( Tản Văn Long Đồ) Tự Ngu Tự Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fans Thử Miêu

Edit: The Sun.

Tháng tám, hương quế thơm lừng, bầu trời trong xanh. Trên sơn đạo xa xa có hai người đi tới, một nam tử tuấn lãng phi phàm dắt theo một hài nhi khoảng chừng ba bốn tuổi, nhìn qua thật giống như một cặp phụ tử.

Nam tử kia dáng người đầy khí phách lại mơ hồ lộ ra một cỗ tà khí dị thường, vậy mà lúc này đôi mắt chim ưng sắc bén ấy lại không thể che dấu một nét ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn, cúi đầu nhìn tiểu hài nhi kia nói gì đó, có điều nếu như nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện nam tử kia khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt cũng khó giấu được một vẻ đắc ý.

Nhìn lại tiểu hài nhi kia, tròn tròn mập mập, tuy bất quá chỉ mới ba, bốn tuổi, thế nhưng bước chân lại không hề hư huyễn tập tễnh, chân bước mau lẹ, gọn gàng, một đôi mắt to tinh lượng đẹp đẽ đây tinh thần, khiến cho người ta bất giác lại nghĩ đến miêu.

"Ngoại công, chúng ta cứ như vậy mà đi, phụ thân mẫu thân cùng mọi người liệu có lo lắng không nha?" Tiểu hài nhi kia cố gắng ngước mắt nhìn nam tử cao lớn bên cạnh.

"Không đâu, không đâu, ta đã nói với bọn họ rồi, lần này chúng ta đi ra ngoài chơi phải thật vui mới được ..... A, không phải, là phải hành hiệp trượng nghĩa thật tốt mới được." Nam tử lại cố gắng khống chế khóe miệng đang nhếch lên trả lời. Lần này hắn đã đem hết tâm tư mà "trộm" mang tiểu bảo bối ra ngoài, nếu không với trình độ yêu thương của đám người kia, một ngày mười hai canh giờ toàn bộ đều là yêu thương tranh giành, không biết đến khi nào hắn mới có thể một mình chiếm đoạt ngoại tôn bảo bối đây. Nghĩ tới đây, hắn liền không nhịn được mà lại cảm thấy đắc ý, kế sách hắn nghĩ ra thật là quá sáng suốt!

Người vừa đi tới chính là người được gọi là Thiên hạ đệ nhất Đại ma đầu Ân Hầu, cùng Tiểu Triển Chiêu, bọn họ đương nhiên không phải phụ tử, nhưng nhìn dáng vẻ Ân Hầu lúc này, không ai có thể nghĩ hắn đã làm ngoại công rồi.

Vốn là, Ân Hầu ban đầu đơn giản chỉ muốn từ chỗ phụ mẫu của Triển Chiêu lừa gạt đem hắn đến để mỗi ngày có thể trêu chọc chơi đùa, nhưng mà hết lần này đến lần khác, đám Lão ma đầu trong Ma cung kia chỉ cần thấy Tiểu Triển Chiêu trong ba giây là toàn thể đều sôi trào, người này nhéo một cái, người kia kéo một cái, một người lại một người lần lượt liều mạng chất đến trước mặt Triển Chiêu cả đống nào là điểm tâm, đường quả, nào là sơn cao, Ân Hầu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ không có cơ hội lại gần chơi với bảo bối ngoại tôn của hắn, vì vậy ......... rất không có trách nhiệm ôm Tiểu Triển Chiêu ra ngoài, lưu lại phong thư viết mấy chữ nghe rất kêu tai: Ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa.

Tiểu Triển Chiêu vừa mới nghe đến đây là chuyện đứng đắn giúp cho mục tiêu làm đại hiệp sau này của hắn, liền hoan hoan hỉ hỉ theo ngoại công ra ngoài. Chẳng qua là suốt dọc đường đi cũng không có gặp chuyện hành hiệp trượng nghĩa gì, ngoại công từ đầu tới cuối đều là mang hắn đi ăn uống chơi đùa, Tiểu Triển Chiêu lúc đó rất ngây thơ nghĩ rằng: Cuộc đời này thật sự hòa hợp, thật sự đẹp, thật sự tốt lành a ~

Ân Hầu chính là vẫn còn đang tính toán kế tiếp sẽ đem Tiểu Triển Chiêu đi đâu chơi, chợt thấy có cái gì đó không đúng, đứng lại ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa một nam tử tuấn dật, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, một thân bạch y thanh cao, cả người tràn đầy mười phần quý khí, giống thần tiên đến không thể giống hơn, lúc này cũng đang nhìn Ân Hầu.

"Lão Qủy!" Hai người hai miệng song song mà đồng thanh nói.

Người này chính là Chí tôn võ lâm Thiên Tôn. Lúc biết được Ân Hầu được làm ngoại công, Thiên Tôn không phục nổi giận đùng đùng, đợi đến khi thấy được Tiểu Triển Chiêu, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, xương cốt giai kỳ, vừa nhìn đã biết là kỳ tài luyện võ trời sinh, Thiên Tôn nổi giận, dựa vào cái gì mà Lão quỷ này có thể có được một ngoại tôn tuyệt đến vậy! Vì vậy Thiên Tôn bắt đầu khắp nơi tìm kiếm tiểu hài nhi còn đẹp hơn, còn thích hợp luyện võ hơn Tiểu Triển Chiêu, nhất định không thể thua Lão quỷ kia!

Hôm nay, rốt cuộc ở dưới một đại thụ, Thiên Tôn đã "nhặt" được một oa nhi độ ba, bốn tuổi, ngũ quan tinh xảo đến không thể tinh xảo hơn, xương cốt cũng là tuyệt đối thích hợp luyện võ, ngay cả khí chất cũng lộ ra một cỗ trong trẻo lạnh lùng giống Thiên Tôn đến độc nhất vô nhị, "Tiểu oa nhi, ngươi có phải lạc đường hay không nha? Mau đến đây, ta dẫn ngươi ra ngoài!" Thiên Tôn là mừng rỡ như điên, căn bản cũng không thèm nhìn đến oa nhi này không có chút nào dáng vẻ giống như lạc đường, liền lôi oa nhi bỏ chạy, cứ như là sợ có người đuổi theo vậy.

Chẳng qua là ở trong rừng vòng vo qua lại đến bốn, năm canh giờ cũng không tìm được đường ra, Thiên Tôn vừa oán trách sao cái khu rừng này lại lớn đến vậy, vừa nhìn tiểu oan nhi đang dắt đi, lại càng cảm thấy hài lòng, chẳng qua là hắn luôn nghĩ không biết tại sao oa nhi này cả một đường đi lại cứ luôn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ đến vậy? Thiên Tôn cũng không kịp ngẫm nghĩ cặn kẽ chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi rừng cây này, tìm một tửu lâu ăn uống thật ngon, nếu như có thể thuận tiện bên đường mua được một một bức danh tự của Vương Chi Hy đưa cho đồ đệ làm quà gặp mặt thì càng tốt hơn. Còn đang suy nghĩ liền chợt thấy có cảm giác là lạ ở chỗ nào, vừa ngẩng đầu, liền thấy Ân Hầu đang ở đối diện phía trước. "Lão quỷ sao ngươi lại ở chỗ này!" Thiên Tôn thấy được Tiểu Triển Chiêu bên cạnh Ân Hầu, "A, ngươi là cố tình đến khoe mẽ với ta a! Nói cho ngươi biết ta đây cũng không lạ gì, ta đây cũng có đồ đệ ngoan, so với ngoại tôn của ngươi còn đẹp hơn, thích hợp luyện võ hơn a!"

Thiên Tôn lúc này mới tìm được đồ đệ, còn đang đầy đầu hưng phấn, hắn cũng không thèm quản chuyện rừng cây này cũng không có thuộc về Thiên Sơn, Ân Hầu làm sao mà đem ngoại tôn nhà mình đến đây mà khoe mẽ với hắn được, hắn cứ thế đắc ý mà đem đồ đệ nhà mình ra khoe, mặc dù còn cả vấn đề là đồ đệ này có chịu nhận hắn hay không, nhưng mà ai mà lại thèm quản nhiều chuyện như vậy chứ~

Ân Hầu vốn là ngoài ý muốn lại gặp Thiên Tôn ở chỗ này, nhưng khi hắn thấy được oa nhi bên cạnh Thiên Tôn lại càng ngạc nhiên hơn, Lão quỷ này cũng không khoa trương chút nào, tiểu oa nhi kia thật đúng là cùng ngoại tôn hắn chẳng thể phân biệt được cao thấp, nhất là cái khí chất trong trẻo, bình tĩnh lại lạnh lùng kia, sách sách, thật đúng là trời sinh ra để làm đồ đệ Thiên Tôn, "Oa nhi này ngươi tìm được ở đâu? Tên gọi là gì?"

"Là được ta tìm thấy dưới một gốc đại thụ trong rừng, lợi hại không, ha ha, tên gọi.... Đúng rồi, ngươi tên gì?" Thiên Tôn đột nhiên nhớ tới, hắn còn chưa có biết tên bảo bối đồ đệ của mình đây.

"Lão quỷ, oa nhi này chắc không phải là do ngươi bắt trộm từ nhà nào đó chứ!" Thậm chí ngay cả tên cũng không biết, còn nói gì mà tìm được dưới gốc cây. Mình cũng là đem Tiểu Triển Chiêu "trộm" đem ra ngoài, Ân Hầu cũng khó tránh được từ bụng ta suy ra bụng người.

"Ta phi, ngươi cái lão quỷ, rõ ràng là không thích ta có được đồ đệ tốt như vậy, ngươi đây chính là ghen tỵ!" Thiên Tôn tức đến giậm chân.

"Ta ghen tỵ cái gì, bảo bối ngoại tôn nhà ta so với ai cũng đều mạnh hơn, ngay cả cái đồ đệ kia của ngươi, sau này cũng chỉ có thể là bại tướng dưới tay Chiêu Chiêu nhà ta thôi!" Trong mắt Ân Hầu dĩ nhiên là không có ai có thể so sánh với ngoại tôn của mình.

Vì vậy chỉ nghe "hưu – hưu" hai tiếng, bóng người chợt lóe, hai người đã ở trên trời đánh nhau rồi.

"Ta tên Triển Chiêu, ngươi tên gì nha?" Tiểu Triển Chiêu nhìn đứa bé tuổi sàn sàn mình, đang đứng trước mặt mình, thầm nghĩ: Oa nhi này sao lại xinh đẹp như vậy nha, lông mi thật dài nha, hắn lớn lên nhất định phải cưới người vợ như vậy mới được.

"Bạch Ngọc Đường" Tiểu Ngọc Đường từ trước đến nay không bao giờ nói chuyện với người xa lại, hôm nay nhìn thấy Tiểu Triển Chiêu, không biết thế nào lại có một thiên chân hảo cảm, nghĩ thầm: Oa nhi này sao lại đáng yêu như thế nha, đôi mắt thật to tròn nha, hắn lớn lên nhất định phải cưới người vợ như vậy mới được.

"Ngươi là đồ đệ của Thiên Tôn nha, Thiên Tôn rất lợi hại đó." Tiểu Triển Chiêu nhớ trước kia Thiên Tôn đã từng đến gặp hắn, còn hướng về ngoại công nói cái gì mà ngươi có được ngoại tôn tốt như vậy thật không có thiên lý các loại, sau đó hai người liền đánh nhau. Tất cả mọi người đều nói ngoại công là người có võ công lợi hại, Thiên Tôn có thể đánh ngang với ngoại công đương nhiên là cũng lợi hại a.

"Không phải!" Tiểu Ngọc Đường dứt khoát lưu loát mà trả lời, hoàn toàn không để ý đến Thiên Tôn đang thiếu chút nữa tức giận đến ngược khí ở trên không kia.

"Thế sao Thiên Tôn lại nói ngươi là đồ đệ hắn nha?" Tiểu Triển Chiêu đến bên người Tiểu Ngọc Đường, kéo hắn đến một thân cây đổ ngồi xuống.

"Ta đang ở dưới gốc cây chờ phụ thân, bạch y nhân kia liền đến lôi ta đi, nói cái gì mà ta bị lạc đường." Một đôi mắt to chớp chớp của Tiểu Triển Chiêu chớp đến độ suýt làm cho Tiểu Ngọc Đường chóng mặt, cũng quên luôn tính cách còn trọng lời nói hơn cả vàng của mình.

Bên này hai tiểu hài nhi ta một câu, ngươi một câu, trò chuyện đến vui tươi hớn hả, nghiễm nhiên đã trở thành tiểu hảo bằng hữu, đầu kia hai đại nhân cũng coi như tạm thời đánh sắp đã tay, mặc dù bọn họ vẫn mộ mực so tài trên không, nhưng mà nội lực thâm hậu, đều đem cuộc đối thoại của hai tiểu hài nhi nghe được nhất thanh nhị sở.

Ân Hầu hàm xúc mà tà liếc mắt nhìn Thiên Tôn "Yêu, thì ra là ngươi không thèm nói gì liền mang người ta cướp mất a~"

Thiên Tôn mặc dù cũng biết mình có chút không đúng nhưng nhất định không cam chịu ở trước mặt Ân Hầu nhận sai, ánh mắt liếc ngang Ân Hầu một cái, cũng không có lên tiếng.

"Thật đáng thương a, tìm khắp nơi không thấy phụ mẫu đâu, đó không phải là không thể về nhà sao? Sau này phải làm sao bây giờ nha..." Tiểu Triển Chiêu trời sinh trạch tâm nhân hậu, bắt đầu vì tương lai của Tiểu Ngọc Đường mà lo lắng.

"Cái đó a, vi sư sẽ nuôi ngươi!" Còn chưa kịp đợi Tiểu Ngọc Đường lên tiếng, Thiên Tôn liền hưng phấn cướp lời.

"Ngươi mà muốn nuôi nó? Ngươi không phải là sẽ đem đứa nhỏ này bán đi a!" Ân Hầu lạnh lùng mà phun cho một câu. Hai người cứ vậy trừng nhau, lại "hưu hưu" hai tiếng bay lên trời đánh nhau, làm cho lũ chim phải giật mình vô số bay đi.

"Người lớn quả nhiên không thể hiểu được." Tiểu Triển Chiêu thở dài.

"Ân" Tiểu Ngọc Đường tỏ ý đồng tình.

"Vậy chúng ta đi tìm phụ thân của ngươi đi, trời đối sẽ khó tìm đó." Tiểu Triển Chiêu đứng dậy, đưa tay ra với Tiểu Ngọc Đường.

"Ân" Tiểu Ngọc Đường đưa tay ra, úp lên lòng bàn tay Tiểu Triển Chiêu, cầm lấy.

Vì vậy, hai tiểu hài nhi ba, bốn tuổi bỏ lại hai người lớn không đáng tin cậy (Hoặc có thể nói là hai lão nhân – cái này là tác giả nói) quyết định tự mình đi tìm phụ thân.

Thật ra hai tiểu oa nhi vừa mới đứng dậy, hai đại nhân trên bầu trời kia cũng đã ngừng tay, Thiên Tôn là vì mình làm sai, trước muốn đi gặp phụ mẫu tiểu oa nhi kia, còn Ân Hầu lại nhìn thấy trên mặt ngoại tôn đang hăng hái bừng bừng của mình kia phảng phất như đang viết bốn chữ "hành hiệp trượng nghĩa", vì vậy hai người liền ăn ý đi theo sau hai oa nhi kia.

Đi hơn một canh giờ, Ân Hầu rốt cuộc cũng không còn nhìn được nữa, Chiêu Chiêu nhà hắn căn bản là đang mang theo Bạch Ngọc Đường kia đi vòng vòng đây, có một con đường mà lăn qua lộn lại đến bốn, năm vòng, hắn cũng không tự giác mà cho rằng không biết có phải có vị cao nhân nào ở nơi này bày bát quái trận không nữa!

"Cái rừng này sao lại lớn như vậy nha." Tiểu Triển Chiêu hồn nhiên chất phác cũng không cho rằng mình đang bị lạc đường. Thiên Tôn ở phía sau cũng gật đầu một cái, rừng này đúng thật là rất lớn! Ân Hầu ở bên cạnh cũng chỉ biết câm lặng vỗ trán.

"Con đường này lúc trước chúng ta đã đi qua rồi." Tiểu Ngọc Đường hảo tâm nhắc nhở, thật ra thì hắn đã sớm phát hiện bọn họ đi lòng vòng đã lâu, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Triển Chiêu đang tráng trí bừng bừng dẫn mình đi về phía trước lại không đành lòng nói, thôi thì cứ dứt khoát bồi Tiểu Triển Chiêu đi vòng vòng đi, dù sao thì cũng rất vui.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa giao lưu tình cảm, càng về sau ngay cả đối phương thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thường nghỉ ngơi ở đâu, có đồ chơi gì, phụ thân cùng mẫu thân có bảo bối gì... cũng đều biết rõ. Đến lúc đi không biết đã đến vòng thứ mấy, chợt thấy có một bóng trắng từ đằng xa chạy đến, một cái ôm lấy Tiểu Ngọc Đường, "Ai nha, Ngọc Đường a, mẫu thân rốt cuộc đã tìm được con rồi. Con không cần phải sợ a, ngoan, có khát không? Có mệt không? Có muốn ăn cái gì khác không? Phụ thân con lại không cẩn thận nữa, lại làm mất con, mẫu thân đã giúp con giáo huấn hắn, hôm nay chỉ cho phép hắn uống một vò rượu thôi, bất quá con cũng đừng có trách phụ thân con nga, hắn không có cố ý đâu......."

Tất cả mọi người đều là há hốc miệng mà nhìn, vị trước mắt liến thoắng nói như đậu rang nổ tanh tách này chính là một đại mỹ nhân thập toàn thập mỹ a! Hơn nữa càng về sau những lời nói này càng chứng tỏ đó còn là một mỹ nhân đã đạt đến trình độ nhất định ....... vô cùng bảo vệ tướng công! Tiểu Ngọc Đường hiển nhiên đã tạo thành thói quen, tránh thoát đôi tay đang ôm chặt, nói "Tự con chờ đến mệt nên mới đi dạo trong rừng một chút."

"A, đây là hài tử nhà ai a, sao lại đáng yêu đến vậy chứ, là con lừa tới sao? Đi chúng ta mau dẫn về nhà!" Mỹ nhân lúc này mới phát hiện ra Tiểu Triển Chiêu bên cạnh, nhìn qua cũng thấy hình như quan hệ rất tốt với nhi tử mình a? Đây cũng được coi như là kỳ tích đi, hơn nữa dáng vẻ bên ngoài cũng hoàn toàn không thua kém Ngọc Đường nhà nàng, nên mau chóng dẫn về nhà đi!

"Ai dám cướp ngoại tôn ta!" Ân Hầu nghe thấy có người muốn cướp ngoại tôn hắn, làm gì còn nhớ tới chuyện khác nữa, lập tức xông đến đem Tiểu Triển Chiêu kéo ra phía sau mình bảo vệ.

"Ta thu nhi tử ngươi làm độ đệ rồi." Thiên Tôn thấy Ân Hầu đã ra mặt, mình cũng chẳng cần phải ẩn núp làm gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đem Ngọc Đường thu vào cửa, dĩ nhiên cái chuyện đáng xấu hổ ban nãy cũng giấu đi không nói.

Mỹ nhân nhìn Ân Hầu một chút, lại nhìn Thiên Tôn một chút, công phu của mình cũng không yếu, thế nhưng lại hoàn toàn không có phát hiện ra hai người này, điều đó chứng minh hai người này là nhân vật vô cùng lợi hại, lại nhìn một chút vị nam tử tóc bạch kim nói muốn thu con mình làm đồ đệ kia, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, đôi mắt híp lại một cái.

Khi mặt trời xuống núi, những ánh nắng còn sót lại lấp lóe hồng hồng sau rặng cây, những đám mây lớn phát sáng lấp lánh như được dát vàng, vô cùng xinh đẹp. Dưới ánh trời chiều ấy, có hai tiểu hài nhi vẫy tay từ biệt nhau, lại cùng nhau hứa hẹn tốt lắm ——- Sau này nhất định phải gặp lại lần nữa .........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro