Chương 33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33:

"sEUNG Jo, em không hiểu ý của anh?" cái gì mà tập đoàn Pali, cái gì mà dùng bọn họ để trao đổi, có phải ý của hắn là đem bán cậu và Bánh Bao Nhỏ...

"Em hiểu mà, Hyunseung, anh thừa nhận là anh thích em, cũng rất thích Bánh Bao Nhỏ, nhưng anh cũng không thể dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Baek để đổi lấy em được, còn người đàn ông đó lại khác, hắn đã dùng toàn bộ công ty của hắn để đổi lấy mẹ con em, anh là một người làm ăn, một người  không yêu anh, lại còn một đứa trẻ không phải con của anh, sẽ chọn cải gì, anh biết rất rõ ràng."

"Cho nên, Hyunseung, em không cẩn phải quay về, nơi đó dường như cũng không phải là nơi có người mà em lưu luyến?" Hắn xoay người, trong lúc hắn nói, toàn thân hắn khẽ run lên.

Còn Hyunseung ôm chặt lấy Bánh Bao Nhỏ, không ngừng lắc đầu. "Seung Jo, đây không phải sự thật, anh không phải là người như vậy." hắn không thể dùng cậu và Bánh Bao Nhỏ để đổi tập đoàn Pali, làm sao hắn có thể, làm sao Junhyung có thể? 

"Giấy trắng mực đen, hoàn toàn chính xác, không tin, em có thể đi tìm hắn." Câu nói của Seung Jo có chút lạnh lùng truyền tới, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được có một cơn gió thổi qua mặt mình, trên khuôn mặt có chút đau đớn.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy được Hyunseung chạy ra ngoài. Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ có chút ấm ức, hắn dùng lực thở mạnh một hơi, cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay, sau đó cẩn thận đưa lên, cất lại trong người. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lòa, làm cho mắt của hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể mở ra được.

Phịch một tiếng, cửa phòng bệnh của Junhyung bị đẩy ra,Hyunseung chạy thẳng vào, không ngừng nhìn thẳng hắn, ngực của cậu đập mạnh hết sức, nét mặt tái nhợt không nói lên lời.

Bánh Bao Nhỏ vừa thấy Junhyung, cái miệng nhỏ liền mếu máo có chút ấm ức, hình như bộ dạng của Seung Jo và Hyunseung, thật sự đã dọa một đứa nhỏ như nó rồi.

"Chú chú" Bánh Bao Nhỏ vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, Junhyung ngồi dậy, đón lấy Bánh Bao Nhỏ trong lòng của Hyunseung. "Em làm con sợ rồi. " hắn trấn an Bánh Bao Nhỏ, sau đó nhìn Hyunseung lắc đầu. "Anh biết, em tìm anh là muốn hỏi chuyện gì, chúng ta còn có nhiều thời gian, nhiều thứ cần phải nói, nhưng không nên như vậy với Bánh Bao Nhỏ, nó còn nhỏ...".

Bánh Bao Nhỏ gắt gao kéo lấy áo của Junhyung, cẩn thận liếc nhìn Hyunseung, nó không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, cha không ôm nó, ba cũng không cười, một bàn tay to lớn đặt trên đầu nó, nhẹ nhàng xoa xoa một cái.

"Nhớ chú sao? " hắn mềm mỏng, nhẹ nhàng nói với Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng, Bánh Bao Nhỏ thành thật gật đầu một cái "Nhớ ", giọng nói non nớt làm cho trái tim của Junhyung lập tức ấm lên, hắn không hối hận vì những gì mình đã quyết định, thật sự là không hối hận.

"Đây, chú cho con." hắn đứa một món đồ chơi nhỏ đã nhờ Kikwang mua cho, đặt trên bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Nhỏ, nó vừa nhìn thấy liền ôm ngay vào lòng, tự mình có thể chơi một mình, có thể món đồ này nó đã có, nhưng nó lại phá lệ thích món đồ chơi này.

" Seungie.. Đến, ngồi đi." hắn khẽ dịch người sang, lấy chỗ cho cậu ngồi xuống, còn Hyunseung thoáng nhìn Bánh Bao Nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi, vừa rồi quả thật là cậu đã dọa Bánh Bao Nhỏ rồi.

Cậu ngồi xuống, vửa rồi còn có chút tức giận, nhưng dường như, trong nháy mắt, đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.

" Anh ta nói cho em?"

Hyunseung gật đầu một cái, cuộc sống của cậu thực sự có rất nhiều chuyện, đã có một biến cố xảy ra giờ không thể lại có một biến cố ngoài ý muốn nào nữa.

"Không phải là em đang có cảm giác bị phản bội, bị vứt bỏ chứ?" giọng nói bình tĩnh của Junhyung  truyền đến, từng chữ từng chữ nói ra suy nghĩ thật sâu trong nội tâm của Hyunseung.

"Seungie, đừng nghĩ như vậy được không?"Junhyung đưa tay của mình ra, tay vẫn còn bị thương, đặt trên vai của Hyunseung lần đầu tiên, bọn họ lại có thể tiến gần hơn theo cách này.

"Em không phải là hàng hóa, cũng không phải là đồ vật, hắn chính là thấy anh đáng thương, mang hai người tặng cho anh, em biết không? Junhyung không có hai người, cuộc sống sau này nhất định sẽ là cái xác không hồn, cả đời này sẽ không có gì hạnh phúc nữa, anh đã mất đi một lần, không thể lại mất đi lần thứ hai, anh đã đợi hai năm, anh không muốn lại phải đợi vô số lần hai năm như vậy nữa."

Junhyung nhận hết lỗi về mình, cho dù đây là mưu kế của  Seung Jo cũng như nhau, chỉ cần lòng của cậu được thoải mái, như vậy, hắn có thể nhận tất cả, đều rất đáng giá.

"Nhưng còn, công ty của anh ..." Hyunseung ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông có vẻ kiên định, thản nhiên, hắn thật sự không để ý một chút nào sao? Công ty lớn như vậy, đâu phải chỉ là một quầy bán quà vặt, đó là một công ty đa quốc gia mà.

"Chẳng qua chỉ là tập đoàn Pali thôi sao? Không có nó nữa, không phải là anh sẽ không còn là Yong Junhyung chứ?" Hắn cười, cười lớn thật thoải mái. "Vì công ty kia sao, anh đã không muốn nghĩ thêm nhiều vậy. Có lẽ như vậy lại là dịp tốt để nghỉ ngơi."

"Seungie.." Hắn ngả đầu của Hyunseung tựa lên vai của mình "Tha thứ cho anh được không?"

Hyunseung nhẹ nhàng nói một tiếng, "Vâng ", cậu sớm đã muốn tha thứ, không biết là bắt đầu từ khi nào, có phải là do hắn đối xử dịu dàng với cậu, sự chân thành của hắn, thậm chí là hắn đã dùng chính tính mạng của mình để cứu lấy Bánh Bao Nhỏ, cậu thật sự đã muốn tha thứ từ lâu.

"Như vậy là chúng ta có thể sống cùng nhau sao? " hắn vừa nói xong, dùng chính bàn tay đang bị thương của mình, cẩn thận nắm lấy tay của Hyunseung. Giống như, cái tay này chỉ dùng để nắm lấy tay của cậu vậy, Doojoon đã nói, bàn tay này của hắn, thiếu chút nữa là bị tàn phế rồi, sau này có thể sẽ chỉ dùng để trang trí thôi.

" Em..." môi của Hyunseung khẽ run, cậu không biết, thật sự không biết...

"Không sao hết, anh có thể chờ, chỉ là... Em có thể cho anh cơ hội này sao? Sau này, anh có thể sẽ là một kẻ nghèo hèn, anh cái gì cũng không có, không còn là tổng tài của tập đoàn Pali nữa, em sẽ không chê anh không xứng với em sao."

Hắn không có tự phụ, cũng không có cảm giác tự ti, thật sự, chỉ cần hắn là Yong Junhyung, hắn sẽ không làm cho vợ con mình phải chịu khổ. Như vậy, đúng là một cơ hội tốt, nếu hắn không biết nắm lấy, thì đã không thể làm được tổng tài nhiều năm như vậy, là một thương nhân thành công, hắn có thể dễ dàng nhận ra đâu là chuyện gì có lợi cho mình.

Hyunseung ngồi thẳng người lên, giận giữ trừng mắt liếc hắn một cái, hắn nghĩ cậu là ai? Còn Junhyung thì tạo bộ dạng như đang đầu hàng giơ hai tay của mình lên "Được, anh đầu hàng. " Hắn nhìn về phía Bánh Bao Nhỏ, khóe môi cong lên trông cực kỳ hoàn mỹ, có lẽ giây phút này cả đời hắn cũng không quên được, cười đến híp cả mắt, vui vẻ như vậy, thật là thoải mái, bỏ tập đoàn Pali, hắn vẫn còn là Junhyung, nhưng mất đi Hyunseung và Bánh Bao Nhỏ, khả năng, hắn sẽ không còn là người nữa.

Như vậy, cuộc giao dịch, thật sự rất giá trị.

CHƯƠNG 34:

Hyunseung ngồi bên cạnh, rõ ràng cậu tới đây để hỏi tội, vậy mà hắn vừa nói mấy câu, đã thành công khiến cậu cái gì cũng không hỏi được, đành ngồi đó nhìn hắn và Bánh Bao Nhỏ chơi đùa với nhau, ngay cả Bánh Bao Nhỏ cũng không thèm quan tâm cậu nữa.

Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo. Khi nhớ tới một người đàn ông khác, lòng cậu bị va một cái thật mạnh.

Seung Jo, anh thật sự là người như vậy sao? Nếu như hắn không cần bọn cậu nữa, cậu thực sự có thể hiểu, nhưng vì sao, vì sao hắn lại bán bọn cậu đi... Đây là Seung Jo mà cậu biết trong suốt hai năm qua sao?

Cảm giác ấm áp bao quanh cậu, thậm chí hơi thở quen thuộc của người đàn ông ở rất gần, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, thấy Junhyung đang đứng ở trước mặt mình.

Cậu chớp mắt, cảm giác hai tay hắn ôm chặt cậu vào lòng, giống như hai năm trước, nhưng hiện tại hắn thật dịu dàng, và tình yêu bây giờ là thật.

"Được rồi, không nên nghĩ linh tinh nữa, không có Baek Seung Jo, em vẫn có anh, cho dù anh không có gì anh cũng sẽ không để em và con phải chịu khổ."

"Yong Junhyung, anh là người bệnh,..." Hyunseung  định nói gì đó, lại nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân hắn mặc trên người, mới nhớ tới những tổn thương trên người hắn vẫn chưa lành hẳn, cứ đi xuống giường như vậy, hắn không cần cơ thể này sao?

"So với sự khó chịu trong người, anh thà bịđau như thế này còn hơn." Hắn thật không biết là mình còn có thể nói ra những lời buồn nôn như thế.

Hyunseung nghe xong cũng đỏ mặt, cậu muốn đẩy hắn ra, lại không dám dùng sức, sợ động phải vết thương của hắn, dù sao bây giờ hắn vẫn là người bệnh, nhưng hắn đừng biến thành tốt như vậy có được không, khiến cậu không biết phải làm sao cả, còn có hắn thổi thổi khí nóng vào cổ cậu, thực sự khiến trái tim cậu loạn nhịp.

Khi cậu đang lúng túng, bỗng nhiên tiếng khóc của Bao Bao truyền tới, sau đó là bịch một tiếng.

"Ba..bb," tiếng nói Bao Bao truyền tới, sau đó cả người liền lăn xuống, may mà tấm thảm đủ dày, hơn nữa người cậu bé cũng nhiều thịt, cho nên chỉ có hốc mắt là đỏ, đáng thương nhìn Junhyung và Hyunseung.Junhyung vội buông Hyunseung ra, bước lên, ôm lấy cậu bé đang nắm trên mặt đất.

"Có đau không?" Junhyung đưa tay vỗ về gương mặt Bao Bao, Bao Bao lắc đầu, sau đó ôm chặt cổ Junhyung, "Bao Bao không đau, Bao Bao cũng muốn chú ôm." câu nói của Bánh Bao Nhỏ khiến mặt Hyunseung càng đỏ hơn. Junhyung cũng bật cười, trong từng đấy năm qua, có thể khiến hắn cười lớn như bây giờ đúng là quá ít, có thể khiến hắn cười thoải mái như bây giờ lại càng thiếu, hiện tại, trái tim hắn vô cùng thoải mái.

Hắn ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đột nhiên tung cậu bé lên cao, Hyunseung định ngăn lại, cũng nghe thấy tiếng cười khanh khách của cậu bé, Bao Bao cười rất vui vẻ, Bánh Bao Nhỏ thích cảm giác như vậy, tuy rất cao. Nhưng cậu bé rất thích.

"Em đừng lo lắng, con nhất định sẽ thích," Junhyung không để ý vết thương trên người, chơi rất vui với Bao Bao.

Tiếng cười của Bao Bao không ngừng truyền tới, Hyunseung đành ngồi xuống, cậu đưa tay chống cằm, nhìn hai cha con họ vui đùa.

Nhìn gương mặt Bao Bao giống hệt gương mặt Junhyung, đúng là cha con, có phải trước kia cậu đã quá ích kỉ rồi không, thế nên đã quên, thực ra hắn cũng rất yêu Bánh Bao Nhỏ.

Đột nhiên cậu nở nụ cười, cứ như vậy đi, chuyện sau này, ai biết được, chỉ cần Bánh Bao Nhỏ của cậu có thể luôn cười tươi như bây giờ.

Cậu cúi đầu, hàng lông mi khẽ run, 'Seung Jo, đây là những điều anh muốn sao? Nếu Seung JO muốn cậu, vậy cậu... Vui vẻ sao? Em không trách anh, thật sự không trách anh.'

Có những người vốn không có cách nào trách cứ, ví dụ như Bạch Thiếu Triết, đối với Tô Lạc mà nói, cho dù hắn có cần tính mạng cô, cô cũng không trách hắn, bởi vì cô nợ hắn nhiều lắm, không biết phải trả như thé nào.

"Seungie..."Junhyung ôm Bánh Bao Nhỏ đứng trước mặt cậu, Bao Bao đưa tay kéo kéo áo cậu, hai gương mặt giống nhau như đúc phóng đại trước mặt cậu, trong khoảng thời gian ngắn, khiến cậu ngẩn người.

Bọn họ thật giống nhau...

"Seungie không cần tự trách mình, những gì em thiếu anh ta, anh thay em bù, em nợ, anh cũng sẽ trả cho em, bởi vì đây cũng là những gì anh thiếu em, em chỉ cần làm chính mình là được rồi, không cần sống vì người khác." Hắn đặt Bao Bao vào lòng cậu , sau đó ôm chặt lấy cả hai người, đối với Junhyung, hiện tại trong lồng ngực hắn là tất cả của hắn.

Đột nhiên, Hyunseung cảm giác trên mu bàn tay có giọt nước, không phải của cậu, cũng không phải của Bánh Bao Nhỏ, cậu ngẩng đầu lên, người đàn ông kia vẫn cười, chỉ là trong mắt lại có nước, ánh mắt màu trà có chút nhạt nhòa.

Cậu cảm giác hốc mắt mình nóng lên, một bàn tay vẫn còn quấn băng nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cậu, "Được rồi, đừng khóc, em đã làm ba rồi, đừng để con cười cho, trước đây anh đã khiến em khóc quá nhiều, sau này, anh thề, không bao giờ... nữa, anh sẽ dùng tất cả những gì anh có để yêu thương em,"

Junhyung ôm chặt hơn hai người như là tính mạng hắn, "Bây giờ anh hai bàn tay trắng rồi, em sẽ không thể làm phu nhân tổng tài tập đoàn Pali nữa, em chỉ là người vợ duy nhất của Junhyung, là người mà Junhyung yêu nhất, là ba của con trai hắn, em đồng ý không?"

Ngón tay Hyunseung khẽ động, nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn, nếu có một người đàn ông khóc vì cậu, như vậy nhất định phải giữ chặt lấy người đó, bởi vì hắn thực sự rất yêu cậu, giành cả sinh mệnh để yêu cậu.

"Không cần tự tạo gánh nặng cho mình, những gì em thiếu, em nợ, anh sẽ thay em trả, em không cần phải đối mặt, có anh đối mặt là được rồi. Seungie... Anh thật sự muốn gọi em là vợ," giống như trước đây. Trán hắn chạm vào trán cậu, trong mắt chỉ còn sự tồn tại của cậu.

"Nếu em không muốn?" Khóe môi Hyunseung khẽ hé, dường như là một lời từ chối, nhưng với sự thông minh của Junhyung có thể nhìn thấy cậu đang cố ý, "Cậu  Jang, cậu trộm con tôi đi đã lâu như vậy, thân là người làm cha, chẳng lẽ lại để tùy cậu mang theo con tôi đi mãi như vậy sao?"

"Hiện tại em không muốn, nhưng sau này nhất định sẽ đồng ý," hắn vô cùng bá đạo nói xong, mắc kệ có tập đoàn Pali hay không, hắn vẫn là Yong Junhyung không ai bì được, "Chàng trai nhỏ này, lại còn học được cách đùa giỡn anh nữa," Junhyung nắm nhẹ cằm cậu, hàng lông mày hơi nhíu lại, Hyunseung vội kéo tay hắn, nhìn thấy vết thương trên tay hắn, "Sao anh lại không cẩn thận như vậy, vết thương nặng nha này, nhỡ miệng vết thương nứt ra, thì phải làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro