Chương 37-38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37:

Không phải dùng để ăn, sẽ là người thân của Bánh Bao Nhỏ, họ giống như cha và ba, như vậy nó sẽ có nhiều kem kem có thể ăn.

"Đúng vậy, sẽ cho Bánh Bao Nhỏ rất nhiều kem," Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ, cha của hắn thì hắn không biết, nhưng mẹ hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của Bánh Bao Nhỏ, bọn họ nhớ đứa cháu đích tôn này đến muốn điên rồi, mỗi ngày nằm mơ đều thấy Bánh Bao Nhỏ, lúc hắn nằm viện, bọn họ không biết, Bánh Bao Nhỏ sinh bệnh, họ cũng không biết, bọn họ còn tưởng rằng Seungie mang theo Bánh Bao Nhỏ rời đi rồi.

"Seungie, cám ơn em," Hắn nhìn về phía xa, hôn lên tóc Bánh Bao Nhỏ, hắn thật sự cám ơn cậu, có thể đáp ứng hắn để cho hắn đưa Bánh Bao Nhỏ trở về gặp cha mẹ hắn, làm cho hắn có cơ hội làm cho bọn họ hạnh phúc một chút.

"Đi thôi, con trai về nhà cùng cha nào." Hắn ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, thật béo a, đứa nhỏ này... Junhyung vỗ vỗ vào chiếc mông nhỏ, Bánh Bao Nhỏ chu miệng, nghĩ tới lúc nữa có thể ăn kem kem, cậu bé thật cao hứng.

Bên trong, Jaesoon cùng Sooyoung ngồi trên sa lon, tivi cũng không mở, hai người già dường như rất cô đơn đưa mắt nhìn nhau.

"Jun, bao giờ thì nó mới về chứ?" Sooyoung tựa vào sô pha hỏi, đôi mắt như mất hồn, ôi ... Họ nhớ con trai, cũng nhớ cháu trai, nhất thời, đều không thể nhìn thấy cả con trai và cháu trai, vợ chồng bọn họ cũng không còn tinh thần nữa.

"Nó rất nhanh sẽ về thôi,"Jaesoon trả lời bà, khẽ nhấp ngụm trà, ông khẽ thở dài một hơi, nhìn cũng ra ông đang rất phiền não.

Cửa mở ra, sau đó là một cậu bé báo tròn như bánh bao, đứng ở cửa, nó mút mút ngón tay, tò mò nhìn vào bên trong, một đôi mắt màu trà chớp chớp.

"Bánh Bao Nhỏ..." Sooyoung kích động đứng lên, còn dùng tay xoa nhẹ hai mắt của mình, bà còn tưởng rằng mình nằm mơ, hoặc nhìn nhầm.

"Jaesoon, em nhìn thấy cháu nội của chúng ta, anh xem có phải không?" Bà vội vàng hỏi chồng của mình, kích động có chút sợ hãi.

Jaesoon cũng là đứng lên, trợn mắt nhìn,"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, là cháu nội của chúng ta."

Lúc này bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Nhỏ bị một bàn tay to nắm lấy, phía sau là một người đàn ông có khuôn mặt giống y Bánh Bao Nhỏ .

Con trai và cháu trai trở về cùng một lúc, khiến Sooyoung thiếu chút nữa kích động đến hôn mê bất tỉnh, nhưng bà không thể nào choáng váng, bà còn muốn ôm đứa cháu nội của bà.

Junhyung nắm bàn tay nhỏ bé Bánh Bao Nhỏ, đi về phía cha mẹ mình, "Xin lỗi, cha, mẹ, chúng con về rồi đây." Hắn lần đầu tiên cười nhẹ nhàng như vậy, "Đây là cháu của hai người, con đưa nó về rồi đây, về sau, hai người có thể nhìn thấy nó bất cứ lúc nào, nhưng đừng dọa vợ tương lai của con, cậu ấy hay ngượng."

Junhyung nửa đùa nửa thật nói xong, nhưng Hyunseung thật giống hai năm trước, vẫn là chàng trai thiện lương lại hay ngượng.

"Được được..."Sooyoung  liền đáp ứng ngay, hiện tại mọi chú ý của bà đều đặt trên người đứa cháu nội, vừa rồi khả năng mình đáp ứng cái gì cũng không biết, bà cẩn thận ngồi xổm xuống.

"Bánh Bao Nhỏ, cho bà nội ôm một cái được không?" Bà cẩn thận hỏi, chỉ sợ Bánh Bao Nhỏ từ chối.

Bánh Bao Nhỏ nhìn Junhyung, sau đó mới đưa hai tay béo nhỏ ra, gặp qua hai lần, cũng không xem như người xa lạ, cho nên Bánh Bao Nhỏ rất dễ dàng đón nhận Sooyoung.

"Bánh Bao Nhỏ, đây là bà nội..." Junhyung nhéo nhéo khuôn mặt Bánh Bao Nhỏ, lại bị mẹ mình trừng mắt lườm, "Jun, cẩn thận tay con, làm đau cháu mẹ,"Junhyung liền rút tay về, đúng là, sau này trong ngồi nhà này, hắn đã bị thất sủng rồi. Cha mẹ của hắn, rõ ràng yêu cháu nội, không còn thương hắn nữa.

Bánh Bao Nhỏ mút mút tay nhỏ bé, không ngừng nhìn những người này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, giống như hai cái quả táo, vô cùng đáng yêu...

"Bà nội..." Nó buông xuống ngón tay xuống, gọi một tiếng bà nội... Sooyoung cảm động, hốc mắt hồng lên, như là nhớ tới cái gì, "Bà nội đã mua bình sữa cho con rồi, bà nội đi pha sữa cho con," Bà đã quên chính mình đã bao lâu không có luống cuống tay chân như vậy, bà vội đi vào phòng bếp, Bánh Bao Nhỏ tủi thân nhìn Junhyung," Cha lừa Bao Bao, cha nói gọi bà nội, sẽ có kem kem ăn, Bao Bao không cần bà nội (sữa ấy), Bao Bao muốn kem kem." Cậu bé chu môi, lúc nãy,Hyunseug đã cho nó ăn no rồi, bụng của nó tuyệt đối không đói.

Junhyung bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, cháu của bà, bà tự đi dỗ giành thôi, hắn còn muốn giành thời gian bồi dưỡng tình cảm cùng với vợ hắn, về phần việc kia, không cần nói trước, hắn không muốn phá hư tâm tình tốt của bọn họ.

Sooyoung lặng người đi một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Bánh Bao Nhỏ ửng hồng, nở nụ cười, nó lần này kêu bà nội, thật là bà nội, mà không phải sữa nữa.

"Được, bà nội đi mua kem cho Bánh Bao Nhỏ," bà vừa nói xong, Bánh Bao Nhỏ liền vui vẻ. Yong Jaesoon đứng bên cạnh cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lấy tỏ vẻ bất mãn, cháu nội ông còn chưa ôm được một cái, cũng không nghe cháu gọi một tiếng ông nội, thật là tức chết.

Junhyung nhìn cha mình lúc này cố ý làm mặt lạnh, hắn khẽ cười, rồi đi lên tầng.

Hắn lấy ra điện thoại di động, bấm số,"Seungie, anh đã về đến nhà, cám ơn em, cha mẹ rất vui, Bánh Bao Nhỏ đã muốn đón nhận bọn họ rồi..."

Hyunseung vừa nghe, cảm giác có chút cô đơn, hiện tại trong phòng trống trơn, cũng chỉ có một mình cậu, không có Seung Jo, cũng không có Bánh Bao Nhỏ, "Seungie, về nhà có được không?" Giọng nói tiếp tục truyền tới, một loại ôn nhu không thể tưởng tượng," Anh biết em sẽ cô đơn, em biết không? Anh cũng rất cô đơn, anh rất nhớ em, rất nhớ em...." tay Hyunseung hơi run lên, một câu anh rất nhớ em, khiến cho nước mắt cậu trào ra, cậu thật sự không nghĩ sẽ khóc, thật sự không nghĩ..

"Seungie, em khóc có phải không?" Junhyung nhăn mày lại, hắn dường như nghe được tiếng nín nhịn không phát ra tiếng khóc của cậu, cậu ấy, có phải khóc hay không, nhớ Bánh Bao Nhỏ, còn là đang ở một mình rất cô đơn.

"Không có,Hyunseung khẽ lắc đầu, nhưng nước mắt cứ rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay cậu,. Cậu không biết vì sao mình lại khóc, có thể là cảm thấy thật sự cô đơn, nơi này chỉ có một mình cậu, chỉ có tiếng hít thở của mình cậu....

Chương 38:

Buông điện thoại xuống, sau câu nói cuối cùng của hắn, mọi thứ dường như mơ hồ, chỉ có một câu nói anh nhớ em, thỉnh thoảng đâm vào trái tim của cậu, cậu ngồi ở trên giường, đêm nay, có lẽ cậu sẽ không thể ngủ.

Cậu suy nghĩ về Bánh Bao Nhỏ, cũng không thể lừa gạt chính mình suy nghĩ về... Hắn.

Cậu biết Seung Jo đã quay về Anh, hắn thật sự đã bán cậu và Bánh Bao Nhỏ... Cậu nằm xuống... Giống như trước đây thu cả người lại. Trong mơ hồ, bên ngoài truyền đến chuông cửa. Một hồi rồi lại một hồi vang lên, mông lung lại rõ ràng, cậu ngồi dậy, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại cũng đã hơn một giờ đêm, ai còn tới vào giờ này. Cậu đứng lên, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, nhìn ra bên ngoài, trên mặt xuất hiện sự bất ngờ, làm sao có thể là hắn....

Cậu vội vàng mở cửa, người đàn ông đứng ngoài cửa lộ vẻ mệt mỏi, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, đôi mắt màu trà nhìn cậu một lượt, hắn lo lắng, hắn do dự, còn có sốt ruột,.

Hắn bước tới, đặt tay lên mặt cậu. "Xin lỗi, là anh không tốt, anh nên ở lại, cho dù là ở trong xe nhìn em cũng tốt, anh không nên đưa Bánh Bao Nhỏ đi, anh cũng không nên rời khỏi đây, để em một mình ở lại nơi này," Giọng nói của hắn như không nỡ.

Hyunseung không biết, một người vô cùng cứng rắn lạnh lùng như hắn cũng sẽ nói ra những lời khiến cho người ta cảm động muốn khóc như thế. Cậu nghĩ đến hắn lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh.

Hai năm qua, bọn họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, dường như Junhyung biến thành Hyunseung luôn cẩn thận, mà cậu lại giống Junhyng, lạnh lùng xa cách.

Bờ môi nóng bỏng dừng trên mặt cậu, cậu không cự tuyệt Junhyung nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cậu, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm trán của hắn vào trán của cậu, hô hấp trở nên dồn dập, ngực phập phồng, hơi thở nóng bỏng.

"Xin lỗi..." Giọng nói hắn trầm thấp trong đêm khàn khàn lộ rõ, hắn cố gắng kiềm chế, ánh mắt màu trà sáng lấp lánh lúc nãy giờ đã sâu thẳm hơn nhiều. Nhất là khi chàng trai gắng đứng trước mặt hai má đỏ ửng, trong mắt như có nước lấp lánh, bờ môi căng mọng hé ra, hắn là một người đàn ông bình thường. Trước mặt người  hắn yêu nhất, nhưng hắn vẫn phải kìm nén, chịu đựng dục vọng chính mình, hắn sợ sẽ dọa đến cậu, cũng sẽ làm tổn thương đến cậu. Vết thương hai năm không lành dễ dàng như vậy, hắn sẽ chờ, sẽ đợi.

Hyunseung khẽ chớp mắt, hàng lông mi dài giống như cánh bướm trong đêm, như muốn tìm phương hướng, để bay đi, cậu nhìn ngọn lửa trong mắt hắn, thật quen thuộc, bọn họ bao nhiêu đêm chung giường chung gối, đó là thời gian cậu hạnh phúc nhất, cũng là lúc thống khổ nhất.

"Nếu anh lừa dối em một lần, em sẽ đưa Bánh Bao Nhỏ đi thật xa, không bao giờ trở lại nữa," Tay cậu đặt lên mặt hắn, cảm giác thân thể hắn cứng nhắc. Nhưng mà, hắn vẫn đang là cố nhịn....

"Sẽ không, không bao giờ nữa, nếu anh lại lừa em, khiến em bị tổn thương, Junhyung sẽ dùng tính mạng của mình để trả lại cho em." Hắn cầm tay cậu, đặt ở trên ngực mình, cậu cảm nhận rõ tiếng tiếng tim đập... Thịch...Thịch.. Mỗi một tiếng đập như một câu trả lời giành cho cậu...

"Vợ..." Môi của hắn từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chiếm lấy bờ môi cậu, cứ như vậy quý trọng cùng thương tiếc.

"Anh yêu em..." câu nói nỉ non biến mất ở bờ môi, tay hắn chuyển qua lưng cậu, thậm chí đầu ngón tay run lên, lòng bàn tay hắn có vết sẹo thật lớn, Doojoon nói giúp hắn xóa bỏ, nhưng hắn không muốn, hắn muốn chính mình vĩnh viễn nhớ, tổn thươnhg đau đớn đến như thế nào.

Hyunseung mở mắt ra, hai tay ôm cổ của hắn. Cậu cũng yêu hắn...

"Có thể chứ? Anh hai năm không có chạm vào ai, anh sợ làm tổn thương đến em..." Junhyung cúi đầu, môi dán vào môi cậu, chỉ sợ sự tự chủ của mình có hạn, mà làm ra chuyện thương tổn đến cậu, hắn vốn không cứng nhắc trong chuyện này, chỉ có đối cậu, hắn như biến thành một người khác, vì sao hắn lúc trước không phát hiện, không có cảm giác khi có cậu, hắn thay đổi như thế nào, hắn khác biệt thế nào, chính vì cố chấp mà khiến cho bọn họ mất đi thời gian hai năm.

Hơn sáu trăm đêm không chợp mắt...

Cả người Hyunseung cũng run lên, cậu không phải là một chàng trai mới lớn cái gì cũng không biết, cậu đã là ba của một đứa nhỏ, chỗ gồ lên giữa hai đùi Junhyung cũng khiến tim cậu đập nhanh.

"Nếu em nói em cùng Seung Jo không phải quan hệ đơn giản như vậy, anh không để ý không?" Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Junhyung một câu, Junhyung khẽ lắc đầu, "Không có quan hệ, anh không cần, đây là báo ứng của anh, anh chỉ biết, anh không nghĩ sẽ để em rời đi một lần nữa... Mọi thứ đã qua, chúng ta quên đi có được không? Anh sẽ cho em một gia đình mà em muốn, anh sẽ là người cha tốt, sẽ là một người chồng tốt, sau này dù không có nhiều tiền tài, nhưng anh dùng sinh mệnh mệnh để yêu em."

Câu nói này so với tất cả đều thật hơn, đều sâu sắc hơn. Sinh mệnh chỉ có một, mà của hắn cũng chỉ có một tình yêu như vậy thôi.

Tình ý kéo dài, cảm tình sâu đậm, nụ hôn trên môi nóng bỏng dịu dàng, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó lại lưu luyến không muốn tách rời, hai người cứ như nước với cá quấn lấy nhau, cho dù làm thế nào cũng không thể khiến họ rời xa nhau, khoảng trống hai năm trong tim rốt cục bắt đầu chìm sâu dưới đất, mọc rễ, nẩy mầm.

"Vợ, anh thật sự có thể chứ? " Junhyung dùng sức hít thở, cố gắng níu giữ sự tự chủ cuối cùng của mình, nếu như cậu không muốn, hắn sẽ lập tức dừng lại, cho dù hắn sẽ giống như phải chết, hắn không nghĩ tiếp tục làm việc đó khi cậu không tình nguyện.

Hyunseung khẽ mím môi, gương mặt đỏ ửng mê người, ánh mắt Junhyung càng sâu hơn, dục vọng ngày một nhiều hơn, hơi thở nam tính phả ra trên mặt cậu, cậu cảm thấy ngay cả không khí của mình cũng bị hắn cướp mất.

Môi Junhyung lại phủ lên bờ môi cậu, để hơi thở của hắn gần cậu hơn nữa, "Có thể chứ?". Hắn lại hỏi một chút, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, cực kì mê hoặc, cả người Hyunseung khẽ run lên, đưa tay vòng qua ôm chặt lấy hông hắn.

Tình cảm mãnh liệt này sinh giữa họ đã không thể nào dập tắt, trái tim xa cách hai năm, hai năm kìm nén tình cảm, giống như hạn hán gặp được cơn mưa, sung sướng mà hạnh phúc.

Trên chiếc giường lớn, hai người ôm lấy nhau, họ nhìn nhau, dường như trên thế giới chỉ có hai người họ. Trên sàn rải rác quần áo, còn có vài món đồ chơi của trẻ con.

Đêm đen, tĩnh lặng và huyền bí, hai người đều nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, nóng bỏng rung động lòng người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro