Chương 7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuong 7:

Khóe môi của bà nhẹ nhẹ run lên, tay đưa ra không cách nào thu về, bà nhìn chồng mình, phát hiện khóe mắt ông cũng hơi ướt, bọn họ đều rất cảm động vì câu nói kia.

" Ba.. Sữa sữa.." Bánh Bao Nhỏ chu môi nói, Hyunseung nhìn đôi vợ chồng trung niên xa lạ, mà người đàn ông kia, cậu cảm thấy khá quen thuộc, nhất là ánh mắt màu trà.

" Ba.." Bánh Bao Nhỏ không vui, ôm chặt lấy chân cậu, thậm chí cái miệng nhỏ còn cố ý cắn lên đùi của cậu. Nhưng sức lực cậu bé có hạn, ai bảo ba cậu không để ý tới cậu, cậu rất khó chịu a.

" Baba hư..." Bây giờ lại còn có tính cáu kỉnh này nữa, không biết là học từ ai?

Hyunseung cúi đầu nhìn con trai, miệng nho nhỏ của cậu bé không ngừng cắn, cắn một chút lại nói một câu ba hư, từ khi nào cậu đã không dạy được thằng nhóc này rồi.

" Bao Bao hư," Cậu ôm lấy con trai, đưa tay chọc nhẹ vào trán nho nhỏ của cậu bé, Bánh Bao Nhỏ nở nụ cười, "Ba, bà nội..."

Sooyoung không nhịn được bước lại gần, ánh mắt vẫn nhìn Bao Bao trong lòng Hyunseung, cậu bé gọi bà nội, thực sự gọi bà nội.

"Vị phu nhân này, xin hỏi có chuyện gì sao?" Hyunseung một tay ôm Bao Bao, một tay nắm lấy tay Nana, cậu khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm giác ánh mắt bà nhìn Bao Bao có phần quái lạ.

"Không có việc gì, con của cậu thực đáng yêu, tôi nghe được nó vừa rồi kêu bà nội.." Sooyoung mất tự nhiên nở nụ cười,Yong Jaesoon vẫn đứng nguyên ở đó, giống như Sooyoung, ánh mắt cũng không rời khỏi Bánh bao nhỏ. Đúng là Bánh Bao Nhỏ hư, gọi nhiều như vậy mà chỉ có một tiếng bà nội, không có gọi ông nội.

" À, không phải,"Hyunseung cười khẽ lắc đầu, "Nó không phải đang gọi bà nội mà là nó đói bụng rồi, muôn uống sữa, phải không Bao Bao?" Hyunseung đưa trán đụng nhẹ vào trán Bao Bao, Bao Bao chụt một tiếng thật to trên má cậu.

" Ba, Bao Bao muốn uống sữa..." Rốt cục, cậu bé không chịu được hét ầm lên.

(Tiếng trung từ sữa và bà nội phát âm giống nhau :3)

"Được rồi, chúng ta về nhà," Cậu ngẩng đầu cười ngượng ngùng nhìn Sooyoung,"Xin lỗi, chúng tôi phải về rồi," Mà Sooyoung vẫn luôn nhìn theo bọn họ, Hyunseung buông Bánh Bao Nhỏ xuống, Bánh Bao Nhỏ tự động nắm lấy cậu, hai tay dắt hai đứa bé đi vào trong nhà.

Sooyoung nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nhịn không được bật khóc.

"Đừng lo, phải tin Jun rất nhanh là chúng ta có thể ôm cháu rồi, mặc kệ hắn gọi bà nội hay là cái gì, nhưng tóm lại vẫn sẽ là bà nội, nó còn không có kêu ông nội đâu," Jaesoon có chút ghen tị, cho dù nó có gọi vào hằng đêm ông vẫn nguyện ý, nhưng ông chỉ có thể là đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn, cháu của mình là một đứa nhỏ rất đáng yêu và thông minh, ông rất thích.

"Vâng, em biết," Hai vợ chồng nắm tay nhau, trải qua bao thăng trầm thử thách tình cảm, hai người họ lá lành đùm lá rách, nên mới có ngày hôm này, bọn họ rất hạnh phúc, hiện tại không còn yêu cầu gì nữa, có một cháu trai như vậy, bọn họ không cần gì hơn nữa.

Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi.

Ánh nắng chiếu vào bàn tay họ nắm lấy nhau, bền chặt vững chắc,Hyunseung kéo rèm cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nếu cậu già đi, sẽ có người nắm lấy tay cậu như vậy chứ, nếu vậy nhất định cậu sẽ rất hạnh phúc. Cậu tựa vào bên tường khẽ mỉm cười, cảm giác hâm mộ và cũng như một lời chúc phúc, tình cờ quay đầu lại, cậu nhìn Bánh Bao Nhỏ vui vẻ an toàn ngồi đó uống sữa, Nana luôn nhìn cậy bé, cốc sữa trong tay đã hết gần một nửa.

Tập đoàn Pali,Junhyung vừa nghe xong điện thoại, nghe được mẹ của mình đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, bọn họ nói Bánh bao nhỏ thật sự đáng yêu, bọn họ rất thích, bọn họ nói, Bánh bao nhỏ kêu bà nội thật ra muốn uống sữa. Hắn không khỏi bâth cười, con trai hắn béo béo đáng yêu, mỗi ngày đều đòi uống sữa, trách không được lại béo như vậy.

" Jun, tôi không có nhìn lầm chứ, vừa rồi anh đang cười, anh thế nhưng lại cười? Tôi nhất định là hoa mắt rồi," Kikwang đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy được nụ cười trên mặt Junyung, gương mặt người này luôn lạnh lùng, vậy mà cũng biết cười, có cười cũng là cười lạnh, kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, sao hôm nay lại có thể cười tự nhiên tới vậy.

Trong tay cầm một chiếc hộp đựng trang sức, không biết là trang sức gì?

Junhyung xoay người, tựa hồ hôm nay tâm tình hắn rất tốt, hắn hơi nhíu nhíu mày,"Cậu có ý kiến gì sao?"

" Không có, không có, chỉ là tôi sợ anh sẽ dọa dạo nhân viên phát khóc thôi, gương mặt vẫn không thay đổi nhưng nụ cười của anh, thật là tai họa," Kikwang ôm chặt đống tài liệu vào lòng, vì lợi ích của cuộc thảo luận, tốt nhất Junyhyng hãy lạnh lùng như ngày thường, nụ cười ấm áp như vậy, quả thực sẽ khiến hắn gặp ác mông.

Junhyung ngồi ở bàn làm việc, ngón tay mở tập tài liệu, sau đó lại là gấp lại, nói thật, hiện tại hắn vẫn rất vui mừng, còn đang suy nghĩ về đứa con trai mà ông trời ban cho hắn.

"Jun, anh có cái gì giấu tôi sao?"Kikwang buông đống tài liệu xuống, có vẻ rất nặng, hắn đưa tay lau chút mồ hôi trên trán, sau đó mới đặt mông ngồi trên sa lon, thậm chí còn duổi chân nằm dài, chẳng giống dáng vẻ của một phó tổng.

"Tôi có một đứa con trai, hai tuổi " Junhyung bình tĩnh nói xong, giọng nói cố gắng kiềm nén sự vui mừng những vẫn giấu được tình cảm cha con, Kikwang dùng sức ho khan, đưa tay chỉ vào Junhyung, một lúc lâu không có cách nào bình tĩnh lại, dùng lực vỗ vỗ vào lồng ngực mình.

" Jun, đùa như vậy không vui đâu, anh có con, tôi cũng có con gái đó?" Hắn trừng mắt nhìn Junhyung người này có phải hay không sợ hắn sống quá lâu nên tìm cách dọa tức hắn.

"Tôi đang nói đùa sao, cậu cho rằng tôi đang giởn vói cậu sao?"Junhyung cũng không có tức giận, một phần vì tâm tình hắn bây giờ cực kì tốt, nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy có lẽ hắn cũng sẽ không tin, mình đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi, hơn nữa còn rất đáng yêu.

"Cậu có con gái hay không, tôi không biết, nhưng tôi có con trai là sự thật, cậu cũng gặp rồi đấy, chính là đứa bé hôm trước mà Seung Jo ôm đi, tên nó là Bánh Bao Nhỏ, đứa bé rất giống tôi, ngay cả màu mắt cũng giống." Junhyung kiên nhẫn giải thích.

Kikwang nghe xong thật sự sửng sốt, Bánh Bao Nhỏ, Baek Seung Jo, còn có Jang Hyunseung...

Chuong 8:

"Anh, không phải chứ, Jun, đứa bé kia là con của Hyunseung cũng là con của anh. Điều này làm sao có thể, lúc ấy bác sĩ đã nói đứa bé trong bụng đã mất, hơn nữa chính mắt tôi còn nhìn thấy rất nhiều máu."

Junhyung vừa nghe đến đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, ánh mắt thoáng hiện sự đau đớn.

" Đúng vậy, đã mất, nhưng Hyunseung mang thai đôi, Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ may mắn, nó còn sống, hiện tại đã hai tuổi rồi."

Rốt cuộc Kikwang không nói gì nữa, cố gắng lý giải về những gì đang xảy ra, hóa ra trên đời này còn có những chuyện như thế xảy ra. Hiện tại hắn cũng không biết mình là hâm mộ hay ghen tị với Junhyung, con người ta đã hai tuổi, cũng trải qua hai lần kết hôn,còn Kikwang hắn vẫn còn độc thân, đừng nói tới việc có con, ngay cả vợ hắn còn chưa biết ở đâu nữa.

"Anh hãy cố gắng giữ chặt lấy, Hyunseung là một chàng trai dễ mềm lòng, có lẽ các hai người có thể..." Kikwang không nói tiếp, bởi vì hiện tại hắn có rất nhiều giấm chua, con. Con.. Hắn cũng muốn có một đứa con, hắn muốn một đứa con gái thật đáng yêu.. Hơn nữa có con gái cũng sẽ có vợ, cha mẹ sẽ thôi buộc hắn mỗi ngày ở nhà đi xem mắt, nhà của họ đâu đâu cũng thấy đàn ông, không có một cô gái nào, mẹ hắn ao ước có cháu gái đến điên thật rồi, thật sự hận hắn không phải là phụ nữ mà lại là con trai.

Thật sự là một nhà trọng nữ khinh nam.

Hai mắt hắn chua xót nhìn thoáng qua Junhyung, cười thật khó coi, thà đừng cười còn hơn, có con thì hay lắm sao, bây giờ còn không gọi người khác là cha, Kikwang đúng là không ăn được nho thì nói nho chua, ôm đống tài liệu đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, trong văn phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Junhyung ngẩng đầu, lấy bóp da của mình, mở ra, người trong ảnh cười thật dịu dàng, gương mặt không quá xinh đẹp, lại rất dịu dàng, ánh mắt trong như nước, lông mi dài như cánh bướm. Hắn đưa tay chạm vào tấm hình, khóe môi cong lên.

'Vợ à, cám ơn em, cám ơn em đã cho anh một đứa con đáng yêu như vậy'. Hắn nở nụ cười, hết sức thỏa mãn.

Ngoài cửa, Dongwoon tập trung nhìn máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím, gần đây đơn đặt hàng gia tăng rất nhiều, công việc của cô cũng nhiều hơn, có khi sẽ quên ăn cơm, thậm chí còn mong một ngày có thêm mấy tiếng để làm việc, bây giờ thì cậu có thể an tâm tăng ca, Nana ở nhà họ Baek được chăm sóc rất tốt. Cậu có thể kiếm thêm nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho Nana.

Một bóng người che đi ánh sáng trước mắt cậu, cậu ngẩng đầu, cau mày nhìn Kikwang nhìn thấy chiếc bánh nướng ăn dở đặt trên bàn, sắc mặt khó coi muốn chết, người này muốn để mình đói chết sao.

"Xin hỏi, phó tổng, anh có chuyện gì sao?" Một câu hỏi lịch sự, Dongwoon đẩy gọng kính, ánh mắt lập lánh bị cặp kính ngăn lại.

" Jun nói, cái bánh bao kia là con của hắn có đúng hay không?" Tuy rằng đã sớm không nghi ngờ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi nhiều hơn một chút. Junhyung từ đầu tới cuối vốn không nói dối, cho nên điều hắn nói là sự thật. Nhưng hắn vẫn muốn từ nghe lại một lần nữa từ Dongwoon.

"Phó tổng, tên của nó kêu là Bánh Bao Nhỏ, chứ không phải là bánh bao kia." Cậu cau mày sửa lại đúng lời của hắn.

"Không phải đều giống nhau sao, đều là bánh bao có thịt."Kikwang không để tâm nói xong,"Cậu nói xem, có phải cậu đã sớm nhận ra?" Hắn tựa người vào trước bàn làm việc, cảm giác nơi này có cái bàn để dựa thật thoải mái.

"Không có," Dongwoon lại cúi đầu làm công việc của mình. Trước kia cậu có nghi ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra. Cậu cho tới bây giờ đều không bất ngờ khi Bao Bao là con của tổng tài, giống nhau như vậy, không phải cha con thì thật không thể tin được.

"Cậu nói xem có thể tôi cũng có một đứa con gái từ trên trời rơi xuống không, dù sao, tôi tự thấy mình không có gì thua kém hắn cả, hắn đã có con, tôi cái gì cũng không có, thật sự là rất buồn?" Hắn nói xong xoa xoa cằm mình, không biết sao hắn lại có suy nghĩ kì lạ này, lại không có chú ý tài liệu trong tay Dongwoon bỗng nhiên rớt xuống bàn. Cậu vội vàng cầm lên, lại nhìn đến Kikwang không chú ý đến mình, cố gắng nghiêm túc làm việc, hiện tại cậu cảm thấy mình thật may mắn vì mình đeo kính. Nếu không, có thể bị con hồ ly này nhìn ra cái gì rồi.

"Này cho cậu, cậu ăn giúp tôi đi, nếu không thích thì ném đi," Kikwang đem một túi lớn đặt lên bàn của Dongwoon, sau đó đứng thẳng ngườ đi về phía thang máy, hắn nhìn đến bộ dạng trợn mắt há mồm của Dongwoon, hắn muốn bật cười thật lớn.

Người này không ngờ lại đáng yêu đến như vậy.

Ánh mắt Dongwoon nhìn chăm chú vào túi đồ trên bàn, dường như muốn đục một cái lỗ lớn trên cái túi, một lúc sau cậu mới phản ứng lại, cậu cẩn thận cầm lấy cái túi, giống như bên trong có bom, người đàn ông kia từ trước giờ đều nhắm vào cậu, cậu không có nghĩ tới hắn sẽ đưa cho mình thứ gì tốt đẹp.

Cậu mở túi ra, vừa nhìn mọi thứ bên trong, một mùi hương tỏa ra khiến bụng cậu không ngừng kêu lên, bên trong không phải là bom mà là một chút đồ ăn mà chính cậu cũng không biết tên, mỗi đồ ăn nhìn đều rất hấp dẫn.

Cậu vội vàng túm chiếc túi lại, cảm giác nước miếng tiết ra nhiều hơn, cậu nhịn không được lại nhìn cái túi, không biết vì sao hắn lại cho cậu mấy thứ này. Cậu định cầm túi đồ ăn đem trả lại hắn , vừa đứng lên lại nhớ vẫn đang trong thời gian làm việc.

Cậu lại ngồi xuống, đem túi đồ ăn đặt trên đùi mình, cậu khẽ mím môi, nhớ tới câu nói của hắn, nếu không cần, thì ném đi, tốt như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc.

Cậu cẩn thận cất túi đồ ăn đi, nếu hắn thật sự không cần, như vậy cậu có thể đem về nhà, cậu cũng không phải là người cố chấp, đồ ăn ngon như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc, mang về nhà, có thê để Nana ăn.

Cậu thở dài một hơi, lại bắt đầu công việc của chính mình, chỉ hi vọng làm nhiều hơn, tháng nay có thêm tiền lương để mua thuốc chữa bệnh cho Nana.

Thời tiết hôm nay nắng đẹp, cảnh vật cũng trở nên rõ nét rực rỡ hơn, cuối mùa thu mà vẫn có được một ngày như này thật là tuyết, hôm nay Junhyung không đi làm, hắn lái tới một chỗ vui chơi giành cho trẻ con, hắn đaz quên chính mình bao lâu chưa tới chỗ này, thậm chí là quên, mình đã từng tới đây hay chưa.

Hôm nay tầng bốn năm của tập đoàn Pali trống trải, chẳng những tổng tài đi văng mà thư kí cũng không có ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro