Hồi 2: Vô ý dấn thân vào trại cướp - Thê thảm dẫn đến nạn hoa đào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Núi rừng trùng điệp, trời xanh biêng biếc.

Tuyết đọng loang lổ, tan ra thành vũng.

Hách Sắt bước thấp bước cao đi trên con đườing đầy nước tuyết, nhìn bóng lưng hùng tráng hiên ngang khí phách oai vệ hùng dũng của vị Tam gia trước mắt, bên tai quanh quẩn tiếng khóc nức nở của hai nam tử bị bắt ở sau lưng, nghe hai vị huynh đệ mới quen biết bên cạnh ân cần giới thiệu, cả người đều lâm vào trạng thái ngu muội.

"Hách huynh đệ, không phải Hoàng Đại Tráng ta khoác lác chứ, trại Việt Sắc chúng ta rất nổi tiếng trên giang hồ đấy!" Người đang nói chuyện bên trái, một thân thịt béo, mặt mũi đầy mỡ, cái đầu bóng lưỡng lòe lòe tỏa sáng, "Các huynh đệ mỗi người đều là lục lâm hảo hán không đấy!"

Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau này dùng để chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.

"Ca ca của ta nói rất đúng! Nhất là Đại đương gia Mão Kim Đao của chúng ta, đao pháp xuất thần nhập hóa, người giang hồ gọi là Kim Đao vô địch!" Người bên phải, áo mở ngực trần, đầy lông ngực màu đen, đỉnh đầu cột một búi tóc phóng lên trời, đang liến thoắng giới thiệu cho Hách Sắt, "Có thể nói là đỉnh thiên đại anh hùng..."

Đại anh hùng cái búa!

Rõ ràng đó là một tên thổ phỉ đầu lĩnh, mà trại Việt Sắc này chính là một hang ổ thổ phỉ!

Hách Sắt lầm đườing lỡ bước nghẹn một ngụm máu ở trong lòng, nhả ra cũng không xong mà nuốt vào cũng không được, dạ dày sắp bị loét rồi.

Sao lúc trước lão tử lại mù mắt cho rằng đám này là một đội thợ săn bình thườing chứ?

Nguyên một đám dáng dấp hung thần ác sát rõ ràng là một bọn người chuyên vào nhà cướp của phi pháp, lão tử lại vứt hết mặt mũi ôm đùi cầu bao dưỡng... A a a! Đầu lão tử nhất định là bị cái máy thời gian xui xẻo kia quăng hỏng rồi!

"Nhưng Hoàng Nhị Tráng ta vẫn bội phục Tam gia nhà ta nhất." Búi tóc phóng lên trời hết tự hào về Đại đương gia, lại bắt đầu tự hào về vị Tam gia đã

thu lưu Hách Sắt, "Liệp Tam gia Mạnh Tam Thạch, một cây đao săn tung hoành giang hồ, một hán tử nổi tiếng!"

Hách Sắt nhìn bóng lưng Tam gia Mạnh Tam Thạch ở phía trước, đè cái trán đang nhảy loạn thình thịch lên: "Hoàng Nhị ca, không phải ngài mới nói trong trại có ba vị đương gia sao?"

"Thôi đi.., lão Nhị kia không đề cập tới cũng được." Búi tóc phóng lên trời Hoàng Nhị Tráng khinh bỉ, "Mặt vàng mắt tròn, còn một bụng toàn ý nghĩ xấu."

"Nhị đệ, vẫn nên nói cho Hách huynh đệ biết." Đầu bóng lưỡng Hoàng Đại Tráng cau mày nói, "Nhị đương gia tên là Dương Nhị Mộc, chuyên dùng côn thuật, gọi là Nhị gia mặt vàng..." Nói đến đây, Hoàng Đại Tráng dừng một chút, để sát vào Hách Sắt đè thấp giọng, "Nhị đương gia vẫn luôn chướng mắt huynh đệ Tam gia chúng ta, nếu Hách huynh đệ ngươi đụng phải người này, thì phải cẩn thận một chút."

"Dạ dạ dạ, tiểu đệ đã hiểu!" Hách Sắt liên tục gật đầu.

Xỉu! Một cái trại thổ phỉ nho nhỏ mà cũng chia phe chia phái đấu đá nữa hở? Thật là chỗ nào có người chỗ đó có đánh nhau mà.

Hai huynh đệ Hoàng thị ngươi một câu ta một câu trò chuyện với Hách Sắt, bất tri bất giác đã tiến vào trong khe núi.

"Hách huynh đệ, chúng ta đã đến!" Hoàng Đại Tráng chỉ về phía trước.

Hách Sắt ngẩng đầu nhìn lên, giữa các khe núi trùng điệp, mơ hồ hiện ra một tòa sơn trại.

Tườing đá vây lũy, toà nhà hình tháp cao, cây thô làm cửa, cao hơn ba trượng, từ xa nhìn lại, thật đúng là có vài phần khí thế.

"Tam gia đã trở lại, mở... Cửa... Trại..."

Thổ phỉ canh cửa hét lớn một tiếng, cửa trại phía trước chậm rãi mở rộng ra, nghênh đón nhóm người Tam gia vào trại.

Hách Sắt miễn cưỡng theo lữ đoàn tiến vào, chuyển mắt nhìn, trong trại đều là đám hán tử thô cuồng vạm vỡ cao lớn, vũ khí đầy thân, hình dáng bất thiện....

Tổ tiên nó chứ! Bây giờ mà lão tử nói muốn đào ngũ thì có thể bị hội đồng đến chết hay không?!

Trên đườing đi, mấy lần trốn đi vệ sinh đều vô ích, vẻ mặt Hách Sắt đen thui, càng làm nổi bật thêm phỉ khí dày đặc trong đôi mắt cá chết, khiến huynh đệ Hoàng thị ở bên cạnh cùng run một cái, vội tìm một chủ đề mới, chỉ về phía trước nói:

"Hách huynh đệ, phía trước chính là đại sảnh trong trại của chúng ta!"

Đại sảnh?

Hách Sắt giương mắt nhìn, nhìn xong thì mở to mắt.

Ta van ngươi, này nhiều nhất chỉ có thể coi là một căn nhà tranh hơi lớn

thôi.

Không sai, cái gọi là đại sảnh nghị sự, chẳng qua chỉ là một căn nhà tranh nhìn có vẻ hơi lớn một chút, bùn đất trét tườing, gỗ thô làm trụ, mái lợp rơm, thật là nghèo kiết hủ lậu.

Đi vào trong thì càng thê lương hơn, trong phòng vừa tối vừa đen, nguồn sáng duy nhất chính là cái chậu than đặt ở giữa sảnh; cuối phòng có một cái ghế bành, trên ghế trải miếng da lông đã không thể nhìn ra chủng loại màu sắc gì nữa; ở hai bên ghế bành là hai hàng chỗ ngồi... À, theo thứ tự là cái ghế, băng ghế, bàn, ghế con, cuối cùng là mấy cục gạch...

Thần linh ơi, hang ổ thổ phỉ này quá nghèo nha!

Hách Sắt thấy vậy nên quáng mắt.

"U, lão Tam đã về rồi à? Sao hả, diều hâu hôm nay thế nào?"

Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn truyền đến từ phía sau.

Hách Sắt nghe tiếng quay đầu nhìn lại, mí mắt lập tức run lên.

Phía trước có mười tên hán tử đi tới, cách ăn mặc tương tự với nhóm người Tam gia, nhưng hình dáng lại là một trời một vực, đều là gầy gò dài nhỏ, xa xa đi tới, giống như một đội đậu nành, cái đầu nhỏ cứ lắc lư, lung lay sinh động.

Hán tử cầm đầu, hai cánh tay đen nhánh thô lớn, đầu to cổ nhỏ, xanh xao vàng vọt, mắt nhỏ mũi nhỏ, cả người nhìn y như cây com-pa.

"Là Nhị gia. Nhất định là hắn đã nghe được tin tức, đến đoạt diều hâu của chúng ta đấy!" Hoàng Đại Tráng không cam lòng nói.

A, vị này chính là Nhị đương gia Dương Nhị Mộc một bụng toàn ý nghĩ xấu trong truyền thuyết kia đó hả.

Hách Sắt hiểu ra.

"Lão Nhị, chúng ta có bắt được diều hâu hay không, cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?" Tam gia Mạnh Tam Thạch ôm đao săn, tối mặt nhìn chằm chằm vào Dương Nhị Mộc nói.

Dương Nhị Mộc nhíu mày, đưa cái đầu ra nhìn những người sau lưng, phụt cười một tiếng vui mừng nói:

"U, lão Tam ngươi ra cửa cả ngày mà chỉ bắt được ba con gà con thôi hả!"

Nói xong, thân hình co rụt lại, như một vũng bùn vụt chui tới đây, lẻn đến trước mặt hai thanh niên bị trói gô sau lưng Hách Sắt, quét qua hai cái, miệng chậc chậc nói:

"Ai ô ô, mặt hàng này, đầu ngón chân của Nhị gia ta còn đẹp mắt hơn

đấy!"

"Ha ha ha ha ha!"

Đám đậu nành sau lưng Dương Nhị Mộc lập tức cười vang.

Mạnh Tam Thạch sầm mặt, thuận tay cầm sài đao chém ra, hàn quang bất ngờ hiện lên, đảo qua bên tai trái của Hách Sắt, bay thẳng đến Dương Nhị Mộc.

Dương Nhị Mộc hừ lạnh một tiếng, gậy gỗ trong tay thuận thế đỡ, chợt nghe một tiếng "đinh", sài đao lập tức xoay một cái, lại hiểm hiểm quét qua tai phải của Hách Sắt bay trở về, bị Mạnh Tam Thạch vững vàng nắm ở trong tay.

Lúc nãy là cái tình huống gì thế?

Có phải là có hai thanh đao chặt củi bay sát qua lỗ tai của lão tử không?!

Toàn thân Hách Sắt cứng ngắc, mắt cá chết chậm rãi chuyển từ bên trái sang bên phải, lại chuyển từ bên phải về bên trái, cuối cùng là vẽ vòng tròn.

"Hách huynh đệ, thật là can đảm!" Hoàng Đại Tráng ở một bên giơ ngón tay cái lên.

"Sài đao bay vèo vèo qua, lại bay vèo vèo về, mà ngươi động cũng không động, lợi hại, thật sự là lợi hại!" Hoàng Nhị Tráng chậc chậc tán thưởng.

Tổ tiên nó chứ!

Lão tử suýt chút nữa đái ra quần đó!

Bắp chân bị chuột rút rồi!

Mặc dù trong lòng kêu rên, nhưng mặt ngoài thì giống như đôi mắt cá chết của Hách Sắt đang nhìn chằm chằm vào Dương Nhị Mộc, ra vẻ kiên quyết không chết không thôi.

Dương Nhị Mộc chuyển mắt quét qua Hách Sắt, mí mắt nhảy loạn, nhưng sau một khắc, lập tức thay bằng vẻ mặt khinh bỉ: "Lão Tam, tên này là diều hâu hôm nay của các ngươi đó à? Bề ngoài hơi kém một chút!"

"Vị này chính là huynh đệ Tam gia ta mới thu!" Mạnh Tam Thạch đỡ sau lưng Hách Sắt, trợn mắt trừng lại.

"Huynh đệ mới thu?!" Dương Nhị Mộc cười lạnh một tiếng, "Tiểu tử này, hai mắt vô thần, đầu đầy âm khí, lão Tam ngươi lại còn thu hắn vào trại, không sợ làm xấu phong thủy của trại Việt Sắc chúng ta sao?"

"Mạnh Tam gia ta thu huynh đệ như thế nào còn chưa tới phiên Dương Nhị Mộc ngươi nhúng tay vào." Mạnh Tam Thạch đột nhiên trầm giọng.

"Mạnh Tam Thạch, ngươi giấu Đại đương gia một mình thu người, chẳng lẽ muốn làm phản à!" Dương Nhị Mộc nheo mắt cười nhạt.

"Đùa à! Năm nay Nhị đương gia ngươi một mình thu người còn ít sao?" Hoàng Đại Tráng vội chui lên trước, lớn tiếng kêu lên.

"Đúng đấy, sao ngươi có thể thu người mà Tam gia bọn ta lại không thể thu người?" Hoàng Nhị Tráng cũng xông tới.

"Muốn gì, muốn tạo phản hả?!" Đám đậu nành sau lưng Dương Nhị Mộc cũng không vừa, lập tức vọt lên.

"Dương lão nhị, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

"Mạnh lão tam, ngươi có ý đồ xấu!"

"Dám chửi Nhị gia của chúng ta à?!"

"Chửi thì sao, chúng ta còn muốn đánh nữa đây!"

Ặc, quân tử không làm lá chắn, lão tử trốn trước đã...

Hách Sắt vội khom lưng lui về phía sau, khi sắp thoát ly khỏi vòng chiến thì đột nhiên, cả căn phòng chấn động một cái.

Mọi người đang đánh nhau cùng dừng lại.

"Ầm!" Một tiếng trầm đục chấn động truyền đến.

Chúng đạo tặc biến sắc, lập tức lui về chỗ cũ.

Động đất à? Hách Sắt biến sắc.

"Ầm, ầm!" Lại hai tiếng chấn động.

Hách Sắt bỗng nhiên căng tròn mắt cá chết: "Động đất! Nhanh chóng ra khỏi phòng tị nạn... Ô ô ô..."

Nhưng chưa nói xong thì đã bị Nhị Tráng bên cạnh bụm miệng.

"Ô ô ô?"

Động đất! Chạy thoát thân quan trọng hơn! Ngươi bụm miệng lão tử làm

chi?

Mắt cá chết của Hách Sắt trợn lên, liều mạng nháy mắt ra dấu với Nhị Tráng bên cạnh.

Nhìn qua Hoàng Nhị Tráng, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, thấp giọng nói ở bên tai Hách Sắt: "Đừng nói lung tung, là Đại đương gia đến!"

Cái gì?

Đại đương gia?!

Đại đương gia kia là voi à?!

Hách Sắt bàng hoàng.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Thanh âm rung động càng lúc càng gần, chỉ một lát đã đến ngoài cửa, chợt nghe có người quát to một tiếng: "Đại đương gia đến..."

Ván cửa „ầm‟ một tiếng mở rộng ra, một bóng người dẫn một đội hán tử ngược sáng đi vào.

Ánh sáng ngoài cửa khiến Hách Sắt lóa mắt, khi khôi phục lại thị lực, thấy rõ người tới... Hách Sắt suýt chút nữa té xỉu.

Tổ tiên nó chứ!

Đây là sinh vật gì vậy?!

Người đầu lĩnh, thân hình khôi ngô như núi, tứ chi tráng kiện giống như cây cổ thụ, đỉnh đầu búi một búi tóc dày, mặt mũi dữ tợn, da mặt bốc dầu, ngũ quan chen chúc trong khuôn mặt mập đầy dầu, không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hai kẽ hở nhỏ bên trên là đôi mắt, chính giữa gồ lên là cái mũi, phía dưới khẽ hé mở là cái miệng; hai cái lỗ tai thì rất là nổi bật, sáng chói ở hai bên đầu.

Mỗi một bước đi, bốn tầng mỡ ở eo lắc lư dập dìu gợn sóng trong bộ quần áo màu đỏ...

Nhưng, trọng điểm là... Đại đương gia Mão Kim Đao kia lại đang mặc một cái! Váy! Đỏ!

Hóa ra, Mão Kim Đao kia là nữ à?!

Cuối cùng cũng có thể dựa vào phục sức mà nhận ra giới tính của vị Đại đương gia này, Hách Sắt lại một lần nữa ngu muội.

"Bái kiến Đại đương gia!" Chúng thổ phỉ ôm quyền xoay người, cao giọng cùng hét.

Hách Sắt bàng hoàng quá độ cũng thi lễ theo mọi người.

"Lão Nhị, lão Tam, hình như ta nghe thấy hai người các ngươi đang cãi nhau?"

Mão Kim Đao thổi phù một tiếng, ngồi vào ghế bành da lông, lên tiếng hỏi, thanh âm kia, quả thật giống như từ trong ống khói phát ra, kèm theo hiệu ứng vang vọng.

"Không có, không có! Ta và lão Tam huynh đệ tình thâm, sao có thể cãi nhau chứ?" Dương Nhị Mộc vội cười mỉa nói.

Dương Tam Thạch nhìn lướt qua Dương Nhị Mộc, cũng ôm quyền nói: "Đại đương gia, ta chỉ là bàn luận một chút với lão Nhị thôi."

"Ừ..." Mão Kim Đao kéo giọng mũi thật dài, "Như vậy mới đúng, đều là huynh đệ một nhà, tổn thương hòa khí sẽ không tốt. Tháng sau, đại khảo nhập môn của bốn mươi tám phân đà Tụ Nghĩa Môn sẽ bắt đầu, trại Việt Sắc chúng ta có thể gia nhập vào phân đà của Tụ Nghĩa Môn hay không là dựa vào thắng bại lần này, chuyện quan trọng khẩn yếu như thế, trong trại tuyệt đối không thể chia rẽ!"

"Đại đương gia yên tâm!" Chúng đạo tặc cùng nhau ôm quyền.

Hả? Lão tử mới nghe thấy cái gì vậy?

Tụ Nghĩa Môn? Phân đà? Đại khảo nhập môn?

Đám thổ phỉ này muốn đi thi à?

Tổ tiên nó chứ, có cần thảm vậy không!

Bị các cuộc thi đào tạo bức bách hơn hai mươi năm, Hách Sắt lập tức run cả người.

"Được rồi, trở lại chuyện chính, lão Tam, hôm nay ngươi có thu hoạch gì?" Giọng nói của Đại đương gia Mão Kim Đao rõ ràng cao hơn vài phần.

"Có, có! Đại đương gia, hôm nay Tam gia dẫn mấy người chúng ta săn được hai con vịt tốt nhất!"

Hoàng Đại Tráng lập tức tung dây thừng trong tay, kéo hai nam tử đang co lại trong góc đến giữa đại sảnh, vẻ mặt tranh công hướng Mão Kim Đao ôm quyền: "Đại đương gia, ngài nhìn thử xem!"

"Ừ, hai con vịt con..." Mão Kim Đao vuốt cằm nói.

"Đại Vương tha mạng! Đại Vương tha mạng!"

"Đại Vương, tiểu nhân là người nghèo khổ, không có tiền! Van cầu Đại Vương thả ta đi!"

Hai nam tử bổ nhào xuống trên mặt đất, vừa khóc vừa gào, cực kỳ thê

thảm.

"Hai vị yên tâm," Hoàng Nhị Tráng ngồi xổm xuống, tốt bụng nói, "Nhận các ngươi là mời các ngươi đi hưởng phúc đấy."

"Hưởng, hưởng phúc?"

Hai thanh niên cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chưa tỉnh hồn nhìn mọi người.

"Đúng vậy!" Hoàng Đại Tráng tự hào chỉ Mão Kim Đao, "Trông thấy không, vị kia chính là Đại đương gia của chúng ta, Mão Kim Đao danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, nữ anh hùng!"

"Hai người các ngươi có thể được Đại đương gia chúng ta nhìn trúng, chính là chuyện tốt do tổ tiên để lại." Hoàng Nhị Tráng hướng Mão Kim Đao ôm quyền, "Đại đương gia, ngài thích ai? Chỉ cần ngài nói một tiếng, ta lập tức sẽ khiêng xuống tắm rửa sạch sẽ đưa đến trong phòng ngài..."

"A! Ăn thịt người!" Một thanh niên gào lên, hai mắt trợn ngược, lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Đừng ăn ta đừng ăn ta! Ta một năm rồi chưa tắm rửa, thịt hôi lắm, không thể ăn!" Tên kia quỳ xuống đất khóc lớn, dưới thân có một bãi nước đọng tanh tưởi lan tràn, sợ tới mức tiểu ra quần rồi...

Hách Sắt ở một bên kinh hồn táng đảm.

Này này, cái thằng cha khởi động máy thời gian kia có phải đã đưa lão tử đến sai studio không, hình như đây là động yêu quái trong "Tây Du Ký" mà!

Lại nhìn Mão Kim Đao, liếc mắt nhìn hai người đang co quắp ở dưới đất, vẻ mặt chán ghét phất phất tay: "Thôi đi, mặt hàng thế này ta còn thấy chướng mắt nữa!"

Lời vừa nói ra, sắc mặt của đám Mạnh Tam Thạch lập tức có chút khó coi.

Mà đám Dương Nhị Mộc lại là vẻ mặt có chút hả hê, cùng ồn ào kêu lên:

"Ha ha ha ha, lão Tam, ta đã nói hai con gà con của ngươi không được

mà!"

"Loại hàng này mà vẫn dám đưa đến làm dơ mắt của Đại đương gia chúng

ta!"

"Tiễn vong, đừng làm xấu non nước hữu tình trong trại chúng ta!"

Sắc mặt Mạnh Tam Thạch biến thành màu đen, ra dấu cho Đại Tráng, Nhị Tráng, kéo hai nam tử kia xuống.

"Lão Tam, ta nói này, ngươi nhìn xem những thứ ngươi giành được này, không một ai có thể nhìn, heo rừng trên núi này còn đẹp mắt hơn đó." Dương Nhị Mộc cười nhạo nói.

"Nghe ý của Dương lão nhị ngươi, chẳng lẽ ngươi có diều hâu tốt hơn à?" Mạnh Tam Thạch trừng mắt.

"Hì! Lão Tam, hôm nay Nhị gia ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt!" Dương Nhị Mộc cười đắc ý, vỗ tay, "Dẫn người vào cho ta!"

Lời vừa dứt, hai tên sơn phỉ đen gầy kéo dài một người vào trong phòng.

Hách Sắt nhìn kỹ lại, người này chẳng qua chỉ là một thư sinh áo xanh, một thân trườing sam, dáng người gầy yếu, đầu tóc rối bời, không thấy rõ dung mạo.

"Đại đương gia, ngài nhìn tên này xem!" Dương Nhị Mộc đi lên phía trước, vội nâng cằm thư sinh kia lên, lộ ra khuôn mặt.

Trên đài, đôi mắt nhỏ của Mão Kim Đao rõ ràng lớn hơn một vòng, thân hình khổng lồ chậm rãi nghiêng về phía trước, bình tĩnh nhìn người thư sinh kia.

Sau đó thì cực kỳ thần kỳ, trên khuôn mặt đầy mỡ hiện ra hai rặng mây đỏ

ửng.

Quá hãi hùng!

Toàn thân Hách Sắt run một cái, vội quét ánh mắt về phía thư sinh có thể làm sơn phỉ đầu lĩnh đỏ mặt kia.

Chẳng lẽ là mỹ nam khuynh quốc khuynh thành à?

Nhưng vừa nhìn qua thì Hách Sắt lại hơi thất vọng.

Thư sinh kia mặt xanh xao, ngũ quan cực kỳ bình thườing, thật sự không có chỗ gì xuất sắc.

"Được được được, tên này rất tốt, vậy tên này đi!" Mão Kim Đao vỗ ghế dựa cười to nói.

Nghe vậy, chúng đạo tặc bên Dương Nhị Mộc lập tức hoan hô.

"Chúc mừng! Chúc mừng Đại đương gia!"

"Chúc mừng Đại đương gia đã tìm được áp trại phu quân!"

Ặc! Thì ra không phải là muốn ăn thịt người, mà là muốn cướp một áp trại lão công!

Hách Sắt cuối cùng cũng hiểu ra.

"Đại ca, Nhị đương gia đang đầu cơ trục lợi!" Hoàng Nhị Tráng giận dữ.

"Ai, không ngờ Nhị đương gia lại tìm một thư sinh, đây chính là tử huyệt của Đại đương gia." Hoàng Đại Tráng cũng liên tục lắc đầu.

Hách Sắt ở bên cạnh nghe vậy thì nghiêng mắt.

A hiểu rồi, nghe ý này thì có vẻ Đại đương gia kia có sở thích đặc thù đối với những thư sinh?

Nhưng...

Hách Sắt liếc nhìn thân hình đồ sộ của Mão Kim Đao một cái, rồi lại nhìn thân thể nhỏ bé của thư sinh kia, nuốt một ngụm nước bọt.

Hình thể đối lập... Chậc, chắc không bị đè đâu nhỉ!

"Được rồi, dẫn vị công tử này xuống, tiếp đãi chu đáo, buổi tối liền động phòng!" Mặt Mão Kim Đao tỏa sáng lên tiếng nói.

Chúng đạo tặc đều cao giọng trầm trồ khen ngợi, cả căn phòng tràn đầy không khí vui mừng nhẹ nhàng.

Không ngờ vào lúc này, thư sinh vẫn luôn yên tĩnh quỳ trên mặt đất kia bỗng nhiên dở chứng, vội bật dậy chạy về phía cột trụ bên trái, trong miệng còn hét lớn: "Sĩ khả sát bất khả nhục*!" (*Có thể chết chứ không thể bị làm nhục)

"Cẩn thận!" Mão Kim Đao kinh hô một tiếng, phần phật nhảy người lên cứu người, nhưng vẫn chậm nửa bước.

Thư sinh kia đã đụng đầu vào trụ lớn, đầu đầy máu, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Nhất thời, chúng đạo tặc đều ngây người.

Dương Nhị Mộc phản ứng đầu tiên, vội vàng chạy qua, mở mắt, nghe tim, loay hoay rất lâu mới cho ra kết luận:

"Đại đương gia, chỉ là ngất đi thôi. Tiểu tử này vài ngày rồi chưa ăn cơm, không có nhiều sức lực, đụng không chết."

Lời vừa nói ra, mọi người cùng thở dài một hơi.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mão Kim Đao đi qua nhìn nhìn thư sinh kia, vẻ mặt tiếc hận nói, "Thôi đi, đưa hắn đi đi, cứ đi tìm cái chết như vậy, thật khiến người khác đau lòng."

Sắc mặt Dương Nhị Mộc đen lại, chỉ có thể vâng dạ đáp ứng, cho người mang thư sinh kia xuống.

Lập tức, bầu không khí có chút nặng nề.

"Vì sao Mão Kim Đao ta không tìm được một lang quân như ý chứ?" Mão Kim Đao lắc đầu thở dài.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Mạnh Tam Thạch tiến lên một bước, trấn an nói:

"Đại đương gia, ngài yên tâm, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ tìm được một vị hôn phu như ý về cho Đại đương gia."

"Đúng đúng đúng! Đại đương gia nhất định sẽ tìm được một phu quân

tốt!"

"Không sai, cứ tin tưởng huynh đệ chúng ta!"

"Được được được!" Mão Kim Đao nhìn mọi người chung quanh, vẻ mặt cảm động, "Mão Kim Đao ta có thể có các vị huynh đệ làm bạn, cuộc đời này cũng không tệ... Hả?"

Nói đến phân nửa Mão Kim Đao đột nhiên dừng lại, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, ánh mắt chiếu tướng ở sau lưng Mạnh Tam Thạch... Hách Sắt.

Ặc?

Ặc, hở, á?

Ặc, hở, á, ai, ui, hic, ôi!!

Tóc gáy toàn thân Hách Sắt dựng đứng, trơ mắt nhìn Mão Kim Đao nhìn chằm chằm vào mình, sau đó cả thân hình thịt béo rung động đi tới trước mặt mình, nhếch miệng cười:

"Vị huynh đệ kia là?"

"Vị này là huynh đệ Tam gia mới thu ở trên đườing, tên là Hách Sắt." Hoàng Nhị Tráng bước lên phía trước giới thiệu với Mão Kim Đao.

"Háo sắc?" Mão Kim Đao sờ cằm quét Hách Sắt một vòng, "Tên rất hay, tên rất hay!"

Nói xong, chậm rãi đưa một tay ra, sờ soạng trên mặt Hách Sắt, khuôn mặt tỏa sáng: "Làn da rất đẹp!"

Tình huống gì vậy? Tình tiết gì vạiiiiii?!

Hách Sắt trừng lớn mắt cá chết, tóc gáy toàn thân đều run rẩy.

"Bốp!"

Tay Mão Kim Đao như tia chớp, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vội nắm... Nắm cái mông của Hách Sắt!

Tổ tiên nó chứ!

Đôi mắt cá chết của Hách Sắt suýt chút nữa bắn ra ngoài.

"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt! Co dãn rất tốt! Chọn ngươi đi!" Mão Kim Đao ngửa đầu cười to, "Người đâu, đem tiểu tử này rửa sạch cho ta, tối nay ta muốn cùng hắn động phòng!"

Động hốc, động phòng?!

Hai vạn con ngựa gào thét trong tim Hách Sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hai