỏ giữa mặt biển, tóc tơ bị gió thổi bay loạn lên, vẻ mặt chịu đựng thật giống Hyunseung.

"Ba... Bao Bao không đau, ba ôm ôm..." Bao Bao lại đưa hai cánh tay mập ra, khuôn mặt sưng lên một mảng, nhưng vẫn nở nụ cười đáng yêu, cha nói ba có thể khóc nhưng Bao Bao không được khóc, cậu bé luôn nhớ rõ điều này.

Cho nên hiện tại ba đang khóc, vậy cậu bé không thể khóc, nếu như cậu bé khóc, ba sẽ càng khóc thương tâm hơn, Bao Bao yêu ba... Thực sự rất yêu ba...

"Cô Goo, tôi van xin cô thưa cho con tôi, nó còn nhỏ, nó mới hai tuổi, nó không hiểu gì hết, tôi quỳ xuống cầu xin cô, thả nó đi được không, xin cô..." Hyunseung đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt Junhyung sắc nhọn nhìn Hara chằm chằm, hắn dùng sức nắm chặt tay.Hara nở nụ cười, cười như một kẻ điên.

"Jang Hyunseung, không phải cậu rất lợi hại sao? Không phải cậu khiến cho cả ba người đàn ông đều điên đảo vì cậu  sao? Hóa ra cậu cũng có ngày hôm nay," Hara cười đến mức nước mắt chảy ra. Cô buông Bánh Bao Nhỏ ra, cậu bé khẽ hé mội, thỉnh thoảng nhìn Hyunseung, cả người không ngừng run lên.

"Ba..." Thỉnh thoảng cậu bé nức nở gọi cậu, Hyunseung chỉ có thể quỳ trên đá nhọn, ánh mắt không rời khỏi người con trai.

"Goo Hara, cô muốn thế nào, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ đáp ứng cô," Junhyung thả lỏng tay, nhìn Hyunseung một cái, rồi bước lại gần Hara, "Hara, tôi sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô thả Bao Bao ra."

"Jun..." Kikwang muốn ngăn lại, cuối cùng lại dừng bước, đặt tay lên lồng ngực, lần đầu tiên trong ánh mắt Kikwang xuất hiện sự khát máu vô cùng tàn nhẫn, Hara đã điên rồi, cũng là người đầu tiên thành công khiến hắn bộc lộ bản chất thật ra.

Kikwang đi tới cạnh Hyunseung, kéo Hyunseung dậy, gương mặt như một ác ma từ địa ngục cực kì đáng sợ.

Junhyung vẫn bước về phía Hara, khoảng cách ngày một gần, cũng gần hơn với Bánh Bao Nhỏ, cũng càng ngày càng gần với sự nguy hiểm.

Junhyung  nhìn thoáng qua gương mặt sưng đỏ của Bao bao, cả người cậu bé không ngừng run lên, quần áo ướt đẫm gương mặt sưng đỏ, dường như cậu bé cũng biết hiện tại mình đang gặp nguy hiểm, không dám nhúc nhích đứng yên tại chỗ, không khóc, cũng không dám làm gì, không gọi ba ... 'Con ngoan, con làm tốt lắm, chờ cha...'

"Em muốn gì..." Hra dường như không có cảm giác Junhyung đang tới gần, từ điên cuồng chuyển sang thất thần, "Jun, em muốn chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không? Em yêu anh, anh biết không, không có anh, em sẽ không có gì cả,Jiyong không quan tâm em nữa, anh cũng không quan tâm em, vì sao, có phải vì em không thể sinh con, chúng ta vẫn có con mà, anh nhìn xem, nhìn xem, đây chẳng phải là con chúng ta sao," hai tay co nắm chặt bả vai Bao Bao, trái tim Hyunseung vô cùng hoảng sợ, nhìn nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt Bao Bao, muốn đi về phía trước, lại bị Kikwang giữ chặt, "Không được, hiện tại cậu quá gần Bánh Bao Nhỏ, nếu làm không tốt, cả Jun và Bánh Bao Nhỏ đều có chuyện."

"Được, tôi đồng ý, cô hãy đưa Bao Bao cho tôi," Junhyung đưa tay, ánh mắt tăm tối, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, lúc này lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ có hắn mới biết, sau sự bình tĩnh này có bao nhiêu bối rồi, lo lắng.

"Cho anh... Được cho anh..." Hara lặp laị lời hắn nói, một đợt sóng biển vỗ mạnh vào vách đá, nháy mắt khiến cô tỉnh táo lại, cô vội vàng kéo Bánh Bao Nhỏ, trên mặt khôi phục lại sự lạnh lùng, đắc ý.

Chương 24:

"Jun, anh lại lừa em đúng không? Anh sớm đã không còn yêu em, người anh, trái tim anh, đã không còn yêu em, cho tới bây giờ cũng không hề yêu em, anh ly hôn, vì trái tim anh sớm đã bị người kia mang đi. Em vì anh mà rời khỏi Jiyong, nhưng hiện tại anh cho em được những gì, bây giờ cả anh và Jiyong đều không cần em, em cái gì cũng không có được,Hyunseung dựa vào cái gì mà có được, a.." Cô bật cười lớn, trong gió biển, tiếng cười thật chói tai, cả người Hyunseung run lên, nhìn ba người đứng trên tảng đá, tay cậu nắm chặt vạt áo, nếu có thể, cậu thật sự muốn người ở đó là cậu chứ không phải là Bánh Bao Nhỏ.

Bao Bao còn nhỏ như vậy...

Ánh mắt Bao Bao luôn nhìn Hyunseung, gương mặt ngày một đỏ hơn, 'Ba...Bao Bao lạnh,' bờ môi tím ngắt, Hyunseungkhông nhìn thấy, mà Junhyung cũng không thể nhìn thấy.

Junhyung đau lòng nhìn quần áo con trai ướt đẫm, nó nhất định sẽ bị ốm mất.

"Hara, đưa Bao Bao cho tôi, nó còn quá nhỏ," Junhyung lại đưa tay ra.

"Cho anh." Hara nhếch môi, "Em sẽ không đưa cho anh đâu," cô lại cầm con dao găm lên, lưỡi dao sáng lóa phản lại gương mặt dữ tợn của cô, thật đáng sợ, cả người Bao Bao co rúm lại.

"Đừng sợ, bảo bối," Junhyung nhìn Bánh Bao Nhỏ, không biết có phải do màu mắt rất giống nó nên Bánh Bao Nhỏ chỉ co người lại, không hề phát ra tiếng khóc.

"Chú chú...." miệng nhỏ nhắn gọi một tiếng, tiếng gọi chú khiến Jun càng thêm khẩn trương.

Đứa trẻ đáng thương, nhất định đã phải chịu khổ nhiều rồi.

"Hara, buông con dao xuống, nếu cô hận tôi, cứ nhằm vào tôi là được rồi, tôi sẽ không phản kháng, đây là chuyện giữa chúng ta, tất cả là do tôi làm, không quan hệ gì với họ cả."Junhyung dừng lại , chỉ sợ con dao Hara sẽ làm thương tới Bao Bao.

Hara thỉnh thoảng khua khua con dao trong tay, nghiêng mặt nhìn Junhyung, sau đó lại nhìn người  thống khổ ở phía sau, "Chỉ là tôi không muốn buông, tôi muốn cho các người đau khổ, anh thấy không, bộ dạng của người  kia, có phải cậu cảm thấy không muốn sống nữa, đứa trẻ này đối với cậu rất quan trọng, đáng tiếc, nó không nên tồn tại, nó nên chết từ hai năm trước..."

Junhyung nghe lời cô nói, nhịn xuống cảm xúc muốn xông lên bóp chết cô, Bánh Bao Nhỏ trong tay cô, hắn không thể kích động, nhưng cô khiến hắn cảm thấy cực kì ghê tởm, cực kì chán ghét, lúc xưa sao hắn lại đi thích cô, thậm chí còn làm những việc mà bản thân hắn khi nghĩ lại cũng không thể chấp nhận.

"Hara, anh có thể đem tất cả mọi thứ trước kia trả lại cho em, không nghĩ tới quá khứ, cũng không làm khó em nữa, thậm chí sẽ để em làm người mẫu của tập đoàn Pali, em không muốn trở lại như ngày xưa sao? Tất cả anh đều có thể cho em."

"Được sao?" Con dao trên tay Hara khẽ lung lay, sắc mặt Junhyung như phát hiện điều gì đó, "Đúng vậy, anh sẽ cho em tất cả mọi thứ như trước kia." Hắn tiếp tục nói, Hara lại bắt đầu thất thần. Junhyung bước lại gần hơn nữa, hắn nên cảm thấy may mắn vì người phụ nữ điên cuồng này chỉ vì muốn đoạt lại tất cả, mà không phải muốn giết người, cho nên, hắn còn có thời gian, còn có cơ hôi.

"Như vậy, em muốn làm bà Yong như trước đây?" Hara ngẩng đầu lên, hỏi lại, con dao như sắp rơi xuống.

"Được..."Junhyung trầm giọng trả lời, cô muốn cái gì cũng được, chỉ cần trả lại con cho hắn.

Hyunseung đứng đó, nhắm chặt mắt lại, thời khắc này quá tuyệt vọng.

"Chồng..." Môi cô khẽ run, một câu nói vô nghĩa lại khiến Junhyung mở to mắt, trong mắt nổi lên sự ôn nhu hiếm thấy.

'Vợ, đủ rồi, thật sự đủ rồi...' Hắn ngẩng đầu lên, đưa tay về phía Hara, "Hara, rời đi với anh, chúng ta rời khỏi nơi này, giống như trước đây."

Hara buông lỏng con dao trong tay, không thể không nói, những gì Jun nói thật hấp dẫn, cùng nhau rời đi, trở lại như trước đây, bao nhiêu người có giấc mộng này nhưng sự thật lại quá tàn khốc, quá tàn nhẫn.

"Được, chúng ta trở lại như trước kia," Hra từ từ buông con dao ra, cũng buông bả vai Bao Bao ra, Bánh Bao Nhỏ nhìn Junhyung, sau đó từ từ đi về phía hắn, cậu bé đã biết ai đối tốt với mình, ai không đối tốt với mình.

Hai tay Junhyung nắm chặt, Bao Bao đi rất cẩn thận, từng bước nhỏ đi tới, tảng đá nhỏ hẹp, khiến cho người khác kinh hãi.

"Chú chú..." Bánh Bao Nhỏ đưa tay ra... Bàn tay trắng nõn mềm mịn giờ đã có vô số vết xước do tảng đá cứa vào, cả người Junhyung như tê dại đi, bàn tay to nắm chặt như muốn bóp nát tay mình ra.

Hara hờ hững nhìn Bánh Bao Nhỏ đi tới, ánh mắt như hiện lên gì đó, nhưng khi thấy Junhyung vẫn đứng đó, mặc kệ cho Bao Bao đi về phía trước, Bao Bao dừng bước, lại nhìn về phía Hyunseung.

"Ba..." Cậu bé gọi nhỏ một tiếng, mới ngẩng đầu nhìn Junhyung có màu mắt rất giống máu mắt nó.

"Chú chú..." Cậu bé lại đi tới chỗ Junhyung, chỉ còn vài bước, chỉ còn vài bước... Junhyung độ nhiên đi lên, ôm lấy Bao Bao, ôm chặt Bao Bao vào lòng.

"Yong Junhyung, anh lừa tôi, anh đang lừa tôi... Tôi muốn giết chết con anh," Hara rống lên một tiếng, bước tới, giơ con dao lên, muốn đâm về phía Bánh Bao Nhỏ đang trong lòng Junhyung, tất cả xảy ra quá đột ngột, thậm chí mọi người không kịp phản ứng.

"Jun..." Kikwang hét lên một tiếng...

"Bánh Bao Nhỏ..." Hyunseung nhìn thấy con dao lao tới, vội đẩy Kikwang ra, liều lĩnh chạy về phía trước, không cần, đừng như vậy, đừng thương tổn bọn họ...

"Seungie, đừng tới đây..."Junhyung gào lên, Hyunseung đang chạy lập tức dừng lại, ánh mắt đều là màu đỏ, từ tay hắn truyền tới.

"Jun.."Kikwang vội chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máu trên tay Jun, tay hắn nắm chặt con dao, máu không ngừng chảy xuống, trong gió biển, mùi máu tanh nồng đậm, một tay kia vẫn ôm chặt lấy Bánh Bao Nhỏ.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao dính chặt vào lồng ngực Junhyung, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, 'Bao Bao không sợ, người chú chú ấm ấm.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro