Chương 1317 - Thiên Kim Thật Giả (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Sa Nhi
===============

Sơ Tranh chờ yến hội tan cuộc  ở bên ngoài, nhưng cô cũng không nhìn thấy ba người nhà Đỗ gia rời đi, không biết là do đã không đi bên này, hay là vừa rồi có nhiều người đi ra quá nên đã chắn mất tầm nhìn của cô.

Đợi uổng công rồi.

Aizzz.

Nhóc nhỏ yếu đáng thương bất lực chính là đáng thương như thế đấy.

Ngay khi Sơ Tranh đã thương thân tiếc phận, ánh mắt lại liếc qua, cô thoáng nhìn thấy Bùi thiếu đang vội vã đi ra ngoài, anh ta nhìn quanh quất cửa ra vào mấy lượt, rồi rẽ sang một phương hướng.

Sơ Tranh nhìn theo hướng kia sang, ánh mắt chợt lạnh xuống.

Sơ Tranh bảo tài xế đánh xe ra bên ngoài chờ mình, còn cô thì đi qua phương hướng mà Bùi thiếu vừa đi.

Bùi thiếu chạy từ trong bóng tối ra, thiếu chút nữa đã đụng vào Sơ Tranh.

Bùi thiếu lập tức lui về sau mấy bước, cấp tốc đút tay vào túi quần: "Sơ....... Tranh tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Vừa rồi Bùi Kim Minh còn vừa nói chuyện với hắn xong, bây giờ ký ức của Bùi thiếu vẫn còn rất mới mẻ.

Cô gái có thể làm Bùi Kim Minh thấy vừa mắt cũng không nhiều.......

Mà để Bùi Kim Minh cảm thấy xứng đôi với con trai bảo bối của ông ta —— cũng chính là hắn đây, càng có thể coi là đếm trên đầu ngón tay.

Sơ Tranh không buồn để ý tới hắn, đi thẳng vào bóng tối ở đằng sau.

Nơi đó đã trống không, làm gì còn có người nào.

"Sơ Tranh tiểu thư, cô tìm gì thế?" Bùi thiếu không rời đi, ngược lại tò mò nhìn cô.

"Người vừa nói chuyện với anh đâu?"

"Sơ Tranh tiểu thư nhìn lầm rồi." Bùi thiếu mỉm cười: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi chỉ đến đây nhận một cuộc điện thoại thôi."

Nhìn lầm?

Sơ Tranh hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi ở trong đầu, cô xác định bản thân không hề nhìn lầm.

Cô không rõ lắm vị Bùi thiếu này vì sao phải bao che cho Thư Tuyển, cho nên cô cũng không định nhiều lời.

"Có lẽ thế."

Sơ Tranh cùng Bùi thiếu đi ra ngoài đường.

Bùi thiếu bày ra dáng vẻ phong độ thân sĩ cẩn thận: "Sơ Tranh tiểu thư, để tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần."

Sơ Tranh không chút lưu tình từ chối ý tốt của hắn, cũng nhanh chóng rời đi.

Bùi thiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh, tận đến khi không nhìn thấy nữa mới mò điện thoại trong túi ra, soạn một tin nhắn gửi đi.

-

Trên xe buýt.

Đây là chuyến xe nội thành cuối cùng trong ngày, người trên xe cũng chẳng có mấy ai.

Ngồi đầu tiên là một công nhân viên chức mới tăng ca ra về, lúc này đang tựa vào ghế ngồi ngủ thiếp đi.

Ở giữa  là hai học sinh đang ngồi, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau, vừa nhìn đã biết chính là vụng trộm chạy ra ngoài bàn chuyện yêu đương.

Hàng cuối ngồi một nam sinh, hắn đội mũ lưỡi trai, vành mũ đè thấp che khuất hết cả gương mặt.

Nếu như không phải do ánh trăng và ánh sáng của đèn đường hỉnh thoảng hắt vào, thì có lẽ sẽ không ai phát giác ra nơi hắn ngồi đó có người.

Điện thoại trong tay nam sinh sáng lên, đầu ngón tay hắn điểm lên màn hình một cái, tin nhắn nhảy ra.

【 Bùi: Cậu biết Đỗ Sơ Tranh sao? 】

Đỗ Sơ Tranh?

Đỗ.......

Trong đầu nam sinh hiện lên một bóng người.

Đầu ngón tay hắn nhanh chóng đánh chữ.

【 Thư Tuyển: Biết. 】

【 Bùi: Vừa rồi hình như cô ta đã trông thấy cậu, hình như còn muốn tìm cậu đấy. 】

Tìm hắn sao.......

Hồi lâu sau Thư Tuyển mới trả lời.

【 Thư Tuyển: Tôi biết rồi. 】

Thư Tuyển thả điện thoại vào lại trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông nơi thành thị kéo ra những vệt sáng loang loáng trên cửa sổ xe.

-

Đỗ gia.

Đỗ Hạ trở về thì lập tức về phòng.

Phòng khách chỉ còn lại Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân.

Đỗ tiên sinh yên lặng hút thuốc, cau mày.

Cuối cùng, Đỗ tiên sinh dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn: "Con bé kia nói thế nào cũng là do chúng ta nuôi lớn, sao bà phải làm khó dễ nó đến thế?"

Việc hôm nay giờ đã làm ầm lên thế này, những người kia sẽ còn đồn đại thế nào nữa?

Ngay cả chút khoan dung mà Đỗ gia cũng chẳng có?

"Tôi làm khó dễ nó?"

Câu này vừa nói ra, Đỗ phu nhân lập tức bùng nổ.

"Nó đã đối xử với tôi ra sao hả? Chuyện của Hạ Hạ lần trước, tôi đã đến tận nơi tìm nó, nói bao nhiêu lời ân nghĩa với nó, nó thì thế nào? Nếu không phải trước kia nó dám làm như vậy với tôi, thì tôi có thể làm vậy với nó chắc, là nó vong ân phụ nghĩa trước!"

Đỗ tiên sinh thở dài: "Chuyện kia vốn là Hạ Hạ không đúng."

Đỗ phu nhân: "Tôi cũng không nói Hạ Hạ đúng, không phải tôi nói sẽ để Hạ Hạ xin lỗi riêng nó rồi sao?"

Đỗ tiên sinh: "......."

Đỗ phu nhân tiếp tục lớn giọng phát tiết bất mãn: "Hạ Hạ thất lạc ở bên ngoài đã nhiều năm như vậy, chịu khổ bao nhiêu  năm như thế. Nó thì sao? Tôi cho nó ăn ngon mặc sướng, cưng chiều nó như vậy, nó giờ báo đáp chúng ta thế này đây?"

Đỗ tiên sinh cũng coi như vẫn còn lý trí: "Chuyện này cũng không thể trách con bé được. Chuyện ôm nhầm con, chúng ta đều có trách nhiệm, lúc trước nếu như cẩn thận hơn......."

"Khoan đã lão Đỗ, ông có ý gì?" Đỗ phu nhân cắt ngang lời Đỗ tiên sinh: "Bây giờ ông muốn nói chuyện giúp nó đúng không? Ông phải biết cho rõ, giờ ai mới là con gái ruột của ông hả!!"

Vấn đề này, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân không thể tìm được tiếng nói chung, bèn rời sang chủ đề khác.

"Sao con bé lại biết Bùi tiên sinh?"

"Tôi làm sao biết được." Đỗ phu nhân đã tức giận: "Ai biết nó dùng biện pháp gì mà trèo lên Bùi gia....... Khó trách trước đó còn dám ngang như vậy, hóa ra đằng sau có Bùi gia làm chỗ dựa."

Nói đến vế sau, Đỗ phu nhân lại bắt đầu âm dương quái khí.

Đỗ tiên sinh nghe cũng thấy chói tai, cau mày nói: "Bà có thể bớt hàm hồ đi được không?"

"Tôi nói sai chắc?"

Đỗ phu nhân hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không có Bùi gia làm chỗ dựa, sao nó dám ngang ngược như thế chứ?"

Đỗ phu nhân bây giờ đã hoàn toàn nhận định, Sơ Tranh dám không kiêng nể gì như thế  chính nhờ ỷ vào Bùi gia.

Đỗ tiên sinh: "......."

Đỗ tiên sinh xoa xoa mi tâm, từ sau khi phát hiện ra đứa bé kia không phải con ruột của họ, sao bà ta lại như nhìn nó kia không còn vừa mắt vậy.

Đó đúng là không phải con gái ruột của bọn họ, nhưng tình cảm bao nhiêu năm như thế thì sao?

Nhan gia đúng là hơi nghèo, nhưng mà cha mẹ người ta cũng không hề bạc đãi con gái bọn họ, thứ gì đem cho Đỗ Hạ, cũng tương tự như tất cả những gì tốt nhất đối với bọn họ rồi.

Đỗ tiên sinh không dám nói nữa.

Ông vừa nói là Đỗ phu nhân sẽ lập tức lên cơn, cảm thấy con gái ruột bà ta đã phải chịu khổ.

Đỗ Hạ đúng là đã phải chịu khổ, nhưng chuyện này bọn nhỏ đều không phải người sai.......

"Được rồi được rồi." Đỗ tiên sinh khoát khoát tay, không muốn nói tiếp với Đỗ phu nhân nữa: "Đi ngủ sớm đi."

Đỗ phu nhân túm chặt Đỗ tiên sinh lại: "Ông đi đâu đấy hả?"

"Công ty còn có việc."

Đỗ phu nhân lúc này đã phát rồ đến teo cả não: "Muộn thế này rồi mà công ty còn có chuyện gì, có phải ông có con nào ở bên ngoài rồi không?"

"Bà nói bậy bạ cái gì đó?!" Đỗ tiên sinh cũng đã lên cơn giận.

"Tôi không cho ông đi!"

"......."

Đỗ tiên sinh bị Đỗ phu nhân túm lấy, ông ta có muốn đi cũng không đi được.

Đây  là thế quái nào vậy!

-

Kỳ nghỉ lễ kết thúc, Đỗ Hạ mặc toàn bộ quần áo mới nhất của nhãn hiệu nào đó tới trường, vừa đến cổng trường đã lập tức bị người ta lôi kéo hỏi đông hỏi tây.

Đỗ Hạ cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt này.

Trên mặt cô ta là nét tươi cười đắc ý, trưng những thứ cô ta mặc trên người cho đám người này xem.

"Nhan Sơ Tranh!" Đỗ Hạ đứng trong đám người, vừa nhìn thấy Sơ Tranh thì lập tức cất giọng gọi cô.

Sơ Tranh một tay đút túi, mộttay khác xách cặp sách hồng phấn, hờ hững đi đến cổng trường, chuẩn bị đi vào.

Nghe thấy Đỗ Hạ gọi, cô cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, chẳng hề có hứng thú tiếp tục đi vào trong.

Đỗ Hạ sao có thể để yên cho cô được, cô ta vạch đám người ra đi mấy bước qua, chặn cô ngay ngoài cổng trường.

Đỗ Hạ cố ý để lộ cái  đồng hồ trên cổ tay ra, còn lắc lắc trước mặt Sơ Tranh, ý tứ khoe của rõ ràng.

Ánh mắt Sơ Tranh vẫn chẳng đổi chút nào, giống như không biết trên cổ tay cô ta có thứ quái gì.

Đỗ Hạ không đạt được kết quả mình mong muốn, tâm tình lại lên cơn bực bội bất mãn.

Cô ta đột nhiên hỏi: "Cô và Bùi tiên sinh có quan hệ gì đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro