Chương 19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19:

Một chiếc xe dừng chắn trước người cậu, suýt chút nữa đụng phải cậu, "Cậu xảy ra chuyện gì vậy?"Kikwang xuống xe, thô lỗ kéo tay cậu, sau đó đem kính mắt đeo lên cho Dongwoon, chính mắt mình nhìn không tốt mà còn chạy loạn, muốn chết lăm sao, chút nữa là đụng phải xe hắn rồi.

Dongwoon giật tay lại muốn chạy về phía trước, hiện tại cậu cái gì cũng không muốn nghe, không muốn quan tâm, cho dù mọi thứ trước mắt có rõ ràng thì lòng của cậu vẫn mơ hồ như vậy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhất thời, Kikwang có một cảm giác bất thường không nói thành lời.

Đột nhiên hắn cảm thấy mu bàn tay của chính mình lạnh đi, cúi đầu nhìn, một giọt nước rơi xuống, sao lại có nước, trời đâu có mưa. 

Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn Dongwoon, xuyên qua tấm kính dày thấy được đôi mắt ngập nước của cậu.

Môi Dongwoon run run, "Nana và Bánh Bao Nhỏ mất tích," Giọng nói của cậu đứt quãng, nghẹn ngào. Trên đời này, người có thể khiến cậu thay đổi thất thường như này cũng chỉ có con gái của cậu.

"Cậu nói cái gì, mất tích?" Kikwang kinh hãi, vội vàng lôi kéo Dongwoon lên xe, chuyện này thực sự phiền phức.

Hắn khởi động xe, đưa một tay lấy di động ra, sau đó rất nhanh gọi tới số điện thoại kia.

Khi chờ đợi người nào đó bắt máy, vẻ mặt của hắn vô cùng nặng nề, hắn nhìn Dongwoon, cậu cũng chẳng khác hắn là mấy, sự lo lắng khiến mặt cậu tái nhợt.

Junhyung đang ngồi nói chuyên với một người đàn ông ngoại quốc, bọn họ đàm phán hợp đồng đã gần hai giờ đồng hồ, rất nhanh kết thúc thành công, Junhyung đối với chính mình luôn có sự tự tin, chỉ cần hắn muốn nhất định sẽ có được.. Lúc này, điện thoại hắn lại vang lên.

"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.." Hắn đứng lên, nở nụ cười có lỗi nhìn đối tác, lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số trên màn hình, trong nháy mắt hắn vô cùng tức giận.

" Kikwang, tốt nhất cậu nên có một lí do hợp lí, nếu không, cậu đừng mơ tới kì nghỉ năm nay," Junhyung tức giận nói với Kikwang, vẻ mặt khó chịu.

Kikwang như không nghe thấy những gì Junhyung nói, giọng nói vô cùng nặng nề.

" Jun, không tốt rồi..."

Junhyng vừa nghe, bàn tay dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại, hắn vội vàng tắt điện thoại lại, đi về phía cửa. "Ngài Yong...", đối tác kì quái nhìn hắn, bọn họ còn đang bàn hợp đồng, còn chưa đi tới kết luận cuối cùng.

" Xin lỗi, ngài Adonis, tôi có một chút việc cần xử lý," Junhyung cúi đầu xin lỗi Adonis, hợp đồng này rất quan trọng, hắn đã tốn mất hai giờ đồng hồ, nhưng với hắn không có một việc gì quan trọng hơn con trai mình.

Hắn không chờ Adonis đáp lại, nhanh chóng rời đi, Adonis nhìn bản hợp đồng trong tay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Trước cửa nhà họ Baek, hai chiếc xe cùng dừng lại.

Kikwang kéo tay Dongwoon đi ra, từ chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt Junhyung thâm trầm bước ra, hai người đàn ông liếc nhìn nhau rồi bước vào nhà.

Bên trong phòng khách, Baek Seung Jo thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, tay hắn ôm chặt lấy bả vai Hyunseung không ngừng run lên, sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt sưng đỏ vì khóc, đã tìm và hỏi rất nhiều nơi nhưng vẫn không có tin tức gì của hai đứa bé.

"Sao lại thế này?" một giọng nói u ám truyền tới, Hyunseung đột nhiên ngẩng đầu, thấy Junhyung đi tới ,môi cậu khẽ run, cũng không có đáp lại, lúc này Baek Seung Jo cũng không có tâm tư chĩa mũi nhọn vào hắn, hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Không tìm thấy Bánh Bao Nhỏ và Nana, rõ ràng cửa đã khóa trái, chỉ có thể là từ bên trong mở ra, camera theo dõi cũng không thấy gì bất thường, hiện tại không biết có người tới đưa chúng đi hay tự chúng đi ra ngoài chơi?"

"Không đâu, Nana rất ngoan, con bé sẽ không chạy đi chơi, hơn nữa bên cạnh còn có Bánh Bao Nhỏ," Dongwoon lắc đầu, con gái của cậu, cậu hiểu, từ khi con bé được hai tuổi đã luôn phải ở nhà một mình, cho tới bây giờ đều không chạy lung tung.

Baek Seung Jo khẽ gật đầu, hắn tin Nana, cô bé không giống một đứa trẻ chỉ biết chạy lung tung, nhưng chuyện này thật kì quái.

"Kikwang.." Junhyung liếc mắt nhìn Kikwang, Kikwang nhẹ nhàng gật đầu một cái, dường như muốn dùng mối quan hệ tốt nhất để tìm kiếm.

Hắn xoay người, mau chóng gọi điện thoại, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra tin tức của hai đứa trẻ, con của Jun, còn có con gái của người kia, nếu thật sự mất tích, tất cả sẽ sụp đổ, sẽ có một cái một người đàn ông nổi điên và một người  phát rồ, đương nhiên bản thân hắn cũng sẽ không nhận được cái gì tốt đẹp cả.

" Giúp tôi tìm hai đứa trẻ, một đứa hai tuổi, rất béo, đôi mắt màu trà, một bé gái khác bốn tuổi, nhìn rất đáng yêu," Hắn cố gắng miêu tả hình dáng của Bánh Bao Nhỏ và Nana qua điện thoại, tắt điện thoại hắn lại phát hiện ra, chính mình lại nhớ hình dáng con gái của Dongwoon nhiều hơn so với Bánh Bao Nhỏ.

Dongwoon nhắm mắt lại, chờ đợi thật thống khổ, nhưng bọn họ ngoài trừ chờ đợi, còn có thể làm gì nữa đây, cậu xoay người đúng lúc nhìn thấy một mảnh giấy ở cạnh điện thoại. Cậu đi tới, cầm lấy mảnh giấy, sắc mặt trắng bệch.

"Làm sao vậy?"Kikwang nhìn ra sự khác thường của cậu, vội vàng hỏi, Hyunseung cũng là ngẩng đầu, không nhìn Bánh Bao Nhỏ, cả người cậu như không còn sức lực, cả người như sắp tan vỡ, đây là lần thứ hai, cậu cũng không dám tưởng tượng Bánh Bao Nhỏ của cậu đang bị làm sao, có đói bụng hay không, có khóc đòi ba hay không. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, lòng cậu đã co rút đau đớn.

Bánh Bao Nhỏ của cậu. Cậu nghẹn ngào khóc nất lên một tiếng, Baek Seung Jo vẫn ôm chặt lấy cậu, Junhyung  đứng ở đó, lấy ra một điếu thuốc, đôi mắt màu trà u ám tối tăm, người ở bên cạnh cậu phải là hắn mới đúng, thế nhưng.. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều này, hắn biết Bánh Bao Nhỏ là sinh mệnh của cậu, nếu tìm không thấy Bánh Bao Nhỏ, bọn họ có thể sẽ bị phá hủy một lần nữa.

Ngón tay Dongwoon run run, "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy......" Cậu không ngừng nói, tờ giấy trong tay đã bị Kikwang lấy đi," Này tờ giấy có cái gì kỳ quái sao?"

"Nana nói có một người gọi điện thoại cho cô bé, cho nên nó đã đưa Bánh Bao Nhỏ ra ngoài tìm tôi, nhưng tôi không có, tôi cho tới bây giờ đều không có gọi điện thoại cho nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Một đôi bàn tay to lớn vững chắc đtặ lên vai của cậu, Kikwang nhìn chằm chằm vào Dongwoon, ngón tay dùng sức nắm chặt,"Dongwoon, làm sao cậu biết được?" Đau đớn trên vai làm cho Dongwoon rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Chương 20:

Cậu chỉ những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, giọng nói hoảng hốt, "Đây là những kí hiệu của Nana, chỉ có con bé mới viết như thế, đứa bé gầy này là Nana, béo chính là Bánh Bao Nhỏ, cái này là điện thoại, rồi lại đến bọn trẻ, sau đó là kính mắt, kính mắt là tôi, cho nên bọn trẻ đi ra ngoài tìm tôi. Nhưng... Tôi không hề gọi điện thoại cho nó."

Junhyung vội bước tới gần,Kikwang còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị một bàn tay giật lấy tờ giấy trên tay, Junhyung nhìn mấy hình vẽ trên giấy, đúng là nét bút của trẻ con, chỉ có vài nét đơn giản, nhưng đúng là có một cái điện thoại, hai đứa trẻ, còn có một kính mắt, Nana muốn nói cho họ biết cái gì đây?

"Tôi cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, dường như đã có người sắp xếp tất cả mọi chuyện, đúng lúc Hyunseung ra ngoài, ở nhà chỉ có hai đứa trẻ, thậm chí họ còn biết rõ của cậu, rất rõ ràng, cho nên mới có thể dễ dàng lừa hai đứa trẻ ra ngoài, chúng ta cần phải xem xét lại."

"Mấy người nói gì... Kẻ thù?"

Kikwang phân tích một chút, Seung Jo và Junhyung đưa mắt nhìn nhau, đều từ ánh mắt đôi phương nhìn ra sự lo lắng, nặng nề.

Bọn họ đều là người ăn, ở trên thương trường đã đắc tội với không ít người, Seung Jo có, Junhyung cũng có, mà mọi tình nghi đều nghiêng về phía Junhyung nhiều hơn, chỉ là không có mấy người biết Bánh Bao Nhỏ là con hắn, nghĩ tới đây, mọi nghi ngờ lại nghiêng sang phía Seung Jo, đây không phải chỉ là một vụ bắt cóc bình thường.

"Em muốn đi tìm Bánh Bao Nhỏ, nó mới hai tuổi, hiện tại nó đã đói bụng rồi, nó cần uống sữa rồi. " Hyunseung đột nhiên đứng lên, nói xong muốn chạy ra ngoài.

"Hyunseung, không có chuyện gì, chúng ta sẽ đi tìm Bánh Bao Nhỏ,Seung Jo an ủi cậu, Junhyung định bước tới liền dừng lại, trong mắt hiện rõ sự đau đớn thống khổ, hắn ngẩng đầu lên, mặc cho lồng ngực như muốn nổ tung, hắn dùng sắc nắm chặt tờ giấy trong tay, cánh tay trái vẫn chưa khỏi, truyền tới một trận đau đớn.

Kikwang im lặng đứng cạnh Dongwoon, Bánh Bao Nhỏ có hai người cha, có một người ba lo lắng rất nhiều, còn Nana chỉ có một mình Dongwoon.

"Tôi nhất định sẽ đưa con gái cậu về, tôi thề," giọng nói Kikwang kiên định, Dongwoon ngẩng đầu, sau đó liền cúi đầu xuống, cậu đưa tay đặt lên lồng ngực, dường như đang chạm vào thứ gì sâu kín nhất.

Lúc này, trong một kho hàng tối đne, hai đứa trẻ đang ngồi trên đất ôm lấy nhau.

"Chị, Bao Bao đói, Bao Bao muốn ba..." Nana ôm lấy Bao Bao, gương mặt đang yêu dính chút bùn đất, bộ quần áo sạch sẽ trên người đã nhem nhuốc.

Nana dùng sức ôm chặt lấy Bánh Bao Nhỏ, môi mím chặt lại lại, "Chị, Bao Bao sợ, tối quá..." Bánh Bao Nhỏ không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào của nó.

Bánh Bao Nhỏ sợ, Nana cũng sợ, cô bé cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé và Bao Bao còn chưa tìm được ba, đã bị mấy người bắt đưa tới đây, sau đó bị nhốt lại ở chỗ tối tăm này, đã lâu rồi hai đứa chưa được ăn, được uống.

Bánh Bao Nhỏ chép chép miệng, có lẽ cảm giác nơi này không có cha ba nên cậu bé có vẻ biết điều hơn, không dám khóc lớn, chỉ dựa vào Nana ngủ, hai đứa trẻ truyền độ ấm cho nhau, dùng chính thân thể để giữ ấm cho nhau.

Trong bóng đêm truyền lại tiếng mở cửa, sau đó đèn bật sáng. Nana đưa tay che hai mắt, tay kia ôm Bao Bao chặt hơn.

Bánh Bao Nhỏ cũng khó chịu chu cái miệng lên, khi hai đứa bé mở to mắt liền nhìn thấy một người đàn ông, còn có một người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ phất tay, sau đó người đàn ông liền ra ngoài, đóng cửa lại, nơi này chỉ còn ba người.

Bánh Bao Nhỏ sợ hãi cả người dính chặt lấy Nana, dì kia không ngừng nhìn hắn, ánh mắt như vậy giống như thú dữ muốn ăn thịt trẻ con trên ti vi.

"Chị, Bao Bao sợ," cả người Bao Bao co rúm lại, gương mặt đáng yêu, mêú máo.

Nana không khóc, cô bé chỉ ôm Bao Bao, sau đó đưa Bao Bao ra sau lưng mình.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bao Bao.

"Mày chính là còn của Jun, thật giống nhau, " Cô bước lên, ngồi xổm trước mặt Bánh Bao Nhỏ và Nana, có chút sững sờ nhìn gương mặt Bánh Bao Nhỏ giống hệt Junhyung, nhất là đôi mắt kia, quá giống, đây là con của Jun, là con của người  kia, mà cô cả đời này không có khả năng sinh con.

Thế giới này thật không công bằng, cô không có con... Vậy mà người  kia đã có đứa con lớn như vậy rồi, hiện giờ lại ở trước mặt cô.

"Hai cháu nói xem, dì có xinh đẹp không?" Cô vuốt vuốt mái tóc dài, cười ngọt ngào.

Bao Bao gật đầu thật mahhj, "Xinh đẹp," Nana mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xa lạ này.

"Vậy ba cháu xinh đẹp hơn hay dì xinh đẹp hơn?" Cô trang điểm thật đậm, cười dịu dàng, rõ ràng là rất tự tin vào diện mạo của mình.

Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, "Ba xinh đẹp," Gương mặt đắc ý, trong nháy mắt lạnh như băng, "Thằng tiện nhân kia làm sao có thể so sánh với Goo Hara tao, bởi vì ba mày, cũng vì mày, cho nên tao mới rơi vào tình trạng này..."

"Ba Bao Bao xinh đẹp nhất, dì xấu," Bao Bao ngẩng đầu lên, cậu bé còn bé, chỉ biết yêu một mình ba mà thôi.

"Tao xấu..." Hara cười lớn một tiếng, "Tao thật muốn biết, nếu mày không còn gương mặt này nữa, Jun có còn muốn nhận mày làm con cháu nhà họ Yong, còn có đôi mắt này..." HAra đưa tay, đầu ngón tay như dao gắm, dọa cho Bao Bao phát khóc.

Hara cười lạnh, cô cũng chẳng phải người lương thiện, con của người kia, chính cô giết chết cũng chẳng có gì đau lòng, đứa bé này vốn không nên tồn tại, hai nắm trước hắn không xóa bỏ vậy hôm nay cô nhất định sẽ giúp hắn xóa bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro