Chương 856: Tôi đã mở kênh livestream giả (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhìn bản vẽ, quy mô đập chứa nước thực ra không lớn."

Thiệu Quang không hổ là đệ tử Mặc gia chuyên tu sửa thủy lợi, đoạn đường chọn để thi công cực tốt, xem ra cũng đã tính toán kỹ càng. Gã chọn địa hình lòng chảo, có độ sâu và sức chứa lớn, diện tích chứa nước tương đối khả quan.

Nơi này còn có "đê đập" của thiên nhiên, chỉ cần đào đập chứa nước, sau đó lại xây dòng sông nhân tạo dài khoảng trăm dặm, dẫn nước từ dòng chảy của sông mẹ Đông Khánh vào đập...

"Quy mô đúng là không lớn, nếu như xây xong, bách tính quận Thượng Dương sẽ không phải lo lắng việc hạn hán mất mùa nữa." Lần này Khương Bồng Cơ không tùy ý đáp ứng, ngược lại cau mày tính toán được và mất.

Hiện nay chưa có thuốc nổ, càng không có dụng cụ khai thác tiên tiến, chỉ có thể dựa vào nhân lực. Độ khó của việc thi công đập chứa nước quả thực không nhỏ. Tiền không phải vấn đề, mấu chốt là không đủ nhân lực.

"Chuyện này... Tạm thời gác lại một bên..." Khương Bồng Cơ nói: "Chờ chiếm được Bắc Cương, có đủ nhân lực rồi tính tiếp."

Câu trước lòng Vệ Từ còn nặng nề, đến câu sau, nụ cười trên môi anh không che giấu được.

Khương Bồng Cơ nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya, huynh dùng một ít trước, để tránh làm tổn hại dạ dày." 

Tai Vệ Từ lại đỏ, cúi đầu tạ ơn ân điển.

Khương Bồng Cơ bất thình lình hỏi một câu: "Bây giờ sắc trời đã tối, Tử Hiếu có lẽ phải ở lại ngủ một đêm?" 

Hai tay Vệ Từ run rẩy, bát sứ trong tay trái suýt nữa rớt xuống bàn ăn.

Không đợi anh có phản ứng quá khích hơn, cô nói tiếp: "Phòng khách vẫn luôn để trống, nếu huynh ở lại cũng đỡ mất công bôn ba khắp nơi."

Trong lòng Vệ Từ thoáng buông lỏng, khéo léo từ chối ý tốt của Khương Bồng Cơ. Nói như thế nào thì anh cũng là người ngoài, lại còn là đàn ông, nếu ngủ một đêm ở đây sẽ truyền ra tin tức không tốt với thanh danh của chủ công.

Vệ Từ qua loa dùng bữa xong liền vội vàng đứng dậy cáo lui, giống như sau lưng có dã thú đáng sợ đang đuổi theo anh vậy.

Khương Bồng Cơ chống cằm như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nhìn bóng lưng Vệ Từ đi xa.

"Đề nghị của bạn không đáng tin kia thật sự có ích sao? Nước ấm luộc ếch* có thể luộc chín sao?"

* Nguyên văn là "ak #", nước ấm luộc ếch, nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh như trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín.

Cô tự lẩm bẩm, âm thanh yếu ớt bị gió đêm thổi tan.

Ngày hôm sau, Vệ Từ dậy rất sớm. Tuy nói là tạm thời từ Thượng Kinh trở về nhưng anh vẫn theo thói quen đi tới sảnh chính vụ. Vừa đến sảnh chính vụ, Lý Uân từ đối diện chạy tới, nhìn sắc mặt anh chàng vô cùng khẩn trương, hình như đã xảy ra chuyện lớn.

Vệ Từ không kịp phản ứng, suýt nữa bị Lý Uân đụng trúng, may mắn là thân thủ của anh chàng kia tốt, lập tức hãm phanh lại. Nếu không, dựa vào tố chất thân thể kia của Vệ Từ chắc chắn sẽ bị Lý Uân húc bay.

Trong lòng Vệ Từ vẫn còn sợ hãi, nói: "Hán Mỹ, sảnh chính vụ không cho phép phóng nhanh vượt ẩu. Nếu kinh động đến chủ công thì phải làm thế nào?" 

Lý Uân tự biết mình sai, vội vàng xin lỗi Vệ Từ, không đợi Vệ Từ trả lời đã vội vã muốn đi.

"Hán Mỹ?"

Trong lòng Vệ Từ sợ hãi, suy đoán phía Lý Uân đã xảy ra chuyện lớn. Nếu không thì sao đối phương lại có dáng vẻ này?

 Lý Uân hốt hoảng nói: "Nghe nói một con rắn độc chui vào chuồng ngựa, đã hù dọa Đại Bạch." 

Chuồng ngựa? Một con rắn độc chui vào? Vệ Từ hơi bối rối, trong lúc nhất thời chưa hiểu được ý tứ chính xác của lời này.

Một con rắn độc chui vào chuồng ngựa, Lý Uân hốt hoảng như vậy làm gì, lẽ nào con ngựa yêu quý của anh chàng bị rắn độc cắn? Nhưng... Hình như Đại Bạch là vật cưỡi của chủ công, phải hốt hoảng cũng là chủ công hốt hoảng, đầu đến phiên Lý Uân?

Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, Vệ Từ đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi Lý Uân.

Hỏi kỹ lưỡng ra mới biết, thì ra ngựa con trong bụng Đại Bạch đã được chủ công đồng ý tặng cho Lý Uân. Lý Uân chờ mong ngựa con ra đời, mỏi mắt chờ mong đã mấy tháng, mắt thấy qua một tháng nữa là đến kỳ sinh của Đại Bạch, không ngờ tới lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện.

Rắn độc đã bị bắt, ngựa trong chuồng cũng không bị thương, chỉ là Đại Bạch bị hoảng sợ, hình như phải sinh sớm. Ngựa con sinh non không dễ sống, nếu ngựa mẹ khó sinh, hy vọng sống sót lại càng mong manh.

Lý Vân chờ mong ngựa con lâu như vậy, chợt nghe thấy tin tức này, gấp đến suýt khóc.

Đại Bạch và Tiểu Bạch ở cùng một chuồng ngựa nhưng vì chăm sóc Đại Bạch có thai sắp chuyển dạ, Tiểu Bạch bị mã phu đưa tới nơi khác.

Dường như Tiểu Bạch biết tình cảnh của Đại Bạch, tâm trạng hết sức nóng nảy, không còn thẹn thùng dịu ngoan như ngày thường mà liên tục dùng vó ngựa ma sát với mặt đất, định phá hàng rào. Dù sao cũng là chiến mã đã từng lên chiến trường, Tiểu Bạch bắt đầu hung dữ, mã phu ở trước mặt nó chân cũng run rẩy.

Thấy Lý Uân tới, mã phu chăm sóc hai con ngựa kích động như nhìn thấy cứu tinh.

Tuy nói chuồng ngựa được xử lý rất sạch sẽ nhưng vẫn có chút mùi lạ. Lý Uân quanh năm tiếp xúc với ngựa, anh không hề để ý những mùi này, mặt Vệ Từ cũng không đổi sắc.

Trong chuồng ngựa, Đại Bạch nằm nghiêng trên mặt đất phủ kín cỏ khô mềm mại, bụng rất to, tâm trạng hơi mệt mỏi, nhìn hết sức bất an. Thấy người xa lạ tới, Đại Bạch không ngừng hô vang, dường như muốn đứng lên, cố gắng mãi cũng chỉ có thể nằm xuống.

Vệ Từ nói: "Chuyện ngựa mẹ sinh con ngươi gọi Lý Giáo úy tới có ích gì?" 

Không đi chuẩn bị đỡ đẻ cho Đại Bạch, chạy đến tìm Lý Vân không biết đỡ đẻ, không sợ làm trễ nải một xác hai mạng sao! 

Mã phu sốt ruột sắp khóc, không phải hắn không muốn đỡ đẻ cho Đại Bạch, rõ ràng là Đại Bạch và Tiểu Bạch quá hung dữ, căn bản không cách nào đến gần. Chủ công không có ở đây, hắn chỉ có thể tìm Lý Uân, dù sao cũng phải trấn an ngựa mẹ trước rồi nói sau.

Vệ Từ thoáng quan sát cũng biết chỗ khó xử của mã phu, chân mày không kìm được nhíu chặt.

"Hán Mỹ, huynh kéo Tiểu Bạch ra, đừng để nó làm loạn gây chuyện ở đây." 

Vệ Từ bảo mã phu đi lấy dải áo*, lanh lẹ quấn quanh cánh tay, cố định lại chiều rộng tay áo, lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn.

* Dải áo (4%) hay còn gọi là tasuki, là một loại phụ kiện dùng để cố định tay áo kimono của người Nhật.

Động vật khác với người, giao tiếp giữa hai bên cũng là một vấn đề. May mắn là Tiểu Bạch rất thông minh, đối mặt với Lý Uân nó còn có thể miễn cưỡng trấn định lại. Đổi lại là mã phu đâu thể đè ép nó được? 

"Đại Bạch hẳn là đã bị thương ở đâu đó, sợ là không đứng nổi. Tình hình cái thai đầu tiên, nếu không có ngoại lực giúp đỡ, sợ là không sinh được." 

Vệ Từ lại bảo mã phu đi lấy nước nóng và cây kéo, đang định vào chuồng của Đại Bạch, mã phu hoảng sợ tới nỗi hồn vía cũng sắp bay mất.

Lực công kích của Đại Bạch cực mạnh, Vệ Từ đi vào rồi còn có mạng đi ra sao? 

Mã phu không ngăn cản được, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt, rất sợ Vệ Từ bị Đại Bạch gặm chết. Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Đại Bạch vốn có lực tấn công vô cùng lớn ở trước mặt Vệ Từ lại hết sức ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cọ vào cánh tay anh.

Mã phu lẩm bẩm nói: "Đây không phải là ngựa của chủ công sao." Vì sao lại thân thiết với Vệ Từ như vậy? 

"Chịu đựng một chút, nếu không sẽ không sinh được đứa nhỏ đâu." Vệ Từ vuốt bờm ngựa của Đại Bạch, anh cũng không ngại bẩn, quỳ trên mặt đất phủ kín rơm rạ, dùng nước ấm rửa tay, dọn dẹp lông ngựa.

Lý Uân cảm thấy tam quan của mình cũng sắp sụp đổ rồi, dè dặt cẩn thận nhoài người vào từ phía ngoài hàng rào, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của Vệ Từ.

"Chờ đã... Tử Hiếu, huynh còn biết đỡ đẻ sao?"

Vệ Từ không trả lời, chỉ đưa tay vào thăm dò, cẩn thận sờ vị trí hiện tại của ngựa con, giúp cơ thể nó nằm xuôi.

Anh không chỉ biết đỡ đẻ, còn nghiêm túc học tập không ít bà mụ, kinh nghiệm rất phong phú. Trước kia vẫn lấy ngựa mẹ hoặc những động vật khác luyện tay, chỉ có hai lần thực hành đỡ đẻ cho người. 

Đó cũng là ký ức từ rất lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro