Chương 35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:

Hyunseung mất hứng trừng mắt nhìn hắn, không hề phát hiện giọng nói của mình trong lúc này lộ rõ sự sốt ruột, lo lắng.

Junhyung nở nụ cười, ôm lấy Bánh Bao nhỏ, để cậu bé ngồi trên vai mình. Bánh Bao Nhỏ tựa hồ rất thích như vậy, vốn gương mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ, lập tức có tinh thần.

"Anh làm sao lại biết Bánh Bao Nhỏ thích như vậy?" Hắn xem Bánh Bao Nhỏ như bao tải, xoay qua xoay lại, như thế này Bánh Bao Nhỏ lại càng thích, đôi mắt híp lại như trăng khuyết.

"Nó là con anh," Junhyung  kiêu ngạo nói xong, sau đó nhìn về phía Hyunseung, "Anh nghe mẹ nói qua, anh trước kia cũng như vậy, nếu nó là con anh, nhất định cũng sẽ thích, cha của nó thích tất nhiên nó sẽ thích rồi, cha của nó ghét gì thì nó cũng sẽ ghét." Hắn nói tuyệt đối chính xác. Hắn nắm bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, "Bánh Bao Nhỏ ,chú nói có đúng không?"

Bánh Bao Nhỏ gật đầu lia lịa, ánh mắt cười vui vẻ.

Junhyung đặt Bao Bao xuống, nhéo nhéo đôi má phúng phính, hắn không tự xưng mình là cha, chỉ là sợ Bao Bao còn nhỏ tuổi tuổi không thể nhận, hắn không muốn miễn cưỡng Hyunseung, cũng là không miễn cưỡng con trai mình ,

Hắn tin tưởng, rất nhanh,. Bánh Bao nhỏ sẽ gọi hắn là cha.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Kikwang khó hiểu, hàng lông may nhăn lại, đây là chuyện gì xảy ra vậy, hai người kia khi nào thì chuyển biến tốt như vậy, không phải là Jun trong họa gặp phúc đấy chứ, người anh em này vận khí không tồi nha. Chẳng những cứu con, còn thành công lấy lại được người của mình. Vì sao Kikwang hắn lại không có vận khí tốt như vậy?

Hắn lắc đầu, bất quá như vậy cũng tốt, nhưng cũng thật đáng thương, bọn hắn lại bị ngập đầu trong công việc rồi, kì nghỉ này đúng là không dễ dàng. Hắn quay đầu, thấy được Dongwoon ôm Nana đi kiểm tra, liền bước nhanh tới.

"Chú... "Nana gọi nhỏ một tiếng, cũng đã bị Kikwang ôm ở trong lòng.

"Nana sợ sao ?" Hắn cẩn thận ôm lấy cô bé gầy yếu này, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nó, từ nhỏ đã bị bệnh nặng như vậy, thật đáng thương. "Nana không sợ, có ba ở đây, Nana không sợ," Nana ngoan ngoãn nói, hốc mắt Dongwoon cũng đỏ lên.

"Nana thật ngoan, " Kikwang tán thưởng xoa xoa đầu Nana, một bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò của Dongwoon, hắn thật sự không biết, một người  như vậy, như thế nào có thể chống đỡ cho chính mình, rồi còn nuôi dưỡng một đứa trẻ bị bệnh, ốm yếu như vậy.

"Yên tâm đi, Nana sẽ tốt thôi, giống như tôi vậy," Kikwang chớp chớp mắt, bộ dạng hài hước, "Cậu xem tôi sức khỏe lúc nhỏ cũng không tốt, hiện tại không phải rất tốt sao, con gái của cậu cũng sẽ như vậy."

Cả người Dongwoon cứng đờ, hắn... Không phải như vậy chứ...

"Đúng vậy, có cái gì kì lạ sao? " Vẻ mặt Kikwang có chút lơ đễnh, "Trái tim của tôi từ nhỏ cũng vậy, nhưng lúc năm tuổi đã làm phẫu thuật, rồi khỏe lại rất nhanh, bệnh này chỉ cần phẫu thuật thì sẽ không gặp khó khăn gì nữa.".

"Thật sao?" trong mắt Dongwoon có chút vui mừng xen lẫn phức tạp, lúc trước bác sĩ đã nói qua, bệnh này của Nana dường như là do di truyền, nhưng là cậu không có, hóa ra là..

"Đúng vậy, không cần lo lắng, cả ngày khóc như vậy,Nana đều bị cậu dọa sợ," Kikwang liếc mắt nhìn Dongwoon, sau đó ôm Nana chặt hơn, giống như ôm bảo bối của chính mình, nói cái gì cũng không buông tay.

"Đúng rồi..." Kikwang đột nhiên nở nụ cười, tâm tình thật tốt. "Nói cho cậu biết một việc, vị tổng tài của cậu đã hòa thuận với vợ hắn rồi."

Hyunseung và tổng tài...Dongwoon mở to hai mắt chình mình, không dám tin, không thể nào, bọn họ rõ ràng đã nói qua, mà Hyunseung cũng nói như vậy, cậu ấy và Junhyung không có khả năng, như thế nào đột nhiên quay lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn có Seung Jo đâu, hắn sao lại để như vậy.

Cậu nghĩ như thế nào cũng thấy rắc rối...

"Đi thôi, Nana đến giờ kiểm tra rồi, chuyện nhỏ như vậy, cũng khiến cậu ngây ngốc như vậy, hòa thuần là hòa thuận, chuyện giữa vợ chồng người ta, cậu suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"

Dongwoon định nói gì đó, lại bị Kikwang kéo đi.Nana  đan mấy ngón tay vào nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Kikwang, người chú này còn giống cha hơn cả cha Bánh Bao Nhỏ .

Đúng như lời Kikwang nói,HYUNSEUNG tuy rằng không có thừa nhận gì, nhưng Bánh Bao Nhỏ cũng luôn ở chung với Junhyung, Seung Jo lại giống như biến mất, không hề xuất hiện.

Thỉnh thoảng, Dongwoon hỏi bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Hyunseung  nợ nụ cười không biết làm sao cùng cười khổ, làm cho cậu cũng không thể hỏi tiếp, có điều giống như lời Kikwang đã nói, đây là chuyện của vợ chồng họ, đã bỏ lỡ một lần, nếu có một lần nữa sẽ rất đáng tiếc, rõ ràng là yêu nhau, Hyunseung, kì thật đây mới là hạnh phúc của cậu.

Junhyung ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi vào trong xe, bệnh của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã không có việc gì nữa, cha mẹ hắn vẫn đang ở nhà chờ hắn,Kikang tùy tiện tìm một cái lấy cớ, nói hắn đi công tác, cho nên cha mẹ hắn cũng không có quá lo lắng, khuôn mặt mặt luôn lạnh lùng, lúc này lại như có ánh mặt trời chiếu rọi, thật ấm áp.

"Seungie, về nhà được không?" Tay hắn vỗ về mái tóc  của Hyunseung sự dịu dàng của hắn đã trao hết cho cậu, hắn cho tới bây giờ đều không có hạnh phúc như vậy, nhà, về nhà có được không?

Hyunseung chính là ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, Bánh Bao Nhỏ vẫn cầm trên tay món đồ chơi Junhyung mua cho nó, ngoan ngoãn tự chơi.

"Không được, em nghĩ tốt nhất em vẫn nên ở chỗ cũ thì hơn," Hyunseung lắc đầu. Cậu còn chưa có chuẩn bị tốt, tuy cậu tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có nghĩa, cậu sẽ trở về ngôi nhà kia, nơi đó chứa biết bao đau thương trước kia của cậu.

Hơn nữa, nơi cậu ở là nhà của Seung Jo cậu muốn biết hắn hiện tại ở nơi nào, có phải đã rời khỏi đây rồi không.

"Tốt thôi, em muốn thế nào đều được hết," Junhyung gẩy gẩy mấy sợi tóc mái trước trán cậu, vẫn duy trì nụ cười như cũ, hắn hai năm còn đợi được, sao lại không thể chờ được mấy ngày như thế này chứ, xe chuyển bánh, phương hướng cũng không phải đi về phía nhà họ Yong, mà là nơi cô ở khi cậu về hàn Quốc, là căn nhà Seung Jo mua cho cậu.

Xe dừng lại, Bánh Bao Nhỏ đượcJunhyung  bế xuống, tâm trang Hyunseung vô cùng phức tạp, cũng có khẩn trương.

"Đừng lo," Junhyung nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, muốn cho cậu dũng khí, mở cửa, bên trong rất sạch sẽ, nhưng là, cũng đã rất lâu rồi không có người ở.

Xem ra,Seung Jo cũng không có trở về..

Hyunseung ngồi ở trên sô pha, trong khoảng thời gian ngắn cậu cảm giác nơi này thực yên tĩnh. Junhyung đặt Bánh Bao Nhỏ xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt con, "Đi đi, ra chỗ ba con đi."

Bánh Bao Nhỏ nghe lời chạy đến bên người Hyunseung, đưa bàn tay nhỏ mập của mình.

Chương 36:

"Ba, ôm ôm." Hyunseung ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, khẽ chớp mắt nhìn hắn, Junhyung đứng lên, đi thẳng vào phòng bếp, khi hắn bước ra, hay tay bưng hai cái bát.

Đặt hai bắt xuống, Hyunseung ngửi thấy một mùi thơm thật quen thuộc khiến tim cậu đập nhanh hơn, hương vị này không phải là....

"Cái này, sau khi em rời khỏi, anh đã tới chỗ họ học, bọn họ đã không còn bán hàng nữa, nghe nói con họ đã đưa họ đi rồi, anh phải đi tìm rất lâu, mới tìm được bọn họ, bọn họ lúc đầu vốn không muốn dạy anh, anh nói cho họ biết vợ của anh thực sự rất thích món súp họ nấu, anh sợ em trở về, không được uống sẽ rất buồn, cho nên anh nhất định phải học được, nghe vậy bọn họ mới chịu dạy anh."

"Mau nếm thử đi, hai năm nay anh đều tự làm cho mình, tay nghề cũng tốt lên rất nhiều, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm cho em."

Hắn bưng bát lên đặt vào tay Hyunseung, "Cẩn thận, nóng lắm, " Mà lòng bàn tay của hắn đã sớm đỏ ửng, súp nóng uống mới tốt được, hắn biết, cậu rất thích hương vị này.

"Cảm ơn... "Hyunseung cúi đầu, trong tay có một bát súp nóng, tựa hồ trở lại lúc cậu còn làm ở tòa soạn báo, cũng là thời điểm cậu và Jiyong có cuộc sống yên ổn. Nếu Junhyung không xuất hiện, có lẽ cuộc sống của cậu sẽ yên ả hơn rất nhiều, bởi vì sự xuất hiện của hắn, cho nên mới có nhiều đau khổ, bi thương như vậy, bây giờ người đàn ông này thực sự yêu cậu.

"Uống đi, đừng để nguội,"Junhyung đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt Hyunseung, có thể khóc là tốt, dù sao, đây cũng là nước mắt giành cho hắn, nhưng lòng của hắn vẫn rất đau. Thật là ngốc, lúc trước hắn không hiểu vì sao hắn lại làm tổn thương cậu, làm cho cậu đau khổ như vậy.

"Ba... Bao Bao muốn ăn..." Bánh Bao Nhỏ khua khua bàn tay nhỏ bé, nó cũng muốn uống.

Junhyung ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, để nó ngồi trên đùi mình," Chú ở đây, một lúc nữa chú sẽ cho Bao Bao ăn được không," Bánh Bao Nhỏ nhìn thoáng qua Junhyung, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, dường như cậu bé luôn nghe lời JUnhyung.

Hyunseung uống xong ngụm, đúng là hương vị này, cậu thật không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông này từ bé tới lớn chưa bao giờ bước vào bếp lại đi học nấu món súp này. Ngon lắm, hương vị này giống hệt với hương vị của đôi vợ chồng kia nấu. Hắn nhất định là vất vả lắm, cuối cùng cậu đã hiểu được lời nói của Kikwang, hai năm qua Junhyung  đã trôi qua không tốt như cậu tưởng, còn cố chí ít còn có Bánh Bao Nhỏ, còn có Seung Jo.

Còn hắn lại chỉ có một mình...

Nhìn hắn cẩn thận chăm sóc Bánh Bao Nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau ghé sát vào nhau, nhưng lại chỉ có thể là chú, đột nhiên, lòng cậu có sự chua xót, vì sự dè dặt của hắn. Cũng là vì sự kiên trì nhẫn nại của hắn.

Hyunseung uống xong bát súp, hương vị giống như trước kia, không chút thay đổi, hàng lông mi dài khẽ chớp, hốc mắt có chút ẩm ướt. Cậu đặt chiếc bát xuống, sau đo đưa tay về phía Bánh Bao Nhỏ, "Bánh Bao Nhỏ, ra đây với ba nào."

Bánh Bao Nhỏ rất nhanh liền bước đôi chân báo mập ra, chạy tới trước mặt Hyunseung, ngẩng đầu lền, nhìn Hyunseung.

"Bánh Bao Nhỏ," Hyunseung đư tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con mình, "Bánh Bao Nhỏ, con xem này? Chú và con có ánh mắt giống nhau, khuôn mặt cũng vậy, Bánh Bao Nhỏ lớn lên cũng sẽ giống như chú."

Bánh Bao Nhỏ cái hiểu cái không, thỉnh thoảng lại nhìn Junhyung Khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một chút hoang mang.

"Bánh Bao Nhỏ, chú là cha của con,"Hyunseung kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt Bánh Bao Nhỏ khó hiểu, chớp chớp mắt, "Bánh Bao Nhỏ không phải có cha rồi sao?" Giọng nói của nó khiến cho trái tim Junhyung đau nhói.

"Chú cũng là cha của con," Hyunseung nhéo nhéo đôi má Bao Bao, "Con có hai người cha không tốt sao? Bao Bao có tới hai người cha luôn yêu thương, chăm sóc Bao Bao, còn đưa Bao Bao đi chơi thật nhiều nữa."

Bánh Bao Nhỏ vẫn cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó chạy tới bên người Junhyung, đưa đôi tay mập mạp ra," Chú là cha của Bánh Bao Nhỏ sao?"

Junhyung ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, ôm thật chặt vào lòng, "Uhm, chú là cha của con. Là cha của Bao Bao," Ông trời ơi, hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, kích động như lúc này, con hắn, rốt cuộc cũng gọi hắn là cha, đây là con của hắn, là dòng máu của hắn.

" Cha..." Bánh Bao Nhỏ ngọt ngào gọi cha, cậu bé có biết, vì một chữ cha này, Junhyung đã đợi bao lâu, đã suy nghĩ bao lâu?

"Bao Bao có hai cha," Bánh Bao Nhỏ xòe ngón tay đếm, một mình lầm bầm lầu bầu, không biết cậu bé đang suy nghĩ gì, đối với Junhyung nó cũng không hề khó tiếp nhận, nó ngẩng đầu, kéo áo Junhyung, "Cha, Bao Bao có tận hai cha, chị một người cũng không có, Bao Bao có thể nhường lại cho chị một người không?"

Hyunseung  nghe Bao Bao lại như vậy lại cảm thấy đau xót, Junhyung thì dở khóc dở cười, trẻ con luôn thật ngây thơ, đơn giản, tựa hồ cái gì đều có thể chia sẻ cho nhau, "Cha sẽ giúp chị Nana tìm được cha, chỉ là cha và ba chỉ có một thôi."

Bành Bao Nhỏ dùng sức gật đầu, dựa vào vai Junhyung, khẽ ngáp một cái.

Bầu trời mua thu, cuối cùng cũng bớt u ám hơn, ánh nắng mỏng manh chiếu vào ánh mắt trong suốt của Bánh Bao Nhỏ, cậu bé đưa tay ra, như muốn bắt lấy thứ gì đó.

Một chiếc xe dừng lại trước nhà họ Yong, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, sau đó hai tay lại đưa vào trong xe, ôm lấy một cậu bé béo tròn.

Cậu bé nhìn biệt thự lớn như vậy, liền kéo kéo áo người đàn ông, vẻ mặt tò mò, không có chút sợ hãi nào.

"Cha, đây là đâu?" Cậu bé nghiêng nghiêng đầu nhìn xung quanh, không biết người cha mới đứa cậu bé tới đây là gì.

"Đây là nhà của Bánh Bao Nhỏ, trong nhà có ông nội, còn có bà nội."

"Sữa sữa.." Bánh Bao Nhỏ mút mút ngón tay, "Có thể ăn sữa... Còn ông nội là cái gì." Cậu bé lại mút mút ngón tay, thỉnh thoảng hỏi làm cho Junhyung dở khóc dở cười, "Bánh Bao Nhỏ một hồi sẽ biết ông nội, bà nội, bà nội không phải là sữa mà con uống, đó là ông bà, ông nội cũng vậy không thể ăn, đó là cha của cha, ông nội và bà nội đều rất thương con giống như cha thương con vậy."

"Vậy bà nội sẽ mua kem kem cho Bao Bao chứ?" Bánh Bao Nhỏ thật thông minh, rất nhanh liền hiểu được Junhyung nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro