Chương 1859: Nữ nhi của thôn trưởng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: hnganhl616

Từ trong nhà nhìn ra bên ngoài có thể thấy đường lớn. Đường Ngân Đấu xây nhà cũng không tệ, nhưng hắn chỉ là một tiểu thương, so ra như thế nào cũng kém mấy nhà giàu sang.

Từ nơi này có thể thấy Đường Ngân Đấu tòa nhà, có người vào ra hay không đều nhìn thấy rõ ràng.

[Kí chủ, Đường Tường trở về.]

 Đường Quả nghe nói thế, liền ngẩng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy Đường Tường ôm một bao bọc giấy dầu, còn hơi lớn, không biết bên trong có thứ gì, nói: "Quét hình một chút, xem bên trong có phải gói thuốc hay không."

[Kí chủ, đúng là gói thuốc.] Hệ thống cũng đoán được, [Kí chủ, Đường Tường nhặt Tô Mạch Thần về?]

Đường Quả trầm tư một chút, nói: "ta nhớ ngày hôm qua Đường Tường nhìn còn rất bình thường, không biết khi nào thì bị người xuyên? Trước đó mưa lớn như vậy, dựa theo Đường Tường tính tình, hẳn là sẽ không đi ra ngoài. Hai ngày này còn nghe nàng ta phàn nàn, thời tiết quá nóng, không muốn ra ngoài cùng nhị thúc, ở nhà nghỉ mát."

"Vì cái gì người này lại xuyên qua Đường Tường, còn nhặt được Tô Mạch Thần chứ?"

"Thống tử, mi giám sát nàng một chút, nhìn xem có gì khác thường không. Mặc dù trước đó nàng ta nhìn qua rất lễ phép, nhưng thực tế là một người lỗ mãng, che giấu không được bản tính của mình. nếu thật sự là một kẻ già đời, tuyệt đối sẽ không vội vàng như thế. Đường lớn như thế mà còn suýt đụng vào chúng ta, quan trọng hơn là, trên mặt nàng ta lúc đó chỉ có gấp gáp cùng lo lắng, không có mảy may sợ hãi, rất kì quái."

Hệ thống đáp ứng, đi giám sát Đường Tường.

Nhà Đường Ngân Đấu rộng rãi, Đường Tường một mình một viện tử. Nàng ta đem Tô Mạch Thần giấu ở trong gian phòng của mình, sau đó lại nghiên cứu chỗ thuốc chữa thương. Tuy có chút luống cuống nhưng cuối cùng cũng đắp xong thuốc.

Sau đó Đường Tường trở lại trong phòng, ôm lấy mặt, si ngốc nhìn người nằm trên giường. Tô Mạch Thần vì phát sốt mà gương mặt đỏ bừng lên. Một thân y phục bị ướt đã được nàng ta đổi qua một bộ mới.

Kỳ thật, Tô Mạch Thần cũng đang quan sát nàng ta.

Loại người lớn lên trong tranh đấu này, dù cho chỉ là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, thì vẫn như cũ cảnh giác trong lòng. Lại nói, hắn còn là phun tá của hoàng tử, làm rất nhiều việc vượt qua độ tuổi này, trong tay dính không ít máu. Giết người với hắn mà nói, là chuyện thường ngày, mắt cũng không chớp một chút.

Tuy nói hiện tại hắn đang bị thương, đầu cũng đang rất đau. Nhưng nếu Đường Tường có chút gì gây bất lợi cho hắn, hắn lập tức sẽ vặn gãy cổ đối phương.

Đường Tường nhìn hắn một lúc, quay người đi ra ngoài sắc thuốc. Tô Mạch Thần không biết có phải hay không ngửi được mùi thuốc, mê man ngủ thiếp đi.

Lúc này, Đường Tường lại đi đến, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc là cuối cùng mê man đi, quả nhiên cùng giống trong tiểu thuyết, lòng cảnh giác đặc biệt mạnh, khó trách ác lên lục thân không nhận."

"Mặc dù ngươi đối với ai cũng đều nhẫn tâm, nhưng tại sao lại đối tốt với Đường Bích như thế? Nàng muốn giết ngươi, đối với ngươi chỉ có hận, ngươi vì cái gì lại không thích người khác chứ?"

Tiếng Đường Tường rất nhỏ, kỳ thật có chút mơ hồ không rõ, nhưng hệ thống có thể nghe được.

"Không nghĩ tới ta thế mà có thể xuyên đến bên trong quyển tiểu thuyết này, Đường Bích không giết được ngươi, lại tự vẫn trước mặt ngươi, hại ngươi qua một đêm bạc cả đầu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro