Chương 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:

Hara đưa tay muốn cào gương mặt kia, nhưng Nana kịp thời chặn tay cô lại, cô tức giận giơ tay tát vào mặt Nana.

Nana cảm giác mặt thật đau, thật rát, nhưng cô bé vẫn bảo vệ Bánh Bao Nhỏ.

"Chị, đau..." Bánh Bao Nhỏ mếu máo, đưa bàn tay mập mạp xoa mặt Nana.

"Dì hư, Bao Bao ghét dì..." trong mắt Bao Bao lần đầu có sự chán ghét, nó ghét người này đã nhốt nó, rất ghét người phụ nữ này, vì mắng ba nó, vì đánh chị nó.

"Tao không cần mày thích, tạp chủng," Hara cười lạnh, đưa tay kéo Bao Bao ra khỏi người Nana, đưa tay bóp mặt Bao Bao...

"Oa..." Sự đau đớn trên mặt khiến Bao Bao òa khóc.

"Ba, Bao Bao đau, Bao Bao đau quá... Chị..." Bao Bao đưa mắt nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu bé chưa bao giờ phải chịu đau như vậy, Hara giống như một kẻ điên bóp chặt lấy mặt Bao Bao, thậm chí còn kéo tóc của Bao Bao khiến cậu bé thấy khó thở.

"Chết tiệt, tạp chủng, mày dám căn tao, buông ra..." Hara đổ nhiên cảm giác từ chân truyền tới cảm giác đau, cô thả lỏng mặt Bao Bao, mà Nana đang dúng sức cắn chân cô, cô bé không thể làm gì nhưng cô bé nhất định phải bảo vệ Bánh Bao Nhỏ.

"Cút ngay,"Hara như một con thú điên cuồng, dùng sức hất Nana ra, một thân thể gầy yếu đập vào tường.

"Chị..." Bao Bao giãy dụa, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy dấu vết xanh hồng, cậu bé không ngừng giãy dụa, nhìn Nana nằm trên mặt đất.

"Chị, chị... Chị..." Cậu bé không ngừng gọi Nana , Hara dùng sức kéo cánh tay Bao Bao, gần như muốn kéo đứt tay cậu bé ra.

Nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra, người ở ngoài vội chạy vào, nhìn thấy cô bé đang nằm trên mặt đất, còn có đứa bé không ngừng gào khóc trong lòng Hara, người này đứng đó, nhìn qua cô gái trơ tráo này, nói thật, bọn họ không đồng tình, cũng không muốn đi bắt nạt mấy đứa trẻ này.

"Đưa nó đâu, biết phải làm gì rồi đấy?" Hara đưa Bánh Bao Nhỏ cho người đàn ông kia, sau đó mắt lạnh nhìn Bánh Bao Nhỏ, khóe môi nhếch lên độc ác, "Jang Hyunseung, tao nói rồi, tao không chiếm được, mày cũng đừng mong có được, tao không có con, làm sao mày có thể có con chứ?"

Người đàn ông nhìn đứa trẻ khóc tới mặt mũi đỏ lừ, cố gắng bế nó một cách thoải mái nhất rồi đi ra.

"Bánh Bao Nhỏ..." Cả người Nana lết về phía trước, cô bé cảm thấy lồng ngực mình đau vô cùng, đau như trước đây, cô bé dùng chút sức lực nhỏ nhoi đưa tay ra với theo Bánh Bao Nhỏ. Cô bé muốn bắt được bàn tay của Bao Bao...

"Chị... Chị...." Bao Bao cũng đưa hai tay với về phía Nana, người đàn ông vẫn ôm cậu bé đi ra ngoài...

"Chị... Bao Bao sợ, Bao Bao muốn chị... Oa..." Tiếng khóc thê lương không ngừng truyền ra, trong đêm tối càng thêm thê lương.

"Baba..." Nana cố gắng lết lên, muốn tiến về phía Bao bao, trên mặt có một dòng máu chảy xuống, gương mặt tái nhợt, môi bị cắn tới rớm máu, cô bé đã sớm quen với sự đau đớn này, nhưng... Cô bé không thể chịu đựng được nữa.

"Ba, ba ở đâu, cứu Nana, cứu Bao Bao... Em trai bị người xấu bắt đi rồi..." Cô bé nhỏ giọng khóc, nơi này đã không còn Bánh Bao Nhỏ. Bánh Bao Nhỏ... Bàn tay cô bé dính đầy bụi bẩn, đôi mắt ngập nước, nước mắt không ngừng rơi xuống..

"Bánh Bao Nhỏ," Hyunseung đột nhiên đứng lên, đôi mắt khóc đỏ sưng lên, cậu dùng sức giật tay ra khỏi tay Seung Jo chạy ra ngoài cửa...

"Hyunseung," Seung Jo  đứng dậy, muốn kéo cậu lại, nhưng cậu so với động tác của hắn còn nhanh hơn, Junhyung đưa tay chặn đường Hyunseung, sau đó đặt tay lên bả vai cậu, "Seungie, yên tâm, nhất định anh sẽ đưa Bao Bao về, sẽ trả cho em một Bao Bao bình an vô sự," Hắn đưa tay xoa nhẹ lên mặt cậu, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cậu biết không? Cậu mất đi con, hắn cũng vậy.

Cậu có thể không cần kiên cường, nhưng hắn cần phải kiên cường, hắn không thể rối loạn, hắn muốn dùng sự tỉnh táo nhất, tinh tường nhất để đối mặt với những chuyện kế tiếp.

"Thật không?" Hai mắt Hyunseung  vô thần nhìn đôi mắt màu trà, màu mắt thật giống Bao Bao, "Nhưng em biết Bánh Bao Nhỏ đang khóc, nó đang khóc"Hyunseung không ngừng thì thào nói, ai nghe thấy cũng đau đớn.

"Tin anh, sẽ không có chuyện gì,"Junhyung cảm giác hốc mắt mình nóng lên, Seung Jo đã đứng trước bọn họ, bình tĩnh nhìn họ, cuối cùng tay Junhyung cũng rời khỏi bả vai Hyunseung, ở đây cậu đau đớn cũng đã có một người an ủi.

Hắn lại dựa người vào tường, ánh mắt không rời khỏi Hyunseug.

Seung Jo có chút phức tạp nhìn  Hyunseung đã ổn định hơn, từ ánh mắt của hắn và Junhyung đều nhìn ra sự lo lắng dày vò.

Bọn họ đều đang chờ một cuộc điện thoại, có lẽ là ở đây, cũng có lẽ là ở chỗ Kikwang.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí ngày càng khẩn trương hơn, cuối cùng tất cả đều cảm thấy không khí nơi này đều không đủ họ, thật ngột ngạt.

Tiếng nhạc vang lên, không hề chói tai lại khiến tất cả ngẩng đầu lên, nhìn di động ai vang lên, không ai khá, chính là Kikwang.

Kikwang hít một hơi thật sâu, rồi mấy di động ra, giọng nói hắn vẫn rất quen thuốc ôn hòa, cũng giống như Junhyung, Kikwang cảm thấy có một cái gai không ngừng đâm vào tim hắn, xoáy thật sâu vào nơi đó.

"Uhm, tôi biết rồi," hắn để điện thoại xuống, nhìn mọi người, sao đó nhìn về phía Dongwoon.

"Không sao đâu, chàng trai đen," hắn cúi đầu, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Đã tìm được rồi, Jun anh nghĩ xem ai có thể làm chuyện này?" Kikwang ý vị sâu xa nhìn Jun, cái nhìn kia đã khiến Junhyung như rơi vào địa ngục.

"Jun, tổ tiên anh nhất định đã thiếu nợ người đàn bà kia. Cho nên, cô ta mới tra tấn anh, khiến cả đời này anh cũng không được yên ổn." Kikwang lãnh đạm nói, đôi mắt Junhyung u ám tăm tối, không cần Kikwang nói, hắn đã biết người đàn bà kia là ai.

Goo Hara, vẻ mặt hắn xuất hiện sự lãnh khốc kinh người, hắn giật cửa đi ra ngoài, 'Goo Hara, tốt nhất cô nên cam đoan con tôi không có viẹc gì, nếu không, tôi sẽ cho cô hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này... Cô đã khiến tôi phải mất đi một đứa con, nếu cô dám ra tay với Bánh Bao Nhỏ, tôi thề, sẽ khiến cô không kịp hối hận...'

Chương 22;

Hyunseung cũng chạy theo ra ngoài, cậu đã không còn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, hiện tại cậu chỉ muốn Bánh Bao Nhỏ, sau đó rời khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm, cậu và Bao Bao không có cách nào chống đỡ.

Môi Seung JO mím chặt, hắn cũng đuổi theo, đồng thời, có mấy chiếc xe đang trên đường, nửa giờ, khoảng này thời gian này thật khó khăn, bọn họ đưa Bánh Bao Nhỏ tới một nơi hẻo lánh, nếu không phải Kikwang điều tra ra, tin rằng chỗ này sẽ khó mà tìm được.

Bọn họ đẩy cửa ra. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, xung quanh im lặng chỉ có tiếng bước chân họ, khi ánh đèn sáng rọi, bọn họ cũng nhìn thấy cảnh mà cả đời này họ không muốn nhìn lại nữa...

"Nana, Dongwoon gào to một tiếng, sau đó chạy lên, ôm lấy Nana trên mặt đất, bàn tay cô bé vẫn nắm chặt, gương mặt tái nhợt, trắng bệch, trên mặt còn có vết thương, thậm chí còn có máu.

Là ai tàn nhẫn như vậy, sao có thể làm thế với một đứa trẻ bốn tuổi.

"Một lũ khốn nạn, bố mày nhất định sẽ giết chết chúng mày," Kikwang tức giận chửi thề...

"NANA..." hYUNSEUNG cũng không ngừng gọi tên Nana, cậu nhìn xung quanh, "Bánh Bao Nhỏ đâu, Bánh Bao Nhỏ đâu?"Junhyung hít một hơi thật sâu, xem dấu vết trên mặt đất, bọn họ mới rời đây không lâu, hiện tại hắn đang nghỉ,Goo Hara điên cuồng có thể làm những gì với con hắn?

Seung Jo định đuổi theo, lại bị Kikwang giữ lại, "Seung Jo, trước tiên anh hãy đưa Nana tới bệnh viện," Kikwang nhìn chằm chằm Dongwoon đang ôm Nana nói, lần đầu tiên Kikwang lộ rõ sự thâm trầm, thực sự hắn rất muốn rời khỏi đây, nhưng hắn không thể. Bởi vì còn một đứa vẫn chưa tìm được.

Seung Jo mím chặt moi, hắn biết chính mình cần phải làm gì, hắn nắm chặt tay Hyunseung, "Đừng lo lắng, Seungie, Bánh Bao Nhỏ sẽ không có chuyện gì đâu, em không nhớ sao, nó là một đứa trẻ may mắn nhất, nhất định nó sẽ bình an." Nói xong, hắn từ từ buông tay Hyunseung ra, sau đó đi tới cạnh Dongwoon, ôm lấy NANA, nhìn bộ dạng của Nana, cũng có thể tưởng tượng ra, Bánh Bao Nhỏ sẽ bị tổn thương tới mức nào.

Hắn đi tới cạnh Junhyung, Junhyung nhìn hắn, nheo nheo mắt lại, "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa họ bình an về cạnh anh."

Seung JO không nói, ôm Nana rời khỏi, cược bộ có chút nặng nề, khóe môi nhếch lên tự giễu.. .'Không phải, Junhyung, có lẽ anh đã nói ngược rồi, phải là tôi đem họ trả lại cho anh...'

Bước chân hắn nhanh hơn, 'Bánh Bao Nhỏ, đồng ý với cha, nhất định phải bình an? Cha đang chờ con về.'

Junhyung đi qua, kéo tay Hyunseung, "Seungie, chúng ta đi tìm con," Hắn cố gắng cười để cổ vũ Hyunseung, Hyunseung gật đầu, bàn tay nắm chặt hơn.

Bờ biển, sóng biển không ngừng cuộn lên, ngày hôm nay mặt biển không hề êm đềm như mọi hôm, nó đã biến thành quái thú muốn nuốt trọn tất cả, hủy diệt tất cả, sóng biển vỗ mạnh vào vách đá, tiếng ào ào không ngừng truyền tới.

Vài người chạy nhanh tới, mơ hồ còn thấy mấy bóng đen, thậm chí từ gió biển có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

"Ba..." Cả người Bao Bao rúc vào một tảng đá, nước biển đã làm ướt hết quần áo cậu bé, trên gương mặt toàn là nước, đôi mắt khóc sưng đỏ.

"Khóc, khóc nữa tao sẽ đẩy mày xuống,"Hara từ trên cao nhìn Bao Bao khóc, cô lấy ra một con dao sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay không ngừng xoa xoa mặt Bánh Bao, khóc lâu như vậy mà nhìn vẫn thấy đẹp, Jang Hyunseung đã sinh ra một đứa trẻ tốt lắm.

"Nếu mày là con tao, tao cũng sẽ đối với mày như vậy, đáng tiếc mày lại không phải con tao, lại là con của người kia," Cô lại cấu mạnh vào má Bao bao.

"Baba..."

Bánh Bao Nhỏ đáng thương kêu một tiếng... Một tiếng này bị gió biển truyền đi thật xa...

"Bánh Bao Nhỏ..." Hyunseung cả kinh, vị mặn của biển từ từ xâm nhập vào tóc cậu, vào mặt cậu, cậu chỉ thấy trái tim mình lo sợ, "Hình như em nghe thấy tiếng Bánh Bao Nhỏ?" Giọng nói run run, Junhyung nắm chặt tay cậu, cố gắng an ủi cậu, hắn cũng nghe được con mình đang gọi ba...

Hơn nữa, nó còn đang khóc...

'Hara, rốt cuộc cô đã làm gì con tôi...'

"Jun, hình như phía trước có người?" Kikwang như phát hiện ra cái gì đó, Junhyung căng thẳng, vội vàng kéo Hyunseug chạy về phía trước.

"Tạp chủng, hãy nói tao xinh đẹp, gọi tao là mẹ xem. Mày ngoan một chút, nói chừng tao sẽ thả mày đi," Hara thu lại con dao, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp thật tốt, đứa bé này còn nhỏ, nó sẽ không nhớ được gì, nếu sau này đứa bé này gọi mình là mẹ, như vậy không phải là sự trả thù lớn nhất cho Hyunseungsao?

"Mẹ xinh đẹp..." Bao Bao nghẹn ngào một tiếng, nói đáp án mà cô muốn.

Hara không hề tức giận, cô cười lớn, "Nếu tao làm mẹ mày, mày có chịu không, mỗi ngày mẹ sẽ mua đồ ăn cho con, mua quần áo mới cho con, cho con ăn kẹo, ngoan, gọi một tiếng mẹ xem..." Cô không ngừng dụ dỗ Bao Bao. Thằng nhóc này quá đáng yêu, lại là con Jun, nếu trở thành con cô, cũng không tồi.

Bánh Bao Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Hara, miệng nhỏ mím lại, "Bao Bao cần ba, Bao Bao không cần kẹo, Bao Bao chỉ cần ba thôi..." Bánh Bao Nhỏ sau khi ngẩng đầu lên, gương mặt nho nhỏ thoáng hiện sự trưởng thành, kiên định. Ai nói nó không thể nhớ nhiều chứ, trí nhớ của nó so với Hara còn tốt hơn, khác hắn với sự tưởng tượng của Hara.

"Sau này, mày phải gọi tao là mẹ... Có nghe không?" Hara dùng sức bóp chặt gương mặt nhỏ của Bao Bao, Bao Bao đau nhăn mày lại, trên mặt đầy vết cấu véo, thế nhưng lần này cậu bé không khóc, cậu bé đưa tay lau nước mắt trên mặt.

"Bao Bao có baba..." Nó dùng sức nói, gương mặt nhỏ có chút nghiêm nghi giống hệt Junhyung, diện mạo giống, tính cách cũng giống, đều là đã nhận định thì sẽ không buông tha.

"Tạp chủng, tính tình khá lắm, tao xem mày cứng đầu tới cỡ nào," Cô ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, để cho hai chân mập lơ lửng giữa không trung, Bánh Bao Nhỏ sợ hãi co chân lại, nhìn sóng biển đánh vảo tảng đá, âm thanh thật lớn, thật đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro