Hướng tới một trật tự khác của thực tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn không đồng ý rằng thân thể cần phải chết. Bạn bị thuyết phục rằng chúng ta có thể đạt tới bất tử vật lí. Chúng ta tin vào cái chết và đó là lí do tại sao thân thể chết.

Thân thể chết bởi vì bạn tin vào cái chết. Thân thể tồn tại, dường như là vậy, bởi vì bạn tin vào cái chết. Thân thể và cái chết đều là bộ phận của cùng ảo tưởng, tạo ra bởi tâm thức bản ngã, cái không có nhận biết về Cội nguồn của cuộc sống và thấy bản thân nó như tách biệt và thường xuyên dưới sự đe dọa. Cho nên nó tạo ra ảo tưởng rằng bạn là thân thể, một phương tiện cô đặc vật lí và thường xuyên nằm dưới đe dọa.

Cảm nhận bản thân mình như thân thể mong manh sinh ra và chết đi chút ít về sau - đó là ảo tưởng. Thân thể và cái chết: một ảo tưởng. Bạn không thể có cái này mà không có cái kia. Bạn muốn giữa mặt này của ảo tưởng và gạt bỏ mặt kia, nhưng điều đó là không thể. Hoặc bạn giữ tất cả nó hoặc bạn buông bỏ tất cả nó.

Tuy nhiên, bạn không thể thoát khỏi thân thể, bạn không phải làm điều đó. Thân thể là sự cảm nhận sai không thể tin về bản tính thực của bạn. Nhưng bản tính thực của bạn lại bị che giấu ở đâu đó bên trong ảo tưởng đó, không ở bên ngoài nó, cho nên thân thể vẫn là điểm truy nhập duy nhất vào nó.

Nếu bạn thấy một thiên thần nhưng lại lầm lẫn nó là tượng đá, thì tất cả mọi điều bạn phải làm là điều chỉnh tầm nhìn của bạn và nhìn kĩ hơn vào “tượng đá”, không nhìn đi đâu khác. Bạn thấy rằng chưa có tượng đá cả.

Nếu niềm tin vào cái chết tạo ra từ thân thể, thì sao con vật lại có thân thể? Con vật không có bản ngã, nó không tin vào cái chết… Nhưng nó vẫn chết!

Hãy nhớ rằng cảm nhận của bạn về thế giới là sự phản xạ của trạng thái tâm thức của bạn. Bạn không tách rời khỏi nó, không có thế giới đối thể ở bên ngoài chỗ đó. Mọi khoảnh khắc, tâm thức đều tạo ra thế giới mà bạn cư ngụ. Một trong những sáng suốt lớn lao nhất mà vật lí hiện đại đem ra là sáng suốt về sự thống nhất giữa người quan sát và vật bị quan sát: người tiến hành thực nghiệm - tâm thức quan sát - không thể tách rời khỏi hiện tượng quan sát, cách nhìn khác tạo cho hiện tượng quan sát hành xử khác đi. Nếu bạn tin, ở mức độ sâu, sự tách biệt và vật lộn tồn tại, thì bạn thấy rằng niềm tin phản ánh khắp xung quanh bạn và cảm nhận của bạn bị cai quản bởi nỗi sợ. Bạn đang sống trong thế giới của cái chết và của thân thể tranh đấu, giết hại và tàn phá lẫn nhau.

Chẳng cái gì là cái hiện hữu. Thế giới mà bạn tạo ra và thấy qua tâm trí bản ngã có thể là một nơi bất toàn, thậm chí là vũng nước mắt.

Nhưng bất kì điều gì bạn cảm nhận cũng chỉ là một loại biểu tượng, giống như hình ảnh trong mơ. Đó là cách tâm thức bạn diễn giải và tương tác với điệu nhảy năng lượng phân tử của vũ trụ. Năng lượng này là vật liệu thô của cái gọi là thực tại vật lí. Bạn thấy nó dưới dạng thân thể, sinh và tử, và như cuộc vật lộn tồn tại. Vô số các diễn giải khác nhau, các thế giới khác nhau trong thực tế tồn tại - tất cả đều phụ thuộc vào tâm thức cảm nhận. Mọi sinh linh đều là điểm trọng tâm của tâm thức, mọi điểm trọng tâm như vậy đều tạo ra thế giới riêng của nó, mặc dù tất cả các thế giới đó đều liên nối. Có thế giới con người, thế giới kiến, thế giới cá heo, ...

Có vô hạn sinh linh có tần số tâm thức khác biệt với tần số tâm thức của bạn đến mức bạn có lẽ không nhận biết về sự tồn tại của chúng, vì chúng là của bạn. Người nhận biết về tính nối của mình với Cội nguồn và với người khác sống một thế giới, thì đối với bạn dường như là cõi thiên đường – Thực sự là tất cả các thế giới cuối cùng đều là một.

Thế giới con người tập thể của chúng ta chủ yếu tạo ra qua mức độ tâm thức chúng ta gọi là tâm trí. Ngay cả bên trong thế giới con người tập thể cũng có sự khác biệt bao la, nhiều “thế giới con” khác nhau, tuỳ theo người cảm nhận, người sáng tạo thế giới tương ứng của họ. Vì tất cả các thế giới đều liên nối với nhau, khi tâm thức tập thể của con người biến đổi, tự nhiên và vương quốc loài vật phản ánh sự biến đổi đó. Do đó phát biểu trong Kinh Thánh rằng trong thời đại sắp tới “Sư tử nằm xuống với cừu”. Điều này hướng tới khả năng của một trật tự khác của thực tại.

Thế giới như nó xuất hiện với chúng ta bây giờ là sự phản xạ của tâm trí bản ngã. Nỗi sợ là hệ quả không tránh khỏi của ảo tưởng bản ngã, đó là thế giới bị chi phối bởi nỗi sợ. Giống như các hình ảnh trong giấc mơ là các biểu tượng cho các trạng thái và tình cảm bên trong, thực tại tập thể của chúng ta chủ yếu là cách diễn đạt biểu tượng của nỗi sợ và của các tầng tiêu cực nặng nề mà tích luỹ lại trong tâm lí con người tập thể.

Chúng ta không tách rời khỏi thế giới của mình, cho nên khi đa số mọi người có thể trở nên tự do với ảo tưởng bản ngã, thì sự thay đổi này ảnh hưởng tới tất cả sinh linh. Bạn cư ngụ đúng trong một thế giới mới. Đó là sự dịch chuyển trong tâm thức toàn hành tinh. Lời Phật nói kì lạ rằng mọi cây cối và mọi nhành cỏ cuối cùng trở nên chứng ngộ hướng đúng vào cùng chân lí này. Theo thánh Paul, toàn thể sự sáng tạo đang chờ đợi cho con người trở nên chứng ngộ. Đây là cách diễn giải lời của ông ấy rằng “Vũ trụ sáng tạo ra đang chờ đợi với sự mong ngóng háo hức con của Thượng đế hiện ra” Thánh Paul cứ nói mãi rằng tất cả sự sáng tạo trở nên cứu rỗi thông qua điều này: “Mãi cho tới hiện tại, toàn thể vũ trụ sáng tạo trong mọi bộ phận của nó đều mong mỏi dường như đang trong rên rỉ của việc sinh con”

Cái sinh ra là tâm thức mới như sự phản ánh không tránh khỏi của nó, đó là thế giới mới. Điều này cũng được báo trước trong Kinh Tân Ước Sách về Khải lộ: “Thế rồi ta thấy một trời mới và một đất mới, vì trời thứ nhất và đất thứ nhất mất rồi” Nhưng đừng lẫn lộn nguyên nhân và hậu quả.

Nhiệm vụ chính của bạn không phải là tìm kiếm cứu giúp qua việc tạo ra thế giới tốt hơn, mà là thức tỉnh khỏi sự đồng nhất với hình dạng. Bạn không còn bị gắn với thế giới này, mức độ này của thực tại. Bạn có thể cảm thấy gốc rễ của mình trong cái Không biểu lộ và tự do với gắn bó vào thế giới biểu lộ.

Bạn có thể vẫn tận hưởng niềm vui trôi qua của thế giới này, nhưng không có sợ hãi về việc mất mát thêm nữa, cho nên bạn không cần níu bám lấy chúng. Mặc dù bạn có thể tận hưởng những thú vui giác quan, sự thèm muốn kinh nghiệm giác quan mất đi, vì nó là cuộc tìm kiếm cho sự hoàn thành thông qua việc hài lòng tâm lí, qua việc nuôi dưỡng bản ngã. Bạn đang trong mối quan hệ với cái gì đó lớn hơn vô hạn bất kì niềm lạc thú nào, lớn hơn bất kì vật biểu lộ nào. Theo một cách nào đó, bạn không cần thế giới này nữa. Bạn thậm chí không cần nó khác so với cách nó đang là.

Chỉ tại điểm này bạn mới bắt đầu có đóng góp thực đem tới một thế giới tốt hơn, hướng tới việc tạo ra một trật tự khác cho thực tại. Chính tại điểm này bạn mới có khả năng cảm thấy từ bi đúng và giúp đỡ người khác tại mức độ nguyên nhân. Chỉ những người siêu việt lên trên thế giới này mới có thể đem tới một thế giới tốt hơn.

Bạn có thể nhớ rằng chúng ta nói về bản chất nhị nguyên của từ bi đúng, chính là nhận biết về ràng buộc chung của tính hữu tử và bất tử chung. Tại mức độ sâu này, từ bi trở thành việc chữa lành theo nghĩa rộng nhất.

Trong trạng thái đó, ảnh hưởng chữa lành của bạn chủ yếu dựa trên việc làm và việc hiện hữu. Mọi người tới tiếp xúc với bạn bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của bạn và bị tác động bởi sự an bình bạn toả ra, dù họ có ý thức về điều đó hay không. Khi bạn hiện diện và mọi người xung quanh bạn biểu lộ hành vi vô ý thức, bạn không cảm thấy cần phản ứng lại điều đó, bạn không cần cho nó bất kì thực tại nào. Sự an bình của bạn bao la và sâu sắc đến mức bất kì cái gì không an bình đều biến mất khỏi nó cứ dường như nó chưa tồn tại cả. Điều này phá vỡ chu trình nghiệp của hành động và phản ứng. Con vật, cây cối, hoa cảm thấy sự an bình của bạn và đáp ứng lại nó. Bạn thuyết giảng qua việc hiện hữu, qua việc biểu lộ sự an bình của Thượng đế. Bạn trở thành “ánh sáng của thế giới” việc phát toả của tâm thức thuần khiết, do vậy bạn xoá bỏ đi đau khổ ở mức độ của nguyên nhân.

Bạn xoá bỏ vô thức khỏi thế giới này.

Điều này không có nghĩa là bạn có thể không thuyết giảng qua việc làm - chẳng hạn, bằng cách chỉ ra cách không đồng nhất với tâm trí và nhận ra các hình mẫu vô thức bên trong người ta, ... Nhưng bạn là ai, thì là việc thuyết giảng chủ chốt và việc biến đổi thế giới mạnh mẽ hơn điều bạn nói còn bản chất hơn ngay cả điều bạn làm. Hơn nữa, nhận ra tính ưu việt của Hiện hữu, do vậy làm việc ở mức độ nguyên nhân, không loại trừ khả năng từ bi của bạn có thể đồng thời biểu lộ ở mức độ việc làm và mức độ hiệu quả, bằng cách giảm nhẹ khốn khổ bất kì khi nào bạn bắt gặp nó. Khi một người đói hỏi xin bạn bánh mì và bạn có bánh mì, bạn đem nó cho đi. Nhưng khi bạn cho bánh mì, cho dù là tương tác của bạn có thể chỉ ngắn gọn, điều thực sự thành vấn đề là khoảnh khắc này của Hiện hữu chia sẻ, qua đó bánh mì chỉ là biểu tượng.

Việc chữa lành sâu sắc xảy ra bên trong nó. Trong khoảnh khắc đó, không có người cho, không có người nhận.

Nhưng phải không có nạn đói và việc chết đói ngay chỗ đầu tiên chứ. Làm sao chúng ta có thể tạo ra một thế giới tốt hơn mà không khắc phục tai họa như nạn đói và bạo hành trước hết?

Tất cả mọi tai họa đều là hậu quả của vô thức. Bạn có thể làm giảm bớt hậu quả của vô thức, nhưng bạn không thể khử bỏ chúng, chừng nào bạn còn chưa khử bỏ nguyên nhân của chúng. Thay đổi thực sự xảy ra ở bên trong, không ở bên ngoài.

Nếu bạn cảm thấy kêu gọi làm giảm khốn khổ trên thế giới, đó là việc làm cao quí, nhưng hãy nhớ đừng tập trung chỉ vào cái bên ngoài; bằng không, bạn gặp thất bại và thất vọng. Không có sự thay đổi sâu sắc trong tâm thức con người, khốn khổ của thế giới là cái hố không đáy. Cho nên đừng cho từ bi của bạn trở thành một chiều. Sự thấu cảm với nỗi đau và thiếu thốn của ai đó và ham muốn giúp đỡ cần làm cân bằng với việc nhận ra sâu sắc hơn về bản chất vĩnh hằng của mọi kiếp sống và ảo tưởng tối hậu của mọi cái đau. Thế rồi hãy để an bình của bạn tuôn chảy vào bất kì cái gì bạn làm và bạn làm việc trên mức độ của hiệu quả và nguyên nhân đồng thời.

Điều này cũng áp dụng nếu bạn hỗ trợ cho phong trào dự định chặn tay những người vô thức sâu khỏi tự huỷ diệt mình, huỷ diệt lẫn nhau và huỷ diệt hành tinh này cũng như không tiếp tục gây ra đau khổ khủng khiếp cho các sinh linh hữu tình khác. Hãy nhớ: giống như bạn không thể tranh đấu với bóng tối, thì bạn cũng không thể tranh đấu với vô thức. Nếu bạn cố gắng làm như vậy, thì các cực đối lập trở nên làm mạnh thêm và cố thủ sâu hơn. Bạn trở nên bị đồng nhất với một cực, bạn tạo ra “kẻ thù” và do vậy bản thân mình bị kéo vào trong vô thức. Hãy nâng cao nhận biết bằng cách phổ biến thông tin, nhiều nhất, thực hành kháng cự thụ động. Nhưng hãy chắc chắn rằng bạn không mang sự kháng cự bên trong, không hận thù, không tiêu cực. “Hãy yêu kẻ thù của mình”, Jesus nói vậy, mà tất nhiên có nghĩa là “không có kẻ thù”.

Một khi bạn dính líu vào làm việc ở mức độ hiệu quả, thì cũng dễ làm mất đi bản thân mình trong nó. Hãy duy trì tỉnh táo và hiện diện, cần duy trì sự tập trung chủ chốt của bạn - giáo huấn về chứng ngộ là mục đích chính của bạn, an bình là món quà quí giá nhất của bạn cho thế giới.

Sưu tầm & thay đổi

Tuhieuminh.blogspot.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#timytuong