Phiên ngoại 6: Bốn nước cùng thi đấu thể thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tân niên sắp đến, Bao Đại nhân dẫn toàn thể người Khai Phong Phủ trở về Khai Phong chuẩn bị đón năm mới.

Mặc dù gần đây ở Khai Phong có chút lạnh, nhưng nhìn chung thời tiết đều rất đẹp, dân chúng trong thành đều náo nức chuẩn bị đón năm mới, trên đường phố đông vui nhộn nhịp, không khí rất tốt.

Trong hoàng cung.

Sáng sớm hôm nay, lúc Bàng phi mới thức dậy, đã không thấy Triệu Trinh còn ở bên giường nữa rồi.

Bàng phi rời giường, nhìn Hương Hương vẫn còn ngủ rất say sưa trong giường nhỏ một chút, sau đó lại nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng "ba ba ba" truyền đến.

Bàng phi có chút khó hiểu, liền đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn về phía sân viện .... Nhìn qua lại thấy vui vẻ rồi, thì ra là Triệu Trinh đang mặc thường phục mà đá cầu trong sân đây.

Mấy ngày hôm nay, bởi vì mọi người đều đang chuẩn bị đón năm mới, trong triều cũng vô sự, cho nên, Triệu Trinh khá nhàn, nhưng mà, lại có thể nhìn thấy được Hoàng thượng đá cầu, quả thực đây chính là kỳ cảnh a.

Bàng phi chống tay nâng cằm bên cửa sổ mà nhìn, Trần công công lại giúp Triệu Trinh đếm một chút, hắn cũng đã đá được hơn một trăm cái rồi.

Cuối cùng, cầu cũng rớt xuống.

Đúng lúc này, Nam Cung Kỷ đi từ bên ngoài vào, nhặt cầu giúp Triệu Trinh, hình như hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Bàng phi bưng tách trà nha hoàn vừa mang đến, đi tới dâng cho Triệu Trinh, bảo hắn nghỉ ngơi chút, lại hỏi: "Hoàng thượng, tại sao lại đá cầu vậy?"

Triệu Trinh nhấp một ngụm trà, nói: "Mấy ngày nữa đến ngày quan trọng rồi, phải làm nóng người chút mới được."

Mọi ngươi nhìn nhau một cái, cũng hiểu được Triệu Trinh nói ngày trọng đại là ngày gì —– Cứ bốn năm một lần, bốn nước sẽ cùng thi đấu thể thao!

Nói đến đại hội thể thao của bốn nước này, phải nói là được thành lập từ thời Tiên hoàng, bên tham gia chủ yếu có Đại Tống, Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Cốt quốc. Cứ bốn năm sẽ tiến hành một lần, các nước đều lựa chọn tinh anh của mình đến tham gia tỷ thí, các hạng mục tỷ thí cũng rất phong phú. Nhưng mà, từ trước đến nay, Đại Tống đều là trọng văn khinh võ, cho nên, cứ mỗi lần bốn nước cùng thi văn chương, Đại Tống đều đứng hạng nhất, thế nhưng mỗi khi bốn nước thi thể thao lại chỉ có thể làm nền mà thôi.

Đại hội được tổ chức hai lần, một lần ở Tây Hạ, một lần ở Liêu quốc, Đại Tống đều thảm bại.

Đặc biệt có một lần, nước Liêu vì muốn dẫn đám người Triệu Phổ đi, không cho bọn họ tham gia đại hội để nâng cao sĩ khí của Đại Tống mà tạo ra giả tượng ở vùng Tây Bắc có mã tặc hoành hành. Như vậy Triệu Phổ sẽ chẳng có tâm tư gì để mà đi thi đấu thể thao hết, vội vàng dẫn người đến Tây Bắc bình Mã tặc. Chỉ tiếc là Triệu Phổ đi chuyến này lại tay không trở về, đừng nói gì đến mã tặc, ngay cả mao tặc cũng chẳng thấy đâu, mà Đại Tống tham gia đại hội thể thao lại vô cùng thảm bại. Vì thế, Triệu Trinh đã phải nén giận một hơi liền cả bốn năm rồi.

Cuối cùng .... Đã đến lúc báo thù.

Triệu Trinh đã sớm dặn dò Bao Chửng, bất luận thế nào, đến lúc đại hội thể thao nhất định phải dẫn mọi người trở về.
Ngày hôm qua, Triệu Trinh liền giao toàn bộ việc chuẩn bị đại hội thể thao lần này cho Bao Chửng và Thái sư phụ trách. Thái sư phụ trách địa điểm và các hạng mục tranh tài, mà Bao Đại nhân thì, lại phụ trách lựa chọn người tham gia, hơn nữa ....

Trước mặt Bao Chửng và Bàng Thái sư, Triệu Trinh đã hung hăng vỗ bàn thật lớn một cái: "Lần này nhất định phải thắng, thắng thắng thắng thắng cho ta!"

Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư lặng lẽ mà nhìn nhau một cái —- Hoàng thượng đúng là đã nhịn cả bốn năm oán khí rồi a .....

Sau khi hai người trở về, mỗi người đều đi chuẩn bị việc của mình, Thái sư đi chuẩn bị địa điểm thi đấu, Bao Đại nhân chuẩn bị đi động viên người của Khai Phong Phủ đi tham gia đại hội thể thao. Có điều, Đại nhân còn đang phải quan sát tình hình nữa ....

Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn đang ấp ủ dự định xem tết này đi nơi nào chơi đây.

Lâm Dạ Hỏa dự định đi tắm ôn tuyền làm đẹp, thuận tiện đi mua chút y phục mới.

Trâu Lương thì, hắn có hơn một vạn con quân khuyển, trong số đó có đến hơn ngàn con chuẩn bị sinh, Trâu Lương còn bận rộn chuẩn bị lo ăn, lo nghỉ cho đám chó mẹ đó, để chúng có thể an thai chờ ngày sinh nở.

Triệu Phổ cũng rất bận rộn, hắn một mặt muốn dạy Tiêu Lương luyện công, một mặt muốn chơi cùng Tiểu Tứ Tử, dĩ nhiên, những chuyện này cũng chỉ là thuận tiện làm, chuyện quan trọng nhất chính là hắn muốn nhanh chóng bồi Công Tôn đi ra ngoài chữa bệnh.

Lại nhắc tới, lần trước Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử ra ngoài chẩn bệnh cho người ta, gặp phải hai tên côn đồ dây dưa qua lại, tuy rằng hai tên đó đã bị ảnh vệ dạy dỗ cho một trận rồi, nhưng Triệu Phổ liền lấy ngay cái lý do bảo vệ nhi tử để mà luôn luôn kè kè bên cạnh họ. Công Tôn cũng không đuổi hắn đi, dẫn theo hắn đi xem bệnh cho người ta cũng rất thảnh thơi, sau lưng có cả một đám ảnh vệ không nói, còn có cả mười mấy ám vệ rất giỏi cùng mấy trăm tinh binh. Vì vậy mỗi lần đi chữa bệnh đều không cần lo lắng vấn đề nhân thủ, mỗi lần đi có thể cầm giúp rất nhiều đồ, lại có thể mang giúp dược liệu hoặc sửa mái nhà giúp người ta chẳng hạn.

....................

Bao Đại nhân cứ thế mà trước trước sau sau sau trong trong ngoài ngoài đều nhìn một lượt, luôn cảm thấy, có muốn bảo cũng bảo không xong đâu! Thí dụ như, nếu như muốn Bạch Ngọc Đường tham gia thi chạy chẳng hạn, cái này chắc chắn là không thể hoàn thành nhiệm vụ được, cho nên .... Cần dùng trí mới được!

Ngay đêm hôm đó, Bao Đại nhân đã nhận được một phần danh sách những tuyển thủ đối phương cử xuất chiến từ Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Cốt, sau khi nghiên cứu cẩn thận một lượt, hắn liền cho ra một kế hoạch vô cùng cặn kẽ.

Bao phu nhân ngồi bên mép giường mà nhìn tướng công nhà mình, lại thấy được dưới ngọn đèn khuya, trên gương mặt đen thui lui của Bao Đại nhân lại xuất hiện một nụ cười rất ám muội.

Bao phu nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nọ Lâm Dạ Hỏa có cho nàng một lọ trân châu tuyết sương, nàng vừa bôi hai ngày đã cảm thấy tác dụng làm trắng mịn của nó rất hiệu quả, không biết có nên cho tướng công mình dùng một chút hay không đây.

Chỉ chớp mắt một cái, đã qua ba ngày.

Những địa điểm so tài đã chuẩn bị xong, không khí đại hội thể thao của bốn nước cũng càng ngày càng đậm, khắp đầu đường cuối phố, dân chúng bắt đầu hăng hái bừng bừng mà bàn luận khắp nơi.

Sáng sớm, Triển Chiêu đã ra ngoài mua bánh nướng ăn, vừa ăn bánh nướng vừa đi tuần quanh phố phường, đột nhiên lại nghe thấy một thực khách đang ăn điểm tâm nói chuyện: "Nghe nói chưa? Lần này Liêu vương tới đây, nói là nếu như nước Liêu thắng thì yêu cầu Hoàng thượng đem Bạch Ngọc Đường đến ban thưởng đó."

Triển Chiêu vừa nghe đến ba chữ "Bạch Ngọc Đường" liền lập tức dừng bước, híp mắt mà cẩn thận lắng nghe.

"Sao lại có thể mang Bạch Ngọc Đường đi ban thưởng a?" Một thực khách khác không hiểu.

"Nghe nói nước Liêu sợ Cửu Vương gia rồi, chuẩn bị muốn hòa hảo với Đại Tống, cho nên muốn tìm một người Tống làm em rể mình, mà muội muội của hắn, cũng chính là quận chúa của Liêu quốc hình như rất thích Bạch Ngọc Đường ấy."

"Ai nha, vị quận chúa kia thật quá tinh mắt nha!"

Cặp mắt Triển Chiêu liền híp lại —— Con Chuột đào hoa! Sau đó tức giận bỏ đi, tâm nghĩ .... Đại hội thể thao bốn nước sao?!

................

Mà cùng lúc này.

Bạch Ngọc Đường trở về phủ xử lý chút sổ sách, sáng sớm có đi ngang qua Thái Bạch Cư vào ngồi uống trà một chút, chuẩn bị ngồi chờ Triển Chiêu đi tuần ngang qua.

Đang uống trà, hắn lại nghe được mấy khách nhân nhỏ giọng nghị luận.

"Nghe nói chưa? Lần này Đại tướng quân của Tây Hạ muốn tham gia Đại hội thể thao của bốn nước, nghe nói hắn đã hùng hồn tuyên bố, Tây Hạ nhất định sẽ thắng!"

"Phách lối như vậy a?"

"Hắn còn nói a, lần này nếu hắn thắng, muốn Hoàng thượng giao Ngự Miêu cho hắn."

"=0= Ngự Miêu không phải là Triển đại nhân sao?"

"Ai biết được. Có lẽ người Tây Hạ cũng chẳng biết Ngự Miêu là cái gì, nên nghĩ là mèo thật đi."

"Ai nha .... Vậy ta nhất định không thể thua nha!"

"Đúng vậy a!"

Chén trà trong tay Bạch Ngọc Đường đột nhiên "rắc" một tiếng mà nứt ra một rãnh —— Đại hội thể thao bốn nước sao?!

—————————

Sáng sớm hôm nay, Lâm Dạ Hỏa đến phường vải lấy vải, mấy ngày hôm trước, hắn có đặt mua mấy tấm vải màu đỏ, hẹn hôm nay đến lấy hàng.

Lúc đang chờ tiểu nhị gói vải cho hắn, lại nghe thấy mấy đại thẩm đang chọn vải nói chuyện phiếm.

"Nghe nói chưa, lần này bốn nước sẽ cùng tham gia thi đấu thể thao, trong đó có một người được xưng là Đệ nhất mỹ nam Hồi Cốt đó."

"Thật sao? Có đẹp lắm không a? Chúng ta phải nhanh chóng tới xem mới được!"

"Có đẹp hay không thì cũng chưa rõ, có điều hắn rất ngông cuồng a!"

"Ngông cuồng thế nào?"

"Hắn nói, Đại Tống căn bản không có mỹ nam, còn nói các cô nương của Đại Tống thật đáng thương."

"Ai nha, ngông cuồng đến vậy a!"

"Vậy nhất định phải đến xem một cái, xem hắn đẹp đến độ nào mới được."

Lúc tiểu nhị đi ra đưa vải cho Lâm Dạ Hỏa, liền thấy Lâm Dạ Hỏa mặt đen sì mà nghiến răng nghiến lợi —— Đại hội thể thao bốn nước sao?!

——————————-

Trâu Lương vừa từ doanh trại đi ra ngoài, cuối cùng cũng đã an bài ổn thỏa, chỉ còn chờ sinh nữa thôi.

Hắn còn đang rửa tay, lại nghe thấy tiếng mấy binh lính trong quân doanh nghị luận.

"Nghe nói chưa? Lần này bốn nước tham gia đại hội thể thao, có một người là thanh mai trúc mã với Lâm Dạ Hỏa đó. Hình như là người của Tây Hạ."

"Nga? Chẳng trách sao hôm đó Lâm cung chủ lại hỏi thăm xem chỗ nào có lẩu ngon."

"Nhất định là chuẩn bị để sau khi thắng lợi thì đi ăn mừng đi."

..............

Mí mắt Trâu Lương co giật, ngay cả con chó mực to tướng ở phía sau cũng phải lui lại mấy bước ...... Sát khí a!
Trâu Lương ném cái khăn đang lau tay rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa nghĩ —— Đại hội thể thao bốn nước sao?!

———————————–

Trong một y quán ở phố phía Tây, Công Tôn còn đang xem bệnh cho bệnh nhân, Tiểu Tứ Tử thì cầm hòm dược phân phát dược cho mọi người ở bên cạnh.

Lúc này lại có một ông lão hỏi Công Tôn: "Tiên sinh a, có phải là y thuật Tây Vực rất thần kỳ không a?"

Công Tôn suy nghĩ một chút: "Ân, ở một phương diện nào đó cũng coi là như vậy đi, thế nhưng tổng thể mà nói thì y thuật Trung Nguyên vẫn toàn diện hơn một chút."

"Vậy a ...." Ông lão kia gật đầu một cái.

Công Tôn tò mò: "Sao lại đột nhiên hỏi về y thuật Tây Vực vậy?"

"Công Tôn tiên sinh a, sắp tới có mấy đại phu từ Tây Vực tới."

"Đúng nha! Nói là đến làm công tác chuẩn bị, ngộ nhỡ trong lúc bốn nước thi đấu thể thao, các tuyển thủ của Tây Vực bị thương, bọn họ có thể chữa trị kịp thời."

Công Tôn cảm thấy thật buồn cười: "Đâu phải Trung Nguyên không có đại phu, làm gì phải mang mấy lang trung từ xa như vậy đến chứ."

"Không phải a, Công Tôn tiên sinh, mấy tên lang trung Tây Vực kia nói, lang trung của Trung Nguyên đều là mấy tên thầy thuốc lang thang mà thôi."

"Đúng vậy nha, bọn chúng còn nói y thuật Trung Nguyên chẳng qua là lừa gạt người ta, y thuật Tây Vực còn giỏi hơn Trung Nguyên rất nhiều."

"Bọn họ còn nói, lang trung Đại Tống chỉ biết cho người ta uống hương tro mà thôi."

"Phóng ~~~a~~~ thí!" Công Tôn bốc hỏa, "rắc" một tiếng bẻ gãy cây bút lông đang viết đơn thuốc trong tay, mà ở bên quầy phát thuốc bên kia, Tiểu Tứ Tử cũng "rắc" một tiếng, bẻ gạy một cây đương quy dược liệu.

Triệu Phổ chạy tới khuyên hai người: "Ai nha, mấy tên Tây Vực kia không có kiến thức mà thôi, hai phụ tử chấp bọn chúng làm gì ...."

"Cửu Vương gia." Ông lão kia hình như lại nhớ ra cái gì đó, nói với Triệu Phổ: "Mấy tuyển thủ tham gia đại hội thể thao bốn nước kia đều nói ngài sợ bọn họ, lần trước lâm trận rồi còn bỏ chạy nữa."

"Phóng ~~~a~~~ thí!" Triệu Phổ "rắc" một tiếng, một chưởng tung xuống đánh rớt một góc quầy: "Lão tử bị bọn chúng điệu hổ ly sơn!"

Âu Dương vốn đến phá hoại góp vui ngồi một bên mà lắc đầu nhìn ba người đang căm phẫn bên kia, nói: "Ta nói, các ngươi làm gì phải tức giận bọn họ ...."

Lúc này, lão đầu kia lại tới một câu: "Âu Dương tướng quân, có một đại tướng của nước Liêu nói, ngài chỉ biết đùa giỡn miệng lưỡi lưu manh, nói người Trung Nguyên mà tóc đỏ đều bị liệt dương ...."

"Phốc...." Tiểu Lương Tử vừa uống một ngụm trà bên cạnh cũng đều phun hết ra ngoài.

Công Tôn theo bản năng mà quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Âu Dương: "Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi, cái đó có thể trị khỏi được."

"Ta phi a!" Âu Dương Thiếu Chinh giận đến độ nhảy dựng cả lên, ngay cả Tam tự kinh cũng được vận dụng để chửi: "Ta @#@&%&¥%......¥% ngươi đại hội thể thao bốn nước gì đó a!"

——————————-

Đến lúc ăn cơm tối, Bao Đại nhân làm như chẳng có gì xảy ra mà cầm theo một tờ danh sách đi vào trong viện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, liền hỏi: "Đúng rồi, có muốn tham gia đại hội thể thao bốn nước không...."

Đại nhân còn chưa có dứt lời, tất cả mọi người đã cùng giơ tay lên: "Ta đi!"

................

Ngay cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang uống trà cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn mấy người: "Các ngươi thích thể thao từ khi nào vậy?"

"Hai người cũng phải đi." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều trừng hai người bọn họ. Bạch Ngọc Đường còn thuận tiện trừng cả Lục Thiên Hàn luôn.

"Cả người nữa!" Lâm Dạ Hỏa chỉ Vô Sa đang ăn bánh chay bên cạnh.

Vô Sa đại sư miệng ngậm bánh bao, ngẩng đầu nhìn đồ đệ nhà mình .... Cuối cùng, mấy vị lão nhân đều phát giác ra mấy đồ đệ nhà mình đều đằng đằng sát khí, cũng nhịn không được mà nhìn Bao Đại nhân, ý là —– Tình hình thế nào?

Bao Đại nhân vừa cười đặc biệt hiền lành vừa phát tờ đăng ký cho mọi người, lại vừa nói: "Thanh niên mà, vận động nhiều chút cũng tốt."

Ngay đêm đó, Triệu Trinh ở trong cung, liếc mắt nhìn tờ danh sách thí sinh tham dự thi đấu, sung sướng mà ngẩng mặt lên trời thét dài: "A hắc! A hắc! A hắc! A hắc!"

........................

Vào ngày nguyên đán năm nào đó, ba tiếng pháo vang lên, trong thành Khai Phong náo nhiệt vô cùng, dân chúng toàn thành cũng đổ xô ra ngoài, kể cả Triệu Trinh cùng mấy vị Liêu vương, Tây Hạ lang chủ cùng Hồi Cốt vương đều cùng nhau thưởng thức mấy tiết mục biểu diễn do Thái sư sắp xếp. Cuối cùng, Triệu Trinh đi lên thành lầu, tuyên bố —– Đại hội thể thao của bốn nước, chính thức bắt đầu.

Nói xong rồi, hắn còn kéo một đầu dây thừng bên cạnh, "xoạt" một tiếng vang lên, xa xa, trên tòa tháp Hạo Thiên cao nhất thành Khai Phong kia, một ngọn đuốc lớn được bừng bừng đốt lên.

Triệu Trinh sờ cằm, hỏi Thái sư: "Kia là cái gì?"

Thái sư cười tươi rói: "À, ngay sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ tắt, cái này tượng trưng cho việc Đại Tống ta tất thắng!"

Triệu Trinh rất hài lòng mà gật đầu: "Tốt lắm! Thái sư quả nhiên suy nghĩ chu đáo."

Dân chúng thành Khai Phong thì lại đang mải bàn luận xem tại sao ngọn đuốc kia lại có thể tự mình đốt lên như vậy chứ.

Mà lúc này, ở một nóc nhà kín đáo phía sau ngọn đuốc lớn kia, Nam Cung Kỷ phụ trách châm mồi lửa rất bất đắc dĩ mà lắc đầu —— Rốt cuộc là mọi người rảnh rỗi đến mức nào đây?

Tranh tài được tiến hành tổng cộng trong ba ngày, ngày đầu tiên thi đấu, nói tóm lại chính là so về khí lực.

.............................

Bộ môn thi đấu đầu tiên —— Kéo co!

Cả Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Hột đều cử những đại lực sĩ ra thi đấu, thân thể vô cùng cường tráng.

Mà nhìn ở Đại Tống bên này, người đi ra lại là Trâu Lương.

Bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa còn trêu chọc hắn: "Câm, ngươi được không đó, cả người ngươi cũng chẳng to bằng bắp đùi người ta đâu!"

Trâu Lương không nói gì mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, lại vừa quan sát bốn phía —– Ai là thanh mai trúc mã của hắn?
Người chủ trì so tài lần này chính là Bát Vương gia.

Trận so tài thứ nhất, đại lực sĩ của Liêu quốc đấu với Trâu Lương.

Đại lực sĩ kia nhìn Trâu Lương một chút, bĩu môi: "Có nhìn cũng chẳng thấy."

Khóe miệng Trâu Lương co giật, đưa tay chỉ cả hai tên đại lực sĩ phía sau lưng tên kia, nói: "Mỗi người đấu một lần quá phiền phức, lên cả đi!"

Mấy đại lực sĩ kia giận đến lệch cả mũi.

"Tiểu quỷ, trước tiên cứ thắng ta rồi hãy nói!" Đại lực sĩ Liêu quốc cầm một đầu dây khiên khích Trâu Lương.

Trâu Lương tiến lên, nắm lấy một đầu dây, Bát Vương gia liền đặt điểm nút đỏ trên sợi giây vào vị trí chính giữa, dân chúng vây xem đều nín thở quan sát, nghe Bát Vương gia nói hai chữ: "Bắt đầu..."

Đại lực sĩ kia liền ra sức kéo về phía sau, có điều, hắn kéo mãi mà Trâu Lương vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, thậm chí, một phản ứng nhỏ cũng không có.

Đại lực sĩ kia ngớ ra một cái, Trâu Lương đôt nhiên nhẹ nhàng kéo sợi dây về phía sau một cái .... Liền nghe thấy tiếng "A A A A ~~~" vang lên.

Đại lực sĩ kia biến mất sau một tòa lầu rất to.

Bát Vương gia sửng sốt hồi lâu, giơ lá cờ lên chỉ về hướng Trâu Lương: "Đại Tống thắng!"

Dân chúng hoan hô.

Đại lực sĩ của Tây Hạ cùng Hồi Cốt đều nhìn nhau một cái, lại nghe thấy tiếng Trâu Lương nói: "Đã sớm nói các ngươi cùng lên rồi mà."

Vì vậy cả hai người đều cùng nhau kéo sợi dây.

Bát Vương gia lại hô một tiếng: "Bắt đầu!"

Hai người kia đều cảm thấy được một luồng lực cực lớn kéo đi, đại lực sĩ Tây Hạ đứng ở phía sau kia vội vàng một tay ôm chặt cột nhà của một tòa nhà phía sau.

Vì vậy, mọi người đều nghe được một tiếng "rầm"....

Bát Vương gia vội vàng kêu: "Ai nha, mau cứu người a!"

Một đám binh lính ba chân bốn cẳng chạy đến cứu hai đại lực sĩ bị chốn dưới đống phòng ốc hỗn độn. Hạng mục thi đấu đầu tiên, Kéo co .... Đại Tống thắng!

Trên thành lầu, ba vị Hoàng đế của ba nhà kia đều đỡ trán, Triệu Trinh thì đang bưng cái chén, xì xà xì xụp mà uống trà.

.....................

Bộ môn thi đấu thứ hai: Ném bao cát.

Mọi người đều cảm thấy thi đấu cái này chẳng cần quái gì đến kỹ thuật hết, vì vậy đều nhìn nhau, ý là —– Ai đi?

Lúc này, lại nghe thấy tiếng vị quan trọng tài hô lên: "Thí sinh Tây Hạ, Đại tướng quân...."

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, Đại tướng quân Tây Hạ sao?!

Vì vậy, khi hỏi đến Đại Tống ai tham dự, Bạch Ngọc Đường liền giơ tay: "Ta."

...........

Trong nháy mắt, mọi người liền nghe thấy bốn phía thét chói tai, khán đài ở phía Tây Bắc vừa nhìn cũng đã thấy loạn đến nơi rồi. Nửa bên khán đài đó đều là nữ quyến. Cả đại cô nương lẫn tiểu tức phụ đều giơ to bảng hiệu "Ngũ gia", miệng cũng hô to: "Ngũ gia! A A A A A! Hảo suất a!"

Triển Chiêu cũng bắt chước theo, ở bên cạnh mà trêu chọc Bạch Ngọc Đường: "Ngũ gia! A a a a a~"

Bạch Ngọc Đường cấm ngữ.

Ra đến sân thi đấu.

Vị tướng quân Tây Hạ kia vừa thấy Bạch Ngọc Đường liền lên tiếng chào hỏi: "Các hạ chính là Bạch Ngũ gia a, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không biết ai là Ngự Miêu ...."

Trong mắt Bạch Ngọc Đường đã mang sát khí, thuận tay chỉ một con mèo đen nhỏ cũng đang ngồi xem náo nhiệt bên ven đường, nói: "Nó!"

Khóe miệng vị Đại tướng quân Tây Hạ kia co giật kịch liệt —– Không phải người ta nói Ngự Miêu chính là người sao? Tên là Triển Chiêu....

Mà ở phía Đại Tống kia, Triển Chiêu khoanh tay lẩm bẩm: "Con Chuột chết tiệt kia, dám nói gia đây là mèo ...."

Lần này, người làm trọng tài là Bàng Dục. Bàng Dục đi phân phát bao cát cho từng người.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy bao cát, thử ước lượng trong tay một chút, thiêu mi hỏi Bàng Dục: "Xem ai ném xa hơn sao?"
Bàng Dục gật đầu: "Đúng vậy!"

Bạch Ngọc Đường hết nói nổi —- Qủa nhiên chẳng có kỹ thuật gì hết.

Bao Duyên cầm một cái thước thật dài đứng đợi ở phía xa xa.

Bàng Dục báo số: "Đại tướng quân Tây Hạ, bảy mươi thước."

"Liêu quốc, sáu mươi tám thước."

Trên thành lầu, bốn vị Hoàng đế đều đứng sát thành lầu mà ngắm xuống, nhìn khoảng cách ném được bên dưới.
Lúc này, đến lượt Bạch Ngọc Đường ra sân.

Bạch Ngọc Đường cầm bao cát, làm một động tác ném đồ cực kỳ đẹp. Trong những tiếng thét dài "Suất suất suất suất", bốn vị Hoàng đế đều ngẩng mặt nhìn, nhìn bao cát bay qua đỉnh đầu mình, vẫn cứ bay bay bay bay, bay qua khỏi cửa thành, bay trên quan đạo, rồi biến mất ở mảnh đất bằng phẳng xa xôi ....

Mọi ngươi đều nuốt một ngụm nước bọt.

Bàng Dục tuyên bố: "Bộ môn thi đấu thứ hai, Đại Tống thắng."

"Oa..." Lại thêm một trận hoan hô nữa.

...........................

Bộ môn thi đấu thứ 3: Cử Tạ.

Mười mấy binh lính mang lên mấy khối đá tảng lớn, hình như có phân từng loại một trăm cân, hai trăm cân hay ba trăm cân gì đó.

Cả ba nước Tây Hạ, Liêu Quốc cùng Hồi Cốt đều cử đại lực sĩ đi, tên nào tên này cánh tay cũng mập ú.

Mà bên này, mọi người ai cũng dùng vẻ mặt chán ghét mà nhìn mấy khối đá tảng kia, cái này càng chẳng cần đến kỹ thuật gì.

Lúc này, lại nghe thấy trọng tài tiếp tục ghi danh thí sinh: "Liêu quốc dự thi ...."

Một tên béo đi đến, mà phía sau hắn lại có một người giống như là người huấn luyện đang kêu lớn: "Dùng toàn lực a, Đại vương đang chờ uống rượu mừng đó ...."

Cặp mắt Triển Chiêu liền híp cả lại, rượu mừng sao ....

"Đại Tống dự thi ...."

Triển Chiêu đi ra ngoài.

Ngay lập tức, hiện trường lại vang lên tiếng thét chói tai, ở bên khán đài Tây Bắc, mười mấy tiểu cô nương mặc váy lam, giơ cao những tấm bàng "Miêu Trảo" màu lam mà cùng nhau thét vang: "Miêu Miêu Miêu Miêu, thiếp yêu chàng! Bọn thiếp vĩnh viễn ủng hộ chàng!"

"Phốc ...." Ân Hậu vừa uống một ngụm trà cũng phun cả ra ngoài.

Triển Chiêu đỡ trán —– Trời ạ ....

Bàng Dục tiếp tục làm trọng tài.

"Đại lực sĩ Liêu quốc .... Ba trăm năm mươi cân."

"Đại lực sĩ Tây Hạ .... Ba trăm sáu mươi cân, chịu đựng a ."

"Đại lực sĩ Hồi Cốt, ba trăm bốn mươi cân, cực hạn rồi a, A, không cần quá miễn cưỡng a!"

Cuối cùng, Triển Chiêu nhìn nhìn mấy tảng đá trên mặt đất, hỏi Bàng Dục: "Cộng tất vào là bao nhiêu cân?"

Bàng Dục nháy mắt mấy cái: "Khoảng độ một ngàn cân đi ...."

Còn chưa có dứt lời, đã thấy Triển Chiêu đi qua nhặt từng tảng đá một lên, động tác chẳng khác nào nhặt táo, sau đó đưa tất cả lên cao rồi xoay xoay chơi vui .... Lại còn vừa xoay vừa cảm khái, thật đúng là chẳng có kỹ thuật nào hết.
Bàng Dục giơ cờ lên: "Môn thứ ba: Đại Tống thắng!"

Trên thành lầu, ba vị Hoàng thượng rất không cam lòng mà chúc mừng Triệu Trinh một mạch đã thắng cả ba bàn, Triệu Trinh chỉ cười tươi rói mà uống trà, xua tay nói: "Ai nha, may mắn may mắn thôi, tham dự cho vui là chính a, hắc a hắc a..."

...........................

Môn so tài đại lực sĩ thứ tư: Thi Đẩy.

Tên như nghĩa, môn này căn bản là một người đứng, những người khác đẩy, để xem ai không bị đổ.

Lâm Dạ Hỏa liền đẩy Vô Sa ra ngoài một cái.

Bàng Dục hô một tiếng: "Tranh tài bắt đầu...."

Lúc này mọi người chỉ thấy Vô Sa đại sư giống hệt một con cá nóc chứa đầy khí trong bụng, phồng lên thành một trái cầu.

Mấy đại lực sĩ kia thi nhau đẩy đẩy đẩy đẩy cả bốn phía, đại hòa thượng vẫn giống hết một con lật đật, không bao giờ ngã.

Bàng Dục nhìn ba đại lực sĩ mệt quá mà ngồi phịch xuống bên cạnh, tuyên bố: "Môn thi đấu thứ tư: Đại Tống thắng!"

........................

Rất nhanh đã đến môn thi đấu cuối cùng của ngày rồi: Đấu Vật.

Mấy tên Đại Tướng quân của Tây Hạ, Liêu quốc vừa mới nghênh ngang đứng trên lôi đài đã oang oang hô lớn: "Con mẹ nó tên nào đến khiêu chiến ...."

Còn chưa có dứt lời, đã thấy Triệu Phổ đen mặt nhảy lên: "Lão tử ta tới ...."

Vừa mới dứt lời, mọi người chỉ kịp nghe thấy "vụt vụt vụt" mấy tiếng, trên lôi đài đã trống rỗng, chỉ còn lại có một mình Triệu Phổ.

Triệu Phổ khó hiểu, trừng mắt nhìn: "Người đâu rồi?"

Một lúc lâu sau, sau một hồi hỏi thăm, Bàng Dục bất đắc dĩ mà đi tới: "Môn tranh tài cuối cùng, thí sinh của Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Cốt đau bụng tập thể, đều bỏ cuộc, vì vậy .... Đại Tống thắng!"

Trên khán đài, dân chúng hô vang, một đám đại lão gia giơ cao quân kỳ của Triệu gia quân mà hô lớn: "Nguyên soái quá uy vũ a!"

Triệu Phổ lại càng cảm thấy khó chịu .... Lão tử còn chưa có so tài mà, con mẹ nó thật mất cả hứng!

Ngày thi tài đầu tiên coi như đã hoàn thành, Đại Tống toàn thắng, khiến ba nước kia trắng tay hoàn toàn.

Ngay đêm hôm đó, Triệu Trinh hạnh phúc đến độ ôm Hương Hương ngủ cũng cọ tới cọ lui.

———————–

Đảo mắt cái đã qua ngày tranh tài thứ hai .... Tổng kết lại một cái, chính là đọ về tốc độ.

Môn đầu tiên: Chạy.

Trên nền đất có vẽ mấy đường chạy màu trắng, ở đích có một sợi dây thừng thật dài vắt ngang.

Bàng Dục giơ cao một quả tên lệnh, nói: "Khi tên lệnh phóng lên trời cao thì bắt đầu chạy, người nào chạy đến chỗ sợi dây kia trước thì coi như thắng!"

Quan trọng tài bắt đầu ghi danh, lúc gọi đến thí sinh của Hồi Cốt, mọi người liền nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp tuân mỹ bạch y đi lên, mà từ trong khán đài của Hồi Cốt sứ giả lại vang lên những tiếng thét chói tai của nữ nhân, rất nhiều người cũng đang nghị luận.

"Ai nha? Đây chính là Đệ nhất mỹ nam của Hồi Cốt sao ...."

"Rất dễ nhìn a."

..............

"Thí sinh dự thi của Đại Tống ...." Quan trọng tài lại nhìn về phía bản doanh Đại Tống.

Mọi người liền thấy Lâm Dạ Hỏa đi ra.

Trên khán đài, lại một loạt tiếng kêu vang dội thét lên, hơn nữa lại có cả nam lẫn nữ: "Nha a a! Hỏa Hỏa ra rồi a!"
Khóe miệng Trâu Lương co giật —– Tại sao lại là một đám Đại lão gia gọi "Hỏa Hỏa" chứ?

Mà loạt tiếng kêu vang dội này lại thay nhau vang lên.

Tiểu Lương Tử sờ cằm: "A? Lâm Khùng kia cũng có mấy người yêu thích a!"

Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Đương nhiên, Tiểu Lâm Tử có rất nhiều người thích đó!"

Cặp mắt của Trâu Lương cũng híp cả lại.

Ở bên cạnh, Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ rất an ủi —– Ta hiểu tâm trạng của ngươi, quá đẹp sẽ có rất nhiều hoa đào kéo theo đó!

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, đối diện bên kia còn có cả đám cô nương giơ cao bảng hiệu Miêu Trảo lúc ẩn lúc hiện kìa, hơn nữa, hôm nay còn có rất nhiều người đeo bao tay móng mèo, mà mấy cái móng mèo bằng nhung đen nhánh đó nhìn kỹ lại rất đáng yêu đi.

Bàng Dục giơ tay lên, hô một tiếng: "Chuẩn bị ...." Sau đó, ném tên lệnh lênh trời "Bùm" một tiếng vang lên, đám tuyển thủ liền "phốc" một cái, cùng xông ra ngoài.

Mọi người cũng cảm giác được, chỉ chớp mắt một cái, nhìn lại đã thấy Lâm Dạ Hỏa đang ở cuối đường chạy kéo lại sợi dây thừng rồi, mà mấy tuyển thủ của nước khác lại cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, còn vừa chạy vừa cảm thấy khó hiểu, sao chạy lâu vậy rồi mà vẫn không thấy sợi dây đích ở đâu a? Còn đang băn khoăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn .....

"Bụp bụp" mấy tiếng vang lên, mấy tuyển thủ kia kìm lại không kịp, người nào người lấy lao thẳng vào tường thành.
Lâm Dạ Hỏa xấu xa cười, chắp tay sau đít mà đủng đà đủng đi đi về.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Hắn vui vì hắn thắng hay vui vì mỹ nam Hồi Cốt kia bị đụng tường?"

Triển Chiêu sờ cằm: "Cái này ....."

Mọi người còn đang nhìn nhau, lại nghe được Trâu Lương lầm bầm một câu: "Tính cách thật đáng yêu."

Mọi người yên lặng cúi đầu —– Thẩm mỹ của Ách Lang quả nhiên đặc biệt.

...............................

Môn tranh tài thứ hai: Bơi Lội.

Mọi người nhìn nhau một cái —— Nói đến bơi lội ....

Cuối cùng, tất cả cùng nhìn Ân Hậu, trong trí nhớ của mọi người, hình như hắn biết bơi dưới nước đi.

Ân Hậu cũng cảm thấy không sao hết, bơi thì bơi thôi.

Lúc này, ở đối diện, các tuyển thủ của Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Cốt cũng đã đi ra, mà bọn họ vừa mới ra ngoài đã khiến mọi người giật cả mình, tất cả đều trần trùng trục, chỉ mặc mỗi cái khố.

"Ai nha!"

"Thật bất lịch sự nha!"

"Tại sao không mặc y phục chứ?"

"Ai nha, thật xấu hổ nha!"

Trên khán đài, cả một đám người đều che mặt.

Lúc này, Bàng Dục đưa tay lên: "Người thi đấu của Đại Tống chính là ...."

Ân Hậu vốn cảm thấy cũng chẳng sao, có điều, vừa nhìn thấy một đám trần trùng trục như vậy cũng có chút do dự không muốn, những người khác liền đồng loạt "xoạch" một tiếng, ăn ý mà lui hết về phía sau.

Vì thế, Bàng Dục liền thuận thế mà hô lớn: "Thí sinh của Đại Tống chính là Ân Hậu!"

"Nha a a a a!"

Trên khán đài, một đám cô nương giơ cao bảng hiệu "Miêu trảo" mà hô to: "Ngoại công! Mau cởi a!"

"Phốc ... khụ khụ khụ!" Triển Chiêu đang uống trà a, nghe được cũng bị sặc nước trà mà ho khan.

Trên thành lâu, Thái hậu cũng tới góp vui đang bưng cá ly, che miệng híp mắt mà cong miệng nói: "Ai da, trận thi đấu này không tệ a."

Bàng Dục lại phóng một quả tên lệnh khác lên trời cao, hô lớn: "Bắt đầu!"

Tất cả mọi người đều phóng vào nước, bắt đầu bơi về phía trước.

Ân Hậu liếc mắt nhìn khoảng cách một cái, cũng nhảy vào trong nước, mọi người vừa mới trừng mắt nhìn qua đã thấy ở đầu bên kia, Ân Hậu từ trong nước ngoi ra, nhảy một cái lên bờ, ngay cả y phục cũng chưa từng ướt.

Mà nhìn lại trong nước, ba người kia vẫn đang ra sức bơi, trên mặt nước lúc này lại nổi lềnh bềnh một cái khố, không biết của ai làm rớt ra nữa.

Bởi vì ngại phải nhìn thấy cái không nên nhìn thấy, cho nên Bàng Dục liền nhanh chóng tuyên bố: "Đại Tống thắng." Sau đó liền ngưng hẳn tranh tài. Mà lúc này, trên khán đài mọi người vẫn còn cố quan sát —– Đó là khố của ai a?

.........................

Môn thi đấu thứ ba cùng ngày: Đi Mê cung.

Trên võ tràng, một mê cung bằng cỏ được xây dựng vô cùng phức tạp.

Đám người Triệu Trinh ở trên thành lâu nhìn, cũng cầm giấy bút ra vẽ lại, nhìn xem lối ra chỗ nào.

Bàng Cát đưa bản vẽ cho Triệu Trinh nhìn, bên trên có đánh dấu rõ lối đi, nhìn có vẻ cực kỳ khó khăn.

Bàng Dục nói qua quy tắc so tài một chút: "Người nào ra đầu tiên coi như đã thắng! Môn này có thể cho hai người cùng đi!

Thiên Tôn ngay lập tức bám lấy tay Bạch Ngọc Đường: "Ngọc Đường, để vi sư đi nha! Vi sư muốn đi!"

Mọi người cùng nhìn Thiên Tôn, hết nói nổi ——- Không phải chứ? Ngài đi bình thường còn bị lạc nữa, đi mê cung liệu có mất tích luôn không?

Thiên Tôn lại cứ nhất định quấn lấy Bạch Ngọc Đường đòi đi, cuối cùng, Triển Chiêu liền bế Tiểu Tứ Tử nhét vào tay Thiên Tôn, nói: "Người đi đi!"

Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử tách khỏi đám người, ngay lập tức trên khán đài lại vang lên tiếng thét chói tai.
"Nha nha nha! Thiên Tôn đại thần!"

"Tóc Bạch kim thật tiên khí a a a a a!"

"A a a a a! Tiểu Tứ Tử a!"

"Nha a! Tiểu Tứ Tử, nhanh đến với a di đi!"

Lại còn một đám đại thúc đại thẩm đều giơ cao bảng hiệu: "Tiểu Tứ Tử tất thắng!"

Triệu Trinh nhìn quần chúng mãnh liệt kích động bên dưới, sờ cằm: "Qủa nhiên Tiểu Tứ Tử không tầm thường chút nào!"

Các tuyển thủ tranh tài từ bốn hướng đi vào mê cung, bắt đầu tìm đường ra.

Tất cả mọi người đều tìm đến chỗ cao trên khán đài, liền thấy Thiên Tôn vừa mới đi vào đã vòng vòng tại chỗ, Tiểu Tứ Tử liền lôi tay áo hắn rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng, đi thẳng .... Cuối cùng.

Tiểu Tứ Tử kéo Thiên Tôn chạy ra, sau đó hai người cùng hoan hô: "Lại thắng rồi!"

Mọi người há to miệng nhìn hai người rất thuận lợi đi ra ngoài.

Ba vị Hoàng đế bên người Triệu Trinh cũng góp tới: "Có phải đứa nhỏ kia biết đường không a? Sao lại thuận lợi đi ra ngoài như vậy?"

Triệu Trinh sờ cằm, nói: "À.... Đứa nhỏ đó chính là nhi tử của Cửu thúc."

Ba vị Hoàng đế liền thấy Tiểu Tứ Tử chạy như bay về phía Triệu Phổ, Triệu Phổ bế bé nâng cao quá đầu.

Mấy vị Hoàng đế đều ngậm miệng —— May là chưa nói xấu Tiểu Tứ Tử, nếu không nhất định sẽ bị đánh đòn.

Môn so tài cuối cùng chính là Nhảy cao.

Tại chỗ so tài có cắm một cây cột rất dài, tại những độ cao khác nhau của cột có treo những túi hương, để xem ai là người bắt được túi hương ở cao nhất.

Bên phía Khai Phong Phủ, Triển Chiêu lại xuất chiến thêm lần nữa.

Triển hộ vệ bẻ tay, ngẩng mặt nhìn độ cao một chút, lại nhìn số lượng túi hương, xong rồi liền nghe thấy Bàng Dục hô một tiếng: "Bắt đầu ...."

Mọi người liền nhìn thấy một lam ảnh nhoáng lên một cái .... Nhìn lại, Triển Chiêu đã đứng tại đỉnh cột trụ, trong tay cầm tất cả các túi hương, còn cười híp mắt mà nhìn các tuyển thủ đang sững sờ bên dưới.

Triệu Trinh chống cằm nghển xuống thành lâu mà nhìn, lại nhìn mấy vị Hoàng đế mặt mày ỉu xìu ở phía sau, hỏi Thái sư: "Thái sư này, có phải nên nhường họ chút không, cứ thắng mãi như vậy xem ra cũng không tốt lắm a, ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao nữa."

Thái sư cười một tiếng, nói: "Hoàng thượng yên tâm, lão thần đã sớm chuẩn bị rồi, môn tranh tài tiếp theo nhất định sẽ khác."

"Nga?" Triệu Trinh rất hứng thú mà nhìn xuống dưới, chỉ thấy môn so tài tiếp theo chính là ——- Hai người cùng đi cà kheo so tài.

Quy tắc so tài rất đơn giản, tất cả các tuyển thủ phân hai người một tổ, mọi người dự thi theo đội, các tuyển thủ tham gia đều nhất định phải buộc hai chân với nhau, cùng đi trên một cái cà kheo. Nói đơn giản một chút chính là, hai người ba chân cùng đi cà kheo, bắt đầu từ vạch xuất phát cứ đi thẳng, đội nào tới trước sẽ thắng, ngã xuống đất coi như thua.

Thái sư khoanh tay: "Cái này cần chú ý tinh thần đồng đội, lại cần phối hợp với nhau, nguy cơ cũng rất lớn .... Hơn nữa, cho dù có thua cũng không bẽ mặt, bởi vì có khán giả khác nhau!"

Triệu Trinh hơi sững sờ: "Khán giả gì?"

Vừa mới hỏi xong, đã nghe thấy hàng loạt tiếng thét chói tai vang lên.

Triệu Trinh cả kinh, hắn nghe được trong đám người kia hàng loạt các loại kêu la.

"Nha a! Bạch Ngũ gia cùng Triển đại nhân cột chung một chỗ kìa!"

"Oa! Vương gia ôm eo Công Tôn tiên sinh đó!"

"Nha! Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đang làm cái gì thế kia a? Cứ sờ tới sờ lui ấy!"

"Ngao ngao ngao! Thiên Tôn cùng Ân Hậu dính chặt vào nhau kìa!"

"A A! Bàng Dục cùng Bao Duyên cầm tay nha!"

Thái hậu cùng một đám Hậu phi cũng chạy lên nhã tọa ở lầu hai ngồi xem, nói thẳng ra là rất đáng quan sát đó.

Triệu Trinh một tay chống mà, một tay giơ ngón cái với Thái sư: "Thái sư quả nhiên cao minh."

Thái sư che miệng: "Nga a a a!"

Lần này, Bao Đại nhân tự mình làm trọng tài, có điều, còn chưa tranh tài thì đã có một tổ rút lui rồi —— Là tổ của Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa đại sư, lý do là Lục Thiên Hàn còn chưa kịp lên cà kheo thì cà kheo đã bị Vô Sa đại sư giẫm nát bét.

Bao Đại nhân hô một tiếng: "Bắt đầu!"

Vậy cho nên, hỗn chiến cũng bắt đầu, ngay cả quần chúng ngồi xem trên khán đài cũng phấn khích mà đứng lên.

"Oa! Tranh tài có thật nhiều kích tình bắn ra bốn phía nha!"

"Nhìn kìa, Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia ngã cả vào nhau kìa!"

"Nha! Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu tướng quân tại sao lại tự mình kéo chân sau mình chứ?"

"Oa! Nhìn nha! Bàng Dục cùng Bao Duyên chân trái phải cùng đi kìa .... Ai nha, sắp ngã sắp ngã!"

"Ai! Cửu Vương gia lại khiêng Công Tôn tiên sinh chạy kìa, này là phạm quy đi?"

"Hả? Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang làm gì thế? So nội lực à? Tại sao lại bất động a!"

"Oa! Dưới chân hai người họ lún xuống một cái hố thật to a."

Bao Đại Nhân cầm một cây sáo thổi liên hồi, đem tất cả những người bị ngã xuống, những người ăn gian, những người mới chạy được nửa đường đã đánh nhau đều đuổi hết ra khỏi sân đấu.

Cuối cùng, cả đám người của Khai Phong phủ đều cầm cà kheo mà đứng bên ngoài.

Mọi người trong long bất phục, còn đang rất khó chịu thì chợt nghe thấy tiếng thét chói tai truyền đến.

Chỉ thấyg tron đội ngũ hỗn chiến ấy, đột nhiên có một đội rất bé nhỏ như phá khỏi trùng vây mà lao nhanh về phía trước.

Nhìn lại, chỉ thấy là Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, hai đứa nhỏ tay trong tay, vai sánh vai cùng mở miệng hô: "Một ~ Hai ~, Một ~ Hai ~!"

Hai tiểu hài nhi phối hợp rất ăn ý, vững vàng mà đi về phía trước, cả đám người của Khai Phong phủ cũng đi theo bên cạnh.

Toàn trường đều đưng cả lên, Triệu Trinh bưng ly trà ở trên thành nhìn chằm chằm, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương là hai người đầu tiên về đích.

"Oa!" Cả hội trường nổ tung.

Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử xoay vòng vòng, mọi người thì ôm lấy hai tiểu hài nhi mà tung lên trời rồi lại đón lấy, lại tung lại đón ~ tung lên đón ~ tung lên đón ~~~

Thái sư rất bất đắc dĩ mà nói với Triệu Trinh: "Hoàng thượng, ngài cũng thấy rồi đấy, chúng ta đã cho bọn họ cơ hội rồi, thế nhưng mà thực sự là bọn họ quá không có tinh thần tranh đấu, mà bên phía chúng ta lại quá có tinh tần tranh đấu, không còn cách nào khác a ...."

Triệu Trinh sung sướng gật đầu lia lịa: "Thái sư nói có lý, ha ha ha ha ......"

Rốt cuộc cũng đến phần tranh tài cuối cùng, ngày tranh tài cuối, theo lý cũng là ngày tranh tài đặc sắc nhất —— Đua ngựa!

Trên mã tràng, trong khung hang rào thật lớn có rất nhiều chiến mã.

Hắc Kiêu của Triệu Phổ, Phong Nha Đầu của Âu Dương Thiếu Chinh, Sơ Thất của Trâu Lương, còn có cả Tảo Đa Đa của Triển Chiêu cùng Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường nữa, tất cả đều tham gia so tài.

Trước tiên, đàn ngựa được đưa đến một nơi riêng biệt làm nóng người.

Hắc Kiêu vừa mới đi vào đã thấy đám ngựa hùng hậu của các nước khác trong nháy mắt chẳng khác nào chim muông xơ xác.

Hắc Kiêu cùng Phong Nha Đầu liếc mắt cái đã nhìn thấy mấy con ngựa rất quen mắt của Liêu quốc, hẳn là đã gặp trên chiến trường rồi, cho nên liền xông đến cắn cái đuôi của ngựa người ta.

Mấy con ngựa Liêu quốc sợ đến độ vắt chân chạy, trong nháy mắt, chuồng ngựa loạn vô cùng.

Tảo Đa Đa nhìn đám ngựa náo nhiệt phía trước, hỏi Bạch Vân Phàm —— Phàm Phàm, bọn chúng nó đang làm gì thế?

Bạch Vân Phàm nhìn một lát —— Đại khái là bạn cũ giao lưu chút đi, mặc kệ bọn nó, chúng ta đi ăn cả rốt đi.

Trao đổi xong rồi, hai con ngựa rủ nhau đi ăn cà rốt.

Sơ Thất nhìn Hắc Kiêu cùng Phong Nha Đầu, than thở, thật ngây thơ .... Thuận tiện, một cước đạp bay một con ngựa Tây Hạ đang lật đật đi tới.

Lúc chờ tranh tài.

Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu, Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi Phong Nha Đầu, cùng chạy đến bên cạnh vạch xuất phát.

Hai bên đều có dân chúng vây quanh, này được chứ, cả con đường Nam Thiên Nhai đều bị lấp kín, mọi người ngồi trên cao nhìn xuống, sòng bạc cũng đã bắt đầu đặt mâm, người đặt cược cũng ngày càng hào hứng.

Chẳng qua là ....

Chờ cho đến khi Triệu Trinh tự mình đến làm chủ trì cuộc đua, cầm cờ đi đến trước vạch xuất phát, nhìn mấy con ngựa đứng thưa thớt trước vạch xuất phát, cũng có chút khó hiểu.

Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh còn đang mím môi hùng hổ đây, tâm nói mấy tên Tây Hạ, Liêu quốc kia dám tung tin đồn nhảm về lão tử .... Hôm nay Lão tử nhất định giành hạng nhất cho các ngươi mở mắt ra một chút!

Hắc Kiêu cùng Phong Nha Đầu còn đang bào bào móng, cũng đã chuẩn bị rất tốt để đua tài rồi, có điều ....

Hai con ngựa nhìn sang bên trái một cái, là Bạch Vân Phàm đang cố cọ qua cọ lại Tảo Đa Đa, nhìn bên phải một cái, lại là Sơ Thất đang ngáp lên ngáp xuống.

Hắc Kiêu cùng Phong Nha Đầu nhìn nhau một cái, mở to mắt —– Những con ngựa khác đâu rồi?

Sơ Thất trắng mắt liếc hai đứa nó một cái ——- Đuôi bị các ngươi cắn cụt rồi, ai còn dám tới so nữa a?

Quan trọng tài bất đắc dĩ mà tuyên bố: "Ngựa của Liêu quốc, Tây Hạ cùng Hồi Cốt đồng loạt bị tiêu chảy, vì vậy, tập thể bỏ cuộc, thắng lợi cuối cùng thuộc về Đại Tống ...."

Cứ như vậy, Đại hội thể thao của bốn nước hạ màn trong tiếng hoan hô vang rền của dân cúng toàn thành, cùng tiếng càu nhàu khó chịu của Hắc Kiêu với Phong Nha Đầu.

................

Ngày hôm sau, lễ ban thưởng được cử hành vô cùng long trọng.

Triệu Trinh ôm Hương Hương, tay cầm cúp vàng mà cười vô cùng đắc ý.

Thái sư thì cho người dập tắt ngọn đuốc trên đỉnh Hạo Thiên Lâu kia.

Mà mọi người trong Khai Phong phủ lại không hề lộ diện, biến mất tập thể, nghe nói là có chuyện rất quan trọng cần làm.

Vậy lúc này, mọi người đang ở đâu đây?

Trong quân doanh của Triệu Phổ, mấy trăm quân y chạy trước chạy sau, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đều chỉ huy mọi người, mà bốn phía tiếng chó sủa vang rền.

Theo thống kê lại, hơn một ngàn chó mẹ đã thành công sinh nở, ít cũng được một lứa sáu con, nhiều một lứa mười con, vì vậy, tổng cộng khoảng tám ngàn cún con đã được thành công sinh hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro