Chương 54-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54:

"Dongwoon, cậu không định tìm một người cha cho Nana , Nana rất côđơn, tôi biết, con bé luôn ngoan ngoãn, nhưng bởi vì quá ngoan lên mới cô đơn, Dongwoon, cậu  và tôi đều giống nhau, chúng ta đều hiểu rõ điều này mà."

Dongwoon khẽ mím môi không nói gì.

"Có phải cậu  vẫn chưa quên được cha của Nana, chỉ là, như vậy Nana cũng không sung sướng gì," Hyunseung  xoay người đối diện với Dongwoon nói, Dongwoon là một chàng trai khá là xinh đẹp, chỉ là bộ quần áo kia, như ngụy trang cậu già đi, nhưng thực sự, cậu hi vọng Nana có thể hạnh phúc, giống như Bánh Bao Nhỏ bây giờ, Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ hạnh phúc, có nhiều người yêu thương chăm sóc, so sánh ra, Nana đáng thương hơn rất nhiều.

"Tôi..."Dongwoon khẽ chớp mắt, hốc mắt ươn ướt.

"Tôi sẽ nghĩ lại..." Cậu cười cười, ánh mắt sau tấm kính mông lung, có lẽ cậu nên làm theo lời Hyunseung nói, tìm một người cha cho Nana, chỉ là ai sẽ quan tâm cậu đây, một người đã có con.

Có lẽ nên là thế, có thể nhìn thấy Nana  vui vẻ, cô bé có cha, nhất định sẽ càng vui hơn.

Chỉ là, cha của cô bé.... Người kia, căn bản không biết đến sự tồn tại của cô bé, Nana đáng thương.ư

Ngày hôm nay, đối với bọn họ là một ngày vô cùng mệt nhưng cũng vô cùng thoải mái, vui vẻ, giữa họ không còn có tổng tài, không có phó tổng tài, cũng không có nhà thiết kế nổi tiếng, họ chỉ là những bậc cha mẹ bình thường.

Bánh Bao Nhỏ trên đường về nhàđã rất mệt, cậu bé dựa vào vai Junhyung ngủ ngon lành, Junhyung cẩn thận ôm lấy Bao Bao, vừa về tới nhà, ông bà nội đã chạy ra ôm lấy cậu bé, Jaesoon còn nén giận lườm Junhyung ông đang trách con trai để bảo bối của ông bị mệt.

Trong phòng, Hyunseung thu dọn quần áo của Bánh Bao nhỏ, tay cậu khẽ dừng lại, thở dài một hơi

"Làm sao vậy?"Junhyung đi tới, vòng tay qua vai cậu, sao đột nhiên cậu lại thở dài.

"Có phải em không nỡ xa Bánh Bao nhỏ, nếu không anh xin nghỉ vài ngày, giao công việc cho người khác, chúng ta cùng đi, được không?Junhyung  vuốt mái tóc cậu, hắn cũng không nỡ rời xa con trai, chỉ là gần đây họ rất bận, lúc này đang là thời gian quan trọng nhất trong việc hợp tác giữa tập đoàn Pali và nhà họ Baek, ảnh hưởng rất lớn tới thu nhập của họ... Công việc tuy rất quan trọng, nhưng đối với Junhyung mà nói, hiện tại không có gì quan trọng hơn vợ và con trai hắn.

"Không sao, Bánh Bao Nhỏ chỉ đi tầm một tháng, rất nhanh sẽ quay lại, hơn nữa Bao Bao còn nhỏ như vậy mà đã có thể đi du lịch trên thế giới, chắc hẳn nó sẽ rất vui."

Hyunseung lắc đầu, cậu không phải là không muốn đi cùng con trai, chỉ là cậu thực sự không thể phân thân, cũng không thể ích kỉ như vậy, bao nhiêu người đã vất vả nửa năm trời, chỉ còn một chút nữa thôi, nếu xảy ra chuyện gì, họ sẽ có lỗi nhiều lắm.

"Cảm ơn em đã hiểu, Seungie," Junhyung ôm chặt cậu vào lòng, thật sự cảm tạ ông trời đã cho hắn một người vợ hiểu lòng người, cậu tốt như vậy, hắn cảm thấy mình thật không xứng với cậu.

Sân bay, Bánh Bao Nhỏ hưng phấn nhìn xung quanh, cái này là lần thứ hai cậu bé được nhìn thấy, cho nên không có chút sợ hãi nào cả, thậm chí cậu bé còn vẫy tay tạm biệt Junhyung và Hyunsueng, có ông bà nội ở bên cạnh, cậu bé có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mọi người đều cưng chiều cậu bé, ngay cả vộ chồng nhà họ Yong đi du lịch, cũng muốn đưa cháu trai bảo bối đi theo.

"Tên nhóc kia, rời xe cha ba lại vui vẻ như vậy sao?"Junhyung nhíu nhíu mày, thật không biết tên nhóc này nghĩ cái gì nữa.

"Cho nên cha mẹ mới dám đưa nó đi, bằng không, nhất định nó sẽ không chịu rời đi." HYUNSUENG dựa vào người Junhyung, nhìn Jaesoon ôm Bánh Bao Nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con trai này, đúng là nuôi quá tốt rồi.

"Như vậy cũng tốt," Đột nhiên Junhyung ôm lấy eo Hyunseung, "Tên nhóc kia giờ không có ở đây nữa, căn nhà kia chỉ còn hai chúng ta, chúng ta có thể bồi đắp thêm chút tình cảm,"Hyunseung đưa mắt nhìn hắn, tình cảm của họ vẫn còn phải bồi đắp sao, cậu nhìn ra được trong ánh mắt của Junhyung khác hẳn trước đây, cậu đưa tay kéo kéo áo, người đàn ông này vẫn là Junhyung lãnh khốc, vô tình sao? Sao cảm giác như biến thành người khác vậy.

Máy bay cất cánh, căn nhà đó bây giờ chỉ còn vợ chồng cậu, có lẽ cũng nên bồi đắp thêm chút tình cảm.

Biệt thự nhà họ Yong, Hyunseung nhìn tờ lịch trên tường. Bánh Bao Nhỏ đã đi với ông bà nội được mười ngày, mỗi ngày cậu và Junhyung cũng nhận được điện thoại của họ, hiện tại đang ở nước Pháp, nghe nói Bánh Bao Nhỏ rất ngoan, hầu như không phải để ông bà nội lo lắng.

Như vậy, Hyunseung cũng yên lòng, chỉ là... Cậu ngồi trên ghế sa lon, nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã muộn rồi, hắn vẫn còn chưa về? Có phải công việc thực sự nhiều như vậy.

Cậu lấy thức ăn trong nhà bếp, chuẩn bị nấu, khi cô bưng bát mì, ánh mắt lại có chút cô quạnh. Không biết đã là ngày thứ mấy, cũng không biết từ lúc nào, họ dường như lại trở về như hai năm trước.

Chiến tranh lạnh... Chỉ là... Họ cũng không có xảy ra cái gì? Vì sao lại biến thành như vậy.

Trong phòng, cậu vô hồn nhìn bát mì trước mặt, đôi mắt đã mất đi vẻ tươi sáng ngày nào, từ từ đi xung quanh nhà, từ khi nào cậu đã biến thành một người luôn biết chờđợi, còn hắn lại biến thành người đàn ông ít về nhà.

Tiếng mở cửa truyền tới, cậu vội vàng đi ra, đúng lúc Junhyung bước vào, tầm mắt hai người nhìn nhau, lại là cậu mở lời trước.

"Em làm cơm chiều chờ anh về ăn cơm, nhưng bây giờ chắc đã nguội rồi, không sao, để em đi hâm nóng lại."

Hyunseung hít hít chiếc mũi, trong lòng có tủi thân, không biết rốt cuộc là làm sao, hắn lại lạnh lùng như thê.s

"Không cần, anh ăn rồi," Junhyung lãnh đạm nhìn cậu, rồi đi lên tầng, hắn lướt đi như ngọn gió, mang theo mùi hương nước hoa của phụ nữ, không đậm không nhạt, cậu dễ dàng ngửi thấy.

Chương 55

Cậu đứng ở đó, nhìn người đàn ông từng bước bước lên tầng, xoay người, hàng lông mi khẽ chớp, sự tổn thương như cơn gió thổi qua.

Trong phòng, Junhyung rút một điếu thuốc, gương mặt nhíu chặt lại, dường như cái thời khắc thả lỏng là chưa bao giừo có, gương mặt hắn thoáng qua nét thống khổ, nghe tiếng bước chân ngày một gần.

Hyunseung đi tới, Junhyung dập tắt điếu thuốc trong tay.

"Anh về phòng mình ngủ," Hắn cầm quần áo rồi rời đi, nhưng một bàn tay nhanh chóng kéo lấy vạt áo hắn, một mùi hương tỏa ra, xen vào hơi thở của cậu, khiến cậu có chút buồn nôn.

"Có thể nói cho em biết, có chuyện gì xảy ra không?"Hyunseung  dùng sức, người đàn ông giống như pho tượng đứng đó không nói một lời, vẻ mặt cứng ngắc, cũng lộ ra sự vô tình giống như trước đây, tựa như mọi chuyện mới xảy ra, giữa họ có một khoảng cách, càng ngày càng lớn, còn cậu lại bất lực.

"Không liên quan tới em,"Junhyung giật lại áo mình, bước nhanh ra ngoài, Hyunseung đứng nguyên tại chỗ, cảm giác trái tim lạnh như băng, bởi vì cậu nhìn thấy trên áo hắn, có một dấu son hồng hồng, đó không phải của cậu, vì cậu không có son môi như vậy, và cậu với hắn đã lâu không ở cạnh nhau, căn phòng này dường như chỉ còn lại mình cậu.

Cậu đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió bên ngoài thổi tới, cả người cậu run lên, cả người cậu lạnh toát, từ thân thể tới trái tim.

"Uhm, cậu nói tổng tài sao, không có việc gì, có thể gần đây công việc quá bận," Dongwoon thỉnh thoảng lại nhìn cánh cửa đang đóng kia, giọng nói có chút né tránh, tha thứ cho cậu, cậu không phải là người hay nói dối.

"Uhm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu Dongwoon," Hyunseung buông điện thoại xuống, ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt cả đêm không ngủ mệt mỏi tái nhợt, cậu dựa người vào ghế, cảm giác bất lực, cậu thở dài.

Nhắm mắt lại, cậu nghe hơi thở của chính mình, một giọt nước mặt lăn dài.

Dongwoon buông điện thoại xuống, khẽ cắn môi, nhìn cánh cửa đóng kín kia.

Cửa mở ra, bên trong đi ra là một một cô xinh đẹp, thân hình cao gầy, ngũ quan tuyệt đẹp, đôi chân dài trắng nõn, phải nói là hoàn mĩ, đây là người mẫu mới nổi trong công ty, nhưng lại khá thân thiết với tổng tài, mỗi ngày đều tới nơi này, cậu không biết, tổng tài và Hyunseung đã xảy ra chuyện gì, cả hai người đều trở nên kì quái.

Sau đó không lâu,Junhyung cũng từ văn phòng đi ra, thậm chí còn vừa đi vừa sửa sang quần áo, liếc mắt cũng có thể biết, bọn họ rốt cuộc ở trong đã làm cái chuyện tốt gì, chỉ là, cậu không muốn nghĩ như vậy.

Junhyung đi qua Dongwoon, bất ngờ dừng bước, "Cậu có nói cho cậu ấy biết không?" giọng nói vang tới khiến tập văn kiện trên tay Dongwoon  rơi xuống đất,  Doongwoon đứng lên, lắc đầu.

"Không có, tổng tài, tôi không có nói gì, nhưng tôi thật sự hi vọng, chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa,  hYUNSEUNG là một chàng trai tốt, tổng tài và cậu ấy phải trải qua trăm nghìn cay đắng mới được ở cạnh nhau, tôi tin rằng, tổng tài sẽ không làm tổn thương cậu ấy."

Khóe môi hắn khẽ động, hắn xoay người, thản nhiên để lại một câu, "Cậu có thể nói cho cậu ấy biết, tôi sẽ không trách cậu."

Ngón tay Dongwoon cứng đờ, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Biệt thự nhà họ Yong Hyunseung đứng ở cửa phòng Junhyung, bọn hắn đông một người, tây một người, mà cậu thấy số lần hắn bước ra khỏi cửa có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bang Bang... Cậu gõ cửa, cậu đã đứng ở ngoài một lúc lâu, người đàn ông kia vẫn không mở cửa, cậu lại gõ tiếp một tiếng... Bên trong không có động tĩnh, cậu  cứ đứng như vậy, cho tới khi hai chân tê rần, cánh cửa kia vẫn đóng kín như cũ.

Cậu chỉ ngẩng đầu nhìn cánh cửa, không có nghĩ tới sẽ rời khỏi.

Cánh cửa mở ra, cậu cảm giác có một bóng ma rơi trên người cậu hắn đứng trước mặt cậu, thời khắc này, cậu thật muốn khóc thật lớn. Hốc mắt cậu đỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi, cả người không có chút tinh thần.

"Chồng... Chúng ta cần nói chuyện."

Junhyung xoau người, tránh đường cho cậu, cũng phát hiện áo mình bị cậu kéo chặt... Hắn khẽ mím môi, trong mắt thoáng hiện nét đấu tranh, cuối cùng lại biến mất.

Căn phòng lạnh lẽo, phối một người đàn ông lãnh khốc, căn phòng này đúng là chỉ có thể dùng một từ để hình dung, tất cả xám xịt, bên trong ngoại trừ một cái giường, chỉ có một cái tủ quần áo coi như để làm vật trag trí, rèm cửa cũng bị kéo lại, khiên căn phòng càng thêm âm u.

"Có chuyện gì nói đi, anh muốn nghỉ ngơi,"Junhyung hất tay Hyunseung  ra, dựa vào một bên tủ, hắn mím chặt môi, đôi mắt màu trà lúc này lại u tối, lãnh khốc và không kiên nhẫn, thần sắc hắn như vậy, khiến Hyunsueng  thấy khó chịu, trái tim cậu giống như bị đâm mạnh, thật thương tâm, ánh mắt cậu đau đớn, trong phòng có một mùi hương xa lạ, cậu biết mùi hương đó là từ người hắn, gần đây trên người hắn luôn có mùi hương này.

Khóe môi Hyunseung khẽ mở ra, cũng không biết phải nói như thế nào, Junhyung lạnh lùng nhìn cậu, trên mặt không còn xuất hiện chữ yêu của mấy ngày trước nữa, dường như tất cả đều đã nhạt phai, tất cả đềukhông còn. Giống như những ngày đó là cậu đang nằm mơ.

"Em biết Dongwoon đang gạt em, anh nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"Hyunseung ngẩng đầu, bước lên, nắm chặt vạt áo hắn, cậu cố gắng nở nụ cười, nụ cười đau khổ, chưa xót.

"Chồng, chúng ta là vợ chồng, vì sao không chịu nói cho em, anh nói cho em biết được không, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn không thể tin tưởng em sao, em có thể cùng anh vượt qua mọi chuyện được không?"

"Nói cho em biết được không..." Cậu nói xong, mảnh áo trong tay cũng bị nắm chặt hơn, Junhyung vẫn như vậy, vẻ mặt như vậy, thậm chí ánh mắt không chút thay đổi, nhìn thấy cậu như một người lạ.

"Anh nói cho em biết được không?" Hyunseung nhắm mắt lại, dựa đầu vào lồng ngực hắn, "Chồng, đừng đối xử với em như vậy,"

"Xin anh..." Nơi khóe mắt cậu, một giọt nước chảy xuống, chạm vào áo hắn nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro