Chương 2 - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP - [ Quyết không buông tay ]
Chương 2 - Trở về

Bác sĩ Lương trở về bệnh viện đi làm, đã xin nghỉ hơn một tháng.
Ngày nghỉ cũng đã sớm vượt quá, tính thêm cả nghỉ đông, lại thêm hơn một tuần nghỉ giả, cuối cùng ngày nghỉ cứ thế mà tăng lên.
Ở sa mạc lữ hành xảy ra sự cố, đối mặt với thắc mắc của lãnh đạo và đồng nghiệp, cô cũng chỉ nhàn nhạt trả lời. Lãnh đạo chỉ tượng trung phê bình vài câu, bác sĩ Lương trước giờ biểu hiện đều khá, kỹ thuật vững vàng, đối với bệnh nhân cũng là nghiêm túc phụ trách, nên chắc là phải gặp chuyện khó khăn, nên quá hạn lâu như vậy mới trở về trả phép, phê bình vài câu, quan tâm một chút, đem thủ tục bổ túc lại cũng được rồi.
Tháng ngày tựa hồ khôi phục lại yên tĩnh, nhưng mà, từ lúc Lương Loan trở về từ sa mạc cũng không còn giống như trước.
San khi tan làm về nhà, cô chỉ cuộn tròn người, nhớ lại cái đêm ở ks Tân Nguyệt, cùng với người mà cô yêu nhất kia, cứ như vậy thân thể quấn quýt cực hạn, dường như muốn đem đối phương hết thảy đều thấm vào trong xương máu. Buông xuống tất cả kiêng kỵ, tình dường như đến mức, nước chảy thành sông... Cô nằm ở trước ngực anh, xoa xoa mồ hôi ướt đẫm, bọn họ đều là người bị vận mệnh đánh dấu, gánh vác tất cả, trốn cũng không trốn thoát, chỉ có thể nắm chặt mỗi một phút, thả mặc ôm ấp.....
Đến gần tối, một ngày trước khi anh đi, cô giúp anh thu xếp xong hành lý, nhẹ nhàng dựa trên đầu gối anh, hai người nắm chặt tay nhau.
Anh ngẩng đầu ngóng nhìn phía trước, giống như chịu đựng che giấu đi nước mắt.
" Vì Phật gia, vì Trương gia, còn vì..." anh dừng lại, nhìn về phía cô.
" Ta hiểu." Anh chưa nói xong, cô đã hiểu. Chỉ có tiêu diệt Uông gia, hình xăm Phượng hoàng trên người cô mới có khả năng một đời bình an, yên ổn và hạnh phúc.
Anh cho cô chiếc vòng đôi, từ giờ, cô chính là người của Trương Nhật Sơn...
Trời mới tờ mờ sáng, anh liền đi. Anh đi lặng lẽ, không muốn đánh thức cô. Thật ra thì cô đã sớm tỉnh rồi, cô không quên được cái ánh mắt của anh trước khi đi kia, ôn nhu, không nỡ...
Cô trở lại bệnh viện, quay về cuộc sống trước đây của cô, mỗi ngày như mọi ngày đi làm, tan làm, cứ như vậy bận bịu với đủ loại bệnh nhân đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng điều duy nhất không giống với trước đây, chính là tâm tình của cô thay đổi, đã trải qua sinh tử trắc trở, sau khi Lương Loan có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cô trưởng thành đến một cảnh giới khác. Cô không còn coi công việc là một gánh nặng, không oán trachs công việc áp lực, lại không mặt lạnh đối xử với các bệnh nhân phiền phức. Thời gian không có anh ở bên, cô phải cố gắng đi qua, đi qua để cho anh yên tâm, cô yêu thích công việc bác sĩ này, cô có thể càng ngày càng tốt hơn, càng trở thành một bác sĩ ưu tú. Cô bắt đầu chuẩn bị học khóa trình tiến sĩ, muốn làm một bác sĩ hàng đầu, tiếp tục tiến tu là cần thiết, trước đây cứ lo học tiến sĩ, sẽ không tìm được đối tướng thích hợp, nên cô vẫn cứ kéo dài chuyện này, mà bây giờ không còn giống như trước, cô muốn làm một Lương Loan mạnh mẽ, để làm một Lương Loan xứng đáng với anh.
Cô tin tưởng anh sẽ trở về, vì cô, anh sẽ trở về....
Thời gian cứ như vậy, trong lúc bận bịu thì một tháng trôi qua. Khí trời cũng bắt đầu dần dần ấm áp, đầu mua xuân ánh mặt trời chiếu vào trên bàn làm việc, sắp đến buổi trưa, bệnh nhân đến khi sáng cũng gần khám xong, Lương Loan vừa mới khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, đang cúi đầu chăm chú ghi lại bệnh án.
Có người đi vào, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cũng nhiều bệnh nhân lúc khám bệnh cũng hay đóng cửa, nên Lương Loan cũng không để ý.
" Ngồi đi... Ở đâu không thoải mái?" Cô tiếp tục vùi đầu miệt mài viết.
" Nấu cơm nồi nổ."
Tiếng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến.
Cô nở nụ cười.....
Anh, đã trở về.....

#fanfic_luongsoncp
nhẹ nhàng .. tim bấn loạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro