Chương 3- Hạnh phúc chính là củi gạo dầu muối, còn có anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP – [ Quyết không buông tay ]
Chương 3 - Hạnh phúc chính là củi gạo dầu muối, còn có anh.
Lương Loan viết xong ghi chép bệnh án, nhìn lên đồng hồ, thấy đã đến giờ tan làm rồi. Đúng lúc buổi chiều không có người xem bệnh, có thể thay phiên nghỉ nửa ngày.
Vội vàng thu dọn văn kiện trên bàn, tắt máy vi tính, đi về phía cửa, người ngoài cửa, chắc chờ lâu rồi!
Vừa mở cửa liền thấy Trương Nhật Sơn ngồi ở trên ghế ngoài cửa phòng, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Cái người này, e là vừa xong việc liền trực tiếp chạy đến bệnh viện tìm cô đây mà, khuôn mặt mệt mỏi như vậy, chắc là đi đường suốt đêm!
Cô nhất thời mê mẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đột nhiên đầu anh hơi chuyển động, mở mắt nhìn cô.
“ Tan làm rồi.” Anh đứng dậy, đưa tay cầm lấy túi sách của cô, “Về nhà thôi!”
Cô phục hồi tinh thần lại, mỉm cười.
“ Đi, về nhà!” Cô khoác tay anh, đi về hướng cửa bệnh viện, có mấy y tá ở bên cạnh đi ngang qua, cô nghe được các cô ấy nói khẽ bên tai…..
“ Đó là bạn trai của bác sĩ Lương sao?”
“ Thật sự đẹp trai a!”
“ Hình như hơi giống vị bệnh nhân trước đây đến tìm cô ấy a!”
………
Cô nhếch miệng cười tươi rói, kéo tay anh nắm chặt lại một chút. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh cũng mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều…..
Trương Nhật Sơn, lão bệnh nhân này chuyên nấu cơm nồi nổ, cô vẫn là nên đưa về nhà, điều trị cho tốt!
Xe đến trước dưới nhà Lương Loan, Trương Nhật Sơn dừng xe, mở cốp sau, lấy ra vali du lịch.
Lương Loan nhận ra cái vali này không phải là cái mà cô thu xếp hành lý cho anh lúc ở KS Tân Nguyệt hay sao? Cái người này, cũng thật là quá trực tiếp a, đến tìm cô! Trong lòng không khỏi hạnh phúc, khóe miệng mỉm cười.
Hai người lên lầu, đi vào cửa phòng. Vừa đóng cửa, Lương Loan xoay người ôm lấy Trương Nhật Sơn.
“ Trương tiên sinh, hoan nghênh về nhà!”
Trương Nhật Sơn cười vò cô trước ngực, lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn xung quanh.
Nơi này và trước đây không giống nhau lắm….
Trước đây Lương Loan không thích thu dọn nhà cửa, đồ đạc ném bừa tùm lum, anh còn nhớ dưới đệm sofa, cô hấp tấp cất giấu mặt nạ dưỡng da, đồ làm bếp thì dính đầy tro bụi…
Mà bây giờ, mỗi chỗ đi đến, không chỗ nào không sạch sẽ, rèm cửa sổ đều là mới đổi, màu vàng bên trong pha chút màu hồng phấn, màn cửa sổ màu trắng, mang đến nồng đậm ấm áp, bên cạnh tủ TV còn thêm mấy chậu cây, xanh mượt, cũng rất tươi tốt, ghế sofa cũng đổi mới, có trải khăn, màu xanh nhạt, xem ra rất mềm mại, cạnh ghế sofa còn có một bàn nhỏ trưng bày, phí trước dày đặc, chồng chất các loại sách vở. Xem ra, khoảng thời gian anh không ở đây, cô trôi qua cũng thật là phong phú….
Anh nhớ đến lúc bọn họ ở Cổ Đồng Kinh, bên trong cái nhà kho kia, điều kiện đơn sơ như vậy, cô còn cố gắng thu thập, cải tạo, mặc cho nguy hiểm, nhà kho tối tăm trở thành một ngôi nhà ấm áp.
“ Thế nào, không tệ chứ! Trong lúc anh không ở đây ta đem nó bày trí lại một lượt.” Cô ở trong lòng anh ngẩng đâu lên, cười nói.
Anh cười đem cô vò về trong lòng, hôn lên tóc cô. Anh còn nhớ rõ ràng lời cô nói ở Cổ Đồng Kinh.
“ Không giống nhau có được hay không, ở đó ta có một mình….”
Đúng, không giống với lúc trước, cuộc sống sau này chính là hai ngươi bọn họ.
Cô từ trong lòng anh thoát ra, kéo vali của anh, đặt ở bên tường. Đẩy anh đi đến ngồi xuống sofa, mở TV, đem đồ điểu khiển tv đặt lên tay anh.
“ Anh nghỉ ngơi trước, xem Tv, ta đi nấu cơm.”
Cô nấu cơm, anh nhớ tới những đồ dùng làm bếp trước đó dính đầy tro bụi, nhíu nhíu mày, rất hứng thú nhìn cô. “ Không giống nhau a, người ta cố ý học…” Cô có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói, “ Anh chờ ăn bữa ăn thịnh soạn đi.”
Tựa ở trên ghế sofa, anh nhìn bóng lưng cô ở nhà bếp bận rộn, tv đang chiếu bộ phim võ hiệp, âm thanh đao kiếm, vô cùng náo nhiệt.
“ Sau này có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau nằm sofa cùng xem phim….” Cô từng nói như vậy với anh.
Xem ra như vậy cũng không tệ.
Cái gọi là bữa ăn thịnh soạn, chẳng qua là mỳ sợi, dù sao cũng không có chuẩn bị trước, nguyên liệu nấu ăn có hạn. Mùi vị không tính quá tốt, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra tâm của người nấu, cà chua gọt thái cẩn thận, rau xanh cũng được sắp xếp chỉnh tề bày ở trên mặt, dưới rau xanh là một lớp vàng óng ánh trứng rán, hiện lên nhẹ nhàng bóng nhoáng.
Trương Nhật Sơn trong lòng ấm áp, bao lâu rồi không có cảm giác như vậy. Trước đây lúc vừa mới giải phóng, Phật gia và phu nhân trong nhà cũng thuận theo trào lưu, cũng hướng đến cuộc sống giản dị. Phu nhân cũng buông bỏ cái danh tiểu thư, có lúc sẽ nấu vài món ăn sáng, Phật gia mời huynh đệ bọn họ, uống tạm một chút rượu, trái lại cũng có thể vui sướng. Chỉ vào lúc đó, một người cô độc như anh mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
Mà hôm nay, cuối cùng anh cũng có một nhà của anh, một nhà cho cô, một ngôi nhà thuộc về hai người bọn họ.
“ Thế nào?”  Nhìn thấy anh nửa ngày không nói, cô nôn nóng.
Thấy dáng vẻ nóng nảy, anh trêu ghẹo, “ Không tệ, miễn cưỡng có thể ăn, cuối cùng cũng coi như có tiến bộ, không dễ dàng a!”
Cô bĩu môi, xem ra “ Miễn cưỡng có thể ăn” cái đánh giá này, cô rất không hài lòng.
Dáng vẻ tức giận của cô vô cùng đáng yêu, hai má tức giận, như con mèo nhỏ. Trong lòng anh âm thầm đắc ý, thỉnh thoảng đùa giỡn cô cũng là một loại thú vui.
Cơm nước xong, cô lấy lý do anh mới đường dài trở về, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, kiên trì muốn rửa chén.
Anh đột nhiên từ phía sau vòng lấy eo cô, cằm đặt lên trên đỉnh đầu cô, tay cô đều là bọt, có chút lúng túng….
“ Rất nhớ em.”
Cô biết, anh nói là anh đi xa mấy ngày. Cô làm sao không nhớ anh chứ, lúc nhớ anh, cô đều dọn dẹp từng chỗ từng chỗ một trong ngôi nhà này, tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy, tưởng tượng bọn họ hai mươi năm sau này, bốn mươi năm, sáu mươi năm….
Cô vội vàng rửa tay, lau khô, xoay người lại ôm anh.
“ Ta biết, ta cũng vậy…”
Ở trong lòng anh , hương vị ấm áp, như ánh mặt trời ngoài phòng.
“ Mỳ em nấu thật ra ta rất thích ăn.”
Cô hé miệng cười cười, “ Vậy mà anh còn?”
“ Còn giống như có chút ăn không no, làm sao bây giờ?”
Cô sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
“ Vậy thì…. Ăn em được rồi!”
Anh đem cô bế lên, đi vào phòng ngủ, …..
Lúc Lương Loan tỉnh lại thì đã 4 giờ chiều rồi. Sờ dấu in trên gối bên cạnh, ga giường còn lưu lại hơi ấm, cô xấu hổ đến nỗi đầu ngón chân đều đỏ cả lên.
Nhà không lớn, trong phòng có thể nghe tiếng leng keng truyền đến từ nhà bếp, cô mặc quần áo vào, đi đến nhà bếp, nhìn thấy Trương Nhật Sơn ở trong bếp bận bịu.
“ Tỉnh rồi, ta thấy tủ lạnh còn có chút xương sườn đông lạnh, một ít nấm hương, trước tiên nấu một ít cơm trước.” Anh lau khô tay, đi đến sofa cầm lấy áo khoác, “ Em thay quần áo đi, chúng ta đi siêu thị gần đây mua ít thức ăn.”
“ Được.” Cô đỏ mặt, cúi đầu đi về phía căn phòng, chỉ một lúc thay xong quần áo ra ngoài, cầm túi sách, đi đến.
Cô khoác tay anh, “ Đi thôi” đầu cô dựa lên cánh tay vững chắc của anh. Con đường sau này đều cứ đi như vậy, mặc kệ phía trước là củi gạo dầu muối vụn vặt, cho dù là thử thách sóng to gió lớn, đều như vậy dắt tay nhau tiếp tục đi, quãng đời còn lại có anh là đủ.

>>>> nhẹ nhàng, ngọt ngào. Cuộc sống của hội trưởng Cửu Môn và phu nhân.
>>>> nhớ cụ Sơn lạnh lùng quá !!!!!
#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro