Chương 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

"Thật sao?" Sooyoung lại dùng sức nắm lấy tay áo Junhyung, vô cùng phấn khích, Jaesoon tuy không nói gì, nhưng cũng vội kéo tay của vợ mình, vợ ông muốn bóp chết con sao? Sooyoung vừa khóc vừa cười, sắc mặt Jaesoon bình tĩnh, chỉ có ông mới biết, tim ông đập nhanh như thế nào.

Cả hai người đều nghĩ về đứa bé mà Junhyung nói, tay chân nho nhỏ, gương mặt mập mạp, hiện tại hận không thể nhìn ngay thấy nó.

Cha con Kiều Na choáng váng, làm sao Junhyung lại có thể có con vào lúc này.

Kiều Na sắp khóc đến nơi, Sooyoung luôn hòa nhã với bọn họ, bây giờ lại như không nhìn thấy họ, trong lòng bà chỉ còn cháu trai.

"Em... Em có thể. Em sẽ đối tốt với con anh," Đột nhiên Kiều Na đnứg lên, ánh mắt Junhyung thâm trầm hơn, vợ chồng Yong gia có lỗi nhìn ông Kiều, dường như họ có chút thất lễ. Lồng ngực Kiều Na không ngừng phập phồng, cô dùng sức biểu đạt tư tưởng của mình.

"Em tin rằng em sẽ làm một người mẹ tốt, em sẽ coi con anh giống như con em..." ông Kiều ngồi cạnh xấu hổ cúi đầu, nếu như ly hôn ông còn có thể chấp nhận, chỉ là có một đứa bé, con gái ông còn quá trẻ con, cái gì cũng không biết làm, làm sao có thể làm một người mẹ tốt được, hơn nữa, căn bản con gái ông không thích trẻ con, huống hồ đứa bé này lại là con của một người khác.

"Cô nguyện ý?" Junhyung lãnh đạm hỏi, vợ chồng Yong gia đưa mắt nhìn nhau, đem toàn bộ quyền quyết định giao cho Junhyung, bọn họ chỉ cần có một đứa cháu là được rồi, còn chuyện tình cảm cứ để con họ quyết đi, bọn họ cũng tin rằng, con trai họ cũng không có ý định độc thân cả đời.

"Vâng," Kiều Na dùng sức gật đầu rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười của cô méo mó thật khó nhìn.

"Nhưng, cô Kiều, tôi chỉ có thể nói với cô một tiếng xin lỗi, tôi không thể đồng ý." Junhyung đứng lên, "Chú Kiều, làm chú thất vọng rồi, cháu không muốn con cháu tủi thân, nó sẽ có mẹ nó yêu nó, cho nên, xin lỗi, cháu không thể cưới con gái chú." Hắn đưa mình vào vị thế thấp kém, ông Kiều chỉ có thể gật đầu, người ta không muốn cưới, ông còn cách nào khác, ngay từ đầu ông đã biết Junhyung không muốn, đáng tiếc, cuối cùng không thể khiến cho Junhyung trở thành con rể mình, quá đáng tiếc.

"Không được, cha, con không muốn," Kiều Na vừa nghe thấy như thế, như có cái gai đâm vào cổ họng, một chút khí chất đều biến mất, đúng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều đến hư, Sooyoung khẽ thở dài một tiếng, một người con dâu như thế này, họ cũng không dám có, nhỡ cô ta ngược đãi cháu trai họ thì phải làm sao, đó là tâm can bảo bối nhà họ Yong a.

Junhyung cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Kiều Na, lạnh băng, khiến Kiều Na biết chính mình đã làm sai cái gì, cô cúi đầu, dừng sức nắm chặt vạt áo, ông Kiều đứng lên, vội vàng kéo con gái mình.

"Jaesoon, tôi mới nhớ ra, tôi có cuộc họp phải tham dự, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa."

Jaesoon đứng lên, coi như không có chuyện gì xảy ra," Ông Kiều, tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng vẫn hoang nghênh ông qua chơi, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, bây giờ có cơ hội phải gặp nhau nhiều một chút," ông Kiều gật đầu, vội vàng lôi kéo cô con gái đã không thể khống chế được bản thân ra ngoài, ông sợ Kiều Na còn gây ra chuyện gì nữa.

Từ xa, còn có thể nghe được giọng nói của Kiều Na, "Cha, vì sao chúng ta phải đi, con không quan tâm anh ấy có con hay không, còn chỉ muốn gả cho anh ấy..."

"Câm mồm," ông Kiều cố gắng đè thấp giọng, có chút không biết phải làm sao và thở dài, " con còn không nhìn ra sao? Mặc kệ có con hay không, Junhyung đều không muốn cưới con, cho tới bây giờ cậu ta đều không nghĩ tới việc cưới con."

"Không phải, không phải, chúng ta vốn có thể..." Kiều Na còn muốn nói gì đó, cũng theo tiếng đóng cửa, âm thanh dần dần biến mất.

Junhyung đứng lên, người đi trà lạnh, hắn cũng không cần phải ngồi đây nữa.

"Cha, mẹ, con lên phòng trước," Hắn khẽ gật đầu nhìn cha mẹ mình, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi. Khóe môi Sooyung khẽ động, sau đó bà nhìn Jaesoon, bà mím môi, bà nghe thấy tiếng thở dài vang lên bên tai mình.

Junhyung cởi áo khoác, định hút một điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới mở cửa, ngoài cửa là mẹ hắn – Sooyoung.

"Jun... Mẹ có thể nói chuyện với con không?" Sooyoung đứng ở cửa, nhìn cậu con trai cao hơn mình rất nhiều.

"Vâng," Junhyung khẽ gật đầu, sau đó tránh đường để Sooyoung bước vào, bà nhìn căn phòng này,"Đây là căn phòng cậu bé kia từng ở?" Bà luôn không hiểu được, vì sao con bà có phòng lớn không ở, cố tình ở đây, bây giờ nhìn những đồ vật này, bà mới biết, tâm tư của con trai bà.

Người ngoài đều nói con bà lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, nhưng bà biết, trái tim của con bà, cho tới bây giờ không hề lạnh, chẳng qua hắn chưa tìm được người thích hợp, tính cách của Jun rất giống cha. Hai cha con họ giống nhau hoặc yêu hoặc không yêu cả đời.

"Vâng, mẹ, bọn con ngủ ở hai phòng khác nhau, chỉ có vài ngày là bọn con ở cùng, có thể nói con đã cho cô ấy một giây hạnh phúc rồi đau khổ cả đời, mà cô ấy vẫn sinh ra đứa con của con."

"Jun, không phải con nói đứa bé kia đã..." Chẳng lẽ là nhầm lẫn sao? Sooyoung hỏi vẫn đề bà để ý nhất, lúc ấy rõ ràng con bà đau khổ khi biết mình mất đi đứa bé, sao đột nhiên lại có con, cậu bé đó không sinh non sao?

"Không, mẹ... Đứa bé đã không còn, vì Seungie mang thai đôi, may mắn vẫn còn một đứa, may mắn là nó vẫn còn sống, con đã từng hỏi qua Doojoon, cậu ấy nói, chuyện này đã từng xảy ra, mà đứa bé con sống kia chính là kì tích."

"Cho nên, mẹ... Con vẫn mang tội giết con mình, đó là điều con không thể trốn tránh."

Sooyoung đau lòng nhìn con trai mình, cũng đau lòng cho đứa cháu không có duyên với họ, nhưng bọn họ vẫn còn một kì tích. Dù sao ông trời vẫn nhân từ với bọn họ, cho dù đã cướp đi một đứa nhưng vẫn để lại cho họ một đứa.

Chương 6:

"Jun, con có muốn đưa đứa bé tới đây?" Sooyoung hỏi, thân là một người mẹ, bà biết đứa con đối với Hyunseung mà nói chính là tính mạng.

"Không, " Junhyung lắc đầu,"Xin lỗi mẹ, con không làm được, con không thể cướp đi đứa bé, đúng như lời Seungie nói, con không có tư cách làm cha nó, mẹ biết không, con đã từng nói qua, nếu cậu ấy có thai, con sẽ xóa sạch con của cậu ấy, con đã quá tàn nhẫn, làm sao con có thể có được một đứa con đáng yêu như vậy."

"Mẹ biết, nhưng con đã thay đổi, Jun, con đã biết suy nghĩ vì người khác, mẹ tin tưởng con, con không phải là một người dễ dàng bỏ ucộc," Sooyoung đứng lên, giống như trước đây, nhẹ nhàng ôm lấy con trai mình, "Mẹ biết, con không đưa đứa bé tới đây là con hi vong có thể đưa cả mẹ nó và nó về đây, con là người không chịu thua, mẹ tin tưởng, con có thể làm được, có thể đưa bảo bối của chúng ta và hạnh phúc của con về đây."

"Cảm ơn mẹ," Junhyung quay người ôm lấy mẹ mình, đúng là người hiểu rõ hắn nhất chỉ có mẹ hắn.

"Đi thôi, con trai, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, hơn nữa mẹ cũng biết người con thích là người như thế nào, mẹ biết, con không muốn cưới Kiều Na, chỉ là cha mẹ không tiện từ chối, cô bé đó thực sự không hợp với con."

Ánh mắt Junhyung u ám cũng sáng hơn, đối mặt với mẹ mình, hắn luôn thể hiện sự chân thật nhất.Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuối mùa thu, ngày cũng trôi nhanh hơn, dường như vừa mới thấy hoa nở, thấy lá non lớn dần, hương thơm dịu dàng, trong chớp mắt hoa tàn lá héo, chẳng mấy chốc, tuyết sẽ rơi, mùa đông sẽ tới.Một đôi vợ chồng trung niên đứng đó, họ chỉ đứng đó nhìn về phía xa, trải qua vài thập niên, trải qua bao mưa gió, tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, ngẫu nhiên hai người sẽ đưa mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau nhìn ra được sự mong chờ còn có chút lo lắng.Cách họ không xa là một căn nhà nhỏ, tuy kém nhà họ nhưng lại dị thường yên tĩnh, giữa cuộc sống tất bật này sự yên tĩnh cũng chính là một loại hưởng thụ.Bọn họ đã đứng đây khá lâu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn căn nhà kia."Chúng ta cần tôn trọng con trai, đây là hạnh phúc của hắn, chúng ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không thể xen vào," Người phụ nữ kéo cánh tay chồng nói, đối với sắc mặt lạnh lùng của Jaesoon, bà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bà biết chồng mình rất muốn gặp mặt cháu trai, bà cũng muốn, nhưng bây giờ hạnh phúc của con trai bà quan trọng hơn.

"Uhm..." Sắc mặt Jaesoon đã bình tĩnh hơn, tin rằng nếu không có Sooyoung ở đây, ông sẽ xông thẳng vào nhà họ cướp người, đó là cháu trai của ông, không phải là người khác, là con cháu nhà họ Yong, làm sao có thể để lưu lạc ở bên ngoài, làm sao có thể mang họ người khác. Ông bá đạo giống như con trai ông.

Bọn họ sẽ chờ, một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được sẽ là ba ngày, có thể sẽ phải chờ rất lâu, mọi thứ đang yên ổn, không ai muốn phá hủy đi, nếu không bọn họ sẽ mất đi rất nhiều thứ và sẽ khiến họ đau khổ.

Cánh cửa từ từ mở ra, một thân hình mập mạp chạy ra ngoài, cậu bé đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hai chân ngắn mập chạy tới, thỉnh thoảng nhìn bên này, bên kia, ánh mắt xinh đẹp ngây thơ trong sáng.

Một cậu bé thật đáng yêu, béo mập và vô cùng xinh đẹp, gien di truyền của nhà họ Yong đúng là quá tuyệt, sẽ không có đứa trẻ xấu, chỉ cần nhìn cha con họ Yong là đủ biết, mà cháu họ làm sao có thể xấu được.

"Là nó..." Sooyoung kéo tay áo Jaesoon, không tin vào mắt mình, là đứa bé kia, là đứa bé khi bọn họ về nước hôm đầu tiên đã gặp được, bọn họ còn ôm nó, còn nói đứa bé thật giống Junhyung, hóa ra, đứa bé chính cháu của họ, là con trai của Jun.

Con trai giống cha, đó là chuyện tự nhiên, trong lòng bà vô cùng xúc động, nếu không phải Jaesoon vẫn ở bên cạnh bà, bà không biết mình phải làm sao nữa.

Lần trước thấy đứa bé chính là ngạc nhiên, hiện tại là vô cùng vui mừng và kinh ngạc.

Bà bước tới gần, Bao Bao ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người họ, sai đó như nhớ ra cái gì.

Đưa đôi tay mập ra.

"Dì dì..."

Sooyoung  thật muốn khóc, trẻ con vốn không phân biệt được nhiều, "Ngoan, bà là bà nôi, gọi bà nội... Không phài dì." bà ngồi xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt Bánh Bao Nhỏ, giống quá, thật giống Jun lúc nhỏ. Có khi còn đẹp hơn Jun nữa.

Bao Bao chớp chớp mắt, tay mập kéo kéo áo Sooyoung, có thể do quan hệ huyết thống nên Bao Bao không hề thấy sợ hai người họ. Thậm chí còn muốn họ ôm.

"Bánh Bao Nhỏ..." Một đứa bé khác từ xa chạy tới, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy, ánh mắt cong lên cười, "Chị, " Cậu bé lập tức xoay người, chạy về phía Nana, cặp chân ngắn chạy thật là nhanh.

Tay Sooyoung vẫn giơ lên, nhất thời, cảm giác mất mát ập tới, Jaesoon nhẹ kéo bà lên, đặt tay lên bả vai an ủi bà.

Nana nắm tay Bao Bao, đề phòng nhìn vợ chồng họ, hai người này là ai, họ muốn làm gì Bao Bao?

Cô bé như con gà mẹ, kéo Bao Bao ra phía sau, bảo vệ cậu bé, nhìn qua có khi cô bé còn gầy hơn Bao Bao nhưng lại đưa tay bảo vệ Bao Bao.

"Cháu gái nhỏ," Sooyoung lại ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong mắt cô bé có sự đề phòng, đột nhiên bà lại có chút ghen tị. Bao Bao vẫn chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn tay nhỏ kéo kéo áo Nana, cậu bé muốn nghe chị nói, muốn nghe mẹ nói.

"Cháu gái nhỏ, chúng ta chỉ muốn nhìn cậu bé một chút thôi, chúng ta đảm bảo sẽ không làm gì cậu bé, được không?" Bà dịu dàng nói với Nana, bà nhìn ra, cô bé này đang bảo vệ Bao Bao, Nana khẽ mím môi, vẫn kéo Bao Bao ở phía sau lưng, Bao Bao lắc lư đi ra, bàn tay nhỏ luôn kéo áo Nana.

Ánh mắt cong cong cười cười, "Ba..." giọng nói nho nhỏ đáng yêu, Hyunseung đã chạy ra ở phía sau lưng họ, chỉ có mấy phút, cả hai đứa bé đều không thấy ở trong, lần sau, nhất định phải khóa cửa lại.

Bao Bao buông tay Nana ra, chạy về phía Hyunseung, ôm lấy chân Hyunseung, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Ba, sữa sữa..."

Trái tim Sooyoung đập nhanh hơn chỉ vì một câu bà nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro