Hồi 13 - Hai người tán gẫu ấm áp, nửa đêm đột nhiên nảy sinh biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya gió quét tĩnh, trăng bạc chiếu kẻ lười.

"Ai ô ô, đám tiểu tử thúi này, không bớt lo được, mệt chết lão tử!" Hách Sắt oai ngồi trên ghế, hai chân giơ cao đạp góc bàn, hữu khí vô lực vẻ mặt oán giận.

Mà trong phòng cũng có bộ dạng mệt nhọc nguyên ngày là Thi Thiên Thanh, yên lặng chỉnh giường đệm.

"Ta nói Thi huynh nè ——" Hách Sắt chống eo thay đổi tư thế, hai tay bắt đầu xoa xoa đầu ngón chân, "Đám tiểu tử này theo huynh học quyền năm ngày, có tiến bộ chút nào không?"

Thi Thiên Thanh sửa sang xong đệm giường, quay đầu nhìn Hách Sắt, gật gật đầu.

"Tiến bộ cái rắm!" Hách Sắt trợn trắng mắt, "Thi huynh ngươi cũng đừng mặt trát vàng cho bọn hắn, lão tử chú ý, đám tiểu tử này tâm tư căn bản là không phải nằm trên luyện quyền, bọn họ mỗi ngày cũng chỉ nghĩ như thế nào chiếm tiện nghi Thi huynh, huynh...... Khụ, tóm lại chính là làm việc không đàng hoàng! Nếu không phải lão tử mỗi ngày dùng nhánh cây nhỏ ra sức quất đánh bọn họ, đám gia hỏa này có thể leo lên nóc nhà lật ngói luôn đó!"

Thi Thiên Thanh đôi mắt hơi hơi rung, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Chỉ một thoáng, cả gian nhà cỏ đều sáng lên.

Hách Sắt lần thứ N ngu si, hai giây sau, nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt cảm khái: "Thi huynh, quả thật, huynh cười như này —— đúng là dẫn lối người ta phạm tội đó!"

Nào ngờ vừa nói ra lời này, ánh mắt còn ngập ý cười Thi Thiên Thanh thân hình chợt run lên, nháy mắt liền thẳng tắp cứng đờ như cây, hàng mi dài kịch run, nước trong con ngươi liền như bị trộn vào mực nước đặc sệt, đen đục tối tăm, sâu không thấy đáy.

"Ách...... Không đúng không đúng......" Thần kinh thô Hách Sắt không hề phát hiện, một bên xoa chân một bên lẩm bẩm tự nói, "Thi huynh huynh hẳn là nên cười nhiều một chút! Đúng, nhất định phải cười nhiều, hơn nữa phải ra sức cười! Cười càng đẹp càng tốt!"

Thi Thiên Thanh thân hình cương cứng lại run lên, chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm Hách Sắt.

"Này ý là không hiểu? Ai nha!" Hách Sắt bày vẻ mặt nghiêm trang nhéo nhéo ngón chân, "Trọng điểm không phải Thi huynh tướng mạo huynh như thế nào, mà là đám tiểu tử này hoàn toàn không có định lực!"

Thi Thiên Thanh hơi trợn to hai mắt, giống như nghe được gì đó thập phần kinh dị.

"Còn không hiểu?" Hách Sắt nhìn biểu cảm Thi Thiên Thanh, không khỏi thở dài một hơi, mang giày đứng dậy, khắp phòng dạo bước nói, "Thi huynh nè, huynh chính là quá đơn thuần! Tục ngữ nói giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, còn mấy ngày nữa chúng ta phải xuất phát đi Tụ Nghĩa Môn tham gia nhập môn đại khảo, nhưng huynh nhìn xem đám tiểu tử này vừa thấy mỹ nhân liền đi không nổi, vạn nhất người ta ra đề 'mỹ nhân kế', Việt Sắc trại chúng ta không phải khẳng định là một giây bị tạch hết sao?!"

Nói xong, Hách Sắt liền mang vẻ mặt trầm trọng vỗ vỗ bả vai Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh hai mắt đột nhiên banh tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Hách Sắt mới vừa xoa xong ngón chân lại đặt lên bả vai của mình, khóe mắt không chịu được co rút một chút.

Hách Sắt nhìn theo ánh mắt Thi Thiên Thanh thấy vậy, vội ho khan một tiếng, không dấu vết thu tay lại, lại bắt đầu dạo bước, "Hành tẩu giang hồ, võ công là thứ nhì, phẩm hạnh mới là thứ nhất, muốn đạt tới —— khụ, cái kia cái kia...... Đúng rồi, muốn đạt tới trình độ không bị cờ bạc cám dỗ, nghèo mà không hèn, không quy phục quyền thế, không mê luyến sắc đẹp." nói đến đây, Hách Sắt dừng lại, đôi tay chắp ra sau, ngưởng mặt trông lên nhìn nóc nhà, tư thái cao nhân thế ngoại, "Như vậy, mới có thể bất bại trong giang hồ!"

Thi Thiên Thanh hàng mi dài run rẩy, lẳng lặng nhìn bóng dáng Hách Sắt, con ngươi vẩn đục màu đen một chút một chút tan đi, đổi thành hai làn thu thủy, ánh quang long lanh.

"Cho nên!" Hách Sắt một ngón tay dựng thẳng, "Thi huynh, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta trọng điểm dạy học phải chuyển sang mục rèn luyện tâm chí cho đám tiểu tử này!"

Thi Thiên Thanh trừng lớn hai mắt.

"Rất đơn giản." Hách Sắt xoay tay đập bả vai Thi Thiên Thanh, lại bị Thi Thiên Thanh không dấu vết lùi xuống, tránh đi, không khỏi có chút xấu hổ, gãi gãi cổ nói, "Bắt đầu từ ngày mai, Thi huynh mà đối mặt với đám tiểu tử kia thì dốc hết sức mà cười, nếu ai choáng váng ngây người, hừ hừ hừ, lão tử liền dùng nhánh cây này hung hăng mà quất, lần này xem ai dám chạy! Để lão tử quất chết hắn luôn!"

Thi Thiên Thanh hơi rũ lông mi, dùng quyền che miệng, hầu kết lên xuống.

"Hừ hừ hừ, chiêu này của lão tử, gọi là minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương, a phi, là cái kia...... Khụ, tóm lại, khẳng định có thể đem bọn họ luyện thành mình đồng da sắt võ công vô địch!" Hách Sắt vẻ mặt hùng tráng biểu quyết.

Minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Thi Thiên Thanh giương mắt, lẳng lặng nhìn Hách Sắt, đôi mắt ẩn ẩn cong lên, tựa ánh sao đầy trời dung nhập vào mắt, mỹ nhiếp tâm hồn.

Hách Sắt phát biểu xong quyết tâm lơ đãng quay đầu lại, tức khắc lông tơ đều dựng lên, đành phải nuốt nuốt nước miếng: "Thi huynh, huynh làm gì mà nhìn chằm chằm vào lão tử, chẳng lẽ là trên mặt lão tử có gì dơ?"

Thi Thiên Thanh khóe môi cong lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hách Sắt tim đập lập tức nhảy nhanh nửa nhịp, vội vàng dời đi ánh mắt, cười gượng hai tiếng: "Ha ha ha, nhất định do lão tử quá đẹp trai, ha ha ha ha......"

Thi Thiên Thanh khóe môi lại giơ lên vài phần, giơ tay túm Hách Sắt đem tới mép giường.

Hách Sắt vẻ mặt cứng đờ, run rẩy nhìn về phía Thi Thiên Thanh: "Thi, Thi huynh, huynh đây là có ý gì, huynh không phải ngại lão tử ngáy to sao, cho nên mấy ngày trước lão tử đều ngủ dưới đất, sao lại......"

Chẳng lẽ nói ——

Thi huynh phải có người kế bên mới ngủ được, cho nên mời lão tử cùng huynh đi gặp Chu Công?

Hách Sắt mắt cá chết chợt banh tròn, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt Thi Thiên Thanh.

Nhưng thấy người trước mắt, mày kiếm anh tuấn, mắt chứa thanh tuyền, mỹ nhân như ngọc —— được rồi, sắc mặt có chút vàng, nhưng cũng là mỹ nhân như ngọc vàng!

Trong thoáng chốc, hai người đối diện giao hoà ánh mắt, hoa phấn bay bay, xuân đậm đà như rượu, nhè nhẹ chuốc người say.

"Này, này này này này không được đâu!" Hách Sắt ngón tay cuồng cào da mặt, mắt cá chết cuồng chớp, "Lão tử lâu chưa tắm mà......"

Thi Thiên Thanh đối diện mí mắt ẩn ẩn nhảy dựng, rũ mắt khe khẽ thở dài, trên giường lấy chăn đệm khác bày lên mặt đất, cả người khoanh chân ngồi xuống.

Một màn tĩnh mịch.

Hách Sắt da mặt không chịu khống chế co rút.

Thi Thiên Thanh vẻ mặt bình tĩnh, định nhãn nhìn Hách Sắt.

"Cho nên, Thi huynh ý của huynh là, lão tử ngủ giường, huynh ngủ đất?" Hách Sắt khô giọng hỏi.

Thi Thiên Thanh gật đầu một cái.

Ôi chao! Thi huynh sao không nói sớm!

Tự nhiên ngắm nhìn rồi lại nắm tay động tác ám muội quá chọc lão tử hiểu lầm!

Lão tử vừa rồi còn nói...... Cái gì không tắm rửa......

Tổ tiên nó chứ!

Mặt mũi này ném ra ngoài được rồi!

Hách Sắt đưa tay che khuất mặt, qua ngón tay nhìn xuyên thấu liếc Thi Thiên Thanh đối diện.

Chỉ thấy nam tử ngồi trên đất hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhẹ cong tạo nên một đường cong rõ ràng.

A a a, bị cười rồi bị cười rồi bị cười rồi!

Lão tử ta một đời anh danh!

Hách Sắt hận không thể tìm cái khe đất mà chui, sau đó cứng đờ nhìn Thi Thiên Thanh mở chăn, làm tư thế muốn nằm xuống ngủ.

"Không được!" Hách Sắt chợt hoàn hồn, la lên một tiếng.

Thi Thiên Thanh động tác cứng lại, quay đầu nhìn về phía Hách Sắt.

Hách Sắt hùng hổ xuống đất, một tay đem Thi Thiên Thanh xô đẩy đến mép giường, hai tay chống nạnh, mắt cá chết trừng to: "Huynh là bệnh nhân, huynh ngủ giường!"

Thi Thiên Thanh sắc mặt trầm xuống, lắc đầu.

"Thi huynh!" Hách Sắt trừng mắt, "Thương thế của huynh còn chưa lành hẳn, không thể ngủ trên mặt đất, vạn nhất bị cảm lạnh thì không ổn!"

Thi Thiên Thanh nhíu mày, vẻ mặt kiên định.

"Ta cmn quỳ!" Hách Sắt tức khắc nổi giận, "Thi Thiên Thanh, huynh lại cứng đầu nữa có phải hay không?"

Thi Thiên Thanh bình tĩnh nhìn Hách Sắt.

"Được!" Hách Sắt hai tay chống nạnh, trừng mắt cá chết, "Hiện tại có ba lựa chọn, thứ nhất, huynh ngủ giường, lão tử ngủ trên mặt đất, thứ hai, huynh với lão tử cùng nhau ngủ giường, thứ ba, lão tử cùng huynh ngủ trên mặt đất!"

Thi Thiên Thanh nhíu mày.

"Không có lựa chọn thứ tư!" Hách Sắt hùng hổ bước ra cửa, "Nếu không lão tử ngủ bên ngoài!"

Nói xong, liền dùng mắt cá chết hung khí bắn ra bốn phía gắt gao trừng Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh mắt trong bình tĩnh nhìn lại, Hách Sắt không chút nào thỏa hiệp.

Hai người liền như vậy mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu ——

Thi Thiên Thanh hàng mi dài rũ xuống, than nhẹ một hơi, xoay người đem Hách Sắt hướng giường bên trong đẩy đẩy, chính mình đem đệm chăn đưa lên, nằm ở phía ngoài giường, quay đầu lại nhìn Hách Sắt.

"Cùng nhau ngủ giường?" Hách Sắt nhướng mày.

Thi Thiên Thanh dừng một chút, gật đầu.

"Hừ hừ hừ!" Hách Sắt vẻ mặt đắc ý, cởi giày bò lên giường, kéo ra chăn ra nằm, "Nên nghe lời lão tử sớm hơn!"

Thi Thiên Thanh khẽ lắc đầu, cởi giày cùng áo khoác nằm phía ngoài giường.

"Thi huynh, chúng ta chính là huynh đệ cùng cam khổ cộng hoạn nạn," Hách Sắt Thi Thiên Thanh song song nằm trên giường, lời thề son sắt, "Về sau lão tử ngủ giường, huynh cũng ngủ giường, lão tử uống ngụm canh, cho Thi huynh một miếng thịt luôn," mắt cá chết chậm rãi nhắm lại, "Lão tử tuyệt đối sẽ không để mỹ nhân chịu thiệt...... chật quá, ngày mai...... lại..... xin...... một cái...... giường...... khò khò...... chật......"

Thi Thiên Thanh nằm ngoài chậm rãi trợn mắt, chuyển mắt nhìn thoáng qua Hách Sắt bên cạnh ngủ thành hình chữ đại chiếm hơn nửa giường, lại nhìn nhìn chính mình nửa người trên không, nửa người treo ở mép giường, than nhẹ một hơi, đứng dậy đi xuống đất, tính lấy chăn.

Nhưng là, hơn phân nửa chăn đều bị Hách Sắt đè dưới thân, kéo hơn nửa ngày cái góc chăn cũng chưa rút ra.

Thi Thiên Thanh thầm than một hơi, trở tay chỉnh đệm chăn cho Hách Sắt, lấy hai cái áo ngoài khoác ở trên người, khoanh chân ngồi ở mép giường, nhìn thoáng qua Hách Sắt, khép lại hai mắt.

Dưới ánh trăng, hai người một ngồi một nằm, tựa như một bức hoạ cuộn tròn sâu sắc, yên lặng mà ấm áp.

Đột nhiên, Thi Thiên Thanh đang ngồi yên bất ngờ trợn mắt, chợt lóe thân vọt tới bên cửa sổ, bang một tiếng đẩy khung cửa sổ ra.

Chỉ một thoáng, bầu trời đầy sắc đỏ pha trộn ngọn lửa lớn nóng rực, lao thẳng tới hai mắt.

Thi Thiên Thanh hai tròng mắt đột nhiên trợn trừng, nhìn xuống ngọn lửa dưới sườn núi, cả người chớp mắt ngẩn ra, lập tức quay người vọt đến trước giường, dùng lực đẩy Hách Sắt.

"Á? Thi huynh?" Hách Sắt xoa đôi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng trợn mắt vừa thấy, tức khắc hai mắt nứt ra, đại kinh thất sắc, "Sao lại thế này? Cháy?! Ôi chao, mau gọi 119, a phi, chạy nhanh đi cứu hoả!"

Nói xong, hai chân mặc giày liền hướng bên ngoài mà chạy.

Nhưng vừa đi được một bước, đã bị Thi Thiên Thanh túm chặt lại.

"Thi huynh?" Hách Sắt nhíu mày quay đầu lại.

Nhưng thấy Thi Thiên Thanh vẻ mặt ngưng trọng, từ phía sau cửa lấy hai thanh sài đao, một cái nhét vào tay Hách Sắt, một cái bản thân cầm, sau đó dùng tay còn lại, gắt gao nắm chặt tay Hách Sắt.

"Đây là?" Hách Sắt vẻ mặt ngốc lăng.

Thi Thiên Thanh hai hàng lông mày nhíu chặt, đem Hách Sắt kéo về hướng phía sau, bình tĩnh nhìn Hách Sắt một cái.

"Hiểu hiểu rồi!" Hách Sắt liên tục gật đầu, "Tiểu đệ nhất định theo sát bước chân Thi huynh, một tấc cũng không rời!"

Thi Thiên Thanh gật đầu, nắm tay Hách Sắt hướng tới hướng ánh lửa cấp tốc chạy ra.

Càng chạy tới gần chân núi, Hách Sắt càng cảm thấy không thích hợp.

Rõ ràng lửa cháy muốn thiêu luôn cả bầu trời, nhưng vì sao cả trại một nửa tiếng người kêu cứu cũng không có, giống như...... giống như trại chết vậy ——

Đột nhiên, Hách Sắt trượt chân, thân hình lảo đảo, suýt nữa bị ngã như chó ăn cứt, may mắn Thi Thiên Thanh phản ứng nhanh chóng, một phen đỡ Hách Sắt.

"Thứ gì dưới đất vậy?" Hách Sắt dựa cánh tay Thi Thiên Thanh, cúi đầu vừa thấy, tức khắc hai mắt bạo trừng.

Dưới ánh lửa nóng rực, chất lỏng màu đỏ đậm sền sệt như suối, còn phát ra mùi tanh ——

Máu! Là máu!!

Hách Sắt Thi Thiên Thanh đồng thời kinh ngạc đến ngây người, theo phương hướng máu chảy xuôi nhìn lên, thoáng chốc, hai người sắc mặt kịch biến.

Nơi nguồn máu chảy xuống kia, lại là một đống thi thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh