Chương 56-57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56:

Junhyung nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện nét thống khổ. Bàn tay bên người dùng sức nắm chặt, sau đó hắn đưa tay đặt lên vai Hyunseung, tay hắn có chút run rẩy, chớp mắt, hắn dùng sức đẩy cậu ra.

"Chồng..." Ánh mắt Hyunseung ngập nước, bờ môi run run, không dám tin nhìn Junhyung, hắn đẩy cậu ra, thật sự đẩy cậu ra.

"Vì sao..." Bờ môi cậu run run, giọng nói vọng lại có chút mờ ảo.

"Không có gì," Junhyung lãnh đạm nói, xoay người nhìn về phía cửa sổ, "Chỉ là phát hiện có những cái bản thân chưa nhận ra, cũng như em đã thấy, đột nhiên anh phát hiện có một người phụ nữ so với em còn thích hợp với anh hơn, khiến trái tim ta rung động."

Hắn nói vô cùng lãnh khốc, cũng rất tuyệt tình, Hyunseung bước lùi về sau từng bước, không thể tin, đây là người đàn ông mới không lâu trước đây còn nói yêu cậu, bây giờ lại dễ dàng nói ra câu rung động với người khác.

"Anh đang gạt em..." Bàn tay Hyunseung khẽ nắm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, không muốn bỏ lỡ một biểu cảm nào trên mặt hắn, không biết có phải người đàn ông này che giấu quá giỏi, không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ thực sự trong lòng hắn.

"Em có thể đi, trở về bên cạnh Baek Seung JO, thậm chí có thể mang theo cả tập đoàn pALI," đột nhiên hắn nói ra một câu như vậy, khiến không khí trong phòng như đóng băng. "Nhưng, Bánh Bao Nhỏ không thể đi, đó là con của Junhyung anh," Chưa hết, hắn lại nói thêm một câu.

Hyunseung nhìn hắn với ánh mắt xa lạ, sau đó xoay người, "Hôm nay, em không muốn những điều đó với anh, em nghĩa chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Cậu đi ra ngoài, quay đầu lại. Người đàn ông kia vẫn đứng ở đó, giống như một tảng đá, lạnh lùng và sắt đá.

Cậu khẽ chớp mắt, sự tổn thương sâu thẳm để lộ ra.

Lúc này. Nửa gương mặt của Junhyung bị khuất, vô cùng u ám, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt màu trà, mơ hồ có nước mắt chảy xuống.

Tập đoàn Pali, Hyunseu ngấn mật mã, đi vào trong thang máy, cửa đang máy đang đóng lại dừng lại, cậu khó hiểu nhìn hướng ra ngoài, đột nhiên cửa thang máy mở ra, một cô gái cao gầy đi vào, vẻ mặt giống như một thiên sứ, dáng người lại giống như phù thủy, cô gái nghêng ngang đi vào, trên người là bộ quần áo mỏng manh, không thể che dấu hết sự nóng bỏng của cơ thể, nhất là bộ ngực, dường như lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi tấm áo mỏng manh.

Cô gái nhìn thoáng qua Hyunseung, kiêu ngạo hất cằm lên, "Cậu là nhân viên ở đây sao? Sao tôi chưa từng gặp cậu?" Cô gái lấy một tấm gương ra, kiểm tra lại mặt mình. Khi cảm thấy đã hoàn hảo, mới cất chiếc gương đi.

Hyunseung nhắm mắt lại, tự mình nghỉ ngơi, đới với những lời nói của cô gái kia, từ đầu tới cuối, đều không quan tâm.

"Cậu bị câm sao?" Cô gái có chút tức giận, cậu là người duy nhất ở đây dám không khách khí với cô.

Đương nhiên còn một người nữa, nhưng trước mắt không thể trêu vào.

"Tôi không cần phải trả lời cậu," Hyunseung mở mắt ra, bộc lộ khí chất không thể xâm phạm, cậu đã không còn là chàng trai của hai năm trước, phải nương tựa ở đây nữa, cho dù không tính tới thân phận là vợ của Junhyung, cũng đừng quên, cậu là Claudia, là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới.

"Cậu..." Cô gái trừng mắt nhìn Hyunseung vừa định nói gìđó, cửa thang máy đã mở ra.

"Xem sau này tôi chỉnh đốn cậu thế nào, mặt của cậu, tôi nhớ kĩ." Cô gái thở phì phì nói, sau đó lắc lắc vòng eo đi ra khỏi thang máy, Hyunseung cũng đi ra, đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô gái này nghênh ngang đi vào văn phòng của Junhyung.

Cậu khẽ nhíu mày, trong không khí có một mùi nước hoa, đúng với mùi nước hoa gần đây cậu thường ngửi thấy, mùi hương này, càng nồng đậm khi ở trong thang máy, hình như là mùi nước hoa trên người cô gái này.

"Hyunseung, sao cậu lại tới đây?" Dongwoon ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hyunseung đang đi tới, cậu vội vàng đứng lên, kéo Hyunsueng lại, "Hyunseung, có một số việc, tôi muốn nói với cậu, cậu có thể trông Nana hai ngày giúp tôi không?"DONGwoon cười gượng, ánh mắt lại hướng về văn phòng của Junhyung, trong mắt không giấu được sự lo lắng.

"Dongwoon, cậu không cần che giấu giúp hắn, tôi biết hết rồi,"Hyunseung giật tay lại, "Ý tốt của cậu, tôi nhận, nhưng tôi không thể tự lừa gạt mình được," Cậu cười có lỗi nhìn Dongwoon, có lẽ cậu đã phụ ý tốt của cậu ấy.

Hyunseung nhìn thoáng qua cánh cửa kia, khóe môi khẽ nhếch lên, đi về phía văn phòng, không biết bên trong đang có cái gì đang chờ cậu, cậu biết rõ, những điều này nhất định cậu phải đối mặt, bất kể là chuyện gì xảy ra.

Cậu đứng trước cửa, Dongwoon nắm chặt vạt áo, không biết phải làm thế nào mới tốt, cậu cầm điện thoại lên, nhưng đã chậm một bước, tay Hyunseung đã chạm vào cửa, cậu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cửa mở ra, hai người bên trong nghe tiếng động đều quay mặt ra nhìn, khi nhìn thấy chàng trai đứng ở cửa, trên mặt đều không có vẻ gì khác thường, hai người vẫn không tách ra, vẫn giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính chặt lấy nhau, cậu nhìn tay Junhyung đang đặt trên lưng cô gái kia, bộ ngực của cô gái giống như bò sữa, dính chặt vào lồng ngực chồng cậu.

Yong Junhyung, đúng là diễm phúc quá nhiều nha, hóa ra hắn thích mấy cô gái ngực lớn này, cậu cúi đầu, nhìn bộ ngực nho nhỏ của mình, cậu có chút lo lắng, nghĩ xem mình có nên đi làm cho ngực to lên. :)))))

"Cậu là ai, sao không gõ cửa?"Cô gái có chút hoảng sợ kêu lên, giống như bị người khác quấy rầy chuyện tốt cô đang làm, không phải hiện tại cô đang câu dẫn đàn ông sao, chẳng phải cô ước tất cả mọi người đều biết cô và người đàn ông này có gian tình sao.

"Jun, anh xem nhân viên của anh kìa, lá gan thật lớn nha, cái gì cũng không nói liền xông vào, anh nhất định phải đuổi việc cậu ta," bộ ngực đầy đặn của cô gái không ngừng cọ cọ vào người Jun,Junhyung lãnh đạm cái gì cũng không nói, nhưng ánh mắt hắn luôn đặt trên người Hyunseung, ánh mắt vô cùng phực tạp.

Chương 57:

Hyunseung đóng cửa lại, đi thẳng về phía Junhyung, rất tự nhiên ngồi trên ghế làm việc của hắn.

"Cô gài này, mời ra ngoài cho," Cậu vắt chân nên, nhìn bộ ngực cô gái càng này càng dính lấy ngực Junhyung, trong mắt hiện lên sự tức giận.

"Cậu dựa vào cái gì mà bắt tôi ra ngoài, Jun, anh xem cậu ta đang làm cái gì kìa?" Một nhân viên cũng dám ngồi vào ghế tổng tài, cậu ta không muốn nữa sống sao?" Cô gái vội vàng kéo kéo tay Junhyung, bộ dáng không cam lòng.

"Câm miệng," Một tiếng này không phải Junhyung nói, mà là HYUNSEUNG nói, đột nhiên, một tập tài liệu trên bàn bị ném tới, cô gái bị dọa sợ mặt trắng bệch, mắt mở to nhìn tập tài liệu đang đập thẳng về phía mặt mình.

Junhyung khẽ mím môi, kéo cô gái kia, phịch một tiếng, cái kia không biết là hợp đồng với công ty nào, hiện tại giấy tờ bay toán loạn, hắn cũng không dám lên tiếng.

"Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu, người này điên rồi, cậu ta dám ở đây hành hung, Jun tìm cảnh sát bắt cậu ta, bắt cậu ta đi tù." Cô gái như con chim nhỏ nép vào ngực Junhyung, ánh mắt trừng trừng nhìn Hyunseung.

Hyunseung lại cầm một tập tài liệu trên bàn, ném tới.

"Junhyung, anh tốt nhất hãy kêu con bò này cút ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi sẽ đập tan phòng làm việc của anh,"Hyunseung không còn chút dịu dàng của ngày thường, người khác cũng đã bắt nạt tới cậu, bọn họ tưởng cậu vẫn là Hyunseung trước đây sao?

"Jun, anh xem cậu ta..." Cô gái còn muốn nói gì nữa, nhưng Junhyung đã vỗ lên mặt cô, trong mắt thoáng qua nét chán ghét, "Ngoan, đừng như vậy, em đi ra ngoài trước đi, anh có việc cần nói với... Chàng trai này," hắn dùng từ chàng trai, cũng không nói đến thân phận của Hyunseung.

Cô gái xinh đẹp mê mẩn nhìn Junhyung, vừa rồi còn giương móng vuốt như mèo, bây giờ đ ã thành một chú thỏ non nớt rồi.

"Được, jUN, anh phải cẩn thận,người kia thật hung dữ," cô gái đưa ánh mắt châm chọc nhìn thoáng qua Hyunseung, rồi mới lắc eo đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, bên trong chỉ còn lại hai người họ.

Đột nhiệt, những tài liệu trên bàn hắn giống như bông tuyết đều rơi trên người hắn, sau đó Hyunseung đứng lên.

Yong Junhyung, từ hôm nay trở đi, trong nhà không có cơm của anh."

Hyunseung thở phì phì nói xong, trực tiếp đi qua Junhyung, sau đó rầm một tiếng, cửa đóng lại, không có chút ôn nhu, Junhyung cười khổ một tiếng, hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ giấy trên mặt đất.

Vợ hắn cũng bắt đầu nóng nảy rồi, không giống như bị người ta bắt nạt nữa, như vậy thì tốt rồi, thật tốt, hắn có thể yên tâm.

Dongwoon nhìn vẻ mặt Hyunseung khó coi đi ra, khẽ thở dài một hơi, cậu muốn khuyên cái gì đó, cuối cùng cũng không nói gì, bởi vì, cậu cũng chẳng biết cần phải nói gì nữa.

Cậu ấy nhất định đang rất đau lòng...

Chỉ là, cậu đã đoán sai một chút, Hyunseung không những đau lòng mà còn rất tức giận...

Ban đêm, Junhyung xuống xe, hắn nhìn đồng hồ, rồi mới bước vào trong nhà, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, trên người vẫn còn mùi hương nước hoa, mở cửa, bên trong im lặng, một chút thanh âm cũng không có, tạch một tiếng, hắn mở toàn bộ đèn lên, quả nhiên, trên bàn trống trơn, không có cơm, hắn đặt tay lên bụng, khóe môi cong lên cười khổ.

Đi tới căn phòng của mình, hắn mở cửa, cả người mệt mỏi chìm xuống giường lớn, đột nhiên hắn cảm thấy chán ghét mùi hương trên người mình, bỗng nhiên hắn đưa tay che miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh, không biết đã qua bao lâu, khi hắn đi ra, trên người đã thay một bộ quần áo ở nhà, vẻ mặt hắn trắng bệch. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, ba giờ rồi, hiện tại cô chắc đã ngủ rồi.

Hắn mở cửa, đi xuống tầng, hắn muốn đi vào nhà bếp làm chút thức ăn, nhưng khi mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn, được sắp xếp ngăn nắp, tay hắn khẽ run lên, tấm lưng to lớn cũng run lên, hắn đóng cửa tủ lạnh vào, rồi cứ đứng trong phòng bếp thật lâu, dường như quên mất mình cần phải làm gì.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, sau đó một người đàn ông bước thật nhẹ đi tới, hắn cẩn thận ngồi xống bên giường, nhìn chàng trai đang say ngủ.

"Vợ..." Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, run rẩy, ánh mắt màu trà vô cùng thống khổ.

"Vợ, đồng ý với anh, phải sống thật tốt, nuôi nấng con của chúng ta thật tốt, cảm ơn em, đã cho anh Bánh Bao Nhỏ, cũng cho anh tình yêu của em, đừng bao giờ để người khác bắt nạt mình," bàn tay hắn nâng lên, rồi nắm chặt lại, buông thõng xuống, hắn cẩn thận kéo chăn đắp cho cậu, không có độấm từ cơ thể hắn, cậu hình như ngủ không được ngon.

"Xin lỗi..." lời nói nặng nền đến đầu môi lại tan biến nhanh trong không khí.

Hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại, chàng trai đang ngủ khẽ trở mình, tiếp tục ngủ, mơ hồ cậu cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, lại không cách nào tồn tại tới lúc trời sáng.

Dongwoon lạnh lùng nhìn Y Mĩ Lăng đi qua trước mặt mình, cô ta có khác gì kĩ nữ không, cậu xem trên ti vi gọi như vậy có vẻ khá đúng.

"Tổng tài đang họp, cô Y xin hãy ở lại đây chờ một chút," Dongwoon không chút biểu cảm nói, sau đó tiếp tục làm việc của mình, gần đây Kikwang đi công tác, nếu không, bây giờ nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, với tính cách người đàn ông kia, con bò này nhất định sẽ bị đá ra bên ngoài.

"Cậu..." Y Mĩ Lăng còn tức giận giậm giậm chân, cũng không dám dùng sức, cô sợ sẽ làm hỏng mất đôi giày đắt tiền của mình.

Từ đầu tới cuối, Dongwoon đều không quan tâm tới cô ta, chỉ chăm chú làm việc, cậu không muốn phải tăng ca, cậu còn phải chăm sóc con gái.

"Hắt xì," Đột nhiên Dongwoon  hắt xì một tiếng, sau đó lại một tiếng nữa, cậu không thoải mái xoa xoa mũi, mấy cái hắt xì liên tiếp, nước mắt của cậu đều chảy ra rồi.

"Làm phiền cô Y, có thể cách tôi xa một chút không? Tôi mẫn cảm với nước hoa của cô, cảm ơn," cậu ngẩng đầu, một câu làm phiền, nơi này lớn như vậy, cô ta đứng ở đâu mà chẳng được, chỉ cần không đứng cạnh cậu làđược rồi.

"Cậu nói cái gì, đồ xấu xí này, nước hoa tôi dùng chính là hàng Chanel, một lọ cũng ngoài vạn, có phải cậu ghen tị với tôi không, cậu căn bản không thể mua nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro