Đêm Động Phòng Của Thử Miêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện là, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng coi như đã tu thành chính quả, thế nhưng, nguy cơ trước mắt vẫn còn chưa hết, chẳng hạn như việc động phòng .... Đêm tân hôn đó, mọi người ngoài mặt thì giả như rất vui tươi hớn hở mà hăng hái uống thật say, thế nhưng thật ra, đã ngấm ngầm thỏa thuận việc đêm nay đi nghe trộm.Triển Chiêu cười rất tươi, nhanh chóng dùng mỹ sắc cùng hảo tửu mà dụ dỗ hơn ba trăm Ma đầu của Ma cung, sau đó còn nháy mắt với Bạch Ngọc Đường —— Ngọc Đường, ngươi cũng tới!Bạch Ngọc Đường còn đang nghi ngờ —— Tới cái gì, lại thấy Triển Chiêu nhanh chóng ôm Tiểu Tứ Tử đang gặm con cua lên, loáng cái đã biến mất tăm .... Ngay cả cái lông mèo cũng không có lưu lại.Bạch Ngọc Đường nháy mắt cái liền hiểu được, phất tay đẩy ra hai vò Trần Nhưỡng đã chôn trăm năm, ngăn cản trước mặt mọi người, ý là —– Cứ qua cửa của con đã!............Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử bỏ chạy giữa chừng, thần thần bí bí mà chạy vào hậu viện, sau đó đóng cửa cài then lại.Triển Chiêu lấy ra điểm tâm được giấu thật kỹ từ sáng đưa cho Tiểu Tứ Tử, ý muốn hối lộ bé. Tiểu Tứ Tử trong miệng còn cắn cái chân cua, liếc mắt nhìn Triển Chiêu: "Miêu Miêu, thúc lại nghĩ làm gì vậy, miệng Tiểu Tứ Tử rất kín đó!"Triển Chiêu cười híp mắt chọc chọc má bé: "Hai chúng ta là bằng hữu mà, đã là bằng hữu thì sao có thể thấy chết mà không cứu được đúng không? Cháu nói cho thúc biết bọn họ chuẩn bị nghe lén thế nào đi."Tiểu Tứ Tử nhả chân cua trong miệng ra, nghiêm túc ngẩng mặt nói: "Tiểu Tứ Tử không thể bội, bội, bội ....""Bội tín nghĩa khí." Triển Chiêu bổ sung.Tiểu Tứ Tử gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Không thể bội tín nghĩa!"Triển Chiêu không còn cách nào khác là ra đòn sát thủ: "Tiểu Tứ Tử, hai chúng ta uống một chén đi, hỉ tiệc ai cũng phải mời rượu.""Đúng nha!" Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn nâng chén rượu: "Chúc Miêu Miêu cùng Bạch Bạch vĩnh kết đồng tâm ~~"Triển Chiêu cũng vui vẻ bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, quả nhiên, một ly Trần Nhưỡng đúng là quá sức với Tiểu Tứ Tử nên chẳng khác nào thuốc mê, mà hiệu quả càng giống thuốc mê hơn!Có điều chỉ nháy mắt, Tiểu Tứ Tử đã cười với Triển Chiêu: "Miêu Miêu cùng Bạch Bạch thành thân a ~~ Thành thân a ~~"Triển Chiêu cười trêu chọc bé: "Thành thân rồi có muốn đi nghe trộm không a?"Ánh mắt Tiểu Tứ Tử lúc này cũng sáng trưng rực rỡ, hăng hái gật đầu: "Muốn!"Triển Chiêu nheo mắt lại: "Vậy muốn nghe trộm thế nào a?"Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tôn Tôn nói, người học công phu hơn một trăm năm chính là để chờ ngày hôm nay dùng a."Triển Chiêu nghe xong liền co rút khóe miệng —– Xem ra là Thiên Tôn lấy việc tham gia nhìn trộm đêm động phòng của đồ đệ làm đại sự cuộc đời phải hoàn thành cho bằng được rồi.Tiểu Tứ Tử hình như có chút mơ hồ, sau đó lại nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Sau đó nha, Ân Ân lại nói Tôn Tôn thiếu tâm nhãn, cứ trực tiếp khóa nội lực chúng lại, lấy hết y phục của bọn chúng sau đó ném lên giường là được rồi sao!"Gân xanh lúc này cũng đã bắt đầu nổi đầy cái trán của Triển Chiêu rồi, răng cũng đã nghiến kèn kẹt —— Ân! Ân đầu hói!"Tiểu Tứ Tử lại vẻ mặt mong đợi nói: "Sau đó sao, Cửu Cửu lại nói, trần truồng trên giường ngủ thì có ích gì, cùng là nam tử lại chẳng thể mang thai, cứ trực tiếp dùng xuân dược đi."Mặt Triển Chiêu lúc này cũng đen hoàn toàn rồi, bàn tay bóp chén rượu nát bấy: "Sau đó thì sao?""Sau đó...." Tiểu Tứ Tử vui vẻ vỗ tay: "Sau đó Tiểu Tứ Tử cùng phụ thân liền cùng nhau làm miêu dược mùa xuân ....""Cái gì mà miêu dược mùa xuân ...." Chỉ trong nháy mắt, Triển Chiêu đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Ngự Miêu liền trầm mặc: "Chuyện này! Còn có ai tham gia nữa không?"Tiểu Tứ Tử càng vui vẻ hơn: "Ai nha! Tất cả mọi người đều tham gia nhiệt tình nha! Phụ thân nói, cái này là mọi người cùng đồng, đồng, đồng ....""Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực." Triển Chiêu lại đen mặt bổ sung."Đúng nha! Mọi người đồng tâm hiệp lực!" Tiểu Tứ Tử hưng phấn vỗ tay thật to.Triển đại hiệp lúc này lại rất đáng thương, liền nhéo hai cái lên mông Tiểu Tứ Tử, vừa nhéo vừa nghiêm túc suy nghĩ: Hay là tối nay đừng động phòng đi, cứ bỏ trốn cùng như hoa mỹ quyến nhà hắn đi. Có điều, động phòng gì đó, cũng .... hơi có chút mong đợi a...Lỗ tai Triển Chiêu đã bắt đầu hồng hồng, đôi mắt nheo lại, Chuột Bạch nhà hắn đẹp đến như vậy, nếu như không ăn vào bụng thì thật là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Triển gia hắn!Bằng không .... Trước tiên cứ lừa gạt một chút, cái đó cái gì đó đó .... Khụ khụ, không biết Công Tôn có bỏ thêm nhuyễn cân tán không a .....................Bên ngoài tiền viện, Bạch Ngọc Đường đang bị mọi người xa luân chiến thay phiên mời rượu liền đột nhiên run run một cái: "Hắt xì!"Bạch Ngọc Đường liền thiêu mi: Mèo hư kia của mình lại đang âm mưu gì đây, cảm giác âm mưu ám toán rất rõ ràng!Công Tôn vội vàng đẩy mọi người ra, xông lên bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường —— Ngày đại hỉ đừng có để bị nhiễm phong hàn chứ, vì kế hoạch nghe lén mà mọi người đã phải khổ cực chuẩn bị cả nửa tháng rồi, chỉ có mong ngóng một chòm sao trời này thôi, không đúng, cả trời đầy sao này nữa thôi! Triệu Phổ cũng ngăn lại mọi người trước trước sau sau lũ lượt muốn đến chuốc say Bạch Ngọc Đường, nói: "Cũng đã muộn lắm rồi, ngày đại hỉ, uống say thì còn có thể làm gì được nữa!"Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử chạy về đến nơi, vừa đúng lúc nghe được câu này, nghĩ thầm —– Sao có thể như vậy được, Miêu gia đây không có kén ăn, Chuột bạch có say ta vẫn ăn được đó!Mọi người liền nhanh chóng đẩy hai người vào động phòng, uống rượu giao bôi, sau đó còn làm bộ như nhanh chóng rút lui, chỉ có Lâm Dạ Hỏa do uống quá nhiều rượu nên say khướt, ôm cổ Trâu Lương kêu to: "Sau này lão tử chính là đệ nhất mỹ nam còn độc thân trong thiên hạ a!"Trâu Lương trầm mặc một lúc, cũng kéo người rời đi, độc thân mỹ nam cũng cần thêm một cái nữa.Bạch Ngọc Đường khoanh tay dựa vào cửa phòng, nhìn mọi người lần lượt kéo đi xa xa —– liếc mắt cũng thấy có âm mưu rồi!Triển Chiêu thì còn đang chống bàn nâng má mà ngắm nhìn dung nhan Bạch Ngọc Đường trong y phục đỏ thẫm —— Dưới ánh nến ấm áp, ánh mắt vốn lãnh liệt của Bạch Ngọc Đường cũng có phần nhu hòa, một bộ bạch y nghiêm nghị đứng trên đỉnh Thiên Sơn không cách nào với tới kia cũng được gỡ xuống, chỉ còn lại một mỹ nam tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần mà thôi."Miêu nhi, nước miếng chảy kìa!" Thanh âm băng lãnh thường ngày của Bạch Ngọc Đường, lúc này cũng thật ôn nhuận lại thêm chút bất đắc dĩ.Triển tiểu miêu vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ kia lại theo bản năng mà phồng mặt: "Nương tử đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, vi phu thật lấy làm hạnh phúc nha!"Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhìn hắn thật lâu, than thở: "Miêu nhi, ngươi có chút tự giác nào không a."Triển Chiêu híp mắt mà quan sát Bạch Ngọc Đường, lộ ra hai khỏa răng nanh sắc bén, hình như đang nghĩ xem nên hạ chủy từ đâu.Bạch Ngũ gia xưa nay là người thiên về hành động, liền kéo con Mèo hư đang cười híp mắt kia, chạy thẳng đến mục tiêu lớn nhất của ngày hôm nay —— Hỉ sàng!Triển Chiêu đầu tiên là ngẩng đầu níu bước, tiếp đó là bắt đầu dừng bước, cuối cùng là một mạch lui bước, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ngươi muốn làm gì?"Bạch Ngọc Đường bật cười: "Ngươi đoán xem!"Sau đó, rõ ràng là con mèo nhỏ nhà họ Triển bắt đầu nghĩ đến vài phương diện không mấy trong sáng nào đó, rồi bắt đầu kéo Bạch Ngọc Đường từ mép giường ấn xuống bàn, nói: "Ngọc Đường, cả ngày ngươi đều uống rượu rồi! Mau ăn chút gì đi!" Lỗ tai Triển Chiêu lúc này bắt đầu đỏ bừng, chỉ nghĩ được cách uy Chuột này thôi.Bạch Ngọc Đường thiêu mi, ngồi xuống ghế, cằm hơi hất lên, chờ Triển Chiêu đút cho mình ăn. Thần thái này có chút giống con Mèo Ba Tư được chăm bẵm cẩn thận, vừa kiêu ngạo lại vừa có ý làm nũng người ta.Triển Chiêu liền mở ra một bàn điểm tâm, mà những loại điểm tâm này được làm rất chuyên dụng, có hình tiểu miêu tiểu thử, vì muốn cho Bạch Ngọc Đường kén chọn đồ ăn này ăn nhiều một chút, Triển đại nhân liền chọn toàn điểm tâm có hình tiểu miêu vừa liếm lông vừa làm nũng cho hắn ăn.Bạch Ngọc Đường ăn mấy miếng rồi cũng cảm thấy mùi vị đúng là không tệ, cho nên cũng cầm lên mấy khối hình tiểu bạch thử mà đút cho Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn thấy chính là tiểu bạch thử, cho nên rất mãn nguyện ăn .... Chỉ là ..... tại sao càng ăn lại càng cảm thấy người mềm nhũn?!Cái đầu thông minh vừa chuyển một cái đã nghĩ ra, đôi mắt mèo thật đẹp cũng mở tròn xoe: "Làm sao có thể! Tiểu Tứ Tử rõ ràng nói là Công Tôn đã hạ dược trong tiểu miêu mà, tiểu thử không có bỏ dược!"Bạch Ngũ gia cười đặc biệt xấu xa, ôm chầm con Mèo ngốc toàn thân mềm nhũn trước mắt, hôn một cái đã rồi mới nói: "Mèo ngốc, Tiểu Tứ Tử cũng không có biết, Triệu Phổ cùng Công Tôn đã sớm dùng kế để Tiểu Tứ Tử lừa hai ta rồi."Triển Chiêu bị hắn hôn đến chóng cả mặt, cả người cũng rợn rợn, không thể làm gì khác là cắn ngón tay Bạch Ngọc Đường mà mài răng: "Con Chuột âm hiểm, ngươi sớm biết lại không nói cho ta!"Bạch Ngọc Đường thiêu mi: "Ai bảo con Mèo hư ngươi lại không biết an phận mà mưu đồ chuyện xấu a, cái này là ác giả ác báo đó!"Nói xong, Bạch Ngũ gia liền bế bổng Triển tiểu miêu toàn thân đã mềm nhũn kia, tiến đến mục tiêu lớn nhất —— Hỉ sàng!Triển Chiêu nổi đóa, chọc chọc má nam nhân tuấn mỹ trước mặt, nói: "Hôm nay không cho làm! Ngươi cũng biết góc tường nhà mình có bao nhiêu người nghe lén rồi đi! Ta không muốn bị người ta nghe lén!"Bạch Ngọc Đường cười đắc ý, nụ cười còn tươi hơn cả nụ cười đạt thành âm mưu ban nãy nữa: "Đã sớm chuẩn bị rồi, dẫn ngươi đến một nơi thật tốt!"Vừa nói, vừa đá đá chân giường mấy cái, vách tường phía sau hỉ sàng đột nhiên dâng lên cao, lộ ra một thông đạo sáng như dạ minh châu.Biểu tình trên khuôn mặt Triển Chiêu lúc này đã kinh ngạc quá độ rồi.Bạch Ngọc Đường bế Triển Chiêu dễ dàng nhảy xuống bậc thang, lại đóng cơ quan lại từ bên trong, nói: "Nơi này không có ai biết hết, là nơi động phòng ta tự tay thiết kế."Mật đạo quanh co khúc khuỷu cứ thế mà dẫn lên trên, lối ra nằm ngay cạnh một ôn tuyền cốc lộ thiên..............Giữa trời đêm, cây xanh, màn đỏ, trướng hồng .....Khóe miệng của Triển đại nhân co rút kịch liệt, có chút hết nói nổi, đến lúc khôi phục tinh thần chỉ thấy khuôn mặt cực đẹp của con Chuột bạch lại ở ngay trước mặt mình, vì vậy liền há miệng .... Cắn!"Ai...." Cái mũi cao anh tuấn của Bạch Ngọc Đường liền bị cắn một cái, Bạch Ngọc Đường nhất thời cũng bất đắc dĩ: "Miêu nhi, ngươi ngay cả hôn cũng không biết mà còn dám hạ dược ta a!""Ai nói Miêu gia không biết chứ? Mèo ăn chuột chính là bản năng thiên định!" Triển Chiêu theo bản năng mà mạnh miệng, sau đó lại nằm ngửa trên hỉ sàng trướng rủ hồng sa mà lại bắt đầu mê mị: Mắt Ngọc Đường thật là đẹp nha!Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt với những đường nét đầy tinh xảo của Triển Chiêu, lại cúi xuống hôn hắn một cái, lúc này cũng không có ai cắn nữa, Bạch Ngọc Đường hơi cúi xuống, vén lại mái tóc dài hơi tán loạn của Triển Chiêu, lại không có để ý đến tóc mình cũng theo vai rủ xuống. Triển Chiêu đưa ngon tay mềm nhũn vô lực lên, cầm lấy những sợi tóc dài đen nhánh lượn quanh trước mắt, lại không biết nhớ đến chuyện gì, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, cả người đều toát ra sự quyến rũ lạ kỳ.Bạch Ngọc Đường đột nhiên có chút xung động, liền tiến đến gần hắn hơn .... Đôi môi lành lạnh dán lên khóe miệng mỉm cười của Triển Chiêu, răng môi hòa hợp cảm nhận chút nhiệt độ ấm áp, lại giống như liệt hỏa bùng lên thiêu rụi sự tỉnh táo thường ngày. Bạch Ngọc Đường đưa tay vén ra cổ áo đã có phần xốc xếch của Triển Chiêu, nhẹ nhàng đặt lên mỗi đường cong nơi cổ hắn một hồng ấn mờ mờ, sau đó, cắn xuống yết hầu xinh đẹp của người nọ một cái. Triển Chiêu lúc này đã có chút choáng váng, mặt cũng nóng lên, người cũng nóng lên, cả tâm cũng đã nóng bừng lên rồi, ý trí hoàn toàn hỗn loạn, trong đầu dần dần bị ảo giác mất rồi.Bạch Ngọc Đường cười thật nhẹ, ôm lấy Triển Chiêu đang ngu ngơ vào ngực, đưa tay tháo đai lưng hắn, men theo sống lưng tinh mịn, nhẹ nhàng lướt xuống, lướt xuống .... Xuống ..... tới .....Triển Chiêu cuối cùng cũng hồi phục lại tri giác, cắn răng nói: "Ngươi, ngươi sờ chỗ đó!""Đúng vậy, sờ chỗ đó!" Bạch Ngọc Đường lại quang minh chính đại mà sờ thêm hai cái nữa, cảm thấy thật hài lòng: "Mèo gầy, cả người cũng chỉ có nơi này có thịt, thật mềm mại."Triển Chiêu giận nha! Tay chân mềm nhũn lúc này cũng cảm thấy đỡ hơn, liền nhào tới nhéo cái mông Bạch Ngọc Đường, động tác giống hệt lúc nhéo Tiểu Tứ Tử .... Triển đại hiệp cứ thế rất bất tự giác mà híp mắt phê bình: "Ngươi cũng mềm, còn rất đầy đặn nữa!"Bạch Ngọc Đường nhất thời hết nói nổi, không khí tốt như vậy lại bị phá hỏng hết, cái con Mèo ngây ngô này!Triển đại hiệp rất thiếu tự giác lại tự cho mình đã chiếm được tiện nghi, kéo cổ áo người ta, cũng học đòi .... Nhào tới cắn người!Tiến thêm một bước nữa, đẩy ngã Bạch Ngọc Đường, nằm trên người hắn mà đắc ý nói: "Dưới trăng ngắm mỹ nhân, quả nhiên là càng nhìn càng đẹp!" Lại nhướng lên khóe miệng mà nói: "Mỹ nhân, còn không mau để Miêu gia nhà người ăn đi?"Bạch Ngọc Đường cũng bị hắn chọc cho vui vẻ, quyết định đặt hai tay sau gáy, gối đầu nhìn hắn: "Ngươi tới đi!"Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, hăng hái bừng bừng mà nằm trên người Bạch Ngọc Đường, mặt cười hề hề: "Ngươi nói, phải hạ thủ từ đâu mới tốt đây?"Bạch Ngọc Đường bất lực nhắc nhở hắn: "Miêu nhi, trước tiên phải cởi y phục!""Nga, đúng a!" Triển Chiêu bắt đầu thành thành thật thật cởi y phục.Vì vậy, tình hình lúc này chính là, Ngũ giã nằm ngửa trên giường, trên người còn có một con Mèo ngố đang tự mình cởi bỏ y phục, mắt nhìn thấy Triển đại nhân sắp bị chính mình làm cho lúng túng quay cuồng, rốt cuộc Bạch Ngọc Đường cũng đại phát từ bi, lật người một cái liền áp đảo con Mèo kia xuống, trực tiếp xe tan đám y phục cản trở kia,Triển đại nhân gấp đến độ cái tai cũng đỏ bừng!"Chuột chết tiệt! Nơi đây chính là lộ thiên a, ngươi có chút xấu hổ nào không a!"Bạch Ngọc Đường than thở: "Miêu nhi, sao ngươi lại không bắt được trọng điểm gì hết vậy!"Bạch Ngọc Đường cũng không muốn mình bị tức chết nữa, liền trực tiếp ôm lấy người kia hướng thẳng đến ôn trì mà nhảy xuống.Triển Chiêu không có phòng bị, vừa mới xuống nước đã muốn nổi lên, không biết sao Bạch Ngọc Đường lại đem hắn ấn xuống dưới, ở dưới nước mà hôn hắn, đem không khí từ trong miệng truyền sang cho hắn.Triển Chiêu vốn dĩ đã cả người mềm nhũn, bị hôn một cái thì càng mềm nhũn hơn, không thể làm gì khác là ôm chặt lấy tên đầu sỏ kia, để mặc cho bàn tay hắn sờ tới sờ lui, ăn đậu hũ trên người mình. Ai ngờ cặp móng vuốt vốn chẳng bao giờ có ý định thành thật kia, lại sờ đến cái nơi không nên sờ tới ——- !!!!Triển Chiêu cả kinh đến lông tơ cũng dựng đứng, vội vàng ngăn lại móng vuốt muốn "làm ác" kia.Bạch Ngọc Đường lại không chịu bỏ qua, cầm lấy cái nơi đã bắt đầu trở nên cứng rắn kia của Triển Chiêu, hăng hái bừng bừng mà ma sát qua lại mấy cái.Vốn dĩ Triển Chiêu đã có tâm ăn người ta, sớm biết bị người ta làm như vậy sẽ trở nên kỳ quái, hắn liền .... hắn liền ... "Ngô" một tiếng .... Vừa khó chịu lại vừa thoải mái, lại vừa cảm thấy ngọt ngào, cứ thế mơ hồ bị Bạch Ngọc Đường vuốt tới vuốt lui, nơi đó nóng đến độ sắp bị tan chảy mất rồi.Chính lúc tâm tư mê loạn không ngừng, lại cảm thấy thân thể bị người nâng lên, thân thể trắng nõn ửng hồng với đường cong tinh tế đột nhiên lơ lửng trên mặt nước, giữa không trung.Triển Chiêu có chút buồn bực, từ lúc nào bệnh sạch sẽ của Bạch Ngọc Đường đã khỏi rồi? Cái chỗ bẩn như vậy mà hắn lại chịu dùng tay .... Triển Chiêu còn đang suy nghĩ lung tung, lại thấy Bạch Ngọc Đường chợt cúi cúi xuống, dùng miệng mà ngậm lấy cái đó.....!!!Triểu Tiểu Miêu thực sự bị kinh sợ vô cùng! Há miệng muốn kêu lên: "Lưu manh a!!!" Thế nhưng, một đợt khoái cảm làm toàn thân hắn run rẩy không ngừng.................Bạch Ngọc Đường tâm sách sách mấy tiếng, hình như cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, ôm Triển Chiêu đang run rẩy không ngừng vào ngực, nhẹ nhàng đặt hắn tựa lên thạch bích trên bờ.Triển hộ vệ đáng thương, anh danh một đời đều nhất thời bị hủy hết, chỉ biết đấm ngực giậm chân mà ghi nhớ thù này a ~~~Mèo nhỏ nhà họ Triển bị Chuột nhỏ nhà họ Bạch "khi dễ" đến độ vành mắt cũng ướt át, lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên phải ủy khuất đến thế, ngay cả ánh mắt hung hăng trừng người khác cũng không có chút lực sát thương nào.Nhìn lại Bạch Ngọc Đường, ngay cả cái đuôi cũng nhổng cả lên rồi! Triển Chiêu giận đến không chịu nổi, vừa nhìn thấy vẻ đắc ý dạt dào của Bạch Ngọc Đường lại càng giận: "Cười cái thí a!"Này nhìn lại một chút mà xem —— Ngay cả tiếng thô tục cũng chửi luôn rồi đó!Bạch Ngọc Đường vậy mà cũng không giận, còn rất độ lượng nói: "Cười thí a ...."Nháy mắt, Triển Chiêu lại có dự cảm xấu —— Chẳng lẽ vẫn chưa có xong sao?!Không đợi Triển Chiêu nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường đã lột ra y phục ướt nhẹp của mình, dựa gần vào, dán lên người hắn.Khoảng cách của hai người quá gần, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ, liếc mắt há miệng đều có thể đụng phải nhau, Triển Chiêu thở dốc phì phò mà nghiêng mặt đi nơi khác.Cũng bởi vậy mà hậu quả chính là, hắn không có để ý hai chân mình đã bị người ta tách ra, một thứ gì đó nóng rực đang chạm vào chỗ xương cụt hắn. Triển Chiêu cả kinh, quay lại nhìn thấy ánh mắt rất khó xác định của Bạch Ngọc Đường, trong mắt Triển Chiêu lúc này như muốn nói —— Không phải đâu .... Không muốn đi .... Không thể nào .... Không thể nào đâu ....Nụ cười của Bạch Ngọc Đường lúc này có chút gian trá, Mèo này ngay cả sắp làm gì cũng không biết, liệu lát nữa có bị kinh sợ không a!Tâm Triển Chiêu "đùng" một cái, định đưa tay cầm cái "hung khí" đang chỉa vào mình kia, lại muốn thương lượng cùng "hung thủ" trước mắt: "Ngọc Đường, thương lượng đi."Giọng nói của Triển Chiêu vốn dĩ vô cùng mềm mại, lúc này lại có chút khàn khàn, vừa lên tiếng lại càng khiến tâm người ta động cả mảng lớn to hơn. Ánh mắt Bạch Ngọc Đường cũng bất động, kiên định ôm chặt người ta, một ngón tay cũng thăm dò đi vào, nhẹ nhàng đâm vào miệng huyệt động mềm mại mà thăm dò sâu nông."Ngô ... Ngọc Đường, ngươi đừng .... Nha ....." Triển Chiêu cũng không biết làm sao, cái nơi chính mình cũng còn chưa từng chạm qua, thế mà lại bị người kia tùy ý chạm vào, mọi giác quan của hắn như chẳng cách nào thích ứng kịp, không khỏi cảm thấy hốt hoảng: "Ngọc Đường .... Bẩn, bẩn lắm ...."Theo từng động tác của Bạch Ngọc Đường, thanh âm của Triển Chiêu cũng không cách nào liền mạch được nữa, không thể làm gì khác hơn là vịn vào người trước mắt, khó chịu rên rỉ. Thuận tiện lại dùng bả vai Bạch Ngọc Đường mà mài răng một chút, dùng tấm lưng trắng noãn của Bạch Ngọc Đường mà mài móng một chút.Bạch Ngọc Đường cũng nhịn đến cực hạn rồi, dục vọng càng lúc càng như muốn nổ tung, thế nhưng, chút lý trí còn tỉnh táo vẫn không ngừng nhắc nhở hắn —– Không nên thương tổn người trong ngực. Cảm nhận được một tia bất an của Triển Chiêu, chút lý trí còn sót lại của Bạch Ngọc Đường khiến hắn do dự: "Miêu nhi ...."Triển Chiêu bị ngón tay xâm nhập đùa bỡn trong cơ thể, cũng cảm thấy cả người khó chịu, lại nghe thấy từ trong giọng nói của Bạch Ngọc Đường có lộ ra vài tia do dự, đơn giản liền bị tức chết. Cái miệng Mèo bén nhọn liền há ra cắn một ngụm vào yết hầu con Chuột bạch, giọng nói cũng lộ ra một cỗ bi phẫn: "Ngươi, nhanh lên một chút!"Miêu gia lần này hy sinh thật lớn a! Mấy chữ này coi như lệnh đặc xá khiến cho chút lý trí cố cầm cự của Bạch Ngọc Đường cũng tan thành mây khói, rút ngón tay ra, trực tiếp tiến quân vào."A..." Đôi môi cắn chặt của Triển Chiêu cũng ngăn không nổi tiếng rên khẽ, cái hông cùng thân hình mềm dẻo cũng yếu ớt cong lên, cả người đều khẽ run.Rốt cuộc, trong lòng vẫn còn tiếc thương, Bạch Ngọc Đường tiến vào cũng thật chậm, động tác mềm mại ôn nhu vô cùng, giống như làn nước nhẹ nhàng lan tỏa, lại càng khiến cho thân thể thân mật triền miên."Miêu nhi .... Miêu nhi ...." Tiếng nỉ non lúc lửa nóng động tình, cũng chỉ có Triển Chiêu nghe hiểu —— Đó chính vì là Bạch Ngọc Đường không giỏi ăn nói, vĩnh viễn cũng không thể nói ra miệng những lời lẽ thâm tình.Ngay lúc tình triều mãnh liệt bao phủ, một cỗ rực nóng phun trào, chảy vào trong cơ thể Triển Chiêu, lại cứ thế chảy thẳng đến tận tâm, nóng tận đáy lòng.Triển Chiêu cả người bủn rủn, còn mệt hơn cả ngày luyện quyền, hắn cố gắng thích ứng sự đụng chạm gấp gáp trên người, lúc bị xâm nhập lại còn mơ màng nghĩ: Con Chuột lạnh như băng giá mà cũng có lúc nhiệt huyết trào dâng mênh mông bất tận như vậy, thật đáng giá ....Triển Chiêu vừa mới thất thần đã bị Bạch Ngọc Đường phát hiện, liền nhanh chóng ôm hắn trở mình, đổi thành một tư thế dễ dàng xuất nhập hơn. Hai người cứ thế liên tục ma sát một trận, đột nhiên như chạm phải một nơi nào đó bên trong, khiến Triển Chiêu thiếu chút nữa thì khí suyễn không nổi, liền nhào đến cắn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường chợt run lên một cái, hình như đã chạm tới nơi nhạy cảm kia rồi .... Vì thế, con ngươi vốn dĩ đã rất thâm thúy của Bạch Ngọc Đường, lại càng trở nên sâu không lường được, ánh mắt nhìn Triển Chiêu cứ như một điểm u quang, cứ như cá tháng trời cũng chưa được ăn một bữa cơm no vậy, vận động càng lúc kịch liệt, liên tiếp đánh vào nơi đó........................Vì vậy, Triển đại nhân dã dùng thân thể của cả một buổi tối bị lăn lại lăn qua mà nói cho chúng ta biết, cái gì gọi là —— Làm chết!Suốt đêm, Triển Chiêu bị bay tới bay lui, giống hệt một cái bánh bao chiên bị chao đi chao lại mà "giày xéo", trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Sớm chết, sớm siêu sinh!Suốt đêm, Bạch Ngọc Đường cứ mỗi lần ôm lấy Triển Chiêu đang hạnh phúc sung sướng mà lại thêm một lần thống khoái, trong đầu vẫn luôn chỉ có một ý niệm: Làm!Ai di đà phật, này thật đáng mừng!___________ Toàn văn kết thúc, cám ơn đã đọc ___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro