Hồi 10 - Quỷ thi giương mắt câu hồn, không biết được đổi tên mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần quang huy kim sái, niệu minh đàm ca ngâm.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy rách nát, từng chút chiếu vào mặt Hách Sắt đang ngủ loạn xì ngầu, chất lỏng lấp lánh sền sệt, từ miệng Hách Sắt nhỏ giọt, thấm trên giường nam tử đang băng bó vết thương.

Đột nhiên, cánh tay nam tử nhẹ nhàng cử động, ngay sau đó, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng "Ầm ầm" đập cửa, tiếng Mạnh Tam Thạch cùng Hoàng Nhị Tráng lần lượt truyền vào.

"Hách quân sư!"

"Hách quân sư, ngươi dậy chưa?"

"Ách......" đầu Hách Sắt thay đổi hướng, lau nước miếng trên mặt, ngủ đến mặt đầy hồng quang.

"Ầm ầm ầm!"

"Hách quân sư?!"

Hách Sắt vô ý thức giơ tay hai cái, bên ngoài tiếp tục hô.

"Kẽo kẹt ——"

Cửa vừa mở, hai bóng người ngược sáng đi vào, song song đứng ở đầu giường nhìn thấy, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.

"Hách quân sư, Hách quân sư!" Mạnh Tam Thạch nhíu mày đánh bả vai Hách Sắt.

"Ơ......" Hách Sắt hai hàng lông mày nhíu chặt, đầu trên giường cọ xát hai lần, bỗng nhiên, mí mắt run lên, mắt cá chết mở to, cả người liền như lò xo bắn lên, kêu sợ hãi một tiếng: "Ôi chao, lão tử ngủ lúc nào thế!"

Mạnh Tam Thạch cùng Hoàng Nhị Tráng đồng thời thở dài một hơi.

"Ta phi! Hù chết lão tử!" Hách Sắt quay mắt đảo qua, kinh khủng kêu to, "Hai người đến đây lúc nào?!"

Mạnh Tam Thạch cùng Hoàng Nhị Tráng: "......"

Ba người yên lặng đối diện sau một lúc lâu ——

"Ơ khụ, cái kia —— Tam gia, Hoàng nhị ca, chào buổi sáng!" Hách Sắt túm túm quần áo, cười gượng.

"Hách quân sư ngủ không tệ nha!" Hoàng Nhị Tráng nhìn Hách Sắt, vẻ mặt không tín nhiệm, "Vị huynh đệ này thế nào rồi?"

"Tôt tiên nó chứ!" Hách Sắt lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng xoay người sờ loạn trán rồi đến cái mũi của nam tử, trong tích tắc, mới thở dài một hơi, vỗ ngực nói, "Còn sống còn sống......"

Mạnh Tam Thạch vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên lật mí mắt của nam tử, kiểm tra xong rồi quan sát miệng vết thương được băng bó, kinh ngạc nói: "Tiểu tử này cư nhiên thật sự đã chịu đựng được —— nhưng bộ dáng hắn đêm qua, rõ ràng đã mất đi ý niệm muốn sống......"

Nói đến đây, Mạnh Tam Thạch không khỏi quay sang, chuyển mắt nhìn phía Hách Sắt: "Chẳng lẽ là Hách quân sư ngươi —— làm cái gì rồi?"

"Còn ai nữa chứ?! Đương nhiên là lão tử ta ngăn cơn sóng dữ!" Hách Sắt vẻ mặt đắc ý, bạch bạch bạch vỗ bộ ngực, "Có Hách Sắt ta ra tay, tuyệt đối là một biến thành hai! Ta đêm qua cùng vị đại ca này đàm thoại về lí tưởng nhân sinh, từ tự cổ chí kim đến phân tích báo cáo, khuôn sáo toàn đâu ra đó, câu câu chữ chữ đều đánh trúng điểm yếu, tranh luận kịch liệt, lập tức liền đem người chết thuốc đến bệnh trừ, đưa vị đại ca này từ tử thần mang về!"

Một cái chớp mắt yên lặng ——

Mạnh Tam Thạch cùng Hoàng Nhị Tráng ngơ ngác nhìn Hách Sắt còn không có nước miếng mà nuốt:

"......"

"Như thế nào, các ngươi không tin?" Hách Sắt mắt cá chết trừng hướng hai người.

"Khụ, Nhị Tráng, bón tiểu tử này chút dầu gạo." Mạnh Tam Thạch mở kỹ năng làm lơ, quay đầu lấy bình dược.

"Được." Hoàng Nhị Tráng xoay người đem bình gốm nóng hổi đặt trên bàn, bắt đầu hết sức chuyên chú múc dầu.

Này này, hai ngươi làm lơ lão tử đúng không!

Hách Sắt khóe mắt co giật.

Nhưng ngay sau đó, vừa thấy Hoàng Nhị Tráng kia chân tay vụng về liền đem chuyện nam tử kia đặt lên đầu, Hách Sắt lập tức vì điểm này mà khó chịu vứt chuyện hồi nãy sang một bên, vội vàng vọt đi lên: "Cẩn thận, cẩn thận!"

Một bên kêu, một bên nằm ở trên giường chậm rãi nâng nam tử dậy, dựa vào trên người mình, đưa tay mở miệng nam tử: "Hoàng nhị ca, ngươi cẩn thận một chút nào."

"Yên tâm, yên tâm." Hoàng Nhị Tráng thật cẩn thận cầm cái muỗng, múc ra một muỗng dầu, run run rẩy rẩy đưa đến miệng nam tử, tư thế này, tay run có tần suất, làm Hách Sắt kinh hồn táng đảm.

"Hoàng nhị ca, ngươi có làm được không?" Hách Sắt run rẩy lông mày hỏi.

"Không thành vấn đề! Ta mà ra tay —— thì!"

Một câu chưa nói xong, liền thấy Hoàng Nhị Tráng đột nhiên hít một hơi, sau đó hai mắt thẳng băng trừng về phía trước, cả người đều ngây ngốc.

"Hoàng nhị ca?" Hách Sắt ngẩn ra.

Hoàng Nhị Tráng tiếp tục biểu hiệu dại ra, ngây ngốc trừng mắt về trước.

"Nè nè, Hoàng nhị ca, ngươi không bị trúng tà chứ!" Hách Sắt phất tay kêu to.

"Làm sao vậy......" Bên cạnh Mạnh Tam Thạch đang phối dược quay đầu nhìn lại, sau đó —— sự tình quỷ dị phát sinh!

Việt Sắc trại Tam đương gia thế mà cũng cương cứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối, đầy mặt khiếp sợ, giống như nhìn thấy được người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu.

Nè —— nè nè này!

Xảy ra cái gì vậy trời?!

Hách Sắt sau lưng từng trận lạnh cả người, theo phương hướng ánh mắt hai người phỏng đoán —— hiển nhiên là đang nhìn về phía nam tử đang dựa vào mình......

Lại có chuyện gì sao?!

Hách Sắt nuốt nước miếng, cứng đờ động thân hình nam tử, khiến nam tử phải dựa vào cánh tay của mình, sau đó đầu chậm rãi quay về phía trước, chuyển tới nam tử mặt bên, run rẩy mí mắt nhìn lại ——

!!

Hách Sắt mắt cá chết bạo viên nứt ra, ba hồn bảy phách nháy mắt phi du ngoài Cửu Trọng Thiên.

Trước mắt nam tử mặc hắc y, không biết khi nào mở hai mắt ——

Đó là đôi mắt làm kinh sợ tâm hồn, thanh tuyền trong trẻo, sáng như trăng, có thể so với —— thiên khung sương tinh phá vân, minh nguyệt xuất hải kính thiên.

Vòm trời sương tinh phá mây, ánh trăng phản chiếu dưới biển.

Cũng không biết trải qua bao lâu, liền thấy cặp mắt dài kia nhẹ nhàng run lên, che khuất ánh mắt, như chấn động ánh sao rớt xuống đầy trời.

Hách Sắt chỉ cảm thấy cả người chấn động, lúc này mới sợ hãi hoàn hồn, phát giác ngực đau nhức, chính là lâu quên hô hấp, suýt nữa thì nghẹn chết.

"Ta phi cmn!" Hách Sắt thở gấp gáp mấy hơi thở, cuồng vỗ ngực nói.

"Hô!"

"Shh!"

Hai tiếng dị thanh từ phía sau truyền đến, Hách Sắt quay đầu vừa thấy, đúng là hai người Hoàng Nhị Tráng cùng Mạnh Tam Thạch, đều cùng một thư thế vỗ ngực thở dốc, biểu tình động tác so với mình không có khác nhau.

Ôi chao! Quả thực tất cả mọi người bị hút hồn!

Hách Sắt còn chưa hoàn hồn yên lặng liếc mắt Mạnh, Hoàng hai người, nhưng thấy Mạnh Tam Thạch sắc mặt kinh ngạc, Hoàng Nhị Tráng vẻ mặt thất hồn mặt đỏ......

Ể?

"Hách, Hách quân sư, ta, ta tay chân thô lỗ như vậy, thật sự không thích hợp chiếu cố người bệnh." Hoàng Nhị Tráng cả người hồng giống như con cua, cầm trong tay cháo chén đưa cho Hách Sắt, "Ta, Ta đi ra ngoài hít thở không khí......"

Nói xong, mang cái đầu hồng chạy nhanh như chớp

Nè nè!

Một tay bưng cháo một tay đỡ nam tử Hách Sắt da mặt giật giật.

"Khụ, Hách quân sư, thuốc mỡ điều chế xong rồi, kết hợp với Tân hoạt mỹ phu tán tối qua ta đưa đắp lên miệng, miệng vết thương của vị huynh đệ này ——" Mạnh Tam Thạch mang trong tay một bình sứ màu trắng nhét vào dưới nách Hách Sắt, thế nhưng cũng vội vàng chạy đi ra ngoài, để lại cho Hách Sắt cái cổ đỏ rực.

Nè nè nè!

Các ngươi tốt xấu cũng là bá vương thổ phỉ mỗi ngày chạy đi cướp bóc các thanh niên trong trắng, sao vừa đến thời điểm mấu chốt so với lão tử đại khuê nữ hoa cúc hàng thật giá thật còn thẹn thùng hơn hả!

Hách Sắt vẫn duy trì một tay bưng chén, dưới nách kẹp dược bình, tay kia tử thế quỷ dị đỡ bệnh nhân, mắt cá chết loạn nhảy.

Đột nhiên, Hách Sắt chỉ cảm thấy trên cánh tay động một chút, chính là nam tử muốn tự mình ngồi thẳng, dựa vào sức lực bản thân giãy giụa đứng dậy.

"Đại ca, thân thể ngài còn thương đó! Đừng lộn xộn!"

Hách Sắt lập tức nóng nảy, vội vàng đem chén cháo dược bình để trên bàn nhỏ một lượt, đỡ lấy nam tử.

Nam tử thân hình nhẹ nhàng run lên, giương mắt liếc Hách Sắt một cái.

Ôi chao!

Hách Sắt lại là hô hấp căng thẳng, đôi mắt bầu trời đầy sao, nguyệt sắc trêu người.

Ai u mẹ ơi nga, đôi mắt vị đại ca này cũng quá ma tính đi.

Hách Sắt nuốt nước miếng ngụm bự.

Hàng mi dài nam tử run lên, nhẹ nhàng rũ xuống.

Hách Sắt đột nhiên thấy áp lực biến mất, lập tức từ hoảng hốt thành hoàn hồn, vội xếp chăn biến thành một cái đệm dựa, đỡ nam tử chậm rãi dựa, lúc này mới thở một hơi dài, lại bưng lên chén cháo, múc một muỗng nhỏ dầu đưa đến bên miệng khô cằn của nam tử.

"Lại, nhanh nhanh uống một ngụm."

Nam tử rũ mắt, môi nhấp nhấp, chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.

Hách Sắt lập tức đút vào, nhanh chóng bắt đầu bón cho vịt ăn cháo, một ngụm tiếp một ngụm, bón đến vui vẻ vô cùng:

"Đại ca, chúng ta trước mắt ăn uống loãng một chút, chờ thêm hai ngày thân thể ngươi tốt lên rồi, tiểu đệ cho ngươi ăn ngon một tí."

Nam tử thần sắc bất động, chậm rãi nuốt dầu gạo xuống.

"Xem sắc mặt đại ca này, quả thực cùng với nghệ vàng y chang nhau, vừa thấy chính là lâu ngày không ăn thiếu dinh dưỡng tạo thành." Hách Sắt vẻ mặt kiên định, "Hôm nay Dương Nhị gia bọn họ khẳng định sẽ đi vào thị trấn mua gạo, tiểu đệ một lát đi xin Tam gia, tốt nhất là có thể mua một con gà mái cho đại ca ngươi đại bổ......"

Một bên lải nhải, chén dầu gạp nhanh chóng thấy đáy, Hách Sắt lại bưng cháo quét loạn, khó khăn lắm mới quét được nửa chén, ngồi xuống tiếp tục bón cho nam tử, "Quá keo kiệt, cư nhiên cho có chút...... Lão tử không phải nói muốn lấy phần ăn lão tử nhường sao, như vậy sao mà đủ nhét kẽ răng được......"

Nam tử khẽ nhếch đôi môi khép lại.

"Ách? Đại ca, ngươi sao không ăn nữa?" Hách Sắt tức khắc nóng nảy, cái muỗng đưa đến bên miệng nam tử, "Lại uống một chút nha."

Nam tử rũ lông mi, giơ tay đụng cái muỗng trong tay Hách Sắt chậm rãi đẩy trở về.

"Đại ca?" Hách Sắt nhíu mày, "Ngươi không phải là kén ăn chứ?"

Nam tử ngừng một lát, tiếp tục đẩy cái muỗng, sau đó đem cái muỗng đẩy đến bên miệng Hách Sắt.

Ta cmn phi thăng đây!

Hách Sắt lúc này mới hiểu được.

"Đại ca, ngươi ý là muốn ta uống?" Hách Sắt đầy đầu hắc tuyến.

Nam tử cúi đầu, cái muỗng trong tay kiên định không di chuyển.

"Đại ca, ngươi yên tâm, tiểu đệ còn cơm mà! Tuy rằng Dương Nhị gia kia keo kiệt nói chỉ cho chúng ta một phần đồ ăn, nhưng khẳng định sẽ không vô nhân đạo như vậy đâu...... Ách...... Hẳn là không thể nào......"

Hách Sắt nhìn trong tay nửa chén dầu gạo phiền muộn nửa giây: "Không có việc gì, lát nữa tiểu đệ đi tìm Đại đương gia đọc mấy câu thơ cổ, thế nào cũng có thể xin một chén cơm từ thùng cơm của Đại đương gia! Đại ca, ngươi yên tâm uống đi!"

Nam tử trầm mặc bất động.

"Đại ca, uống đi!" Hách Sắt kiên trì đưa cái muỗng.

Nam tử hơi hơi nghiêng đầu.

"Đại ca ngươi thật không uống?" Hách Sắt trừng to mắt cá chết.

Nam tử rũ mắt bất động.

Người này là thuộc giống lừa à, lì muốn chết!

Hách Sắt nheo mắt, rầm một tiếng mang chén đặt trên giường: "Được! Không uống thì không uống, nghe nói dầu gạo chính là thánh phẩm mỹ dung, phần dư lại này cho đại ca ngươi dùng đắp mặt!"

Nói xong, Hách Sắt liền đổ ra tay một đống dầu gạo, thoa thoa trên mặt nam tử.

Nam tử hàng mi dài vừa động, trợn mắt mở to, thẳng tắp nhìn phía Hách Sắt.

Hách Sắt lập tức bị trấn, toàn thân cứng đờ.

Nam tử trong mắt ánh mắt vừa động, dường như khẽ thở dài một hơi, kéo tay Hách Sắt xuống, dùng ngón tay chấm dầu gạo bên tay Hách Sắt, ở trên ván giường chậm rãi viết:

【 no rồi 】

"A? Đại ca, ngươi biết viết chữ!" Xuyên qua đến đây toàn ở chung với đám mù chữ Hách Sắt kinh kỉ quá đỗi.

Nam tử nhẹ gật đầu.

"Vậy...... Đại ca, ngươi tên là gì?" lực chú ý của Hách Sắt lập tức bị dời đi, "Tiểu đệ không thể mỗi lần đều đối với ngươi 'đại ca đại ca' một hai tiếng như vậy,  không tiện lắm."

Nam tử ngón tay nhỏ run lên, sau đó lại chấm lòng bàn tay dầu gạo Hách Sắt tiếp tục trên giường viết:

【 Thiên Thanh 】

"Thiên...... Thanh......" Hách Sắt thấp giọng niệm hai chữ, chậm rãi giương mắt.

Người trước mắt, tuy rằng gầy lộ xương khô, thân hình ốm yếu, sắc mặt vàng như nến, nhưng lại lô một đôi mắt như cất chứa ngàn sao trăng......

"Thiên Thanh, tên này nghe rất hay......" Hách Sắt tỏ vẻ tâm đắc, "Đâu giống tên của ta...... Ai......"

【 Ân công tên là......】

Nam tử tiếp tục hạ bàn tay khô gầy viết viết.

"Ách, khụ...... Ân công gì đó tiểu đệ không đảm đương nổi," Hách Sắt vẻ mặt ngượng ngùng gãi gãi cổ, "Tiểu đệ họ Hách, Xích Nhĩ Hách, tên Sắt, Cẩm Sắt của Sắt."

Nam tử ngón tay cứng lại, hàng mi dài nâng lên, nhìn về phía Hách Sắt.

Hách Sắt da mặt một trận phát sốt: "Cái, Cái kia, tên này chính là phụ thân ta thức khuya dậy sớm đặt cho lão tử, chính là tên hay thiên hạ độc nhất!"

Nam tử hai tròng mắt óng quang lộng lẫy, tựa như một giọt ánh trăng rơi vào sơn tuyền, tạo nên một vòng gợn sóng.

Hách Sắt mặt càng nóng hơn.

【 Tên hay 】

Tay khô gầy chỉ viết xuống ba chữ.

"Đại ca, ngươi là người đầu tiên khen tên của ta hay đó!" Hách Sắt vỗ bạch bạch lên bả vai nam tử Thiên Thanh, vẻ mặt cảm động.

Nhưng cảm động không tới một giây, lại toát lên một nghi vấn: "Đại ca, nói như vậy, ngươi họ 'Thiên'?"

Nam tử ngón tay run run, chậm rãi cong lên một chút, chấm một chút dầu gạo, trên giường viết một chữ.

Nhưng lần này, cũng không biết là nam tử không còn khí lực hay do dầu gạo đã khô cạn, chữ viết viết ra thập phần mơ hồ.

Hách Sắt trừng mắt xem xét sau một lúc lâu, nhìn nét mà nam tử viết mà mơ hồ đại khái phán đoán:

"Hoành Chiết...... Hoành...... Phiết...... Thi?!"

Hách Sắt mắt cá chết nhảy dựng, giương mắt nhìn phía nam tử: "Đại ca, ngươi họ Thi?"

Ngón tay nam tử cứng đờ, giương mắt nhìn phía Hách Sắt, ánh mắt trong trẻo, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.

Hách Sắt tức khắc mũi đau xót, vỗ bả vai nam tử, vẻ mặt đồng cảm như chính bản thân cũng chịu đựng: "Tiểu đệ hiểu, thập phần hiểu! Tên này họ này đều là cha mẹ trời sinh đặt cho, không được lựa chọn, chỉ có thể chịu! Tiểu đệ không phải nói họ 'Thi' này không tốt, đại ca họ không kỳ quái thì cũng không có tiểu đệ tên kỳ quái...... Tóm lại, đại ca cái kia, ơ không, Thi Thiên Thanh đồng chí, không được, Thi huynh, hai ta thật đúng là cùng người lưu lạc nơi xa xăm nha!"

Nói xong, liền bày vẻ mặt người từng trải nắm bàn tay nam tử dùng sức lắc lắc.

Nam tử bình tĩnh nắm chặt tay nhìn Hách Sắt, yên tĩnh một hồi, cũng chậm rãi cầm lại tay Hách Sắt.

Hách Sắt không khỏi cảm khái vạn phần, một phen ôm lấy bả vai Thi Thiên Thanh, hào khí muôn vàn nói:

"Được, Thi huynh, về sau huynh chính là huynh đệ của Hách Sắt ta! Hai ta về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Chuyện đại sự, đều có Hách Sắt ta cùng huynh bầu bạn!"

Thi Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Hách Sắt, trong mắt sao sớm lưu sắc, xem đến Hách Sắt toàn thân mềm xẹp, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Ực ——" Hách Sắt nuốt nước miếng vỗ ngực thở hổn hển hai đợt, vỗ tay một cái, "Được! Vậy thì, chúng ta bắt đầu đổi dược đi!"

Nói xong, liền xoay người nắm lấy bình sứ màu trắng Mạnh Tam Thạch mới vừa đưa, lại móc ra bình sứ màu phấn hồng tối qua, vẻ mặt rối rắm: "Đầu tiên bôi cái nào trước đây? Ai u, trí nhớ của lão tử, quả thực là cảm động lòng người nha......"

Thi Thiên Thanh liếc bóng dáng Hách Sắt một cái, lại đem ánh mắt dời về chữ cuối cùng phía trên ván giường, chậm rãi dùng ngón tay vẽ chữ, bút tích kia, rõ ràng chữ "Thi" vẫn còn nhiều nét, còn chưa viết xong, lại thấy Thi Thiên Thanh động động ngón tay, nhẹ nhàng xoá tiệt chữ viết, không để lại nửa điểm dấu vết.

*

Rất lâu sau đó, mỗ người hiện đại Hách Sắt mới ý thức được mình đã hiểu lầm khổng lồ.

Minh triều chính là dùng chữ phồn thể, cái gọi là "Thi" hẳn là "Thi" kia mới đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh