Chương 58-59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58:

Dongwoon lại hắt xì một tiếng, quên đi, cái gì gọi là có học mà như không, cái gì gọi là đàn gảy tai trâu, hôm nay cậu xem như được mở rộng tầm mắt. Cậu kéo ngăn kéo lấy một cái khẩu trang, hiện tại cậuthật muốn thanh lọc chút không khí mà cậi hít thở.

"Cậi..." Y Mĩ Lăng lại thốt ra một chữ, Dongwoon lạnh lùng nhìn cậu. Khiến Mĩ Lăng tức giận mà không thể làm gì.

"Cậu cứ đắc ý đi, chờ đến lúc tôi gả cho Junhyung, trở thành phu nhân tổng tài, cậu hãy chờ mà cuốn gói cút khỏi đây đi, tôi nhất định sẽ khiến Jun sa thải cậu."

Y Mĩ Lăng lớn tiếng nói, ánh mắt Dongwoon có chút xem thường, khóe môi hơi nhếch lên, có khinh thường, có đùa cợt, "Vậy tôi sẽ chờ tới lúc cô trở thành phu nhân tổng tài."

Cái ngày đó, căn bản là không có khả năng, cho dù không có Hyunseung, Junhyung cũng không nhìn trúng một người phụ nữ ngu ngốc như vậy, chỉ có ngực mà không có óc.

Cuối cùng Junhyung đã họp xong, lúc hắn đi ra đã là hai giờ sau, hắn mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Vừa định nghỉ ngơi một chút cho khỏe, cánh tay trong chớp mắt đã bị người kéo lại, hơn nữa còn chạm phải cái gì mềm mềm, hắn híp híp mắt, bình tĩnh rút tay về.

"Jun, thư kí của anh thật sự chán ghét, anh đổi người khác được không, cậu ta nói mùi nước hoa trên người em thật khó chịu." Đôi môi căng mong của Mĩ Lăng chu lên, học bộ dạng của mấy cô bé, chỉ là khiến người ta không có chút cảm giác đáng yêu mà chỉ cảm thấy giả tạo, một cô gái trưởng thành, còn muốn giả bộ dạng của mấy cô bé, đúng là ghê tởm.

"Thư kí của anh tốt lắm, không cần phải.... Đổi người," Hắn lãnh đạm nói xong, trên mặt cũng thoáng hiện nét khó chịu, Mĩ Lăng vội vàng cười ngọt, cũng không nói tiếp chuyện này, cô ta trừng mắt nhìn Dongwoon.

Hiện tại cứ để cậu ta đắc ý đi, tương lại họ còn rất dài, xem sau này Mĩ Lăng cô sẽ dạy dỗ cậu ta như thế nào.

"Jun, hôm nay chúng ta tới nhà anh được không?" Y Mĩ Lăng dựa đầu vào vai Junhyung, bộ dạng chú chim nhỏ yếu ớt, Junhyung lặng người đi một chút, một lúc sau, đẩy cô ra.

"Em ở bên ngoài chờ anh đi, anh rất nhiều việc, buổi tối anh sẽ đón em."

Tuy rằng hắn không nói đồng ý, nhưng cũng coi như hắn đã cho phép Mĩ Lăng.

Một chiếc xe dừng lại, một đôi nam nữ từ trong xe đi ra, cô gái ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông, thỉnh thoảng lại cọ cọ bộ ngực lên cánh tay hắn.

"Jun, nhà anh thật là to," Ánh mắt Mĩ Lăng không ngừng chuyển động, không ai không biết, biệt thự của Junhyung nằm ở khu vực phồn hoa nhất, cũng là nơi nổi danh nhất, cô cố ý nói như vậy, trong mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, bàn tính.

Junhyung hơi né người một chút, cách xa bộ ngực của Mĩ Lăng, dường như hắn rất chán ghét cô, còn cả mùi nước hoa mà hắn ngửi thấy nữa, cái gì mà Chanel, chính là đồ giả mà.

Hắn cách xa cô mà không để lại chút dấu vết, nhưng Mĩ Lăng lại dính chặt lấy hắn, còn chặt hơn cả lúc này.

Hắn khẽ nhíu mày, nhưng khi thấy được cánh cửa ngày một gần, hắn cũng mặc kệ để cô lôi kéo.

Cửa mở ra, hắn đổi một đôi dép đi trong nhà, sau đó đi vào bên trong, thấy Hyunseung đang ngồi trước bàn cơm, cậu đang ăn cơm, đột nhiên hắn có cảm giác đói bụng, bụng của hắn cũng rất phối hợp kêu lên một tiếng, hắn ngây ngốc đứng ở đó, Hyunseung ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, cơm này chỉ có một phần, không có thừa.

Khóe môi hắn khẽ động lại không nói gì.

Mĩ Lăng đứng ở cửa, chỉ có một đôi dép đi trong nhà, cô vẫn đeo đôi dép cai gót đứng đó, đôi dép kia Junhyung đã đi rồi, hiện tại cô đi cái gì đây, không phải sẽ để cô đeo đôi dép cao gót đi tới đi lui chứ, như vậy chân cô sẽ sưng lên mất.

"Này, lấy cho tôi một đôi dép," Cô nhìn thấy Hyunsueng ngồi trước bàn cơm, nghĩ Hyunseung chỉ là một người giúp việc, liền không khách khí sai bảo Hyunseung, ánh mắt Junhyung tối sầm lại, có chút không vui.

"Này, tôi nói cậu đấy," nhìn thấy Hyunsueng không có chút động đậy, Mĩ Lăng có chút tức giận, "Jun, anh xem người giúp việc nhà anh sao có thể như vậy, cậu ta lại dám đối xử với khách như thế?"Junhyung mím chặt môi, không nói gì thêm, Hyunseung lại ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút giễu cợt, "Xin lỗi, cô gái này, tôi không phải người giúp việc của cô," Hyunseung gằn từng tiếng nói xong, không chỉ để Mĩ Lăng nghe được giọng cậu, còn để cô ta nhìn thấy rõ diện mạo của cậu.

"Là cậu." Mĩ Lăng mở to mắt, đôi mắt tròn to dễ thương trợn tròn, có chút đáng sợ.

"Sao cậu lại ở đây?" Giọng nói của cô có chút chói tai, khiến hàng lông mày của JUNHYUNG nhăn chặt hơn, sao cô ta lại có thể ồn ĩ như vậy?

hyunseung vẫn cầm đôi đũa trên tay, "Xin hỏi, vì sao tôi lại không thể ở đây, tôi là quản gia ở đây, tôi không ở đây thì ai ở đây?" Cậu ăn một miếng cơm, cảm giác một chút hương vị cũng không có.

Cậu hình như đã thăng chức, hai năm trước là người giúp việc, bây giờ đã thành quản gia, cậu không biết bây giờ nên khóc hay nên cười đây.

Junhyung vẫn đứng ở đó, không hề nói câu nào, hắn đột nhiên xoay người, đi về phía gian phòng mình, Mĩ Lăng nhìn thấy Junhyung đang cách xa cô, cô đứng tại chỗ giẫm giẫm giày cao gót, hận không thể cời giày đểđi vào.

"Tôi mặc kệ cậu là quản gia hay là cái gì? Cậu mau lấy cho tôi một đôi dép đi, mặc kệ cậu là quản gia hay không, cậu vẫn là người giúp việc ở đây," Mĩ Lăng hất cằm nói, thật sự là tạo phản mà, một người giúp việc lại có thể cưỡi lên đầu ông chủ, cho dù Jun không để ý, nhưng cô để ý. Hyunsueng đặt bát đũa xuống, khẽ đưa mắt, "Không có dép, nơi này chỉ có hai đôi thôi."

Mĩ Lăng bị chọc tức lao thẳng tới trước mặt Hyunseung, Hyunseung nhìn chân cậu, giọng nói hòa nhã, "Cô gái này, thật xin lỗi, nhà vừa mới lau sạch xong, mời cô cởi giày ra," Mĩ Lăng khẽ xoay chân, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, "Làm sao vậy, tôi cũng không phải không cời, giày của tôi cũng vừa từ trên xe xuống, không bẩn," Mĩ Lăng nâng nâng chân mình, đúng là không hề bẩn chút nào, cũng có thể nói đ ã được sàn nhà cọ sạch rồi.

"Vẫn là bẩn..." HyUNSUENG tự nói với mình, từ đầu tới cuối, cẬU đ ều không để Mĩ Lăng vào trong mắt, dường như trong mắt cậu Mĩ Lăng không khác gì không khí.

Chương 59:

"Cái gì bẩn, đồ đáng ghét, nói rõ cho tôi xem," Y Mĩ Lăng đứng lên, lần trước ngưới này làm rất nhiều thứ với cô, cô còn chưa tính, bây giờ tốt rồi, còn không xem cô vào mắt, chán ghét giống hệt Dongwoon kia.

"Sàn nhà bẩn," Hyunseung thu hồi tầm mắt, nhìn mấy bát đũa trên bàn, a cậu khát nước quá.

Cậu đi vào trong phòng bếp, khi cậu đi ra, trên tay cầm một cốc sữa, đặt trên mặt bàn.

Mĩ Lăng liếm chút môi, đột nhiên bản thân cũng cảm thấy có chút khát, nói như vậy sao không thể khát chứ, cô chính là đang khát nước. Cô nghêng ngang đi tới, cầm cốc sữa lên, khiêu khích nhìn thoáng qua Hyunseung, cúi đầu uống.

"Xin lỗi, cô gái này, cốc sữa này tôi đã uống rồi, cô thực sự muốn uống sao?" HyunseUng ngẩng đầu nhìn Mĩ Lăng, ánh mắt trong suốt, lúc này lại có chút sắc bén, không biết có phải do ở cạnh Junhyung một thời gian dài, dường như ở trên phương diện này càng ngày càng giống nhau.

Mĩ Lăng vội vàng đặt cốc sữa xuống, ánh mắt chán ghét nhìn HyUNSEUNG, may mà cô chưa kịp uống, nếu không đã gián tiếp chạm môi cô ta rồi, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.

HyUNSEUNG đứng lên, cầm cốc sữa lên, sau đó đi tới thùng rác trong phòng, buông tay, chiếc cốc còn đầy sữa, đều bị ném vào thùng rác.

"Bẩn, không thể uống,... "Cậu nói rất nhỏ nhẹ cũng đủ để Mĩ Lăng nghe rõ.

"Cậu thật quá đáng..." Mĩ Lăng bước lên, cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo trên người cô, cô quay đầu, đúng lúc thấy gương mặt lạnh băng của Junhyung, hắn đứng trên tầng nhìn họ chằm chằm, ánh mắt kia vô cùng lạnh lẽo.

"Jun..." Mĩ Lăng vội thu lại vẻ mặt ác độc của mình, lại biến hóa thành một cô gái dịu dàng động lòng người, lúc này, cô bất chấp tức giận, bất chấp Hyunseung, hiện tại trong lòng cô, cũng chỉ có Junhyung là quan trọng nhất, có hắn, thù gì cô cũng có thể báo, có thể bắt nạt bất kì ai.

Tiếng giày cao gót giẫm lên cầu thang, khiến cho căn nhà vốn luôn tĩnh lặng lại phát ra âm thanh chói tai.

Cánh cửa kia rầm một tiếng đóng lại, Hyunseung lại đi vào trong bếp, lại lấy một cốc sữa khác, cậu uống từngg ngụm nhỏ, nó cũng giống như bát cơm kia chẳng chút hương vị, hàng lông mi dài khẽ đông, mọi thứ trước mặt trở nên mờ mịt.

Cậu khẽ chớp mắt, lại uống một ngụm sữa, mặc cho suy nghĩ biến thành nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng chỉ có hàng lông mi dài khẽ run, giống như cánh bướm, giữa cuộc sống, cố gắng để bay đi.

Trong bóng đêm, một ánh sáng lóe lên, nhưng cũng theo ánh mắt cậu dần dần biến mất.

Ban đêm, Hyunseung khẽ thu bờ vai lại, chiếc bàn trước cạnh cậu đầy bản vẽ, không biết có phải do tâm tình không tốt, công việc của cậu so với trước nhiều hơn rất nhiều, nếu có thể, cậu thực sự muốn, có một kì nghỉ dài hạn.

Chỉ là.... Cậu nhẹ cắn bờ môi, trên môi xuất hiện dấu răng, cậu đứng lên, dùng sức mở cửa, ngoài cửa, tiếng phụ nữ truyền đến như heo bị chọc tiết.

Một nam một nữa ở trong phòng, nữa đêm còn phát ra âm thanh như vậy, kẻ ngu cũng có thể biết họ đang làm cái gì?

Cậu đứng ở cửa, đặt tay lên cánh cửa, bang bang bang, tiếng đập cửa truyền tới.

Cậu đứng ở đó, chờ người bên trong ra mở cửa, cửa mở ra, Junhyung mặc một bộ đồ ngủ đứng trước mặt cậu mấy nút áo cũng bị cởi ra, lỏng lẻo ôm lấy cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ ở trên giường, trên đất còn có quần áo của phụ nữ, thậm chí là áo con, cậu có thể đoán ra, người phụ kia bây giờ nhất định đang trần như nhộng nằm ở trên giường.

"Em tới đây làm gì?" Junhyung dùng sức nắm tay lại, dường như đang nhẫn nại điều gìđó.

Hyunseung đưa tay ra, kéo chiếc áo trên người hắn lại, cậu không muốn để cô gái khác nhìn thấy, "Anh và cô ta nói nhỏ thôi, em không thể ngủ được, em đang mệt chết lên được, có được không?" Giọng nói của cậu có chút yếu ớt, đều nghe rõ sự mệt mỏi ở trong đó.

Ánh mắt Junhyung u ám, môi hắn khẽ nhếch lên, hắn gạt tay Hyunseung ra, không ai biết ngón tay của hắn lạnh lẽo, run rẩy và cũng không còn chút sức lực nào.

"Nếu, em ngại ầm ĩ, có thể rời đi, em có thể về nước Anh, quay về đó tìm Seung Jo, tin rằng, nơi đó rất yên tĩnh, hợp với em."

Tiếp đó là tiếng đóng cửa thật lớn, Hyunsueng vẫn đứng ở đó, mà người phụ nữ bên trọng, tiếng kêu gào còn to hơn, thật sự như con heo bị chọc tiết, không có chút cảm xúc gì.

Hyunseung đứng ở cửa, cố gắng mở to hai mắt, khóe mắt cậu ươn ướt, cuối cùng từng giọt nước mắt lăn dàu xuống, tan vỡ trong không khí.

Đêm nay, không biết có bao nhiêu người sẽ không ngủ.

Khi ánh mặt trời chiếu vào phòng,Hyunseung mới ngồi dậy, quần áo vẫn như cũ, cậu chưa thay, có lẽ vì khóc quá nhiều, cũng vì quá mệt mỏi, đôi mắt cậu sưng lên, không chút thần thái, ánh măt luôn trong trẻo cũng trở nên mơ hồ.

Cậu mở cửa, buổi sáng có lẽ là thời gian yên tĩnh nhất ở đây, cậu đi tới cầu thang, thất thần nhìn cánh cửa đang đóng, bọn họ đã ở đây cả đêm, cậu dựa vào cầu thang, cậu muốn biết khi nào thì họ mới chịu ra.

Không biết đợi bao lâu, cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, dường như đã quên mất thời gian trôi qua, ánh nắng đã chiếu qua cửa sổ vào nhà, mà hắn vẫn chưa ra.

Kẹt, cánh cửa mở ra, Hyunseung ngước mắt lên, một đôi giàu màu bạc bước tới trước mặt cậu.

Mĩ Lăng vuốt vuốt mái tóc mình, ánh mắt xinh đẹp nhìn Hyunseung, đáng tiếc, Hyunseung cũng chỉ là một người bình thường, ánh mắt của cậu chiếu thẳng qua Mĩ Lăng, nhìn vào cánh cửa đang đóng kia.

"A, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là quản gia, sao vậy, cậu cũng sẽ không nghĩ tới vị trí bà Yong chứ, đáng tiếc, vị trí này cậu vĩnh viễn không thể ngồi được đâu." Mĩ Lăng ghé sát vào người Hyunseung ánh mắt đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro