Chương 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Hắn rút tay ra khỏi túi áo, từng bước từng bước, nặng nề đi về phía cửa, không biết lần sau sẽ là bao giờ hắn mới được nhìn thấy họ... Đi tới cửa, hắn đứng cạnh Hyunseung, theo góc độ này, hắn có thể hàng lông mi dài cô khẽ động, như một ánh sáng rơi vào lòng hắn, cảm giác này thật tuyệt vời... Cho dù chỉ là đứng cạnh, hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

"Vợ..." Giọng nói hắn ôn hòa, dịu dàng, đây không giống giọng nói của Junhyung nhưng lại từ chính miệng hắn phát ra.

Hyunseung ngẩng đầu, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen lớn đứng trước mặt , sau đó là hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cả người cậu khẽ run, vẫn giống hơi thở của hai năm trước, mùi thuốc lá thoang thoảng xộc thẳng vào mũi cậu.

Ánh mắt cậu thoáng qua gương mặt Junhyung, để lại cho hắn một ánh mắt mờ mịt.

Môi của hắn chạm vào má cậu, nhẹ nhàng nói một câu rồi liền xoay người rời đi, hắn bước đi thật nhanh, như một cơn gió thoảng qua lại vô cùng thê lương.

Hyunseung đưa tay chạm vào má, thất thần nhìn hắn lái xe đi, cuối cùng, một giọt nước mặt theo khóe mi rơi xuống, từ từ chảy xuống, vỡ tan trên nền đất giống như trái tim cậu.

Hắn nói, "Vợ, anh yêu em..." Hắn nói rất nhẹ, rất nhẹ nhưng vì sao khi vào tai cậu lại nặng nề đến thế...

Cậu đưa tay bịt kín miệng, chỉ sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.

Hắn có biết, thực sự có biết? Đã quá muộn.... Trái tim thật đau, nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng nó, cậu biết mình vẫn để ý hắn, sau tất cả tổn thương vẫn là yêu càng nhiều hơn...

Chỉ là cậu không thể, còn Seung Jo, người đàn ông cậu đã hứa hẹn, người đàn ông cho cậu tất cả. Đó là người đàn ông mà cậu dùng cả đời cũng trả không hết nợ.

Cách đó không xa, không ai biết, có một người đàn ông luôn đứng đó, sắc mặt u ám nhìn mọi thứ bên trong, hắn nắm chặt chiếc cặp trong tay, rất nhanh hắn ép mình phải nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng vẫn không thể giấu hết sự đau khổ trong đó.

Hắn đứng ở cửa, tay hắn buông thõng, hắn cũng không biết mình cần làm gì, cuối cùng hắn đặt tay lên cửa, gõ nhẹ, thậm chí bản thân hắn đã quên chính mình cũng có chìa khóa,Hyunseung nghe thấy tiếng gõ cửa, tim đập nhanh hơn, tay cậu đặt trên nắm cửa, một người bên ngoài, một người ở trong đều do dự.

Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa, trước cửa là Seung Jo chứ không phải người kia, cả người cậu thả lỏng không ít, tất cả biểu cảm của cậu đều được thu lại trong mắt Seung Jo, hắn lại không nói gì.

"Bánh Bao Nhỏ và nana đâu?" Seung Jo cố gắng nói thật thoải mái, chỉ có hắn biết, lúc này, bản thân hắn cảm thấy nặng nề như thế nào.

"Hai đứa đều ngủ rồi," Hyunseung nhẹ nhàn nói, cậu nhìn Seung Jo, như muốn nói điều gì đó.

"Hyunseung, có phải em có chuyện muốn nói với anh?" Tay hắn đặt lên bả vai Hyunseung, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, hắn vừa muốn cậu nói lại vừa muốn ép không cậu không được nói, Hyunseung, anh đã nói rồi, anh sẽ không ép buộc em, em không cần căng thẳng như vậy," Hắn cười khẽ, ý cười này chỉ có duy nhất hắn biết có bao nhiêu chua xót và phức tạp.

So ra vẫn là kém sao?

Hắn...

"Xin lỗi, Seung Jo, hôm nay người đó tới đây, đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, thân phẩn của Bánh Bao Nhỏ, người đó cũng đã biết,"Hyunseung ngẩng đầu nhìn Seung Jo còn cái gì không thể nói cho hắn biết, nếu đã quyết định, còn cái gì không thể nói nữa chứ, cậu đã nghĩ như thế.

Seung Jo đặt chiếc cặp xuống, nhẹ nhàng kéo bả vai cậu, "Cho tới bây giờ, anh đã nghĩ sẽ không thể giấu diếm được, diện mạo của Bánh Bao Nhỏ đã nói lên tất cả, nhưng em yên tâm, hắn không có tư cách để đem Bao Bao đi, Bao Bao chỉ là của một mình em."

Seung Jo dựa vào bờ vai Seung Jo, lúc này lại không thể cảm nhận được bất kì sự ấm áp nào nơi hắn.

"Seung Jo, xin lỗi..." Cậu nhẹ giọng nói, cũng không biết vì sao lại nói xin lỗi, là vì cậu ngốc nghếch hay cậu không thể kiểm soát trái tim mình, hay vì cậu đã biết một số chuyện mà bản thân chưa biết.

Ví như tình yêu kín đáo của người đó...

"Không cần nói xin lỗi, anh biết, anh biết rõ..." Seung Jo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hyunseung, giống như từ trước tới nay, chỉ là trái tim hắn lúc này lại có dự cảm hắn sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

"Anh đi xem Bánh Bao Nhỏ," hắn đứng thẳng người, vỗ nhẹ vào má Hyunseung hốc mắt hồng hồng của cậu dừng lại trong mắt hắn, hắn vẫn giành cho cậu một nụ cười thật ấm áp.

"Em đi nấu cơm, anh đã đói rồi phải không, cả Bánh Bao Nhỏ, nó cũng muốn uống sữa rồi," Hyunseung khẽ gật đầu, cậu cảm giác được giữa cậu và Seung Jo trong lúc đó, lần đầu tiên không khí bao quanh lại trở nên quái dị như vậy, cậu cảm thấy áp lực, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Ánh mắt Seung Jo lại quá thành thật, thành thật tới mức cậu không có cách nào chịu đựng được.

Hai người đồng thời xoay về hai hướng, dường như mối quan hệ của họ trong giây phút này đã đi chệch hướng, muốn bắt đầu lại một lần nữa, chỉ là không biết có còn cơ hội hay không.

Seung Jo khẽ thờ dài, cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng.

'Xin lỗi, Hyunseung, anh đã gây áp lực cho em, anh nghĩ rằng anh có thể làm được, vậy mà anh lại phát hiện ra, anh không thể, anh ghen tị, anh tức giận, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ làm em bị thương.'

Seung Jo gõ cửa, bước thật nhẹ bào phòng, hắn ngồi bên giường nhìn Bánh Bao Nhỏ, nhìn cậu con trai đang ngủ say, gương mặt ngây thơ, không có chút buồn phiền lo lắng, nhìn thấy nó, hắn có thể quên hết mọi mệt nhọc, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Bao bao, gương mặt này thật giống với người kia.

Có một số việc, bọn họ vĩnh viễn không thể trốn tránh, dù sao có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc. Hắn đứng lên, cẩn thận đắp lại chăn cho hai đứa bé, bàn tay hắn lại bị một bàn tay mập mạp nắm lấy.

"Cha.... Bao Bao muốn ôm ôm..." đôi môi Bao Bao hơi chu lên, bàn tay nhỏ nắm chặt hơn, nhất định không chịu buông.

Chương 4:

"Được rồi, cha ôm con..." Seung Jo ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ của Bao Bao, Bao Bao trở mình, cái chân béo đạp thẳng vào lồng ngực hắn, đúng là xem hắn là cái gối ôm.

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Bao Bao, tình thương hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ không kém Hyunseung chút nào.

Hắn nghĩ nếu không có Hyunseung và Bánh Bao, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ rất cô đơn.

Người nhà thật quý báu..."Bánh Bao Nhỏ, con biết không, cha rất yêu con, cũng rất yêu ba con..."

Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ mình hắn nghe được rồi lại thở dài.

Junhyung nắm chặt vô lăng, trái tim hắn tới bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh lại, hắn lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, là người nhà gọi tới.

Hắn ấn nút nghe, mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe.

"Jun..." Đầu bên kia truyền tới tiếng mẹ hắn.

"Vâng, mẹ, con đây." Hắn nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước, người tới người lui, xe đến xe đi, dường như rất dễ lạc ở đây.

"Jun, con ở đâu, chú Kiều và Kiều Na đã chờ con rất lâu rồi," Giọng nói Sooyoung có chút lo lắng, cũng khó trách, bà đã gọi điện rất nhiều mà Junhyung không nghe máy nên sốt ruột là đúng.

"Vâng, con biết rồi, mẹ, con về ngay đây," hắn buông điện thoại xuống, ánh mắt có chút u ám, có việc thực sự cần phải giải quyết rõ ràng.

Hắn chuyển tay lái, tốc độ xe trong nháy mắt nhan hơn rất nhiều.

Biệt thự nhà họ Yong, thỉnh thoảng Kiều Na lại nhìn về phía cửa, cảm giác mòm mỏi chờ đợi.

"Xem đi, con bé này, cha ngồi ngay cạnh mà cũng quên luôn," Ông Kiều nhìn cô con gái, gần đây ngày nào họ cũng tới đây, chuyện của con gái, ông cũng muốn lo liệu thật tốt, Junhyung luôn thờ ơ nhưng ông nghĩ đó chính là tính cách, chỉ cần bố mẹ hai bên đồng ý, chuyện của hai đứa nhỏ cũng coi như đã định.

Cứ là gia đình thương nhân nào cũng sẽ có một cuộc kết hôn như vậy, yêu cầu đầu tiên là môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia thế tương đương, mà họ đều có đủ, cho nên nhất định sẽ giành được cuộc hôn nhân này, dù sao, người nhắm vào Junhyung cũng không chỉ có mình bọn họ, cũng không phải chỉ có mình Kiều Na.

"Cha, đâu có," Kiều Na ngượng ngùng cúi đầu, Sooyoung cười cười không nói gì, tất cả đợi Jun trở về rồi nói sau.

Cửa lớn mở ra, Junhyung phong trần bước vào, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà thổi vào căn phòng, không biết là từ bên người hắn hay là từ bên ngoài, lạnh khiến Kiều Na khẽ rùng mình.

"Chú Kiều, xin lỗi, để chú đợi lâu rồi," Junhyung hướng phía ông Kiều chào hỏi, sau đó đặt chiếc cặp công văn lên ghế sa lon, ngồi cạnh mẹ mình, Sooyoung cảm giác con trai đang có tâm sự.

"Jun, chúng ta đang nói về hôn sự của con và Kiều Na, nếu con không phản đối, trước tiên có thể đính hôn," Junyhyung cúi đầu, bưng chén trà lên uống, ánh mắt lãnh đạm nhìn Kiều Na rồi nhìn xuống, miệng chén chạm vào môi hắn.

Nếu là lúc trước, hắn có thể chỉ nói, tất cả do mọi người quyết định, còn bây giờ thì không thể... Hắn im lặng uống trà, cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, trong không khí như có gì đó rất áp lực, từ lúc hắn im lặng.

"Jun, nếu con không có ý kiến, mọi chuyện cứ theo thế mà làm đi,' Jaesoon đặt chén trà xuống, ngữ khí gần giống với Junhyung.

Junhyung ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ nhìn chằm chằm Kiều Na.

Kiều Na không thích ánh mắt như vậy, cô không phải thịt heo, nằm một chỗ chờ hắn chọn.

"Cô Kiều, cô nên biết tôi đã trải qua hai lần kết hôn," Junhyung hào phóng nói ra quá khứ của mình, "Cô không sợ, tôi sẽ óc làn thứ ba sao?" ngón tay hắn vỗ nhẹ vào chén trà, lần thứ hai không ai biết, lần đầu tien dường như người biết cũng không nhiều, nhưng trên giấy tờ vẫn chứng mình được hắn đã kết hôn hai lần.

"Em biết, em không quan tâm, hơn nữa em cũng tin rằng, em không phải là một cô gái bị thật bại như vậy," Kiều Na vội nói, chỉ sợ quyết tâm của cô không đủ, Goo hara cô đã từng gặp qua, ngoài trừ gương mặt xinh đẹp thì không có gì có thể so sánh với cô, cô không phải là bình hoa, cô tin rằng, chỉ cần hắn hiểu hết bên trong của cô, nhất định sẽ yêu cô hơn Hara.

Còn người vợ đầu tiên, sớm đã là quá khứ, có khi chẳng mấy ai còn nhớ tới diện mạo của cậu ta nữa.

"Vậy cô có đồng ý làm mẹ kế?" Junhyung lãnh đạm tiếp lời, một câu mẹ kế cũng khiến mọi người ngỡ ngàng.

Hắn không có con, chẳng lẽ là con riêng.

"Mọi người không cần nghĩ lung tung, nó là đứa con hợp pháp, không phải là con riêng," Junhyung vuốt vuốt chén trà, gằn từng tiếng nói, không thèm để ý tới cảm xúc người khác khi biết tới thông tin này, tin tức này có thể khiến mọi người ở đây ngất xỉu.

Khóe môi Kiều Na khẽ run, không biết phải nói thế nào, dường như cô đã đi giọng nói, nửa chữ cũng không thốt ra được.

"Jun, ý của con là gì, con nói con có một đứa con, có phải không?" Ninh Nhiên gặt gao kéo tay áo Junhyung, hồi hộp tới mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, bà thực sự muốn có cháu, chuyện này có phải là thật không? Bà thực sự không chịu nổi kích thích.

"Vâng, mẹ, hôm nay con cũng mới biết, con có một đứa con trai, năm nay đã hai tuổi, rất đáng yêu..." Hắn nói với cha mẹ xong, ánh mắt màu trà lộ rõ sự tự hào khi biết mình đã làm cha, đứa con hắn rất đáng yêu, còn cầm sữa đưa cho hắn uống nữa.

Bánh Bao Nhỏ, con của hắn, là bảo bối quý giá nhất mà ông trời đã ban cho hắn.

"Jaesoon, ông có nghe không, chúng ta có cháu, đã hai tuổi rồi..." Sooyoung không ngừng kéo tay áo chồng, lúc này cha con Kiều Na như không tồn tại trong mắt bà, trong mắt bà giờ chỉ có cháu, cháu bà đã được hai tuổi rồi.

"Đứa bé nhìn thế nào, đáng yêu sao?" Bà mất thăng bằng, nước mắt trào ra, một loại cảm động không nói thành lời, giống như năm đó bà sinh Junhyung, thỏa mãn và kiêu ngạo, hiện tại con bà đã có một đứa con trai, làm sao bà có không mừng đây?

"Vâng, " Khóe môiJunhyung thoáng qua ý cười nhợt nhạt, hắn cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, "Thằng bé rất đáng yêu, rất béo, đặc biệt là không nhút nhát chút nào, đi trên đường giống hệt bánh bao nhỏ." Hắn hình dung con của mình, ánh mắt thật ôn nhu.

______________________________________

Bên kia lưu hết nổi ui ....mn sang đây đọc giúp Jen nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro