Phiên Ngoại 5: Kế hoạch nuôi dưỡng cổ trùng của Công Tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông chớm đến, trời cũng bắt đầu lạnh dần.Gần đây Khai Phong phủ không có vụ án nào, mặc dù trong Long Đồ Án vẫn còn nhiều huyền án chưa được giải quyết, nhưng mà Triệu Trinh cũng không bắt Bao đại nhân cùng Bàng thái sư dẫn người đi tuần nữa, mà giữ bọn họ ở lại Khai Phong đón tân niên.Một phần là vì Bao phu nhân vừa đường xa tới đây, mà Bao đại nhân cùng Bao phu nhân ở chung thì ít, xa cách lại nhiều, khó có cơ hội cả thê nhi đều đoàn tụ tại Khai Phong phủ, cho nên Triệu Trinh muốn để vị Đại thần hết lòng vì dân của Đại Tống này được nghỉ ngơi một chút, đoàn tụ cùng người thân, hưởng thụ một chút thanh nhã thường nhật.Mặt khác, Hương Hương cũng đã bắt đầu học nói, bé lại đặc biệt thích ngoại công Bàng thái sư. Thời kỳ này rất quan trong với trẻ nhỏ, nếu như lại để Thái sư đi xa một thời gian nữa, Hương Hương xa hắn quá lâu có thể sẽ không nhớ hắn nữa mất, sau này cũng khó thân thiết. Nhìn Thái sư cả ngày nóng ruột nóng gan, Triệu Trinh cũng không nỡ, cho nên để hắn ở lại hưởng mấy ngày nhàn hạ ....Thật ra, gần đây Thái sư rất thỏa mãn, đầu tiên nhi tử Bàng Dục rất vâng lời, hàng ngày học thêm với Bao Duyên, chuẩn bị cho năm sau vào Thái học đọc sách. Thứ hai, Bàng phi cùng Triệu Trinh đều vô cùng ân ái, Hương Hương lại thông minh khỏe mạnh. Lúc rảnh rỗi, Thái sư thường đánh cờ thưởng trà cùng Ân Hậu, Thiên Tôn, lại thảo luận chút ít về thú chơi đồ cổ, rất vui vẻ. Mà ngay cả dân chúng Khai Phong cũng thay đổi cái nhìn về hắn không ít, có thể nói là xuân phong đắc ý đi.Bởi vì không có án nào phải tra cho nên mọi người cũng rất rảnh rỗi. Chuyện ở quân doanh đã có Âu Dương Thiếu Chinh giải quyết, mỗi ngày Triệu Phổ chỉ phải dạy Tiêu Lương luyện công, thỉnh thoảng vô sự lại đến chơi đùa với Tiểu Tứ Tử và trêu chọc Công Tôn một chút. Trâu Lương ngoại trừ việc thao luyện binh mã thường ngày, thời gian rảnh rỗi còn lại đều dành để chọc giận Lâm Dạ Hỏa. Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng thì ở lại Hắc Phong Thành, cũng không có chuyện lớn gì xảy ra, chỉ là thao luyện binh mã cùng chuẩn bị để qua mùa đông. Lâm Dạ Hỏa ngoại trừ việc cấu nhéo với Trâu Lương thì cũng không về Hỏa Phụng Đường, dù sao Đường chủ như hắn trở về thì cũng chỉ quấy rối mà thôi, ở lại Khai Phong hắn càng tiêu dao tự tại hơn nhiều. Khai Phong phủ này có đủ loại người tài giỏi đặc biệt, Hỏa Phụng hắn cũng có nhiều chuyện để làm, chẳng hạn như nói, hôm nay hắn nghiên cứu thuật dưỡng nhan cùng Hồng Cửu Nương, ngày mai lại có thể đến Tây Sơn tắm suối nước nóng, ngày kia đến Thiên Hương Các cùng nghiên cứu huân hương vớ một đám nhã khách, hôm sau sau nữa còn có thể học Bao phu nhân làm một chút dược thiện .... Tóm lại là, nói theo cách của Trâu Lương, mỗi ngày đều rất là xú mỹ!Lần này Túc Thanh vẫn phải tiếp tục cái mệnh lao lực của mình, chủ yếu vì Đường chủ của hắn quá không đáng tin cho nên lúc nào Phó Đường chủ hắn cũng có việc, vì vậy hắn vẫn luôn giúp đỡ Trâu Lương xử lý quân vụ, có năng lực đến mức Trâu Lương cũng muốn tìm Triệu Phổ đề nghị phong cho hắn cái chức Phó tướng giống mình. Thế cho nên, Lâm Dạ Hỏa liền túm Túc Thanh lại, nói hắn phản bội, chẳng biết phân biệt đâu là bạn đâu là thù, đầu quân cho Câm kia.Túc Thanh nói: "Trâu Lương có trả công cho ta, nếu không ngươi nghĩ rằng bạc ngươi dùng để tu nhan dưỡng sắc là từ đâu ra hả? Tất cả đều là Trâu Lương cho!"Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn hắn thật lâu, đạp hắn một cước bay ra ngoài: "Ngươi nhanh đi làm việc cho Câm kia đi, kiếm thêm tiền! Đại gia ta còn muốn mua nhiều đồ nữa!"Túc Thanh đỡ trán, mình đúng là mệnh khổ nên lần nào đoán quyền cũng thua hết, mới phải ở lại phục vụ cái tên đường chủ dở người này a?!Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng rảnh, mà so ra thì Triển Chiêu còn rảnh rỗi hơn cả Bạch Ngọc Đường.Hàng ngày, Triển hộ vệ trừ việc dạo phố theo lệ ... À không phải, là tuần thành ra thì đều không phải làm gì. Từ trước đến nay Bao Đại nhân đều đặc biệt che chở cho hắn, không bắt hắn làm chút xíu chuyện gì, toàn bộ đều là Vường Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cùng những nha dịch khác làm hết.Có điều, Triển Chiêu cũng không phải hoàn toàn không có chuyện để làm, hắn vốn nghĩ rằng ở Khai Phong phủ này chẳng còn món ăn nào để cho hắn khai phá nữa, những món ngon có thể ăn hắn đều đã ăn hết rồi, nhưng mà đột nhiên, Trù Thần Quách Thiên xuất hiện đã khiến hắn tìm được mục tiêu phấn đấu mới, chính là thưởng thức toàn bộ tay nghề của Quách Thiên.Mà Quách Thiên cũng thật sự coi Triển Chiêu là Đệ nhất ăn hàng Thiên hạ, hắn vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt biết "thưởng thức"! Vì vậy, mỗi lần nghiên cứu được món ăn mới nào đều mang cho hắn ăn. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn tìm thu thập nguyên liệu nấu ăn hiếm có khắp nơi, cho nên, đồ ăn ở Khai Phong phủ đều ngon đến độ Triệu Trinh cũng muốn đến ăn chực, còn Bàng phi thì ngày nào cũng đợi đệ đệ Bàng Dục của mình mang đồ ăn ngon đến cho.Vì thế, ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ Tý là Tiểu Tứ Tử lại thường xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình mà than vãn, cảm thấy cứ ở Khai Phong phủ thế này thì nhiệm vụ giảm cân sẽ không bao giờ hoàn thành được đâu.Bạch Ngọc Đường bận rộn hơn Triển Chiêu một chút, hiện tại, cả cuộc đời này của Ngũ gia chỉ tập trung vào ba sự kiện: Chuyện thứ nhất, nuôi Mèo; Chuyện thứ hai, đề phòng Thiên Tôn gây họa; Chuyện thứ ba, giúp mấy vị ca ca của mình chăm lo chuyện buôn bán ở Khai Phong. Thật ra thì Hãm Không Đảo cũng có không ít sản nghiệp ở Khai Phong, đương nhiên, Ngũ gia chỉ chịu trách nhiệm đếm tiền, những chuyện khác đã có người khác lo.Nói đến đếm tiền, cũng lại xảy ra chút chuyện thú vị.Có một ngày trước đây không lâu, lúc ăn cơm Triển Chiêu không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cho nên mới hỏi thăm Bạch Phúc, Bạch Phúc nói đã đến ngày tổng kết ở cửa hàng vải và hàng gạo, có lẽ phải đến tối Ngũ gia mới về.Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường đói, cho nên cầm theo một thực hạp đến Bạch phủ tìm hắn.Vừa vào đến cửa, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi nói cho Triển Chiêu biết: "Thiếu gia ở trong kho lớn bên Tây Khóa Viện."Triển Chiêu tò mò: "Hắn đang làm gì đấy?"Nguyệt Nha Nhi le lưỡi một cái: "Đếm tiền a!"Triển Chiêu còn cảm thấy khó hiểu, đếm tiền thì phải ở Trướng phòng hoặc Thư phòng chứ, làm gì phải đến tận kho hàng đếm?Vì vậy Triển hộ vệ liền khoác thực hạp lên vai đẩy cửa kho hàng ra, sau đó nhiên nghe thấy "soạt" một tiếng.Chờ Triểu hộ vệ hiểu ra rồi, chỉ thấy trước mặt mình có một đống nguyên bảo xếp thành hòn núi nhỏ, mà trong núi lại có một cái tay thò ra.Triển Chiêu giật nảy mình, nháy mắt cái thì thấy Bạch Ngọc Đường đang cố sức chui từ trong đống nguyên bảo đó ra, thở hổn hển nói: "Đè chết ta rồi!"Triển Chiêu kinh ngạc, bới bạc ra, cứu Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc mắt nhìn núi bạc đã đổ xuống rồi, than thở: "Lại phải đếm lại một lần nữa ...."Triển Chiêu khoanh tay ngẩng mặt lên, nhìn cái cái kho vốn để chứa gạo giờ đây lại chứa đầy núi vàng núi bạc, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Đây là thu nhập một năm của Hãm Không Đảo sao?"Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Đây chỉ là thu nhập của cửa hàng gạo và hàng vải ở Khai Phong phủ mà thôi, gộp tất cả thu nhập ở Khai Phong phủ chắc chiếm cỡ khoảng ba phần, mấy ngày nay chắc sẽ bận rộn chút. Nhưng mà toàn bộ thu nhập của Hãm Không Đảo chủ yếu lại là từ Giang Nam, Tô Hồ, bên đó tốt hơn bên đây nhiều.""À... Ba phần a." Triển hộ vệ bình tĩnh mà sờ cằm gật đầu một cái, kéo cổ áo Bạch Ngọc Đường lắc lia lịa: "Đáng sợ a! Thổ hào a!"Từ đó về sau, Triển Chiêu lại cảm thấy Bạch Ngọc Đường chẳng bại gia chút nào hết, nếu có thì cũng chỉ là một chút mà thôi, cũng có lợi cho việc lưu thông bạc nữa.Nhưng mà, cho dù Khai Phong có án hay không có án, vẫn có một người luôn bận rộn, đó chính là Công Tôn Sách, Công Tôn tiên sinh."Thần y" chính là cách nói khác của "Không thể nghỉ ngơi.", ở Khai Phong có thể không có ai phạm pháp nhưng chắc chắn không thể không ai bị bệnh, ngày nào dược phô ở Khai Phong phủ cũng tiếp thật nhiều người, mà bản chất của dược phô này cũng không khác mấy so với thiện đường, vốn để đón tiếp những người không có tiền đi khám bệnh hay mua dược, thế nhưng từ khi Công Tôn đến đây, cho dù là người giàu hay người nghèo đều chạy đến đây khám cả.Công Tôn tay chân nhanh nhẹn, động tác cũng mau, một buổi sáng bình thường của hắn luôn là: chế dược, dạy Tiểu Tứ Tử y thuật cùng thỉnh thoảng đến Thái học viện dạy học, hoặc là vào cung kiểm tra thân thể cho Triệu Trinh cùng mấy vị phi tần. Còn buổi chiều nào cũng vậy, cứ sau giờ ngọ là hắn lại đi khám bệnh cho người ta....Đáng lẽ mỗi ngày Công Tôn đều đến dược đường, nhưng mà hai ngày trước, Công Tôn đột nhiên nói với Bao Chửng, muốn mời hai lang trung thay phiên đến trực ban, mình sẽ không đến một thời gian.Bao Đại Nhân đương nhiên là đồng ý.Tất cả mọi người cùng suy nghĩ, có phải Công Tôn quá mệt mỏi rồi nên mới nghỉ ngơi không, hay là ở bên Tiểu Tứ Tử chẳng hạn.Nhưng khi Triệu Phổ định nhân dịp Công Tôn nghỉ ngơi, muốn dẫn hai phụ tử nhà đó đi ngao du một chút, thì lại phát hiện Công Tôn vẫn cứ bộn bề như cũ .... Không chỉ mình hắn bận rộn, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng bắt đầu bận rộn, không biết một lớn một nhỏ này đang làm cái gì đây.Tối hôm đó, tiết trời có chút ấm áp lại.Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử mang ra thật nhiều hộp gỗ, đặt ở trong sân, còn mang theo cả mấy cái thùng dược thủy Công Tôn vừa mới chế xong, cầm cái bàn chải nhỏ, dùng dược thủy mà cọ vào cái hộp.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới cơm nước xong trở về, lại nhìn thấy Tiểu Ngũ nằm ngoài cửa sân, ngoẹo đầu mà nhìn vào bên trong."Có mùi gì vậy?" Triển Chiêu cảm thấy có mùi dược vừa thơm vừa thối toát lên, liền nhìn vào trong sân một cái."Công Tôn?" Triển Chiêu tò mò hỏi: "Ngươi làm gì thế?"Công Tôn cười thật tươi nói: "À .... Chuẩn bị phòng ở mùa đông."Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn cái hộp chỉ nhỏ bằng bàn tay mà Tiểu Tứ Tử đang cầm một cái, nghĩ —— Phòng cho ai?"Thư ngốc!"Lúc này, chỉ thấy Triệu Phổ đi vào, mấy ảnh vệ theo sau, trong tay mỗi người cũng cầm một cái thùng nhỏ, xẻng cùng vợt bắt côn trùng.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Trang bị gì đây?Công Tôn quan sát mọi người một lượt, rất hài lòng mà gật đầu, lấy một xấp bản vẽ ra cho Giả Ảnh đang dẫn đầu mọi người.Giả Ảnh cầm bản vẽ, phân cho mỗi người một tờ, sau đó mọi người cứ thế cầm đồ đi ra ngoài.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã vào đến sân, ở bên cạnh Công Tôn, tò mò nhìn bản vẽ trong tay hắn.Chỉ thấy trên bản vẽ kia có một số ký hiệu cùng hình của mấy con sâu.Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy sâu, quyết định yên lặng xoay người đi ra, nhưng mà vừa mới chuyển mình đã bị Triển Chiêu kéo tay lại.Triển Chiêu vừa giữ chặt Bạch Ngọc Đường, vừa tò mò hỏi Công Tôn: "Công Tôn, ngươi bảo bọn Giả Ảnh đi bắt sâu sao?"Công Tôn cười cười, nói: "Năm nay trời cứ lạnh rồi nóng, nóng lại lạnh, mưa cũng nhiều, sáng nay ta có vào rừng tìm một cái, thấy đã có nhiều sâu nở rồi.""Vậy a ...." Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục kéo lấy Bạch Ngọc Đường không buông, hỏi tiếp: "Vậy ngươi bắt sâu làm gì?"Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử tiếp tục chuẩn bị hộp, nói: "Vào thời điểm này hàng năm, sâu cũng vừa đẻ trứng, ban nãy ta cũng đã đánh dấu rồi, nhờ nhóm ảnh vệ đào đất ở nơi ta đánh dấu mang về, ta phải nuôi cổ.""Cổ gì?!" Mọi người xung quanh đều giật mình.Vừa rồi Triệu Phổ còn hiếu kỳ không biết Công Tôn nhờ ảnh vệ đào đất bắt sâu về làm gì, bây giờ vừa nghe đã sợ hết cả hồn.Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng về đến nơi, đều tiến đến hỏi: "Nuôi cổ gì cơ?"Bàng Dục thì giật mình một cái: "Oa, Công Tôn, cổ trùng không phải đều có độc sao?"Công Tôn phất tay: "Ai nói vậy! Còn phải xem cổ trùng của ai nuôi nữa, ta nuôi dưỡng đều là cổ trùng trị bệnh cứu người! Hơn nữa còn có tác dụng rất lớn đó!""Trong rừng cây gần Khai Phong phủ có cổ trùng sao?" Bao Duyên vẫn cảm thấy bình thường, tò mò hỏi Công Tôn: "Ta còn tưởng cổ trùng đều sinh trưởng ở vùng Vân Qúy Tây Nam chứ."Công Tôn cười híp mắt mà lắc đầu một cái: "Thật ra thì cổ trùng cũng không phải là quái vật trời sinh, mà đều là do con người mang về nuôi dưỡng tạo thành, nuôi cổ còn rất vui đó, thú vị hơn nuôi chó nuôi mèo nhiều. Các ngươi thử nghĩ mà xem a, mèo chó dù có nuôi thế nào cũng chỉ có một cái đầu cùng bốn cái chân đúng không? Nhưng mà sâu thì khác, có thể khiến chúng mọc đến mấy cái đầu đó!"Mọi người nghe đến đây, khóe miệng cũng co giật, Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên sắc mặt Ngũ gia cực thối! Thật thú vị!Mỗi khi nói về cổ trùng, vụ cười dạt dào hăng hái khác thường trên mặt Công Tôn lại khiến cho mọi người cảm thấy lạnh cả gáy, nhưng mà Thần y đương nhiên có chủ đích của Thần y, chẳng phải là nương nương cổ trước kia đã cứu được mạng của Công chúa đó sao! Quan trọng là phải xem cổ trùng ở trong tay ai mới được.Tất cả mọi người cùng gật đầu một cái, quyết định về phòng ngủ sớm chút, đột nhiên lại nghe thấy Công Tôn lầm bầm một câu: "Có một số loại cổ trước đây không có cách nào để nuôi, lần này hẳn là có thể nuôi được rồi."Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: "Đúng nha!"Mọi người vốn định đi rồi nhưng lại không nén nổi tò mò, dừng bước quay đầu lại hỏi: "Tại sao trước kia không nuôi được?"Công Tôn thần bí cười một tiếng: "À, trước kia không đủ điều kiện chứ sao, bây giờ tài nguyên tương đối dồi dào."Vừa nói hắn cùng Tiểu Tứ Tử vừa nhìn nhau cười xấu xa một tiếng, nụ cười này, nhìn rất có thâm ý.Mọi người nhìn nhau —– Có dự cảm xấu ..................Mãi tới tận đêm khuya, ảnh vệ mới về.Mấy ảnh vệ cũng rất được việc, đào hết đất mà Công Tôn muốn, đặt ở trong sân, ngoài ra, những con sâu mà Công Tôn bảo họ đều bắt được, nhét trong mấy lọ thủy tinh.Ngay đêm đó, Tiểu Tứ Tử ôm gối đầu chui vào chăn của Triệu Phổ.Triệu Phổ không hiểu: "Phụ thân con đâu?"Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, nói: "Ban đêm phụ thân còn phải gây giống cổ, cổ trùng phải gây giống về đêm, ban ngày không được."Nói xong liền vỗ vỗ gối nằm xuống ngủ.Triệu Phổ cùng nằm xuống, nhìn Tiểu Tứ Tử đang ôm cánh tay mình lựa một chỗ thoải mái nằm, liền nói: "Sao con lại ngủ cùng ta a, sáng sớm mai ta còn phải dậy Tiểu Lương Tử luyện võ nữa, hay là con đến ngủ với Triển Chiêu đi?"Tiểu Tứ Tử phất tay: "Mai Tiểu Tứ Tử cũng muốn dậy sớm mà."Triệu Phổ liếc bé, gần đây trời rất lạnh, Tiểu Tứ Tử sợ lạnh nhất cho nên thường ngủ nướng: "Dậy sớm làm gì?""Con muốn thay ca cho phụ thân nha." Tiểu Tứ Tử nói: "Phụ thân chăm đến sáng sớm mai cũng đã tốt lắm rồi, cần phải ngủ bù, sáng mai con muốn dậy sớm cho sâu ăn nữa."Khóe miệng Triệu Phổ giật giât: "Cho sâu ăn? Cho ăn thế nào?"Tiểu Tứ Tử liền dùng tay che miệng Triệu Phổ lại, ý là —— Ngủ nhanh đi thôi!Triệu Phổ bất đắc dĩ, điều chỉnh tư thế một chút cho Tiểu Tứ Tử gối đầu lên cánh tay, nằm trong ngực mình ngủ. Đêm đó, Triệu Phổ nằm mơ thấy Công Tôn biến thành con sâu béo núc ních, lắc qua lắc lại trước mắt hắn.Buổi tối, Thiên Tôn cùng Ân Hậu được Triệu Trinh mời vào cung thưởng trà, đợt này đúng dịp có trà hảo hạng do phía Nam tiến cống, lại có thêm mấy bức cổ họa, Triệu Trinh biết Ân Hậu cùng Thiên Tôn thích trà cùng tranh, cho nên, sau khi xong việc triều chính rồi liền hẹn hai người ẩm trà thưởng họa dưới trăng. Đúng lúc mấy gốc bạch mai trong hoa viên cũng nở, ba người cùng nghiên cứu hoa mai một chút, Thiên Tôn vẽ một lát, Ân Hậu cùng Triệu Trinh hạ một bàn cờ, chơi đến tận nửa đêm hai Lão đầu mới trở lại Khai Phong phủ.Vừa vào đến viện, hai người thấy được một ngọn đèn leo lét sáng giữa sân viện tối đen như mực. Công Tôn ngồi ở trong sân, xung quanh bày mấy cái noãn lô, trước mắt hắn cả đống đồ lớn, nào là hộp, lọ thủy tinh, thùng gỗ, thùng sắt, đỉnh xanh .... Cần cái gì đều có cái đó.Lại thấy Công Tôn cầm cái hộp làm gì đó, hình như là đang chơi nặn đất thì phải, lại còn vừa chơi vừa cười hắc hắc.Thiên Tôn nhanh chóng trốn sau lưng Ân Hậu, hỏi: "Tiểu tử Công Tôn làm sao vậy?"Ở Ma Cung của Ân Hậu có nhiều quái nhân, nhưng mà phải hình dung biểu lộ của Công Tôn lúc này thế nào đây .... Tóm lại là, đừng đến gần hắn tốt hơn.Ân Hậu liền cứ thế kéo Thiên Tôn về phòng.Vừa vào đến viện của bọn họ, thấy được đèn trong phòng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên cạnh vẫn sáng, hai người liền nhìn nhau một cái —— Chưa ngủ sao?Đi tới gần liền phát hiện cửa chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy ra, lại thấy Bạch Ngọc Đường thì đang trải giường, Triển Chiêu thì bò trên lưng Tiểu Ngũ mà ngáp."Chưa ngủ sao?" Ân Hậu hỏi."Ngoại công, Thiên Tôn, hai người đã về rồi." Triển Chiêu vừa ngáp chào hai người, vừa chỉ Bạch Ngọc Đường nói: "Nửa đêm đang ngủ thì hắn đột nhiên tỉnh lại, nói là trên giường có sâu bò cho nên nhất định phải đổi chăn gối."Thiên Tôn dở khóc dở cười, bệnh khiết phích của đồ đệ hắn lại tái phát rồi, hắn nhớ rõ khi Bạch Ngọc Đường còn nhỏ trước kia, có một lần nửa đêm nó bò dậy, nói có con dơi bay vào nhà, cần phải tổng vệ sinh .... Vì vậy, hơn nửa đêm rồi Thiên Tôn còn bị đồ đệ nhà mình kéo ra khỏi chăn, cùng tổng vệ sinh."Có sâu thật không?" Ân Hậu hỏi: "Không phải Công Tôn đều nói hắn phải nuôi cổ trùng cho nên đặt mỗi phòng một viên dược, đùng dể đuổi sâu sao?"Ân Hậu còn chưa nói xong đã thấy Triển Chiêu đột nhiên dựng thẳng đầu ngón tay với hắn mà "Xuỵt!"Mà nhìn lại Bạch Ngọc Đường, lúc này hắn lặng lẽ quay đầu lại —– Qủa nhiên là có sâu!Bạch Ngọc Đường kéo ngay Triển Chiêu đến: "Miêu Nhi, tổng vệ sinh đi!"Triển Chiêu nhìn trời, ôm lấy Tiểu Ngũ mà cọ cọ: "Ta không thèm! Ta rất mệt!"Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, nhanh chóng chuồn.Vì vậy, ngay đêm đó, mọi người đều nghe thấy trong phòng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có tiếng "phạch phạch phạch" thoát ra.Viện tử của Triển Chiêu gần với phòng của Bao đại nhân, Bao phu nhân nằm trên giường nghe thấy bên kia bận rộn lợi hại, liền hỏi Bao Chửng bên cạnh: "Tướng công, họ đang làm gì vậy?"Bao đại nhân cười cười, kéo chăn đắp lại cho phu nhân mình, nói: "Hà hà, Thanh niên mà, tương đối sung sức đi."Nhưng mà thực tế, lúc này Bạch Ngọc Đường lại đang cầm một cái vỉ đập ruồi mà vỗ chăn, Triển Chiêu vẫn lằm lì trên lưng Tiểu Ngũ không chịu dậy, từ chối tham gia tổng vệ sinh...............Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phổ cả đêm đều mơ thấy sâu béo cuối cùng cũng mơ thấy mình bị một con sâu mềm nhũn đập trúng, mới kinh hoàng tỉnh dậy.Mở mắt nhìn quanh một chút .... Triệu Phổ nhìn trời, Tiểu Tứ Tứ tối hôm qua còn gối đầu lên cánh tay mình ngủ, không biết đã bò lên ngực mình từ bao giờ rồi, lúc này bé còn đang nằm trên ngực hắn mà ngáp, dáng vẻ cũng vừa mới tỉnh."Dậy rồi sao?" Triệu Phổ nhéo má Tiểu Tứ Tử một cái.Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng bò dậy, ngồi trên bụng Triệu Phổ ngáp tiếp, hiển nhiên là vẫn rất buồn ngủ."Buồn ngủ thì ngủ tiếp chút đi!" Triệu Phổ chọc bụng bé."A..." Tiểu Tứ Tử duỗi người: "Con phải đến thay ca cho phụ thân, tối lại ngủ tiếp."Triệu Phổ bất đắc dĩ, xuống giường thay y phục cho Tiểu Tứ Tử, thật ra thì hắn cũng có chút tò mò —- Thư ngốc kia chắc không phải thật sự chơi với sâu cả đêm đó chứ? Chơi thành cái dạng gì rồi...............Trong sân viện của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, Ân Hậu và Thiên Tôn lớn tuổi nên ngủ rất ít, hôm qua ngủ muộn như vậy mà sáng nay đã dậy sớm rồi, đang ở sân giãn gân cốt.Thiên Tôn đang căng lườn thì thấy cửa phòng đối diện mở ra, Triển Chiêu chỉ vào hai quầng thâm to đùng quanh mắt đi ra ngoài, phía sau hắn là Tiểu Ngũ còn chưa tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa duỗi người theo ra.Thiên Tôn vừa thấy với Triển Chiêu đã sợ hết hồn: "Ai nha, sao vậy?"Mắt Triển Chiêu vẫn díp cả lại, ngồi trên ghế đá mà mơ màng.Ân Hậu đi ra, cũng thấy có chút buồn cười, vừa đến cửa phòng Triển Chiêu nhìn một cái, liền giật nảy mình. Chỉ thấy trong phòng bóng loáng như dát một tầng quang hoa, chăn màn, đệm thảm đều một màu trắng tinh như tuyết, ngay cả mặt bàn cũng được trải một lớp khăn tuyết trắng.Mà lúc này trên cái giường trắng tinh kia, Bạch Ngọc Đường có lẽ do mệt quá mà đang tựa vào thành giường ngủ.Ân Hậu bất đắc dĩ, chạy ra chọt chọt Triển Chiêu: "Cháu ngoan, buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi, dù sao cũng không phải tra án."Triển Chiêu bất lực, nhìn Ân Hậu một chút: "Con cũng muốn ngủ a, nhưng mà con đói bụng ...."Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang định hỏi xem sáng nay Triển Chiêu muốn ăn cái gì thì lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Thần Tinh Nhi từ bên ngoài truyền đến.Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu tỉnh ngủ luôn, Bàng Dục đang rửa mặt sặc nước, Bao phu nhân đang cầm lược chải đầu cho Bao đại nhân cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Sao vậy?"Chờ đến lúc mọi người chạy đến xem, liền thấy Thần Tinh Nhi đang bưng một chén trà sâm đứng ngoài cửa viện, há to miệng mà nhìn trong sân.Mọi người vừa tới sau lưng nàng nhìn, đều hít một hơi.Chỉ thấy ở trong sân, Công Tôn đang tựa vào nhuyễn tháp ngủ gà ngủ gật, nhìn đống chân nến xung quanh, cũng thấy được Công Tôn thức bận rộn cả đêm rồi.Mà trong sân lúc này, bày ít nhất năm sáu trăm cái hộp gỗ, hai ba trăm hộp đồng, hơn một trăm lọ thủy tinh cùng mấy bình, mấy đỉnh dược rất lớn, xếp rất ngăn nắp chỉnh tề.Bạch Ngọc Đường cũng bị tiếng thét đánh thức chạy đến xem, lúc này thì theo bản năng mà lùi lại một bước: "Cái này chắc không phải đều là sâu đấy chứ?!"Triển Chiêu sờ cằm: "Nơi này phải đến một ngàn con đi?""Đúng là một ngàn con nha!"Lúc này, Tiểu Tứ Từ vừa gặm bánh bao vừa từ sau lưng mọi người chui vào.Thần Tinh Nhi nhanh chóng đẩy chén trà sâm cho bé, nói: "Bưng đến cho phụ thân đệ đi, hôm qua hắn đã thức cả đêm, đệ xem mắt hắn đầy quầng thâm kìa!"Tiểu Tứ Tử cười híp mắt nhận trà sâm nói tiếng cảm ơn, sau đó đi đến bên cạnh Công Tôn.Thần Tinh Nhi lại cảm giác có người chọt vai mình, quay đầu lại liền thấy Thiên Tôn chỉ chỉ quầng thâm trên mắt Triển Chiêu cho nàng nhìn, lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường nữa.Thần Tinh Nhi che miệng, nhanh chóng chạy đi nấu trà sâm cho hai người.Tiểu Tứ Tử che đánh thức Công Tôn, sau khi Công Tôn uống trà sâm xong liền chạy đi ngủ bù, chuyện tiếp theo .... Tiểu Tứ Tử sẽ lo.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bưng trà sâm, những người khác thì ăn điểm tâm nhìn Tiểu Tứ Tử đang thay Công Tôn ngồi trên nhuyễn tháp, vừa ăn bánh bao vừa lắc chân, nghiêm túc trông coi những cái hộp kia mà hiếu kỳ —- Bé sẽ làm gì tiếp theo đây?"Cận Nhi!"Lúc này, Tiểu Lương Tử xách theo một thùng gỗ nhỏ đi tới, bên trong thùng có đường. Đây là đường thường dùng cho ngựa ăn cho nên ở trong mã phòng có rất nhiều.Tiểu Tứ Tử cũng mới ăn xong bánh bao, phủi tay rồi cầm cái bình lên múc nước, bỏ từng khố đường vào, bỏ nhiều đến độ cổ họng mọi người đều bắt đầu cảm thấy ngọt lịm luôn rồi.Tiểu Tứ Tử dùng một chiếc đũa hòa tan đường, sau đó mở từng chiếc hộp ra, vẩy vào mỗi hộp một muỗng nước đường.Lúc này mọi người cũng nhìn rõ rồi, trong hộp có một nhúm bùn lùng nhùng, không có con sâu nào hết."Tiểu Tứ Tử." Triển Chiêu Tò mò hỏi: "Đang làm gì đấy?""Cho Trùng ăn a." Tiểu Tứ Tử nói: "Trùng Trùng cũng thích ăn đường nữa."Mọi người yên lặng nhìn nhau một cái —– Trùng Trùng ....Tiểu Tứ Tử thấy mọi người vẫn đứng ngoài cửa, liền giơ cái tay nhỏ bé mũm mĩm ra phất phất, nói: "Hôm nay chỉ cho ăn cùng cho phơi nắng thôi, vẫn chưa dùng đến mọi người đâu, mấy ngày nữa hãy đến nha ...."Mọi người nghe được lời này liền ngớ người, Bạch Ngọc Đường hỏi: "Dùng bọn ta làm gì?""Á..." Tiểu Tứ Tử giật mình, nhìn kiểu này chắc là lỡ miệng nói rồi, cho nên bé chỉ ngửa mặt, làm như chưa có nói gì, chắc muốn tảng lớ đi.Mọi người đều có dự cảm xấu, nhớ đến cái dáng vẻ thâm sâu khó dò của Công Tôn hôm qua khi nói cái gì mà "Trước kia không được, bây giờ đã có tài nguyên dồi dào rồi, cuối cùng cũng có thể nuôi..." Chẳng lẽ, Công Tôn muốn làm chuyện kinh khủng gì sao?"Miêu Nhi!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ Triển Chiêu: "Mấy ngày nay ta phải đếm tiền, tạm thời sẽ ở lại Bạch Phủ, mấy ngày nữa ta lại về Khai Phong phủ." Nói xong liền xoay người định chuồn.Triển Chiêu cùng Thiên Tôn, mỗi người kéo một tay hắn lại, ý là —- Muốn chuồn sao? Không có cửa đâu!Từ lúc nuôi cổ trùng, Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn đều khá bận rộn, hai phụ tử thay phiên nhau, thật chẳng khác nào nuôi con mọn, Công Tôn ban đêm, Tiểu Tứ Tử ban ngày, lúc thì cho ăn đường, khi lại cho ăn dược, sau đó lại phơi nắng, rồi ủ ấm, rồi làm nguội, rồi đóng băng, nói chung là bận đến hoảng.Mọi người ở Khai Phong phủ ban đầu cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ trong hộp có quái vật gì đó, nhất là Bạch Ngọc Đường, lúc nào cũng cảm thấy cả người nhộn nhạo.Nhưng mà, chớp mắt cái đã qua bốn năm ngày, cũng không thấy có chuyện lạ nào xuất hiện, mọi người dần quên đi chuyện này.Chờ đến ngày thứ bảy, Công Tôn lấy cái hòm lớn ra, cất tất cả hộp nhỏ đi, thần bí ghi chép cái gì đó cùng Tiểu Tứ Tử, hai phụ tử còn rì rầm thảo luận cái gì đó.Triển Chiêu dựng thẳng lỗ tai nghe lén hồi lâu, quay lại nói với mọi người: "Hình như Công Tôn nói với Tiểu Tứ Tử là giai đoạn đầu thành công rồi, cần tiếp tục giai đoạn thứ hai."Mọi người nhìn nhau, giai đoạn hai thế nào? Thật ra mọi người không hề biết, giai đoạn thứ hai chính là lúc Công Tôn cần sử dụng đến "tài nguyên". Cho nên .... Kế hoạch gây giống cổ trùng của Công Tôn cứ bắt đầu đúng như dự định. [ Sản phẩm nuôi dưỡng cổ trùng số 1: Côn Côn cổ ] Nghe nói một ngày, Thiên Tôn dậy rất sớm, thấy trời đã bắt đầu nổi gió Tây Bắc, chắc là sắp có tuyết rơi.Thiên Tôn giống như mọi ngày ở trong sân giãn gân cốt một chút, nhoáng một cái .... Chợt thấy trên bàn có một người tuyết nho nhỏ.Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm người tuyết kia.Một lúc lâu sau, Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn rời, lại nhìn bốn xung quanh một chút, không có tuyết rơi a! Vậy thì tại sao lại có người tuyết chứ?Vì vậy, lực chú ý của Thiên Tôn hoàn toàn bị người tuyết kia hấp dẫn, hắn cứ thế xoay quanh bàn, sờ cằm ngoẹo đầu, cảm thấy kỳ quái! Người tuyết ở đâu ra?Người tuyết kia không có mắt mũi miệng, chỉ là hai quả cầu tuyết chồng lên nhau, trên nhỏ dưới to mà quả ở dưới to khoảng bằng nắm tay.Thiên Tôn thử chọc một đầu ngón tay đến gần thử một chú, đột nhiên nghe thấy có người nói: "Ngươi làm gì đó?"Đầu ngón tay của Thiên Tôn vừa đúng lúc chọc phải thân người tuyết kia, lại bị tiếng nói này phân tán lực chú ý, xoay mặt lại nhìn, chỉ thấy Ân Hậu đang dựa vào cửa phòng khó hiểu nhìn hắn.Thiên Tôn vẫn chọc đầu ngón tay vào tuyết cầu kia, lại cảm thấy mềm mềm mịn mịn cứ như chọc vào bột nếp vậy, nói với Ân Hậu: "Người tuyết .... Ai nha!"Thiên Tôn vừa mới nói xong, tuyết cầu kia đột nhiên 'vụt' một cái, dính hết lên đầu ngón tay của Thiên Tôn, bao quanh cả đầu ngón tay hắn."Nha a, thứ gì đây!" Thiên Tôn phất tay lia lịa, nhưng mà thứ đó vẫn dính chặt không dời, hình như còn động đậy, còn le lưỡi ra liếm ngón tay Thiên Tôn, Thiên Tôn lập tức nổi hết cả da gà.Ân Hậu nhìn Thiên Tôn cứ thế trên tay dính cái gì đó tròn tròn, màu trắng, đang nhảy dựng lên chạy khắp sân, không ngừng kêu cứu.Ân Hậu cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng những người khác cũng bị tiếng kêu cứu của Thiên Tôn thu hút chạy tới, cảm thấy khó hiểu —– Làm sao vậy? Thiên Tôn mà lại kêu cứu mạng!"Nha a a a a!" Thiên Tôn lao về phía Bạch Ngọc Đường: "Ngọc Đường! Tuyết này cắn sư phụ a!"Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật , nhìn cái đám bám trên đầu ngón tay Thiên Tôn kia, nhắc nhở hắn: "Hình như người có võ công!"Thiên Tôn sửng sốt, đứng lại, sau đó liếc mắt nhìn tuyết cầu kia một cái, vận nội kình.Mọi người nhìn thấy tuyết cầu kia đã bị đóng băng, cứng ngắc rơi xuống đất, lăn lông lốc ra ngoài cửa viện.Ngoài cửa, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy vào, cầm một cái nhíp, gắp tuyết cầu kia lên, bỏ vào trong hộp, quay đầu lại gọi: "Phụ thân, Côn Côn đóng băng được rồi!"Công Tôn sung sướng chạy từ bên ngoài vài, ôm cái hộp kia nhìn, còn dùng một chiếc đũa chọc chọc: "Ai nha! Trạng thái quá tốt!"Mọi người nhìn nhau, Triệu Phổ khoanh tay đi từ sau lưng Công Tôn đến, hỏi: "Đây là cái gì?""Đây là Băng cổ." Công Tôn cười tươi rói: "Nhưng mà cổ trùng này rất khó nuôi, trước khi nó thành trùng phải được đóng băng triệt để! Cho dù có đến Cực Bắc cũng chẳng thể thỏa mãn được yêu cầu này, may mà có Thiên Tôn"Vừa nói, Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn đều nhìn Thiên Tôn cười cười, sau đó lại sung sướng rạng ngời mà nhìn cổ trùng kia.Bạch Ngọc Đường bản năng hỏi Thiên Tôn: "Vữa này người dùng mấy thành nội lực?"Thiên Tôn nhìn trời, suy nghĩ một chút: "Gần tới mười thành."Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, vậy không phải đã đông thành đá rồi sao?Thiên Tôn bĩu môi: "Người ta là do kinh sợ mà phản ứng bản năng a!"Mà nhìn lại cổ trùng kia, vốn là một người tuyết đã bị đông thành tuyết cầu tròn xoe rồi.Triển Chiêu hỏi: "Qủa cầu này dùng để làm gì?""Dùng trị bỏng." Công Tôn cười híp mắt nói.Bạch Ngọc Đường đến gần nhìn một chút, chỉ thấy là một viên cầu tuyết trắng, cũng không có ghê tởm lắm, vì vậy nói: "Nhìn cũng đẹp....."Nhưng mà hắn còn chưa nói hết, lại thấy viên tuyết cầu kia đột nhiên mở một con mắt như hạt châu mà nhìn hắn.Bạch Ngọc Đường theo bản năng lùi lại phía sau."Nương a, một con mắt!" Bàng Dục nhảy dựng lên, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng đóng hộp lại: "Côn Côn rất nhạy cảm, không được cười nhạo nó!"Nói xong rồi cùng Công Tôn rời đi.Bao Duyên tò mò hỏi: "Sâu mà cũng nhạy cảm sao?"Bạch Ngọc Đường định trở về Bạch phủ, nhưng mà lại bị Thiên Tôn túm lại.Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Con phải đi đếm tiền."Thiên Tôn giữ chặt cánh tay hắn không thả, nói: "Mặc kệ! Ta đã bị dọa một lần, không thể tiện nghi cho ngươi thế được!"Bạch Ngọc Đường tiếp tục từ chối, lại thấy Triển Chiêu lại đứng một bên mà sờ cằm, hình như đang ngẩn người."Miêu Nhi?" Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn."Ngươi làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường rất muồn đề nghị —— Hay là hai ta đến Bạch phủ ở một thời gian đi? Mấy con sâu kia rất ghê tởm a .....Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói, Triển Chiêu lại đột nhiên nói: "Ngươi có cảm thấy Côn Côn rất đáng yêu không?"Tất cả mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn, thẩm mỹ kiểu gì a."Ta đi tìm Công Tôn mượn chơi một lát." Nói xong rồi Triển Chiêu liền chạy đi.Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo: "Không được! Đừng có mang về phòng!"........... [ Sản phẩm nuôi dưỡng Cổ Trùng số 2: Biển Biển cổ ] Hôm nay, trời xanh gió mát, Hãm Không Đảo có đưa đến một số cua béo, Bàng Dục lại mua được một lô Khương ti hoảng tửu, vì vậy, mọi người quyết định vừa du hồ vừa uống rượu ăn cua.Mấy ngày hôm nay thuyền của Bạch Ngọc Đường bận đi chở bạc cho nên Bàng Dục liền trưng dụng thuyền nhỏ của mình.Chiếc thuyền nhỏ này của Bàng Dục mới mua, tinh tế nhỏ xinh, thích hợp nhất để đi du hồ.Mọi người sau khi lên thuyền ngồi xuống, bắt đầu xé cua ăn, chính lúc đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên Bàng Phúc lại chạy tới, tay áo ướt sũng nước, nói: "Thiếu gia, thiếu gia, không ổn rồi, thuyền bị rỉ nước!""Cái gì?" Bàng Dục nhảy dựng lên, con vịt cạn Triển Chiêu vừa nghe thấy vậy liền cầm con cua lên, nhìn về phía bờ xem cách có xa không, có thể bay về không!"Làm sao có thể a?" Bàng Dục khó hiểu: "Thuyền này mới mua mà!'Bàng Phúc xua tay: "Thiếu gia, sau khi lớp sơn dưới đáy thuyền bị bong ra, phát hiện ván thuyền bên dưới có nhiều vết rạn, đây hẳn là gỗ cũ, có lẽ con thuyền này chỉ là thuyền cũ được sơn lại mà thôi.""Lão bán thuyền kia dám lừa ta!" Bàng Dục tức đến giậm chân."Rời thuyền mau thiếu gia, nhân dịp chỗ vỡ vẫn còn nhỏ!" Bàng Phúc đề nghị.Mọi người cũng không biết làm sao, có thể đi thì đã đi rồi.Lúc này đột nhiên lại nghe thấy Công Tôn đột nhiên vui vẻ mà hỏi Tiểu Tứ Tử: "Biển Biển đâu? Có mang theo không?"Khóe miệng Triệu Phổ co giật: "Thư ngốc, mọi người đang ăn mà, sao lại mang cái gì mà tiện tiện?"Tiểu Tứ Tử lấy từ trong hòm thuốc tùy thân của Công Tôn ra một cái hộp nhỏ, rút ra một thứ nhìn như cái nút mềm mà đưa cho Công Tôn: "Có mang!"Công Tôn cầm cái nút mềm đó, liếc nhìn mọi người một cái —- Không có dẹt chút nào nha, sao lại gọi là dẹt? (*) (*) Chỗ này cần giải thích một chút: Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử mang ra là một con cổ, tên Hán Việt là Biển Biển, chữ Hán viết là 扁扁, âm đọc là Biǎn biǎn. Tuy nhiên từ Biển trong đây lại có hai nghĩa là Dẹt, Phẳng và Thuyền, Ván thuyền. Lúc Công Tôn gọi là Biển Biển, mọi người nghĩ ngay đến nghĩa thử nhất chính là Phẳng, dẹt cho nên mới thắc mắc như trên. Thực chất ở đây, theo ta thì cái tên này theo nghĩa thứ hai thì đúng hơn, cho nên ta để nguyên tên Hán Việt là Biển Bển.Nói thêm một chút nữa, lúc Công Tôn gọi tên cổ trùng là Biển Biển, Triệu Phổ dở hơi lại nghe nhầm thành Tiện Tiện (便便Piánpián), mà cái chữ Tiện này a, có rất nhiều nghĩa hay ho nhưng trong đó có mang một cái nghĩa rất chi là khiếm nhã không nên nhắc đến lúc ăn, với cái độ dở người khó đỡ của Triệu Phổ thì lúc này hắn chẳng nghe ra cái nghĩa hay ho nào hết á, chỉ biết cát nhu cầu cần "Tiện Tiện" kia thôi a ~~~ Nguyên nhân cũng bởi âm đọc hơi giống nhau a. Bàng Dục vô lưc mà nhìn Công Tôn, nói: "Công Tôn a, ngươi đang trêu chọc ta a? Thuyền rạn thì một cái nút gỗ làm sao bịt được a?"Công Tôn đưa cái nút cho Lâm Dạ Hỏa.Lâm Dạ Hỏa không thèm nhận, hắn nhớ kỹ bài học trước đây của Thiên Tôn: "Đây là cái gì nha? Có cắn người không a?""Không cắn!" Công Tôn nói: "Đập bẹp nó, mau!"Lâm Dạ Hỏa nhìn cái nút gỗ kia, Vô Phong Chưởng của hắn chuyên làm bẹp đồ, cho nên liền cầm lấy, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi kích chưởng, liền nghe thấy "bẹp" một tiếng.Cái nút đó vỡ ra, mềm mềm nhớp nhớp như một đống phân đen."Nương nha!" Lâm Dạ Hỏa giật mình nhảy dựng, nhanh chóng vứt xuống.Đống đó rơi xuống rồi lại "bẹp" một tiếng văng ra thành một bãi, mọi người gật đầu một cái —– Ừ, bây giờ mới là dẹt.Tiểu Tứ Tử đưa tay nhặt cái thứ như mảnh da trâu kia lên, hỏi Bàng Phúc: "Sàn thuyền có nước không nha?""Có a!" Bàng Phúc gật đầu: "Nước ngấm vào khá nhiều.""Vừa hay!" Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy đến khoang thuyền.Mọi người nhìn nhau một cái, cũng chạy theo.Tiểu Tứ Tử xuống đáy thuyền, thấy được nước đã ngập cả bàn chân rồi, liền lấy đà ném Biển Biển kia vào trong nước.Tất cả mọi người đứng trên cầu thang tò mò nhìn xuống, chỉ trong nháy mắt ... lại thấy tầng nước kia bắt đầu cạn dần, còn Biển Biển kia lại bắt đầu nở ra, hình dạng hơi giống nấm lại hơi giống mộc nhĩ thật lớn.Chẳng bao lâu, cả đáy thuyền cũng bị Biển Biển phủ kín hết.Mọi người chờ thêm một lúc cũng không thấy nước ngấm vào nữa."Ai nha!" Triệu Phổ nhịn không được tán thán: "Thần kỳ a!""Có sâu lớn vậy sao?" Bạch Ngọc Đường nhịn không được lắc đầu nói một câu, cảm thấy Biển Biển này cũng không ghê tởm lắm."Ở đây có mấy vạn con đó!" Tiểu Tứ Tử trả lời: "Đều tụ chung một chỗ, bình thường cũng không dùng thế này, chủ yếu để cầm máu, rất linh nghiệm!"Công Tôn gật đầu: "Nhưng mà đám trùng này toàn thích co vào một chỗ, muốn dùng cần phải vỗ dẹt chúng ra! Mà đám này cũng rất khó đập, lại không thể để khí tràn vào, Vô Phong Chưởng là hữu dụng nhất!"Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật kịch liệt, xem ra vừa rồi mình đã dùng một chưởng đập tan mấy vạn con sâu ra rồi."Ta phải đi rửa tay!" Không hiểu sao Lâm Dạ Hỏa lại thấy tay mình nhớp nháp, nhanh chóng chạy đi.Mọi người cúi đầu nhìn lần nữa, liền nhìn thấy trên đỉnh tán mộc nhĩ kia đột nhiên mở ra vô số lỗ nhỏ, cứ mở ra đóng vào liên hồi, hình như đang hấp khí.Mọi người "soạt" một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã ngồi trên cầu thang.Bàng Dục rụt đầu nhanh chóng chạy khỏi cầu thang, chạy lên thành thuyền: "Nương a, thật buồn nôn a!"Triển Chiêu sờ cằm: "Đáng yêu quá, cho ta chọc một cái đi ...." Vừa nói vừa định đưa tay ra, Bạch Ngọc Đường liền trực tiếp lôi hắn một mạch lên trên thành thuyền: "Không được động vào mấy thứ buồn nôn đó!"................ [ Sản phẩm nuôi cổ thứ 3: Khoái Khoái cổ cùng Mạn Mạn cổ ] Mấy hôm nay, Bạch Ngọc Đường chi tiền mua về rất nhiều lưu ly cho mọi người, những tấm lưu ly này trong suốt, được mài rất mỏng.Ban đầu mọi người cũng không hiểu lưu ly dùng để làm gì, sau đó có một nhóm thợ mộc đến dùng lưu ly làm cửa sổ cho mọi người, mọi người mới ồ lên, à thì ra là làm cửa lưu ly a!Trời lạnh, Bạch Ngọc Đường liền thay toàn bộ cửa sổ bằng lưu ly cho cả mấy viện của Khai Phong phủ.Bàng Dục cảm thấy như vậy rất tốt, trong phòng cũng ấm áp hơn, cho nên cũng vào cung đo đạc, lắp cửa sổ lưu ly cho phòng Tỷ tỷ cùng Hương Hương của hắn.Hôm nay trời vừa chạng vạng, sương xuống dần, đọng thành từng đám từng đám trên giấy dán cửa sổ lưu ly.Mọi người tập trung hết trong phòng Triển Chiêu, cũng không biết Bạch Ngọc Đường kiếm được ở đâu một cái lò sưởi rất tuyệt, đốt lên rồi thì cả phòng ấm áp vô cùng, cho nên, Bao Duyên đến đọc sách, Bao phu nhân cùng đám Thần Tinh Nhi đến thêu hoa, Bao Chửng đến xem công văn, cả Triệu Phổ cũng đến đây ngủ gà ngủ gật.Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vừa gặm táo vừa nhìn Bàng Dục đang bận rộn.Bàng Dục đang làm gì vậy?Tiểu Hầu gia lúc này đang cắt giấy dán cửa sổ đây.Nguyệt Nha Nhi nói: "Tiểu Hầu gia, việc này cần phải khéo tay mới được a, ngươi nhìn ngươi cắt kìa."Mọi người nhìn tác phẩm của Bàng Dục, trông đúng là chẳng khác nào chó gặm, xiên ngang xẹo thẳng.Bao Duyên cầm sách lắc đầu: "Ngươi thật là, nếu muốn giấy dán cửa sổ thì cứ đi mua mấy cái không phải được rồi sao, làm gì phải tự mình cắt chứ?""Mua thì chẳng có sáng tạo gì hết, cái nào cũng giống cái nào thôi." Bàng Dục nói: "Tranh dán cửa sổ này là do Tỷ Tỷ ta vẽ, trên đó còn có dấu tay cùng dấu chân của Hương Hương, cắt ra rồi còn dán lên cửa sổ lưu ly nữa.""Thì ra đây là dấu tay sao?" Mọi người nhịn không được mà chỉ cái dấu chẳng khác dấu chân gà là bao trên bức tranh kia, hỏi: "Thì ra không phải là chân gà a, không nói đúng là nhìn không ra .... Tuy ngươi nói rồi vẫn không nhìn ra đó."Bàng Dục hết nói nổi."Tiểu Bàn Tử."Lúc này Tiểu Tứ Tử đã tiến tới: "Đệ cắt giúp huynh đi."Triệu Phổ liền kéo Tiểu Tứ Tử lại: "Cẩn thận cắt vào tay, để mấy cô nương làm đi."Thần Tinh Nhi đặt vải thêu xuống, chạy đến cầm kéo cứu Bàng Dục."Không cần kéo đâu!" Tiểu Tứ Tử phất tay với Thần Tinh Nhi, hỏi: "Khung cửa đâu rồi a?"Thần Tinh Nhi cầm khung cửa cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cầm một tấm giấy đỏ, phủ lên trên khung cửa, sau bé đưa tay cầm chén trà nóng trong tay Thiên Tôn, lướt qua lướt lại mấy vòng theo viền khung cửa sổ trên tờ giấy đỏ ấy.Sau đó, Tiểu Tứ Tử trả chén trà lại cho Thiên Tôn, lấy khung cửa bên dưới tấm giấy đỏ kia ra, lại lấy ra một cái hộp từ trong hòm, thả một con bọ nhỏ màu ghi ra.Tất cả mọi người ghé đến nhìn, thấy được con bỏ này cũng không khác bọ cánh cứng là bao, nhưng không có cánh. Sau khi con bọ kia rơi xuống mảnh giấy, liền bắt đầu lướt một vòng quanh đường viền tờ giấy đỏ kia một lượt, tốc độ cực nhanh.Trong nháy mắt, trùng tử đó liền dừng lại, Tiểu Tứ Tử cất nó vào trong hộp, sau đó cầm tờ giấy đỏ kia lên, ngay lập tức, một khung giấy dán rơi ra, chuẩn đến độ không nhìn thấy được vết cắt."Oa!" Thần Tinh Nhi ngưỡng mộ: "Tay nghề có giỏi đến mấy cũng không cắt đẹp thế này được đâu."Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: "Cái này không buồn nôn chứ?"Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, không cảm thấy buồn nôn, rất giống Kim Xác Tử, lại còn đáng yêu nữa, cho nên liền gật đầu một cái.Triển Chiêu liền đưa tay ra: "Tiểu Tứ Tử, cho thúc chơi một lát đi."Tiểu Tứ Tử liền đưa con sâu đó cho Triển Chiêu, còn không quên dặn: "Thúc cẩn thận nha ...."Triển Chiêu giật mình, không cầm chắc hộp, hỏi: "Cắn người à?""Không cắn...." Tiểu Tứ Tử chưa nói xong thì Triển Chiêu đã đánh rớt cái hộp, đổ xuống y phục của Bạch Ngọc Đường.Đồng thời, mọi người chỉ kịp thấy một con bọ nhanh chóng vọt ra ngoài, vây quanh vạt áo Bạch Ngọc Đường mà bắt đầu hoạt động."Ai nha!" Chờ đến khi Tiểu Tứ Tử nhào đến, luống cuống tay chân bắt con bọ kia về thì mọi người lại thấy trên y phục của Bạch Ngọc Đường .... Đóa hoa được thêu chìm trong áo đã bị cắt ra, bức Bách điểu chiêu hoàng được thêu trên y phục Bạch Ngọc Đường lại thủng một lỗ.Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, đám người Triển Chiêu thì lại rất vô tư mà "phốc" vang.Với Ngũ gia mà nói thì hỏng mất một bộ y phục cũng chẳng đáng gì, hắn còn cảm thấy rất thú vị nữa. Đang định đi thay bộ y phục khác, Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên kéo hắn lại, ngước mặt hỏi: "Y phục này của thúc bằng tơ tằm à?"Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn, Triển Chiêu ở bên cạnh gật đầu: "Cẩm bào nha! Tơ tằm thượng hạng!""Thật may!" Tiểu Tứ Tử liền mở một cái hộp khác ra, lấy ra một con sâu rất giống con tằm con, trên đầu còn tròn xoe ra, bỏ lên y phục Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường kinh hoảng nhảy dựng lên, Triển Chiêu cùng Thiên Tôn hợp sức đè hắn lại, đồng thời hỏi Tiểu Tứ Tử: "Tiểu Tứ Tử, đây là cái gì?""Đây là nương tử của Khoái Khoái, tên là Mạn Mạn."Khóe miệng mọi người co giật, bản năng nhìn con bọ cánh cứng tên Khoái Khoái kia một cái, lại nhìn con tằm con Mạn Mạn này cái nữa —- Này, thể hình phu thê này thật chẳng tương xứng chút nào!"Chẳng giống phu thê gì a." Lâm Dạ Hỏa lắc đầu.Bạch Ngọc Đường thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm con sâu Mạn Mạn chậm hơn cả con sên đang ngọ nguậy trên y phục mình."A?" Triển Chiêu đột nhiên chỉ phía sau.Mọi người liền phát hiện ra, đóa hoa vốn tách rời khỏi y phục nay đột nhiên dính lại.Tất cả đều cảm thấy thần kỳ, Bạch Ngọc Đường cũng không cảm thấy con sâu này buồn nôn nữa, hỏi: "Con này đùng để vá y phục à?"Công Tôn cười cười: "Hai con cổ trùng này đều dùng trị ngoại thương, những lúc vết thương không được điều trị tốt, hoặc là chưa kịp xử lý đã đóng vảy, rất dễ tạo thành mủ.Triệu Phổ gật đầu: "Chuyện này ở chiến trường thường có.""Cho nên Khoái Khoái sẽ cắt xuống thịt thối cùng mủ, chỉ để lại phần da thịt bình thường." Công Tôn nói: "Bởi vì lúc làm việc này người ta sẽ rất đau, cho nên tốc độ của Khoái Khoái thật nhanh.""Còn Mạn Mạn có thể trị liệu vết thương, thúc đẩy vết thương chóng mọc da non, quá trình này cần làm từ từ mới không đau.""À...." Mọi người gật đầu: "Thật thần kỳ!"Bạch Ngọc Đường nhịn không được khen ngợi một câu: "Con sâu này cũng không ghê tởm lắm, nó làm thế nào để dính các sợi tơ lại với nhau vậy?""Nó nhấm nháp cả hai bên chỗ đứt, sau đó nhai nát trong miệng mình, dùng nước bọt dính lại!" Công Tôn giải thích xong, tất cả mọi người đều há hốc miệng."Nhưng mà Mạn Mạn thích nhất là ăn tơ lụa." Công Tôn cười nói: "Đa tạ Ngũ gia khoản đãi."Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy có chút choáng váng rồi, nói: "Ta cởi cả bộ này ra cho nó ăn nhé?"Triển Chiêu đè hắn lại: "Không cần, chờ nó nhả bọt xong vẫn mặc được mà!"Bạch Ngọc Đường đỡ trán .... Chết cũng không thèm mặc y phục có dính nước bọt của sâu................ [ Sản phẩm nuôi cổ số 4: Miêu Miêu báo động cổ ] Sáng sớm một hôm nào đó, nhờ tiếng thét vang dội của trù phòng Đại nương mà mọi người giật mình tỉnh dậy.Triển Chiêu ngồi trên giường, ngoáy tai: "Đại nương làm sao vậy?"Bạch Ngọc Đường quấn chăn trở mình: "Hình như ta nghe thấy có chuột cái gì ....""À?" Triển Chiêu vừa định nằm xuống ngủ lại, Bạch Ngọc Đường liền nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: "Miêu Nhi, không nghe à? Có chuột kìa!"Triền Chiêu quấn chăn bất động: "Dành cho Tiểu Ngũ đi!"...........Đến khi tất cả mọi người đều rời phòng, liền thấy đám Thần Tinh Nhi đang bắt mèo.Triển Chiêu bưng bát sữa đậu nành, tò mò hỏi: "Không phải có chuột sao? Bắt mèo làm cái gì?"Thần Tinh Nhi bất lực nói: "Triển đại nhân, ngươi không biết đâu, có chuột tinh đó!"Mọi ngươi nháy mắt mấy cái, Triển Chiêu theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ăn điểm tâm, tâm nói, có Miêu Yêu thì đường nhiên là có Thử Tinh rồi."Chuột tinh cái gì nha?" Tiểu Tứ Tử vừa chạy vào đã nghe được, kinh ngạc hỏi."Không chỉ là chuột, còn là siêu trộm nữa!" Thần Tinh Nhi nói: "Đặt rất nhiều bẫy chuột mà cũng không ăn thua, mỗi ngày đều trộm đi một quả trứng gà.""Không bắt được nó sao?" Triển Chiêu không hiểu."Vô dụng thôi, hôm qua cả Hoa Ly Ly, Đại Hổ cùng Tiểu Hổ đều lên mà vẫn không bắt được chuột, trứng gà vẫn bị trộm mất, Đại Hồng vẫn còn nháo nhào đến tận giờ kìa."Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Đại Hồng là ....."Triển Chiêu nói: "Con gà trống lớn có một nhúm lông đỏ trên đuôi kia ...."Triệu Phổ cũng Công Tôn đi từ bên ngoài vào, Triệu Phổ cũng có chút buồn bực: "Chuyện này thật tà môn, ba con mèo mà cũng không bắt được một con chuột sao?"Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi nhìn nhau một cái, Thần Tinh Nhi ôm lấy Hoa Ly Ly béo ú, nặng gần hai chục cân lên, nói: "Tối đến Hoa Ly Ly ngủ thiếp đi đều dậy không nổi, mỗi khi thức dậy mất khoảng một nén nhang."Khóe miệng mọi người co giật —- Sỉ nhục của Miêu giới."Tiếp đến là Đại Hổ." Thần Tinh Nhi ôm con mèo có vằn hổ lên cho mọi người nhìn.Mọi người nhìn nhau một cái, Nguyệt Nha Nhi tìm kiếm xung quanh, cầm một con ốc sên đặt trước mắt Đại Hổ, Đại Hổ đột nhiên vùng chạy ra, phóng ra sau lưng Triển Chiêu trốn.Mọi người im lặng nhìn con mèo nhát gan kia một cái —– Sỉ nhục của Miêu giới!"Cuối cùng là Tiểu Hổ."Nguyệt Nha Nhi chọc Tiểu Hổ, Tiểu Hồ liền ôm lấy tay nàng mà cọ.Thần Tinh Nhi lấy cái lồng nuôi Liêu Ca của Bao Đại nhân trên cây xuống, Tiểu Hổ tiếp tục ôm lấy cái lồng mà cọ cọ Liêu Ca.Mọi người cấm ngữ nhìn con mèo ngốc thấy ai cũng cọ kia —– Sỉ nhục của Miêu giới!"Như vậy là cả Khai Phong phủ đều không có con mèo nào bắt được chuột sao?" Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.Mọi người bản năng nhìn Triển Chiêu rồi nhìn Tiểu Ngũ một chút, cùng nhau lắc đầu —– Đúng là không có."Ai!"Lúc này, Triển Chiêu nhét một cái bánh bao nhỏ vào miệng, lắc đầu một cái, nói: "Hay là ta đến đi!"Tất cả mọi người nhìn hắn."Ngươi chắc chắn muốn bắt chuột sao?" Ân Hậu hỏi: "Không cần miễn cưỡng a."Triển Chiêu thiêu mi một cái: "Chuột dù có thông minh đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở!"Mọi người nhìn nhau một cái, Triển Chiêu nhĩ lực tốt, tay chân nhanh nhẹn, hẳn là sẽ ăn đứt con chuột kia đi!Nhưng mà, sáng sớm ngày hôm sau.Bạch Ngọc Đường vừa rời giường liền thấy Triển Chiêu buồn thiu ngồi một chỗ, đại nương trù phòng thì đang chống eo lườm hắn: "Ngươi còn dám tự xưng là Miêu gia nữa sao! Hôm qua mất liền hai quả trứng, ngươi nói, có phải ngươi thương nó quá nên tặng thêm cho nó quả nữa không a!"Mọi người nhìn nhau một cái —- Kẻ phản bội của Miêu giới sao?Triển Chiêu bất lực than thở.Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh hắn, bóc cho hắn quả trứng luộc: "Ngươi mà cũng không bắt được nó sao?"Triển Chiêu nói: "Con chuột kia cực nhanh, quan trọng nhất là nó không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nếu không phải A Hoa cùng Đại Hồng kêu lên thì ta cũng không biết nó tới!"Bạch Ngọc Đường cau mày: "Ngươi muốn nói là chuột kia biết khinh công sao?"Triển Chiêu ăn trứng luộc, gật đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Đúng vậy, Chuột kia khinh công quá tốt! Ta nhìn thấy, nó có màu trắng, còn biết bay đó!""Vậy hẳn không phải là chuột đâu!" Trâu Lương đột nhiên nói: "Có phải là sóc bay không?"Tất cả mọi người cùng nhìn hắn —- Sóc bay sao?"À!" Công Tôn cũng gật đầu một cái: "Có thể, bình thường sóc đó thường sống trong rừng, kẽ chân dính lại thành màng, cũng giống như diều hâu, có thể không một tiếng động bay qua bay lại.""Vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Phổ hỏi: "Dùng lưới bắt lại sao?""Không được a!" Tiểu Tứ Tử không đồng ý: "Sóc bay rất đáng yêu! Chắc là do trời lạnh, trong rừng không có thức ăn cho nên sóc mẹ mới phải đi trộm trứng về cho sóc con ăn, nếu như bắt nó rồi, sóc con nhất định sẽ đói chết đó.""Vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Phổ hỏi: "Chúng nó ngoại trừ ăn trứng còn ăn cái gì khác không?""Ăn những loại quả cứng a, hạt thông cũng được!" Tiểu Tứ Tử nói.Ngay đêm đó, toàn thể xuất động mai phục gần chuồng gà, Tiểu Tứ Tử rắc một ít hạt lạc trên đỉnh bàn đá cạnh chuồng gà.Khuya đến, quả nhiên có một con vật nhỏ màu trắng trông rất giống con chuột, không một tiếng động bay về phía chuồng gà."Ai nha, có thể nó đã quen đường rồi nên không phát hiện đống lạc a." Triệu Phổ nhỏ giọng hỏi Công Tôn: "Làm sao bây giờ?"Công Tôn cười cười, nói: "Không lo."Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng "Mieo" truyền tới, mọi người cả kinh tìm kiếm xung quanh, mèo ở đâu tới? Chắc không phải mèo hoang đấy chứ? Đừng có ăn con chuột kia chứ.Quả nhiên, sóc bay vừa nghe thấy tiếng mèo kêu liền sợ hết hồn, lúc loạng chạy liền nhảy lên một cái bàn đá, thấy được hạt lạc, ôm lấy một viên mang đi.Lát sau, lại thấy sóc bay kia dáo dác ngó nghiêng quay lại, ôm thêm mấy hạt lạc nữa, cứ như vậy qua mấy lần, nó cũng mang hết được số lạc đó đi.Tiểu Tứ Tử hài lòng gật đầu: "Tốt rồi, số lạc đó đủ cho bảo bảo của nó ăn mấy ngày đi, vài hôm nữa lại rắc thêm một ít lạc nữa, sau này nó cũng không ăn trộm trứng gà nữa đâu.""Vấn đề là." Triển Chiêu liếc nhìn xung quanh chuồng gà: "Mèo ở đâu đến vậy? Thật sự quá nhạy cảm!"Tất cả mọi người gật đầu, mèo này làm sao mà phát hiện được sóc bay kia?Thế nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy con mèo nào. Triển Chiêu nhảy một cái rơi xuống gần chuồng gà, vì sợ làm con mèo kia sợ nên Triển Chiêu cố gắng không gây một tiếng động nào. Thế nhưng, hắn còn đang tán thưởng hành động cực nhẹ của mình thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo "mieo mieo" vang lên.Triển Chiêu theo tiếng mà tìm .... Vậy mà tìm cả buổi cũng chẳng thấy cái lông mèo nào hết!"Quái lạ?" Triển Chiêu cũng cảm thấy buồn bực, những người khác cũng tìm mèo, đều hỏi: "Mèo đâu rồi?"Mọi người không tìm thấy mèo mà vẫn nghe thấy tiếng mèo mieo mieo kêu lên.Lúc này chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đi tới, đưa tay đẩy gà mái A Hoa đang ấp trứng ra. A Hoa nghiêng bụng một cái, Tiểu Tứ Tử liền lấy từ bụng nó ra một quả trứng.Tiểu Tứ Tử mở quả trứng gà đó ra, thì ra đó chỉ là một quả trứng giả mà thôi, bên trong không có lòng trắng lòng đỏ gì mà chỉ có một con sâu nhỏ nhìn y như con nòng nọc, cái đầu tròn xoe không mắt không mũi, chỉ có cái miệng đang há, còn có một cái đuôi ngoe nguẩy phía sau.Tiểu Tứ Tử vỗ nhẹ trước mặt con sâu đó một cái, nó đột nhiên há miệng kêu mấy tiếng mieo mieo."Đây là cái gì?" Triển Chiêu kinh ngạc."Đây là Miêu Miêu cổ." Công Tôn nói: "Con sâu này trời sinh có tiếng kêu giống mèo cho nên mới được đặt tên như vậy.""Con sâu này dùng để làm gì?" Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường cảm thấy sâu cũng có ưu điểm, ít nhất thì con này có tiếng kêu cũng rất êm tai."Dùng để kiểm tra nội thương." Công Tôn nói: "Miêu Miêu cổ rất nhạy cảm với những thanh âm hỗn độn, chẳng hạn như cơ thể bị nội thương, xuất huyết trong hoặc là phổi có dị trạng nó đều phát hiện ra, sau đó kêu mieo mieo. Dùng nó để trông nhà cũng tốt hơn so với miêu cẩu nhiều, bởi vì tiếng động nhỏ đến đâu nó cũng có thể phát hiện ra. Sóc bay vừa mới tới gần nó liền kêu mieo mieo, dọa cho con sóc đó sợ hãi chạy mất.""Vậy a...." Mọi người rất ngưỡng mộ mà nhìn con sâu đầu to kia —– Thành viên mới của Miêu giới."Thật đáng yêu." Triển Chiêu vừa định đưa tay ra sờ một cái, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử nhanh chóng ngăn lại: "Chờ chút...."Chỉ là, con Miêu Miêu cổ đã kịp nhảy lên một cái, "ô" một tiếng cắn lấy đầu ngón tay của Triển Chiêu rồi.Triển Chiêu đau đến nhảy dựng, mọi người đồng loạt "soạt" một tiếng lùi lại phía sau một bước —- Cắn người a!"Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gắp con sâu kia ra khỏi đầu ngón tay của Triển Chiêu, mọi người nhìn lại đã thấy đầu ngón tay của Triển Chiêu đang chảy máu.Triển Chiêu há to miệng —— Còn cắn người nữa!Công Tôn bôi dược cho Triển Chiêu, nói: "Con sâu này tính cách cực tệ, ngoại trừ chủ nhân ra, ai nó cũng cắn hết!"Mọi người nhìn con sâu đang ngoan ngoãn ngoe nguẩy cái đuôi trên tay Tiểu Tứ Tử, còn biết nhận chủ nhân nữa! Thật ngoan a —- Kỳ tích của Miêu giới nha! [ Sản phẩm nuôi dưỡng cổ trùng số 5: Tinh Tinh lấp lánh cổ ] Chợp tối một hôm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn xong món Ma lạt oa cực phẩm do trù thần Quách Thiên sáng chế ở Thái Bạch Cư rồi, rất hài lòng mà trở lại Khai Phong phủ.Vừa vào đến viện, liền nhìn thấy Ân Hậu đang đứng cạnh giếng mà nhìn chằm chằm xuống giếng đây.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Ân Hậu đang định làm gì vậy? Múc nước rửa mặt sao?Còn đang thắc mắc thì đột nhiên hai người nhìn thây Ân Hậu đạp một cước lên thành giếng, nhìn như muốn nhảy xuống vậy."A!" Triển Chiêu nhanh chóng chạy qua ôm lấy hắn, Bạch Ngọc Đường cũng kéo hắn lại, cả hai cùng sợ hết hồn —— Lão gia tử nghĩ quẩn gì định nhảy giếng sao?"Không phải hắn muốn tự vẫn đâu!" Lúc này, sau lưng hai người lại có giọng nói truyền đến, thì ra, lúc này Thiên Tôn cùng Hồng Cửu Nương cũng đang ngồi uống trà bên bàn đá sau lưng bọn họ đây.Triển Chiêu liền hỏi Ân Hậu: "Ngoại công. Người định làm gì thế?"Ân Hậu vẻ mặt buồn thiu: "Vừa nãy ta rửa mặt, có đặt thiên châu lên thành giếng, sơ ý làm rớt xuống dưới rồi.""À...." Triển Chiêu hiểu rồi, thì ra là Ân Hậu muốn xuống giếng tìm thiên châu đi."Lão gia tử, để con đi cho!"Lúc này Giả Ảnh xung phong chạy tới.Tất cả mọi người đều biết Giả Ảnh bơi rất giỏi, nhưng mà ....."Tối đen như mực thế này, có xuống cũng không thể tìm được a ...." Triển Chiêu nói.Giả Ảnh suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, nhưng mà thiêu châu rất nặng, hẳn là chìm xuống đáy đi!""Ai, từ từ đã." Bao Đại nhân đúng lúc đi tới, nhanh chóng ngăn mọi người lại: "Đây là giếng hồ lô, đáy giếng rất rộng, nước lại rất sâu, ngộ nhỡ xuống đó rồi lại không phân biệt được phương hướng thì rất nguy hiểm đó!"Mọi người suy nghĩ một chút —- cũng đúng!"Đáng tiếc là đèn lồng không thể sáng được dưới nước." Bạch Ngọc Đường lầm bầm một câu."Ai nói không có."Còn đang nói chuyện, Công Tôn liền chạy tới, lấy một cái hộp từ trong hòm ra, bên trong có một viên giống như hạt đậu đen màu vàng.Công Tôn lấy viên đó ra, thổi vào đó một hơi, sau đó, chỉ thấy viên đậu kia đột nhiên sáng lên, đồng thời "hấp" một tiếng, hạt đậu nở ra, trôi lơ lửng giữa không trung, to như một trái táo.Bốn phía sáng lên trong nháy mắt, hạt đậu kia giờ đã như một quả cầu sáng to bằng trái táo lơ lửng giữa không trung."Đây là cái gì?" Triển Chiêu kinh ngạc: "Cũng là cổ trùng sao?""Đây là Đăng Lung cổ." Công Tôn nói: "Là loại chuyên dùng để trị thương khi tối lửa tắt đèn."Vừa nói hắn vừa cầm quả cầu sáng kia đưa cho Giả Ảnh, nói: "Cầm xuống đi, vật này cũng có thể phát sáng trong nước đó."Giả Ảnh nhận lấy, thay một bộ đồ bơi, cầm đăng lung cổ nhảy xuống nước, chỉ lát sau, hắn đã cầm theo thiên châu đi lên giao cho Ân Hậu, lại trả cổ trùng cho Công Tôn: "Cái này cực hữu ích.""Cho ngươi đó." Công Tôn vừa nói vừa đưa cho hắn một cái ống trúc nhỏ, nói: "Nuôi rất dễ, chỉ cần một tháng một lần cho nó ăn cơm là được."Giả Ảnh rất hớn hở, nhưng mà: "Công Tôn a, nó cứ sáng mãi như vậy sao?"Công Tôn cầm lấy, hai tay đè chặt lên quả cầu sáng kia, dùng sức .... ấn!Mọi người nhịn không được mà nhe răng —— Qúa bạo lực!Chỉ lát sau, con sâu kia đã bị Công Tôn ấn thành nhỏ xíu, trở về nguyên dạng như hạt đậu ban đầu. Giả Ảnh vui mừng nhận lấy.Lúc này, Công Tôn lại thấy có người chọc chọ bả vai mình, quay đầu lại liền thấy Bàng Dục đang ngó nghiêng, hỏi hắn: "Khụ khụ, Công Tôn à, con cổ trùng này quý lắm không?""Không quý, rất dễ nuôi." Công Tôn nói: "Bởi vì rất dễ nuôi nên ta nuôi rất nhiều, Triệu Phổ còn đặt rất nhiều hàng nữa."Triệu Phổ gật đầu một cái, lần trước hắn từng thấy Công Tôn dùng cổ trùng này chiếu sáng, cảm thấy rất hữu dụng cho nên đặt mua mấy vạn con, chuẩn bị mang đến biên quan phát cho chúng tướng sĩ, không ngờ dưới nước cũng có thể sáng thần kỳ như vậy.Bàng Dục liền đưa tay ra, nói: "Vậy thì, cho ta mấy con được không?"Công Tôn mở to mắt nhìn, cho tay vào túi lấy cho hắn khoảng mười mấy cái ống trúc.Bàng Dục vui tươi hớn hở mà chạy đi.Mọi người tò mò, Bàng Dục đi đâu vậy?Trong Hoàng cung, Triệu Trinh vừa mới làm xong chuyện triều chính liền chạy đến chỗ Bàng phi, quả nhiên, vừa mới tới cửa đã nghe thấy tiếng Hương Hương đang khóc.Triệu Trinh đi vào, thấy được Bàng phi đang ôm Hương Hương dỗ dành.Hương Hương vốn rất ngoan, không mấy khi khóc, nhưng mà gần đây lại có chút chuyện xảy ra.Mấy ngày này, Bàng phi cùng Triệu Trinh dùng bình phong ngăn thành một cái phòng nhỏ cho Hương Hương, cho bé ngủ một mình. Nhưng mà vừa mới đặt vào Hương Hương còn rất ngoan, chỉ khi vừa tắt đèn liền bắt đầu khóc.Bàng phi không có cách nào với bé, chỉ có thể đốt đèn ôm lấy mà dỗ, mấy ngày nay cũng không được ngủ ngon.Đừng nhìn Hoàng thượng Hoàng phi như vậy, đối với một oa nhi cũng chỉ là những bậc phụ mẫu bách tính bình thường, không có cách ứng phó.Hai người còn đang lo lắng, đột nhiên nghe Trần công công chạy vào nói: "Hoàng thượng, Hoàng phi, Quốc cữu gia tới."Triệu Trinh có chút khó hiểu —– Bàng Dục sao lại đột nhiên chạy tới?Lát sau, Bàng Dục đi vào, thấy Hương Hương đang khóc, liền hỏi: "Vẫn khóc sao?"Bàng phi bất đắc dĩ gật đầu.Triệu Trinh nói: "Không cho tắt đèn.""Tắt thử chút đi?" Bàng Dục lất ra cái hộp đó, mở ra, nói.Triệu Trinh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cúi đầu thổi tắt nến trong phòng, quả nhiên, Hương Hương lại khóc to hơn.Bàng Dục thổi cái hộp kia một cái, chỉ nháy mắt .... Đăng lung cổ vụt sáng lên, như một ngọn đèn lơ lửng giữa không trung.Mà Hương Hương lúc này, đã ngừng khóc, mở to mắt nhìn những đèn lồng nhỏ kia.Ngay đêm đó, Bàng phi đặt Hương Hương vào gian phòng nhỏ của bé, lại đặt hai cái đăng lung cổ cho bé nhìn, Hương Hương cứ thế ngủ rất ngoan, không khóc tiếng nào.Cuối cùng thì Bàng phi cùng Triệu Trinh cũng có thể ngủ ngon. Sáng ngày hôm sau, tinh thần Triệu Trinh vô cùng sung mãn, ban thưởng cho Bàng Dục, đồng thời lại thưởng cho Công Tôn rất nhiều bạc cũng tặng cho hắn một mảnh rừng để hắn tha hồ nuôi dưỡng cổ trùng. [ Sản phẩm nuôi dưỡng cổ trùng số 6: Nước mũi cổ tham tài háo sắc ] Một hôm, Triển Chiêu vừa ngủ dậy đã không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, hỏi Bạch Phúc thì Bạch Phúc lại than thở: "Ngũ gia đi đếm tiền rồi.""Vẫn chưa đếm xong a?" Triển Chiêu tò mò.Bạch Phúc lại than tiếp: "Ngài đừng nhìn Thiếu gia thông minh như vậy, lúc đếm bạc cũng rất luông cuống tay chân đó, trước cứ lần khân mãi, càng ngày càng tích nhiều hơn, giờ có đếm cũng chưa thể đếm hết đâu. Mà cái kho kia rất nguy hiểm, không cẩn thận sập xuống đè chết người như chơi, cho nên chỉ có Ngũ gia mới đếm được thôi."Triển Chiêu suy nghĩ một chút mình có nên đi giúp Bạch Ngọc Đường không, lúc này, lại thấy Công Tôn dắt theo Tiểu Tứ Tử đi đến, nhìn bốn xung quanh một cái, Công Tôn liền hỏi Triển Chiêu: "Bạch Ngọc Đường đâu rồi?"Triển Chiêu phất tay: "Về Bạch phủ rồi."Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, có chút thất vòng.Tiểu Tứ Tử hỏi: "Hay là để Miêu Miêu thử một chút đi? Hay là cả Tiểu Lâm Tử nữa."Công Tôn sờ cằm: "Ừm, tốt nhất là tìm Bạch Ngọc Đường thử."Triển Chiêu tò mò tiến tới, hỏi Công Tôn: "Các ngươi .... Muốn thử cái gì vậy?"Công Tôn đưa tay cầm lấy cái hộp cho Triển Chiêu, nói: "Tìm Bạch Ngọc Đường tỉnh cổ."Triển Chiêu ngẩn người, nghiêng đầu: "Tỉnh cổ? Ta chỉ nghe nói đến Tỉnh đao, Tỉnh rượu, lần đầu tiên nghe được có cái Tỉnh cổ đó."Công Tôn nói: "Con cổ trùng này là độc nhất vô nhị, cổ trùng trân quý nhất thế gian đó!""Cổ gì vậy?" Triển Chiêu hỏi."Biến hình cổ, cũng được gọi là Nước mũi cổ.""Nước mũi cổ?" Triển Chiêu nhướng đôi hàng lông mày: "Ngọc Đường thấy nó rồi có nhảy dựng lên không?"Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Tuyệt đối có!""Vậy chúng ta đi tìm hắn đi!" Triển Chiêu vui vẻ hẳn lên, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, kéo Công Tôn cùng nhau chạy đến Bạch phủ.Bên trong kho hàng của Bạch phủ.Bạch Ngọc Đường vừa đếm tới "mười hai vạn tám ngàn sáu trăm bảy mươi bốn .... Hắt xì ....."Hắn đột nhiên hắt xì một cái, cũng may thân pháp của Ngũ gia cực nhanh, lóe cái vọt ra bên ngoài rồi mới nghe thấy "ầm" một tiếng, tường bạc sập xuống ....Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi —- Thiếu chút bị đè chết.Cảnh tượng này liền bị bọn Triển Chiêu cùng Công Tôn vừa mới chạy đến cửa nhìn thấy hết.Triển Chiêu nhìn vào trong một cái, ai nha, kẹt cứng rồi nha!Tiểu Tứ Tử thì phồng mặt: "Bạch Bạch có thật nhiều tiền!"Triển Chiêu ngồi xổm xuống nghiêm túc nói với Tiểu Tứ Tử: "Nghe nói đây chỉ là ba phần của một phần nhỏ lợi tức của Hãm Không Đảo thôi đó!"Tiểu Tứ Tử há to miệng —— Nứt đố đổ vách rồi!Công Tôn đột nhiên đưa ra một cái hộp đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nói: "Mở ra xem chút đi!"Bạch Ngọc Đường cảnh giác mà nhìn chằm chằm cái hộp kia, tỏ ý —– Không thèm!Công Tôn nghiêm túc nói: "Có thể giúp ngươi đếm tiền!Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn Công Tôn —– Không tin!"Thật đó!" Công Tôn đưa cái hộp cho Triển Chiêu cầm giúp, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử.Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi mắt lấp lánh chân thành mà nhìn hắn!Bạch Ngọc Đường có chút dao động, nhìn cái hộp kia: "Thật sự có thể giúp đếm tiền?""Ừ!" Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu chắc nịch.Triển Chiêu cầm cái hộp đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói: "Nào, mở ra đi!"Bạch Ngọc Đường do dự một lát, đưa tay mở ra, hắn cũng chỉ hơi hé hé liếc nhìn chút xíu, cảm thấy cũng không có gì ..... bên trong chỉ có một khối lưu ly mà thôi.Ngũ gia thở phào nhẹ nhõm, mở hẳn cái hộp ra.Ở trong hộp có một khối lưu ly lớn màu hổ phách, có những đốm sáng màu sáng nhạt trong suốt.Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm một lát, khối lưu ly kia lại đột nhiên ... động một cái.Bạch Ngọc Đường sửng sốt.Chỉ một chốc lát, đột nhiên khối tinh thạch kia "phốc" một cái, giống hổ đói vồ mồi mà lao về phía Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường giật mình, Triển Chiêu cũng giật mình, ném cái hộp đi, kéo ngay lấy Bạch Ngọc Đường bỏ chạy.Hai người nhảy ngay lên nóc nhà, chỉ thấy trong hộp có một thứ gì đó mềm nhũn bò ra, nhìn như một con sên ướt sũng.Bạch Ngọc Đường hít vào một ngụm lãnh khí, quay mặt sang, lại thấy Triển Chiêu đang tỉ mỉ nghiên cứu: "Cũng rất đáng yêu a...."Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình cần phải dành thời gian nói chút chuyện thường thức nhân sinh với Triển Chiêu mới được.Công Tôn đưa tay, cầm cái con sên nhớp nháp kia ném vào trong kho bạc của Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, không hiểu.Chỉ lát sau, Công Tôn gọi Bạch Phúc tới.Bạch Phúc kéo một khối nguyên bảo ra, đếm thử một cái, vừa đúng một trăm.Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn, cũng nhảy từ trên nóc nhà xuống.Sau đó, Bạch Phúc gọi thêm hạ nhân Bạch phủ tới, nghiêm túc kiểm tra một lượt, tiếp theo thì cũng không cần kiểm tra lại nữa, cứ trực tiếp bỏ vào trong rương. Chưa tới nửa buổi, toàn bộ số bạc cũng được kiểm kê xong, không cần ai phải mạo hiểm tính mạng vào kho đếm nữa.Bạch Ngọc Đường nhìn những cái rương đầy bạc, thấy được giữa những thỏi bạc có cái gì đó dính lại cùng nhau, hình như cũng là bạc."Đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.Công Tôn nói: "Cổ trùng này rất thần kỳ, có thể tách những khối lớn thành khối nhỏ hoặc là gắn những khối nhỏ thành khối lớn, hơn nữa còn có thể bắt chước thành những món đồ khác nhau. Chẳng hạn như mô phỏng những đường nét, hoa văn trên bề mặt các loại, hầu như không chê vào đâu được. Cổ này thích vàng bạc, cũng thích cả mỹ nam ..."Còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy bên chân mình có thứ gì đó, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy một đám nước mũi bầy nhầy đang ôm lấy chân mình.Bạch Ngọc Đường hoảng hốt đá bay giầy, xoay người chạy mất dạng.Triển Chiêu đứng bên cạnh cười nghiêng ngả —— Chơi vui quá!Công Tôn cất cổ trùng vào trong hộp, sau đó lại nhéo xuống một chút, đưa cho Triển Chiêu, nói: "Cầm lấy, cái này chơi rất vui đó!"Triển Chiêu cầm lấy con cổ trùng kia, đặt lên tay áo, chỉ lát sau, con cổ trùng liền biến thành màu giống hệt y phục hắn...................Lúc trở về, vừa đúng lúc Bàng Thái sư tới Khai Phong phủ chơi, sau khi nhìn Nước mũi cổ một chút, liền hỏi xin Tiểu Tứ Tử một chút, cầm về.Sáng sớm hôm sau, quần thần vào triều, vừa nhìn thấy Bàng Thái sư liền sửng sốt.Thái sư nghênh ngang vào triều, trên trán hắn có một mặt trăng hình lưỡi liềm, giống hệt cái trên trán của Bao Đại nhân.Bao Đại nhân bất lực đứng đỡ trán bên cạnh, lúc lâm triều, Triệu Trinh lại nhìn chằm chằm hình mặt trăng trên trán của Thái sư mà cười hết cả một chung trà luôn.Mà bên ngoài Hoàng cung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dẫn theo Tiểu Ngũ đi dạo phố.Tất cả bách tính Khai Phong phủ đều tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.Thật ra thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ nhìn thấy Tiểu Ngũ. Nhưng mà lần này a, lại có chút đặc biệt ....Tất cả mọi người đều tò mò thảo luận."A? Trên trán của vua bách thú không phải có một chữ Vương sao?""Đúng vậy, Tiểu Ngũ thật lợi hại, lại có một chữ "Ngọc" nữa!"Triển Chiêu sung sướng gật đầu, Tiểu Ngũ mà, đương nhiên phải có chữ Ngọc mới xứng chứ.Mà bên cạnh hắn, Bạch Ngọc Đường mấy ngày nay chịu đủ mọi sự tàn phá của cổ trùng, cấm ngữ mà nhìn Tiểu Ngũ đang đi rêu rao chữ Ngọc khắp nơi kia, lắc đầu —- Sâu bọ gì đó, quả nhiên là thứ đáng ghét nhất mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro