Hồi 11 Mọi người xôn xao ngắm mỹ nhân, thế nào lại rước hoạ vào thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật chứng minh, Hách Sắt lo lắng về đồ ăn bị cắt xén hoàn toàn là buồn lo vô cớ.

Từ ngày Mạnh Tam Thạch, Hoàng Nhị Tráng nhìn thấy Thi Thiên Thanh tỉnh lại khi ấy, liền xuất hiện tin tức kỳ lạ là trong phòng Hách quân sư ẩn dấu tuyệt sắc mỹ nhân ở Việt Sắc trại lan truyền nhanh chóng.

Sau đó, liền kéo theo vô số quân đoàn ngắm mỹ nhân đến vây xem.

Đoàn sơn tặc đầu tiên tiến đến ngắm mỹ nhân là lúc Hách Sắt mới vừa đổi xong dược cho Thi Thiên Thanh, Thi Thiên Thanh vừa mới ngồi đối diện nghỉ ngơi uống nước, đột nhiên, Hoàng Nhị Tráng bất ngờ cùng với đoàn hán tử vọt tiến vào.

"Hách quân sư, nghe nói tiểu tử mới cứu kia là một mỹ nhân?!"

"Hách quân sư, bọn ta trước nay chưa thấy qua mỹ nhân, nhanh nhanh cho bọn ta mở mắt ra mà nhìn."

"Phụt ——!"

Hách Sắt kinh hãi, một ngụm nước thẳng tắp phun lên mặt Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh ướt đầy mặt, hai mắt trừng to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Sắt.

Nhưng trong mắt Hoàng Nhị Tráng cùng đám thổ phỉ, lại là một đôi mắt đẹp đến độ là một bộ dạng mỹ nhân yếu đuối như hoa sen mới nở hoa lê dính hạt mưa mênh mang gió thổi thảo nguyên thấp thoáng hiện dê bò......

Đám thổ phỉ hô hấp đình trệ nửa chén trà nhỏ, sau đó đều đỏ mặt yên lặng lui ra ngoài.

Hách Sắt: "......"

Thi Thiên Thanh yên lặng dùng tay áo lau nước trên mặt.

Đoàn thứ hai đến vây xem xuất hiện là lúc, Hách Sắt đang hết sức chuyên chú ngồi ở trước bàn cơm chuẩn bị ăn cháo bánh màn thầu của mình.

Không hề dự đoán trước, Hoàng Đại Tráng đầu trọc bóng loáng một đường ồn ào vọt vô cửa:

"Hách quân sư, nhanh lên, đem mỹ nhân trong phòng ngươi giấu cho bọn ta ngắm nào!"

"Đúng đó đúng đó!"

Đám huynh đệ phía sau theo đoàn tiến vào, còn có một người không có mắt đụng trúng bàn ăn, làm chéo cháo đã xé xong bánh màn thầu của Hách Sắt đổ đầy lên bàn.

"Nè!" Hách Sắt mắt cá chết nhảy dựng.

"Hoàng Đại Tráng, ngươi có nhìn lộn không? Người này mặt vàng như cây nghệ, sao có thể là mỹ nhân?"

"Hắn hiện tại nhắm hai mắt đương nhiên nhìn không ra, tiểu tử này mà mở mắt, chính là —— cái kia nói sao ta, đúng rồi, đẹp không sao tả xiết!"

Đám thổ phỉ hoàn toàn làm lơ Hách Sắt, một đoàn đầu chạy vọt tới trước giường, vây quanh Thi Thiên Thanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Nè nè!" Hách Sắt đứng lên, mắt cá chết hung hăng trừng mọi người.

"Không thì, chúng ta đánh thức hắn đi?"

"Không được, người còn đang dưỡng thương."

Đám thổ phỉ tụ tập thảo luận.

"Tôt tiên nó chứ! Cút hết cho lão tử!"

Hách Sắt tức khắc giận dữ, đưa tay hất bàn ăn, trên bàn cháo bánh màn thầu loạn xạ đổ đầy đất.

Chớp mắt liền tĩnh mịch.

Đám thổ phỉ chậm rãi quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Sắt đôi mắt cá chết hung quang bắn ra bốn phía, cả người phỉ khí cuồn cuộn, làm cho người ta sợ hãi.

Mọi người đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.

"Hách, Hách quân sư, ngài trước cứ bận đi nha!"

"Chúng ta còn có việc, đi trước!"

Nói xong, lập tức chạy thoát đi ra ngoài.

Hách Sắt hung hăng trừng mắt bóng dáng của mọi người sau một lúc lâu, quay đầu nhìn lại trên mặt đất ——

"A a a, cơm trưa của lão tử a a a a!"

Thi Thiên Thanh chậm rãi trợn mắt, nhìn vẻ mặt Hách Sắt buồn bực ngồi xổm trên mặt đất than vãn cho bát cháo của mình, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia nhàn nhạt ý cười.

Đoàn thứ ba lại là Dương Nhị Mộc dẫn đầu đi tới, bất ngờ tập kích vào ban đêm, Hách Sắt đang trải đệm chuẩn bị ngủ dưới đất.

"Họ Hách kia, nghe nói......" Dương Nhị Mộc cửa cũng không gõ, một chân đạp tiến vào, còn không cẩn thận dẫm lên cái gối Hách Sắt vừa mới sửa sang.

Hách Sắt ngẩng đầu, mắt cá chết hung bạo trừng.

Dương Nhị Mộc ngơ ngác, ngây ngốc nhìn Thi Thiên Thanh đang dựa trên giường, hiển nhiên là lâm vào trạng thái kinh diễm thất thần.

"Em gái ngươi á! Rốt cuộc ngắm xong hay chưa!"

Hách Sắt tức sùi bọt mép, một chân bay lên đá vào mông Dương Nhị Mộc, nháy mắt liền đá Dương Nhị Mộc ra phạm vi nhìn thấy.

Thi Thiên Thanh trên giường lông mi hơi hơi run lên.

"Này không được, này không được!" Hách Sắt trên mặt đất xung quanh loạn chuyển, "Đám thổ phỉ này rõ ràng là bụng đói ăn quàng tới chó cũng không tha! Đêm không bỏ qua ngày cũng không tha lại không biết nặng nhẹ, ôi nếu lỡ gặp tên có sắc tâm nửa đêm đột nhập sàm sỡ...... Ôi chao!" Hách Sắt đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Thi Thiên Thanh, "Thi huynh, huynh vẫn là cùng lão tử ngủ một giường đi!"

Thi Thiên Thanh hai mắt rộng mở thành viên.

"Yên tâm yên tâm! Lão tử tuyệt đối là chính nhân quân tử, hoàn toàn là vì bảo hộ trinh tiết cho Thi huynh!" Hách Sắt hạ tay cầm chăn chạy vội tới mép giường, đẩy Thi Thiên Thanh cùng đệm chăn vào bên trong, bản thân lại bọc chăn nằm ngoài sườn, vẻ mặt kiên định, "Hừ hừ, lão tử bên này canh giữ mép giường, ta muốn xem thằng nào ăn gan hùm gấu mật dám đến sờ mông lão tử!"

Thi Thiên Thanh thẳng tắp nằm trên giường hai mắt banh ra, mặt hướng tường đất, cả người cứng đờ.

"Thi huynh, yên tâm, có lão tử ở...... khò khò...... Tuyệt đối...... Không thành vấn đề...... khò......" Hách Sắt thanh âm nửa ngủ nửa tỉnh từ bên ngoài truyền đến.

Thi Thiên Thanh mí mắt nhẹ chớp, dừng một tí, lại chớp một chút, thở phào một hơi, bên cạnh Hách Sắt lẩm bẩm nói mớ, chậm rãi khép lại mi mắt.

Nửa tháng sau, số lượng đoàn sơn phỉ đến tham quan mỹ nhân càng ngày càng tăng, càng ngày càng có giá, còn đa dạng quà cáp, đưa hoa đưa gạo đưa nước đưa chăn, thậm chí còn có người xung phong nhận việc đến giúp Hách Sắt sửa nhà, nóc nhà......

Nhưng thần kỳ nhất chính là, ngay cả đệ nhất keo kiệt Việt Sắc trại Dương Nhị Mộc đồng chí phá lệ đưa tới hai con gà mái gà, còn nói là muốn cho Thi Thiên Thanh ăn canh bổ thân ——

Đối với việc này, Hách Sắt chỉ muốn nói một câu:

Tỏ tiên nó chứ! Đây quả nhiên là thế giới nông cạn chỉ biết nhìn mặt thôi!

Mà thân thể Thi Thiên Thanh mỗi ngày đề chuyển biến tốt đẹp, khí thế mỹ nhân cũng càng thêm rõ ràng.

Đầu tiên, Thi Thiên Thanh căn bản gầy đến lộ xương gò má dần dần có da thịt, mỗi ngày so với hôm qua càng anh tuấn, lông mày lưỡi mác như kiếm, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng như gọt, mắt trong tàng trăng; tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ là vàng như nến có chút thảm thiết, nhưng liếc mắt một cái, lại chính là một mỹ nhân như mầm đậu mới chớm nở. Đặc biệt là ở Việt Sắc trại phổ biến nhan sắc lão phu hàng xóm, Thi Thiên Thanh đích thực là hoa nhài mọc giữa phân trâu quần chúng thổ phỉ, xứng với cái danh "Trại hoa".

Sau đó, miệng vết thương Thi Thiên Thanh từng bước chuyển biến tốt đẹp, có thể xuống giường chậm rãi đi bộ, càng hiện dáng người thẳng tắp; tuy rằng có chút mảnh khảnh, quần áo mặc ở trên người rộng quá hoá thành trống vắng, nhưng đã hiện ra dáng ngọc thụ lâm phong hành tẩu giang hồ rồi.

Từ một bộ xương khô nửa người nửa quỷ biến thành như hiện giờ —— có thể nói là kỳ tích.

Mà loại biến hoá kỳ tích này, mỗi ngày đều xảy ra ở trên người Thi Thiên Thanh.

Hách Sắt mỗi ngày đối với Thi Thiên Thanh ngày càng kinh diễm, trong lòng có cảm giác run sợ ——

Có phải mình cứu được đại nhân vật mào đó rồi không!

Nhưng mà, nhiều lần hỏi Mạnh Tam Thạch để chứng thực, câu trả lời luôn là —— trên giang hồ chưa bao giờ nghe nói qua có một người như vậy, đặc biệt là họ "Thi".

Được hồi phục như vậy, Hách Sắt cuối cùng mới có mấy ngày an ổn ăn cơm.

Nhưng Thi Thiên Thanh khôi phục càng ngày càng tốt, thanh danh mỹ nhân cũng càng lúc càng lớn, rốt cuộc,  kinh động đến Việt Sắc trại Đại đương gia —— Mão Kim Đao.

*

"Phốc ——" một ngụm cháo từ trong miệng Hách Sắt thẳng tắp phun ra.

Mạnh Tam Thạch bên cửa vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Sắt khí thế kinh người sét đánh không kịp nhắm hướng trên mặt Thi Thiên Thanh mà phun tới.

Nhưng Thi Thiên Thanh trên bàn đối diện mí mắt cũng không nâng, chỉ là bưng chén nghiêng nhẹ bên thân, liền thực hiện hoàn mỹ động tác tránh né.

"Khụ khụ khụ, Tam gia, ngươi vừa mới nói cái gì?!"

Hách Sắt quẹt miệng, gấp giọng hỏi.

Mạnh Tam Thạch nhìn chằm chằm Thi Thiên Thanh trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, dừng một chút, nhìn phía Hách Sắt: "Đại đương gia muốn trông thấy Thi huynh đệ."

"Đại đương gia không phải vì chuẩn bị cho cuộc thi Tụ Nghĩa Môn phân đà nửa tháng sau mà đang bế quan luyện công sao?" Hách Sắt nhảy người lên cả kinh nói.

"Hách quân sư, Đại đương gia đang thúc giục, ngươi cùng Thi huynh đệ nhanh chuẩn bị đi đi." Mạnh Tam Thạch vẻ mặt ý vị thâm sâm nhìn thoáng qua Thi Thiên Thanh, bỏ xuống một lời khiến người ta khó lường suy nghĩ, xoay người rời đi.

"Tổ tiên nó chứ! Đây là ý quỷ gì hả!" Hách Sắt đặt mông ngồi ở trên ghế, ôm đầu kêu to.

Một cái màn thầu đưa tới bên dưới mí mắt Hách Sắt.

Hách Sắt ngẩng đầu nhìn phía đối diện, trước mắt tuy là khuôn mặt dài vàng như nến, nhưng mặt mày như họa, thanh tú xán lạn, đặc biệt là đôi mắt, trừ Hách Sắt sớm chiều cùng phòng đối mặt miễn cưỡng có vài phần sức lực chống cự, đám thổ phỉ trong trại cơ bản đều rơi vào trạng thái quên hô hấp nửa chén trà nhỏ.

Ai...... Không ổn rồi!

Hách Sắt thở dài một hơi: "Thi huynh, chúng ta lần này gặp trúng phiền toái lớn!"

Thi Thiên Thanh rũ mắt, dùng ngón tay đem màn thầu từng khối từng khối bẻ xuống, từng khối từng khối ngâm trong chén cháo của Hách Sắt.

Hách Sắt đỡ trán: "Thi huynh, hiện tại cũng không phải là thời điểm nhàn nhã xé màn thầu! Huynh sắp gặp phải tai vạ đến nơi rồi!"

Thi Thiên Thanh vẫn như cũ không nhanh không chậm xé màn thầu.

Hách Sắt tức khắc nóng nảy: "Thi huynh, lão tử ta chính là nói thật! Vị Đại đương gia này yêu thích động phòng với nam nhân, chớ nói nhan sắc của huynh, ngay cả lão tử tư sắc bậc này, suýt nữa bị ra tay độc ác bẻ hoa rồi ——"

Màn thầu đang bẻ ngừng lại, Thi Thiên Thanh bỗng nhiên giương mắt, đôi mắt trong thẳng tắp nhìn phía Hách Sắt.

Hách Sắt lập tức cảm giác trước mắt kim quang bắn ra bốn phía, vội hít sâu hai lần, ổn định tâm thần: "Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là —— Thi huynh, tướng mạo huynh như này, chỉ cần vừa ra mặt, tuyệt đối là sẽ bị Đại đương gia bắt đi động phòng đó! Chúng ta nhanh chống suy nghĩ biện pháp chống đối!"

Nói xong, liền dùng đôi mắt cá chết vạn phần lo lắng, ngàn điểm chân thành, một trăm phần trăm phiền muộn, thập phần nôn nóng nhìn Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Hách Sắt một lúc lâu, hàng mi dài chớp chớp, cúi đầu tiếp tục bẻ màn thầu cho cháo của Hách Sắt.

"Này!"

Nửa cái màn thầu bẻ xong.

"Này này!"

Còn thừa một phần ba.

"Này này này!!"

Toàn bộ hoàn thành.

"Tôt tiên nó chứ! Thi Thiên Thanh! Huynh rốt cuộc có nghe lão tử nói hay không?!"

Hách Sắt dựng mắt cá chết, tính đứng lên hất bàn.

Nhưng cái bàn mới vừa nâng lên được một chân, đã bị Thi Thiên Thanh một chưởng đè ép trở về.

Hách Sắt nâng bàn cứng đờ.

Thi Thiên Thanh đem màn thầu đầy chén cháo đẩy đến trước mặt Hách Sắt.

Hách Sắt đỉnh đầu tuôn ra gân xanh: "Thi Thiên Thanh, này là lúc nào rồi, còn ăn cái rắm ——"

Thi Thiên Thanh giương mắt, mày nhăn lại.

Hách Sắt sau lưng chợt lạnh, lập tức kinh sợ, ngượng ngùng lúng túng ngồi trên ghế, vẻ mặt không tình nguyện ăn màn thầu.

"Thi huynh, lão tử nói thật! Đại đương gia Mão Kim Đao kia không phải là người ăn chay! Lão tử không thể xem huynh đệ mình dê vào miệng cọp được!" Một bên ăn, một bên còn không quên nghiêm túc giải thích sự tình cho Thi Thiên Thanh.

Nhưng thấy Thi Thiên Thanh, lại là vẻ mặt hờ hững, không nhanh không chậm ăn xong màn thầu, uống xong cháo, sau đó liền lẳng lặng chờ Hách Sắt ăn xong.

Hách Sắt mắt cá chết sáng ngời, ủ rũ hút cháo ăn màn thầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Thi Thiên Thanh: "Thi huynh, huynh có biện pháp sao?"

Thi Thiên Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh Hách Sắt, nhẹ nhàng đập đập bả vai Hách Sắt, mở cửa đi ra.

"Thi huynh, huynh quả nhiên có biện pháp!" Hách Sắt tức khắc vui vẻ, vội vàng đuổi theo.

Gió sớm, Thi Thiên Thanh bước đi vững vàng, từng bước kiên định.

Hách Sắt đằng sau vội vã đuổi theo nhìn thấy bóng hình đó, trong lòng rối loạn cũng bất tri bất giác bình tĩnh.

Người trước mắt, dáng người thẳng tắp, áo vải phiêu dật, dùng chiếc đũa tùy ý làm trâm búi tóc, vài sợi tóc lỏng lẻo xả xuống, rồi phiêu phiêu trôi nhẹ trong làn gió, ẩn ẩn lộ ra tia xuất thần.

Thật là nhược liễu đón gió...... A phi, là ngọc thụ lâm phong mới đúng!

Hách Sắt xoa đôi mắt cảm khái nói.

*

Hai người đi vào đại sảnh Việt Sắc trại, cả nhà tranh đại sảnh bị toàn trại sơn phỉ chen đầy, mọi người thần sắc kích động, vẻ mặt chờ mong, mắt trông mong nhìn Hách Sắt......

Khụ, được rồi —— là nhìn Thi Thiên Thanh phía sau Hách Sắt.

"Hách Sắt tham kiếm Đại đương gia." Hách Sắt đôi mắt áp lực trừng lớn, gian nan đi đến Mão Kim Đao đang ngồi, ôm quyền thi lễ.

"Hách quân sư không cần đa lễ." Mão Kim Đao tuy rằng miệng xưng Hách quân sư, nhưng một đôi mắt đã sớm dính ở trên người Thi Thiên Thanh phía sau Hách Sắt, "Vị phía sau ngươi, chính là Thi Thiên Thanh huynh đệ à."

"...... Là......" Hách Sắt nhìn bộ dáng hai mắt tỏa ánh sáng của Mão Kim Đao, trong lòng không nén nổi sợ hãi, không dấu vết lùi về sau nửa bước, chắn trước Thi Thiên Thanh.

"Thi huynh đệ, ngẩng đầu cho ta xem xem." Mão Kim Đao vẻ mặt gấp không chờ nổi.

"Ách......" Hách Sắt da mặt co rút, muốn tìm cớ cự tuyệt, không ngờ trên vai đột nhiên nặng xuống, là Thi Thiên Thanh đặt tay lên vai của mình, cất bước đứng trước bản thân, hướng Mão Kim Đao ôm quyền, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, khắp phòng đầy gió mát, như đông cứng và ngưng tụ cả thời gian.

Mọi người bên trong chỉ thấy, nam tử thân hình cao dài thẳng tắp mà đứng, vải thô sắc trắng, búi tóc tuỳ ý vén, nhưng làm sao giấu được một thân thanh lẫm; mặt vàng như nến, môi mỏng trắng nhạt, nào che được ngũ quan thanh mỹ, lông mày lưỡi mác phi kiếm; đôi mắt kia, giống như ẩn giấu đêm thu trắng sáng, sao mai hàn thiên, chỉ một cái liếc mắt, tim đập liên thanh, hô hấp đình trệ.

Cả toàn đại sảnh nháy mắt lâm vào trạng thái tĩnh mịch quỷ dị, cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người tự cảm thấy ngực bị đè nén hít thở không thông, thì mới chợt hoàn hồn, mỗi người mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển như trâu.

Mão Kim Đao vẻ mặt khiếp sợ, mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần, chậm rãi từ ghế thái sư đứng lên, một bước chấn động đi tới trước người Thi Thiên Thanh, nâng tay lên muốn sờ soạng mặt Thi Thiên Thanh.

Ôi chao! Chẳng lẽ lại là tiết mục sờ mặt bóp mông xong đi động phòng?

Hách Sắt tức khắc đại kinh thất sắc, thoáng cái tiến lên chắn trước Thi Thiên Thanh.

"Đại đương gia khoan đã!"

Mão Kim Đao cánh tay đang giơ lên chợt dừng, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nhìn phía Hách Sắt: "Hách quân sư đây là ý gì?"

"Ha ha ——" Hách Sắt cười gượng, "Đại đương gia thận trọng! Tục ngữ nói, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, ơ phi, là thỏ không ăn cỏ gần hang, Đại đương gia, Thi huynh cũng coi như là huynh đệ trại chúng ta, ngài không thể......"

"Hách quân sư!" Mão Kim Đao hai mắt nhíu lại, "Việc riêng của Mão Kim Đao ta còn không tới phiên ngươi xen mồm!"

"Không phải...... Đại đương gia, ngài trước hết nghe ta nói......" Hách Sắt đầy đầu đổ mồ hôi.

"Tránh ra!" Mão Kim Đao lập tức giận dữ, trở tay đánh ra một chưởng.

Hách Sắt chỉ cảm thấy hoa mắt, Mão Kim Đao chưởng phong phút chốc liền tiến tới trước mắt!

Ôi chao!

Hách Sắt bị dọa ngốc.

"Bang!"

Đột nhiên, tiếng giòn thanh vang lên, Mão Kim Đao chưởng phong đột nhiên đình trệ, lơ lửng ngừng trước lỗ tai Hách Sắt nửa tấc.

Một cái chớp mắt tĩnh mịch.

Hách Sắt từng chút từng chút chuyển ánh mắt, mắt cá chết rộng mở thành hình tròn.

Mão Kim Đao cánh tay cường tráng ấy vậy mà bị một bàn tay vàng như nến bắt lại.

Mà bàn tay vàng như nến đó......

Hách Sắt nuốt một ngụm nước miếng, giương mắt.

Thi Thiên Thanh bên cạnh mày kiếm lạnh lùng dựng lên, mắt lạnh lẽo thấu xương, gắt gao trừng mắt Mão Kim Đao, băng hàn dồn dập tựa như thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ.

Ta cmn biện pháp của Thi huynh nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh