Hồi 1: Cao nhân xuyên thấu trăm năm - Sai lầm đau đớn lên thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vĩ nhân đã từng nói: Thế kỷ hai mươi mốt, dù lớn như một quốc gia phát triển hay nhỏ như một xí nghiệp thì quan trọng nhất, trân quý nhất vẫn là "Nhân tài"!

"Nhân tài" là gì?

Cổ ngữ có nói: Trong đám người tài, tức là "nhân tài", như: tài mưu sự, tài mưu lược, tài tướng soái, tài lãnh đạo.

Nhưng có một vị sếp có thể thay đổi lịch sử lật đổ thế giới đi ngược với khoa học kỹ thuật lại có giải thích khác người là:

"Đồng chí Hách Sắt, cô chính là nhân tài mà tôi tha thiết mơ ước! Cô xem đôi mắt của cô này, lông mi của cô này, vóc người của cô này, quả thực là trăm năm mới gặp!"

"Nhưng vẻ bề ngoài không phải là trọng điểm, trọng điểm là bên trong của cô, cô giống như là cái quần lót mặc ở bên ngoài thì có thể biến thành Super Man, đeo ở trên mặt thì có thể biến thành Spider Man, nhân tài toàn năng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh chính là trân bảo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu!" (Linh: ở đây ông nội này so sánh khả năng thích ứng của chị như cái quần trong =.=)

Tổ tiên nó chứ!

Vốn tưởng rằng sống 25 năm cuối cùng cũng gặp được một ông sếp Bá Nhạc mắt sáng như đuốc;

*Bá Nhạc: hoặc Bá Lạc, người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Vốn tưởng rằng trời sập nhặt được một công việc béo bở lương tháng hơn mười vạn;

Vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là một công việc tìm người dễ như trở bàn

tay;

Nhưng tuyệt đối không ngờ là, mục tiêu tìm kiếm lại phải vượt qua lịch sử dài hơn một ngàn năm...

Aishhh....

Hách Sắt thở dài một tiếng, bình tĩnh nhìn bầu trời.

Sắc trời xanh thẳm, từng cụm mây trắng... Rất tốt, không bị thủng tầng

ozon.

Hít sâu một hơi....

Mùi tươi mát, thấm vào nội tâm... Thoải mái, không có PM2.5.

Ngắm nhìn bốn phía, rừng cây rậm rạp, tuyết đọng chưa tan... Rất tốt, chưa bị khai phá, đất màu chưa bị trôi...

Lại nhìn vòng tay nhận tín hiệu cỗ máy thời gian trên cổ tay một cái.

Trên mặt đồng hồ đen kịt lóe ra sáu chữ dạ quang lớn "Bắc Tống năm Nhân Tông"...

Ư, không tệ lắm! Cỗ máy thời gian của ông sếp vô lương tâm vẫn hoạt động bình thường, xuyên không thuận lợi, chạm đất hoàn hảo.

Hoàn mỹ!

Hoàn mỹ cái búa!

Hách Sắt một tay bịt cái trán sưng to, một tay xoa vết máu ở khóe môi, giương mắt nhìn về phía trước, mặt mũi bầm dập nhe răng nhếch miệng kéo ra một nụ cười tươi: "U, các vị đại ca, vội vàng đi đâu vậy hả?"

Trước mắt, hơn hai thước, có năm hán tử mặt đen đang đứng, đều mặc áo ngắn vải thô, khoác da lông, chân mang giày bó, râu ria xồm xoàm, đầu bù tóc rối, tay cầm côn bổng, đao săn, dây thừng... Nếu không phải năm người này biểu hiện quá hung ác thì cũng có thể miễn cưỡng gọi là thợ săn thật thà phúc hậu dễ thân đúng chuẩn cổ đại.

"Tam, Tam gia! Tiểu tử này đập chết heo rừng rồi!"

Một tên thợ săn búi tóc cao chỉ lên trời kinh hô một tiếng.

Heo rừng?!

Da đầu Hách Sắt tê rần, cúi đầu nhìn, lập tức giật mình.

Dưới cái mông của mình, là một con heo rừng màu đen hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép răng nanh dính máu phơi thây tại chỗ.

Cái quỷ gì vậy?

"Tiểu tử, ngươi là ai? Sao đột nhiên lại từ trên cây rơi xuống?!" Một tên thợ săn đầu trọc khác kinh ngạc hô to nhìn về phía Hách Sắt.

"À, cái này nói ra thì dài dòng..." Hách Sắt gượng cười.

Lão tử cũng muốn biết đây là cái tình huống gì a!

Một khắc trước còn đang ngủ trong cỗ máy thời gian hình trứng khủng long, ngay sau đó đầu lão tử đụng vào chạc cây, sau đó, ngã tự do rơi xuống đất.

À... Còn tiện đườing đè chết một con heo rừng nữa?

Cỗ máy thời gian lựa chọn địa điểm chạm đất cũng quá độc đáo nha!

"Đại Tráng, chớ vô lễ!"

Một tên thợ săn râu quai nón đứng ở giữa đi lên phía trước, ôm quyền với Hách Sắt: "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ."

"Gì?? Hả?" Hách Sắt sửng sốt.

"Con heo rừng màu đen này là bá chủ một phương trong núi, lúc nãy chẳng hiểu sao lại đột nhiên nổi giận, nếu không phải nhờ tiểu huynh đệ từ trên trời giáng xuống đè chết con heo rừng này, sợ là hôm nay mấy huynh đệ chúng ta sẽ bị con heo này húc lòi ruột rồi." Râu quai nón ôm quyền nói.

"Nói hay lắm nói hay lắm... Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thôi! khà khà khà..." Hách Sắt kéo môi cười, vịn eo từ từ bò xuống từ trên người con heo rừng.

Tổ tiên nó chứ! Mông của lão tử sắp thành tám cánh hoa rồi!

"Thì ra tiểu huynh đệ là cao nhân giang hồ..." Râu quai nón chợt nói.

"Không phải, không phải." Hách Sắt vừa xua tay vừa dùng một loại tư thế còng lưng quỷ dị xoay người chạy hai vòng trên mặt đất, đột nhiên thẳng lưng, chợt nghe một tiếng rắc, lúc này mới thẳng eo.

Ahhh, đau chết lão tử, eo lão tử sắp gãy rồi!

"Phụt!" Mấy tên thợ săn phun cười.

Cười cọng lông! Lão tử là ân nhân cứu mạng của các ngươi đấy nhá.

Hách Sắt bắn ra một ánh mắt giận dữ.

Bốn người đối diện nhất thời biến sắc, cùng nhau lùi về phía sau một bước.

Râu quai nón cũng kinh ngạc, bình tĩnh liếc nhìn Hách Sắt, ôm quyền nói: "Nhìn tướng mạo của huynh đệ cũng không tầm thườing, tại sao lại tới núi Việt Sắc này vậy?"

"Núi Việt Sắc?" Hách Sắt dùng ngón tay xoa xoa thái dương xanh đen, đau đến mức nhe răng, "Nơi này cách Khai Phong phủ có xa lắm không?"

"Khai Phong phủ?" Râu quai nón giật mình, "Lộ trình trăm dặm, ít nhất cũng phải đi nửa tháng."

"Gì?? Hả?! Nửa tháng á?!" Hách Sắt gào lên một tiếng.

Này này, cái quỷ gì vậy!

Không phải nói là chạm đất ở phụ cận Đông kinh thành Biện Lương sao?

Sao bây giờ lại cách xa trên trăm dặm vậy?

Không biết chút ít lộ phí kia của lão tử có đủ hay không... Lộ phí...

Chờ chút, hành lý của lão tử đâu?!

Hai mắt Hách Sắt bỗng nhiên căng lớn, nhanh chóng quét nhìn bốn phía, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, vội chạy về bên cạnh heo rừng, một cước đá văng thi thể heo rừng ra, điên cuồng cào loạn.

Thân thủ kia, khí lực kia, khí thế kia... Khiến năm tên thợ săn đối diện âm thầm kinh hãi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi tìm gì vậy?" Râu quai nón hỏi.

"Bị mất... Bị mất rồi a a a!"

Không kiếm được gì, Hách Sắt ngửa mặt lên trời hét dài.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, kem trắng da, quần áo lót, vàng bạc châu báu đô la... Còn có toàn bộ băng! Vệ! Sinh! Lại khó hiểu biến mất hết rồi!

Ông trời già!

"Chẳng lẽ hắn gặp phải trộm rồi?" Tên thợ săn khác đồng tình hỏi.

Trộm gì! Nhất định là do cái máy thời gian không đáng tin kia nuốt mất hành lý của lão tử!

Hách Sắt ngồi chồm hổm lặng lẽ kêu rên.

Năm tên thợ săn nhìn Hách Sắt đau đớn, đều tỏ vẻ đồng tình.

"Ai, tiểu huynh đệ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi, ngươi hãy nghĩ thoáng chút."

"Đúng vậy, thế đạo bây giờ quá loạn, tiểu huynh đệ ngươi không sao đã là may mắn rồi."

"Hay là, bọn ta đi báo quan với ngươi nha?" Búi tóc phóng lên trời đề

nghị.

"Ngươi muốn chết hả!" Đầu bóng lưỡng vỗ một cái vào đầu búi tóc phóng lên trời.

"Báo quan cũng vô dụng thôi." Râu quai nón trừng mắt liếc búi tóc phóng lên trời, "Bây giờ là Tây Hán nắm quyền, quan phủ không làm gì cả, chỉ biết ăn hối lộ trái luật thôi, lại ép dân chúng..."

"Tây Hán?!"

Hách Sắt đột nhiên hét lên một tiếng, vội đứng lên, nhìn chằm chằm vào râu quai nón, con mắt giựt liên tục nói: "Ngươi mới nói Tây Hán? Tây Hán nào? Tây Hán gì?!"

Râu quai nón nhìn Hách Sắt, nuốt một ngụm nước bọt: "Tất nhiên là đám hoạn quan Tây Hán..."

"Hoạn quan?! Có, có phải là..." Hách Sắt trừng mắt, "Đông xưởng, Tây Hán, Cẩm y vệ Tây Hán?!"

"Đúng là Tây Hán đó đấy..." Râu quai nón nhíu mày liếc nhìn Hách Sắt, nhẹ gật đầu.

"Tổ tiên nó chứ!"

Hách Sắt lập tức hét lớn, vội kéo tay áo lên, đập loạn lên mặt đồng hồ đen kịt trên cổ tay.

Này này, cái quỷ gì vậy hả?!

Không phải nói đi Bắc Tống gặp Bao Thanh Thiên sao?!

Sao giờ lại xuất hiện Cẩm y vệ Tây Hán rồi hả?

Cẩm y vệ là.. Là...

Hách Sắt gõ mặt đồng hồ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Cái đám ấy rõ ràng là ở triều Minh mà!

Lại nhìn trên đồng hồ, sáu chữ to "Bắc Tống năm Nhân Tông " dần dần biến thành "Minh Thành Hóa", sau đó đột nhiên "Vụt" tắt đi, cả mặt đồng hồ đen như mực.

Không thể đùa như vậy nha!

Một dòng máu chảy ra từ vết thương trên trán Hách Sắt, đúng lúc nhỏ xuống mặt đồng hồ.

Chợt nghe một tiếng "phốc", mặt đồng hồ bốc lên một cổ khói đen, tràn ra một mùi khét lẹt.

Này!

Này này!!

Này này này!!!

Em gái mày chứ!

Hách Sắt lập tức nóng nảy, đầu tuôn ra đầy gân xanh, máu cứ chảy ra, cả đầu nhiễm đầy máu.

"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ..." Năm tên thợ săn run sợ nhìn Hách Sắt.

Có sao! Lão tử có đại sao aaaa!

Hách Sắt hai tay chống xuống, mặt nhìn đất đen, cả người quỳ thành tư thế orz. (cái tư thế quỳ chống hai tay xuống đất, gục đầu xuống ấy)

Xuyên sai triều đại! Người không có đồng nào! Máy nhận tín hiệu của cỗ máy thời gian bị hư!

Đây chẳng lẽ là muốn ép lão tử ta mở kỹ viện làm hoa khôi, tiến cung tuyển tú mê hoặc Đế vương, hoàn thành sự nghiệp nữ vương sao?

"Tiểu huynh đệ?"

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghĩ quẩn nha!"

Không không không! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Còn chưa tới mức đập nồi dìm thuyền, chưa tới bước đườing cùng!

Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

Vẫn nên sống thiết thực một chút, ít nhất phải cam đoan ấm no trước đã...

Ấm no...

Hách Sắt hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn năm tên thợ săn sắc mặt hồng hào hiển nhiên là đầy đủ dinh dưỡng trước mặt, trong lòng nhảy ra một mục tiêu.

"Các vị đại ca!"

Hách Sắt vọt đứng lên, nhìn chằm chằm vào năm tên thợ săn: "Tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ!"

Ánh mắt này, ngoại trừ râu quai nón thì bốn tên còn lại đều không hẹn mà cùng lùi về sau một bước.

Mà râu quai nón còn sót lại nhìn Hách Sắt, sau lưng cũng lạnh cả người.

Người thanh niên trước mắt, thân hình cao gầy, diện mạo xấu xí; đỉnh đầu là một búi tóc bánh bao xốc xếch, cắm đầy cỏ khô; mặt tròn da trắng, khóe môi ứ máu, thái dương nổi đầy gân xanh, chảy ra vết máu, càng làm nổi bật lên ánh sáng u uẩn trong hai con ngươi đen kịt; hai hàng lông mày nhạt, phờ phạc rũ rượi, nhưng cứ khư khư bày ra đôi mắt cá chết khiến cho người ta sợ hãi....

Cặp mắt kia, đuôi mắt treo ngược, hai màu trắng đen, nhưng vừa nhìn vào liền cảm thấy có một cổ phỉ khí kinh khủng phóng tới, rất kinh người.

Phỉ khí: khí chất cường đạo, thổ phỉ.

"Tiểu huynh đệ có gì thì cứ nói thẳng..." Râu quai nón cứng ngắc nói.

"Đại ca! Tiểu đệ vốn là muốn đến Khai Phong nương nhờ họ hàng, không ngờ nửa đườing bị trộm tiền tài, không nhà để về, thật sự là cùng đườing, mong các vị đại ca có thể tạm thời thu lưu tiểu đệ, để tiểu đệ làm thủ hạ cho các vị đại ca thu chút ít lộ phí!"

Năm tên thợ săn đối diện cùng sửng sốt.

Lông mày Hách Sắt nhíu chặt, mắt cá chết khẩn cầu trừng to: "Mong các vị đại ca giúp đỡ tiểu đệ!"

Năm người cùng nhau run cầm cập.

Sắc mặt râu quai nón trầm trọng, bình tĩnh nhìn Hách Sắt: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật muốn đi theo chúng ta?"

"Mong đại ca thu lưu!" Hách Sắt kiên quyết.

Nói nhảm, không đi theo các ngươi, lão tử ta chắc chắn sẽ phải chết đói!

Râu quai nón trầm ngâm một lúc, nhìn về phía bốn người sau lưng: "Các huynh đệ thấy sao?"

Bốn tên thợ săn nhìn nhau cả buổi, lại cùng nhìn về phía râu quai nón:

"Tam gia, hay là chúng ta cứ thu tiểu huynh đệ này đi!"

"Đúng vậy, tiểu huynh đệ này lúc nãy đã cứu chúng ta! Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!"

"Ta thấy! Nhìn tướng mạo, tính nết, khí thế của tiểu huynh đệ này, vừa nhìn liền đã biết là người có tài!"

"Hơn nữa gần đây bên Nhị gia lại thu thêm vài tên huynh đệ, Tam gia, bên chúng ta thật sự là thiếu người!"

Râu quai nón được gọi là Tam gia cau mày nghĩ nghĩ, đi lên phía trước vòng quanh Hách Sắt một vòng, lẩm bẩm nói:

"Y phục bị rách như vậy, xem ra thật sự là cùng đườing..."

Lão huynh, ngươi thật sự là không biết nhìn hàng hiệu mà! Đây là trang phục Bắc Tống cao cấp được may theo yêu cầu trên Taobao, may thủ công, chất cotton thuần chủng, tốn hết 1000 lượng đó nha!

Taobao: trang web mua sắm bán lẻ số một tại TQ thuộc tập đoàn Alibaba Group.

Đầu Hách Sắt đầy hắc tuyến.

"Vóc dáng ngược lại đủ cao..." Tam gia lại vòng quanh Hách Sắt một vòng.

Tất nhiên, lão tử cao một mét bảy như người mẫu nha!

Hách Sắt tự hào thẳng lưng.

"Nhưng thân thể này..." Tam gia lắc lắc đầu, "Hơi gầy..."

Này này, lão tử đây chính là tạng người uyển chuyển ăn hoài không mập khiến toàn bộ chị em trong công ty hâm mộ ghen ghét đến chết nha!

Hách Sắt trừng mắt.

"Còn trước người nữa..." Tam gia chuyển tới phía trước Hách Sắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ngực Hách Sắt.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Hách Sắt.

Không phải chứ, lão tử chỉ có cup A, còn tròng thêm một cái áo chống đạn của Taobao nữa mà ngươi vẫn có thể nhìn ra ngực à?

"Bốp!" Tam gia đột nhiên đấm vào ngực Hách Sắt.

"Một chút cơ ngực cũng không có! Quá gầy!"

Mợ nó!

Nếu không phải có câu sau của Tam gia trợ cứu thì Hách Sắt suýt chút nữa bay ra một cú móc Tam gia rồi.

"Còn mặt mũi này..." Tam gia lại nhìn mặt Hách Sắt, nhưng vừa thấy đôi mắt cá chết của Hách Sắt thì lập tức giật mình chuyển ánh mắt, khô cằn nói, "Dáng dấp có chút khó coi..."

Tổ tiên nó chứ! Chẳng qua chỉ là làm thợ săn thôi mà, có cần bắt bẻ như vậy hay không!

Nếu không phải vừa rồi bị đập đầu vào cây sưng lên mấy cục thì nhan sắc của lão tử chắc chắn ở trên trung bình nhé!

Hách Sắt lập tức khó chịu.

"Nhưng huynh đệ lúc nãy đã cứu huynh đệ chúng ta một mạng, ân nghĩa lớn như thế..." Tam gia trịnh trọng nhẹ gật đầu, vỗ vai Hách Sắt, "Tiểu huynh đệ, sau này hãy đi theo Tam gia đi!"

Lời vừa nói ra, bốn tên thợ săn xung quanh lập tức vui vẻ, vọt lên hoan hô.

"Thật tốt quá, Tam gia đồng ý thu ngươi rồi!"

"Tiểu tử, còn không nhanh chóng cảm ơn Tam gia đi!"

"Chúng ta lại có thêm một huynh đệ tốt rồi!"

Hách Sắt thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền với Tam gia, cung kính nói: "Đa tạ ân thu lưu của Tam gia."

"Ừ!" Tam gia gật gật đầu, "Hảo hảo đi theo Tam gia, cái khác thì không dám nói, nhưng ít nhất cũng có thể được ba phần no."

"Đúng đúng đúng, gạo cơm thì đầy đủ!"

"May mắn nữa thì còn có thể ăn thịt!"

Chúng thợ săn cũng kêu la.

"Đúng rồi, tiểu tử, ngươi tên là gì?" Lúc này Tam gia mới nhớ tới cái vấn đề quan trọng này.

Da mặt Hách Sắt cứng đờ, dừng một chút, mới hắng giọng nói: "Tiểu đệ họ Hách, Hách trong Xích Nhĩ Hách, tên là Sắt, Sắt trong Cẩm Sắt."

Trong nháy mắt mọi thứ liền yên tĩnh.

"Hách Sắt?"

"Háo sắc?!"

Chúng thợ săn liếc nhau rồi cùng cười to.

"Ha ha ha ha, tên rất hay! Tên rất hay!"

"Tam gia đã thu được một huynh đệ tốt!"

Trên khuôn mặt râu quai nón của Tam gia cũng lộ ra vui vẻ, lại dò xét Hách Sắt một phen, vỗ vai Hách Sắt bành bạch nói: "Không tệ, không tệ, tên nghe rất hay! Vừa nghe là biết đây là huynh đệ của trại Việt Sắc chúng ta."

Hách Sắt sửng sốt: "Tam gia, ngài vừa nói trại gì?"

"Trại Việt Sắc!"

"Núi này là núi Việt Sắc, trại chúng ta dĩ nhiên gọi là trại Việt Sắc rồi!"

Bốn tên thợ săn lập tức bắt đầu xoá nạn mù chữ cho Hách Sắt.

Trại? Huynh đệ?

Mắt cá chết của Hách Sắt giựt giựt.

Tên của tổ chức săn bắn này nghe hơi lạ nhỉ?

"Tam gia!"

Đột nhiên, có một hán tử ăn mặc tương tự đám thợ săn này lao ra từ trong rừng, chạy thẳng tới trước mặt Tam gia, quỳ một chân trên đất ôm quyền: "Tam gia, bên kia có đôi diều hâu!"

"Nói." Sắc mặt Tam gia trầm xuống hỏi.

"Hai con vịt qua đường."

"Nói ngắn gọn."

"Rất ngon!"

"Được, các huynh đệ! Kéo công!"

Hả?

Tình huống gì vậy?!

Diều hâu? Con vịt?

Nơi rừng sâu núi thẳm này mà cũng có vịt xuất hiện à?

Mờ mịt chẳng hiểu gì, Hách Sắt vẫn chưa kịp giật mình hoàn hồn thì trong tay đã bị đút vào một cây gỗ lớn, sau đó bị người đẩy kéo chạy theo, bên tai còn có vị huynh đệ tốt bụng phổ cập kỹ năng công việc:

"Hách huynh đệ, lần đầu tiên kéo công chắc sợ lắm nhỉ."

"Có Tam gia bảo kê, tuyệt đối không sao!"

"Hách huynh đệ là người mới, hôm nay không cần xuất lực, chỉ cần ở bên cạnh phất cờ hò reo trợ uy là được rồi."

Hả?

Hả hả?!

Hả hả hả!!

Hách Sắt bị túm lấy chạy như điên chỉ cảm thấy nhánh cây rậm rạp trước mắt giống như ảo ảnh chợt lóe lên, năm phút sau, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, đã đến bìa rừng.

Phóng mắt nhìn xuống, dưới sườin núi, một con đườing uốn lượn từ chân núi đến phía chân trời xa xa, trên đườing nhỏ, có hai thanh niên cõng hành lý trên lưng vội vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng, hình dạng bình thườing, không chút thu hút.

Nhưng khi thấy hai người bình thườing như thế, mặt mũi của cả đám "thợ săn" bên cạnh lại tràn đầy ánh sáng, kích động không ngừng.

Tam gia vội rút đao săn sau lưng ra, quệt môi: "Hơn nửa năm rồi, cuối cùng cũng thấy được hai con vịt ngon lành!"

A?!

Con vịt?

Có con vịt nào đâu?

Không, không đúng, không khí này sao lại quỷ dị như vậy?

Tròng mắt của Hách Sắt quét qua hai bên, đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không ổn.

Sau một khắc, Tam gia bất ngờ nhảy người lên, thoát ra khỏi rừng cây, miệng oa oa kêu to: "Các huynh đệ, xông lên!"

"Xông lên!"

Năm tên thợ săn lên tiếng mà dậy, túm lấy Hách Sắt mới đổi nghề điên cuồng lao xuống triền núi, đồng loạt ngăn giữa đườing.

"Hả!"

Hai thanh niên đi đườing cùng kêu lên sợ hãi, người bên trái sợ tới mức ngồi bệt xuống trên mặt đất.

Chúng thợ săn cùng cười lớn, lên tiếng hô to:

"Ha, núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, lưu lại nam nhân!"

Ối thần linh ơi!

Vạn con ngựa thoáng chốc chạy băng qua đầu Hách Sắt.

Đôi lời về bối cảnh truyện:

Xưởng vệ (廠衛) là danh từ chung dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế nhà Minh thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua

các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.

Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng (còn được gọi là Đông hán) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông. Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan.

Cẩm y vệ (Trung văn giản thể: 锦衣卫; Trung văn phồn thể: 錦衣衛; bính âm: Jinyi Wei; Bảo vệ áo gấm) được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382 với cơ cấu ban đầu gồm 500 người. Vốn là vị hoàng đế có tính đa nghi và từng xử nhiều vụ án công thần lớn như Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Minh Thái Tổ thành lập Cẩm y vệ với ý định biến đây thành lực lượng cận vệ thân tín của ông đồng thời giúp Minh Thái Tổ thăm dò, giám sát hoạt động của các quan viên trong

triều. Tới năm 1385 lực lượng Cẩm y vệ đã lên tới 14.000, họ được mệnh danh

là "Triều đình ưng khuyển" (朝廷鷹犬, chó săn triều đình). Quyền lực của Cẩm y vệ lên tới đỉnh cao vào thời Minh Vũ Tông với lực lượng lên tới khoảng

200.000 người, thành viên của Cẩm y vệ được quyền điều tra, giam giữ, tra tấn không cần thông qua thủ tục xét xử thông thường mà chỉ cần nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Cẩm y vệ được giải tán sau khi nhà Minh sụp đổ trong cuộc tấn công của Sấm vương Lý Tự Thành và nhà Thanh.

Đông xưởng (东厂; Xưởng phía đông), tên đầy đủ Đông tập sự xưởng ( 東緝事廠) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ. Vốn lên ngôi bằng cách cướp ngai vàng của người cháu, Minh Thành Tổ cũng đa nghi không kém gì Minh Thái Tổ vì vậy để trấn áp các lực lượng chính trị chống đối, vị hoàng đế này quyết định thành lập Đông xưởng vào năm 1420 để bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội. Đông xưởng do một hoạn quan đứng

đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主). Viên hoạn quan đứng đầu nổi

tiếng là Ngụy Trung Hiền. Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được

chia làm 8 cấp khác nhau. Bên trong Đông xưởng người ta cho dựng tượng Nhạc Phi để nhắc nhở các đặc vụ không được gây ra án oan.

Ngụy Trung Hiền còn có 5 người con nuôi là: Thôi Trình Tú (Thượng thư bộ binh); Hứa Hiển Đồn (Chấn phủ tư Đông xưởng); Khách Quang Tiên (客光先) (Thiên hộ cẩm y vệ); và còn 2 người con nuôi nữa một là Điền Nhị Canh

còn một người không rõ tên. Tất cả đều được Ngụy Trung Hiền sử dụng làm tay sai để tiêu diệt phái Đông Lâm và những người chống đối.

Kết quả điều tra của Cẩm y vệ được báo cáo trực tiếp lên hoàng đế. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Do đặc quyền này nên về sau, đặc vụ Đông xưởng bắt đầu phát sinh tệ nạn, nếu không đàn áp dã man các lực lượng đối lập thì cũng vì mưu lợi cá nhân mà nhũng nhiễu phạm nhân. Khét tiếng vì những hình phạt tra tấn tàn ác, Đông xưởng được cho là đã tạo nên rất nhiều vụ án oan trong giới quan lại và cả dân chúng. (nguồn wiki)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hai