Hồi 9 - Tam gia cao nhân y thuật, quân sư hát vang hết hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đỉnh núi trại Việt Sắc Trại bên trong nhà tranh độc viện, Hách Sắt cùng Hoàng Nhị Tráng bên giường gỗ vẻ mặt khẩn trương, nhìn Mạnh Thạch ngồi mép giường lấy từ bên trong bao túi to màu đen móc ra một đống đạo cụ kỳ kỳ quái quái.

Túi châm bạc ngăn nắp, tạo hình tinh xảo, còn có một đống lọ thuốc cam hồng lục xanh lam tử bảy sắc cầu vòng đủ cả......

"Ôi ôi, Tam gia đây là muốn triệu hoán thần long sao?" Hách Sắt trừng mắt mắt cá chết hỏi Hoàng Nhị Tráng bên cạnh.

"Ơ?" Hoàng Nhị Tráng đần mặt.

"Khụ, cái kia... Tiểu đệ là nói, xem tư thế này của Tam gia, chẳng lẽ Tam gia biết y thuật?" Hách Sắt vội sửa lời nói.

"Đúng đó! Tam gia y thuật cao tay! Trong trại các huynh đệ đau đầu nhức óc đều là Tam gia chữa khỏi!" Hoàng Nhị Tráng vẻ mặt tự hào.

Oa quao, xem ra Mạnh Tam gia này bối cảnh không đơn giản nha!

Hách Sắt yên lặng dán lên cho Mạnh Tam Thạch "Cao nhân" nhãn.

"Nhị Tráng, ngươi đi phòng bếp nấu một chậu nước sôi tới." Mạnh Tam Thạch quay đầu lại nói.

"Được!" Hoàng Nhị Tráng nghe lời chạy ra.

"Hách quân sư!" Mạnh Tam Thạch lại nhìn về phía Hách Sắt.

"Có! Tam gia, yêu cầu tiểu đệ làm cái gì?" Hách Sắt vội vàng tiến lên.

Mạnh Tam Thạch bình tĩnh nhìn Hách Sắt: "Hách quân sư, ngươi có sợ máu không?"

"Máu?" Hách Sắt sửng sốt, ngắm liếc nam tử trên giường miệng vết thương đã hư thối, nuốt nuốt nước miếng, đánh vào bộ ngực, "Yên tâm, tiểu đệ không sợ máu!"

"Tốt." Mạnh Tam Thạch gật đầu, lôi bình sứ màu lam ra rắc bột thuốc lên cán dao nhỏ vừa mỏng vừa bén, nghiêm mặt nói, "Ta muốn đem thịt thối trên người hắn toàn bộ cạo đi, lát nữa ngươi giúp ta trấn giữ hắn, đừng để hắn loạn động."

Ôi chao?! Cạo thịt chữa thương?!

Hách Sắt mí mắt run lên: "Cái kia, không có thuốc tê...... Ách...... Không có thuốc mê sao?"

"Có thì có, nhưng chỉ sợ......" Mạnh Tam Thạch cầm lấy một bình sứ màu xanh lục lắc đi lắc lại, chau mày, "Hết hạn rồi......"

Ta phi, thuốc mê cổ đại cũng có hạn sử dụng?

Hách Sắt đột nhiên cảm thấy có gì có xuyên qua.

"Nước tới, nước tới!" Hoàng Nhị Tráng bưng một chậu nước sôi chạy tiến vào.

"Đặt ở bên này." Mạnh Tam Thạch cầm lấy một bình sứ màu tím, đổ bột phấn màu tím vào nước, nước bốc lên một luồng khói, sau đó liền tản mát ra mùi hương thấm vào nội tâm ruột gan.

Mạnh Tam Thạch trong túi đen móc ra một chồng vải bông trắng, đưa cho Hách Sắt: "Đem vải này thấm nước trong bồn, lột quần áo hắn ra, toàn thân chà lau một lần, vết bẩn liền tụ thành một khối, để ý miệng vết thương, không được dùng quá nhiều lực."

"Toàn, toàn thân sao?" Hách Sắt cầm vải bông khăn, toàn thân đều có chút cứng đờ, "Đây là không phải có điểm không chiếu cố riêng tư của người khác......"

Mạnh Tam Thạch nhíu mày nhìn lại Hách Sắt,
"Hiểu rồi, hiểu rồi! Toàn thân toàn thân!"

Hách Sắt lập tức thành thạo đem quần áo trên người nam tử lột sạch, cuối cùng chỉ còn một mảnh quần là không hạ thủ được, liếc mắt Mạnh Tam Thạch một cái hình như cũng không thấy ngại, lúc này mới căng da đầu bắt đầu lau người.

Này không lau thì không biết, lau một phát dọa nhảy dựng rồi.

Nam tử này tuy rằng gầy như cái que, nhưng thân hình thon dài, tư thế cân xứng, hiển nhiên lúc khỏe mạnh thân hình không tồi, chỉ là sau khi chà lau làn da hiện ra màu vàng như nghệ quái dị, kết hợp miệng vết thương tay chân hư thối, thập phần nhìn thấy ghê người.

Lúc Hách Sắt đem người này xoay người chà lau phía sau lưng, chà đến giật mình, phía sau người này vết thương như bị roi đánh, khắp nơi trầy da thâm thịt, hư thối chảy mủ, thảm không nỡ nhìn.

Tổ tiên nó chứ! Đại ca ngươi khi trước rốt cuộc là bị ai hại nên nông nỗi này?!

Hách Sắt một bên run rẩy tâm can, tiếp tục chà lau tứ chi, lúc lâu đến phần ngón tay, phát hiện hổ khẩu tay phải này là vết chai rất dày.

hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.)

"Tiểu tử này hẳn là quen dùng kiếm." Mạnh Tam Thạch chỉ nhìn thoáng qua liền suy đoán, "Chỉ là tiểu tử này đan điền trống rỗng, không có một tia nội lực, rất kỳ quái."

Ôi chao, căn bản thực sự có nội lực tồn tại sao!

Hách Sắt cố nén không biểu hiện ra ngoài vẻ khiếp sợ, bắt đầu lau mặt nam tử.

Lần lau này, Hách Sắt hơn cả kinh ngạc.

Căn bản nam tử khuôn mặt bị bùn khô bao trùm nhìn không ra, hiện giờ lau một cái, liền hiện ra ngũ quan của nam tử, tuy rằng gầy lộ xương, nhưng đôi mắt nhắm chặt kia tạo thành đường chỉ dài như thêu, hai lông mi uốn cong như quạt, quả thực đẹp một cách không khoa học, kết hợp với mặt vàng như nến khô gầy thập phần không hợp.

Hách Sắt tay cứng lại, đột nhiên toát ra một ý tưởng đáng tin cậy.

Uy uy, lão tử không phải là gặp thuật dịch dung truyền thuyết trong giang hồ đi?!

Nghĩ vậy, Hách Sắt không khỏi có chút kích động, vội vàng ghé vào cổ nam tử bên cạnh tinh tế điều tra, lòng tràn đầy hy vọng có thể từ trên mặt nam tử bóc một tấm da người.

Nhưng sờ soạng nửa ngày, chớ nói da người, một cọng lông cũng không nhổ xuống được.

"Không phải dịch dung da người, có thể là người này trời sinh da vàng ——" Mạnh Tam Thạch tiến lên dùng tay lay lỗ tai nam tử, lắc lắc đầu, bắt đầu kiểm tra khoang miệng nam tử, "Ai?!"

"Tình huống gì thế này?" Hách Sắt tức khắc cả kinh, "Không phải là đầu lưỡi bị cắt rút chứ?!"

"Thật ra không có." Mạnh Tam Thạch thở dài một hơi, nhíu mày nói, "Là có người dùng than lửa huỷ hoại cổ họng hắn."

"Lửa, than lửa?!" Hách Sắt sắc mặt đại biến, "Vậy về sau hắn không thể nói chuyện sao?"

"Khó lắm! Cho dù sau có thể ra tiếng đi nữa, sợ là thanh âm cũng bị khàn." Mạnh Tam Thạch lắc lắc đầu: "Ai, tiểu tử này rốt cuộc là đắc tội người nào, phải cịu tội lớn như thế......"

Hách Sắt nắm vải bông cứng người, ngơ ngẩn nhìn nam tử da mặt vàng như nến, chỉ cảm thấy ngực dường như có một cục đá, bị đè nén khó chịu.

"Hách quân sư?" Mạnh Tam Thạch quay đầu nhìn phía Hách Sắt, "Thất thần làm gì? Tiếp tục!"

"Ôi, được được." Hách Sắt giật mình hoàn hồn, vội tiếp tục sự nghiệp chà lau.

Toàn thân chà lau xong, đã đổi tới mười mấy tấm vải bông, một chậu nước đầy cũng đã thấy đáy.

"Xong rồi, Tam gia." Hách Sắt mồ hôi đầy trán vừa nhấc đầu, không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thấy Mạnh Tam Thạch tay mang bao tay trắng, cầm trong tay dụng cụ cắt gọt, bộ dạng tư thế giải phẫu ngoại khoa.

Tam gia có phải ngài cũng là đồng hương xuyên không như ta phỏng!

Hách Sắt suýt nữa rống ra câu này.

"Giúp ta giữ hắn!" Tam gia nhìn Hách Sắt cùng Hoàng Nhị Tráng.

Hách, Hoàng hai người vội vàng nghe theo, Hoàng Nhị Tráng đè chân, Hách Sắt đè cánh tay, đợi hai người trấn xong, Mạnh Tam Thạch mới giơ lên con dao, nhanh chóng gạt bỏ một khối thịt thối trên chân nam tử.

Hách Sắt chỉ cảm thấy nam tử trên giường cánh tay kịch liệt run lên, cúi đầu vừa thấy, cái trán nam tử đã toát ra đầy mồ hôi.

Mạnh Tam Thạch quay đầu lại xem xét liếc mắt một cái, tiếp tục xuống tay, lần này, nam tử lại không nhúc nhích, giống hệt tượng đá.

"Tam gia, người này không phải là đau tới ngất chứ." Hoàng Nhị Tráng biểu tình vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.

Đau ngất?

Hách Sắt liếc mắt nhìn khuôn mặt nam tử phía dưới.

Gân xanh tuôn ra, mồ hôi dày đặc, cắn chặt hàm răng, ẩn ẩn truyền ra tiếng động kẽo kẹt cắn răng.

Ta phi ta phi, người này hiển nhiên đang tỉnh, hơn nữa dường như là đang cố kiềm nén.

Mạnh Tam Thạch bay nhanh dùng dao cạo thịt dừng một chút, quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, gật gật đầu: "Hán tử, không uổng công Mạnh Tam gia ta cứu ngươi."

Nói xong, lại xuống tay nhanh hơn so với khi nãy, trong mắt Hách Sắt, thủ pháp kia liên tiếp không đứt như cọng mì.

Xử lý xong vết thương, Mạnh Tam Thạch liền lấy bình dược màu đỏ rắc thuốc bột lên phía trên miệng vết thương, sau đó nhanh chóng băng bó, thủ pháp thuần thục làm Hách Sắt hoa cả mắt.

Chính là như thế, khi vết thương lý xong, cũng đã qua hơn nửa canh giờ.

"Hảo tiểu tử, cư nhiên là đang chống đỡ." Mạnh Tam Thạch kinh ngạc liếc mắt xem xét nam tử, trầm ngâm một lát, từ móc ra trong lòng bình sứ màu vàng, đổ ra một viên màu vàng bóng, nhét vào trong miệng nam tử.

"Đó là gì?" Hách Sắt trừng mắt.

Thoạt nhìn rất lợi hại.

"Vật cứu mạng." Mạnh Tam Thạch than nhẹ một hơi, "Ta chỉ có một, dùng trên người tiểu tử, cũng coi như là tiểu tử này có phúc."

Hách Sắt buông cánh tay đang đè nặng nam tử, lau lau đầu hắn, "Đại ca, ngươi tỉnh lại cần phải đàng hoàng cảm tạ Tam gia ân cứu mạng nha!"

"Cảm tạ ta làm gì?!" Mạnh Tam Thạch than nhẹ một tiếng, bắt đầu thu thập đồ vật trên tay, "Tiểu tử này có sống hay không còn chưa biết!"

"Cái gì?!" Hách Sắt lập tức lại khẩn trương lên.

"Hắn đêm nay chỉ sợ sẽ phát sốt, nóng đến lợi hại, ngươi cứ dùng nước ấm chà lau ngực tay chân hạ nhiệt độ cho hắn trước." Mạnh Tam Thạch thở dài nói.

"Được được được, còn nữa không?" Hách Sắt trừng mắt mắt cá chết tiếp tục truy vấn.

"Ba canh giờ không thể uống nước, nếu hắn lợi hại nhịn được, sau đó cho hắn uống nước trắng nhuận môi."

"Được được được, sau đó nữa?"

"Tối nay nếu có thể chịu đựng được......" Mạnh Tam Thạch dừng một chút, từ trong lòng ngực móc ra một bình sứ hồng nhạt đưa cho Hách Sắt, "Ngươi sáng mai dùng bình dược này lau miệng vết thương cho hắn là được."

"Đây là dược gì?" Hách Sắt cầm lấy bình sứ, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Tại sao là màu hồng phấn, sao nữ tính đến vậy chứ?

"Tân hoạt mỹ phu tán." Mạnh Tam Thạch kéo kéo da mặt ẩn ẩn.

"Tân hoạt —— cái gì?" Hách Sắt cả kinh đôi mắt cá chết thiếu chút nữa rớt ra.

Ôi ôi, lão tử không nghe lầm chứ?! Nghe sao như là mỹ phẩm dưỡng da thời hiện đại thế?

"Tân hoạt mỹ phu tán, tán thâm, cầm máu, sinh cơ, là bí dược đại danh đỉnh đỉnh của Vân Ẩn môn trên giang hồ, cực kỳ thịnh hành hai mươi lượng bạc một lọ!" Hoàng Nhị Tráng vọt lên, nhìn chằm chằm kia cái bình nước miếng chảy xuống, "Tam gia, ngươi cư nhiên còn tàn trữ thứ tốt như vậy nha!"

Ôi chao! Như vậy mà cư nhiên gọi là bí dược? Rốt cuộc giang hồ có còn đáng tin cậy hay không.

Hách Sắt hắc tuyến đầy đầu vội cất bình sứ.

"Còn có một chuyện......" Mạnh Tam Thạch thu thập xong đạo cụ, nhìn Hách Sắt vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Tam gia có chuyện nói thẳng!" Hách Sắt vội làm chăm chú lắng nghe trạng.

Mạnh Tam Thạch liếc mắt nhìn nam tử trên giường, than nhẹ một hơi: "Người này tính mạng treo lơ lửng, sống hay chết —— chỉ sợ dựa vào nhất niệm chi gian của hắn......"

"Nhất niệm chi gian?" Hách Sắt trừng to mắt cá chết, "Có ý gì?!"

Mạnh Tam Thạch cau mày: "Người này nếu là cầu sống, liền có thể sống, nếu là muốn chết, liền cứu không nổi, sống hay chết, toàn dựa vào ý niệm trong lòng hắn thôi."

Lải nhải nói xong một câu này, Mạnh Tam Thạch liền vỗ vỗ tay áo, không nói gì mà đi —— đi rồi.

Hách Sắt ở lại mép giường không hiểu ra sao, lẳng lặng nhìn kia nam tử phát ngốc, cả gian nhà dần dần tĩnh xuống.

Thật lâu sau, Hách Sắt mới từ từ thở dài một hơi.

"Nói đại ca ngươi thật đúng là mệnh không nên tuyệt nha, hố lão tử đều đào xong cho ngài, thiếu chút nữa chôn luôn rồi......" Lại giơ tay nhẹ nhàng chỉnh chân bị lệch của nam tử, "Đại ca, ngài ngủ một giấc sảng khoái, sáng mai khẳng định lại là một đại hán......"

Toàn thân trên dưới nam tử bị bao thành như xác ướp, mày chậm rãi nhíu lại.

"Đại ca, ngài lạnh không?" Hách Sắt vội tiến lên sờ trán nam tử.

"Ôi chao, sao lại nóng thế này?!" Hách Sắt tức khắc đại kinh, nhảy cả người lên, kinh hô, "Phát sốt phát sốt phát sốt! Hạ nhiệt vật lý hạ nhiệt vật lý!"

Nói xong, Hách Sắt liền nhanh như chớp chạy vội đi ra ngoài, bưng một chậu nước trở về, lấy vải bông trắng ngâm vào trong nước, hai tay loạn vắt nước khô rồi đặt lên trán nam tử.

"Đại ca, ngài chính là người lão tử liều mạng mang từ hố chết đem về! Nếu là —— phi phi phi, đại ca, ngài khẳng định là cát nhân thiên tướng gặp dữ hóa lành ——"

Hách Sắt một bên không có nhận thức cứ ồn ào, một bên tay loạn chân loạn bắt đầu chà lau tứ chi ngực để hạ nhiệt độ cho nam tử.

Nhưng bận cả nửa ngày, nhiệt độ cơ thể nam tử vẫn không giảm, cả người nóng như bếp lò.

"Vì sao con mẹ nó không hạ nhiệt?!" Hách Sắt tay vắt vải bông, chân tay luống cuống nhìn nam tử, đôi mắt cá chết đỏ bừng.

【 người này sống hay chết —— chỉ sợ dựa vào nhất niệm chi gian của hắn......】

Mạnh Tam Thạch trước khi rời đi để lại lời nói giống như ma chú vang lên ở trong đầu.

Hách Sắt trong đầu ong một tiếng, hai mắt bạo trừng, trong miệng lẩm bẩm: "Nếu là cầu sống, liền có thể sống...... Nếu là muốn chết, liền không cứu nổi...... A nha!" Vỗ đùi, "Ôi chao, nói như vậy chính là do ý thức rồi!"

Hách Sắt nghĩ thông suốt tinh thần tức khắc tỉnh táo, đem vải bông ném đi, một đấm vào bàn tay: "Tóm lại chính muốn kích thích ngươi có khát vọng sống! Đơn giản! Tục ngữ nói, chết thẳng không bằng sống nhụ —— khụ, cái này tục quá, đổi cái khác...... Ai......"

Hách Sắt đi dạo một vòng tròn trên mặt đất, thần sắc nghiêm túc: "Đại ca, tiểu đệ không biết ngài trước kia là người nào, làm cái gì, vì sao bị thương thành như vậy, nhưng tiểu đệ biết một câu, cái gọi là sinh mệnh đáng quý, ái tình còn hiếm hơn, vì tự do, hai người —— a phi, lạc đề rồi......"

Hách Sắt vẻ mặt bực bội gãi gãi cổ: "Đúng đúng đúng, còn có một câu, cái gọi là đại nạn không chết, tất cuối đời hạnh phúc. Đại ca, ngài lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, về sau khẳng định có thiên đại phúc khí chờ ngài đó!"

Trên giường nam tử sắc mặt hiện lên một tầng đỏ ửng kì dị, hiển nhiên nhiệt độ cơ thể lại cao không ít.

"A a a a!" Hách Sắt rối loạn vò đầu, "Kia, cái kia...... Người có danh tiếng từng nói qua, thư lúc muốn dùng lại thiếu, một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài....... A phi, hẳn là, là —— a! Đúng đúng đúng, âm nhạc! Âm nhạc là loại nghệ thuật xuyên biên giới xuyên thời gian! Loại người này sống chết trước mắt phải nhờ vào nghệ thuật để đánh thức nhân tính!"

Nói xong, Hách Sắt lập tức lưu thông cuống họng, hít sâu một hơi, cất giọng ca vàng: "Biển cả một tiếng cười, thao thao hai bờ sông triều —— bụi bặm sương mù, lạp ô lạp ô lạp —— ta đi, đằng sau là gì đây......"

Đôi tay loạn nắm tóc: "Không vội, đại ca, chúng ta đổi ca khúc, đổi ca khúc...... Có! Ta có ý cười, ta phải có ý cười, nhân sinh vốn dĩ chính là một vở diễn, ân ân oán oán cần gì phải quá để ý, yêu với hận là trò cười gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên hành —— ách, cảm giác chạy đều...... Khụ, đại ca, đừng vội đừng vội, còn có còn có ——"

Hách Sắt gãi cái trán, loạn bước trên sàn, đột nhiên vỗ tay một cái: "Có, này là —— uống nhiều rượu người, luyến người đẹp nhất, biển rộng mây cao gợn sóng, xuân phong mười dặm, không bằng ngủ nướng......" Hách Sắt quơ chân mua tay cứng đờ, xấu hổ, "Khụ khụ, đại ca à cái kia, chúng ta vẫn nên trở lại như lúc đâu thì hơn, đầu tiên phải lấy hai câu thơ bồi dưỡng tình cảm sâu đậm cái đã, giống như là —— Xưa nay thử hỏi ai không chết, lưu tấm lòng son chiếu sử xanh... Phi phi phi! Quá không may mắn!"

Hách Sắt phun nước miếng rối loạn, đi đi lại lại tại chỗ, kết quả đi nhiều đến cả đầu đều chóng mặt, bất hạnh phát giác bản thân kém cỏi thiếu bản lĩnh, không có biện pháp đành bó tay, chỉ có thể ảo não nắm tóc đi đến mép giường:

"Đại ca, lão tử thật sự lôi hết kiến thức đi học nói ra hết rồi, đại ca ngài vì cái mặt mũi của ta, hạ nhiệt xuống đi mà ——"

Một bên nói, Hách Sắt một bên chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay bái mép giường, mắt trông mong trừng nam tử nhắm chặt hai mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sống tiếp, mới có thể ăn ngon uống ngon ngắm mỹ nhân ngao du thiên hạ...... Sống tiếp, mới có thể tiếp tục hy vọng......"

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào nam tử mặt vàng như nến, khiến cho khuôn mặt nam tử nhiễm một tầng hào quang ngọc sắc.

Đột nhiên, mí mắt nam tử nhẹ nhàng giật giật.

"Đại ca! Ngươi nghe được đúng hay không?!" Hách Sắt ánh mắt sáng ngời, lập tức đưa đầu về phía trước, dùng mí mắt kề sát vào trán nam tử, sau đó, đôi mắt cá chết dần dần đỏ lên.

"Thật tốt quá rồi đại ca, ngươi rốt cuộc hạ sốt...... Thật tốt quá......"

Hách Sắt hút nước mũi, hoan hô nhảy người lên lại thay vải ướt đặt lên trán nam tử, túm ghế ngồi ở mép giường, vẻ mặt phấn chấn nhìn chằm chằm nam tử: "Đại ca, ngươi yên tâm, có lão tử ở đây, Diêm Vương cũng không dám tới đoạt người!"

Cả tòa nhà lại tĩnh lặng.

Ánh đèn trong phòng ảm đạm, ngoài phòng gió đêm ríu rắt, một tiếng tiếp một tiếng, nhịp liền nhịp, cực kỳ có tiết tấu.

Hách Sắt đang ngồi sắp chịu không được, mí mắt cá chết chậm rãi trượt xuống: "Lão tử không thể ngủ, lão tử...... Còn muốn canh phòng...... Không mệt...... Không ngủ...... Không mệt...... Không...... Ngủ...... mệt...... Ngủ...... khò......"

Đột nhiên, liền thấy Hách Sắt thân hình tiến về phía trước, đầu đụng trúng mép giường.

Nhưng vào lúc này, nam tử trên giường vẫn luôn yên lặng bất động đột nhiên nhấc cánh tay, dùng bàn tay tiếp được cái trán của Hách Sắt.

"Không mệt...... Không ngủ...... khò khò......"

Hách Sắt lẩm bẩm nói mớ, cánh tay nam tử chậm rãi hạ xuống, đem đầu Hách Sắt nhẹ nhàng đặt trên đệm giường đệm, chậm rãi rút ra.

Ánh trăng gợn sóng, thanh mượt như lụa, lẳng lặng như dòng nước chảy xuống quanh thân hình hai người một nằm một ngồi.

Nam tử đang nằm trên giường khẽ mở chớp mắt, run run óng quang như thủy sắc lưu bạc, chợt loé lên rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh