Chương 17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

Junhyung ôm Bao Bao về phía phòng ngủ của nó, hắn đã tới một lần, biết đó là phòng của con trai hắn. Junhyung cẩn thận đặt Bao Bao lên giường nhỏ, hắn không chớp mắt nhìn Bao Bao đang say ngủ, đường nét trên gương mặt Bánh Bao Nhỏ có bóng dáng của hắn, ngay cả màu mắt cũng là màu mắt đặc trưng của nhà họ Yong. Nhưng hàng lông mày cong dài lại giống hệt Hyunseung, đây là điểm duy nhất của cậu nhóc thuộc về Hyunseung.Chỉ chớp nhẹ một chút, giống như một cánh bướm xinh đẹp, khiến người khác yêu thích không muốn buông tay."Seungie, có thể chụp giúp anh một tấm hình được không?" Hắn lấy điện thoại di động ra đưa cho Hyunseung, "Anh không có khả năng mỗi ngày tới đây gặp mặt Bao Bao, hai người đã có đứa trẻ, anh chỉ cần một hình thôi, có được không? Có thể chứ?"Đối mặt với thỉnh cầu của một người đàn ông, Hyunseung không biết phải cự tuyệt như thế nào, cho dù hắn có cứng rắn, tàn nhẫn hay lạnh lùng như trước, cậu đều có thể từ chối được, nhưng một câu nói kia, có thể chứ, cũng khiến tay cậu nắm chặt cái điện thoại.Một lúc sau, cậu mở di động ra, theo lời Junhyung, chụp một tấm hình.Junhyung cầm điện thoại của mình, thỏa mãn nở nụ cười, "Anh đi đây," hắn đứng thẳng người, nhìn đồng hồ trên cổ tay,"Seung Jo cũng sắp về rồi, anh biết em sợ hắn sẽ hiểu lầm gì đó, cho nên anh nên rời đi sớm thì tốt hơn."Hàng lông mày Junhyung nhíu chặt lại, đột nhiên hắn đưa tay ra, vỗ về mái tóc cậu, "Nếu có thể, anh thật sự không muốn những chuyện đó xảy ra, nếu có thể, anh muốn anh sẽ đối xử thật tốt với em."Hắn cúi người, khiến cậu nhìn thấy rõ sự hối hận trong mắt hắn, còn có sự yêu thương mà hắn không muốn che dấu nữa."Seungie... Anh đi đây..." Hắn đứng thẳng người, cảm giác choáng váng, tay trái hơi nắm lại, dường như đã mất đi cảm giác. Lạnh như băng, còn có chết lặng.Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, có lẽ đây là ấm áp duy nhất của hắn.Cửa đóng lại, Hyunseung xoay người, đưa tay chạm vào má, cậu khoc, cậu không biết cảm giác này là gì, cậu chỉ biết trái tim cậu thật yếu ớt."Cha, Bao Bao..." Bánh Bao Nhỏ trở mình, tay khua khua trong không khí, cuối cùng chính là bắt lấy cái chăn mềm mại trên người, cái miệng không ngừng chu lên,Hyunseung vội đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Bao Bao, cậu nhìn gương mặt giống hệt Junhyung, ngón tay run run vỗ về gương mặt Bánh Bao Nhỏ.Ngoài cửa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng mưa rơi, có lẽ sau trận mưa này, trời sẽ trở lạnh hơn nhiều.Trong bệnh viện, Doojoon chăm chú làm việc, hắn đang xử lý vết thương cho Junhyung "Jun, rốt cuộc anh đã làm những gì, anh không cần tay nữa sao? Anh nói xem, đây là lần thứ mấy rồi?" Trên mặt người nào đó không còn nụ cười cợt nhả như trước mà thay vào đó là sự lo lắng, trách cứ.Sao con người này lại không biết yêu thương bản thân mình vậy?"Nếu anh không cần tay, tôi giúp anh cắt bỏ, Doojoon trừng mắt nhìn Junhyung, tên này bị thương, tự mình đau nhưng lại gây rất nhiều phiền toái cho Doojoon."Cậu thật dài dòng," Junhyung không khách khí nói, thu lại cánh tay trái, lúc này đây Doojoon cũng không có giỡn buộc cái nơ con bướm lên cánh tay hắn nữa."Tôi dài dòng, Yong Junhyung, anh dám chê tôi dài dòng?" Doojoon vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Junhyung, dám nói hắn dài dòng cũng không xem là hắn vì ai chứ?"Hiện tại không phải như vậy sao?" Junhyung thản nhiên nói rồi dựa vào một bên lấy điện thoại di động ra, ánh mắt hắn dịu dàng, ấm áp vô cùng.Doojoon nhìn cũng sửng sốt."Jun, anh đang xem cái gì vậy? Cho tôi xem,"Doojoon vội bước lại gần, muốn xem con người này đang xem cái gì mà vẻ mặt lại thành hạnh phúc, ấm áp thế kia."Con tôi..." Trong giọng nói của Junhyung khó giấu được kiêu ngạo, hắn buông lỏng tay, để Doojoon nhìn tấm ảnh trên màn hình di động, Doojoon nhướn người, nhìn xong không khỏi huýt sao một tiếng, "Oa, Jun, còn của anh thật giống anh nha,"Một lớn một nhỏ dựa đầu vào nhau, tuy rằng cậu bé đang ngủ, nhưng đường nét trên gương mặt giống nhau như vậy, ai mà không nhân ra họ là cha con chứ."Uhm," Junhyung gật đầu, giống như vật báu thu lại điện thoại di động."Anh còn định cứ như này tới bao giờ, anh đừng có quên, khi công việc bên này kết thúc, cậu ấy sẽ quay về Anh, cả con của anh, anh cũng đừng mơ gặp lại."Doojoon ngồi một bên, ánh mắt như vô ý nhìn nhìn mấy tập báo cáo, nghĩ tới không biết có nên nói cho hắn biết về chuyện kia không?"Tôi biết..." Junhyung lãnh đạm nói, sắc mặt trầm tĩnh lại, bàn tay dùng sức nắm lại, dường như đang nắm chặt trái tim hắn, cảm giác đó hắn không có cách nào hình dung ra.Lúc này không ai biết, ở bên trong một tiệm cà phê, có hai người phụ nữ xa lạ lại ngồi cùng một chỗ. Dường như là bạn tốt, hai người uống cà phê với nhau, bề ngoài xinh đẹp, còn có khí chất, nhưng một người vẫn lộ ra chút tán loạn... Một người lại có chút sa sút."Cô nói, hắn có một đứa con sao?"Hara vuốt tóc, trong mắt tối tăm u ám khiến người khác sợ hãi."Đúng vậy," Kiều Na vội gật đầu rồi nhấp một ngụm cà phê, cô nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt lộ ra chút khinh thường, vợ trước của Jun cũng chỉ là cái dạng này.Hara hất cằm, "Trước đây Jun rất yêu tôi, nếu không vì người  kia, chúng ta cũng không trở thành thế này." Nói tới Hyunseung, Hara thực sự muốn đi giết cậu ta mới cảm thấy vừa lòng."Hiện tại anh ấy đã không yêu cô nữa," Kiều Na đặt cốc cà phê xuống, từđầu tới cuối luôn giữ vững khí chất của một tiểu thư."Đúng vậy, quá khứ Jun luôn yêu ta, nhưng cô cũng đừng quên, cô Kiều, cho tới bây giờ anh ấy cũng không yêu cô, dù sao tôi đã làm vợ của anh ấy, còn cô cái gì cũng không phải," lời nói độc địa, Hara cũng không phải một kẻ đã cạn dầu."Cô..." Kiều Na cố kìm nén sự xúc động muốn hất cốc cà phê vào mặt Hara, cô hít sâu một hơi, "Cô hẹn tôi tới, không phải chỉ để nói mấy lời này chứ?"Hara nhếch môi lên, "Tôi sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy, tôi chỉ muốn hợp tác với cô," Hara nhìn chằm chằm Kiều Na, gằn từng tiếng nói xong..."Tôi không rõ giữa chúng ta có gìđể hợp tác?" Kiều Na đưa tay vuốt miêng cốc, tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng cô cũng không phải là không muốn."Chúng ta có chung một kẻ địch,Jang Hyunseung,"Hara nhếch môi cười, "Lí do như vậy cóđủ hay không?"

Chương 18:

" Cô.." Kiều Na chấn động một chút, Jang Hyunseung chính là người vợ trước của Junhyung, cũng chính là người hắn thương yêu thương nhất, thậm chí còn sinh cho hắn một người con, cũng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới. Người ta vừa có tiếng vừa có miếng, còn cô chỉ là một người có tiếng mà chẳng có miếng, cô đưa mắt nhìn Hara, nhưng người này cũng không phải dể tiếp cận, chưa nói tới Seung Jo, ngay cả Junhyung mỗi ngày đều đi tới nhà cậu ta để nhìn.

Cô chưa có cái lá gan to như thế để ra tay với ngườ này.

Nhưng, cô không có lá gan đó cũng không có nghĩa trên đời này sẽ không có.

"Cô muốn như thế nào?" Kiều Na ngồi thẳng người lên, khóe môi cong lên xinh đẹp, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn hợp tác... Tôi có thể chịu tất cả trách nhiệm, cho dù xảy ra chuyện gì, tội lỗi sẽ do một mình tôi chịu, còn cô chỉ cần là giúp tôi. Điều kiện như vậy, hẳn là không ảnh hưởng đến cô,cô Kiều.Nếu như không có người  kia, không phải cô sẽ có được Junhyung hay sao, chức bà Yong cũng sẽ là của cô."

"Cô muốn gì?" Kiều Na cũng không phải là một người ngu ngốc, cô hiểu Hara sẽ không có tốt như vậy, nếu không cô ta đã không tìm mọi cách đuổi Hyunseung đi và ngồi vài chức bà Yong.

"Tôi? ", Hara thấy được sự đề phòng trong mắt Kiều Na, bật cười lớn, "Cô yên tâm, tôi không còn muốn Junhyung nữa, cái tôi muốn chính là tiền, tôi biết cô không thiếu, nhưng bản thân tôi rất thiếu, lí do này, còn chưa đủ sao?" Cô cúi đầu, uống một ngụm cà phê, tiền,Hara thiếu rất nhiều, bởi vì cô không thể kiếm ra tiền được nữa, những vụ bê bối đã khiến cô không thể ngóc đầu lên.

Trong căn nhà kia, cô cũng không còn là một thiên kim tiểu thư nữa, giờ cô giống như một con chuột hôi hám bẩn thỉu, bị mọi người ghét bỏ.

Đúng, cô cần tiền nhưng cô lại càng muốn báo thù hơn.

Kiều Na nhìn cốc cà phê trước mặt, tiếng mưa tí tách trên tấm thủy tinh. Từng chút từng chút khiến mọi thứ trở nên ướt át.

"Ba đi ra ngoài, nhớ ở nhà phải ngoan nghe chưa?" Hyunseung ngồi xổm xuống hôn lên trán Bao Bao. Bánh Bao Nhỏ liền kéo áo cậu, "Ba, Bao Bao không muốn ba đi, Bao Bao muốn ôm ôm..." Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên.

"Bánh Bao Nhỏ, ba chỉ đi ra ngoài mua sữa cho Bao Bao, phải đi mua thì Bao Bao mới có sữa uống chứ, Nếu cứ ở nhà, Bao Bao lấy đâu ra sữa uống." Cậu  nịnh Bao Bao, rồi đưa tay nhéo nhẹ cái ám phúng phính của nó, sau đó nhìn về phía Nana " Nana, chú đi ra ngoài một lúc, Bánh Bao Nhỏ nhờ con coi dùm nhé''. Cậu xoa xoa đầu Nana.

Nana kéo bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Nhỏ, "Bánh Bao Nhỏ, chúng ta đi chơi đi," Bánh Bao Nhỏ thấy vậy mới dời đi tầm mắt của mình, không quấn quít lấy Hyunseung nữa,Hyunseung đứng lên, cầm chiếc túi, cẩn thận nhìn xung quanh, khóa trái cửa, rồi mới đi ra ngoài.

Cậu không hề biết, cậu mới đi không lâu, một người phụ nữ đã đi tới, cô ta nhìn về hướng Hyunseung vừa đi, khóe môi nhếch lên nụ cười độc ác, cô lấy di động ra, nhìn đến dãy số trên di động của mình rồi bấm một chuỗi số, "Tốt, tôi lập tức đưa tới, cô hãy nhớ những gì đã đồng ý với tôi, làm cho bọn họ biến mất trước mặt của Jun."

"Cô yên tâm," Một giọng nữ mệt mỏi truyền tới, "Tôi không có quên, chỉ cần cô đứa bọn nhóc tới là được, nhớ, cô nhóc kia rất thông minh."

"Không cần cô nói, tôi tự biết phải làm như thế nào," Người phụ nữ tắt máy điện thoại, đưa ánh mắt nhìn về ngồi nhà trước mặt.

Cô đứng cách xa ngôi nhà, xem xét xung quanh không có người, mới đi tới buồng điện thoại công cộng gọi điện, người phụ nữ kai đã bày cách cho cô rất hoàn hảo. Có tiền đúng là tốt, cái gì cũng có thể tra ra.

Cô cầm lấy điện thoại, gọi đến một dãy số.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra,Nana lôi kéo Bánh Bao nhỏ đi ra ngoài.

"Bánh Bao Nhỏ, Ba của chị đã xảy ra chuyện, chị muốn đi tìm ba, em ở đây chờ chị về được không?" Nana nhìn Bánh Bao Nhỏ nói, mà Bánh Bao Nhỏ lại cố chấp lắc đầu, "Bao Bao không muốn ở nhà một mình, Bao Bao muốn chị, muốn ba," Bánh Bao nhỏ kéo áo của Nana, nói cái gì cũng không chịu ở nhà một mình.

Nana cắm môi, rồi nắm lấy tay Bao Bao, đi ra ngoài.

Bánh Bao Nhỏ không phải là cô bé, cô bé đã quen với việc ở một mình, nhưng Bánh Bao Nhỏ còn rất bé, còn Nana đã lớn hơn rất nhiều rồi.

Hai đứa nhỏ nắm tay cùng nhau rời khỏi căn nhà.

Lúc Hyunseung trở về, mở cửa, trong chớp mắt, cậu liền cảm giác có gì đó không thích hợp... Trước đây, chỉ cần vừa nghe đến tiếng bước chân của cậu, Bánh Bao Nhỏ đã lắc lư chạy tới, còn hôm nay, bọn trẻ đang ngủ sao?

Túi đồ trong tay cậu lập tức rơi xuống, cậu vội vàng chạy vào phòng Bao Bao nhưng không nhìn thấy ai, cậu tìm khắp nhà, những chỗ này dù có trốn cũng sẽ tìm thấy ngay, cậu vội đi ra ngoài tìm nhưng vẫn không thấy ai.

Baek Seung Jo buông điện thoại di động xuống, lập tức đứng lên đi ra ngoài, "Tổng tài, ngài muốn đi đâu, chúng ta chuẩn bị vào họp rồi," Thư kí hắn nhìn thấy liền nhắc nhở, có chuyện gì còn quan trọng hơn buổi họp này sao? Phải biết rằng, trước đây hắn chưa vắng mặt một buổi họp nào.

"Trước ngừng lại, tôi có việc phải đi," Seung Jo chỉ nói nhưvậy, lập tức đi ra ngoài.

"Tổng tài, nhưng ..." Thư kí của hắn còn muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói cho không khí nghe.

Tập đoàn Pali, Dongwoon cũng rất lo lắng đi về phía trước, bước chân ngày một nhanh hơn. Cậu không còn để ý phía trước nên va phải một người

"Xin lỗi." Cậu vội vàng nói một tiếng xin lỗi, lại chạy về phía trước, thậm chí kính mắt rơi cũng không nhặt lên.

Người đàn ông đưa tay nhặt cái kính lên, môi mím lại có chút không vui.

" Kikwang, anh muốn đi đâu?" Bạn gái của hắn nhìn hắn xoay người, vội vàng kéo hắn lại, nũng nịu nói.

Kikwang hất tay cô ta ra,"Em về trước đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho em sau," Nói xong cũng không có chờ người phụ nữ kia phản ứng liền xoay người rời đi, bàn tay nắm chặt cái kính kia. Động tác vô cùng nhanh khiến người phụ nữ kia tức giận chỉ biết dậm chân.

Dongwoon chạy rất nhanh, cậu chỉ cảm thấy trước mắt mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn cố chạy về phía dường như phải mệt chết mới chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro